Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 314 - Chương 315

Chương 315

Chuyện khiến cô Tằng để ý đến là chuyện nhỏ này.

Khoảng nửa tháng trước, cô Tằng có đưa Thông Thông đi đến viện khoa học công nghệ, tự dưng có một cô gái trẻ tuổi dắt một đứa trẻ tới bắt chuyện với bọn họ. Bởi vì bên cạnh cô ta còn có một bé gái khoảng bảy tám tuổi hơn nữa bé gái còn rất đáng yêu thế nên cô ấy cũng không để tâm lắm mà mặc cho hai đứa trẻ chơi cùng nhau.

Nhưng không lâu sau đó có một người đàn ông trung niên chạy tới đón bé gái đi đồng thời cũng cảm ơn cô gái trẻ tuổi đã trông nom bé gái. Lúc này cô Tằng mới biết hóa ra hai người họ không phải là mẹ con.

Chuyện này vốn chẳng có gì nhưng bây giờ cô Tằng nghĩ lại, cô ấy lại cảm thấy rất khả nghi.

Giản Tĩnh cũng cho là như thế: “Những gì cô nói rất có giá trị, nếu như vô duyên vô cớ chắc chắn đứa trẻ sẽ không lập tức đi theo người lạ đâu, cô còn nhớ dáng vẻ của cô ta không?”

Cô Tằng miêu tả: “Mái tóc xoăn sóng màu nâu, phấn mắt má hồng đánh rất đậm, đeo một cặp kính da báo, và xách một chiếc túi Dior…” Nói xong cô Tằng lại ngại ngùng nói tiếp: “Hình như cũng không có tác dụng gì.”

“Ít nhất thì cũng có chút ấn tượng sơ sơ.”

Giản Tĩnh an ủi cô Tằng, cô cũng không để lộ ra suy nghĩ của mình.

Sau đó Giản Tĩnh bắt đầu hỏi đến bảo mẫu, người trực tiếp tham gia chuyện này.

Tư Anh Kiệt cũng đã đại diện truyền đạt lại những việc xảy ra trong quá khứ một lượt rồi, cũng không có thông tin gì mới. Điều Giản Tĩnh muốn biết nhất vẫn là thái độ của bà ta.

Bảo mẫu Viên nói tài xế đã làm tròn bổn phận của mình, chỉ là thích làm biếng. Bà ta cười nhạo cô Tằng chỉ là một sinh viên đại học mà lại đi trông trẻ giống như bà ta, trong sự khó hiểu có xen lẫn cả sự khinh thường. Bà ta nói chị hai Tư quá mức ngang ngược là người chủ khó tính nhất nhất bà ta từng làm cho, còn anh rể Tư thì vừa tốt tính lại còn thích trẻ con, chính là một kẻ sợ vợ.

Sau đó bà ta lại nói đến Thông Thông: “Nó rất nghịch ngợm, cũng rất khó trông.” Bảo mẫu thành thật nói.

“Gần đây có người lạ nào bắt chuyện với mọi người không? Hoặc là có chuyện gì tương đối kỳ lạ xảy ra khiến cho bà để ý đến hay không?”

Câu trả lời của bảo mẫu Viên nằm ngoài dự đoán: “Hai ngày trước, ông chủ với bà chủ có cãi nhau một trận rồi bị đứa trẻ nghe thấy.”

Giản Tĩnh hỏi: “Họ cãi nhau vì chuyện gì?”

“Thì là chuyện dạy dỗ con thế nào đó.” Bảo mẫu Viên nói: “Bà chủ muốn quản con chặt hơn một chút, đừng nuông chiều nó quá nữa rồi lại có một ngày nó không sợ trời cũng chẳng sợ đất nhưng ông chủ lại không đành lòng. Khó khăn lắm mới có một mụn con, nghĩ sau này là ổn thôi.”

“Thông Thông có phản ứng gì?”

“Thật ra đứa trẻ không nghe hiểu, nó sợ đến đứng người. Ngoan ngoãn hai ngày nhưng thấy thái độ của mẹ về nó không có một chút thay đổi nào. To gan nhưng lại không dám có việc gì cũng xin mẹ nữa, lần này nó muốn đi trượt ván xong đi xin ba nó.”

“Người mẹ không thích cho con đi trượt ván sao?”

“Bà chủ cảm thấy quá nguy hiểm nên luôn không cho nó đi.”

Giản Tĩnh có hơi suy nghĩ: “Nói như thế thì Thông Thông không thường xuyên đi đến khu vui chơi phải không?”

“Đúng vậy, tính ra cũng chỉ mới đi đến ba bốn lần gì thôi. Không có lệnh của bà chủ, ông chủ tôi cũng không dám đưa nó đi.”

Giản Tĩnh gật đầu rồi kết thúc lần hỏi này tại đây.

Tư Anh Kiệt nhanh chóng đi tới, anh ta mong chờ hỏi: “Sao rồi?”

“Anh thì sao, hỏi rõ chưa?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại.

Tư Anh Kiệt nói: “Hỏi rồi nhưng cũng không hỏi được gì khác.”

Được sự nhờ vả của Giản Tĩnh, Tư Anh Kiệt đã đi hỏi chị hai Tư về lai lịch của ba người kia.

Tài xế là họ hàng xa của gia đình anh rể gia cảnh không tốt lắm, thế nên nếu như để cho ông ta làm công việc nhẹ nhàng này tiền lương cũng không ít. Ngoài việc ông ta lười biếng thích chơi game ra thì cũng không có thói hư tật xấu nào khác.

Bảo mẫu Viên tìm qua một công ty giúp việc. Ngày trước bà ta cũng từng trông con cho nhà giàu có rồi, tiếng tăm cũng được, không có tính táy máy trộm vặt này kia, chỉ là hơi lắm chuyện một chút thôi.

Cô Tằng thì vừa mới tốt nghiệp không lâu, được sự giới thiệu của học trò giáo sư, cô ấy thông minh lại được việc, gia cảnh bình thường.

“Chị anh là người làm việc gì cũng rất cẩn thận. Thông Thông lại là đứa con khó khăn lắm chị ấy mới sinh ra được, chắc là không có vấn đề gì đâu.”

Giản Tĩnh tán thành.

Trong cuộc nói chuyện ban nãy, Giản Tĩnh cũng không phát hiện ra ai chột dạ hay là có vấn đề cả trông không giống một vụ bắt cóc do người quen làm lắm. Nhưng như thế thì kẻ bắt cóc đã dựa vào bản lĩnh của bản thân điều tra ra được lịch trình hoạt động của Thông Thông sao.

Nhưng bảo mẫu đã từng nói, Thông Thông cũng không thường xuyên đến khu vui chơi, sao đối phương lại chọn một nơi như thế?

Nếu như không có ai bí mật báo cáo vậy thì kẻ bắt cóc đã đi theo đến tận đó, chúng trông thấy sơ hở quản lý ở khu vui chơi nên đã quả quyết thực hiện hành vi bắt cóc sao?

“Bây giờ xem ra…” Giản Tĩnh chậm rãi lên tiếng: “Kẻ bắt cóc là một kẻ rất chuyên nghiệp.”

Tư Anh Kiệt lo lắng, anh ta nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, có báo cảnh sát không?”

Giản Tĩnh suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Như thế này đi, nhờ họ giúp đỡ bằng kỹ thuật, cũng đừng đến đây, để xem kẻ bắt cóc này đã đạt đến trình độ nào với camera giám sát ở đây rồi.” Giản Tĩnh đã nói như vậy rồi, Tư Anh Kiệt sẽ giúp đỡ khuyên nhủ chị hai Tư.

Cuối cùng vì lo lắng cho sự an nguy của đứa trẻ chị hai Tư mới miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị tạm thời này.

Buổi trưa bọn bắt cóc lại gọi điện thoại đến.

Chị hai Tư nghe máy, cô ta “alo” một tiếng.

“Đã chuẩn bị tiền xong chưa?” Vẫn là tiếng điện tử.

“Trong ngân hàng không có nhiều tiền mặt như thế, cần phải nói trước mới được.” Chị hai Tư không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, cô ta đã lên tiếng giành lấy quyền chủ động trong tay: “Nếu như anh cho tôi số tài khoản tôi sẽ lập tức chuyển tiền qua, con của tôi thế nào rồi?”

Kẻ bắt cóc nói: “Nếu như không có tiền mặt thì không phải là năm mươi triệu nữa, mà một trăm triệu.”

Chị hai Tư nhíu mày lại: “Thứ anh cần là tiền mặt, chúng tôi đi rút tiền cũng cần phải có thời gian chứ, một trăm triệu là quá nhiều.”

“Một trăm triệu thiếu một đồng cũng không được.” Kẻ bắt cóc nói: “Tối nay tôi sẽ gọi điện thoại lại.” Anh ta cúp mắt, không lâu sau họ lại nhận được một bức ảnh mới. Thông Thông đã tỉnh rồi, cậu bé đang lau nước mắt làm ổ trong một góc trên ghế sô pha, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trên chân còn có vài vết thương.

Chị hai Tư cắn răng.

Anh rể Tư nhìn nhân viên kỹ thuật bên ngành an toàn thông tin công an, ánh mắt anh ta tràn đầy hy vọng: “Sao rồi?”

“IP ở nước ngoài, trong thời gian ngắn khó mà điều tra ra được.” Nhân viên kỹ thuật tiếc nuối trả lời.

Giản Tĩnh: “Giọng nói thì sao?”

“Giọng nói từ điển tự về cơ bản là không có tạp âm.”

Giản Tĩnh nhíu mày lại, cô vốn định thông qua việc phân biệt âm thanh của bối cảnh để xác định được vị trí của kẻ bắt cóc nhưng ai ngờ đâu anh ta lại kín kẽ không có lấy một lỗ hổng như thế.

Anh rể Tư nôn nóng, anh ta hỏi vợ mình: “Giờ phải làm sao đây? Một trăm triệu ư? Lỡ như chúng ta xoay sở xong rồi nó lại biến thành ba trăm triệu thì sao?”

“Có thể làm sao được? Con trai đang ở trong tay người ta mà.” Con trai gặp nguy hiểm, người làm mẹ như chị hai Tư cũng đâu dễ chịu gì, cô ta cũng khó lòng khống chế được cảm xúc của mình: “Anh ở đây hét lên với em không bằng đi xoay sở tiền đi.”

“Tiền chỉ là chuyện nhỏ.” Anh rể Tư hít một hơi thật sâu rồi sau đó cố gắng bình tĩnh nhất có thể nói: “Nếu như nhận được tiền rồi chúng có thể thả Thông Thông ra lẽ nào anh lại tiếc chút tiền này hay sao?” Anh ta ngoảnh đầu lại nhìn Giản Tĩnh rồi nói: “Tư Kiệt khen cô rất giỏi, bây giờ tôi hỏi cô kẻ bắt cóc sẽ thật sự thả người ra chứ?”

Giản Tĩnh nói theo tình hình thực tế: “Không có ai biết nhưng cho dù anh ta định làm như thế nào thì bây giờ cũng chỉ có thể đưa tiền ra thôi.”

“Vậy thì cũng không còn cách nào khác.” Anh rể Tư tối sầm mặt lại rồi nói: “Anh sẽ đi đến ngân hàng một chuyến xem xem có thể xoay sở xong trong hôm nay được không, chắc là cũng không có vấn đề gì lớn đâu.” Chị hai Tư gật đầu, cô ta cũng không tiếp tục tranh luận nữa.

Còn Tư Anh Kiệt thì đứng ngồi không yên, anh ta đi đi lại trong phòng khách với hy vọng mình có thể làm chút gì đó nhưng anh ta lại phát hiện ra mình không làm được gì. Anh ta ấm ức đến cực điểm: “Tĩnh Tĩnh, không lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi đợi thôi sao?”

Giản Tĩnh lại không hề gấp gáp, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng thật, đợi cũng không phải là cách, em sẽ nhờ một người bạn giúp đỡ.”

Giản Tĩnh đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại, cô nhờ Quý Phong điều tra camera giám sát của viện khoa học công nghệ xem xem có thể tìm ra được manh mối gì trên người người phụ nữ kia hay không.

Quý Phong có vẻ không đồng ý: “Cô Giản, bắt cóc vẫn nên báo cảnh sát thì hơn.”

“Tôi báo rồi.”

Quý Phong nghiêm nghị nói: “Vẫn nên để cho những người chuyên nghiệp mặc cả cho bọn bắt cóc thì hơn.”

“Không được.” Giản Tĩnh phủ định ngay: “Bọn bắt cóc rất chuyên nghiệp, anh ta có thể nhận ra người nói chuyện với mình có phải là cảnh sát hay không, nói không chừng anh ta đã từng nói chuyện với cảnh sát rồi ấy chứ. Lỡ như bị vạch trần anh có thể đảm bảo sẽ tìm được đứa bé quay về hay không?”

Quý Phong thở dài, anh ta thỏa hiệp: “Được, cô cứ đợi tin tức của tôi.”

Giản Tĩnh cúp máy, cô quay người lại đột nhiên trông thấy Tư Anh Kiệt đang đứng đằng sau, cô giật mình nói: “Anh làm gì đấy?”

“Là ai vậy?” Tư Anh Kiệt hóng chuyện.

“Bạn thôi.”

“Cảnh sát Mộ Thành nói…” Anh ta nuốt hết những lời định nói lại, sau đó Tư Anh Kiệt mơ màng nói: “Là người đó sao?”

Giản Tĩnh không để ý đến anh ta mà hỏi ngược lại: “Tình cảm giữa chị anh và anh rể anh thế nào?”

“Cũng bình thường thôi, không hẳn là tốt mà cũng không hẳn là tệ, quan hệ hôn nhân kết nối hai gia đình mà được như thế đã không tồi rồi.” Tư Anh Kiệt nói: “Em hỏi cái này làm gì?” “Anh đừng quan tâm nhiều, trả lời là được rồi.” Giản Tĩnh hỏi: “Chị anh, anh rể anh có người tình ở ngoài không?”

Tư Anh Kiệt nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: “Chắc là không có đâu?”

“Anh chắc chứ?”

Anh ta cười gượng.

“Em hiểu rồi.”

Hai tiếng sau Quý Phong gọi điện lại, anh ta tìm thấy camera giám sát ở viện khoa học công nghệ rồi, cũng may camera ghi đè trong một tháng, vẫn còn có thể thấy được hình ảnh mơ hồ.

Giản Tĩnh để cho chị hai Tư nhận mặt: “Chị có quen người này không?”

Chị hai Tư cẩn thận nhìn kỹ hình ảnh mơ hồ, cô ta nhíu mày lại rồi nói: “Đây là ai vậy? Bên cạnh là Thông Thông nhà tôi, cô nghi ngờ là do cô ta làm sao?”

Những câu hỏi liên tục ập đến khiến cho Giản Tĩnh bất đắc dĩ, bởi vì Tư Anh Kiệt thế nên tất nhiên lập trường của cô sẽ nghiêng về phía chị hai Tư nhưng người nhà của người bị hại quá mức chủ động mạnh mẽ, ít nhiều gì cũng gây trở ngại cho việc điều tra.

“Chị không quen cô ta sao? Cũng chưa từng gặp người nào giống như cô ta hả?” Giản Tĩnh hỏi.

Chị hai Tư do dự muốn hỏi nhưng lại bị Tư Anh Kiệt cắt ngang lời: “Chị ơi, chị có quen người này không?” Lúc này chị hai Tư mới nói: “Chị không quen, trong ấn tượng của chị chị chưa từng gặp người phụ nữ này.”

Sau đó Giản Tĩnh lại hỏi tài xế, bảo mẫu và cô Tằng.

Cô Tằng xác nhận người này chính là người cô ấy đã gặp ở viên khoa học công nghệ, tài xế và bảo mẫu đều nói không quen, cũng chưa từng gặp mặt.

Chập tối anh rể Tư quay về nói là đã chuẩn bị xong tiền, lúc nào cũng có thể chuyển được, hơn nữa bên phía ngân hàng cũng đã đồng ý sẽ phối hợp với bên cảnh sát sẽ điều tra nguồn tiền đổ về rồi.

Giản Tĩnh nhân cơ hội đó bảo anh ta nhận mặt cô gái bí ẩn kia.

Anh ta cũng nói mình không quen.

Nói một cách khác điều tra suốt một ngày vậy mà không điều tra ra một chút manh mối nào cả.

Lúc màn đêm buông xuống, kẻ bắt cóc lại gọi điện đến lần nữa.

Vừa lên tiếng anh ta đã trách móc: “Tôi đã nói với mấy người không được báo cảnh sát rồi mà.”

Chị hai Tư nói: “Chúng tôi không báo cảnh sát.”

“Có báo hay không, tự mấy người biết rõ.” Anh ta lạnh lùng nói: “Hôm nay con của mấy người sẽ không có cơm ăn.”

Chị hai Tư lập tức mềm giọng xuống, cô ta cầu xin: “Thằng bé vẫn còn nhỏ, nó không biết gì cả, có chuyện gì thì cứ đổ lên đầu người lớn chúng tôi đây này, đừng hành hạ nó.”

Kẻ bắt cóc cũng không thèm để ý đến, anh ta lẩm bẩm: “Một trăm triệu không đủ rồi.”

Anh rể Tư không nhịn được nữa mà lên tiếng giải thích: “Tuy chúng tôi cũng có một chút của cải nhưng nó lại nằm rải rác ở khắp nơi, dòng tiền thật sự rất gấp.”

“Không cần tiền mặt, tôi biết nhà mấy người có một cửa hàng vàng bạc, tôi muốn kim cương trị giá hai trăm triệu.” Kẻ bắt cóc có chuẩn bị từ trước, anh ta không hề hoảng hốt mà nói: “Cho mấy người một buổi tối.”

“Cô sẽ nhìn được ảnh của thằng bé.”

Giống hệt như lần trước, sau khi nói xong yêu cầu của mình anh ta đã dứt khoát cúp máy luôn.

Ảnh chụp được gửi đến ngay lập tức.

Đứa con trai cục vàng cục bạc của bọn họ, đứa trẻ ngày nào ăn cơm cũng phải dỗ mãi đang ôm một gói khoai tây chiên liếm láp những mảnh vụn, trông giống như một con chó nhỏ đói khát vậy.

Chị hai Tư vô cùng đau lòng, cô ta lên tiếng hỏi: “Anh bỏ ra được không?” Anh rể Tư lắc đầu nói: “Không có nhiều như thế, tính theo giá trị thị trường thì chỗ này nhiều nhất cũng chỉ hơn một trăm triệu một chút thôi. Nhiều hơn thì chỉ có thể gom góp thêm, kim cương nhỏ lại không có giá trị.”

“Ba em cho em viên kim cương xanh khoảng tám mươi triệu gì đó.” Chị hai Tư hít một hơi thật sâu, sau đó quả quyết nói: “Chúng ta mỗi bên gom một nửa.”

Anh rể Tư thở dài, vừa không cam tâm vừa bất lực nói: “Cũng chỉ đành như thế thôi.”

Sau đó Giản Tĩnh lại nói: “Đừng lập tức thỏa mãn yêu cầu của anh ta, thương lượng với anh ta xem dùng kim cương và một trăm triệu tiền mặt được không.”

Chị hai Tư nhìn em trai mình, cô ta không thể yên tâm cho nổi, sau đó hỏi: “Anh ta thấy chúng tôi đưa ra yêu cầu muốn tăng giá thì phải làm sao.”

“Vậy thì chứng minh anh ta vốn đã muốn nâng giá rồi.” Giản Tĩnh nói: “Có phải là sắp chạm đến ranh giới của mọi người rồi phải không?”

Anh rể Tư do dự nói: “Cũng sắp rồi, thật ra chúng tôi cũng không có quá nhiều tiền để không.” Giản Tĩnh cười nói: “Vậy thì đúng rồi, đối phương rất chuyên nghiệp. Rõ ràng anh ta đã điều tra gia đình của mọi người từ trước rồi, biết rõ mọi người không thể bỏ ra được nhiều tiền nên sẽ không ép quá đâu.” “Tất nhiên.” Giản Tĩnh lại thong dong nói tiếp: “Nếu như mọi người cho rằng việc này quá nguy hiểm, vẫn muốn cố gắng không chọc giận bọn bắt cóc vậy thì cứ làm theo kế hoạch của mọi người là được rồi, đây chỉ là ý kiến của tôi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment