Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 315 - Chương 316

Chương 316

Sáng sớm hôm sau, Giản Tĩnh đến nhà chị hai Tư, trò chuyện một mình với cô ấy một lát.

Sắc mặt chị hai Tư trắng bệch, viền mắt xanh đen, nhãn cầu đầy những tơ máu đỏ, chắc chắn cả đêm qua không ngủ ngon, ngay cả giọng nói cũng khàn đi rất nhiều, không còn mạnh mẽ như hôm qua: "Cô Giãn, cô nói thật với tôi đi, anh ta sẽ làm tổn thương Thông Thông đúng không?”

"Xác suất không lớn." Giản Tĩnh phân tích: "Ngày hôm qua anh ta biết hai người báo cảnh sát, nhưng cũng chỉ là bỏ đói đứa bé một bữa mà thôi, không phải trực tiếp động đao, trước khi đạt được mục đích, chắc là anh ta sẽ không giết con tin.”

Chị hai Tư thở phào nhẹ nhõm. Thật ra cô ta cũng không tin tưởng phán đoán của Giản Tĩnh trăm phần trăm, nhưng chỉ là cần có người không ngừng nhấn mạnh như vậy, trái tim trong lồng ngực mới không đến mức bị vặn xoắn, khó có thể hô hấp.

"Cho nên vẫn phải chờ? Cô không thể trực tiếp tìm ra người đó?" Cô ta tràn đầy hy vọng hỏi: "Tôi nghe Anh Kiệt nói, trước kia cô giúp Phòng Lợi Dân tìm được đứa con trai bị bắt cóc của anh ta, giờ cô cũng có thể tìm ra được chỗ của Thông Thông đang ở không?”

Giản Tĩnh lắc đầu.

Lúc con trai của chủ tịch Phòng bị bắt cóc, thứ nhất là thực hiện vội vàng nên lưu lại rất nhiều manh mối, thứ hai là hai tên bắt cóc đều không phải là người chuyên nghiệp, sơ hở chồng chất, lúc này mới bị con mèo mù như cô đụng phải chuột chết, trực tiếp tìm được đến nơi bắt cóc.

Nhưng mấy người bắt cóc Thông Thông lại xảo quyệt cẩn thận hơn, cho tới nay vẫn không lộ sơ hở gì, ngoại trừ thấy chiêu phá chiêu, thật sự không có cách nào khác.

Vẻ mặt chị hai Tư lộ rõ thất vọng.

"Chị, hiện tại không có tin tức chính là tin tức tốt." Tư Anh Kiệt trấn an: "Ăn điểm tâm trước đi, hôm qua chị cũng không ăn gì, nếu hôm nay không ăn nữa thật sự không chịu nổi đâu.”

Chị hai Tư cười khổ: "Một miếng chị cũng không ăn được. Cháu trai của em đã được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ, bình thường ăn cơm ba thúc bốn mời, thiếu chút nữa tức chết chị, hận không thể bỏ đói nó hai bữa. Nhưng chị chỉ cần nghĩ đến thằng bé không có cơm ăn cả một ngày, trong lòng đã vô cùng khó chịu, nếu sớm biết… sớm biết như vậy thì chị còn quản nó nghiêm khắc làm gì.”

Âm cuối không giấu được tiếng khóc nức nở.

Tư Anh Kiệt vội vàng an ủi.

Giản Tĩnh tự giác ra ngoài tránh mặt, gặp phải bảo mẫu Viên. Bà ta bưng cho Giản Tĩnh một đĩa hoa quả đã cắt xong, muốn nói lại thôi.

"Có việc gì không?" Cô tò mò hỏi.

Bảo mẫu Viên hỏi lại: "Khi nào Thông Thông có thể trở về?”

Giản Tĩnh lắc đầu, trả lời: "Không phải hai người được nghỉ sao, sao vẫn còn ở đây?”

"Aizz." Viên bảo mẫu cười khổ: "Tôi thật sự không yên lòng về Thông Thông, đứa nhỏ này chỉ toàn da là da, rốt cuộc đã bên cạnh tôi lâu như thế, hiện tại lại bị như vậy…”

Bà ta lo lắng: "Rốt cuộc là ai lại có thể làm khó dễ một đứa trẻ như vậy chứ, aizz."

"Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ." Giản Tĩnh ra vẻ buồn bực: "Kỳ thật tiền không phải chuyện lớn, chỉ sợ giết con tin, nghe nói Thông Thông là con trai duy nhất trong nhà, nếu là... Gia đình cũng quá đáng thương.”

Bảo mẫu Viên cũng ra sức đồng ý: "Bảy, tám năm mới có được thằng bé, nếu nó biến mất, không biết sẽ khóc thành dạng gì đâu."

Giản Tĩnh tò mò: "Sao lại như vậy?”

Bảo mẫu thấp giọng nói của mình, tiết lộ tin đồn: "Nghe nói là cơ thể họ có vấn đề nên đã làm thụ tinh ống nghiệm."

"Là bên nam hay bên nữ?"

"Cái này cô không hiểu." Bảo mẫu nói với giọng sành đời: "Nếu vấn đề nằm bên nhà gái, thì đã ly hôn lâu rồi, chịu giày vò làm ống nghiệm như vậy, nhất định là nhà trai.”

Giản Tĩnh: "... Có lý.”

Chuyện này có thể giải thích được tại sao người ba chiều chuộng con cái của mình như vậy, ngược lại người mẹ thì nghiêm khắc.

"Yên lặng." Tư Anh Kiệt bước nhanh xuống lầu, vẫy tay với cô: "Điện thoại đang đổ chuông.”

Giản Tĩnh lập tức bỏ qua vấn đề này, quay người chạy lên lầu.

Tư Anh Kiệt chỉ kịp thấy bóng dáng cô hiện xẹt qua tầm mắt, chớp mắt một cái, người đã ở phòng khách trên lầu.

Chị hai Tư đợi tới lúc Giản Tĩnh đến mới khẩn trương nhận điện thoại.

Kẻ bắt cóc: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"

"Thời gian quá gấp gáp, không chuẩn bị được nhiều như vậy." Chị Tư nói: "Gần một trăm triệu kim cương, cộng thêm chuyển khoản được không? Chúng tôi sẽ không để thiếu một xu nào đâu, anh không được làm tổn thương Thông Thông, để cho tôi nghe giọng nói của nó đi.”

Cô ta liếc nhìn Giản Tĩnh, bộc lộ ra cảm xúc thật của mình: "Để cho thằng bé nói chuyện với tôi, một bức ảnh thì có thể chứng minh cái gì chứ?" Không cần phải diễn kịch, nước mắt của người mẹ gần như là rơi xuống trong chớp mắt: "Tôi muốn nghe thằng bé nói chuyện với tôi! Nếu anh không cho tôi nói chuyện với thằng bé, tôi sẽ không đưa cho anh một xu, ai biết được thằng bé có phải là... Có phải hay không..."

Âm cuối của chị hai Tư đã trở nên nghẹn ngào.

Tên bắt cóc im lặng một lúc rồi thản nhiên nói: "Cô cho rằng tôi không biết chuyển khoản sẽ để lại dấu vết, muốn thông qua nơi dòng tiền chảy đến để bắt tôi sao? Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.”

Chị Tư cật lực giải thích: "Thật sự không có, anh tùy tiện hỏi người trong nghề, có nhà ai sẽ chuẩn bị sẵn nhiều tiền và trang sức trong nhà như vậy sao? Lô hàng tiếp theo ở Pozana cũng một tháng nữa mới chuyển tới được.”

Bọn bắt cóc dừng một chút, nhượng bộ một bước: "Không có kim cương, thì đã quý cũng được, một phu nhân nhà giàu như cô, sẽ không có chuyện không có mấy món châu báu đáng giá đâu đúng không?”

Chị hai Tư nhìn về phía Giản Tĩnh.

Cô ấy đã viết vài dòng chữ trên giấy.

"Nếu như là đá quý thì..." Chị hai Tư châm chước nói: "Đồ cổ có được không? Tôi có một bức tranh thời Nam Tống, hơn 90 triệu, chắc là bây giờ đã trên một trăm triệu.”

Bọn bắt cóc lạnh lùng nói: "Đồ cổ đều là độc nhất vô nhị, quá dễ thấy, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi chỉ cần châu báu, đá quý, trân châu, phỉ thúy, đều có thể… Tổng giám đốc Tư, tôi đã rất khoan dung với cô. Đừng bắt tôi phải cắt một tai của con trai cô, thì cô mới giao tiền chuộc ra.”

Hô hấp của Chị hai Tư dừng lại một chút.

Lát sau, cô ta mới nói: "Tôi sẽ cố hết sức... Hãy để tôi nghe giọng của đứa trẻ... Làm ơn.”

Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây, cuối cùng mấy kẻ bắt cóc cũng thỏa hiệp.

Tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng đẩy cửa ken két, sau đó là tiếng Thông Thông khóc xé ruột xé gan: "Huuu..." tiếng khóc khàn khàn, âm thanh khô khốc, vừa nghe đã biết sắp khóc đến mức bị thương cổ họng rồi.

Chị hai Tư lập tức gấp gáp, trái tim như suýt nhảy ra khỏi cổ họng: "Bảo bối? Thông Thông, con có nghe thấy giọng nói của mẹ không?”

"Mẹ… mẹ…" Thông Thông khóc đến nấc lên từng tiếng: “Con không cần ở lại chỗ này, con, con sẽ nghe lời…"

Chị hai Tư cố nén đau thương, an ủi cậu bé: "Mẹ sẽ nhanh chóng đến đón con, con phải nghe, nghe lời chú.”

Thông Thông: "Ừm, con, con nhất định sẽ nghe…"

Tút... điện thoại đột ngột cúp máy.

Chị hai Tư hốt hoảng quay đầu: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tín hiệu bị đứt à?”

Giản Tĩnh lắc đầu, nói: "Anh ta đang cảnh giác.”

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Giản Tĩnh không trả lời hỏi ngược lại: "Có tin nhắn không?”

Chị hai Tư cúi đầu nhìn, quả nhiên có tin nhắn mới: ‘Hai giờ chiều nay, mang theo đồ đạc đã chuẩn bị sẵn đến công viên nhân dân, chỉ có thể đến một mình, nếu có người đi cùng, lập tức hủy bỏ giao dịch.’

Lại một tin nhắn khác: ‘Con trai của cô, hôm nay cũng không ăn cơm.’

Cô ta lập tức gọi điện thoại cho anh rể Tư, nói cho anh ta biết tình hình của buổi liên lạc hôm nay.

Anh rể Tư cũng rất lo lắng: "Tiền chuộc đã chuẩn bị xong, anh sẽ về ngay lập tức, chúng ta lại bàn tiếp.”

Chị hai Tư đã nói không nên lời, gian nan đáp một tiếng, cầm điện thoại di động, mờ mịt nhìn chung quanh.

Tư Anh Kiệt hỏi: "Tĩnh Tĩnh, kế tiếp phải làm sao bây giờ?”

"Trả tiền chuộc." Giản Tĩnh không cần suy nghĩ: “Anh đi.”

Tư Anh Kiệt ngạc nhiên: "Tôi đi?”

Cô gật đầu.

Chị hai Tư lại nói: "Không, tôi đi, để tôi tự mình đi.”

"Không được." Giản Tĩnh từ chối: “Trạng thái của chị đang không tốt, một khi bọn bắt cóc uy hiếp cô, chị có thể cam đoan mình sẽ đưa ra lựa chọn lý trí không?”

"Lý trí? Tất nhiên là tôi không thể lý trí được rồi.” Chị hai Tư đột nhiên đứng dậy, điên cuồng nói: “Bây giờ con trai tôi có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, còn muốn tôi lý trí như thế nào đây? Tôi không cần lý trí, tôi chỉ cần con trai tôi trở về an toàn.”

Giản Tĩnh nói: "Tạm thời anh ta sẽ không động đến con trai chị, đây là con át chủ bài cuối cùng của anh ta.”

"Ý cô là sao?"

"Tại sao anh ta lại bỏ đói Thông Thông? Chỉ để đe dọa chị thôi sao? Ai cũng biết, đói hai ba ngày sẽ không chết.” Giản Tĩnh phân tích một cách có trật tự: “Nhưng một thời gian dài thì chưa biết được, chỉ cần không ai biết đứa nhỏ ở đâu, thì anh ta vẫn có thể kì kèo mặc cả với hai vợ chồng chị.”

Tư Anh Kiệt giật mình: "Ý em là, anh ta muốn kéo dài thời gian, khiến chúng ta không dám báo cảnh sát bắt người?”

"Đúng, đây là một kế sách hoãn binh. Nếu đứa trẻ bị thương, có thể chết bất cứ lúc nào, thì cha mẹ có thể gấp gáp, được ăn cả ngã về không, bắt kẻ bắt cóc lại chỉ có thể tra hỏi trước, nhưng nếu chỉ là bỏ đói thì không có nguy hiểm đến tính mạng, hai người sẽ không dám mạo hiểm.”

Chị hai Tư chậm rãi gật đầu, rốt cục cũng bình tĩnh lại: "Cô nói đúng.”

Không lâu sau, Anh rể Tư vội vàng chạy về, trong tay cầm một cái két sắt, bên trong là mấy chục viên kim cương lớn nhỏ khác nhau, lớn có năm sáu carat, nhỏ chỉ có hai ba carat, bởi vì còn chưa được cắt gọt, độ sáng cũng không cao.

Chị hai Tư nói: "Em bảo Anh Kiệt đến ngân hàng lấy đá quý, lát nữa anh ta đi giao.”

"Vẫn cứ để anh đi được rồi." Anh rể Tư nói: “Anh tự mình đi, đỡ phải làm cho bọn bắt cóc nghi thần nghi quỷ.”

Lời này cũng có lý, cô ta quay sang nhìn Giản Tĩnh một cái, nhìn như muốn hỏi ý kiến của cô.

Giản Tĩnh nói: "Không cần cãi nhau, tôi cảm thấy công viên Nhân dân chỉ là một vỏ bọc. Với tính chuyên nghiệp của bọn bắt cóc, không có khả năng vừa mới bắt đầu đã tiết lộ địa điểm thật.”

"Ý cô là có thể bọn chúng sẽ đổi địa điểm giữa chừng?" Anh rể Tư hỏi.

Cô nói: "Rất có thể, có lẽ sẽ giày vò thật lâu, trạng thái của hai người đều không tốt, bọn bắt cóc lại chỉ yêu cầu một người đi, lỡ như trên đường gặp phải phiền toái, trái lại sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Anh rể Tư do dự nói: "Không phải tôi không tin Anh Kiệt, nhưng dù sao đó cũng là con trai tôi, tôi muốn tự mình đi, nếu như cứ bảo tôi chờ ở chỗ này thì tôi thật sự..." Anh ta cười khổ: “Tôi thật sự không chịu nổi nữa.”

Nếu người làm ba này đã nói như vậy rồi, Giản Tĩnh cũng không tiện nhiều lời nữa, gật đầu đáp ứng.

Qua loa ăn cơm trưa xong, một giờ chiều, Giản Tĩnh nói với mọi người: "Tôi đến công viên Nhân Dân, xem đến lúc đó có thể giúp được gì không.”

Tư Anh Kiệt nói: “Anh đi cùng em.”

"Anh cứ ở nhà chờ tin với Tổng giám đốc Tư, có bất kỳ tin tức gì cũng có thể liên lạc với em." Giản Tĩnh cự tuyệt, một mình ra ngoài.

Một giờ ba mươi phút chiều, Anh rể Tư cũng xuất phát.

Anh ta có đeo một chiếc micro và định vị, két sắt cũng được trang bị máy phát tín hiệu, từ từ đi về phía công viên Nhân dân.

Lúc một giờ năm mươi, anh ta đã đến bãi đậu xe và chờ thông báo tiếp theo.

Đúng hai giờ, chuông điện thoại reo.

"Alo." Anh ta lo lắng nhấc máy.

Bọn bắt cóc đi thẳng vào vấn đề: "Đến cây cầu ở hồ ngay trung tâm công viên, đến một mình, nếu không anh biết hậu quả rồi đấy."

Anh rể Tư vội vàng xuống xe, xách két sắt theo, bước nhanh đến nơi đã chỉ định.

Lúc này đang là mùa hè nóng nực, buổi trưa công viên ít người qua lại, anh ta đi trên đường, gần như không gặp được người nào. Chờ đi đến trên cầu, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ có tiếng ve sầu kêu phiền não, căn bản không nhìn thấy người bên kia điện thoại.

Điện thoại reo.

"Đến chưa?"

"Đến rồi." Anh rể Tư lau mồ hôi một phen.

"Anh rất phối hợp." Giọng điệu của bọn bắt cóc cũng dịu xuống: “Hiện tại, anh đi về phía trước, sau đó rẽ trái, bên phải hàng ghế thứ hai, có một cái hộp, lấy ra đi.”

Anh rể Tư làm theo, lấy ra một cái hộp nhỏ cỡ bằng bàn tay từ dưới băng ghế ra.

"Mở cái hộp ra, bỏ kim cương vào."

Anh rể Tư không khỏi quay đầu quan sát xung quanh, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, đành phải làm theo lời đối phương nói, mở két sắt mình mang đến ra, đổ châu báu đã chuẩn bị sẵn vào.

"Bỏ két sắt của anh vào, cầm lấy cái rương của tôi."

Anh rể Tư đổi vị trí của hai cái rương.

"Trong vòng nửa giờ, hãy mang rương này đến Đại lộ Anh Hoa. Đến nơi, tôi sẽ cho anh biết phải làm gì.”

Điện thoại cúp máy.

Anh rể Tư nhanh chóng chạy về bãi đậu xe và gọi điện thoại thông báo cho vợ biết về tình hình hiện tại.

"Em nghe thấy hết rồi." Chị hai Tư nắm chặt hai tay: “Anh ta thấy không có cảnh sát, chắc là đã yên tâm hơn rất nhiều. Nói không chừng lần này giao tiền xong, Thông Thông có thể trở về.”

Anh rể Tư hít sâu một hơi: "Được, bây giờ anh sẽ đi qua đó. Bên phía cô Giản có tin gì mới không?”

"Cô ấy vừa gọi điện thoại cho bọn em, nói đã phát hiện tung tích của người khả nghi, cô ấy muốn đi theo, có cần em thông báo cho cô ấy đến Đại lộ Anh Hoa luôn không?" Chị hai Tư nói.

Anh rể Tư suy nghĩ một chút, nói: "Quên đi, hay là để cho cô ấy tiếp tục đi theo người đó đi, lỡ như có thể tìm được chỗ thật thì sao? Bên này của anh vẫn chưa có biến đổi gì.”

"Cũng đúng.”

Bình Luận (0)
Comment