Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 31

Chương 31

Năm mươi, sáu mươi người chen chúc trong phòng đọc, có bảy tám nhiếp ảnh gia đang điên cuồng chụp ảnh. Điều hòa trung tâm liên tục thổi gió lạnh mạnh nhưng tác dụng rất ít.

Những người hâm mộ nhiệt tình bị tin tức bất ngờ gây sốc, quay sang nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

Giản Tĩnh đổi tư thế đứng. Hôm nay cô đi giày cao gót chạy lên chạy xuống mấy tầng lầu, chân đang rất đau. Cô cầm micro, bình tĩnh trả lời: "Đúng là có một số vấn đề ngoài ý muốn trong hội ký tên, nhưng tôi sẽ không thể trả lời trước công chúng những câu hỏi mà anh đã hỏi trước khi có được sự cho phép từ phía cảnh sát, xin thứ lỗi."

“Cô không được phép tiết lộ, hay không muốn tiết lộ?” Phóng viên không buông tha.

Giản Tĩnh nói: “Nghĩa vụ của mọi công dân là hợp tác với cảnh sát”.

"Đúng. Nhưng…" Anh ta nhấn mạnh: "Tôi nghe nói người đã chết là độc giả của cô, hôm nay lại đúng lúc là buổi ký tên của cô. Có phải như vậy có ý nghĩa gì đó không?”

Giản Tĩnh liếc nhìn Khang Mộ Thành.

Anh lắc đầu.

“Tôi không thể trả lời câu hỏi của anh nếu không có sự cho phép của cảnh sát.” Giản Tĩnh trả lại một nước đi: "Anh phóng viên, anh đang xúi giục tôi vi phạm quy định sao?”

Phóng viên cười lớn: "Đạo đức nghề nghiệp của tôi đòi hỏi tôi phải đưa sự thật ra trước công chúng. Cô Giản, cô cứ nói rằng cô cần sự cho phép của cảnh sát, nhưng cô có thực sự gọi cảnh sát không? Theo như tôi biết thì cô và Nhà xuất bản Kim Ô đã ém nhẹm tin tức, không báo cảnh sát, chuyện này đương nhiên cũng không được phép. "

Bảo mật là điều dễ hiểu, che đậy tin tức... thì nghe như đang chột dạ vậy. Không ít người đã bắt đầu xì xào bàn tán nhìn Giản Tĩnh với ánh mắt dò hỏi.

Tuy nhiên, Giản Tĩnh không hề tỏ ra hoảng sợ.

Cô trầm ngâm quét mắt qua vài khuôn mặt: "Theo như anh biết, bốn chữ đó cũng không phải là bằng chứng."

“Tôi cần phải bảo vệ người cung cấp thông tin.” Người phóng viên cười ranh mãnh: "Để tránh sự trả thù của cô. Dù sao thì người đó cũng phải chịu rất nhiều áp lực để nói ra sự thật.”

"Nói mà không có bằng chứng. Anh muốn chỉ ra chỗ sai của tôi thì ít nhất cũng phải có nhân chứng. Đến cả nhân chứng mà anh cũng không có…” Cô lắc đầu, dường như đã không có gì để nói.

Phóng viên dừng một chút, lại nghĩ ra một kế hoạch khác: "Nếu cô Giản đã không chịu thừa nhận thì cô có dám gọi cảnh sát trước mặt mọi người không?"

Chiêu này quá tinh vi, sắc mặt Khang Mộ Thành lập tức thay đổi.

Anh hiểu rất rõ những phóng viên này, họ không quan tâm cô có báo cảnh sát hay không, chỉ cần cô bị họ dắt mũi là họ sẽ thắng. Nói cách khác, nếu cô không kết thúc sự việc ngay tại đây thì sẽ tương đương với việc hội ký kết này đã thất bại.

Khang Mộ Thành cố gắng nén cơn tức giận, chuẩn bị lên sân khấu để trả lời thay cho Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh nhận thấy hành động của anh liền làm ra một động tác ngăn cản: "Không cần thiết phải làm vậy."

“Tại sao?” Người phóng viên mỉm cười đắc thắng.

"Còn phải hỏi nữa à? Báo cảnh sát nhiều lần là chiếm dụng tài nguyên." Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở cửa. Mọi người nghe tiếng nói nhìn lại thì thấy một người trong bộ cảnh phục thẳng thớm với một đôi chân dài.

Quý Phong sải bước lên sân khấu, giật lấy micro trên tay Giản Tĩnh: "Anh có biết trung tâm chỉ huy nhận được bao nhiêu cuộc gọi báo động mỗi ngày không? Thêm một cuộc gọi vô nghĩa có thể sẽ cướp đi sinh mạng của người khác đấy."

Phóng viên kiến thức rộng rãi cũng không bị anh hù dọa: "Anh là ai? Người phụ trách nhà sách à? Hay là người đại diện của cô Giản Tĩnh?"

“Nhân viên đội điều tra hình sự thành phố Hòa Bình, Quý Phong.” Quý Phong mở thẻ cảnh sát ra, mặt không đổi sắc nhìn đối phương.

Phóng viên rõ ràng đã bị sửng sốt, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, lập tức hỏi: "Theo tôi được biết thì thi thể đã được tìm thấy cách đây hai giờ. Tại sao bây giờ cảnh sát mới đến?"

"Theo quy định, thời gian điều động cảnh sát đối với những trường hợp không khẩn cấp là ba tiếng. Chúng tôi nhận được báo cáo vào khoảng 8 giờ, bây giờ là 10 giờ 20, tức là không quá thời gian.” Quý Phong lạnh lùng nói tiếp: "Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác."

Phóng viên cắn câu: "Nguyên nhân gì?"

"Nhờ có sự giúp đỡ của cô Giản Tĩnh, chúng tôi đã xác định được nghi phạm từ trước đó. Hiện tại nghi phạm đã ra đầu thú và khai nhận hành vi phạm tội." Lời nói của Quý Phong chắc chắn, có sức thuyết phục hơn nhiều so với lời nói mơ hồ ‘được cho là’ và ‘đã nghe’ của người phóng viên kia.

Hiện trường lập tức xôn xao hẳn lên, máy ảnh, điện thoại di động, tất cả các phương tiện quay chụp đều bắt đầu hoạt động rầm rộ.

Đưa Phật đưa về Tây Thiên, đưa người đưa đến tận nhà. Quý Phong đưa tay về phía Giản Tĩnh, thái độ nghiêm trang: "Thay mặt lực lượng cảnh sát tôi xin cảm ơn sự giúp đỡ của cô."

Giản Tĩnh cũng phối hợp với anh, cô đưa tay ra: "Tôi chỉ đang làm nghĩa vụ của mình thôi."

Ngập ngừng một lát cô mới hạ giọng: "Cô ta đầu thú rồi à?"

“Ra ngoài rồi nói chuyện.” Quý Phong buông tay, nháy mắt với cô.

Cô đã hiểu ra, lại nói thêm hai câu xã giao, sau đó đẩy hoạt động rút thưởng lên thì mới có thể bứt ra.

Hai người đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

“Cũng coi như là tự thú đi.” Quý Phong nói thẳng: "Nếu không tự thú thì cô ta sẽ phải chết.”

Giản Tĩnh giật mình, dậm chân hối hận: "A, Lữ Vệ Quốc!"

“Giờ mới nghĩ đến à?” Quý Phong trợn trắng mắt: "Tôi nghe cô nói đã biết danh tính kẻ sát nhân và định nói chuyện với cô ta thì đã đoán ra có thể sẽ xảy ra chuyện, may mà tôi đến kịp. Nếu không thì chuyện tốt lại thành chuyện xấu, cô sẽ xui xẻo.”

Giản Tĩnh cười khổ.

Nếu Lữ Vệ Quốc tìm quản lý Tôn để trả thù thì hội ký tên sẽ xuất hiện một vụ án đẫm máu, kết quả cũng hỏng bét.

“Thật sự cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi một việc lớn như vậy.” Cô nói hết sức chân thành.

“Không cần đâu, tôi nên cảm ơn cô mới phải.” Quý Phong cười: "Tôn Băng đã có ý đồ bỏ trốn rồi, chỉ chậm thêm mấy tiếng thôi là có thể cô ta đã bỏ trốn được rồi. Vậy thì tôi sẽ phải xin lệnh truy nã, tìm người đuổi theo cô ta, tốn không ít công sức. Nhưng cô có thể giải quyết vụ án ngay tại chỗ là đã giúp tôi việc rất lớn rồi.”

Giản Tĩnh bất giác nhếch khóe môi, cơn khó chịu trong lồng ngực chợt biến mất, cả người đều thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Cô phát hiện mình đã dần dần yêu cảm giác như thế này, quá đã nghiền thật thú vị, không kém gì niềm vui khi được người hâm mộ vây quanh.

Tuy nhiên, trạng thái tập trung vẫn còn đó, cô vẫn giữ được sự bình tĩnh: "Tại sao quản lý Tôn lại giết người?"

Chuyện này Không có gì phải che giấu, Quý Phong liền thoải mái kể ra toàn bộ câu chuyện cho cô.

Vào đầu năm ngoái, Tôn Băng đã chuẩn bị kết hôn nhưng lễ hỏi lại bị ba mẹ cô ta cướp đi, phí tổ chức tiệc rượu bị thâm hụt nghiêm trọng, nhà trai không chấp nhận được nên đề nghị hai người họ chia tay.

Tôn Băng rất yêu bạn trai, cô ta không chịu chia tay. Vì vậy, để kiếm được tiền cô ta đã nảy ra ý tưởng chiếm dụng công quỹ. Vào tháng 4 Lữ Tuyết được chuyển đến bộ phận mua hàng, cô phát hiện ra hành động của người kia thông qua các manh mối để lại, sau đó bí mật thu thập chứng cứ.

Vào ngày xảy ra vụ án, Tôn Băng bị Lữ Tuyết bắt tại trận. Cô ta cầu xin Lữ Tuyết tha cho mình nhưng Lữ Tuyết muốn sử dụng sự việc này để hạ gục một đối thủ cạnh tranh và thêm một con bài để có cơ hội tăng lương, vì vậy cô ta đã từ chối.

Hai người xảy ra tranh chấp, Lữ Tuyết bị ngã trong lúc xô đẩy. Cô bó bột thạch cao ở cánh tay phải, không thể giữ cân bằng nên ngửa đầu ra sau đập vào góc bàn.

Tôn Băng không dám gọi xe cấp cứu, lại càng sợ mọi chuyện sẽ bại lộ, thế thì cô ta sẽ đánh mất tương lai và hạnh phúc của mình nên lập tức hạ quyết tâm ra tay tàn độc. Cô ta cắt điện rồi tắt camera theo dõi, lôi xác ra bồn hoa để phi tang.

Sau đó cô ta làm giả một lá đơn từ chức, giả vờ rằng Lữ Tuyết đã từ chức, che giấu cho qua chuyện.

Hơn một năm nay, lúc nào cô ta cũng lo lắng chuyện sẽ bị lộ. Đặc biệt, để che đi mùi hôi thối do xác chết thối rữa cô ta đã đổ hóa chất vào các luống hoa khiến cho cây trồng nhanh chóng bị chết, thiếu chút nữa thì bị phát hiện.

Cô ta phải đổi giống cây tương tự trong một đêm, sau đó thay đất thì mới có thể che giấu được.

Mãi cho đến hôm nay, nhiều nhân viên trong nhà sách luôn nghĩ rằng cô ta mua nhiều đồ làm vườn vì có sở thích trồng hoa.

[Tên nhiệm vụ: Bộ xương người ở hội ký tên (đã hoàn thành).]

[Phần thưởng nhiệm vụ: 20 điểm giá trị dũng khí cơ bản.]

[Ghi chú: Điểm giá trị dũng khí có thể dùng để rút thẻ (bình thường), mỗi lần 5 điểm.]

Vụ án đã được phá, hội ký tên vẫn có thể tiếp tục.

Các độc giả hết sức nhiệt tình, họ xếp hàng dài đều đến tận cầu thang. Lúc đầu Giản Tĩnh còn có sức để trò chuyện với độc giả, nhưng dần dần về sau cô cũng trở nên tê liệt, thậm chí còn không nhận ra nổi hai chữ [Giản Tĩnh].

Cô ký như cỗ máy, trong lúc đó đầu óc lại bị phân tâm.

Có vẻ như cô đã bỏ qua điều gì đó.

Là cái gì nhỉ?

“Cô Giản, độc giả tặng cô một bó hoa.” Người lập kế hoạch cho sự kiện cầm trên tay một bó hoa hồng, cười đưa cho cô: "Anh ấy xấu hổ nên nhờ tôi chuyển cho cô.”

Giản Tĩnh ngẩng đầu, nhân cơ hội cử động cái cổ đau nhức: "Vâng, làm phiền cô rồi."

Khoảnh khắc bàn tay chạm vào bó hoa, những giọt nước nhỏ chợt bắn ra trên mu bàn tay cô, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ xuống cuống hoa, vẽ nên một đường nhăn nhúm trên da.

Người kia ngây ngẩn cả người, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

“Tay cô!” Độc giả bên cạnh trước mặt cô hét lên một tiếng: "Đây là cái gì?”

“Hình như là thuốc màu.” Giản Tĩnh không ngờ chính mình lại bình tĩnh như vậy, cô nói đùa với mọi người: "Xem ra độc giả này không cẩn thận bị người bán lừa rồi, nhưng món quà có giá trị hay không không nằm ở giá tiền của nó, chúng ta vẫn giữ bí mật cho anh ấy nhé."

Vừa nói cô vừa giấu bó hoa xuống dưới chiếc bàn dài và dùng vải nhung che lại đến khi không còn nhìn thấy gì.

Vụ xôn xao nhanh chóng lắng xuống.

Giản Tĩnh bình tĩnh tiếp tục ký tên, không hề có thái độ khác thường gì. Mãi cho đến khi kết thúc buổi ký tên cô mới lấy bó hoa hồng từ dưới chiếc bàn dài ra và quan sát tỉ mỉ.

Đây là một bó hoa hồng trắng, nhưng lại được nhuộm bằng máu thành màu đỏ.

Sau khi vết máu khô và đông lại trên cánh hoa khiến nó có màu đỏ tuy đẹp một cách yêu mị nhưng đẫm máu đến buồn nôn. Ở giữa bó hoa có một tấm thẻ cứng ghi:

‘Cục cưng, tôi sẽ tới tìm tới em.’

Dưới chữ ‘em’ có một hình trái tim.

Nó giống hệt thứ cô đã thấy trên tấm áp phích trước cửa.

Giản Tĩnh cảm thấy buồn nôn. Cô lấy khăn giấy ra lau mạnh vào mấy ngón tay, như muốn lau đi cảm giác nhớp nháp dính trên da.

“Có chuyện gì vậy vậy?” Khang Mộ Thành liếc mắt nhìn đóa hoa, cau mày chán ghét: “Đây là cái gì?”

Người lập kế hoạch biết là mình đã phạm sai lầm, xấu hổ đáp lời: "Tôi tình cờ gặp một người ở tầng dưới. Anh ta nói rằng anh ta là độc giả của cô Giản, nhờ tôi tặng hoa giúp mình."

Bó hồng được bọc trong giấy bóng kính rất đẹp mắt, lúc đó cô cũng không nhận ra điều gì bất thường, không ngờ chỉ mới đi vài bước lại chảy máu.

“Đừng trách cô ấy, bông hoa này được chuẩn bị rất kỹ.” Giản Tĩnh nghĩ rồi nói: "Cửa hàng trưởng có ở đây không? Tôi muốn xem lại camera giám sát sáng nay.”

Cô đã giúp cửa hàng sách giải quyết vụ án của Lữ Tuyết nên đương nhiên anh ta rất sẵn lòng giúp đỡ trả lại ân tình cho cô.

Giản Tĩnh yêu cầu kiểm tra camera giám sát tại cổng trước và sau lúc 7 giờ.

Người đầu tiên vào máy quay là quản lý phòng tổ chức.

Cửa mở lúc 6:47.

6:55 có một bóng người với bàn tay dài xuất hiện trên sàn trước cửa, nhưng không quay được người.

Người đó tránh máy quay, đi đến chỗ poster quảng cáo, vẽ một trái tim lên đó bằng bút dạ.

Camera giám sát không quay được người, chỉ quay được một cái tay.

Là cánh tay trái, nhìn khung xương thì có vẻ đó là nam giới, có một vết sẹo hình “乄” trên mu bàn tay.

“Là người này tặng hoa cho tôi sao?” Giản Tĩnh hỏi người lập kế hoạch.

Cô gái lắc đầu: "Tôi không để ý lắm. Anh ta đeo khẩu trang, trên tay cầm một bó hoa. Tôi nhìn không rõ."

“Sau này đừng tùy tiện mang đồ của người lạ về.” Khang Mộ Thành khiển trách: "Hôm nay là hoa. Không biết lần sau sẽ là thứ gì đâu.”

“Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc Khang.” Người lập kế hoạch chắp tay, lo lắng lặp lại đi lặp lại câu nói: "Tôi không cố ý, tôi xin lỗi.”

“Lần sau không được làm như thế này nữa.” Khang Mộ Thành không muốn nói nhiều. Anh hỏi Giản Tĩnh: "Em có muốn báo cảnh sát không?”

Giản Tĩnh cúi đầu đăng WeChat: "Không cần, chỉ là một bó hoa thôi mà, còn chẳng tính là một trò đùa ác, cảnh sát sẽ không lập án đâu."

Khang Mộ Thành im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Em thật sự chưa..." Anh muốn nói lại thôi.

"Chưa gì?"

“Không có gì.” Khang Mộ Thành dời mắt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào bó hồng: "Nếu báo cảnh sát thì em có thể nâng cấp hệ thống an ninh nếu cảnh sát tin là em đang gặp nguy hiểm. Anh nghĩ vẫn nên đi một chuyến thì tốt hơn.”

Giản Tĩnh suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Chờ thêm một chút nữa đi."

"Chờ cái gì?"

"Lời khai của Lữ Vệ Quốc."

Khang Mộ Thành giật mình.

"Nếu chỉ là một kẻ cuồng theo dõi hoặc là antifan ghét em thì không có gì đáng lo." Giản Tĩnh gõ tay lên mặt bàn: "Nhưng nếu không phải..."

Thì hơi biến thái đó.

 

Bình Luận (0)
Comment