Quý Phong dẫn kẻ tình nghi về Cục cảnh sát, dẫn đến không ít ánh mắt ước ao ghen tị.
Thời buổi này, tỉ suất phạm tội chỉ tăng chứ không có giảm, mà tỷ suất phá án lại kiên quyết không chịu tăng lên, áp lực mà các cảnh sát phải gánh vác không hề nhỏ. Nhưng nghĩ kĩ lại thì sẽ hiểu, các vụ án đang tăng thêm nhưng tỉ suất phá án lại không giảm xuống, sự nỗ lực mà các cảnh sát bỏ ra chỉ có nhiều chứ không hề ít.
Cái cảm giác vừa mới làm nhiệm vụ được một tiếng thì vụ án đã được phá quả thật là sung sướng muốn chết. Không một người cảnh sát nào có thể cưỡng lại được với thứ vận may như vậy cả, ngay cả người được ca tụng là ngôi sao mới của giới cảnh sát như Quý Phong cũng vậy.
Công trạng của tháng này lại được tăng thêm một phần mười rồi.
Anh ấy hớn hở mà bắt đầu thẩm vấn Tôn Băng, sau khi đã ghi chép xong, người tiếp theo chính là Lữ Vệ Quốc.
Đúng lúc này, anh nhận được wechat của Giản Tĩnh.
Yêu cầu của cô không hề quá đáng chút nào, Quý Phong sẵn lòng nể mặt mà giúp cô.
Vì vậy, khi Lữ Vệ Quốc nói đến việc mình đã di chuyển xác của Lữ Tuyết tới chỗ sảnh đọc sách như thế nào, anh đột nhiên mở miệng: “Ông nói là việc di dời xác của Lữ Tuyết là do một mình ông quyết định?”
Lữ Vệ Quốc: “Đúng vậy.”
“Lý do?”
“Tôi muốn tìm ra kẻ đã giết con gái tôi.” Ông ta nói một cách đơn giản.
Quý Phong nở nụ cười ôn hòa. Người quen biết anh ấy mới hiểu được, cái tên này thường xuyên dùng phương thức ôn hòa như vậy để lừa lấy thiện cảm của người bị thẩm vấn. Tốc độ nói của anh chậm lại: “Ông muốn dọa kẻ đó một chút, khiến người đó có tật giật mình, để lộ sơ hở, là như vậy sao?”
Lữ Vệ Quốc gật đầu.
“Thế thì lạ thật đấy, người mà ông nghi ngờ là Cửa hàng trưởng của nhà sách Bổ Thiên, nhưng mà ông lại đặt thi thể ở chỗ Hội ký tên của Giản Tĩnh.” Quý Phong lừa vào tròng: “Căn cứ vào cách nói của ông, đặt ở văn phòng của Cửa hàng trưởng sẽ thích hợp hơn chứ?”
Lữ Vệ Quốc sửng sốt một lát, giải thích: “Chỗ đó có nhiều người, tôi muốn làm rùm beng sự tình lên.”
“Như vậy, camera giám sát của tầng hai cũng là do ông phá hỏng đúng không?” Anh ấy truy hỏi.
Lữ Vệ Quốc nói: “Tôi không biết nó đã bị hỏng, tôi không nghĩ gì cả đâu, đồng chí cảnh sát, tôi chỉ muốn tìm ra kẻ đã giết con gái của tôi thôi.”
“Ông không biết camera đã bị hỏng mà lại trùng hợp đi ở chỗ góc chết của camera giám sát?” Quý Phong cầm lấy giấy bút, phác thảo một tấm bản đồ đơn giản: “Ông không biết camera giám sát bị hỏng, cứ đi như bình thường, nhưng mà ông nhìn đi, muốn tránh né được những chiếc camera khác thì đoạn đường này phải khom người như này.”
Anh đập tờ giấy ở trước mặt Lữ Vệ Quốc ‘bụp’ một cái, giọng điệu lạnh xuống: “Ông nói tôi nghe, tại sao ông lại phải khom người lách qua mà đi như vậy? Lên đồng à?”
Đôi môi của Lữ Vệ Quốc khẽ nhúc nhích, ấp úng: “Tôi... tôi...”
Ông ta lắp ba lắp bắp, không giải thích được.
“Khai đi, là ai bảo ông làm như vậy.” Quý Phong trầm giọng.
Có lẽ là do trời sinh cảnh sát đã có lực uy hiếp đối với dân thường, không bao lâu Lữ Vệ Quốc đã khai ra. Chủ ý di chuyển thi thể là do người khác nói với ông ta.
“Gã nói có thể giúp, chỉ cần tôi làm theo những gì gã nói. Tôi không còn cách nào khác, tôi không hiểu biết gì hết cả, đồng chí cảnh sát, nguyện vọng lớn nhất của đời tôi chính là tìm được kẻ đã giết con gái mình, gã ta nói làm như vậy là được, tôi nhất định phải làm thử.” Lữ Vệ Quốc phí công giải thích: “Còn những cái khác tôi không biết gì cả.”
Quý Phong lại hỏi: “Gã liên hệ với ông như thế nào?”
“Lúc tôi về nhà thì gã đã tìm được tôi rồi, nói với tôi xong thì đi luôn.” Lữ Vệ Quốc trả lời.
“Ông có nhìn rõ được dáng vẻ của gã ta không?”
“Không nhìn thấy. Hôm đó trời mưa, gã che ô, tôi chỉ nhìn thấy... Đúng rồi, trên tay gã có vết sẹo.” Lữ Vệ Quốc vạch vạch trên mu bàn tay: “Tôi chỉ biết chừng đó thôi.”
Quý Phong nhìn ra được ông ta đang nói thật.
Anh không khiến ông cụ này khó xử thêm nữa, tất nhiên cũng không lập tức thả ông ta ra, lúc anh tới nhà sách, Lữ Vệ Quốc đang chuẩn bị tập kích Quản lý Tôn nữa. Anh giao đợt thẩm vấn kế tiếp cho đồng nghiệp, còn mình thì đi điều tra cuộc điện thoại gọi cho Quản lý phòng tổ chức.
Kết quả không ngoài dự đoán, là một dãy số bị trộm, đã báo mất rồi.
Manh mối đã đứt.
Quý Phong lấy thuốc lá ra châm, trong lòng không nén nổi sự tò mò: Rõ ràng là người đàn ông đó nhằm về phía Giản Tĩnh, gã muốn làm gì đây?
*
[Tiểu thuyết gia nổi tiếng trợ giúp cảnh sát phá án và bắt giam hung thủ trong vụ án xương người]
[Một vụ lăng xê hoàn hảo để marketing: Bạn thấy rõ âm mưu của Hội ký tên chưa?]
[Ký tên ‘Bác sĩ ác quỷ’, độc giả xếp hàng dài dằng dặc bên ngoài nhà sách]
[Nghi án bộ xương: Một hiện trường show suy luận đặc sắc]
...
Thời đại truyền thông mới, đưa tin vào buổi tối cũng không sợ sớm, bắt đầu từ tối hôm đó, lần lượt có khá nhiều nhà truyền thông đưa tin vụ án ở Hội ký tên. Khác nhau ở chỗ những nhà nhận tiền của Kim Ô thì thổi phồng lên, còn những nhà nhận tiền của người khác thì chất vấn là lăng xê.
Người qua đường hóng chuyện, tham gia thảo luận, có người nói nếu cảnh sát đã có bản thông báo thì là thật đấy, có kẻ lại bảo chẳng qua chỉ là nhắc tới một câu thôi, đưa tin giật gân như vậy nhất định là để lăng xê bán sách.
Các fan hâm mộ tất nhiên là không đồng ý, bảo vệ bằng mọi cách.
Bình luận hàng đầu 1: Mấy người không biết chữ à? Bản thông báo của cảnh sát còn bày ở đó đấy, tự mình xem cho kỹ vào! Chính là cô Giản giúp đỡ tìm được hung thủ đấy!
Bình luận hàng đầu 2: Cô Giản chính là người có tài năng và học thức thực sự đấy, mấy người ghen tị đấy à *quả chanh*
Bình luận hàng đầu 3: Người dân nhiệt tình trợ giúp phá án cũng không chỉ có mình cô ta. Nhà hàng xóm bên cạnh có chuyện, tôi còn cung cấp camera giám sát cho cảnh sát đấy, tôi có đi kể khắp nơi không hả?
Bình luận hàng đầu 4: Đứa ở lầu trên tóm được hung thủ à? Hay là bắt hung thủ phải tự thú rồi?
...
Hai bên cấu véo nhau rất hăng say, còn được lên hot search cả nửa ngày, nhưng suy cho cùng thì Giản Tĩnh lúc này cũng chỉ là tác giả mới có chút xíu danh tiếng, cả nước hơn một tỉ dân, số người biết đến cô cũng không nhiều.
Trong đêm lại có minh tinh nào đó đột ngột tung ra scandal tình ái nửa thật nửa giả, mọi người nhanh chóng nhảy vào ‘ruộng dưa’ mới.
Tuy nhiên, chuyện gì xảy ra cũng sẽ để lại dấu vết, những tin tức gần đây được tung ra, tên của Giản Tĩnh giống như một hạt giống, nhẹ nhàng chôn trong lòng đại chúng, sau này mỗi một lần được nhắc đến thì lại như được tưới nước bón phân.
Năm rộng tháng dài, cuối cùng cũng sẽ có một ngày lớn lên trở thành cây đại thụ che trời, đến lúc đó cho dù có chiếm lấy đầu đề thì ai cũng đều gật đầu thừa nhận một câu ‘Xứng đáng’.
Đương nhiên, những chuyện này đều để sau hẵng nói.
Giản Tĩnh không đoán được tương lai mà lúc này vẫn đang ưu sầu về vụ án. Bộ xương xuất hiện tại Hội ký tên của cô quả thực là nhằm vào cô mà đến.
Làm như vậy thì có tác dụng gì chứ?
Phá hủy buổi ký tên của cô, người được lợi lớn nhất là đối thủ cạnh tranh, nhưng nước đi này rõ ràng không phù hợp với hình thức cạnh tranh trong thương mại. Còn nếu là vì bản thân cô, dường như có hơi vô thưởng vô phạt.
Tên biến thái?
Ý nghĩ vừa mới xuất hiện, cô lập tức nổi hết da gà, quyết đoán đồng ý lời đề nghị của Khang Mộ Thành, nâng cấp hệ thống an ninh trong nhà.
Tiêu tiền cho sự an toàn của bản thân thì hoàn toàn đáng giá.
Tuy nhiên, chút vấn đề nhỏ này thật sự có thể xin được giấy phép sao?
Đáp án dĩ nhiên là: Có thể.
Tổng giám đốc Khang nói là làm, mới có mấy ngày sau đã lấy được giấy phép, tìm một công ty an ninh quen biết, cải tạo từ trong ra ngoài một phen.
Giản Tĩnh được mở mang tầm mắt, sau khi thuật cơ quan và khoa học công nghệ của thế giới song song này kết hợp lại, sẽ sinh ra kết cấu thiết kế khá là tinh xảo.
Thiết bị phóng ra khí làm cay mắt được giấu trong trung tâm của điều hòa, nhìn từ bên ngoài thì không thể thấy được. Mở công tắc chính là chiếc điều khiển từ xa của điều hòa, bình thường có thể sử dụng như thường, một khi nhập mật mã được quy định vào thì có thể mở ra một thế giới mới.
Để gây nhiễu loạn tầm nhìn còn tạo một cái lỗ ở sau cánh cửa, nếu có người định phá giải mật mã để rời khỏi thì sẽ khởi động còi báo động, dẫn động máy báo cháy, lập tức xối nước xuống ào ào.
Giản Tĩnh: o( ̄▽ ̄)o
Trong lúc cô ăn cơm với Quý Phong có vô tình nhắc tới chuyện này.
“Không ngờ chuyện này cũng thuộc về lệnh bảo hộ nhân thân cơ đấy.” Giản Tĩnh cảm khái vô cùng, chỉ cho nó là một sự đặc biệt của thế giới này.
“Không đúng.” Bữa cơm này Quý Phong mời, chủ yếu để cảm ơn công trạng mà Giản Tĩnh đã tặng, không ngờ lại đào ra được một chỗ cảm thấy hứng thú: “Chỉ bằng bó hoa kia thì không thể xin được giấy phép đâu.”
Giản Tĩnh sững sờ, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Nhưng tôi có thật mà.”
“Không phải an ninh cá nhân à?” Quý Phong nhíu mày.
An ninh cá nhân, di chuyển trong khu vực màu xám. Giản Tĩnh lại không phải. Cô mở bản điện tử ra: “Anh xem này, không lẽ đây là giả à?”
Quý Phong nhận lấy, cẩn thận đối chiếu quy cách và con dấu, kinh ngạc hơn cả cô: “Là thật, làm sao có thể chứ?”
Giản Tĩnh nói: “Mắt thấy mới là thật.”
“Vậy thì chứng tỏ là dự cảm của tôi có khả năng là đúng.” Anh để đũa xuống, nói với vẻ rất hứng thú: “Có người để mắt tới cô rồi.”
Chỗ ăn cơm của hai người là một quán ăn bình dân nằm trong khu dân cư, rẽ vào ngõ rồi quẹo nửa ngày mới đến, nhưng mà rất đông khách. Mỗi lần tới quán, tất cả hơn mười cái bàn trong nhà và ngoài sân đều đầy ắp, hơi nóng của đồ ăn bốc lên nghi ngút, đi cùng với đó là mùi cay đắng của rượu bia và mùi mồ hôi người, tràn đầy khói lửa.
Nhưng một nơi náo nhiệt như vậy, Giản Tĩnh ngồi ở đó, mà từng luồng khí lạnh từ trực giác lại bò dọc lên sống lưng, dựng hết cả lông tơ lên.
“Cảnh sát Quý, thật sao?” Cô hỏi.
“Không cần phải xa lạ như vậy đâu, gọi tên của tôi là được.” Quý Phong ngậm điếu thuốc, nhịn không châm lửa: “Tất nhiên là thật, nhưng chỉ là cảm giác của tôi thôi, cũng không được tính là chuẩn xác.”
“Phải không?” Giản Tĩnh bị anh chọc cho nở nụ cười gằn: “Phải biết, người nào đó chính là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ Đại học Cảnh sát với số điểm tối đa của tất cả các môn, được đặc biệt tuyển vào Đội cảnh sát hình sự đấy.”
Quý Phong ‘chậc’ một tiếng: “Cô điều tra tôi?”
“Tin tức trong báo nói đấy.” Giản Tĩnh nói: “Nếu không thì sao tôi dám đi ra ngoài ăn cơm với anh chứ?”
Anh cười lớn: “Không phải chứ? Trước kia cô cũng không đề phòng tôi như thế này mà.”
“Nơi công cộng là một chuyện, đi ra ngoài ăn cơm một mình lại là một chuyện khác đấy.” Giản Tĩnh không cho là đúng. Cái thế giới này nguy hiểm hơn thế giới ban đầu, cẩn thận hơn cũng không quá đáng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc trước cô cũng không biết lý lịch của Quý Phong lại xịn xò như thế: Sinh viên xuất sắc của Đại học Cảnh sát nhân dân, đạt điểm tối đa tất cả các môn, sau khi tốt nghiệp không thực tập ở đồn công an mà được đặc biệt tuyển thẳng vào Đội cảnh sát hình sự. Năm đầu tiên đã tham gia phá được nhiều vụ án lớn, được truyền thông gọi là ngôi sao mới của giới cảnh sát, dành cho những lời khen có cánh.
Người như vậy nói với cô rằng cô đã bị người ta theo dõi, không sợ mới là lạ đấy.
“Tôi không có chứng cứ, chỉ là trực giác thôi.” Quý Phong nói: “Vụ án của Lữ Tuyết, là gã đang... nói thế nào nhỉ, đang chào hỏi. ‘Hi, xin chào, tôi ở đây này, nhìn thấy tôi không?’, cô hiểu ý của tôi chứ?”
Nói đến vụ án, anh khó tránh khỏi hưng phấn, cuối cùng cũng không nhịn được cơn nghiện, lôi bật lửa ra châm điếu thuốc: “Nhưng mà chuyện này có một vấn đề, lần đầu gặp mặt mà có như vậy thôi thì hơi đột ngột, cho nên từ lúc bắt đầu tôi cũng không nghĩ nhiều. Nhưng nếu như không phải lần đầu tiên thì sao?”
Giản Tĩnh lập tức cảnh giác: “Không phải lần đầu tiên?”
“Gã biết cô.” Anh chàng cảnh sát khôi ngô nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Cô... không biết người này sao?”
Giản Tĩnh lâm vào trầm tư.
Lúc cô nhìn thấy hình trái tim lần đầu tiên thì lập tức thấy khó chịu theo bản năng, Quý Phong nói như vậy, trái lại có thể giải thích được sự khác thường trong lòng cô.
Vấn đề ở chỗ, trong ấn tượng của cô không hề có người này.
“Tôi không nhớ rõ từng có chuyện như vậy.” Cô dè dặt nói: “Hoàn toàn không có ấn tượng gì hết.”
“Hỏi Khang Mộ Thành xem.” Quý Phong búng tàn thuốc, ai cũng có thể nhìn ra được sự hứng thú dày đặc của anh: “Có loại vụ án có cấp bậc bảo mật rất cao, tôi không có quyền kiểm tra, nhưng anh ta lại có thể xin được giấy phép, có lẽ hiểu rõ đấy.”
Giản Tĩnh nhíu mày, khoanh tay nói: “Thì ra bữa cơm ngày hôm nay không phải là để cảm ơn tôi mà là có mưu đồ.”
“Cô không muốn biết sao?” Anh dẫn dụ từng bước.
Giản Tĩnh mỉm cười, quả quyết nói: “Không muốn.”
“Tại sao?” Quý Phong rất ngạc nhiên.
“Anh không có chứng cứ.” Cô gậy ông đập lưng ông: “Những chuyện không có chứng cứ thì bảo tôi phải hỏi kiểu gì đây?”
Quý Phong lắc đầu, khẳng định nói: “Cô không muốn hỏi thôi.”
Giản Tĩnh không trả lời, cũng không phủ nhận. Nếu như trực giác của hai người là chính xác thì có nghĩa là đoạn ký ức mà cô được kế thừa bị thiếu mất một phần, mà Khang Mộ Thành có lẽ hiểu rõ sự tình nhưng lại lựa chọn giấu giếm.
Việc này tuyệt đối không phải chuyện đùa, cô không muốn hành động thiếu suy nghĩ, từ đó bại lộ vấn đề về trí nhớ của mình.
“Bỏ đi, dù sao cũng là chuyện của cô.” Quý Phong dập đầu thuốc lá, cũng không truy hỏi nữa.
Tuy anh ấy đánh hơi được mùi bất thường nhưng không có chứng cứ cũng không làm được gì, anh và Giản Tĩnh lại còn mới quen biết không bao lâu, còn chưa đến mức độ tín nhiệm, cô giữ lại bí mật cũng là bình thường.
“Tôi phải về trực ban đây.” Quý Phong nhìn đồng hồ, đưa ra một yêu cầu vô liêm sỉ: “Đưa tôi đi một đoạn đi.”
Giản Tĩnh nhìn anh với khuôn mặt vô cảm: “Tôi bắt taxi tới đây.”
Anh lắc lắc chai bia của mình, lại chỉ vào chai coca của cô: “Cô không uống rượu bia.”
“Tôi không thích uống rượu bia.” Cô nói dối.
“Lần trước, lúc tôi đậu xe giúp cô thì nhìn thấy hóa đơn của cửa hàng tiện lợi có in một chai bia.” Quý Phong vô cùng tận hưởng quá trình trêu đùa kẻ tình nghi, chậm rãi nói: “Còn nữa, đế giày của cô dính bùn, xe taxi dừng ở trên đường xi măng, bắt xe ở đâu mà bị dính được? Chỗ đậu xe ở đây rất nhỏ, chắc chắn là do lúc cô đậu xe đã dẫm lên bãi cỏ ở bên cạnh rồi.”
Giản Tĩnh bán tín bán nghi mà nhìn xuống đế giày.
Bùn ở đâu ra?
“Lừa cô đấy.” Cú lừa của anh đã thực hiện được, anh cười hô hố: “Lúc tôi tới thì có nhìn thấy xe của cô.”
Giản Tĩnh: “...”
“Ông chủ, tính tiền.” Anh phủi quần, đứng dậy: “Cô Giản, chúng ta đi thôi, buổi tối tôi còn phải làm ca đêm đấy.”
Thua người ta một nước thì đành phải nhận thua thôi.
Giản Tĩnh đi đường vòng, đưa Quý Phong về Cục cảnh sát.
Trên đường đi, những ánh đèn cầu vồng sáng rực rỡ, làn gió đêm thổi mát lạnh.
“Đến nơi rồi.” Cô phanh lại, chiếc xe chắn ở trước cửa một cách chuẩn xác: “Xin mời, Cảnh sát Quý.”
“Ơ, cô giận đấy à?” Quý Phong tháo dây an toàn rồi bước xuống, cũng không đi ngay mà gác tay lên cửa xe, cười híp mắt nói: “Đừng mà, cô Giản, lần này mời được bữa cơm tôi rất là vui đó, lần sau còn có chuyện như vậy nữa thì nhớ gọi tôi với nhá.”
Giản Tĩnh nhíu mày: “Lần sau? Tôi không muốn gặp phải vụ án lần nữa đâu, anh đừng có mà nói chuyện xúi quẩy.”
“Đây là lời thật lòng đó, tôi cũng nghĩ như vậy nữa.” Anh nhìn cô, trong ánh mắt hàm chứa ý cười: “Nhưng mà, cô dám nói lúc phá án không hề cảm thấy vui vẻ không?”
Cô nhướn mày.
“Cô có tinh thần trượng nghĩa, cũng có bản lĩnh, quan trọng hơn là, cô không ghét phá án.” Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi điển trai đứng trong gió đêm, nói với vẻ ung dung: “Một lần ở bệnh viện, một lần ở trường, một lần ở nhà sách, sau này, cô còn có n lần nữa.”
“Chúng ta là một loại người, cô đang tận hưởng quá trình này rồi đấy.”