Giải kim hoa là giải thưởng lớn chính thức trong lĩnh vực điện ảnh, có tầm ảnh hưởng lớn, tên tuổi lớn, tiếng tăm cũng vô cùng mạnh mẽ, kể cả những người không quan tâm đến phim điện ảnh của giới giải trí cũng đã từng nghe qua, có thể nói là ai cũng biết tới.
Từ trước khi diễn ra lễ trao giải, danh sách các tác phẩm đề cử đã tạo nên một làn sóng trên internet, giải được quan tâm nhất tất nhiên là vai nam chính xuất sắc nhất và nữ chính xuất sắc nhất.
Hào quang của ảnh đế và ảnh hậu làm gì có ai không muốn chứ?
Còn bộ phim [Hoa hồng hoàng kim và sát thủ] bị đưa vào danh sách tác phẩm được đề cử, cho dù Giang Bạch Diễm không hỏi Giản Tĩnh thì người chịu trách nhiệm chính đương nhiên cũng sẽ mời cô ấy.
Khang Mộ Thành cũng vậy, dù sao thì anh cũng là nhà đầu tư vào bộ phim.
Giản Tĩnh hỏi: “Anh có đi không?”
Khang Mộ Thành không giống cô, công việc có liên quan đến việc tiệc tùng vẫn là công việc: “Đương nhiên rồi, em thì sao?”
“Đi... Lại phải mua thêm quần áo rồi.” Cô buồn phiền.
Khang Mộ Thành chỉ có một yêu cầu với cô: “Không được mặc đồ trắng.”
Giản Tĩnh cười lớn: “Có phải anh bị rối loạn stress sau sang chấn không đó?”
“Đừng có đánh trống lảng, không thì để anh mua cho em.” Khang Mộ Thành nói.
“Được rồi, được rồi, không mặc đồ trắng.” Cô cười nói: “Dù sao thì em cũng chỉ tham gia vui vẻ thôi, tùy ý chọn một món đồ mặc đẹp một chút là được rồi.”
Nhưng không chỉ có Khang Mộ Thành quan tâm đến chuyện quần áo của cô.
Giang Bạch Diễm cũng gọi điện thoại tới, hỏi cô có muốn một bộ trong bộ sưu tập mùa hè mới nổi tiếng hay không: “Màu lam xám, rất hợp với chị, không bị bó ngực và bụng, tôi là người phát ngôn của bọn họ, nếu mua có thể được chiết khấu bảy mươi phần trăm đó.”
Giản Tĩnh bị câu nói không bị bó ngực và bụng của cậu ấy hấp dẫn.
Chuyện phiền phức nhất khi mặc lễ phục là gì? Chính là phần ngực và bụng bị siết quá chặt, mặc không được thoải mái. Rất nhiều ngôi sao khi mặc lễ phục đều không thể uống nước chứ đừng nói đến chuyện ăn uống.
“Thật sao?” Cô bị lay động.
Giang Bạch Diễm đảm báo: “Đương nhiên rồi.”
“Để tôi đến thử xem sao.”
Giang Bạch Diễm không hề lừa cô, lễ phục vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, cũng không khiến người mặc bị gầy quá, mặc dù không thể thoải mái được như mặc đồ tây, nhưng ít ra uống nước cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Hơn nữa lại còn được chiết khấu bảy mươi phần trăm!
Chiết khấu bảy mươi phần trăm đó!
Mua thôi.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chỉ cần chờ tới lễ trao giải nữa thôi.
Nhiệt độ tối mùa hè vô cùng thoải mái, mặc đồ lộ vai là phù hợp, các ngôi sao không vội bước qua thảm đỏ, từ tốn dừng lại tạo dáng để chụp ảnh.
Trên khắp đường phố, các fan hâm mộ đều giơ cao biển hiệu, hét tên thần tượng của mình, âm thanh vang lớn động trời.
Giản Tĩnh lười tham gia cuộc vui, lập tức vào bên trong cùng Khang Mộ Thành. Hội trường được bố trí lộng lẫy, sân khấu được trang trí xanh vàng rực rỡ, nhưng thành thật mà nói, lễ trao giải hiện nay thực sự không thể chê được, thật sự thu hút được ánh mắt của khách mời.
Đây chính là một đám người có giá trị nhan sắc cao nhất trong nước, nam thanh nữ tú, mỗi người đều có một nét đẹp đặc sắc riêng.
Rất bắt mắt.
Giản Tĩnh chào hỏi vài người quen rồi ngồi ở ghế nghịch điện thoại.
Có người tìm tới gặp cô, nói em gái, em trai, cô nhỏ của mình rất thích cô, nhờ cô ký tên. Giản Tĩnh lịch sự đáp lại, ai tìm tới nhờ cô ký tên thì cô cũng sẽ ký.
“Chị không muốn tìm tôi xin chữ ký sao.” Giang Bạch Diễm ngồi bên cạnh cô, trách móc: “Tôi không xứng sao?”
“Để dành cho người khác đi.” Giản Tĩnh liếc nhìn cậu ấy: “Sao lại chán nản thế? Đi thảm đỏ bị người ta mắng sao?”
“Nghe tin mật nói [Hoa hồng hoàng kim và sát thủ] có thể là phim xuất sắc nhất.” Cậu ấy buồn bã nói: “Vậy vai nam chính của tôi coi như đi đời rồi.”
Giản Tĩnh chợt cảm thấy đồng cảm.
“Bộ [Chơi trốn tìm] cũng nằm trong danh sách nhận được giải thưởng.” Giang Bạch Diễm chán nản nói: “Số tôi đúng là khổ mà.”
Giản Tĩnh bị mắc kẹt, không biết nên an ủi như thế nào, đành nói sang chuyện khác: “Vừa rồi có thấy Coco đi ngang qua phía bên này, còn liếc nhìn tôi, như vậy là sao nhỉ?”
Giang Bạch Diễm thuận miệng nói: “Cô ta vốn dĩ muốn mượn váy của chị nhưng bị tôi chặn lại rồi.”
Giản Tĩnh bất ngờ: “Cậu cũng làm chuyện như vậy sao?”
Cô vốn cảm thấy cậu ấy là người khéo đưa đẩy câu chuyện, từ trước đến nay đều không đắc tội với ai, không ngờ cậu ấy lại làm như vậy với Coco.
“Làm diễn viên và làm ông chủ không giống nhau, trước đây có thể không đắc tội với người khác thì cố gắng không đắc tội với người khác, bây giờ người ta chà đạp chị, chị không đánh lại, bọn họ lại cho rằng dễ bắt nạt.” Giang Bạch Diễm nghiêng đầu qua chỗ khác, hỏi ý kiến: “Phải vậy không, Tổng Giám Đốc Khang?”
Lúc này Khang Mộ Thành đã xã giao xong xuôi, ngồi xuống bên cạnh Giản Tĩnh, nghe vậy liền nói: “Xem như là vậy đi.”
Giang Bạch Diễm than thở: “Làm ông chủ khó thật đấy.”
Khang Mộ Thành liếc nhìn cậu ấy: “Cậu còn trẻ, từ từ mà học.”
“Tổng Giám Đốc Khang rảnh rỗi thì chỉ điểm cho tôi một chút đi.” Cậu ấy cười híp mắt nói: “Tôi sẽ cố gắng học hỏi.”
Khang Mộ Thành lạnh nhạt nói: “Chỉ điểm thì tôi không thể nói được, máy quay đang quay cậu kìa.”
“A.” Cậu ấy lập tức ngồi thẳng dậy, hướng về phía máy quay.
Giản Tĩnh cúi đầu chơi game.
Trò chơi âm nhạc thực sự chơi rất vui.
Một lát sau, lễ trao giải chính thức bắt đầu, nhưng giải thưởng công bố đầu tiên là những giải thưởng khá nhẹ nhàng, ví dụ như diễn viên mới tốt nhất, biên kịch xuất sắc nhất...
Giang Bạch Diễm thỉnh thoảng lại tán gẫu đôi ba câu với Khang Mộ Thành, nhận xét cái hay cái không hay của bộ phim.
“Kịch bản rất tốt nhưng diễn viên không có gì nổi bật, diễn quá cứng nhắc. Phong cách của đạo diễn cũng không tạo cảm giác.”
“Vấn đề kinh phí, thay đổi đạo diễn.”
“Các nhà đầu tư gặp xui rồi.”
“Diễn viên mới tốt nhất hẳn là xxx, hình như cô ấy còn chưa ký hợp đồng với công ty nào cả.”
“Cậu muốn ký với cô ấy sao?”
“Không cướp được, các công ty lớn ra tay quá tàn độc.”
Sau đó là vai nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, đều là những gương mặt quen thuộc.
Giản Tĩnh bình luận: “Bộ phim này tôi đã xem rồi, nam phụ còn đẹp trai hơn so với nam chính.”
Giang Bạch Diễm kích động, lập tức bùng nổ: “Cậu ta có ba nuôi đó, chính là ông già bên kia kìa.”
Giản Tĩnh: “...”
Sau khi kéo sự hứng thú lên từ việc trao giải nữ chính xuất sắc nhất, chính là giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, lúc này tựa phim xuất sắc nhất vẫn chưa được công bố, vận mệnh của Giang Bạch Diễm vẫn còn chưa rõ.
Cậu ấy không nhớ tới việc tán gẫu nữa, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc tập trung vào màn hình.
Các đề cử cho nam diễn viên chính xuất sắc lần lượt được trình chiếu theo thứ tự. Người dẫn chương trình nói không nhanh không chậm, từ từ giới thiệu tên và diễn viên của từng bộ phim.
Những phim này, có phim Giản Tinh đã xem qua, có một số thì chưa, nhưng khiến người khác cảm thấy cũng không tệ.
“Chúng ta hãy cùng vỗ tay mời ngài Kỳ Túy lên công bố giải kim hoa cho chúng ta và người đoạt giải nam chính xuất sắc nhất.”
Trong tiếng vỗ tay vang dội như sấm, Kỳ ảnh đế bước lên sân khấu, nhận lấy phong thư ghi danh người đoạt giải.
Anh ta nói đùa: “Nhớ về tám năm trước, tôi cũng đã đứng ở trên sân khấu này, chỉ có điều lúc đó chỉ là một người lo lắng chờ đợi. Thời gian trôi qua thật nhanh, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt tôi khiến người khác phải thấp thỏm. Hy vọng những người được chọn sau đây đừng lo lắng quá, để tôi xem một chút nào, là ai...” Vừa nói, anh ta vừa mở phong thư đọc tên.
“A, thật khó tin, tâm trạng của tôi đột nhiên có chút phức tạp, tám năm trước khi tôi hai mươi bảy tuổi, lúc đó mọi người còn khen tôi là tuổi trẻ tài cao, nhưng hôm nay...”
Giản Tỉnh để ý Giang Bạch Diễm như đang nín thở.
Cô không khỏi mỉm cười.
“Người đoạt giải hôm nay, vậy mà lại trẻ tuổi hơn nhiều so với tôi, được rồi, tôi có chút ghen tị đấy.” Kỳ ảnh đế cười ha ha: “Người giành được giải kim hoa nam chính xuất sắc nhất chính là... Giang Bạch Diễm. Xin chúc mừng.”
Giang Bạch Diễm từ từ thở ra, đứng dậy cúi đầu với mọi người xung quanh, không hề có nửa phần thất lễ.
“Mời lên sân khấu.”
Cậu ấy híp mắt cười lên sân khấu, ngoan ngoãn nói: “Xin chào tiền bối.”
“Sóng sau xô sóng trước nhỉ.” Kỳ ảnh đế bắt tay cậu ấy: “Thế hệ trẻ bây giờ thực sự lợi hại hơn so với trước đây.”
“Cảm ơn ngài đã khen, ngài vẫn luôn là tấm gương của tôi.” Giang Bạch Diễm nói một câu khách sáo, nụ cười trên gương mặt vui vẻ nhưng không hề coi thường, nắm bắt cảm xúc rất tốt.
Bài phát biểu sau đó cũng vậy.
“Cảm ơn sự ưu ái của tất cả mọi người dành cho tôi, hôm nay tôi có thể đạt được giải thưởng này không chỉ nhờ sự cố gắng của một mình tôi... Cảm ơn đạo diễn, biên kịch, đoàn quay phim, đoàn làm phim và các nhân viên công tác... Cũng cảm ơn cô Giản Tĩnh đã viết ra một tác phẩm hay như vậy... Đương nhiên cũng phải cảm ơn những người hâm mộ của tôi...”
Không cần cố sức để suy nghĩ hồi tưởng, từng chữ được nói ra rõ ràng lưu loát, không cần phải giả vờ kích động, cảm xúc được đè nén vừa phải. Vào giờ phút này, thêm một chút nữa thì là quá nhiều, thiếu một chút thì lại quá ít, chỉ cần khiêm tốn khéo léo như vậy thôi.
Các phóng viên liên tục bấm nút chụp, tranh thủ ghi lại từng khoảnh khắc.
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi từ trước đến nay, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.” Giang Bạch Diễm kết thúc phần diễn thuyết, cúi người thật sâu để chào mọi người.
Đèn flash bật lên, đột nhiên cậu ấy nghĩ, thực ra bản thân vẫn còn thích diễn lắm.
Sau lễ trao giải là tiệc rượu.
Nội dung cơ bản là: chúc mừng, làm quen, nói chuyện làm ăn.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tất nhiên là ánh hào quang được chú ý nhất, được mọi người tâng bốc nịnh nọt. Khang Mộ Thành mượn cơ hội này, nắm lấy cảm tình của mấy ông chủ các công ty.
Kim Ô làm ăn ở trong nước lâu như vậy rồi, không còn khó khăn khi qua lại với nước ngoài nữa, Giản Tĩnh cũng không lo Khang Mộ Thành sẽ bị quá chén.
Vốn dĩ cô đã định tránh đi nhưng kết quả là lại bị biên kịch Hứa và đạo diễn Hoàng bắt được, giữ chặt rồi đưa đến một phòng nhỏ để bàn bạc chuyện của [Ác quỷ 3].
Giản Tĩnh đứng hình như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Nghỉ ngơi một chút khó như vậy sao?
“Vừa khéo hôm nay mọi người có mặt đầy đủ hết, nói chuyện diễn viên đi.” Quay tới phần thứ ba rồi, công việc của đoàn phim đã đi vào quỹ đạo, đạo diễn Hoàng tính tình càng ngày càng thân thiện.
Giản Tĩnh: “Không có ý tưởng gì cả.”
Biên kịch Hứa lập tức nói: “Nội dung cốt truyện thì sao, tôi có gửi kịch bản cho cô, cô đã xem chưa?”
Giản Tĩnh: “Xem qua rồi.”
“Nói xem cô nghĩ gì.” Đạo diễn Hoàng nói, giống như chủ nhiệm lớp vậy.
Giản Tĩnh bị gây khó dễ, buộc phải cầm rượu mở tiệc.
Đã ba bốn tiếng rồi, vẫn không ngừng có người tới chào hỏi, âm thầm chào hàng bản thân.
Cuối cùng nhờ có Khang Mộ Thành đi tới chào hỏi, sau đó đưa cô đi.
“Rõ ràng là em tới tham gia tiệc rượu.” Giản Tĩnh oán giận: “Kết quả là lại mở được một buổi thử vai.”
Khang Mộ Thành bật cười.
“Anh ở bên đó thế nào rồi?”
“Cũng không tệ, rất nhiều người hỏi anh khi nào tác phẩm của em được phát hành. Được phát hành, cứ như bài thi điện ảnh ấy.”
Giản Tỉnh bịt tai, giả vờ không nghe thấy âm thanh thúc giục đang được minh họa đó.
“Không phải thúc giục em đâu.” Khang Mộ Thanh lắc đầu, giữ lấy cánh tay của cô: “Trở về thôi, để tài xế đưa em về.”
Nhưng: “Cô Giản.” Chị Trần lảo đảo chạy tới cản cô lại, hai gò má ửng hồng, sặc mùi rượu Huân Thiên: “Chị có rảnh không?”
Giản Tĩnh cảm thấy lạ: “Sao vậy?”
Chị Trần kề vào tai nói nhỏ, xì xào một lúc.
Cô nhịn cười: “Thật vậy sao?”
Chị Trần nấc lên, miễn cưỡng gật đầu.
“Được rồi.” Giản Tĩnh nói với Khang Mộ Thành: “Anh đi trước đi, em sẽ tự về.”
Khang Mộ Thành liếc nhìn chị Trần, trong lòng suy nghĩ, dặn dò cô: “Cẩn thận một chút, về nhà sớm nhé.”
“Yên tâm đi.” Cô đẩy anh lên xe, nhắc nhở ngược lại: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé.” Sau đó lại dặn tài xế đi chậm một chút, tránh để người say rượu khó chịu.
Dỗ dành vị phụ huynh đó đi rồi, lúc này cô mới cùng chị Trần đi dỗ dành một con quỷ đang say khác.
Giang Bạch Diễm đang ngồi ở trong xe bảo mẫu, đáng thương nói: “Tôi muốn Pudding.”
“Pudding đang ở trường học, em nên về nhà đi.” Khâu Lâm thấy người mình đại diện nắm được cái cúp ảnh đế này nên bản thân cũng thấy hãnh diện. Nhưng do uống không ít rượu vang, có hơi ngà ngà say nên có chút nóng nảy: “Đừng có ép bà đây phải cáu, nhanh về nhà đi.”
Giang Bạch Diễm nắm chặt cúp, giữ cửa xe, nhỏ giọng cầu xin: “Pudding.”
Khâu Lâm: “...” Lần đầu tiên nhìn thấy người mượn rượu làm càn như vậy.
“Sao vậy?” Giản Tĩnh đến cứu giúp.
Chị Trần ngượng ngùng: “Cô Giản khuyên vài câu đi. Pudding lại mập lên rồi, hôm trước đã phải đưa đến lớp học giảm cân. Trước đấy cậu ấy vẫn ổn, ai ngờ uống say lại quên hết như vậy.”
Cô ấy giải thích, muốn đưa Giang Bạch Diễm lên xe, nhưng con ma men này vốn rất nặng, hơn nữa cô ấy cũng đã uống không ít, không thể đỡ nổi cậu ấy.
Giản Tĩnh nhìn Giang Bạch Diễm, thầm thở dài: “Không sao, tôi sẽ đi cùng cậu ấy.” Cô kéo người từ cửa xe xuống, để ngồi xuống ghế, vẫy tay: “Mọi người về nghỉ ngơi đi.”
Chị Trần và Khâu Lâm đưa mắt nhìn nhau.
Giản Tĩnh đóng cửa xe, hỏi: “Trường học có người trực ban sao?”
“Vâng.” Giang Bạch Diễm gật đầu như giã tỏi: “Đi đón Pudding về.”
“Lái xe đi.” Cô nói với tài xế.
Tài xế biết đường, nhanh chóng đưa bọn họ tới cổng trường, bên trong tối đen, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng mèo kêu chó sủa.
Giản Tĩnh lấy điện thoại di động của Giang Bạch Diễm, xem trong điện thoại, gọi quản lý đến phòng trực, cuối cùng gọi cửa, nhận lại Pudding sau khi đến trường hai ngày.
Nó vô cùng vui vẻ, nằm trong hộp kêu meo meo.
“Pudding.” Giang Bạch Diễm bế nó ra, ôm thật chặt vào trong lòng.
Ánh mắt Giản Tĩnh lộ ra vẻ thương hại.
Cậu ấy vuốt ve con mèo, khoe khoang: “Pudding, ba nhận được giải thưởng nè.” Sau đó lại hôn nhẹ lên đầu nó, nói: “Chúng ta về nhà nhé, về nhà ăn đồ hộp để chúc mừng.”
Pudding nhẹ nhàng đáp: “Meo...”
Cậu ấy cười theo, thu cánh tay lại, ôm chặt lấy mèo và chiếc cúp.
Giống như đây chính là tất cả thế giới vậy.