“Bình nước." Giản Tĩnh đang báo danh sách.
Kỵ Sĩ tha đến chai nước của mình.
“Ba lô."
Kỵ Sĩ tha đến ba lô Kawayi nhỏ đáng yêu của mình.
“Thức ăn cho chó."
Kỵ Sĩ tha đến một loại thức ăn thường ngày của chó.
“Còn gì nữa không?” Cô hỏi.
Kỵ sĩ vặn vặn đầu, sau đó lấy đồ chơi của mình và dây xích.
Giãn Tĩnh nhét nó vào trong vali nhỏ, lại hỏi: “Còn nữa không?”
Nó gừ gừ lên hai tiếng, lại ngậm theo chiếc ly nhỏ của mình.
“Đủ hết chưa?”
Nó gật đầu, nằm sấp bên cạnh vali không động đậy.
“Đủ cái con khỉ! Cái xẻng đâu?” Giản Tĩnh trừng mắt mà nhìn.
Kỵ Sĩ vụt đứng lên, chạy nhanh lại tha cái bao xẻng của mình đến, nịnh nọt bỏ vào trong vali rồi ngoáy mạnh cái đuôi.
“Vậy mới đúng." Giản Tĩnh đếm lại, cảm thấy có vẻ không bỏ quên cái gì nữa mới đóng vali lại, ném qua một bên.
Đồ của chó đã thu dọn xong rồi, đến lượt đồ của cô.
Áo quần, áo quần chống nắng, túi đựng đồ mỹ phẩm, kem chống muỗi, màng chống muỗi, tất cả đồ đạt đều được quăng vào chiếc vali hai mươi tám tấc.
Kỵ Sĩ liếc nhìn cái vali nhỏ của mình, lại nhìn sang vali lớn của chủ nhân, rồi khịt khịt.
Sau nửa ngày, cuối cùng Giản Tĩnh gần như đã thu dọn xong, đắp mặt nạ, lên giường đi ngủ.
Sáng ngày mai, cô sẽ dẫn chó đi du lịch.
Lần này đi đâu đây?
Đông Nam Á.
Bìa rừng nhiệt đới.
Bạn đồng hành: Khang Luy, Khang Mộ Thành.
Chính xác mà nói thì chủ tịch Khang rất muốn đến chơi hai ngày ở rừng rậm nhiệt đới, thử thách bản thân và gần gũi với tự nhiên. Tuy nhiên, Khang Mộ Thành hoàn toàn không yên tâm để mẹ tự đi một mình, nên đành đi cùng bà.
Cộng với trước đây, họ đến rừng rậm Amazon đã làm Giản Tĩnh mệt mỏi, nên bèn hỏi cô ấy có muốn đi cùng không.
Giản Tĩnh lập tức đồng ý.
Vì mẹ con nhà họ Khang đều muốn đi, không có ai chăm sóc chó, Giản Tĩnh cũng không đành lòng để Kỵ Sĩ ở nhờ tại bệnh viện thú cưng nên dành ra trước một ít thời gian mang chú chó đi cùng.
Cô rất mong đợi chuyến du lịch lần này, cả đêm hiếm khi ngủ được ngon giấc, sáng sớm hôm sau đã tỉnh, nhân tiện gặm hai miếng bánh mì rồi cho Kỵ Sĩ ăn và uống nước, còn giục nó đi vệ sinh trước.
“Vào đi!" Cô mở cái lồng thú cưng ra, bỏ thức ăn, nước uống và cái nệm thấm nước tiểu vào bên trong: “Mày phải ở bên trong đó đợi một thời gian dài, nhẫn nại nhé!”
Tính phục tùng và nhẫn nại của Kỵ sĩ rất tốt, nó ngoan ngoãn chui vào.
Sau đó là ngồi xe, làm thủ tục, chờ máy bay, lên máy bay và bay.
Trong thời gian đó đã phát sinh một câu chuyện thú vị.
Có một hành khách nam bắt chuyện với chủ tịch Khang, khen bà nhìn có vẻ giống chị em với cô con gái hơn chứ không phải mẹ và con gái.
Con trai ruột Khang Mộ Thành: “...”
Con gái giả Giản Tĩnh: “Ha ha ha"
Nhưng phải nói lại rằng, Khang Luy năm nay đã hơn năm mươi tuổi mà chăm sóc da rất tốt, các vết nhăn, nám đều không thấy, thêm nữa bà mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần jean, ăn mặc không khác gì sinh viên đại học, thật sự trông rất trẻ.
Vài giờ sau, máy bay hạ cánh tại điểm đến.
Nhiệt độ cao thiêu đốt mọi người, hơi nóng cuồn cuộn kéo đến, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nướng chín.
Giản Tĩnh mấy lần liếc nhìn vào bảng điện tử nhân vật, suýt không nhịn được muốn tăng độ thích ứng lên.
Nóng quá!
Vậy là cả nhóm đến khách sạn, Kỵ Sĩ chỉ nằm dưới điều hòa không chịu dậy.
Ngày đầu tiên, nằm điều hòa, ăn hoa quả, uống nước dừa.
Về đêm, khi nhiệt độ giảm xuống một chút, Giản Tĩnh bố trí ổn thỏa cho chú chó, trốn ra ngoài xem một buổi diễn không thể diễn tả được.
Sau đó cô chạm trán Chủ tịch Khang ở cửa khách sạn cũng lén đi ra ngoài giống mình.
Giản Tĩnh: “...”
Khang Luy giả vờ như không nhìn thấy cô.
Vậy... Giản Tĩnh cũng chỉ đành giả vờ không nhận ra.
Hai người ngầm hiểu ý không hỏi hai bên đi đâu.
Một bên khác: “Cốc cốc” Khang Mộ Thành gõ cửa phòng của mẹ: “Mẹ, ăn tối không mẹ?” Không có ai trả lời.
Lại đến gõ cửa phòng Giản Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh.”
‘Cạch’ cửa mở, là chú chó mở, anh đi vào phòng nhìn quanh một vòng cũng không tìm thấy người.
Cúi đầu xuống, Kỵ Sĩ phe phẩy đuôi về phía anh.
Khang Mộ Thành cau mày.
Ngày hôm sau, hướng dẫn viên đến khách sạn, đón bọn họ tới công viên quốc gia hoang dã.
Đây là một trong những khu rừng nhiệt đới lâu đời nhất của địa phương, có khá nhiều các loại động vật hoang dã như voi, mãng xà, cá sấu, tê giác... chỉ cần vận may không quá kém, về cơ bản là luôn có thể thấy một loài nào đó.
Còn về chuyện môi trường xung quanh là thiên nhiên, đương nhiên không có nghĩa điều kiện nơi cư trú ở đây cũng là nguyên thủy.
Trên thực tế, ở thời điểm này thì địa điểm cư trú khá tốt, không chỉ có TV, internet, tủ lạnh, điều hòa, thậm chí có phòng tắm mà toàn cảnh hướng 270 độ về khe núi.
Đúng vậy, đây quả thật là một khách sạn sang trọng và hoang dã, cho dù trong môi trường thiên nhiên dã ngoại trong lành cũng có thể tận hưởng được cuộc sống tiện nghi hiện đại.
Thú vị hơn là khách sạn này không phải kiến trúc bê tông mà là một căn lều lớn, cách bố trí bên trong mang đậm phong cách thám hiểm rừng nhiệt đới sẵn có. Chiếc võng được móc trực tiếp trên một dòng sông, ngay dưới chân thác. Nằm trên đó có thể cảm nhận được bọt nước mát lạnh bắn vào người.
Việc đầu tiên sau khi Giản Tĩnh nhận phòng là ném hành lý qua một bên, huýt sáo: “Kỵ Sĩ, chúng ta đi nghịch nước nào.”.
‘Gâu...” Bình thường Kỵ Sĩ chỉ có thể vui đùa ở công viên động vật, khi đến rừng nhiệt đới, chú ta đã hào hứng từ lâu không đợi được nữa.
Một chủ, một thú cưng không nói không rằng, lập tức nhảy xuống suối tấn công lẫn nhau.
Kỵ Sĩ nguẩy đuôi hất nước, Giản Tĩnh không khách khí nữa, lôi ra một cây súng… À... là súng nước và bắt đầu xịt nó.
“Gâu...” Kỵ Sĩ đã nhận thua, ngậm cái đĩa ném đến.
Giản Tĩnh ném ra xa, nó bơi kiểu chó bắt lấy, quay lại đưa cô để tiếp tục.
Trong căn lều sát vách bên cạnh, Khang Luy rót một ly sâm-panh, thả cơ thể xuống chiếc ghế sofa mềm mại, nhấp một ngụm rượu mát lạnh bùi ngùi nói: “Già rồi, già rồi, nếu trẻ ra mười tuổi, mẹ sẽ xuống ở cùng với Tĩnh Tĩnh.”
Khang Mộ Thành đang thu dọn hành lý.
“Tĩnh Tĩnh, đến uống một ly.” Khang Luy đang vẫy tay với những người ở trong dòng suối.
Giản Tĩnh chạy đi chạy lại chơi thêm với Kỵ Sĩ vài lần, toàn thân ướt nhẹp, nhưng động tác không hề chậm chạp, giẫm lên những tảng đá trơn ướt bước lên sân thượng, nhận lấy ly rượu mà Chủ tịch Khang đưa qua, uống cạn một hơi thật sảng khoái.
“Mát lạnh” Cô phà ra một hơi, thấy Khang Mộ Thành đang ngồi xếp quần áo thì không kiềm được gọi: “Tổng giám đốc Khang.”
Khang Mộ Thành quay đầu nhìn cô.
Cô đưa cây súng nước màu cam lên, bóp cò, một tia nước mỏng xịt ra bắn trúng ngay ngực của anh: “Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà.” Cô đưa tay làm điệu bộ chiến thắng.
Khang Mộ Thành: “...”
Khang Luy: “Ha ha ha”
“Tĩnh Tĩnh!” Anh không thể nhịn được
Giản Tĩnh quay đầu bỏ chạy.
Khang Luy cười quặn cả ruột.
“Mẹ” Khang Mộ Thành quay mũi giáo sang hướng khác, không bảo được cái đó, chẳng lẽ không bảo được người này: “Uống ít rượu thôi, mẹ đừng quên năm nay nội soi dạ dày đã cho ra kết quả gì nhé.”
“Được, được, uống ít thôi.” Khang Luy đặt ly rượu xuống, nhưng lại nói: “Đã đi ra ngoài nghỉ dưỡng thì nên thả lỏng một chút. Đi chơi với Tĩnh Tĩnh đi chứ.”
“Cô ấy tính trẻ con, con có thể giống cô ấy sao?” Khang Mộ Thành không vui nói.
‘Chơi súng nước, cũng chỉ có cô ấy mới nghĩ ra được.’
Song Khang Luy không tán thành nói: “Súng nước thì làm sao? Con nhìn bên kia đi.”
Bà chỉ ra phía xa.
Khang Mộ Thành quay đầu nhìn. ‘Thằng nhóc, không phải chỉ có mỗi bạn nhỏ Giản là trẻ con đâu.’
Ở phía xa, bên trong ngôi nhà gỗ một ông chú lao ra, mang một cây súng nước có vẻ như kích cỡ quá khổ, đang chơi đánh du kích với Giản Tĩnh.
Giản Tĩnh cũng rất ngạc nhiên.
Hai phút trước.
Kỵ Sĩ chạy đi tha đĩa ném về, giữa đường thì la ‘hú’ lên một tiếng đau đớn.
Cô chỉ sợ là có rắn hay mãng xà gì đó nên vội chạy tới để cứu chú chó. Ai ngờ lại là một con khỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu vàng sáng bóng đang nhặt đá ném chú chó của cô.
Đâu có lý đó được.
Cô lập tức dùng súng nước bắn trả lại.
Con khỉ mặc chiếc áo ba lỗ vàng bị nước bắn vào mặt oa oa gọi loạn lên, dẫn một ông chú ở lều bên cạnh ra.
Ông chú quơ lấy một cây súng nước khổng lồ xông đến, ngắm chuẩn vào Giản Tĩnh, cứ thế mà bắn, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Giản Tĩnh: “Tôi còn sợ ông sao?”
Hai bên bất đồng ý kiến, bắt đầu giao tranh kịch liệt, con khỉ tiếp tục nhặt đá, lén đánh úp phía sau Giản Tĩnh, Kỵ Sĩ bơi đến dưới cây, nằm trên thân cây sủa: “Gâu gâu gâu.”
Một lúc sau, súng nước của Giản Tĩnh cạn sạch đạn.
Cô tức giận xông vào lều của mình, lôi ra một cây súng khác, đổ đầy nước, rồi đáp trả với hai khẩu súng, một tay thì bắn vào ông chú, một tay bắn vào con khỉ.
Con khỉ nổi giận hét chít chít ở trên cây.
Kỵ Sĩ không giảm sự oai phong của mình, hú còn kinh khủng hơn chú khỉ.
Hỗn loạn leo thang, cuối cùng cũng có người đứng ra ngăn lại, một cô gái tóc vàng kim vội chạy tới: “Ba, ba đang làm gì vậy? Dừng lại đi!”
“Đáng chết! Cô ta dùng súng bắn Polly” Ông chú dõng dạc lớn giọng.
Giản Tĩnh cũng không chịu nhường: “Con khỉ chết tiệt này đánh chó của tôi.”
Kỵ sĩ” “Gâu...”
“Ôi trời!” Cô gái che mặt: “Polly tao biết là mày mà, xuống đây.”
Con khỉ trèo xuống nhanh như chớp, trốn sau lưng ông chú, rồi quay về phía cô cau mặt.
Cô gái bực mình.
“Chỉ là một sự hiểu lầm thôi.” Khang Luy đi ra cười híp mắt rồi chào hỏi họ: “Xin chào, giáo sư Law, đã lâu không gặp.”
Ông chú chống nạnh, dùng tiếng Trung lưu loát để nói: “Thưa bà, bà nên quản giáo con gái mình cho tốt vào.”
“Cô ấy không phải con gái tôi, tôi chỉ có một đứa con trai.” Khang Luy bật cười, vội giới thiệu với bọn họ.
Thật ra, khách sạn này không đơn thuần là một khách sạn, mà là một đài quan sát động vật hoang dã được xây dựng bởi giáo sư Law, nhà động vật học trứ danh, cũng chính là ông chú người da trắng, có làn da đỏ rực trước mặt này.
Ông ấy là người Mỹ, khi còn trẻ đã từng có một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng không lâu sau thì ly hôn. Ông ấy đến Nam Á làm nghiên cứu rồi ở lại đó một thời gian dài, cũng nhờ vậy mà gặp được người vợ thứ hai.
Bà ấy là một giảng viên đại học, sau khi kết hôn với giáo sư Law đã viết một bộ nhật ký về việc bảo vệ động vật hoang dã, sau đó bộ nhật ký này được đưa vào trong nước, người chịu trách nhiệm chính là chủ tịch Khang, vì vậy đôi bên mới quen biết và trở thành bạn bè.
Năm ngoái, bộ nhật ký của bà Law được một công ty nhắm trúng, mua đứt để chuẩn bị dựng thành phim nên đôi vợ chồng này nhận được rất nhiều tiền bản quyền.
Sau khi bàn bạc, họ quyết định xây dựng lại đài quan sát, mời các nhà thiết kế về làm lại, xây dựng năm cái lều trại để làm khách sạn, như vậy có thể tận dụng nguồn thu nhập từ du lịch để bù vào chi phí công việc nghiên cứu khoa học.
Sau khi Chủ tịch Khang nghe tin liền quyết định đến đây một chuyến, không những đến tận hưởng quang cảnh thiên nhiên mà còn có thể giúp đỡ sự nghiệp của bạn hữu.
Trước mắt, đài quan sát có ba nhân công, giáo sư Law, con gái kiêm trợ lý là Fina, và một kiểm lâm.
À, đúng rồi, còn có chú khỉ Polly mà giáo sư Law đã cứu giúp.
“Polly rất tinh nghịch.” Tiếng Trung của Fina không giỏi bằng ba cô ấy, tương đối gượng gạo, nhưng nghe cũng có thể hiểu được: “Tôi tin là nó bắt nạt chú chó của cô, nhưng ba tôi lại rất thiên vị thằng nhóc đó...”
Giản Tĩnh cũng không bị tổn hại gì, vì vậy nói: “Chỉ là hiểu nhầm, đừng bận tâm.”
Nhưng Fina vẫn rất áy náy, mời họ đi vào đài quan sát, tìm xương bò để bồi thường, sau đó mang cà phê với bánh quy ngọt ra mời Giản Tĩnh: “Súng của cô bắn rất chuẩn. Polly quá giảo hoạt, đến cả tôi còn không bắt được nó.”
“Con khỉ sao?” Giản Tình ăn bánh quy tò mò hỏi: “Ở đây thật sự có cá sấu sao?”
“Cô muốn bắt cá sấu?” Fina hỏi
Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Không được bắt à?”
“Ồ, tôi không có ý đó.” Cô ấy chớp mắt: “Tôi thường bắt những chú nhóc đó để cài định vị vào cho chúng. Nếu như cô có hứng thú, lần tới tôi sẽ mang cô đi cùng.”
Giản Tình quả quyết nói: “Cô nhất định phải đưa tôi đi cùng đấy.”
Fina đưa ngón tay cái lên: “Tôi có thể để cô ôm chặt lấy nó mà chụp ảnh.”
Giản Tĩnh: “Không phạm pháp sao?”
“Bắt giết động vật mới phạm pháp.” Cô ấy nói: “Cô cần phải cẩn thận để không làm chúng tổn thương là được.”