Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 322 - Chương 323

Chương 323

Phải thừa nhận một điều là có con khỉ Polly này, kỳ nghỉ phong cách cũ cũng trở nên thú vị không ngờ.

Bữa ăn trưa của Giản Tĩnh cũng thấp thỏm, trập trùng, toàn bộ bữa ăn phải đề phòng con khỉ chết bầm kia đánh lén, càng phải cẩn thận hơn không để bị nó lấy cắp mũ và điện thoại. Nếu không phải đang ở giữa khu rừng mênh mông này thì cô nhất định phải lừa bắt nó để dạy cho nó một bài học mới được.

May mà Kỵ Sĩ sống đúng với cái tên của nó, trung thành và dũng cảm, cảnh giác hàng đầu. Con khỉ lại gần là nó sủa lên, không để cho thằng nhóc đó lại gần nửa bước.

“Tóm lại là có người dạy bảo nó rồi.” Vỗ tay khen ngợi là một vị khách khác của khách sạn, mặc áo thun, quần đùi rộng, trong tay cầm máy ảnh có ống kính tele: “Xin chào, tôi là Lý Mân.”

Phát âm nghe có vẻ rất giống với Lê Minh, Giản Tĩnh quay đầu nhìn, phát hiện nửa trên khuôn mặt thực sự rất giống với người nổi tiếng, nhưng so nửa dưới thì không có gì đặc sắc, kết hợp lại thì chỉ là một anh chàng đẹp trai bình thường.

“Xin chào, Giản.”

Trai đẹp họ Lý vốn là người quen, giới thiệu một chút về lai lịch bản thân, anh ta nói mình là phóng viên của một tờ tạp chí, do có một kỳ làm về chủ đề bảo vệ động vật hoang dã, đặc biệt đến để phỏng vấn giáo sư Law, kết quả là vô tình biết được họ mở một cái khách sạn.

Sau khi viết xong bài báo, anh ta nhớ mãi không quên môi trường ở đây nên quyết định lại một chuyến nữa.

Nội dung chỉ viết riêng về khách sạn hoang dã và hiện đại, chủ yếu là quảng bá giúp vợ chồng họ.

“Tốt xấu gì tôi cũng đang giúp họ một việc, vậy mà sáng sớm hôm nào nó cũng lấy hạt sồi đập cửa sổ phòng tôi.”

Giản Tĩnh không nhịn được cười.

Anh Lý đẹp trai than thở, sau đó ngồi tự nhiên xuống bên cạnh cô: “Chú chó của cô thật sự không tệ.”

Kỵ Sĩ biết là đang khen nó nên lập tức ngẩng đầu lên, lỗ tai hơi động.

Giản Tĩnh vỗ vỗ vào lưng nó, tự hào: “Đương nhiên.”

“Vậy cô không phải là con gái của Chủ tịch Khang à?” Vẻ ngoài của anh ta rõ ràng là người địa phương, nhưng tiếng Anh lại rất lưu loát, gần giống như là tiếng mẹ đẻ của anh ta vậy.

“Không phải.”

“Cũng không phải con dâu của bà ấy?”

Giản Tĩnh cười chết ngất: “Không phải, nhìn tôi có giống với chủ tịch không?”

“Đều rất xinh đẹp." Anh ta khen.

Giản Tĩnh không khỏi cảm khái. Cô đang tuổi thanh xuân, chủ tịch Khang lớn hơn cô hai giáp, những người khác phái khen chủ tịch Khang lại không ít hơn so với cô. Như vậy có thể thấy được sức quyến rũ của phụ nữ không có liên quan gì đến tuổi tác.

Nhiều năm như vậy rồi mà Tổng Giám Đốc Khang vẫn chưa có bố dượng, Chủ tịch Khang đúng là người mẹ hiền tận tâm mà.

“Này, Fina!" Một chàng trai trẻ tuổi cao ráo, mảnh khảnh đi vào, gượng gạo hỏi ý kiến cô ấy: “Cô có muốn đi lấy máy ảnh hồng ngoại với tôi không?”

“Được thôi!" Fina đồng ý một cách sảng khoái, còn quay lại hỏi Giản Tĩnh: “Cô có muốn đi dạo trong rừng với chúng tôi không?”

Giản Tĩnh nói: “Có thể dẫn chó đi cùng được không?”

“Dĩ nhiên, tôi sẵn lòng hoan nghênh cậu bé này.” Cô ấy thân thiết xoa đầu Kỵ Sĩ, còn khuyên cô: “Cô nên thay quần dài đi.”

“Không vấn đề gì."

Cô nói một tiếng với Khang Mộ Thành rồi thay một bộ quần áo dài, đội mũ, mang theo bình nước và dắt chó lên đường.

Fina giới thiệu chàng trai đi cùng cho cô, anh ta là kiểm lâm đóng giữ ở đây, họ Trần, mọi người đều gọi anh như vậy. Ngoài công việc là hợp tác với giáo sư Law ra, anh ta cũng đảm nhận công việc đi tuần.

Giản Tĩnh tò mò hỏi: “Đi tuần có nghĩa là... ở đây có săn trộm sao?.”

“Nếu so sánh thì khu vực này cũng có thể nói là ít. Chúng tôi có lắp rất nhiều thiết bị giám sát nhưng ở những nơi sâu hơn thì khó nói.” Fina đẩy cành cây mảnh nhưng nhọn ra hai bên: “Tốt nhất là mọi người nên cẩn thận hơn một chút, đừng có đi quá xa nơi dựng lều.”

“Bọn họ săn trộm cái gì vậy? Tê giác?”

“Có Tê giác, nhưng nhiều nhất vẫn là Tê Tê.” Fina hỏi dò ngược lại: “Nghe nói người nước cô thích chế nó thành dược phẩm để bán đúng không?”

Giản Tĩnh: “…” Biểu cảm đau khổ.

Cô đổi chủ đề: “Bình thường công việc của các cô là làm gì?”

“Quan sát tình hình các loài động vật trong một vùng. Chúng tôi sẽ trang bị camera hồng ngoại, quan sát số lượng ẩn hiện của động vật, cái này chủ yếu là động vật có vú, nếu là loài cá thì sẽ thu thập mẫu, ước tính số lượng trong quần thể khu vực này, như cá sấu thì chúng tôi bắt buộc phải cài GPS cho chúng…”

Fina thao thao bất tuyệt về công việc của mình. Cô ấy nắm rõ chúng trong lòng bàn tay, thể hiện rõ bản thân Fina vô cùng nhiệt huyết với công việc này.

Giản Tĩnh nghiêm túc lắng nghe, trong lòng lại vô cùng cảm phục.

“Gâu…” So với sự kiên nhẫn của chủ nhân thì Kỵ Sĩ tỏ ra phấn khích quá mức, cuối cũng không nhịn được chạy đến khịt khịt con vật nhỏ, dọa đuổi một vài thổ dân đáng thương ở đó, hoặc là đang nhìn chằm chằm như hổ đói vào cây nấm, dường như rất muốn ngoạm một miếng.

Anh kiểm lâm không thể tiếp tục nhìn, vỗ nhẹ vào đầu nó: “Có độc đấy"

“À hú.” Nó co lại.

Đi xuyên trong rừng rậm hơn một giờ đồng hồ mới đến được nơi lấy mẫu.

Anh kiểm lâm thành thạo tháo bỏ dây buộc camera hồng ngoại trên thân cây xuống, thay pin và thẻ nhớ, đồng thời tải về thiết bị của mình để kiểm tra.

Một lúc sau, anh ta kích động nói một tràng dài, đoán là ngôn ngữ mẹ đẻ, Giản Tĩnh nghe không hiểu.

Fina phiên dịch: “À, mấy ngày trước xuất hiện một con chồn hương, cô có biết loài này không?”

Giản Tĩnh: “Là một loại cà phê?”

“Đúng rồi, cô nhìn đi.” Cô đưa camera qua.

Giản Tĩnh nhìn thấy một con linh miêu thuộc loài động vật kỳ lạ, toàn thân màu đen, nhìn kiểu dáng không giống với loài mèo mà tương đối giống chồn, với đôi mắt tròn tròn, dưới tầm nhìn ban đêm lóe lên ánh sáng màu xanh lục.

“Đây là động vật có nguy cơ tuyệt chủng, tôi thật sự rất vui khi thấy nó xuất hiện ở nơi này.” Fina rất hào hứng nói, đi vòng vòng xung quanh để tìm kiếm dấu chân, phân và nước tiểu của động vật.

Cô ấy dạy Giản Tĩnh: “Có lúc, chúng ta cũng cần phải thông qua phân và nước tiểu để dự đoán quỹ đạo hành động và số lượng động vật, nhìn vào dấu chân này, tôi nghĩ đây là một con cầy Mangut đuôi ngắn.”

Giản Tĩnh hoàn toàn không nhìn ra, nhưng cô cảm thấy Fina thật lợi hại.

Fina càng nói càng hăng say, đưa cô dần dần tiến sâu vào rừng rậm, tăng thêm một số kiến thức về thực vật: “Đây là cây hoàng ngưu mộc, vỏ cây có thể làm thuốc, người dân bản xứ thỉnh thoảng dùng để điều trị các bệnh về tràng vị cho động vật, lá của nó cũng ăn được, có thể thay lá trà.

Giản Tĩnh nhìn ngó xung quanh và tuân theo nguyên tắc ‘Có thể tốt như thế nào’ hỏi: “Có loại nào ăn được, ngon và có thể ăn trực tiếp không?”

Fina chớp mắt nghi hoặc nhìn cô: “Cô đói rồi sao?”

Giản Tĩnh: “Chỉ là hiếu kỳ thôi.”

“Thử cái này đi." Anh kiểm lâm đưa qua một gốc rễ cỏ tranh, giải thích không được lưu loát: “Lúc nhỏ, trong nhà rất nghèo tôi thường đào cái này. Cái đó… xem như là…” Anh ta không nhớ ra từ ăn vặt là gì chỉ đành nói: “Food.”

Giản Tĩnh cầm lấy, ngập ngừng cắn thử.

Ngọt.

‘Gừ gừ’ Kỵ Sĩ cũng chụm đầu vào.

Anh hào phóng chia cho chú chó một nửa.

Nó nhai nhai “bập bập”, nhìn biểu hiện có vẻ thích.

Fina cũng lấy một gốc rễ cỏ tranh, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người đi theo.

Ba người cùng một chú chó tiếp tục đi qua rừng cây.

Giản Tĩnh đứng ngoài xem náo nhiệt, móc điện thoại ra chụp khắp nơi.

Đột nhiên trong ống kính lướt qua một cái bóng dài ngoằn, cô lập tức dừng lại, choáng váng nói: “Nó là rắn sao? Nó có thể bay này!”

“Nó là rắn cườm hay còn gọi là rắn bay, độc tính rất yếu, nếu cô thích thì có thể nói Trần bắt để cô xem, Trần có thể bắt rắn… Trần?” Fina ngoảnh đầu nhìn anh kiểm lâm Trần đang đứng không xa, khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm vào… nhìn chằm vào một đống phân suy nghĩ.

Trần nghe Fina gọi lớn, quay đầu lại nói gì đó. Fina dịch thành tiếng Anh và giải thích cho Giản Tĩnh nghe: “Đó là giấu chân, phân và nước tiểu của báo hoa mai Ấn Độ.”

Giản Tĩnh: “…” Từ khóa vượt qua phạm trù thẻ sơ cấp.

Fina dịch xong cũng hoảng hốt: “Báo Ấn Độ? Không phải chứ? Trần, anh chắc chắn chứ?”

“Cô xem.”

Hai người vây quanh đống phân, thảo luận gay gắt, sau đó đi đến thỏa thuận chung, truyền lời lại với Giản Tĩnh: “Chúng ta buộc phải quay lại.”

Giản Tĩnh: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Fina nói: “Chúng tôi nghiên cứu chủ yếu là các loài chim và loài lưỡng cư, bởi vì hoạt động tới tấp của con người nên động vật có vú cỡ lớn không thể đến gần, đặc biệt nếu là báo Ấn Độ thì phạm vi hoạt động là cố định, không có nguyên nhân đặc thù sẽ không thể xâm phạm khu vực không quen này.”

“Nguyên nhân gì?”

“Không rõ, hoặc có thể là do có loại động vật mạnh hơn chiếm lãnh địa của nó, hoặc là bị dọa sợ. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng cần phải chú ý quan tâm đến nó.”

Giản Tĩnh gật đầu, không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng thầm suy tính, động vật đánh nhau thua, bị đuổi ra khỏi địa bàn thì bọn họ cũng không cần phải nghiêm túc như thế, xem ra mấu chốt ở chỗ là bị dọa sợ.

Chẳng lẽ… có kẻ săn trộm.

Lúc đến thì từ từ thong thả, đi gần một tiếng rưỡi, lúc trở về thì vội vội vàng vàng, hơn bốn mươi phút đã đến nơi rồi.

Fina và kiểm lâm Trần lập tức bắt đầu công việc, Giản Tĩnh cũng không tiện làm phiền họ, tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.

“Kỵ Sĩ, mày muốn ngủ trưa không?” Cô gọi chú chó.

Kỵ Sĩ đủng đà đủng đỉnh, lấy chân sau gãi người mình.

Giản Tĩnh trừng mắt nhìn nó.

Kỵ Sĩ: “Gừ gừ.”

Cứu mạng! Mới một lúc mà đã có rệp rồi ư?

“May mà tao có mang bột đuổi côn trùng.” Cô cũng không thể ngủ trưa được, bắt lấy tai của chú chó béc-giê Đức, xách ra bên ngoài chải rệp cho nó.

Trong căn lều bên cạnh, Khang Mộ Thành ló đầu ra: “Quay về rồi à?”

“Vâng." Cô hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

Khang Mộ Thành ngập ngừng một lúc, một lúc lâu sau, anh vẫy tay với cô.

Giản Tĩnh chui vào bên trong lều bên cạnh, nhìn thấy chủ tịch Khang đang nằm trên cái ghế bập bênh, một bác sĩ có vóc dáng cao to đang chữa trị chứng sưng mắt cá cho bà: “Thưa bà, tình trạng vết thương của bà không nghiêm trọng, chỉ bị bong gân một chút thôi, chườm đá hai ngày sẽ khỏi.”

Vị bác sĩ cỡ khoảng bốn mươi lăm tuổi, râu quai nón hơi bạc, nhưng đường nét khuôn mặt hài hòa, lịch sự, nho nhã.

Chủ tịch Khang không khỏi thở dài.

“Chủ tịch, dì làm sao vậy" Giản Tĩnh thắc mắc.

“Ái chà, dì thấy cháu chơi ở dưới nước rất vui, không kìm được cũng muốn xuống để chụp ảnh” Khang Luy cười khổ: “Ai mà biết được giẫm phải con cua, dì giật mình nên trật chân.”

Giản Tĩnh: “…”

Khang Luy nói mà mặt không cảm xúc: “Đến vùng nhiệt đới thì bị côn trùng cắn, đi leo núi thì bị trẹo chân, đi nước ngoài thì thổ nhưỡng không hợp, lại còn bị rối loạn tiêu hóa, cảm nắng, sợ độ cao…” Khang Luy cười khan.

Một vị chủ tịch thật thê thảm, thể lực này cũng đỉnh lắm rồi!

“Luy!" Một người phụ nữ đứng tuổi với nước da màu lúa mì bưng một cái khay đi vào, mang theo mùi thơm của mì bò: “Cái này tôi đặc biệt làm cho cậu đấy, cậu đừng buồn nữa.”

Chủ tịch Khang cảm động nắm chặt tay bà ấy: “Hương Thảo, cậu thật sự quá hiểu lòng tôi rồi.”

Bà ấy là người vợ hiện tại của giáo sư Law, tên gọi là Hương Thảo, người như tên, hương thơm mộc mạc.

“Mộ Thành, lâu quá không gặp, không biết cậu còn nhớ tôi không?” Tiếng Trung của bà Law xuất sắc, thái độ nhiệt tình.

“Cô đây ắt hẳn là hoa đán quản lý công ty Kim Ô của các cậu, cô Giản Tĩnh, tôi đã xem [Hoa hồng, Hoàng Kim và sát thủ] và bộ phim điện ảnh [Đứa trẻ chơi trốn tìm] rồi, đều là những tác phẩm tuyệt vời.”

Bà ấy khá chu đáo, để tâm đến mọi người, còn nói với bác sĩ: “Charlie, phòng của ông đã chuẩn bị xong rồi, giống với lúc trước, có chuẩn bị bình cà phê và loại hạt cà phê tốt nhất dành cho ông.”

“Vậy thì không còn gì bằng.” Bác sĩ gật đầu, nhận lấy thành ý của bà.

Bà Law không khỏi giới thiệu lại lần nữa.

Bình thường đài quan sát không có bác sĩ, sinh bệnh thì sẽ đi vào trong bệnh viện thành phố, nhưng lại suy nghĩ đến việc khách của khách sạn thông thường không thích ứng với môi trường dã ngoại, chỉ cần có khách ở, họ sẽ lập tức mời bác sĩ Charlie đến ở vài ngày để đề phòng.

Chủ tịch Khang cho rằng điều này là cần thiết.

“Ứ...” Kỵ Sĩ không ngừng húc mũi vào tay Giản Tĩnh.

Cô ấn nó lại.

Chú chó: “Khịt”

Bà Law chú ý đến: “Chú chó này làm sao vậy?.”

“Không sao, nó đói đó mà.” Giản Tĩnh nắm chặt hai cái tai to của nó, nhưng Kỵ Sĩ vẫn chưa chịu: “Tôi đi chuẩn bị bữa trưa cho nó đây.”

“Vậy hay quá, trong phòng bếp còn sót lại xương bò.” Làm gì có ai có thể chống lại được ánh mắt vô tội của bọn chó chứ? Dù sao thì bà Law cũng không thể.

Làm miến gạo phải dùng xương bò, thêm các hương liệu khác để nấu súp, thịt bò sống đem luộc chín, xương bò mềm rục được vớt ra, mùi vị thơm, ngon khỏi phải nói.

Kỵ Sĩ vùi đầu vào bát.

Giản Tĩnh bê tô mỳ lên ăn.

Khang Mộ Thành ở bên cạnh: “Ôi!”

Bình Luận (0)
Comment