Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 323 - Chương 324

Chương 324

Bữa tối, Giản Tĩnh được gặp toàn bộ nhân viên ở đài quan sát, giáo sư Law và con khỉ của ông, bà Law Hương Thảo, Fina - con gái của giáo sư Law, anh kiểm lâm Trần, anh phóng viên Lê và bác sĩ Charlie.

Mọi người đang tận hưởng một bữa ăn thịnh soạn do bà Law chuẩn bị.

Cơm chiên gà, thịt nướng sa tế, cà ri khoai tây phô mai, súp sườn heo, bò bít tết, mỳ sandwich trứng, và thức uống là nước dừa nguyên trái.

Mọi người không phân biệt lẫn nhau, ngồi ở hai bên của chiếc bàn dài trong nhà ăn, bên ngoài cửa sổ là khu rừng nguyên sinh cách đây hàng tỷ năm.

Trong bữa ăn, Fina đề cấp đến chiều nay đã phát hiện phân và nước tiểu của báo hoa Ấn Độ và đưa ra suy đoán về nạn săn trộm.

Đồng thời, phóng viên Lê cũng cung cấp một tin tức mới: “Có khi nào đó là cuộc đọ súng không?”

Giáo sư Law đang cho con khỉ ăn, nghe vậy thì liếc mắt qua hỏi: “Ai?”

“Hàng xóm của chúng ta đấy.” Phóng viên Lê đang cắt miếng bít tết thuận miệng nói: “Không phải trước đây từng nói là thỏa thuận đã được ký kết, cũng có thể kết hợp hành động sao?”

“Có khả năng.” Giáo sư Law cau mày: “Chuyện này quá tồi tệ.”

Công viên hoang dã quốc gia này nằm đúng ngay vùng tiếp giáp của hai quốc gia.

Để mà so ra thì trị an của nước nhà ổn định hơn, ngành du lịch cũng tương đối phát triển. Quốc gia láng giềng thì không như vậy, bên kia là một khu vực hỗn loạn, các băng nhóm buôn lậu, bán ma túy hoành hành ngang ngược.

Mỗi lần gặp phải hành động xử lý dọn dẹp luôn có một phần tử gian xảo chạy thoát khỏi cuộc truy bắt, chạy trốn vào rừng rậm, người không thông thuộc khu rừng thì căn bản là không dám vào. Đợi qua mấy tháng, tin tức lắng xuống, bọn chúng lại liều lĩnh xuất hiện, hết đợt này đến đợt khác, làm thế nào cũng cũng không quét sạch được.

Giản Tĩnh liếc nhìn sang Khang Mộ Thành, thấy sắc mặt của anh trầm ngâm, đoán chừng anh lại nhớ đến chuyến du lịch thê thảm ở Paris, trong lòng không khỏi có cảm giác đồng cảm.

“Tổng Giám Đốc Khang, ăn nhiều vào.” Cô đưa cho anh một cây xiên nướng: “Cho đỡ sợ.”

Khang Mộ Thành: “…”

“Yên tâm, cho dù có kẻ trốn qua đây, chúng ta cũng không sợ.”

Fina chỉ lên vũ khí được treo ở trên tường: “Chúng ta có súng, kỹ thuật bắn súng của Trần rất giỏi, năm ngoái còn bắn bị thương một tên săn trộm khốn nạn.”

Ở đầu bên kia của chiếc bàn dài, anh kiểm lâm xấu hổ cúi đầu xuống, nhét một miếng bít tết vào trong miệng.

Giản Tĩnh nhìn một bên chân của Kỵ Sĩ, trầm tư suy nghĩ một lúc, từ tốn nói: “Tôi có chó.”

“Đúng, vậy thì quá tuyệt.” Fina cười lớn, xem thường con khỉ: “So với Polly thì có ích hơn.”

Con khỉ: “Chít chít chít.”

“Này, đừng có bắt nạt anh em của con” Giáo sư Law trừng mắt nhìn con gái rồi nói với vợ: “Em yêu, lấy cho anh ít bia.”

Bà Law đưa cho giáo sư Law một lon bia rồi đưa cho bác sĩ Charlie một tách trà.

Polly lén nhặt miếng xương bít tết lên, nhân lúc mọi người không chú ý, giơ tay đập lên trán của Giản Tĩnh, cảm giác được nguy hiểm đến gần, Giản Tĩnh đột ngột phản ứng, nghiêng đầu tránh nó, sau đó miếng xương đập vào người của Khang Mộ Thành đang ngồi bên cạnh.

Khang Mộ Thành ngừng lại, cúi đầu nhìn dầu văng đầy trên cổ áo sơ mi, khẽ nhăn mày.

“Sao mày lại đập anh ấy?” Giản Tĩnh tức giận lập tức quơ lấy quả vải ở trên bàn, ước lượng sức nặng rồi ném mạnh vào nó.

Bản năng tốc độ của chú khỉ không hề chậm, nhưng so với tỉ lệ nhắm chuẩn của hệ thống thì nó vẫn còn quá non, một khi thẻ nhắm chuẩn được xuất ra thì cho dù mày là con khỉ bình thường hay con khỉ khác thường cũng là một cú ném chính xác.

Nó đau quá nên lập tức nhảy lên.

Giản Tĩnh không dừng lại, một dĩa vải trên bàn đã trở thành vũ khí của cô, mỗi quả đều đập rất chính xác vào giữa trán của Polly.

Nó che đầu lại, né qua trái, nhảy qua phải, thế mà vẫn không trốn khỏi lưới trời dệt bằng quả vải.

Qua một lúc, cục u nổi đầy đầu.

Giáo sư Law muốn nói gì đó nhưng rồi thôi, dĩ nhiên ông ấy biết con khỉ nhà mình tự kiếm chuyện, chẳng qua là người ta phản đòn lại, nhưng thấy nó đau đớn kêu loạn lên như vậy, ông cũng xót xa chết đi được.

“Đến đây với ông.” Ông quyết định bao che cho thú cưng của mình.

“Thôi nào, Tĩnh Tĩnh.” Chủ tịch Khang chậm rãi mở lời: “Vỡ một đền mười, chúng ta không thiệt đâu.”

Giản Tĩnh hung dữ nhìn chú khỉ.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tuy Polly chỉ là một con khỉ nhưng cũng biết điều, không dám trêu chọc cô chính diện nên nằm sau lưng giáo sư Law chíu cha chíu chít mách lẻo.

“Tôi còn có chút việc chưa làm xong.” Giáo sư Law bỏ cái nĩa xuống rồi đưa thú cưng lánh đi.

Anh Lê đưa ngón tay cái về phía Giản Tĩnh, vẻ mặt vô cùng tán thưởng.

Bác sĩ Charlie hiếm khi nở nụ cười.

Fina: “Biết vậy nên cho nó một bài học từ lâu.”

Ngay cả anh Trần trầm mặc ít nói cũng gật gật đầu.

Con khỉ này đến nay vẫn không được lòng người, chẹp.

Giản Tĩnh bất chợt tò mò: “Tại sao giáo sư Law lại yêu thương Polly như thế?”

“Mẹ của Polly bị bọn săn trộm giết chết, nó được bố tôi nuôi lớn.” Fina giải thích: “Ông ấy luôn nói, nó là đứa em trai nhỏ của tôi.”

Bà Law thì nói: “Nói vậy cũng không có gì quá đáng, nó đã cứu ba con.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Polly rất thông minh, từ sáng đến tối ở trên cây, có thể thấy những thứ mà chúng tôi không để mắt tới.” Fina nói: “Hai tháng trước đó, khi ba tôi đi tuần ở trong rừng thì bị người ta bắn, may nhờ có Polly nhắc nhở nên ông mới kịp thời phát hiện được.”

Chủ tịch Khang hỏi: “Bắt được người đó không?”

Fina lắc đầu lấy làm tiếc.

“Là săn trộm ư?” Chủ tịch Khang thuận miệng suy đoán.

Nhưng bà Law lại nói: “Cũng có thể là người địa phương.”

“Tại sao?”

“Không phải tất cả mọi người ai cũng tán thành việc bảo vệ động vật, săn bắn đã từng là nguồn thu nhập lớn của người dân bản địa.” Bác sĩ Charlie mở lời: “Một kilogram vảy của con tê tê có thể bán được mười nghìn đô la Mỹ.”

Trải qua ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dưỡng vô cùng thăng trầm và tuyệt vời.

Đêm hôm đó, Giản Tĩnh đã có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cô thấy bản thân mình quanh lui quẩn tới ở trong rừng, lần theo dấu vết của một con báo lớn, đuổi theo lại đuổi theo, con báo đột nhiên biến thành con khỉ.

Con khỉ quơ lấy một gốc cây, chống nạnh lên: “Hãy ăn một gậy của cháu trai ta!” Sau đó cô giật mình tỉnh dậy.

Chơi điện thoại một lúc thì bị Kỵ Sĩ giục xuống giường cho nó ăn, đánh răng rửa mặt, dắt chó đi dạo.

Bữa sáng vẫn là do bà Law chuẩn bị, bánh mỳ sandwich tươi ngon, trứng chiên, thịt xông khói và cà phê ủ lạnh, bà ấy hỏi Giản Tĩnh: “Luy nói là muốn đi thuyền, cô có muốn đi với chúng tôi không.?”

“Đi.”

Đài quan sát nằm ở thượng nguồn con sông, ngồi thuyền xuôi dòng đi xuống chính là khe núi có phong cảnh đẹp nhất ở công viên, có thể xem được rất nhiều loài động vật hoang dã.

Bởi ba con giáo sư Law có việc riêng nên người dẫn đầu là bà Law, bà ấy gọi bác sĩ Charlie, đưa nhóm Giản Tĩnh cùng với phóng viên Lê đi cùng, dự định sẽ mất khoảng bốn tiếng cả đi lẫn về, ăn trưa được thu xếp theo kiểu dã ngoại.

Xem xét đến mức độ phức tạp của địa hình, chiếc thuyền máy linh hoạt và nhẹ nhất đã được tuyển chọn, điều này phải hy sinh một số giới hạn thoải mái.

Nhưng Chủ tịch Khang không bận tâm chút nào: “Tôi đã mong đợi được ngồi loại thuyền nhỏ này lâu lắm rồi, chuyến đi Amazon lần trước phải đi thuyền lớn suốt, chẳng thú vị gì cả.”

Khang Mộ Thành lười nhắc đến lịch sử đen tối của bà, chỉ khuyên: “Ngồi bên mé rất nguy hiểm, mẹ ngồi ở giữa đi.”

“Phiền chết đi được, mẹ con ngần này tuổi đầu, lại cần con nhắc nhở hay sao?” Chủ tịch Khang không chịu, nhất quyết ngồi xuống bên cạnh bà Law.

“Tĩnh Tĩnh, dì giao cho cháu một nhiệm vụ, trông coi kỹ Khang Mộ Thành, đừng để nó làm phiền đến dì.”

Giản Tĩnh vui vẻ khoác tay anh, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình, một tay khác ôm Kỵ Sĩ: “Như thế này đã được chưa?”

Khang Luy vội lôi điện thoại ra, chụp cho bọn họ một bức ảnh chung, rồi nhanh chóng đăng lên vòng bạn bè.

Anh Lê lắp ráp ống kính, chuẩn bị bắt đầu công việc với cảnh sắc bên sông.

Chiếc thuyền máy khởi động tiến vào dòng sông Jinbo rực rỡ, làn gió nhẹ thổi mang lại không khí trong lành của khu rừng rậm nguyên sinh.

Giản Tĩnh nhìn thấy bên trong khu rừng có con khỉ ló đầu ra nhìn, thấy bên sông có con hoẵng con đang uống nước, thậm chí vận may đến lũ lượt, tận dụng ống nhòm thấy được một con tê giác đang mang con nó đi uống nước.

Phóng viên Lê chụp ảnh không ngừng. Nói không ngoa, ánh mắt của anh ta thật tinh tường, chụp được rất nhiều loài động vật nhỏ ẩn núp ở trong rừng, lại còn giúp Giản Tĩnh và chủ tịch Khang chụp rất nhiều ảnh.

Buổi trưa, trời nắng quá nên bọn họ vào trong rừng để nghỉ ngơi.

Bọn họ còn bắt gặp một con trâu nước bọc đầy bùn, có một bạn nhỏ trông rất giống với diễn viên trong phim hoạt hình Zootopia, bà Law nói đây là cầy mangut đuôi ngắn, còn có đủ các loài chim, các loài lan lạ (nghe nói đây là giống mới), cùng với đó là loại độc tố kinh điển nhất trong các tiểu thuyết trinh thám xưa.

Chất độc của cây sui.

Đi ngang qua cây đại thụ, chất độc vặt vãnh cũng không dọa được Giản Tĩnh, cô đi quanh gốc cây hai vòng, nóng lòng muốn chết: “Có thể... cho tôi... làm kỷ niệm được không?”

Bà Law: “Cái này quá nguy hiểm.”

Giản Tĩnh dĩ nhiên hiểu điều đó, nhưng cứ nghĩ xem, nếu như ở trong căn phòng đó có thể bày ra chất độc của cây Sui thì tuyệt vời biết bao.

“Chỉ một chút thôi, xin bà đó.”

“Cái này không mang qua hải quan được đâu.” Chủ tịch Khang phá lên cười.

“Cháu chỉ xem nó trong hai ngày, sẽ không mang nó về” Cô nói.

Khang Mộ Thành: “Nguy hiểm quá, không cẩn thận bị dính vào thì phải làm sao?”

Bác sĩ Charlie cũng lắc đầu không tán thành.

Giản Tĩnh không dám đụng đến thứ khiến nhiều người tức giận, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.

Ừ, giả vờ từ bỏ.

Hơn ba giờ chiều thì ngồi thuyền trở về.

Bà Law làm hướng dẫn viên cả một ngày nên không có thời gian chuẩn bị bữa tối, vậy là quyết định làm món nướng.

Những thứ này thì không cần phải chuẩn bị gì cả, cắt thịt thành miếng nhỏ xiên vào, rau quả thì cắt thành miếng, cá bắt trực tiếp dưới sông lên.

Giản Tĩnh và Kỵ Sĩ phối hợp với nhau rất ăn ý, một bên đuổi, một bên mò nên cũng tóm được vài con.

Quay đầu liền thấy Khang Mộ Thành đang cầm cần câu.

Cô: “Ha ha ha"

Khang Mộ Thành: “...”

Cô còn nói với vẻ tổn thương: “Tổng Giám Đốc khang, anh đã đến tuổi thích câu cá rồi à?”

“Im miệng!” Anh nói ngắn gọn.

“Trước đây anh không có dữ như vậy." Cô than vãn.

Khang Mộ Thành: “Lúc trước em cũng không ồn ào như vậy.”

Giản Tĩnh lội lên bờ, mang dép vào: “Vậy nên Tĩnh Tĩnh trước đây tốt hơn sao?”

“Bây giờ cũng rất tốt." Anh nói.

Cô cười vẫy tay với Kỵ Sĩ: “Đi nào, đi ăn cá nướng.” Sau đó cô lại tò mò hỏi Khang Mộ Thành: “Anh đã học được cách câu cá khi nào vậy?”

Anh bình tĩnh nói: “Đến tuổi này tự nhiên sẽ biết.”

Giản Tĩnh: “... Chuyện cười thật nhạt nhẽo.”

“Là em nói đấy.”

“Em không có ý nói anh là một người đàn ông trung niên nhé.” Cô nghiêm nghị nói: “Giáo sư Law sẽ kháng nghị đấy, ông ấy vẫn còn chơi súng nước mà.”

Khang Mộ Thành: “...”

“Anh chỉ là quá nghiêm túc.” Cô nói: “Không thú vị.”

Cuối cùng Khang Mộ Thành không nhịn được đưa tay gõ gõ vào đầu cô: “Cô Giản Tĩnh, em đừng quên là em vẫn còn bản thảo chưa nộp đấy.”

Giản Tĩnh cực kỳ sửng sốt.

Anh cười khẩy.

“Em sai rồi.” Thánh trễ hẹn không có tôn nghiêm.

Khang Mộ Thành cúi đầu nhìn cô, không kiềm được chợt cười lên.

Món nướng buổi tối đầy đủ cho sở thích hoang dã, hoàn toàn không cần dùng đến lò nướng ngoài trời bằng sắt, bây giờ đi chặt củi để đốt lửa trại, mấy cành cây đâm nhánh cắm ở dưới đất thêm ít xiên gỗ rồi nướng trực tiếp luôn.

Dầu mỡ nhỏ xuống đống lửa, tỏa ra một mùi thơm lạ thường.

Khang Mộ Thành bị Giản Tĩnh trêu mấy câu cũng thả lỏng ra một chút, uống bia nướng đồ ăn, cùng mọi người tán gẫu vu vơ.

Giản Tĩnh không chỉ ăn một mình mà còn chăm sóc cho chó, cô cũng không quên lưu ý xung quanh: “Giáo sư Law đâu?”

“Ba đang làm việc, không cần để ý đến ông ấy.” Fina trả lời.

Giản Tĩnh cũng không yên tâm, chủ yếu là vì cô đang đề phòng Polly.

Bầu trời từ từ tối dần lại, ánh sáng của lửa trại càng phát tỏa ra sáng hơn. Giữa lúc mọi người đang ăn uống, nói chuyện vui vẻ thì giáo sư Law đột nhiên xuất hiện, trên vai còn có con khỉ đang ngồi, trên tay còn cầm thiết bị và cây súng, bước ra bên ngoài chửi mắng.

“Ba, có chuyện gì xảy ra rồi?” Fina ngạc nhiên.

Giáo sư Law trả lời: “Việc giám sát số hai mươi mốt không ổn, ba nghi là nó đã gặp nguy hiểm rồi.”

Bà Law kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “Pseudoryx inhensis?”

Giáo sư Law gật đầu.

“Trời tối như thế này, em đi với anh.” Bà nói.

“Trần sẽ đi cùng anh.” Giáo sư Law nói.

Fina đã đứng dậy: “Con cũng muốn đi. Trời ạ! Nó có bị thương không?”

Bọn họ ra sức yêu cầu để được đi cùng, giáo sư Law cũng không ngăn được, chỉ đành gật đầu đồng ý: “Được thôi, hy vọng đó chỉ là một việc ngoài ý muốn.”

Giáo sư Law nghiêm nghị nói: “Mong mọi người ở lại đây, đợi trong phòng của mình, không được đi lung tung, nếu nghe được âm thanh gì cũng không được đi ra ngoài, nhất định phải giữ im lặng.”

Giản Tĩnh lặng người đi.

Mặc dù vậy nhưng giáo sư Law không có ý định giải thích gì, vẫy tay với người khác: “Mang theo súng, chúng ta đi nhanh về nhanh.”

Khuôn mặt của bốn vị khách sững sờ, chỉ có Polly ngồi xổm quay người lại làm mặt xấu với Kỵ Sĩ.

Kỵ Sĩ: “Hắt xì” Mũi rất ngứa.

Vầng trăng khuyết ở nơi chân trời xa xôi.

Bình Luận (0)
Comment