Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 324 - Chương 325

Chương 325

Màn đêm trong rừng rậm có thể đẹp đến động lòng người, cũng có thể là mai phục khắp nơi để giết người.

Giản Tĩnh lười biếng chiếm lấy ghế sofa, gác đôi chân trần lên lưng chú chó, như cái gọi là, nuôi chó ngàn ngày dùng trong một giờ, ngáp dài xem [Trăn Nam Mỹ].

Khang Mộ Thành ngồi bên cạnh, vừa trả lời email vừa xem phim cùng cô.

“Em buồn ngủ thì về đi, anh ở đây không sao đâu.” Trong lòng Khang Mộ Thành biết rõ, biết là cô đang lo xảy ra chuyện nên mới ở chỗ anh để trông chừng.

Nhưng chuyện ở Paris đã qua rất lâu, cuộc đời con người có mấy lấy gặp phải mấy chuyện như vậy chứ? Anh không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mặc dù hôm nay ngồi thuyền nhiều, nhưng anh cũng có đi bộ một lúc. Mẹ đã không trụ lại được nên đã đi ngủ. Giản Tĩnh định đợi người khác quay lại, có phần quá vất vả rồi.

Khang Mộ Thành đuổi cô: “Anh cũng muốn đi ngủ, em về đi.”

Giản Tĩnh nghĩ ngợi một lúc hỏi: “Để Kỵ Sĩ ở cùng anh đi.”

“Nếu thật sự có động tĩnh gì thì không phải nó tìm em sẽ nhanh hơn à?” Anh nói lại.

Câu này có lý, cô nắm chặt tai của con chó béc-giê Đức: “Vậy chúng ta đi về ngủ đi.”

Kỵ Sĩ: “Gừ.” Đôi tai phát triển to không phải là để cho chủ nhân nắm chặt như vậy đâu.

“Ngoan quá!” Giản Tĩnh xoa xoa đầu chú chó, mang nó về phòng.

Lúc này đã là mười giờ tối, nhóm người của giáo sư Law đi từ lúc bảy giờ hơn, đã hơn hai tiếng trôi qua, cô kéo bức rèm bên cửa sổ xuống, thấy đèn trong phòng phóng viên Lê và bác sĩ Charlie vẫn còn sáng.

Có lẽ là mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Nói không chừng là mấy con gì đó đánh nhau, thua rồi bị thương, vì vậy bọn họ mới vội vàng chạy đến cứu chữa, Giản Tĩnh ngáp một cái rồi lên giường đi ngủ.

Kỵ Sĩ: “Gừ.”

Cô gắng gượng: “Khăn bông đâu?” Kỵ Sĩ tha khăn bông siêu nhân cỡ lớn của mình đến.

Giản Tĩnh trải ra bên giường cho nó lên ngủ một đêm.

Nửa giờ sau, cô tung một chân đá chú chó rớt xuống.

Kỵ Sĩ: “Gừ.” Giản Tĩnh trở người qua, giả vờ không nghe thấy, sự khác biệt giữa ngủ bên cạnh một người và ngủ bên cạnh một chú chó vẫn là rất lớn.

Mười một giờ, cô mơ mơ màng màng mới hơi buồn ngủ thì Kỵ Sĩ lại bỗng nhiên ngồi dậy, nằm sấp bên cạnh giường cô, dùng mũi đẩy đẩy vào tay cô.

Giản Tĩnh bỗng giật mình tỉnh giấc.

Từ trước đến giờ Kỵ Sĩ không bao giờ gây rối giấc ngủ của cô, bụng đói cũng chỉ nằm đợi bên ngoài cửa, lần này đột nhiên gọi tỉnh dậy như vậy chắc chắn xảy ra chuyện rồi.

Cô chăm chú lắng nghe.

Đằng xa vọng lại tiếng bước chân hoảng loạn, sau đó không lâu, Fina khóc thét chạy lại và gọi lớn: “Bác sĩ Charlie!”

Bác sĩ Charlie bên kia khoác chiếc áo vội xông ra: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?.”

“Ba tôi…” Nước mắt Fina tuôn trào: “Mau đi xem ba tôi thế nào.”

Giản Tĩnh cũng theo cùng, chỉ thấy trên vai Trần vác một cơ thể toàn thân dính đầy máu, mồ hôi nhễ nhại: “Cứu, cứu ông ấy!”

Charlie liền kiểm tra tình hình, nhưng dường như chỉ trong một tích tắc ông đã đưa ra kết quả: “Xin lỗi” Ông ấy rất khó để mở lời: “Giáo sư đã chết rồi.”

“Trời ơi!” Fina sụp xuống dưới đất, che mặt khóc nức nở.

[Hệ thống: Nhiệm vụ mới đã ban hành.]

[Tên nhiệm vụ: Mưu sát trong rừng.]

[Miêu tả nội dung: Khu rừng nguyên sinh từ hàng tỷ năm trước, nhân loại và các loài động vật thực vật hoang dã cùng nhau sống trên cùng một mảnh đất, ánh mặt trời gay gắt, ao hồ, rừng cây, săn bắn, những vụ giết người tanh máu lặng lẽ hiện ra, hãy tìm ra chân tướng sự việc để bảo vệ tôn nghiêm của sự sống.]

[Thưởng phạt dành cho nhiệm vụ: Được quyết định dựa vào tình trạng hoàn thành nhiệm vụ.]

Đã lâu rồi không thấy nhiệm vụ mới.

Giản Tĩnh phấn chấn hẳn lên, cô hỏi: “Tình hình như thế nào? Người đã chết ra làm sao?” Không đợi bọn họ trả lời, vết máu trên thi thể đã giải thích tất cả, vậy thì câu thứ ba nên hỏi là: “Ai đã nổ súng?”

Fina lắc đầu trong tiếng nức nở: “Tôi không biết. Trời ạ! Tôi nghĩ rằng ba là người nổ súng bắn người khác, tại sao có thể là ông ấy?”

Tâm trạng cô ấy đang tan nát, cơ bản là không có cách nào để bình tĩnh trả lời được, Giản Tĩnh đành nhìn qua bà Law.

“Tôi cũng không rõ.” Sắc mặt của bà ấy cũng rất nhợt nhạt: “Chúng tôi đã không tìm được người nổ súng, người đó chạy rồi.”

Giản Tĩnh cau mày: “Là người nào? Có cần báo cảnh sát không?”

Trần lắc đầu: “Không biết là bọn săn trộm hay phần tử buôn lậu nữa, để tôi gọi điện hỏi.”

“Đưa ông ấy về phòng trước đi.” Giản Tĩnh nói: “Để tôi kiểm tra xem.”

Bà Law kinh ngạc hỏi: “Kiểm tra cái gì?”

“Tôi muốn làm rõ nguyên nhân cái chết của ông ấy, điều này có thể giúp ta hiểu được đối phương có bao nhiêu người, mang súng gì.”

Lý do hợp tình hợp lý, nhưng bà Law biết Giản Tĩnh chỉ là một nhà văn nên khéo léo nói: “Bác sĩ Charlie thích hợp với phần việc này hơn.”

“Chúng ta có thể làm cùng nhau.” Giản Tĩnh quay đầu hỏi bác sĩ: “Ông thấy thế nào?”

Bác sĩ Charlie không có ý kiến nên bèn tạm thời đưa thi thể đến phòng y tế, đặt lên một chiếc giường bệnh duy nhất.

Thiết bị phòng y tế không nhiều nhưng đầy đủ các loại máy móc cơ bản.

Giản Tĩnh lục túi mỹ phẩm của mình, đeo găng tay cao su vào, bật tính năng nhập liệu bằng giọng nói, bắt đầu khám nghiệm tử thi.

Cắt quần áo của thi thể và quan sát tổn thương cơ thể.

“Tổng cộng có ba vết thương, hai vết ở tay trái và một vết ở ngực, có một vết hình tròn bánh xe ở khu vực xung quanh da, vết bầm hình khuyên xung quanh miệng vết thương, phần da bên dưới bị xuất huyết, không có quầng khói và vết bỏng hạt.” Cô lẩm bẩm: “Đây là bị bắn xuyên qua ở khoảng cách xa.”

Cự ly tầm bắn có thể phân biệt thông qua dấu tích của vết thương.

Giả sử nếu họng súng được kề sát cơ thể rồi bắn thì khói bên trong súng sẽ phụt ra, thuốc súng, mảnh vỡ kim loại sẽ đi vào miệng vết thương dưới da, dẫn đến xung quanh miệng vết thương sẽ có dấu vết cháy đen và khô, đây được gọi là bắn tiếp xúc cận, và cự ly bằng không.

Và một nửa họng súng tiếp xúc với da, một nửa tách rời thì gọi là bắn tiếp xúc tương đối, khói và hạt thuốc súng phân bố trên da không phải là hình ngôi sao mà là hình bầu dục, thông thường là 1-6 cm.

Lại có kiểu xuyên qua cự ly gần, họng súng không tiếp xúc với bề mặt cơ thể, nhưng cự ly rất gần, khí và hạt thuốc súng ở họng súng sẽ khiến nó bám vào bề mặt của da.

Ở trường hợp như thế này, đầu đạn đè lên và cắt xoáy da, sẽ khiến cho da bị ép vào bên trong thành hình phễu, rìa da bị cuộn vào trong. Sau đó, đầu đạn đi vào bên các cơ, mô da, mang theo các vết bẩn sẽ bám ở xung quanh miệng vết thương, để lau sạch vết bánh xe và tạo thành vết bầm, tức là vết bầm hình bánh xe.

Trường hợp này có thể chia nhỏ ra, bắn cự ly gần là 6-30 cm, bắn cự ly tầm trung là 30-60 cm.

Cụ thể là có thể căn cứ vào đường kính to nhỏ của muội khói, màu sắc đậm nhạt để phán đoán, tạm thời sẽ không nói nhiều về nó.

Nhìn vết thương của giáo sư Law không có quầng khói và vết bỏng hạt, vì vậy tầm bắn ở cự ly 60 cm trở lên.

Gọi là tầm bắn ở cự ly xa.

Giản Tĩnh lại tỉ mỉ phân biệt ba vết thương của thi thể một lúc.

Hai vết thương trên cánh tay trái, một vết cuộn vào trong, một cái lật ra ngoài, dường như hướng theo đường thẳng, hẳn là viên đạn xuyên qua vết thương, cũng chính là viên đạn đâm thẳng trực tiếp vào cánh tay.

Vết thương chí mạng ở trên ngực là vết thương của viên đạn mù, sau khi đầu đạn xuyên vào trong thịt của cơ thể, từ từ chậm lại và cuối cùng nằm trong cơ thể.

Giản Tĩnh lấy ra viên đạn bị kẹt bên trong.

Đo được là 7.62×39 mm.

“Đạn tiêu chuẩn này thì thuộc loại súng nào?” Giản Tĩnh khiêm tốn hỏi ý kiến.

Sự chủ đạo của bác sĩ Charlie từ lúc bắt đầu đến sự hợp tác ở phía sau, bây giờ đã mặc kệ: “Tôi là bác sĩ, làm sao tôi biết được.”

“Ờ, thôi được để tôi kiểm tra.”

Chỉ cần có mạng, tất cả đều không phải vấn đề.

Giản Tĩnh rất nhanh đã tra ra, đạn 7.62×39 mm, là loại đạn *** , nhiều nhất là loại súng trường bán tự động loại 56.

Cô đã xác thực việc này với Trần, anh ta khẳng định và cho Giản Tĩnh biết rằng, ở đây dùng nhiều nhất là súng trường bán tự động kiểu 56 và súng trường đột kích kiểu 97.

Kiểu 97 thì sử dụng đạn 5.56 mm, vì vậy nếu không có gì bất ngờ thì chính là kiểu 56.

Súng trường bán tự động kiểu 56 được sản xuất tại Trung Quốc. Cuối thế kỷ trước một số lượng đã tràn vào Đông Nam Á, súng dài 1025 mm, có tầm bắn hiệu quả là 400 m, dung lượng của ổ đạn là mười viên.

Giản Tĩnh lại hỏi: “Trước đó anh nói là đi gọi điện, đã gọi chưa? Tình hình thế nào?”

Trần ngập ngừng trả lời: “Tôi đã hỏi ý kiến ở đồn biên phòng và cục cảnh sát, bọn họ đều nói gần đây không phát hiện ra người khả nghi nào, hành động lần trước chỉ có hai người trốn thoát, nửa tháng trước đã tóm được một người, một người còn lại có thể đang ẩn náu nơi nào đó, tôi không biết có phải là người đó không.”

Giản Tĩnh trầm tư không nói gì.

Ánh mắt của cô di chuyển chậm rãi đến cái tủ bên cạnh, đó là một cây súng mà Trần đã tiện tay đặt ở đó.

Kiểu 56.

Cô nói: “Nếu không phiền thì anh có thể bắt đầu kể lại một lượt chuyện tối nay cho tôi nghe được không?”

Trần đồng ý, dùng những từ tiếng Anh đơn giản để thuật lại: “Chúng tôi vào rừng, đi theo định vị của GPS, giữa đường thì tín hiệu bị đứt, nên chúng tôi chia nhau ra tìm xung quanh, một lúc sau, tôi nghe tiếng súng, đến kiểm tra thì thấy giáo sư đã chết rồi.”

Giản Tĩnh: “... Có thể chi tiết một chút được không?”

“Hay là để tôi kể cho.” Fina bước vào phòng và nói với đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ: “Trong bữa tối, đột nhiên ba tôi nói là số hai mươi mốt đã xảy ra chuyện...”.

Giản Tĩnh ngắt lời: “Số hai mươi mốt là cái gì?”

“Là số hiệu.” Fina do dự một lúc, vì cảm thấy không có gì hay để giấu nên nói với cô ấy: “Là Pseudoryx inhensis. À, để tôi nghĩ xem dịch sang tiếng Trung là gì. Đúng rồi là con sao la.”

Giản Tĩnh lập tức tìm kiếm.

Sao la được gọi là bò Vũ Quang, hay còn được gọi là kỳ lân châu Á, đang có nguy cơ tuyệt chủng, động vật quý hiếm, từ năm 1992 được phát hiện cho đến nay tổng cộng cũng không xuất hiện được mấy lần.

Không trách được lúc đó sao bọn họ lại lo lắng như thế.

Fina nói: “Số hai mươi mốt vô cùng quý hiếm. Ba năm trước, ba tôi phải phối hợp với chính quyền địa phương mời về những thợ săn chuyên nghiệp để tìm kiếm mới bắt được số hai mươi mốt và đeo định vị cho nó. Chuyện này chúng tôi chưa bao giờ truyền ra ngoài vì sợ người ta biết được và săn trộm.”

“Hơn bảy giờ tối nay, ba tôi thấy định vị của số hai mươi mốt đứng bất động rất lâu, sợ nó bị rơi vào bẫy, hoặc bị mắc kẹt ở đâu đó nên mới vội vàng đi tìm.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy sau đó?”

“Ban đầu chúng tôi đi theo GPS, đường rất quen thuộc, không có vấn đề gì, nhưng đi đến nửa chừng...”

Giản Tĩnh: “Cụ thể là mấy giờ?”

“Chắc khoảng chín giờ? Xin lỗi, tôi không chú ý đến giờ. Tín hiệu dần biến mất. Đây là một tình huống vô cùng tồi tệ. Chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng mất đi phương hướng.” Nói đến đây giọng của Fina đột nhiên trầm lại.

“Tất cả chúng tôi đều rất căng thẳng, nhưng ba tôi thì nói có thể là do vòng tín hiệu bất ngờ bị hỏng, kiên quyết đòi quay lại địa điểm ban đầu, nhưng khi đến đó, chúng tôi chỉ tìm được cái này.”

Cô ấy đưa qua cho Giản Tĩnh một cái vòng tín hiệu màu bạc, bên trên có một chỗ lõm: “Tôi không chắc cái này bị hỏng như thế nào, nhưng chắc chắn là nó đã không dùng được.”

Giản Tĩnh cũng không quá rành về thiết bị điện tử, nên sau khi kiểm nghiệm lại đặt nó qua một bên.

“Tiếp theo thì sao?”

“Ba tôi đề nghị chia nhau đi tìm, một giờ sau thì tập hợp ở điểm số ba.” Fina nói: “Điểm số ba là một trong những đài quan sát chúng tôi đã thiết lập ở trong rừng. Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ quan sát động vật ở đó.”

“Thi thể được phát hiện ở đây sao?”

Fina gật đầu, sắc mặt đau xót: “Tôi nghe thấy tiếng súng, còn tưởng rằng ba đã phát hiện ra bọn chúng. Ai biết được khi tôi đuổi đến, ông ấy đã…”

“Từ lúc mọi người chia nhau ra đến khi phát hiện ra thi thể, tổng cộng mất khoảng bao lâu?”

Fina lưỡng lự: “Khoảng bốn mươi đến năm mươi phút, nhưng khẳng định là chưa đến một tiếng.”

Giản Tĩnh gật gật đầu, vờ như không cố ý dò xét: “Nhắc mới nhớ, tất cả mọi người đều mang theo súng phải không? Súng gì vậy?”

Fina vẫn còn chìm trong sự đau thương, không hề để tâm đến hàm ý sâu xa của câu hỏi, thuận miệng trả lời cô ấy.

Cô ấy tự mang một cây súng ngắn, giáo sư Law và Trần mang loại súng 56, bà Law thì dùng ***

Giản Tĩnh nói: “Tôi thấy bên ngoài có treo một khẩu 56.”

“Kiểu 56 là phổ biến nhất, ba tôi với Trần đều biết dùng, đôi khi chúng tôi chuẩn bị một khẩu dự phòng ở đài quan sát.”

“Điểm số ba có không?”

Fina suy nghĩ, không dám khẳng định: “Khả năng là có.”.

Giản Tĩnh càng muốn đến hiện trường xảy ra vụ án. Cô đúng là thiên tài mà.

Bình Luận (0)
Comment