Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 325 - Chương 326

Chương 326

Trước khi trời sáng, mặc dù những người ở đài quan sát đều đau khổ nhưng họ cũng không lộ ra vẻ gì khác lạ. Hiển nhiên họ đều cho rằng giáo sư Law bị kẻ ác giết chết, họ phải nghĩ cách tìm ra hung thủ, tốt nhất là cho kẻ đó một phát súng.

Thế nhưng, mọi thứ lại xảy ra thay đổi vào buổi sáng.

Anh Trần nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, thông báo cho họ biết tên tội phạm lọt lưới đã bị đuổi kịp ngay ba đêm trước. Cảnh sát hai nước bắt đầu phối hợp hành động, vây quét một đám buôn lậu, bắt được không ít tên.

Trong đó bao gồm nghi phạm đã đề cập trước đó, nhưng lúc giáo sư Law bị giết, gã đã bị cảnh sát khống chế từ trước.

Anh Trần xác nhận lại phải chăng có kẻ nào chạy trốn, thừa lúc hỗn loạn lẻn vào rừng cây không. Nhưng đối phương không thể nào xác định được, chỉ nói bên trạm biên phòng không phát hiện ra tung tích của kẻ khả nghi.

Anh ta lại hỏi, gần đây có tin tức nào của những kẻ săn trộm hay không.

Đối phương trực tiếp phủ nhận. Tháng sáu năm nay, các quốc gia Đông Nam Á đã ký vào văn bản hợp tác bảo vệ động vật hoang dã, nghiêm túc trấn áp nạn săn trộm trái phép, thái độ rất căng.

Những nhà buôn trước đây thu mua vảy tê tê, sừng tê giác, da cá sấu trái với quy định của pháp luật đều bị tóm gọn một mẻ, hai tháng nay những người khác cũng không dám mạo hiểm.

Anh Trần vô cùng lo lắng.

Nếu không phải do bọn tội phạm gây ra thì tối qua ai đã giết giáo sư Law?

Anh ta mời cảnh sát đến đây điều tra, nhưng đáng tiếc những cảnh sát quanh đây đều đã được phái đi tham gia hành động lần này, nhân lực ở lại không đủ, chỉ sợ phải hai ba ngày sau mới đến được.

Biệt thự bão tuyết ở vùng nhiệt đới – ra đời.

So với hoàn cảnh, điều càng khiến người ta e sợ là nguyên nhân cái chết của giáo sư Law.

Fina xác nhận đi xác nhận lại với anh Trần: “Có thể nào bọn họ tính sai rồi không? Nếu không thì ai nổ súng với ba tôi?”

Anh Trần lắc đầu, cũng không sửa lại lời cô ấy.

Bà Law bình tĩnh hơn con gái rất nhiều: “Nếu không phải là người ở ngoài, vậy có nghĩa là người nổ súng đang ở trong số chúng ta?”

Anh Trần nhìn bà một cái, không nói gì.

Phóng viên Lê vẫn còn hơi bối rối: “Vậy là ý gì? Không có người khả nghi cho nên chính chúng ta là nghi phạm hả?” Trên mặt anh ta viết rõ mấy chữ không thể hiểu nổi: “Tối qua chúng tôi vốn không tham gia vào hành động của các người, vậy thì liên quan gì đến chúng tôi?”

Chủ tịch Khang cũng bối rối: “Chẳng phải bọn họ đụng mặt bọn săn trộm sao? Vậy rốt cuộc hung thủ là ai?”

“Ai cũng có khả năng.” Giản Tĩnh nói: “Tôi cho rằng không thể loại trừ khả năng có tội phạm đã lẻn vào rừng cây, bị giáo sư Law phát hiện nên đã giết người diệt khẩu. Nhưng tương tự, chúng ta ở đây cũng đều có thể bị tình nghi là hung thủ đã sát hại nạn nhân.”

Phóng viên Lê ngạc nhiên: “Hôm qua chúng ta đều ở khách sạn, thậm chí còn không biết bọn họ đã đi đâu.”

“Nhưng ai cũng có đủ thời gian để gây án.” Giản Tĩnh quan sát nét mặt của bọn họ: “Tối qua sau khi nhóm người giáo sư Law rời đi, chúng ta lập tức giải tán. Đến khi bọn họ trở về, mọi người có gặp mặt nhau không?”

Phóng viên Lê khựng lại, không thể nào phản bác.

Bác sĩ Charlie nói: “Tôi vẫn luôn ở trong phòng mình.”

“Tôi cũng vậy.” Phóng viên Lê còn nói: “Là giáo sư Law bảo chúng ta đừng đi lung tung.”

Giản Tĩnh bình tĩnh nói: “Các vị, tôi cũng không có ý chỉ ra ai trong các người là hung thủ, chỉ là giáo sư đột nhiên qua đời, tuy nói có thể là tên tội phạm gây ra, nhưng có ai nhìn thấy người lạ không?”

Cô nhìn về phía Fina, hỏi: “Cô có gặp người nào lạ mặt chưa?”

Fina lắc đầu.

Lại nhìn về phía anh Trần: “Mỗi ngày anh đều đi tuần tra, có gặp không?”

Anh Trần suy nghĩ rất lâu, sau đó cũng chậm rãi lắc đầu.

“Ngoài ra, mọi người có ai nhìn thấy con khỉ kia chưa?” Giản Tĩnh nói: “Từ tối qua tôi đã không nhìn thấy nó rồi.”

Fina hơi sửng sốt, giống như bừng tỉnh từ trong mộng: “Đúng đó, tối qua hình như Polly không đi theo ba tôi, nó đi đâu rồi?”

Bà Law cau mày nói: “Nhắc mới nhớ, hôm nay tôi cũng không thấy nó. Bình thường nó cũng không bỏ bữa sáng.”

“Hiện giờ có rất nhiều điểm đáng ngờ.” Giản Tĩnh phân tích: “Buổi sáng tôi đã kiểm tra tất cả các khẩu B56, súng của giáo sư Law có chín viên đạn, súng của anh Trần sáu viên, khẩu còn lại có mười viên, tôi muốn hỏi, súng của mọi người đều lắp đầy sao?”

“Của tôi đầy.” Fina hơi ngượng ngùng: “Sau khi tôi vào rừng vẫn chưa bắn phát súng nào.”

Anh Trần nói: “Tôi thì không.”

Giản Tĩnh: “Tại sao?”

“Đạn rất đắt.” Anh Trần trả lời.

Giản Tĩnh không hiểu, anh đành dùng tiếng mẹ đẻ để nói một tràng dài. Fina phiên dịch: “Anh Trần nói sức uy hiếp của một khẩu súng lớn hơn lực sát thương của nó, bình thường không cần lúc nào cũng lắp đầy đạn, nếu gặp tình huống khẩn cấp thì anh ấy sẽ mang thêm bọc đạn.”

“Vậy hôm qua anh có bắn không?”

Anh Trần lắc đầu.

“Anh có biết súng của giáo sư Law có mấy viên đạn không?”

Anh ta ra dấu 10, nói một tràng dài.

Fina tiếp tục phiên dịch: “Ba tôi khác với anh Trần, ông ấy thích bắn hết ổ đạn trong một lần, hơn nữa còn thích dùng loại 97. Hôm qua có lẽ là sợ dọa số hai mươi mốt nên mới dùng B56. Nhưng lần nào ông ấy cũng mang đủ đạn, chắc là lắp đầy.”

Giản Tĩnh khẽ gật đầu.

Súng B56 bán tự động là loại mỗi lần bóp cò sẽ bắn ra một viên đạn, nhưng khẩu 97 lại là loại súng xung kích, nếu không giữ nó sẽ liên tục bắn ra, cứ vài phút sẽ hết một hộp đạn.

Điều này cũng phù hợp với tính cách của anh Trần và giáo sư Law.

Đạn rất đắt, chỉ có người Mỹ mới xa xỉ như vậy (gạch bỏ).

Cô suy nghĩ một chút, nói: “Fina, cô có thể đưa tôi đến nơi phát hiện ra giáo sư Law xem một chút không?”

“Tôi… Thật sự xin lỗi, Giản à, tôi không muốn quay lại nơi đó nữa.” Fina xin lỗi từ chối cô.

“Xin lỗi.” Giản Tĩnh dừng lại một chút, nhìn về phía anh Trần. Anh ta gật đầu, không hỏi nguyên nhân, cũng không chất vấn: “Lúc nào tôi cũng có thể đưa cô đi.”

“Dù sao bây giờ cũng không còn chuyện gì khác, đi luôn đi.”

Cô sợ kéo dài thêm một khắc thì manh mối sẽ mất đi một chút.

Anh Trần không có ý kiến gì, cầm súng, bình nước và điện thoại vệ tinh, báo cho cô biết: “Đường không dễ đi, không thể trở về trước giờ cơm trưa đâu.”

Giản Tĩnh im lặng nghe lời đề nghị, đeo ba lô, buộc dây thừng cho Kỵ Sĩ, chuẩn bị mang chú chó đi theo.

Nhưng trước khi ra cửa, Khang Mộ Thành lại nói đi theo cô.

Giản Tĩnh: “Anh nên ở lại với chủ tịch.”

“Bà ấy đang ở với bà Law, anh đi với em.” Khang Mộ Thành liếc nhìn anh Trần, anh thật sự không yên tâm để cô đơn độc đi vào rừng sâu với một người đàn ông xa lạ.

Kỵ Sĩ: “Gâu?”

Giản Tĩnh vỗ vỗ đầu nó, cũng không có ý kiến gì.

Ba người đi vào rừng.

Giản Tĩnh hỏi: “Chúng ta đi theo tuyến đường ngày hôm qua, hay là tuyến đường ngắn nhất?”

Anh Trần: “Đường nhanh nhất.”

Cô gật đầu, bắt đầu tính thời gian.

Đi bộ trong rừng nguyên sinh khó khăn hơn đi trên đất bằng rất nhiều, khắp nơi chằng chịt những cánh cây nhỏ, thỉnh thoảng xẹt qua tóc tai, mặt mũi. Đất bên dưới nếu không cứng đến đau chân thì là trơn trượt đến suýt chút nữa té ngã. Khắp nơi còn có đủ loại tảng đá, rễ cây, đi đường phải hết sức cẩn thận.

Anh Trần đã quen với hoàn cảnh này nên bước đi như bay, Kỵ sĩ có bốn chân cũng vững vàng chạy trước. Chỉ có Giản Tĩnh và Khang Mộ Thành vừa đi vừa quan sát xung quanh, tốc độ không thể nào nhanh nổi.

Có lẽ mất khoảng một giờ hai mươi phút, cuối cùng cũng đến điểm quan sát số ba.

Đây là một căn nhà gỗ nhà được xây trong rừng cây, bên ngoài bình thường không có gì lạ, không gian bên trong cũng cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ có một cửa sổ và một cái ghế.

Nền nhà trước cửa sổ hơi lõm xuống, dấu vết rất rõ ràng.

“Ở đây đặt cái gì?” Giản Tĩnh hỏi.

Anh Trần nói: “Máy ảnh.” Anh ta đẩy cửa sổ, chỉ ra bên ngoài: “Có thể chụp động vật.”

Cô bỗng nhiên hiểu ra, lại hỏi tiếp: “Không phải anh nói có súng sao?”

Anh Trần ra hiệu cho cô tránh ra, sau đó dùng tay không cạy sàn nhà phía dưới lên, lộ ra một ít nước sạch, bánh quy và một khẩu B56 bán tự động.

Giản Tĩnh đeo găng tay vào, kiểm tra số đạn bên trong.

Mười viên.

“Khẩu súng này vẫn luôn được nạp đầy đạn sao?” Cô hỏi anh Trần.

Anh Trần gật đầu, bổ sung thêm: “Đây là súng dự bị, mỗi lần tôi tới đều sẽ kiểm tra, thiếu thì bổ sung.”

“Lần cuối kiểm tra là khi nào?”

“Hôm trước.”

Giản Tĩnh suy tư, chợt hỏi lại: “Đạn của các anh đặt ở đâu, người khác có lấy được không?”

“Trong két sắt, chỉ có tôi và giáo sư Law mới có chìa khóa.” Anh Trần tạm ngừng rồi nói tiếp: “Súng của Fina là của riêng cô ấy, tôi không biết.”

“Cô gật gật đầu, bắt đầu kiểm tra hiện trường: “Thi thể ngã ở đâu?”

Anh Trần đưa cô ra bên ngoài căn nhà gỗ, trên mảnh đất trống cách đó không xa còn loang lổ vết máu, vài con ruồi bay xung quanh, thấy người cũng không chịu tản đi.

Dấu chân xung quanh rất lộn xộn, lá cây rơi vãi, còn có dấu vuốt chuột.

Giản Tĩnh chụp đủ mọi góc độ, nhưng đáng tiếc thật sự quá ít manh mối có giá trị.

Cô chỉ có thể thông qua vết máu, phân biệt tư thế của thi thể khi đó.

“Anh là người đầu tiên đến nơi sao?” Cô hỏi anh Trần.

Anh ta gật đầu.

“Giáo sư nằm sấp?”

Anh ta làm động tác ngã ngửa.

“Người thứ hai là Fina, người cuối cùng là bà Law à?”

Anh ta gật đầu.

Giản Tĩnh thở dài, hỏi một nhân chứng không cùng ngôn ngữ thật sự khó quá. Nhưng đến hiện tại, cô vẫn có độ tin tưởng rất cao đối với anh Trần.

Bởi vì súng của anh ta chỉ có sáu viên đạn.

Nếu anh ta giết giáo sư Law, nhiều khả năng sẽ không chọn một khẩu súng giống của mình, trừ khi là kích động muốn giết người. Nhưng trước mắt xem ra anh ta và người chết cũng không có mâu thuẫn gì.

Thậm chí anh ta còn là người đầu tiên phát hiện ra.

Điều kiện gây án quá đầy đủ, ngược lại không đáng để nghi ngờ.

Giản Tĩnh suy nghĩ giây lát, sau đó lấy một bộ đồ cho khỉ từ trong ba lô ra: “Kỵ Sĩ, lại đây.”

Kỵ Sĩ tiến tới, ngửi ngửi mùi quần áo, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

“Tìm con khỉ kia.” Hết cách rồi, chủ nhân ra lệch, cho dù không thích con khỉ chết tiệt kia thì Kỵ Sĩ vấn phải làm tròn nhiệm vụ đánh hơi của mình.

Giản Tĩnh lại nhặt một nhánh gỗ lên, gạt đám cỏ xung quanh ra, kiểm tra vô cùng cẩn thận.

Khang Mộ Thành hỏi: “Em đang tìm cái gì?”

“Một viên đạn khác.” Giản Tĩnh nói: “Giáo sư bị bắn hai phát, nhưng chỉ có một cái xuyên qua người. Em muốn xem viên đạn đầu tiên trúng vào đâu.”

“Hai phát đạn thì có gì khác à? Chẳng phải đều cùng một khẩu súng sao?”

Khang Mộ Thành suy nghĩ, sau đó đột nhiên giật mình.

Anh đã đọc tất cả các tác phẩm của cô, nhiều lúc chỉ với những câu chữ rải rác là có thể nhận ra dụng ý hay thậm chí là tâm tình đằng sau. Thế nhưng, nếu tình huống xuất hiện trước mặt thì anh lại giống như đã đánh mất thứ gì đó, không thể đọc được tâm tư của cô.

“Tổng Giám Đốc Khang?” Cô thắc mắc: “Anh muốn tìm giúp em à?”

Khang Mộ Thành đột nhiên hoàn hồn, anh gật đầu đồng ý, quan sát bốn phía.

Anh Trần cũng quan sát xung quanh một lượt, khi thì ngồi xuống phân biệt dấu chân, khi thì gạt bụi cây ra để tìm kiếm. Một lát sau anh ta nói: “Gần đây không có người ngoài xuất hiện.”

Giản Tĩnh hỏi: “Sao anh biết?”

“Tôi thấy được.” Anh ta cố hết sức tổ chức lại ngôn ngữ: “Bọn họ cũng cần thức ăn nước uống, nếu không ăn uống trong phòng thì cũng sẽ ra ngoài đi săn đốt lửa, nhưng quanh đây không có dấu vết tương tự.”

Giản Tĩnh chăm chú nhìn khuôn mặt chất phác của anh ta, hỏi: “Cho nên, anh đồng ý với suy đoán của tôi, hung thủ có thể là người trong đài quan sát?”

Anh Trần gật đầu.

“Ai?”

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, không biết là không đoán ra hay không muốn nói.

Một giờ sau đó, Giản Tĩnh dành toàn bộ thời gian để tìm vật chứng nhưng lại không thu hoạch được gì, thảng thốt không biết vỏ đạn thứ hai ở đâu.

Là vỏ đạn vô tình trúng vào tảng đá, hay bị bắn văng lên tán cây trên cao? Giản Tĩnh ngẩng đầu nhìn hồi lâu, cổ cũng đau nhức mà vẫn không tìm ra vỏ đạn ở đâu, đành phải hậm hực bỏ cuộc.

Vận may của Kỵ Sĩ tốt hơn nhiều.

Nó chạy như bay đến, cắn vào ống quần Giản Tĩnh, ra hiệu cho cô đi theo.

Tinh thần Giản Tĩnh chấn động.

Kỵ Sĩ nhanh nhẹn phóng xuyên qua bụi cỏ, thấy chủ nhân không đuổi theo kịp thì dừng lại, bộ lông màu nâu chẳng mấy chốc đã bám đầy cỏ vụn.

Khoảng mười phút sau, nó đã đứng trước một đống vải đủ màu sắc sặc sỡ.

Bình Luận (0)
Comment