Hỏi cả đêm, bụng đói kêu vang.
Giản Tĩnh quyết định xa xỉ một phen, dùng thẻ kỹ năng ‘Tử chi mỹ vị’ một lần, khao dạ dày một bữa cơm.
Gạo, trứng, cà ri, đậu phụ, giăm bông. . . Ngay khi mở ra trạng thái, thân thể cô lập tức tiến vào trạng thái kỳ diệu. Rõ ràng là chính cô đang làm hết tất cả mấy thao tác này, nhưng luôn gặp phải mấy tình trạng nhỏ như này.
Ví dụ như trong đầu còn đang do dự phân vân, giờ bỏ dầu vào lúc chảo nóng, hay bỏ dầu vào lúc chảo chưa nóng đây thì đôi tay đã nhanh chóng hành động lấy dầu đổ xuống.
Trong lòng thì nghĩ là cho ít dầu sẽ tốt cho sức khỏe hơn nhưng tay lại không khống chế được mà hạ cái chai nghiêng xuống.
Còn mấy quá trình khác cũng gặp phải tình huống kỳ lạ này.
Động tác của cô có thể nói là vụng về, giống như bạn nhỏ lần đầu học cầm đũa, làm như thế nào cũng không thuận tay, cái sạn ở trong tay cũng như biến thành một món vũ khí, mỗi lần khuấy đảo thức ăn đều giống như đang giải phẫu người.
Nhưng mùi hương từng chút bay ra lại kích thích sự thèm ăn làm người khác không nhịn được mà chảy nước miếng.
Chiếc bụng càu nhàu ùng ục kêu đói.
Mở nồi, đặt một nồi cơm vào giữa bàn, từng hạt từng hạt cơm rõ ràng, nước sốt cà ri lóng lánh trên từng một hạt cơm trắng no đủ, đậu Hà lan xanh tươi mơn mởn, chân giò hun khói thơm ngào ngạt, ngay cả trứng cũng được chiên vừa tới với mức kỹ thuật ở trình độ thượng thừa, thơm mà không ngấy.
Giản Tĩnh: ‘Rút nhiều thẻ như vậy rồi, chỉ có cái ‘Tử Chi Mỹ Vị’ này ngon không gì sánh kịp.’
Cô nắm lấy chiếc thìa, lập tức cho vào miệng một miếng thật to.
Ăn ngon quá!
Cái này chắc chắn là do ông trời đồng cảm cho người trinh thám sống không dễ dàng, đặc biệt đưa đến để an ủi họ một chút.
"Đang ăn bữa khuya?" Khang Mộ Thành vào bếp để pha cà phê thì lại ngửi thấy một mùi hương khác thường: "Ai làm đây?"
"Em nhìn theo công thức làm ra, phát huy vượt xa người thường." Giản Tĩnh giả vờ nói mập mờ không rõ: "Muốn ăn một chút không? Ăn ngon."
Anh ấy lắc đầu: "Em tự ăn đi."
"Ăn một chút thôi." Cô lấy ra thêm một bộ bát đũa mới, xới thêm khoảng nửa bát cơm rồi đưa cho anh ấy: "Nếm thử một chút."
Khang Mộ Thành không muốn đả kích lòng nhiệt tình của cô nên đưa tay nhận lấy, nếm thử.
Sau khi thử lập tức giật mình: "Đây thật sự là do là em làm à?"
"Phát huy tốt hơn người thường thôi. Ừm, chỉ phát huy tốt hơn người thường xíu thôi." Giản Tĩnh đắc ý mà giả vờ khiêm tốn, tuy rằng cơm là do nồi tự động nấu, nhưng đồ ăn lại do chính tay cô nấu.
Bỏ bốn lên năm, chẳng khác nào chính cô làm.
Khang Mộ Thành "Ừm" một tiếng, lại hỏi: "Có phải dì giúp việc quá đáng, không chịu nấu cơm cho em không? Anh sẽ giúp em tìm một dì giúp việc mới."
Giản Tĩnh: ". . . Không cần."
Cô không thích có người thường xuyên ra vào nhà mình, cho nên chỉ nói dì giúp việc mỗi tuần đến ba lần, quét tước vệ sinh, sẵn tiện làm một ít cơm và thức ăn, gói lại bỏ vào bảo quản tủ lạnh là được.
Muốn ăn chỉ cần bỏ vào lò vi ba hâm nóng lên thôi, nếu không thì đi ra ngoài ăn hoặc là gọi đồ ăn ngoài. Còn lại dì giúp việc sẽ xử lí phần thức ăn kia, có thể là bà ấy sẽ mang nó về nhà mình.
Tổng Giám Đốc Khang đang bổ não cái gì vậy?
"Ăn ngon không?" Cô nói sang chuyện khác.
Khang Mộ Thành: "Không tệ."
"Không tệ thôi sao? Em cảm thấy ngon cực kỳ." Cô than thở.
Anh bật cười: "Được rồi, rất ngon."
Bỗng nhiên cô cười lên, để lộ má lúm đồng tiền.
Cơm xong Khang Mộ Thành bắt đầu pha trà.
Giản Tĩnh hỏi: "Anh không ngủ được à?"
"Anh lập tức đi ngủ đây, em thì sao?" Anh hỏi: "Hỏi xong rồi?"
"Em cũng vậy, em đi ngủ trước đây, hôm nay mệt chết." Cô ngáp, khoát tay: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Giản Tĩnh quay về phòng tắm rửa, xong xuôi cũng không xem di động, vừa trèo lên giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, mưa to như thác đổ, phạm vi chung quanh trạm quan sát không có rừng cây rậm rạp che chắn, hạt mưa không bị cản trở xối thẳng xuống đất, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mực nước của dòng suối tăng vọt, tiếng nước đổ từ trên thác xuống vang ầm ầm.
Nhưng mà vị trí nơi đây có chút tài tình, tuy rằng mực nước không ngừng tăng nhưng tới độ cao nhất định sẽ phân nhánh chảy xuống chân núi, từ đầu đến cuối vẫn không thể ngập sàn khách sạn.
Kỵ Sĩ ghé vào gác dưới, nhìn chằm chằm con nhái nhỏ vừa nhảy lên sàn nhà.
Vách tường có hai con thằn lằn lớn đang bò.
Phía dưới một con rắn bơi theo dòng nước.
Giản Tĩnh cảm thấy bản thân như không còn tha thiết sống mà treo mình trên võng.
Khang Mộ Thành: "Bị bệnh?"
"Em muốn về nhà." Cô nói: "Em ghét ngày mưa của rừng nhiệt đới."
Tiếng mưa lớn rơi xuống nhà cao tầng là sự ồn ào ầm ĩ khó mà yên tĩnh được, còn mưa lớn ở rừng. . . Căn bản là thiên đường của động vật nhỏ.
Thà rằng xuống sông bắt cá sấu còn hơn ở chỗ này làm bạn với động vật lưỡng cư và côn trùng.
Khang Mộ Thành hỏi: "Hung thủ còn chưa bắt được, em muốn đi sao?"
"Haizz." Cô thở dài, giờ không thể đi được. Giản Tĩnh chỉ có thể gian nan đứng dậy ra khỏi võng: "Em còn phải làm chút việc."
Cô muốn đi hỏi Trần một chút.
Nhưng mà vừa hỏi thì mới biết Trần và Fina không có ở đây, hai người họ đã ra ngoài rồi.
Nhưng mà, Giản Tĩnh không phải đợi lâu lắm, trước giờ cơm trưa, hai người họ đã mang thân mình ướt sũng trở về, trong lòng ngực còn ôm Polly đang cuộn tròn mình lại.
Chú khỉ nhỏ mất đi vẻ nghịch ngợm hoạt bát, cuộn tròn mình lại, ánh mắt ảm đạm, trông đáng thương cực kỳ.
Giản Tĩnh chấn động: "Tìm được nó ở đâu thế?"
"Ngay chỗ hôm trước chúng ta tách ra không xa." Đừng nhìn lúc trước Fina chán ghét Polly như vậy, bây giờ cô ấy lại gắt gao ôm khỉ con vào trong ngực, dùng độ ấm cơ thể cung cấp nhiệt độ cho nó: "Nó bị lạnh cóng rồi, hy vọng đừng có sinh bệnh."
Cô ấy sờ sờ đầu khỉ con, Polly vất vả mở mắt ra, cơ thể lạnh run. Fina đau lòng, dùng hết sức cao giọng kêu: "Bác sĩ Charlie, mau đến xem bệnh cho Polly đi."
Charlie cau mày, hiển nhiên hết sức không tình nguyện làm bác sĩ thú y nhưng cũng không từ chối.
Polly bị bỏ vào hộp giữ ấm, Bà Law mang tới một cái thảm lông bọc chặt chẽ lấy thân thể nó. Nó giống như đứa trẻ mới sinh ra, ngoan ngoãn cuộn mình một góc.
Giản Tĩnh tìm Trần, hỏi anh ta về địa điểm phát hiện cụ thể.
Nói ra cũng không rõ ràng được, đành vẽ sơ một tấm bản đồ lên giấy, rồi đánh dấu các phương hướng ra cho cô xem.
… Chỗ GPS biến mất…
Điểm quan sát số 3… Polly
P... Khách sạn…
Giản Tĩnh sắp xếp lại cả lộ trình một lần nữa.
Buổi tối hôm trước, đoàn người Giáo sư Law đi vào rừng tìm kiếm số hai mươi mốt, bởi vì độ chênh lệch mực nước cao của lòng sông so với mặt biển, mất một lúc lâu tận chín mươi phút mới đi đến nơi GPS biến mất.
Nhưng từ nơi GPS biến mất mà đi thẳng về khách sạn chỉ mất khoảng ba mươi đến bốn lăm phút.
Từ khách sạn đến điểm quan sát số 3 cần năm mươi đến tám mươi phút.
Từ chỗ GPS biến mất đi đến điểm quan sát số 3 cần khoảng mười lăm đến hai mươi phút.
Đương nhiên, ở đây đều thành lập trên cơ sở tuyến đường phù hợp với tình hình thực tế và người cực kỳ quen thuộc, nếu không biết địa hình, không ai dẫn đường, cả ngày đều không đến được.
Từ lúc Giáo sư Law cùng đoàn người tách ra đến lúc nghe tiếng súng và phát hiện ông ấy tử vong ước chừng bốn mươi đến năm mươi phút.
Như vậy, tạm thời phân tích một chút, nguyên nhân giáo sư tử vong có vài trường hợp như sau.
Thứ nhất: Hung thủ là Fina, bà Law và kiểm lâm Trần là cầu nối.
Sau khi giáo sư tách ra bị hung thủ theo đuôi, mãi cho đến khi hung thủ trở lại phụ cận trạm quan sát mới nổ súng. Phát súng thứ nhất bắn trúng cánh tay giáo sư, bị ông ấy phát hiện nổ súng phản kích (đây là tiếng súng những người khác nghe được), nhưng phát súng thứ hai hung thủ bắn trúng ngực giáo sư, trực tiếp khiến ông ấy chết.
Thứ hai: Hung thủ là phóng viên Lê hoặc bác sĩ Charlie.
Hung thủ theo đuôi nhóm giáo sư tìm kiếm thời cơ xuống tay, đi đến phụ cận trạm quan sát số 3 mới động thủ.
Nhưng có chỗ nói không thông, nếu theo dõi tất nhiên có thể nghe được giáo sư ước định cùng với những người khác, một giờ sau tập hợp tại trạm quan sát số 3. Lựa chọn chỗ này để ra tay, lại đợi tới gần một tiếng, hoàn toàn có thể bị nhóm người đang tụ họp lại phát hiện.
Bởi vậy, hung thủ cũng có có thể là mai phục ở gần chỗ trạm quan sát số 3 trước để tiện bề tập kích.
Nhưng mà từ đó lại xuất hiện vấn đề mới.
Sao hung thủ biết giáo sư sẽ đi tới chỗ đó?
Có hai phương hướng:
Một, điểm khác thường chính là do số hai mươi mốt gây nên, thông qua nơi GPS để đoán trước được đám người giáo sư sẽ xuất hiện ở trạm quan sát số 3;
Hai, hung thủ và Giáo sư Law có hẹn gặp mặt ở trạm quan sát số 3.
Cái đầu thao tác khó khăn nhiều hơn. Nghe Fina nói, tung tích của kỳ lân Châu Á rất khó xác định, mấy lần xuất hiện cộng lại cũng không đến vài lần. Vậy nên đầu tiên hung thủ cần phải đánh cắp tín hiệu GPS của số hai mươi mốt, rất có khả năng là người này hiểu biết nhiều về động vật hoang dã, hoặc là tinh thông kỹ thuật hacker.
Lý lịch của bác sĩ Charlie không khó tra, chắc là ông ấy hoàn toàn không biết phương diện tri thức này, chỉ còn lại phóng viên Lê.
Theo cái sau thì phải có lý do đặc biệt mới có thể khiến cho Giáo sư Law gặp hung thủ một mình ở nơi hẻo lánh như thế. Rõ ràng điều này chỉ ra hung thủ có mâu thuẫn với Giáo sư Law.
Trừ cái đó ra có hai điểm đáng ngờ.
Một, hung khí không thích hợp.
Viên đạn đó dành cho kiểu súng 56 bán tự động, không tính viên đạn kiểm lâm Trần bên kia không thiếu, thứ thiếu chỉ có viên đạn trong súng Giáo sư Law. Kiểm lâm Trần cũng nói qua, viên đạn trong ở két bảo hiểm, chỉ có anh ta và giáo sư Law có chìa khóa.
Mà hiện trường vẫn chưa phát hiện hai vỏ đạn khác.
Hai, khỉ con Polly đã xảy ra chuyện gì?
Lúc trước Polly từng đã cứu Giáo sư Law một lần. Có thể bời vì lí do này mà hung thủ mới giải quyết khỉ con trước tiên? Mà hung thủ đã làm như thế nào?
Khỉ con tỉnh táo lanh lợi sẽ không ăn đồ ăn người lạ cho, chỉ có người quen động tay chân trong thức ăn. Hoặc là hung thủ dùng thuốc gây tê? Thật ra trạm quan sát cũng có trang bị đồ gây tê.
Giản Tĩnh phân tích mỗi một trường hợp để đối chiếu, cuối cùng phát hiện tất cả yếu tố trên đều phù hợp với kiểm lâm Trần.
Cô cố tình thầm dò, báo kết quả báo cho Fina biết.
Fina không chút do dự nói: "Kiểm lâm Trần không có khả năng làm chuyện này, tuyệt đối không phải anh ấy."
"Nhưng anh ta có việc gạt mọi người, tôi hỏi anh ta, anh ta cũng không chịu nói." Giản Tĩnh nói: "Việc này không có lợi cho anh ta, có lẽ cô có thể hỏi ra cái gì đó?"
Fina ngồi không yên: "Tôi đi tìm anh ấy."
Đối mặt với Giản Tĩnh, miệng Kiểm lâm Trần giống như vỏ trai cậy mãi không ra. Nhưng đối mặt với cô gái mình yêu say đắm, người đàn ông có ngoan cố đến đâu cũng sẽ đầu hàng.
Kiểm lâm Trần nhả ra: "Tôi không muốn gạt cô ấy, chỉ là. . ."
Fina truy vấn: "Chỉ là cái gì?"
"Tôi cũng không biết là ai." Anh ta nói: "Có lẽ chính là mẹ cô."
Fina giật mình cực kỳ: "Anh hoài nghi Hương Thảo giết ba tôi?"
"Không." Trần chần chờ một chút, chậm rãi nói: "Có một bản số liệu bị trộm."
"Số liệu gì?" Giản Tĩnh giả vờ như mới đi ngang qua nghe được, tham gia vào câu chuyện.
Trần: "Bản ghi chép GPS của số mười tám."
Giản Tĩnh: "Số mười tám gì?"
"Một con hổ Bangladesh màu trắng." Thần sắc Trần ngưng trọng: "Rất nhiều phú hào Trung Đông treo giải thưởng muốn một con bạch hổ sống."
Giản Tĩnh hít một ngụm khí lạnh: "Anh muốn nói có người trộm số liệu vì muốn bắt giữ con bạch hổ hiếm thấy này sao?"
Trần gật gật đầu.
"Anh hoài nghi Bà Law?"
"Không." Trần phủ nhận điểm này, giải thích nói "Tôi loại trừ giáo sư, Fina cùng tôi, còn lại mọi người đều rất khả nghi."
Giản Tĩnh suy nghĩ nói: "Chuyện lúc nào?"
"Cách đây hai tháng có phải không?” Fina tựa hồ nhớ lại cái gì.
Trần gật đầu.
Fina nói: "Hai tháng trước, ba tôi từng bị thương một lần nhưng ông ấy không chịu rời nơi này đi lên trấn khám. Vì vậy Hương Thảo mới dẫn theo bác sĩ Charlie lại đây, số liệu đã mất từ khi đó?"
Trần nói rõ: "Đúng, chỉ có mấy ngày nay giáo sư sinh bệnh nên không kiểm tra theo lịch trình thôi."
Giản Tĩnh liền hỏi: "Nếu số liệu từng mất một lần thì nhất định mấy người phải càng cẩn thận hơn chứ? Có thể bị đánh cắp lần nữa không?"
"Hệ thống được thăng cấp." Trần nói rất chắc chắn: "Chìa khóa mật chỉ có một mình giáo sư có, tôi nghĩ không ai có thể phá giải, ít nhất là không thể làm được trong khoảng thời gian ngắn."
Cô chậm rãi gật đầu: "Thì ra là thế, tôi hiểu rồi."
Fina lo lắng hỏi: "Là ai trộm số liệu? Không phải Hương Thảo đúng không? Bà ấy làm như vậy vì cái gì?"
"Fina, tôi không có hoài nghi bà ấy, người tôi hoài nghi chính là Charlie." Trần còn thật lòng nói: "Nhưng ông ta không thừa nhận."
Giản Tĩnh hiếu kỳ nói: "Phóng viên Lê thì sao? Không phải anh ta cũng đã tới đây một lần rồi à?"
"Đúng." Fina phản ứng nhanh chóng: "Chính anh ta nói phải đi chụp ảnh nên ba tôi mới có thể bị tập kích."
Trần lập tức nói: "Cũng có thể là anh ta, tôi không xác định được."