Sau cả buổi chiều mưa ẩm ướt, cô lười nhác nằm trên ghế sô-pha, ngoáy tai cho chó, chải lông, ăn khoai tây chiên và uống hai ngụm coca.
Khang Mộ Thành đến thăm cô hai lần đều thấy cô ngẩn người như đang suy nghĩ gì đó. Anh ấy cũng không quấy rầy, chỉ cầm cốc trà nóng thay thế cho cốc coca lạnh gần chết của cô, rồi lại cầm đĩa hoa quả đổi lấy túi khoai tây chiên có lượng muối và calo cao.
Giản Tĩnh bị anh ấy chọc phì cười: “Anh làm gì vậy?”
“Không thể giúp em phá án nên chỉ có thể làm chút công việc hậu cần.” Anh ấy bổ quả xoài, chia một nửa cho Kỵ Sĩ đang điên cuồng vẫy đuôi: “Nghĩ ra được gì chưa?”
Cô nói: “Có một chút.”
Khang Mộ Thành nói: “Em nói thử xem.”
“Không được, đây không phải là tiểu thuyết, nói rõ ra rồi thì không còn ý nghĩa gì nữa.” Có lẽ vì sợ anh ấy tổn thương đau lòng, Giản Tĩnh vẫn giải thích thêm một câu: “Hơn nữa đối với thám tử mà nói, thời khắc thật sự khoá chặt hung thủ chính là lúc giằng co với anh ta.”
Khang Mộ Thành phì cười: “Nhiều đạo lý thật đấy.”
Giản Tĩnh nheo mắt, không trả lời.
Mưa rơi róc rách, Khang Mộ Thành đứng ở bên cạnh cửa sổ một lúc rồi quay người nhìn cô.
Lúc này Giản Tĩnh là thám tử, đương nhiên khí chất không giống như khi cô là tác giả mà sẽ bộc lộ hết tài năng giống như Tiểu Bạch Miêu.
Khang Mộ Thành luôn có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc với cô như vây.
Đương nhiên anh ấy xa lạ là vì anh quen với Giản Tĩnh là tác giả, nhưng quen thuộc… Là, tại sao lại quen mắt như vậy nhỉ?
Giản Tĩnh để ý ánh mắt của anh ấy, bất giác đưa tay lên sờ mặt: “Dính khoai tây sao?”
“Không.” Anh ấy nói: “Anh vừa nghĩ đến một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Khang Mộ Thành mỉm cười, nhưng không trả lời.
“Thần thần bí bí.” Cô lẩm bẩm.
Anh ấy phá lên cười, thật ra cũng không phải chuyện hiếm gì. Anh ấy chỉ bỗng nhiên nhớ ra, rất nhiều năm về trước anh ấy đã từng nhìn thấy Tĩnh Tĩnh như này.
Khi đó một Tĩnh Tĩnh ở ngoài sách, một Tĩnh Tĩnh ở trong sách.
Bây giờ liệu họ có đang hoán đổi cho nhau không?
Nữ chính trong [Thiếu nữ mộng du] là một cô gái hướng nội điềm tĩnh. Ba mẹ mất sớm, cô ấy sống cùng với bà ngoại bị tật ở đôi chân.
Chương mới nhất tiết lộ nguồn gốc cô ấy bị bệnh mộng du.
Ba mẹ cô ấy mất trong vụ tai nạn giao thông, chiếc xe gây ra tai nạn chạy trốn. Hiện trường phát hiện vụ án không ngừng lặp lại trong giấc mơ cô ấy mà bản thân cô ấy vẫn tìm kiếm chiếc xe màu đỏ chạy trốn đó.
Dần dần nơi cô ấy mộng du không còn giới hạn ở trong nhà nữa, mà bị lôi kéo bởi sức mạnh thần bí nào đó, xuất hiện hết lần này đến lần khác ở hiện trường vụ án thật sự.
“Trước tháng chín em phải viết xong chương mới nhất.” Anh ấy dặn dò: “Nếu không sẽ không kịp phát hành trong năm sau.”
Giản Tĩnh cúi đầu, kéo tai chú chó becgie Đức, giả vờ như không nghe thấy.
“Phá án xong sớm hơn một chút rồi quay về nộp bản thảo.” Anh ấy nói.
“Có phải sắp đến giờ ăn tối rồi không?” Giản Tĩnh quay đầu sang trái nói với anh ấy: “Em vẫn còn chuyện chưa làm. Haiz, phải nhanh lên mới được.” Cô lẩm bẩm một mình rồi nhanh chân chuồn mất.
Bữa tối ngày hôm nay, mọi người đến rất đông đủ.
Fina là người triệu tập mọi người, nỗi đau thương khi người ba mất không thể đánh gục ý chí kiên cường của cô gái này. Cô ấy muốn mọi người tập hợp lại, làm rõ xem ai là hung thủ.
Bữa tối nấu món mì Ý vô cùng đơn giản và đồ ăn nhanh, chưa đến nửa tiếng đã làm đủ cho nhiều người. Ngoài ra còn có hoa quả và món tráng miệng, gà rán, tạm thời xếp đầy một bàn.
Nhưng trừ Chủ tịch Khang ăn uống lành mạnh ra, không ai để ý đến nội dung bữa tối.
Trong lòng mọi người đều lo lắng.
Fina nhanh chóng ăn hai miếng mì, tích được một ít năng lượng. Sau đó cô ấy bỗng nhiên buông đũa xuống và lên tiếng nói: “Tôi thấy kẻ giết ba tôi đang ở đây.”
Câu nói này phá vỡ sự yên lặng trên bàn ăn.
Mọi người liếc mắt nhìn, vẻ mặt không ai giống ai.
Bà Law hơi bất ngờ, lập tức nhíu mày im lặng nhìn cô ấy; Trần thì lặng lẽ nhìn cô ấy, ánh mắt toát lên vẻ lo lắng; Charlie mím chặt môi, da mặt căng cứng lại, vô cùng kinh hãi; phóng viên Lê cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Chủ tịch Khang cầm cốc nước dừa lên, vừa uống vừa trầm ngâm. Khang Mộ Thành liếc nhìn Giản Tĩnh.
Giản Tĩnh: “Tôi đồng ý.”
Cô là người đầu tiên ủng hộ Fina mà không nghi ngờ gì, Fina thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bà Law hỏi: “Ai ở đây có lý do giết ông ấy? Mẹ sao? Vì tài sản để lại?”
Câu hỏi cuối cùng lộ rõ vẻ chế giễu.
Fina nói: “Nếu như là tài sản để lại thì chẳng phải con cũng có động cơ sao? Nhưng chúng ta đều biết, ba cũng không giàu có gì. Tất cả tiền của ba đều ở đây.”
Giáo sư Law đúng là chuyên gia bảo vệ động vật nổi tiếng, nhưng ông ấy cũng là kẻ nghèo rớt mồng tơi. Tất cả tiền chi tiêu của ông ấy đều dựa vào xin và tiền quyên góp từ thiện.
Cho nên Fina và bà Law biết rất rõ tình hình kinh tế của Giáo sư Law, cũng không thể vì tài sản để lại mà giết người được.
Còn về bảo hiểm… “Phí bảo hiểm của Polly còn cao hơn cả ba.”
Cũng có thể loại trừ phí bảo hiểm giá trên trời.
“Xem ra cô nghĩ là tôi.” Bác sĩ Charlie lên tiếng nói: “Nhưng ba cô chết do bị bắn, còn tôi không biết dùng súng.”
Bà Lao: “Mẹ có thể chứng minh điều này.”
Fina: “Không, ông ta chưa bắn súng trước mặt mẹ không có nghĩa là không biết. Muốn có được thứ này cũng chẳng khó khăn gì, Trần nói từ nhỏ ông ta đã biết dùng súng rồi.”
Đất nước này cấm súng, nhưng không cấm được. Hung thủ quá độc ác, người ta nghĩ cách có một hai khẩu súng là vì muốn tự bảo vệ mình hoặc là công việc cần thiết. Vì vậy có rất nhiều người biết dùng súng.
Charlie mỉa mai nói: “Vậy tại sao không nghi ngờ anh ta? Anh ta dùng súng giỏi nhất, đạn cũng thiếu nhiều nhất. Tại sao không phải là anh ta?” Fina bỗng nhiên nghẹn lời, nhìn Giản Tĩnh với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng Giản Tĩnh không nghe lời nói của hai người họ mà hỏi ngược lại: “Bác sĩ Charlie, đã có kết quả kiểm tra của Polly chưa?”
Charlie nói: “Nhiệt độ của nó rất cao, có lẽ đang bị sốt. Những cái khác thì không vấn đề gì.”
“Nó có từng bị gây tê không?”
Bác sĩ lạnh lùng nói: “Tôi không phải là bác sĩ thú y, không có kiểm tra.”
Giản Tĩnh chỉ đành nhờ cậy Fina: “Cô có thể đi xác nhận thuốc gây tê ở bên này có ít hơn không đấy?” Fina từng được huấn luyện cấp cứu, bình thường cô ấy cũng phụ trách quản lý dược phẩm phòng y tế. Nghe thấy vậy thì lập tức nói: “Tôi sẽ đi ngay.”
Năm phút sau, cô ấy vội vàng quay về, vẻ mặt rất kỳ lạ: “Cô nói đúng, thuốc gây tê ít hơn rồi. Liệu có ai lén lấy trộm thuốc gây tê để tiêm cho Polly không? Rốt cuộc người đó muốn làm gì?”
Cô ấy hỏi, giọng nói không kìm được mà cao thêm mấy đề-xi-ben, sắc bén chói tai.
Giản Tĩnh trấn tĩnh: “Tôi phân tích một chút cho mọi người biết về tình hình tối ngày hôm trước. Đầu tiên, số hai mươi mốt xảy ra chuyện nên giáo sư Law quyết định đi tìm hiểu. Chuyện này là xảy ra tình cờ hay là có người thao túng?”
Trần nói: “GPS được mã hoá, đây là chuyện tình cờ.”
Fina cũng nói: “Ngoại trừ có người bắt được số hai mươi mốt và tháo vòng định vị trên người nó, nhưng nó đã quen với rừng rậm, rất ít khi đi vào khu con người sinh sống. Người bình thường muốn nhìn thấy nó là điều rất khó, muốn bắt được nó lại càng khó hơn.”
Giản Tĩnh gật đầu: “Nếu như đây là chuyện tình cờ vậy thì cũng không thể đoán trước được ngày hôm qua giáo sư Law sẽ xuất hiện ở nơi nào, đúng không?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên lần lượt gật đầu.
“Muốn giết giáo sư Law vậy thì cần phải tìm thấy ông ấy trước đã.” Giản Tĩnh vừa nói ra vấn đề vừa gặng hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, theo dõi một người trong rừng rậm có dễ không?”
Fina nghi ngờ nói: “Tôi không biết nên nói như thế nào, nói khó thì cũng không khó. Con người đi qua nơi nào đều sẽ để lại dấu vết, thợ săn có thể dựa vào dấu chân để đoán đường đi. Hơn nữa trong rừng rậm nhiều chỗ trú ẩn, có thể dễ dàng lẩn trốn. Nhưng…”
Giản Tĩnh nói tiếp thay cô ấy: “Nhưng chuyện này đồng nghĩa cần phải có kinh nghiệm đi rừng, thể lực đủ để theo kịp bọn họ.”
Trước kia đi đến điểm số ba, cô đã nhận thức sâu sắc sự khác biệt giữa người với người. Theo như lý thuyết, thể lực của cô là do hệ thống gia hạn, thuộc loại nổi bật giữa đám đông. Nhưng đi trên mặt đất bằng phẳng không giống như đi trên rừng núi, cô không đi nhanh được nên đã lãng phí rất nhiều thể lực.
“Cho nên như vậy có thể loại trừ tôi, tổng giám đốc Khang và chủ tịch Khang.” Cô nói.
Bà Lao nói: “Tôi nghĩ Charlie cũng không làm được. Năm ngoái trường chúng tôi có đi du lịch nước ngoài, ông ấy thật sự rất yếu.”
“Tạm thời chưa thể loại trừ bác sĩ Charlie, lát nữa tôi sẽ nói lý do.” Giản Tĩnh nói: “Không chỉ phải tìm thấy giáo sư, hung thủ còn cần phải có hung khí. Điều phiền phức là đến tận bây giờ, chúng ta gần như vẫn chưa tìm thấy hung khí.”
Cô đếm: “Giáo sư Law thiếu một viên đạn, Trần thiếu bốn viên, súng của những người khác thì vẫn còn đủ.”
Cuối cùng phóng viên Lê cũng tìm được cơ hội chen lời: “Nói như vậy, người đáng nghi nhất là Trần.”
“Không, anh ta có chìa khoá két sắt chứa đạn, mà cũng không ai đếm kỹ đạn ở trong đó. Nếu như anh ta là hung thủ, tại sao không mang đủ đạn đi? Hơn nữa còn phải dùng loại B56 mà mình hay dùng nhất?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại.
Bà Lao nói: “Nếu như là vậy, chẳng lẽ là người khác thật sao?” Trần: “Ngày hôm qua và hôm nay tôi có nhìn qua máy bay không người lái thì không thấy có khói, mà đồ ăn trong trạm quan sát cũng không thấy thiếu.”
Giản Tĩnh hơi dừng lại, cô không ngờ anh ta còn làm những việc này. Bỗng nhiên ánh mắt cô xẹt qua tia khen ngợi.
Không thể không nói đây là bằng chứng vô cùng thuyết phục… Nếu như có người trốn trong rừng, người đó không thể không ăn gì đó. Hoặc là lén trộm đồ ăn dự trữ ở trạm quan sát, hoặc là tự nhóm lửa bắt thú vật.
Không có khói, chứng minh không có nhóm lửa.
Như vậy tỉ lệ có người giảm sút mạnh.
Nhưng cũng vì thế mà Fina cảm thấy không hiểu lắm: “Đạn nằm sâu bên trong phòng nghiên cứu. Đêm qua tôi, Hương Thảo và Trần vào lấy súng, không ai đụng đến két sắt mà chỉ kiểm tra súng của mình, sau đó đi ra ngoài.”
Hai người khác gật đầu, xác nhận cô ấy nói đúng.
Bác sĩ Charlie mỉa mai nói: “Như vậy thì rốt cuộc hung thủ lấy hung khí ở đâu? Chi bằng cô Giản tự trả lời câu hỏi cô nhắc đến đi.”
“Đương nhiên là tôi có thể trả lời, câu hỏi này rất dễ.” Giản Tĩnh đặt dĩa xuống, nhấp một ngụm nước dừa đầy thoả mãn. Lúc này cô mới chậm rãi nói: “Bây giờ sửa lại mấu chốt khó hiểu của vụ án này đi, là chúng ta hiểu sai về điều kiện của kẻ sát nhân.”
“Cháu nói vậy là sao?” Chủ tịch Khang hứng thú hỏi: “Chẳng lẽ hung thủ không cần súng mà nguỵ trang thành dùng súng giết?” “Không phải.” Giản Tĩnh nói: “Cháu nghĩ hung thủ nổi lòng tham nhất thời nên mới quyết định bắn chết giáo sư Law chứ không phải đã có âm mưu từ lâu.”
Mọi người không hẹn mà cùng giật mình, mơ mơ màng màng.
Cô nói: “Polly đã giúp tôi xác nhận suy đoán của mình. Mọi người nghĩ thử xem, người nào mới có thể lợi dụng Polly mà không phải dùng súng trực tiếp giải quyết?”
“Là người đã quen với nó.” Bà Law bình tĩnh nói: “Polly rất thông minh, cũng chỉ có người quen mới có thể khiến nó buông lỏng cảnh giác, cũng vì thế nên bị bắn trúng.”
Phóng viên Lê: “Ặc, chẳng phải chính là mấy người…”
“Nhưng bà Law, Fina và Trần đều có một chỗ không thích hợp. Số hai mươi mốt xảy ra chuyện là điều tình cờ, bọn họ không thể chuẩn bị tốt từ trước mà giấu sẵn súng ở nơi nào đó, cũng không đoán chính xác nơi giáo sư Law sẽ chọn tập hợp là trạm quan sát số ba. Cho dù là trùng hợp nhặt được khẩu súng đi, chẳng lẽ còn có thể cùng lúc đó nhặt súng lên bắn chết người?”
Giản Tĩnh dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, tôi phát hiện nơi phát hiện ra Polly ở ngay gần chỗ bọn họ chia nhau ra, đồng thời cũng có khoảng cách nhất định với điểm quan sát số 3. Nếu như phát súng đầu tiên hung thủ gây mê Polly, Giáo sư Law chắc chắn sẽ phản kích lại ngay đúng không? Đường đi dài như vậy, họ chỉ bắn một phát súng thôi sao?”
Fina gật đầu phụ họa theo.
Mà chủ tịch Khang đã không còn kiên nhẫn được nữa, nói thẳng: “Tĩnh Tĩnh, dì không muốn đoán.”
Nhất định phải giữ thể diện cho chủ tịch. Giản Tĩnh lập tức giải mã: “Cho nên đáp án rất đơn giản, người đánh mê Polly chính là người Polly tin tưởng nhất, hơn nữa hoàn toàn không đề phòng gì.”