Hiểu được chiêu trò một cái là đảo khách thành chủ.
Vốn dĩ chỉ có thể âm thầm quan sát, yên lặng xem xét, nhưng bây giờ lại có thể thừa nước đục thả câu một cách đường đường chính chính.
Đây chính là lợi ích của việc kéo tất cả xuống vũng bùn, minh tinh lớn, tác giả lớn, tổng thanh tra lớn đều bị tra hỏi, là nhân viên đi theo thì dựa vào cái gì mà không phối hợp chứ?
Thông qua máy nghe trộm giấu trên người cảnh sát, Giản Tĩnh và Tông Dã đã nghe được toàn bộ cuộc thẩm vấn.
Nhưng vụ án vốn chỉ là giả mà thôi nên tạm thời bỏ bớt câu hỏi cho những nhân viên không liên quan, chỉ nói về tình hình của nhân vật trọng điểm.
Đầu tiên là lính cảnh vệ nữ và vệ sĩ nam mà Tông Dã nghi ngờ.
Cảnh sát hỏi, cô có quen biết người bị trúng độc không?
Lính cảnh vệ nữ: "Không quen."
Hỏi tiếp, lúc trước có nhìn thấy ai đó nảy sinh mâu thuẫn với người bị hại không?
Lính cảnh vệ nữ: "Không."
Tiếp tục hỏi, có chú ý tới ai đó qua lại ở gần bàn của ông ta không.
Lính cảnh vệ nữ: "Không."
Những câu hỏi khác đều có đáp án như vậy.
Không biết, không hiểu, không để ý.
Tất nhiên là những đáp án này không có giá trị gì cả, thứ có giá trị là thần thái và ngôn ngữ của cô ta.
Lúc cảnh sát đặt câu hỏi, bọn họ quan sát cô ta, mà cô ta cũng nhanh chóng quan sát bọn họ. Tiếp đó, khuôn mặt của cô ta lộ vẻ khinh thường.
Khinh thường cực kỳ rõ rệt.
Rõ ràng là cô ta hoàn toàn không để những người này vào mắt. Câu trả lời của cô ta đơn giản rõ ràng và ngắn gọn, nhưng không phải là cẩn thận trong cách diễn đạt mà là kiêu ngạo không muốn nói thêm mà thôi.
Lúc mới đầu, Giản Tĩnh không biết nguồn gốc của thái độ kiêu ngạo của cô ta đơn giả là coi thường bọn họ hay là cho rằng đối phương sẽ không phát hiện ra sự bất thường của mình, hoặc là tận hưởng sự ưu việt của việc trêu đùa ngay trước mặt cảnh sát với tư cách là một phần tử hung ác.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô phát hiện không chỉ có lính cảnh vệ nữ là như vậy.
Toàn bộ cảnh vệ bị trả hỏi đều có thái độ phách lối giống thế.
Thậm chí lính cảnh vệ nữ còn xem như đã bớt bớt lại rồi, lúc trước cô ta còn nói vị của cà phê giống bãi nôn, dứt khoát đánh đòn phủ đầu, cười nhạo cảnh sát địa phương như chó nhà.
Còn một tên bỡn cợt đối phương nữa.
Khi được hỏi có thấy người bị hại nảy sinh mâu thuẫn với ai không thì trả lời là "Hình như có", hỏi là ai thì lại nói "Không thấy rõ thì sao mà biết được.", hỏi lại thì đáp án lúc là "Có" lúc lại là "Không", rõ ràng là đang trêu chọc người khác.
Giản Tĩnh ức chế: "Cái quái gì thế này?"
May mà đây là vụ án giả, nếu là thật mà gặp phải người bị tình nghi như vậy thì chỉ hận không thể đi một đường quyền.
Tông Dã nói: "Ở nước của họ, địa vị của quân nhân rất cao, chỉ nghe mệnh lệnh của quốc vương, địa vị của cảnh sát thấp hơn bọn họ rất nhiều. Chắc là quen thói rồi."
Giản Tĩnh gắng sức lấy lại bình tĩnh: "Nói như vậy là không giống như đang giả vờ đúng không?"
"Đúng."
Ở Tam Giác Vàng, boss lớn và boss nhỏ rất khác nhau. Boss lớn có thân phận đường đường chính chính, có cấp dưới chính quy, bản thân chính là một thế lực, hoàn toàn khác với boss nhỏ cần phải chèo chống khắp nơi.
Hiển nhiên, A cần phải ám sát để lấy công trạng nên không thể là người ở vế trước được. Mà với tư cách là người ở vế sau, dù sao đi chăng nữa thì người đó cũng là phần tử xấu, dù có giết rất nhiều người thì cũng không thể ngang nhiên dè bỉu cảnh sát được.
Hơn nữa, dáng vẻ khinh miệt này rất khó để bắt chước y hệt được, lính cảnh vệ nữ và đồng nghiệp của cô ta quá giống, thật sự không giống như là giả vờ.
Lại nhìn vệ sĩ nam.
So với đám cảnh vệ không kiêng nể gì cả thì vệ sĩ chuyên nghiệp không kiêu ngạo như vậy.
Bọn họ phối hợp nghiệp vụ tốt hơn.
Đương nhiên, không phải là hỏi gì nói nấy, chẳng qua là thái độ khá nghiêm chỉnh mà thôi.
‘Có quen biết người bị hại không?’
‘Không quen.’
‘Tại sao hôm nay lại ở đây?’
‘Được thuê, nội dung cụ thể không tiện tiết lộ.’
‘Có chú ý thấy người bị hại phát sinh tranh chấp với người khác không?’
‘Không.’
‘Từng tiếp xúc với người bị hại chưa?’
‘Gặp được ở nhà vệ sinh một lần.’
‘Tình trạng của ông ta lúc ấy thế nào?’
‘Rất bình thường.’
‘Mấy người có nói chuyện không?’
‘Không, chúng tôi không nói chuyện với nhau.’
Nghe xong, Giản Tĩnh do dự rồi nói: "Anh ta cũng không có gì đáng nghi."
Vệ sĩ nam mà Tông Dã cực kỳ nghi ngờ lại chủ động khai với cảnh sát là anh ta từng tiếp xúc với người bị hại một lần.
Phải biết, nam doanh nhân mà Tông Dã cải trang lúc ấy chính là để thăm dò anh ta nên mới cố ý chọn lúc đối phương đi vệ sinh để đi vào nhà vệ sinh.
Nếu anh ta là A thì tại sao lại phải chủ động nói rõ chuyện này chứ?
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, từng tiếp xúc với người bị hại, cho dù có hiềm nghi hay không thì ít nhiều cũng sẽ bị cảnh sát chú ý một chút.
Nhưng anh ta lại nói ra.
Tông Dã thở dài bất đắc dĩ: "Cứ xem xem đã."
Cuộc thẩm vấn vẫn còn tiếp tục.
Những vệ sĩ khác bị tra hỏi từng người một, nhưng mà thái độ trả lời của bọn họ lại nhất trí đến lạ.
Ngắn gọn, cẩn thận, nói ít nhất có thể, nhưng cũng không cố ý giấu giếm. Thậm chí nữ vệ sĩ kỹ tính còn nói hình như người bị hại có tâm sự, cứ chốc chốc lại ngó nghiêng khắp nơi, có vẻ như đang chờ ai đó.
Đương nhiên chuyện này cũng là mồi nhử mà Tông Dã thả ra, muốn xem xem có ai đi tới dò xét anh ta không thôi.
Kết quả đúng là có người chú ý tới thật, nhưng lại không có biểu hiện căng thẳng gì hết.
Hiếm khi Giản Tĩnh lại cảm thấy khó giải quyết: "Tôi không nhìn ra ai có vấn đề hết."
Trong tai nghe là một khoảng im lặng.
"Có lẽ tư duy của chúng ta đi lầm hướng rồi." Cô nói: "Anh có thể dịch dung thì A cũng có khả năng ngụy trang thành vợ chồng mục tiêu không?"
Tất cả những phân tích trước đó của họ đều xây dựng ở trên cơ sở A là nhân viên đi theo. Thân phận của vợ chồng sếp lớn mẫn cảm, không tiện gặng hỏi hoặc thẩm vấn, ngược lại lại là người an toàn nhất.
Tông Dã suy tư hồi lâu mới nói: "Không thể phủ nhận loại khả năng này."
"Nhưng không dễ xác minh đâu." Giản Tĩnh nói ra chỗ khó xử thay anh ta. Ngay cả người đi theo mà còn phải mượn vụ án mới có thể thẩm vấn được, huống chi là bản thân vợ chồng sếp lớn.
Bọn họ có quyền miễn trừ ngoại giao, có thể từ chối phối hợp, không ai làm gì được bọn họ hết.
Hai người đồng thời trầm mặc.
Công cuộc thẩm vấn của cảnh sát vẫn đang tiếp tục, nhưng từng câu từng chữ xuyên qua tai mà lại không thể chui vào trong đầu được.
Giản Tĩnh tháo bím tóc tết xương cá ra, ngón tay xoa phần da đầu đang bị đau, thả lỏng thần kinh đang căng thẳng. Thú thật, cô có chút nản lòng rồi.
Trong những lần phá án trước đây, mặc dù có một hai người bị tình nghi không phối hợp thì vẫn có thể dùng sức mạnh của cảnh sát hoặc tấm thẻ để cưỡng bức và dụ dỗ lấy lời khai. Tuy nhiên nan đề lần này lại liên lụy đến chính trị, bước vào một lĩnh vực mà cô không quen thuộc và bất lực.
Một cảm giác khiến người khác ghét bỏ.
Trong bầu không khí im lặng, Tông Dã mở miệng: "Cho tôi mười phút."
"Anh có cách rồi à?"
"Không có." Trong giọng điệu bình tĩnh của anh ta pha lẫn chút sắc bén: "Nhưng mà làm chút gì đó trước vẫn tốt hơn, thời gian đã không còn nhiều nữa rồi."
Giản Tĩnh nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Tiếng gió đã nhỏ lại, mưa cũng không nặng hạt giống lúc nãy nữa.
Cơn bão có thể ập tới bất cứ lúc nào, chuyến bay bảo hộ của sếp lớn tất nhiên sẽ được cất cánh đầu tiên.
Tông Dã nói không sai, thời gian còn lại cho bọn họ không nhiều lắm.
"Nghĩ cách đi nào." Cô tự lẩm bẩm, nhắm mắt lại.
Hai mươi phút sau, phu nhân sếp lớn đi ra, nói với nhân viên phục vụ: "Nhà vệ sinh hỏng rồi."
Nhân viên phục vụ cúi đầu xin lỗi: "Rất xin lỗi, chúng tôi lập tức phái người đến sửa cho quý khách ạ."
"Thôi bỏ đi." Dường như phu nhân sếp lớn cũng không muốn bị người khác quấy rầy, tuy không vui nhưng lại không đồng ý cho họ đi vào, trực tiếp đi về phía nhà vệ sinh ở bên ngoài.
Giản Tĩnh đi theo sau.
Trước đó cô đã đi nhà vệ sinh một lần rồi, nhưng cho dù đi đi lại lại trong thời gian ngắn thì cũng sẽ không gây ra quá nhiều mối nghi ngờ.
Bởi vì nhà vệ sinh của phòng nghỉ VIP quá xa hoa.
Máy phun sương, xông mùi Jo Malone, gương trang điểm thông minh, máy xông mặt, thỏa mãn các loại nhu cầu của chị em phụ nữ, thậm chí trong tủ kính còn có toàn bộ đồ trang điểm và mặt nạ cấp nước thường dùng, có thể nằm ở trên ghế mây làm spa cho da bất cứ lúc nào.
Nghe nói nếu cần thì còn có thể gọi người đến mát xa kiểu Thái nữa.
Cho nên, trong tình trạng chuyến bay hoãn vô hạn, phụ nữ vào nhà vệ sinh nghỉ ngơi và chỉnh trang lại không phải là chuyện hiếm có gì cả.
Giản Tĩnh bóc mặt nạ ra, thuận tay cầm một quyển tạp chí lên, lật hai trang, phát hiện nhân vật ở trang bìa chính là nữ minh tinh đang đắp mặt ở sát vách.
Số may quá.
Cô nói chuyện phiếm: "Thưa quý cô, đây là cô đúng không?"
Nữ minh tinh gật đầu, thái độ không kiêu ngạo chút nào: "Muốn chữ ký của tôi sao?"
"Tôi không theo đuổi thần tượng, nhưng mà bộ quần áo này của cô đẹp thật đấy." Cô chỉ vào tạp chí hỏi: "Ở châu Á có bán không?"
Nữ minh tinh nhún vai: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm."
"Đây là kiểu dáng mà nhà thiết kế làm riêng cho châu Á." Đúng lúc nữ tổng thanh tra thời thượng bước vào chỉnh sửa lớp trang điểm, lập tức trả lời câu hỏi của cô: "Cô xem, đây là phong cách điển hình kiểu Thái."
Giản Tĩnh nhìn về phía phu nhân sếp lớn một cách tự nhiên: "Như bà ấy hả?"
Nữ tổng thanh tra gật đầu.
Đột nhiên bị nhắc đến, phu nhân sếp lớn dừng động tác đánh phấn lại một lúc, lập tức nở nụ cười thân thiện.
Giản Tĩnh kích hoạt thẻ tín nhiệm và thẻ kỹ thuật diễn, đóng vai một cô gái tò mò về thời trang: "Váy của bà làm từ vải của Thái đúng không? Hình như màu sắc sáng hơn tơ tằm nhiều."
Phu nhân trả lời: "Đúng vậy."
"Thiết kế vừa mới mẻ vừa cổ điển, chứa rất nhiều yếu tố của váy Thái." Mắt nhìn của nữ tổng thanh tra rất sắc bén: "Loại phong cách này hẳn là..."
Cô ta nói ra một cái tên, Giản Tĩnh chưa từng nghe đến bao giờ, nhưng phu nhân sếp lớn đã bị thuyết phục, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Giản Tĩnh giả bộ hoàn toàn không biết gì về thân phận của phu nhân sếp lớn, hỏi: "Là nhà thiết kế nổi tiếng à? Mua ở đâu thế ạ?"
"Đây là cô ấy may riêng cho tôi đấy." Phu nhân sếp lớn bất giác tham gia vào cuộc trò chuyện.
Giản Tĩnh thuận tay lấy một miếng mặt nạ trong tủ lạnh ra, tùy ý đưa tới.
Phu nhân do dự một lát, có lẽ là trong lòng cũng để ý đến làng thời trang và giới giải trí nên vẫn chưa gián đoạn cuộc tán gẫu.
Giản Tĩnh vừa để lộ sự thiếu hiểu biết của mình về thời trang, vừa dùng khóe mắt quan sát đối phương.
Vừa rồi cô đã thăng cấp thẻ quan sát.
[Tên: Thẻ kỹ năng - trình độ quan sát của thám tử lừng danh (cao cấp)]
[Nội dung mô tả: Hình thái cấp cao của quan sát, có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ mà người thường không chú ý đến, nâng cao sự nhận biết và tiếp thu đối với thông tin thêm một bước.]
[Ghi chú: Xin hãy chú ý, thẻ quan sát là thẻ kỹ năng, cần phải kết hợp với thẻ tri thức mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất, xin chớ làm theo một cách mù quáng hoặc thần thánh hóa thẻ lên.]
Quan sát là gì?
Quan sát là sự nâng cấp của phần cứng, nếu ví nó với camera thì thẻ quan sát sơ cấp giống như camera đen trắng, có thể lưu lại chân dung cơ bản, lấy hình ảnh tổng thể làm chính.
Còn thẻ quan sát trung cấp đã có bước nhảy vọt về chất, giống như camera phim nhựa vậy, khả năng kiểm soát màu sắc và chi tiết nhỏ đã được tăng lên rất nhiều, có thể thấy những thông tin không có đủ ở camera đen trắng.
Quan sát cao cấp lại là một bước tiến.
Giống như biến thành một chiếc camera kỹ thuật số, không những nhìn thấy màu sắc, mà còn có thể nhìn thấy đường vân của lỗ chân lông trên khuôn mặt, khả năng tiếp nhận thông tin tăng lên rất nhiều, nên tất nhiên nội dung quan sát được sẽ ngày càng nhiều hơn.
Vào giờ phút này, mọi hành vi của phu nhân sếp lớn đều có thể để lộ ra không ít tin tức.
Bà ta quen mặc váy, bước chân không lớn cũng không nhỏ, không câu nệ mà cũng không thô lỗ. Đầu gối có vết bầm, nhưng đã dùng kem nền để bôi lên một lớp, phần gót giày vừa khít với gót chân của bà ta, phía trên gót chân không có vết chai và vệt đỏ sinh ra do ma sát - có nghĩa là bà ta đã quen với việc mang chúng, hơn nữa đi vừa giày như in, rõ ràng là đôi giày được làm riêng dựa trên số đo của bà ta.
Lúc mới đầu, bà ta tương đối để ý đến nữ minh tinh, nhưng sau đó biết rõ thân phận của nữ tổng thanh tra, biết cô ta là người có ảnh hưởng lớn trong làng thời trang thì ánh mắt lập tức hướng về phía cô ta.
Rõ ràng, vị phu nhân này rất có hứng thú với giới thời trang.
Ngụy trang không thể làm được chuyện này.
Một kẻ buôn thuốc phiện như A có lẽ sẽ nói chuyện phiếm với nữ tổng thanh tra để che giấu, nhưng sự chăm chú của tầm mắt sẽ không nói dối, những từ ngữ thốt ra từ trong miệng bà ta cũng sẽ không lừa được người khác.
Bà ta không phải là A.
Xác nhận xong, Giản Tĩnh lột mặt nạ ra, nở nụ cười với mọi người rồi ung dung rút khỏi hiện trường.
Tiếp theo, cô phải xác nhận thân phận của mục tiêu. Tuy nhiên, ông ta rất cẩn thận, vẫn luôn không ra khỏi phòng, ngoài lúc đi vào phòng giám sát của sân bay ra thì chưa nhìn thấy mặt lần nào cả.
Nhưng mà không sao, cô đã nghĩ ra cách để thử rồi.