Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 337 - Chương 338

Chương 338

Một đoàn người xuất hành, đâu là điểm đột phá đơn giản nhất mà cũng khó khăn nhất?

Không hề nghi ngờ, đó chính là đứa con.

Con cái là khúc ruột của ba mẹ, cho dù là gia đình bình thường thì cũng cảnh giác khi có người lạ đến gần đứa trẻ, chứ nói gì là gia đình như vậy. Tuy nhiên, trẻ con không biết che giấu, rất dễ moi tin tức.

Việc đã đến nước này, Giản Tĩnh quyết định mạo hiểm.

Cô âm thầm để ý đến hành động của hai đứa trẻ: Chị gái khoảng mười một mười hai tuổi, mặc chiếc váy hoa nhí, đi đôi giày Mary Jane bằng da, mái tóc xoăn đen dài xõa xuống, dịu dàng rủ xuống hai bên, trên mặt đeo một cặp kính khá ngầu có họa tiết Disney màu hồng, cô bé đang chơi đùa vui vẻ ở khu cho trẻ em.

Em trai khoảng bốn, năm tuổi, lúc trước chơi cầu trượt, bây giờ lại bắt đầu chơi nhảy đệm nhún.

Cậu bé kết bạn được với hai người bạn mới, là con của minh tinh Âu Mĩ, nói chuyện bằng tiếng Anh, thỉnh thoảng tri hô một hai tiếng. Cô giúp việc của hai bên đều ở bên cạnh trông, đề phòng chúng gặp phải nguy hiểm.

Thú thực, Giản Tĩnh chỉ để ý đến lũ trẻ lúc đầu thôi, khi đó cô muốn xác nhận cô giúp việc có phải là A cải trang thành hay không. Tuy nhiên, lúc đó bé trai vô cùng thân thiết với cô giúp việc, hơn nữa màu da của cô giúp việc cũng không giống như là người chạy bên ngoài quanh năm nên sau đó cũng không chú ý đến nữa.

Hiện giờ quay đầu lại nhìn sang, lại khó tránh khỏi ngạc nhiên.

Máy bay đến muộn ba, bốn tiếng rồi mà ba mẹ chúng lại không đi ra xem lấy một lần.

Cũng không dắt con mang vào trong phòng nghỉ ngơi.

Chẳng lẽ, A thật sự giả mạo thân phận của mục tiêu sao?

Giản Tĩnh định thử nhìn một chút xem có thể moi được tin tức về ba của lũ trẻ từ miệng chúng hay không.

Nhưng mà, khụ, giống như Manabu Yukawa, cô cũng không thích cùng giao thiệp với trẻ con. Bọn chúng nghĩ là làm luôn, hoàn toàn không có logic gì hết, lúc hiền lành là thiên sứ nhỏ, lúc nghịch lên thì như quỷ sứ.

Nhưng cho dù có khó chịu đi chăng nữa thì cũng không thể bắt nạt trẻ con được, chưa kể còn rất bực mình nữa.

Chọn một trong hai, sau khi cân nhắc một lúc, cô chọn bé gái lớn hơn một chút.

Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của đứa trẻ lớn tốt hơn, có thể nói chuyện được.

Cô đi đến khu cho trẻ em, mang theo một hộp đồ chơi Lego.

Thứ này không chỉ là đồ chơi của trẻ con mà còn là thú vui của người trưởng thành nữa. Trông cô rất trẻ, thích chơi Lego là rất bình thường, một vệ sĩ đang đứng gác có liếc nhìn cô nhưng không nghi ngờ gì hết.

Giản Tĩnh cũng không cứ thế sán đến bắt chuyện như một bà thím kỳ cục.

Cô đi thẳng đến một chỗ xó xỉnh, ngồi xếp bằng trên miếng đệm mềm mại, dọn những bản vẽ và bút màu vướng víu sang một bên, đổ hết tất cả Lego lên trên bàn.

Rầm rầm, âm thanh lanh lảnh lúc đổ ra thu hút sự chú ý của cô bé.

Giản Tĩnh dùng thẻ kỹ thuật diễn, bắt đầu lắp Lego.

Mục tiêu là khủng long bạo chúa của 'Công viên kỷ Jura'.

Cô bé nhìn cô mấy lần, tiếp đó từ từ đến gần, nhìn chằm chằm vào động tác của cô.

Giản Tĩnh lườm cô bé, trừng mắt nói: "Nhìn thì được, không được động vào."

"Em lắp còn đẹp hơn cả chị nữa đấy." Cô nhóc nói.

Giản Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, như thể mới chú ý đến tòa thành trong 'Frozen' mà cô bé mới lắp xong vậy.

Cô hỏi: "Em thích Anna hay là Elsa?"

"Elsa."

"Tại sao?"

"Elsa giỏi hơn." Cô nhóc hỏi ngược lại: "Tại sao chị lại thích kỷ Jura?"

Giản Tĩnh: "Khủng long đáng yêu lắm đó."

Cô bé nghiêng đầu: "Nghe nói chị là một nhà văn."

Giản Tĩnh kinh ngạc: "Sao em biết?"

"Lúc nãy cảnh sát hỏi chị, em nghe thấy được." Cô bé nở nụ cười, cặp kính hồng nhạt hình phim hoạt hình trượt xuống một chút: "Chị nhìn thấy người kia chết mà không hề sợ hãi chút nào, giỏi thật đấy."

"Ông ấy không chết, chỉ bị bệnh thôi." Giản Tĩnh nhìn về chỗ cũ, chuyên tâm lắp khủng long.

Cô nhóc cầm lấy một khối Lego bằng gỗ, quấn lấy cô nói chuyện phiếm: "Chị là người Trung Quốc à?"

"Đúng vậy."

"Em vẫn chưa tới quốc gia của chị lần nào." Có vẻ như cô bé khá tò mò: "Có thú vị không?"

Giản Tĩnh nói: "Tất nhiên là thú vị rồi."

Cô nhóc chủ động nói: "Nhưng mà ba em không thể đi được."

"Tại sao?"

Cô nhóc nhún vai, ra dấu tay tỏ vẻ 'em cũng không biết nữa', rất sinh động và vô cùng đáng yêu.

Giản Tĩnh nhìn cô bé, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, muốn nói lại thôi.

Quả nhiên cô bé không nhịn được mà hỏi: "Sao chị lại nhìn em như vậy?"

"Không có gì." Cô giấu giếm.

Cô nhóc đảo mắt, chủ động nói: "Có phải là trông không giống với em trai không ạ?"

Giản Tĩnh lập tức lúng túng, nói cho có lệ: "Người giống mẹ người giống ba là rất bình thường mà, đừng nhạy cảm quá."

"Em và em trai không phải là cùng một mẹ." Cô bé tỏ ra rất thoải mái: "Em luôn mong muốn có thể giống như mẹ... chị đã từng nhìn thấy bà ấy chưa?"

Giản Tĩnh gật đầu: "Váy của bà ấy rất đẹp, giống như được nhà thiết kế nào đó may riêng vậy."

"Quần áo của chị cũng đẹp lắm. À, khuôn mặt cũng xinh xắn nữa." Cô nhóc tò mò đúng lúc: "Tại sao chị lại đi một mình thế, chị không có bạn trai ạ?"

Giản Tĩnh bị nghẹn lời: "... Lạ lắm à?"

"Đi du lịch rất ít khi đi một mình." Cô nhóc chắp tay, ra vẻ bà cụ non: "Chị thất tình à?"

Giản Tĩnh nói: "Câu hỏi này bất lịch sự quá đấy nhé."

Cô bé cười khì khì, không thèm để ý chút nào, hỏi tiếp: "Chị là nhà văn viết sách gì thế?"

"Không thích hợp cho trẻ em đọc."

Cô nhóc nhanh mồm nhanh miệng: "Không phải là chị vẫn chưa xuất bản sách đấy chứ?"

Giản Tĩnh: "..."

"Em nói trúng phóc rồi à?" Cô bé nâng tông giọng lên.

"Thú thực thì chị khá là thất vọng." Giản Tĩnh mím môi: "Tưởng là chị còn có thể có chút tiếng tăm ở châu Á chứ, em không biết chị thật à?"

Lần này đến phiên cô bé nghẹn họng.

"Được rồi, đi theo chị." Dường như Giản Tĩnh đang giận dữ, cô đứng dậy đặt tay lên vai cô bé: "Để chị chứng minh cho em xem."

Cô nhóc ngừng một lát, nhưng không thể ngăn lại được sự tò mò nên đi ra ngoài với cô.

Vệ sĩ lập tức chắn ở phía trước.

"Anh đi theo là được mà." Giản Tĩnh không hề biến sắc: "Chúng tôi đi lên đằng trước thôi."

Vệ sĩ lập tức đuổi theo.

Giản Tĩnh cũng không nói dối, cô ra khỏi phòng nghỉ VIP, đi vào nhà sách của sân bay, lấy một quyển 'Bác sĩ ác quỷ' được dịch sang tiếng Thái ra.

Cô lật trang bìa trong, bảo cô nhóc nhìn tấm hình tác giả: "Thấy quen không?"

Cô nhóc lập tức bật cười: "Đúng là chị rồi, Giản Tĩnh."

"Có muốn ký tên cho em không?" Cô tỏ ra hào phóng.

Cô nhóc ngẫm nghĩ, gật đầu.

Giản Tĩnh bỏ tiền mua sách, dẫn cô bé quay lại phòng nghỉ, mượn bút bi của nhân viên phục vụ: "Em tên gì?"

"Lai Lai." Cô nhóc nói.

Giản Tĩnh 'ừ' một tiếng, đưa bút cho cô bé: "Chị không biết viết tiếng Thái đâu, em có thể tự viết được không?"

Cô nhóc nhận lấy cây bút, vụng về viết bốn chữ cái 'LaLa'.

Giản Tĩnh nở nụ cười, ký tên viết hoa của mình lên, tiếp đó đưa sách cho cô bé: "Tặng em nè."

"Em cảm ơn ạ." Cô nhóc ôm cuốn sách đi khỏi.

Giản Tĩnh nói với nhân viên phục vụ: "Rót cho tôi cốc nước."

Tông Dã xoay người.

Cô nói: "Là cô nhóc đó."

Anh ta gật đầu, bàn tay lướt khẽ qua mặt bàn, khéo léo bỏ bút bi vào trong túi nhựa.

Giản Tĩnh thở phào.

Lúc đầu đúng là cô không để ý tới sự bất thường của Lai Lai. Tuy thẻ quan sát cao cấp lợi hại hơn nhưng nó cũng giống như camera vậy, điều chỉnh tiêu điểm trước thì mới quay phim chụp ảnh được.

Nếu liếc sơ quá một cái là đã có thể thu được nhiều thông tin như vậy thì năng lực xử lý này là AI chứ không phải não người nữa rồi.

Bộ não sẽ nổ tung.

Nhưng cô hồi tưởng lại lời nói của Lai Lai, vừa khéo quan sát cô bé thì phát hiện mọi manh mối bỗng dưng trở nên có logic.

Tuy Lai Lai ngụy trang rất tỉ mỉ, màu da lộ ra ngoài còn bôi kem nền lên, che giấu vùng tối màu do dầm mưa dãi nắng, song, có một vài chi tiết nhỏ khó mà cân nhắc tới.

Đầu tiên là tư thế đi đường.

Tuy rằng A đã cố gắng cải trang thành một cô bé bình thường, nhưng tiếc là lại bình thường quá.

Lúc nhìn một mình cô ta thì cảm giác còn chưa lộ rõ ra, nhưng mà vóc dáng của người làm mẹ thanh thoát như vậy, hơn nữa minh tinh Âu Mĩ cũng có một đứa con gái, tư thế đi đường của bọn họ thoải mái và trang nhã, so với cặp mẹ con họ thì Lai Lai lại tỏ ra thô kệch.

Lưng không đủ thẳng, bả vai không ưỡn ra, có thể thấy được là chưa được học khóa học về hình thể.

Ba là tư lệnh quân đội, mẹ là em gái của vương phi, dáng vẻ kém cỏi như vậy thì sao mà sống được ở Vương Cung cơ chứ?

Hơn nữa, trên đầu gối của người mẹ có vết bầm tím, nhưng cô ta lại không có.

Đừng hiểu lầm, đầu gối có vết bầm không phải là thứ đen tối gì đâu, chẳng qua là ở quốc gia của bọn họ, gặp mặt người trong hoàng gia cần phải có lễ nghi quỳ lạy, phải làm cả nửa ngày.

Đương nhiên, cũng có thể là người mẹ vào cung còn đứa con thì không, nhưng đó không phải là yếu tố mang tính quyết định.

Một thứ khác khiến cho Giản Tĩnh hoài nghi chính là tay của cô ta.

Bàn tay của Lai Lai gần giống màu của bắp tay và da mặt, như vậy cũng không có gì lạ, nhưng đốt ngón tay lại thô to hơn trẻ con bình thường, còn hơi biến dạng nữa.

Lúc nói chuyện, có thể loáng thoáng thấy hàm răng của cô ta mọc rất ngay ngắn, rõ ràng là đã qua thời kỳ thay răng, răng mọc ra đều là răng vĩnh viễn, nhưng lại có độ sâu rõ ràng.

Phải biết, thời kỳ răng vĩnh viễn của trẻ con là thời điểm thích hợp nhất để niềng, với gia cảnh của Lai Lai và mức độ coi trọng của mẹ cô bé với sự thời thượng thì sao lại không chỉnh răng cho con mình chứ?

Tóm lại, vẻ ngoài và xuất thân của Lai Lai không hề ăn khớp chút nào.

Giản Tĩnh nảy sinh nghi ngờ.

Đặc biệt là khi những người ở bên cạnh đã được thẩm tra, ngay cả những điều bất thường nhỏ nhất cũng rất quan trọng.

Tiếp đó, Lai Lai cố ý tìm cô để nói chuyện, mới nghe thì dường như chỉ là một cô nhóc vô lễ ngạo mạn, nhưng nghĩ kỹ lại, không khó để phát hiện ra cô nhóc đang nói suông.

Hơn nữa cô nhóc còn tỏ vẻ cảnh giác kể từ lúc Giản Tĩnh đến, sau khi khi cô nhận ra rõ về sự khác nhau về tướng mạo thì cô nhóc lại chủ động bày tỏ mình và em trai không phải là cùng một mẹ sinh ra, đánh tan sự hoài nghi của người khác.

Tất cả những chuyện này quá không ăn khớp.

Giản Tĩnh quyết định xác nhận một phen.

Bước xác nhận đầu tiên là đặt tay lên vai cô nhóc, cơ thể của cô gái nhỏ cứng đờ, có thể giải thích là không quen với việc bị người xa lạ chạm vào. Bước xác nhận lần thứ hai là thông qua chênh lệch về chiều cao, liếc nhìn phần mắt của Lai Lai thì thấy có những đường màu trắng, hoàn toàn là dấu vết của việc đánh phấn.

Xác nhận lần ba là kích hoạt thẻ ngũ cảm, nhiều loại mùi phả thẳng vào mặt cô.

Mùi nước hoa, mùi Tom Yum, mùi xà phòng hòa cùng với mùi khói thuốc súng.

Chắc chắn là ‘Lai Lai’ đã gội đầu, còn dùng loại dầu gội có mùi nồng, nhưng khoảng cách quá gần, Giản Tĩnh lại dùng tới thẻ ngũ cảm, còn được được chạm vào súng rất nhiều lần nên đã cực kỳ quen với mùi thuốc súng nữa. Cô xác định một trăm phần trăm đây là thuốc súng.

Nếu cô đoán không nhầm thì ‘Lai Lai’ nằm lên phía sau boong-ke, nằm sấp xuống để nổ súng, lúc này mới khiến một ít thuốc súng bắn lên trên đầu.

Xác nhận xong, bước tiếp theo chính là tương kế tựu kế.

Lai Lai muốn xác minh thân phận của cô, cho là mình đã nắm quyền khống chế, khi biết cô là nhân vật công chúng thật thì tất nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác. Đồng thời, đây là cái bẫy mà bản thân ‘Lai Lai’ đào lên nên ‘Lai Lai’ sẽ không nghi ngờ nhiều.

Lúc Giản Tĩnh tỏ vẻ sẽ tặng chữ ký, để che giấu hành động của mình thì chắc chắn ‘Lai Lai’ sẽ biết thời biết thế đồng ý.

Tên chắc chắn là giả, nét chữ cũng nhất định là đã bị giấu nhẹm đi, nhưng mà vân tay thì không thể làm giả được.

Chân tướng sắp bị vạch trần rồi.

Hai mươi phút sau.

Những giọt mưa bên ngoài rõ ràng là đã ngớt đi, Giản Tĩnh lướt xem dự báo thời tiết, cơn bão đã lệch sang hướng khác, hẳn là chuyến bay cũng sắp khởi hành rồi.

Lòng cô như lửa đốt, thúc giục hỏi: "Có kết quả chưa? Có đúng không?"

Tông Dã gật đầu.

Nhưng Giản Tĩnh vẫn không thả lỏng, cau mày nói: "Dáng người của cô ta không dễ bắt chước đâu."

Kế hoạch ban đầu của Tông Dã là giải quyết A, tiếp đó thay mận đổi đào, anh ta sẽ cả trang thành A để về nước, đợi đến khi máy bay vừa hạ cánh thì sẽ lập tức biến mất không còn tung tích.

Làm vậy thì dù mục tiêu có tức giận đi chăng nữa thì cũng không cách nào đòi A về được, dù sao thì trên bản ghi chép của hải quan là người ta đã về nước.

Kết quả, kế hoạch lại không theo kịp biến hóa. Rõ ràng Lai Lai là một người mắc hội chứng lùn, cơ thể nhỏ hơn người bình thường rất nhiều, trừ phi Tông Dã tập Súc Cốt Công, nếu không thì e là không thể từ một người trưởng thành mà biến thành một đứa trẻ được.

"Đúng vậy." Giọng điệu của Tông Dã cũng rất bất đắc dĩ.

"Vậy làm sao bây giờ?" Cô vừa lo lắng lại vừa tò mò.

Anh ta nói: "Kế hoạch B."
 

Bình Luận (0)
Comment