Loa phát thanh vang tiếng thông báo thông tin chuyến bay.
Chuyến bay khu vực A chuẩn bị cất cánh.
Ngay lập tức, nhân viên hộ tống vội mở đường, che chắn bảo vệ, bế đứa trẻ. Ngay sau đó, cửa phòng chờ mở ra, sếp lớn và phu nhân lần lượt bước ra ngoài.
Giản Tĩnh để ý thấy khi bước ra ngoài, sếp lớn còn thoáng nhìn về phía Lai Lai, sau đó tỏ ra điềm nhiên như không, cất bước.
Phu nhân nắm tay hai đứa trẻ.
Bé trai có vẻ hơi mệt mỏi, đi được hai bước lập tức giang tay, đòi cô giúp việc bế. Phu nhân không cản cậu bé lại, còn Lai Lai thì lùng tìm bóng dáng Giản Tĩnh trong đám người.
Tiếc rằng, trước khi bị ‘Lai Lai’ nhìn thấy, Giản Tĩnh đã cầm di động chơi game rồi.
‘Lai Lai’ ngừng đưa mắt tìm kiếm, lòng hơi chùng xuống.
‘Lai Lai’ là người vô cùng cẩn thận. Người có thể sống đến ngày hôm nay luôn có thứ linh cảm được tôi luyện từ những giây phút sinh tử. Ngay lúc này, ‘Lai Lai’ cảm thấy lưỡi hái lành lạnh của tử thần đã kề ngay trên cổ.
Thế nhưng, tất cả mọi thứ xung quanh đều rất đỗi bình thường, tựa hồ như là do bản thân đa nghi, thần kinh quá nhạy cảm mà thôi.
Hành khách đứng chờ ở cửa lên máy bay chật ních.
Đoàn người của sếp lớn đi thẳng vào đường VIP, vòng qua đám người ồn ào, đi vào cầu vòm suôn sẻ.
Máy bay đã ở ngay phía trước. Một khi máy bay cất cánh, ‘Lai Lai’ sẽ được an toàn.
Lòng bàn tay ‘Lai Lai’ đổ mồ hôi. Cô ta không dám lơi lỏng cảnh giác, nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ đột nhiên có người gọi bọn họ lại, viện đủ mọi lý do ngăn cản máy bay cất cánh.
Nhịp tim tăng dần, chiếc kính râm hoạt hình trượt xuống mũi, ánh mắt tinh ranh liếc nhìn cảnh giác.
Cầu vòm không dài cũng không ngắn, có hình chữ L và một ngã rẽ.
Khi bước đến đoạn đường song song với sân bay, Lai Lai nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa kính sân bay chạm đất.
Là tác giả nữ nọ.
Lai Lai cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Trong lúc đôi bên nói lời khách sáo, cô ta đã quan sát ba lô của Giản Tĩnh, bên trong nhét đầy vé máy bay từ mấy ngày trước, vé vào cổng xem biểu diễn của LGBT, bình xịt chỉ có ở cửa hàng miễn thuế, làm gì có ai ngụy trang tỉ mỉ đến thế chứ? Chắc chắn cô tới đây để du lịch.
Lý trí và kinh nghiệm không phát hiện được điểm bất thường nào, vì vậy có nghĩa cô tác giả chỉ trùng hợp xuất hiện ở đây ngày hôm nay mà thôi.
Thế nhưng, trực giác đổ chuông cảnh báo ầm ĩ, tóc gáy dựng lên, linh cảm chẳng lành khác thường vẫn tràn ngập trong đầu cô ta.
Trong lúc cô ta đang nao núng, một bất ngờ nho nhỏ xuất hiện trong hàng ngũ.
"Xuống dưới." Bé trai nhà sếp lớn có vẻ không hứng thú gì với cầu vòm, không cần cô giúp việc bế nữa, nằng nặc đòi xuống tự đi.
Cô giúp việc chỉ đành lúng túng thả cậu bé xuống.
Phu nhân buông Lai Lai ra, chuyển sang nắm tay con trai, đồng thời nhỏ giọng răn dạy: "Đừng chạy lung tung, sắp lên máy bay rồi."
Cậu bé mím môi, quay ngoắt đi tỏ vẻ không vui.
Phu nhân còn định nói gì đó, lại chợt phát hiện cảnh vệ bên cạnh bắt đầu căng thẳng. Bà ta bế con trai, luống cuống, hoảng hốt nhìn xung quanh.
Trên mái vòm hình tròn cách đó không xa, một bóng đen lẳng lặng đứng trước bức tường màu trắng.
Trời âm u, ánh sáng lờ mờ, laser màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện.
Lai Lai thầm nhủ ‘không hay rồi’, sau đó lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, chân nhắm thẳng về phía cabin, cơ thể căng chặt, lao vọt ra xa vài bước. Nhưng đúng lúc ấy, nhóm lính cảnh vệ cũng có phản ứng, bọn họ bao vây sếp lớn và phu nhân, ưu tiên đẩy họ vào trong cabin.
Chắc chắn rằng đây là một lựa chọn thông minh, nhưng đồng thời cũng chắn đường, tước đoạt cơ hội sống sót của Lai Lai.
Trên cầu vòm chật hẹp, Lai Lai vồ hụt.
"Rắc!" Tiếng thủy tinh vỡ lanh lảnh.
Viên đạn xuyên qua cửa kính cầu vòm, bắn thẳng vào ngực cô ta.
Máu bắn tung tóe.
Mặt cô ta biến dạng, cơ thể mất khống chế ngã sấp xuống, máu tươi nhanh chóng thấm ướt mặt đất.
Kính râm hoạt hình rơi xuống đất, để lộ một đôi mắt nhăn nhúm và phẫn nộ.
"Á!" Cô ta vươn tay, ra sức bò đi, kéo một vệt máu dài dưới người.
Tiếng bước chân vội vàng, không ai dừng lại cứu cô ta.
Lính cảnh vệ cũng thế, vệ sĩ cũng vậy, tất cả đều nắm rõ người mình phải bảo vệ là ai.
Trên nóc nhà, Tông Dã không hề hiếu chiến chút nào. Anh ta thu súng, ngón tay linh hoạt nhanh chóng tháo súng, vội vàng nhét vào trong túi thể thao đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Cùng lúc ấy, anh ta kéo khẩu trang trên mặt, cởi chiếc jacket màu đen vô cùng nổi bật, để lộ áo T-shirt đang rất thịnh hành bên trong, lật cổ tay đeo đồng hồ thể thao nhẹ nhàng, hợp thời trang, thêm một chiếc kính râm, hóa trang xong chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Nhưng nguy cơ vẫn chưa biến mất, so với hóa trang, việc quan trọng nhất vẫn là xử lý chứng cứ trong tay cái đã.
Cũng vào lúc đó, sếp lớn được bảo vệ bước vào cabin, tạm thời an toàn. Ông ta vừa thở dốc, vừa quát: "Chết tiệt! Bắt gã đó lại cho tôi! Tuyệt đối không được để gã thoát!"
"Vâng." Hai lính cảnh vệ và hai vệ sĩ ở lại, sáu người còn lại chạy ra khỏi cầu vòm, vọt vào phòng thông tin, truy kích tay súng bắn tỉa.
Sếp lớn tức anh ách, dám giết người ngay trước mặt ông ta, có phải lần sau sẽ ám sát luôn cả ông ta không?
"Đưa điện thoại cho tôi." Ông ta vươn tay.
Lính cảnh vệ đưa di động, ông ta bấm gọi, phẫn nộ nói: "Phong tỏa sân bay ngay, trước khi điều tra ra, không cho ai rời khỏi hết! Khó à? Cậu không nghĩ đây là ám sát à? Có người muốn giết tôi! Chuyện này liên quan đến ngoại giao hai bên đấy, phải bắt được người cho tôi!"
Ông ta rít gào một trận, hoàn toàn không nghe đối phương giải thích, gào xong lập tức đập mạnh.
Điện thoại bị vỡ màn hình rồi.
Nhóm tiếp viên hàng không hai mặt nhìn nhau, thầm lùi ra xa.
Phu nhân cũng không dám mở miệng an ủi, ôm con trai.
Trong cabin lặng như tờ.
Cách đó trăm mét, cửa lên máy bay đã vô cùng hỗn loạn.
Vì có người đến muộn, tâm trạng hành khách vốn đã nôn nóng khó chịu, vất vả lắm mới lần nữa bắt đầu lên máy bay lần nữa thì chợt có mấy người mặc đồng phục lao tới, tay cầm súng, ngang ngược tìm người lung tung.
Mọi người vừa phẫn nộ vừa sợ sệt, ai nấy đều chỉ trỏ.
Một lính cảnh vệ không chú ý, xô ngã một người đàn ông khỏe mạnh đang gọi điện thoại.
Đối phương xoay người, văng một câu tục tĩu.
Lính cảnh vệ này vốn hay cáu kỉnh, nhưng anh ta cũng biết tính tư lệnh, nếu không bắt được người thì chắc chắn anh ta sẽ không được yên thân. Anh ta không khỏi sốt ruột, muốn nhanh chóng lập công chuộc tội.
Nhưng người đàn ông khỏe mạnh nọ bắt bớ làm anh ta giận điên lên. Trong cơn tức, anh ta rút súng, nhắm ngay trần nhà, bóp cò.
Đoàng!
Đây không phải súng đã được trang bị đặc biệt như súng của Tông Dã, cộng thêm không có lớp kính ngăn cách, tiếng nổ vô cùng rõ ràng vang vọng trong phòng.
Các hành khách đứng gần đó đều ngớ ra.
Vào khoảnh khắc đối mặt với nguy cơ, đứng yên không nhúc nhích là bản năng của con người.
Còn các hành khách đứng xa hơn một chút, không nghe rõ thì vẫn hoạt động bình thường.
Bọn họ ghé tai, nhao nhao nghị luận.
"Có chuyện gì thế nhỉ?"
"Vừa rồi có phải tiếng súng không ta?"
Người có sức trí tưởng tượng phong phú hoặc người có cảm giác nguy cơ mãnh liệt buột miệng nói ra suy đoán đáng sợ nhất.
"Ối làng nước ơi, hình như chết người rồi."
"Giờ cất cánh cái gì nữa? Mau rời khỏi đây thôi!"
"Cứu mạng!"
Hoang mang và hỗn loạn như một trận ôn dịch, lây lan với tốc độ cực kì đáng sợ.
Có người ngỡ ngàng đứng tại chỗ, có người quay đầu bỏ chạy, còn có người gây hỗn loạn: "Cứu mạng! Giết người! Mau chạy đi!"
Hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn.
Đám đông ào ào bùng phát sức sát thương đáng sợ, người không kịp phản ứng lập tức bị vô tình giẫm xuống đất.
Giản Tĩnh thầm mắng họ một trận xối xả.
Nổ súng? Điên à mà nổ súng trong này?
Cô bất chấp, phản ứng đầu tiên chính là quay về phòng chờ.
Đám đông chen chúc, có người ngã sấp xuống, có người thét chói tai, có người chạy trốn, một đoàn du lịch chạy tới từ phía đối diện.
Giản Tĩnh hung bạo dừng lại, lao tới cướp loa của hướng dẫn viên du lịch.
Bật âm lượng tối đa, sử dụng thẻ tín nhiệm với mức độ lớn nhất.
"Đừng di chuyển! Đứng tại chỗ đừng di chuyển!" Cô la lớn: "Đang quay phim! Mọi người đừng lo lắng! Không cần chạy loạn!"
Cô dùng tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Pháp một lượt, nói dối không hề đỏ mặt: "Là đoàn làm phim đang quay phim. Mọi người đừng lo lắng! Không ai chết cả, không có đấu súng gì hết. Mong tất cả mọi người đừng hốt hoảng! Đứng yên tại chỗ, đừng di chuyển!"
Cô vừa nói, vừa nhảy lên ghế tựa cao cao, dùng hết sức hô lớn.
"Không có chuyện gì hết, là đoàn làm phim đang quay phim."
"Mong mọi người đứng yên tại chỗ, đứng di chuyển."
"Chú ý cụ già và trẻ em bên cạnh.”
"Everything is OK!"
"Stop running!"
"No shoot!"
Trong lúc hỗn loạn, tin tức rõ ràng và chính xác là quan trọng nhất, cộng thêm buff từ thẻ tín nhiệm, hành khách như ruồi bọ không đầu cuối cùng cũng dừng chân, nửa tin nửa ngờ xem xét.
Đúng lúc loa phát thanh vang lên.
"Kính thưa quý khách thân mến, vừa rồi thiết bị gặp sự cố. Xin mọi người đừng hoảng loạn! Hãy ở yên tại chỗ!"
"Xin vui lòng không tùy ý di chuyển! Máy bay lập tức cất cánh."
"Mời quý hành khách cảm thấy cơ thể bất ổn tới phòng y tế trước."
Tiếng loa phát thanh bình tĩnh, cứng nhắc có hiệu quả tốt hơn trong việc trấn an các hành khách còn đang nghi ngờ.
Giản Tĩnh nhẹ nhàng thở phào, chạy nhanh về phòng chờ.
Giữa đường, cô nhìn thấy một bóng người đi về phía mình, tay kéo áo khoác, giấu một ít đạo cụ đã được tháo dỡ dưới quần áo.
Anh ta liếc mắt ra hiệu.
Giản Tĩnh không thay đổi tốc độ di chuyển mà đổi tay xách ba lô. Vì khóa kéo ba lô không được kéo hết, nên để lại một lỗ hổng nhỏ.
Hai người lướt qua nhau.
Ba lô trong tay chợt nặng hơn.
Giản Tĩnh vòng tay ôm lấy ba lô, khéo léo kéo khóa lên, chuyển ba lô sang tay trái.
Phòng chờ gần ngay trước mắt.
"Mọi người không sao chứ?" Cô điềm nhiên như không có gì xảy ra, hỏi.
Khang Mộ Thành thở phào nhẹ nhõm, nhìn từ trên xuống dưới người cô một lượt: "Em đi đâu thế? Ban nãy có chuyện gì xảy ra đấy?"
"Sắp lên máy bay rồi, em đi mua một ít đồ ăn." Cô đeo ba lô trên lưng: "Kết quả gặp được một người bị thần kinh, tự dưng nã một phát súng lên trần nhà. Anh ta tưởng đang đóng phim à? Não bị úng nước rồi."
Chủ tịch Khang lắc đầu, cảm thán: "Mấy chỗ này đúng là loạn."
"Đúng thế đấy ạ." Cô vô cùng đồng ý, lại oán giận: "Mưa mãi mới tạnh, giờ lại xảy ra chuyện này, không biết còn có thể bay không nữa."
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ đúng là đen đủi, nhưng rất nhanh sau đó, nhân viên đi đến thông báo với bọn họ, hiện giờ chuyến bay của họ đã có thể cất cánh.
Giản Tĩnh sinh nghi: "Vừa rồi hỗn loạn..."
"Là hiểu nhầm." Nhân viên phục vụ nói: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng đảm bảo cho chuyến bay của quý khách chuẩn bị cất cánh."
Phía sân bay đã nói như thế, đương nhiên mọi người sẽ không từ chối. Tất cả đều đi theo nhân viên đăng ký chuẩn bị bay.
Phía trước là máy kiểm tra an ninh.
Giản Tĩnh: ‘Ôi.’
"Vô cùng xin lỗi, vì an toàn của mọi người, chúng tôi buộc phải kiểm tra an ninh thêm một lần nữa." Nhân viên công tác giải thích: "Nếu không có vấn đề gì, chuyến bay sẽ được cất cánh."
Đến giờ, chuyến bay đã bị trễ hơn năm tiếng đồng hồ. Người thượng đẳng đến mấy cũng khó có thể từ chối kiểm tra an ninh, làm hoãn chuyến bay của mình.
Không có hành khách nào có ý kiến khác.
Họ bắt đầu kiểm tra an ninh.
Một người phụ nữ cao gầy đứng bên cạnh máy kiểm tra an ninh, ánh mắt sắc bén lần lượt lướt nhìn hành khách. Cô ta chính là lính cảnh vệ nữ mà Tông Dã cảnh giác cao độ. Giờ xem ra phán đoán của anh ta trước đó vô cùng chính xác.
Cô gái này không đơn giản.
Cô ta lập tức ý thức được có lẽ kẻ tập kích ở ngay trong phòng chờ cho khách quý, kẻ đó chính là một hành khách nào đó. Vì vậy, cô ta để máy bay cất cánh đúng giờ, vừa có thể tránh đắc tội khách quý, vừa có thể nhanh chóng khoanh vòng người có hiềm nghi.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, hung thủ không kịp xử lý hung khí. Nếu gã cho rằng có thể giành lên máy bay trước một bước, trốn thoát thành công thì có lẽ ngay lúc này, gã vẫn đang giữ chứng cứ trí mạng.
Đỉnh đấy.
Giản Tĩnh nghĩ rồi mỉm cười với cô ta.
Lính cảnh vệ nữ nhìn thấy, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt bức người.
Giản Tĩnh bỗng gây khó dễ: "Xin hỏi một chút, vì sao cô gái này lại ở đây? Hình như cô ấy không phải nhân viên bảo vệ, có quyền soát hành lý của chúng tôi không?"
Nghe vậy, những người khác cũng chú ý đến.
Mắt lính cảnh vệ nữ sáng quắc, khí thế hung hăng: "Đưa ba lô của cô đây!"
"Cô là công chức của hãng này?" Giản Tĩnh vẫn đưa ra những lời này chất vấn nhân viên kiểm tra an ninh: "Tại sao hãng các anh lại để người hãng khác kiểm tra an ninh thế?"
Nhân viên kiểm tra an ninh ấp úng.
Anh ta có thể biết gì chứ? Đều là mệnh lệnh của lãnh đạo mà.
Lính cảnh vệ nữ không nhìn anh ta, đẩy người ra, giơ tay phải cướp ba lô của Giản Tĩnh.
Giản Tĩnh giữ chặt cổ tay cô ta.
Vừa mới vật lộn, hai người lập tức biết trình độ của nhau.
Lính cảnh vệ nữ tưởng đã bắt được hung thủ, adrenalin tăng vọt, một tay lập tức rút súng, định khống chế cô trước.
Giản Tĩnh lấy hộ chiếu ra, chậm rãi nhét vào túi tiền trước ngực áo liền quần.
Họng súng tối đen như mực nhắm ngay một góc hộ chiếu màu đỏ.
"Cô định nổ súng à?" Cô bình tĩnh hỏi: "Cô cứ thử nổ xem."
Ngón tay lính cảnh vệ nữ chạm vào cò súng, nhưng cô ta tạm thời không dám nhấn xuống.