Bóng tối mơ hồi che khuất chân trời, dòng xe nối đuôi nhau, ánh sáng kéo dài trên con đường vô tận. Hạt mưa rơi xuống đập vào cửa sổ thủy tinh, làm nhòe ánh đèn neon.
Lờ mờ lại mộng mơ.
Tông Dã đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía đường chân trời.
Mỗi một phút, đèn của chiếc xe nào đó chiếu vào phòng, xẹt qua ô cửa kính, chiếu lên mặt Giản Tĩnh. Cô lập tức tỉnh dậy từ cơn mơ: “Á, tôi ngủ quên mất.”
Tông Dã quay đầu lại: “Không sao, đã hoàn thành rồi.”
Giản Tĩnh lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt tập trung vào thứ được đặt trên bàn. Cô cầm lên, cảm nhận tính mát lạnh của gel Silica, hướng mặt về phía gương, chậm rãi dán lên mặt.
Chỉ thoáng chốc, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ xuất hiện.
“Thật là lợi hại.” Cô khó nén được kinh ngạc.
Hôm nay là ngày thứ ba mà Tông Dã đã hẹn, là ngày cuối cùng, anh ta đã giúp cô chế tạo ra một món đồ thần kỳ như vậy.
So với hóa trang tỉ mỉ thì độ tự nhiên của mặt nạ không bằng được, phải dùng kính râm và khẩu trang che đi mới được, nhưng quả thực quá dễ dàng. Chỉ cần nhúng nước, đắp lên mặt, điều chỉnh lại chút là có thể đổi một khuôn mặt rồi. Tốc độ lại nhanh, trong vòng mười phút đã có thể hóa trang xong, rất tiện lợi.
“Có hài lòng không?” Anh ta hỏi.
Giản Tĩnh yêu thích nói: “Hài lòng.”
“Ừm, cam kết của tôi với em đã hoàn thành rồi đấy.”
“Hả?” Giản Tĩnh ngước mắt lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Anh phải đi rồi à?”
Tông Dã nói: “Tôi nói rồi, chỉ có ba ngày, thời gian đã đến.”
“Haizz.” Cô khẽ thở dài.
“Sẽ gặp lại thôi.” Anh ta nói: “Tôi chắc chắn đấy.”
Giản Tĩnh tò mò: “Nhanh lắm sao?”
“Lần này có thể sẽ hơi lâu.” Tông Dã ám chỉ: “Dù sao thì con người cũng phải trả cái giá thật lớn cho sự lựa chọn của mình.”
Cô ‘ồ’ một tiếng, nhìn anh ta chăm chú.
“Không không.” Anh ta cười, che mắt cô: “Đừng quan sát tôi, phân tích tôi, nghiên cứu về tôi, không có lợi gì cho em đâu.”
Giản Tĩnh: “Ai cũng có lòng hiếu kỳ.”
Tông Dã vẫn lắc đầu.
Cô chần chờ một lát rồi nhượng bộ, nói: “Thôi được.”
Đàn ông ấy mà, có thần bí hay không cũng không sao cả, chỉ cần có năng lực thì chính là người đàn ông tốt!
“Tạm biệt?”
Tông Dã không khỏi bật cười, khi phụ nữ vô tình thì sẽ rất vô tình.
Cô gái xinh đẹp luôn như vậy.
Anh khom người, nói bên tai cô: “Em sẽ có cách tìm được thôi.”
Hơi thở thổi vào tai ngứa ngáy, Giản Tĩnh chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đầy vô tội: “Thế á?”
Anh ta mỉm cười.
“Tạm biệt.”
Lúc cô về tới nhà, mưa đã tạnh.
Giản Tĩnh xoa đầu chú chó đang vui sướng nhảy cẫng lên, nhìn thấy món quà được đặt ở cửa.
Quà của Giang Bạch Diễm do cậu ta tiện đường đưa tới, đặt ở tủ cạnh ngưỡng cửa. Cô cho cậu ta mật khẩu, có thể mở cửa tạm thời. Cậu ta còn giúp cô chỉnh lại cây xanh ngoài ban công, cây cần phơi thì mang ra phơi, cây cần đổi chậu thì đổi chậu.
Cô nhắn tin cho Giang Bạch Diễm: ‘Tôi nhận được rồi, cảm ơn cậu.’
Giang Bạch Diễm: ‘Không cần khách sáo, cũng chẳng phải thứ đắt tiền gì.’
Giản Tĩnh dừng ở đó, quyết định gạt cậu ta chuyện hôm qua.
Đi làm quá bi thảm.
Cô gửi qua một icon không có nghĩa, bắt đầu mở quà.
Ngoại trừ cái hộp cô thấy ở trường quay, còn có một thùng đồ ăn vặt cho chó, là đồ nhập khẩu, chưa gỡ mác, có lẽ là ‘đồ tặng kèm’ của Pudding.
Giản Tĩnh mở túi ra, đút cho Kỵ Sĩ một miếng.
Nó rất thích, không ngừng vẫy đuôi, cái tai to cũng vẫy lên vẫy xuống, vô cùng đáng yêu.
“Ngoan quá.” Cô sờ đầu nó, đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, nhất thời giận không biết xả đi đâu.
Cách xa ngàn cây số.
Bốn người Quý Phong, anh Cao, Tiểu Lý và một vị tiền bối nào đó vừa kết thúc điều tra, đang ăn điểm tâm ở một quán nhỏ ven đường.
Điện thoại rung lên.
Anh đang cầm thìa canh, một tay khác cầm bánh kẹp thịt, không tiện cầm lên nghe, chỉ mở loa ngoài.
Là một voice chat.
Của cô Giản.
“Tên khốn kiếp nhà anh!”
Mọi người đồng loạt nhìn lại, bao gồm cả bà chủ cửa hàng điểm tâm.
Quý Phong: “??”
Voice chat phát liên tục, không cho anh cơ hội tắt đi.
Tin thứ hai: “Ai bị trộm đồ? Ai bị bạo hành gia đình? Ai bị quay lén? Ai yêu đương qua mạng bị lừa gạt?”
Anh không kìm được mà mắng một tiếng: “Mọe…”
“Anh thấy tôi giống thế hả?” Tin nhắn tra hỏi thứ ba.
Quý Phong: “…”
Anh Cao tò mò: “Này, cậu làm gì mà khiến cô Giản tức giận như vậy thế?”
Mặt Quý Phong thể hiện không thể nói hết trong một hai câu rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Tín hiệu được kết nối rất nhanh.
Cô cười nhạt: “Ha ha.”
“Ai nha, tôi không biết đó là cô.” Giọng Quý Phong vô cùng lạ lùng: “Thật sự không nhận ra được, tôi còn cho là một cô gái bình thường nữa. Cô Giản giỏi thật đấy, cô học ở đâu vậy?”
“Hừ.”
“Tôi hoàn toàn không để ý tới.” Anh nói rất chân thật: “Cô diễn quá giống thật, không thể trách tôi được chứ?”
“Anh thật sự không nghi ngờ gì sao?” Cô nửa tin nửa ngờ.
Quý Phong nhịn cười nói: “Hoàn toàn thay đổi thành người khác luôn, tôi nghi ngờ gì chứ?”
Giản Tĩnh nghi ngờ nói: “Anh nhìn tôi rất nhiều lần.”
“Người đến cửa hàng đó đều là khách quen, lạ mặt mà, khó tránh sẽ nhìn nhiều mấy lần.” Quý Phong giải thích: “Tôi đâu phải chỉ nhìn mình cô đâu, nhìn cả tên hôm qua bị bắt nữa mà.”
Giọng cô lại lạnh xuống: “Ồ, nói vậy là hôm qua anh cũng nghi ngờ tôi là tội phạm truy nã sao?”
“Đương nhiên không rồi.” Quý Phong thành khẩn nói: “Khí chất hoàn toàn khác nhau.”
Điện thoại bị tắt âm trong giây lát.
Sau một lát, cô hỏi: “Tôi có gì sơ hở không? Anh nói thật đi.”
“Ừm.” Quý Phong nhớ lại, nói: “Không nói rõ được.”
“Không nói rõ được là có ý gì?”
“Hẳn là không có sơ hở.” Anh nói: “Nhưng lúc đó tôi cảm thấy cô đang tìm người.”
Giản Tĩnh: “Thật sao?”
“Ừ.”
“Vậy mà anh nói không nghi ngờ tí nào à?” Đột nhiên cô cao giọng lên, cũng tức giận trở lại: “Đồ lừa đảo!”
“Không nghĩ đó là cô.”
“Vừa đổi mặt đã không nhận ra, quả nhiên đàn ông đều nhìn mặt.” Giản Tĩnh trợn trắng mắt: “Tạm biệt.”
Cô mạnh mẽ cúp điện thoại.
Quý Phong nghẹt thở, nhìn điện thoại lại nhìn trời, thở dài, quay về ăn điểm tâm tiếp.
Anh Cao hóng hớt: “Dỗ xong rồi hả?”
“Đây chính là cô Giản mà các anh nhắc tới sao?” Tiểu Lý nhiệt tình góp chuyện: “Bạn gái tôi là fan của cô ấy, không ngờ bên trong cô ấy lại hung dữ như vậy, tôi còn tưởng cô ấy là một thục nữ hiền lành nữa.”
Anh Cao lập tức bảo vệ cô: “Không, cô Giản rất tốt tính, đối với chúng tôi rất khách khí, việc có thể giúp thì xưa giờ chưa từng từ chối việc gì.”
“Sao cô ấy lại hung dữ với anh Quý như vậy chứ?” Tiểu Lý khó hiểu nói.
Anh Cao: “Có người làm sai mà.’
“Lần này tôi không làm gì cả.” Quý Phong cảm thấy vô cùng bất lực.
Anh nói phát hiện sơ hở, cô Giản nhất định sẽ mất hứng, cô chỉ muốn thắng anh một lần thôi. Nhưng nói không nhìn ra thì lại biến thành đàn ông chỉ nhìn mặt, không đẹp sẽ có thái độ khác.
Công chúa chính là công chúa, tính tình này… Anh lắc đầu, bỗng nhiên cười lên.
…
Buổi chiều, Lego được đưa tới.
Giản Tĩnh vừa ngủ bù xong, tinh thần lười biếng, không có hứng thú lắp ghép nên chỉ để qua một bên. Chần chờ hồi lâu, cô cầm thiệp chúc mừng tặng kèm lên xem.
Khang Mộ Thành viết cái gì vậy chứ?
Cô xoắn xuýt hồi lâu, chậm rãi mở ra xem.
Chỉ một hàng chữ.
‘Xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa.’
Giản Tĩnh: “Phụt…”
Hoàn toàn không ngờ tới.
Anh lại có thể viết ra được lời xin lỗi y như học sinh tiểu học như thế.
Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn wechat cho Khang Mộ Thành: ‘Em nhận được đồ rồi.’
Khang Mộ Thành: ‘Ừ.’
Cô: ‘Anh xin lỗi không có thành ý.’
Anh lập tức gọi lại, nhưng khi cô nhận chỉ nghe được tiếng hít thở.
Giản Tĩnh khẽ cười, kéo dài giọng: “Tổng Giám Đốc Khang…”
“Có muốn đi ăn không?” Anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, thử thăm dò: “Anh tới đón em.”
“Đi đâu cơ?”
“Đi đâu cũng được.”
“Không muốn đi đâu cả.” Cô ngáp một cái: “Hay là, anh tan ca tới đây ghép lego với em đi. Anh đưa tới mà, lúc nào ghép xong em sẽ tha thứ cho anh.”
Khang Mộ Thành: “…”
“Nếu không đến em sẽ tiếp tục giận anh…” Cô uy hiếp.
Khang Mộ Thành cười, hòa nhã nói: “Được, anh sẽ tan làm sớm.”
“Vậy còn được.” Cô hài lòng cúp điện thoại.
Hơn sáu giờ, cô còn chưa ăn tối thì Khang Mộ Thành đã tới.
Giản Tĩnh ngạc nhiên ra mở cửa: “Em còn tưởng sớm lắm cũng phải tám giờ anh mới đến chứ.”
Khang Mộ Thành mỉm cười, vỗ đầu Kỵ Sĩ, xách hộp đựng đồ ăn: “Em ăn chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Thế cùng nhau ăn nhé.” Anh nói.
Tối nay Giản Tĩnh gọi món cá nấu dưa chua, Khang Mộ Thành mang đến món ăn của một quán đồ ăn Quảng Đông, bày ra cũng đủ nửa cái bàn, hai người ăn dư dả.
Khang Mộ Thành nói chuyện quan trọng trước: “Viết được bao nhiêu rồi?”
“Đừng giục em.” Cô nói: “Hai ngày nay bận lắm.”
Anh hỏi: “Lại gặp phải vụ án à?”
“Không phải.” Cô cong khóe môi lên, mặt đầy hớn hở: “Tóm lại, không nguy hiểm.”
Khang Mộ Thành dừng lại, nhìn mặt cô. Không nguy hiểm… Bắt đầu từ khi nào mà cô đã theo thói quen thêm lời này vào rồi?
Đã quá nhiều lần, hai năm qua, anh luôn nghe được ba chữ ấy từ miệng cô, nhưng anh biết không phải thế.
Cô không ngừng xuất hiện ở hiện trường vụ án giết người, không ngừng đấu trí đấu dũng với tội phạm giết người, thậm chí còn giao đấu với phần tử nguy hiểm cực đoan không chỉ một lần.
Quá nguy hiểm. Mỗi lần anh thấy thông báo của cảnh sát, nghe chưa rõ hai chữ “Giản X” thì lòng đã không yên rồi.
Đương nhiên, có thể thấy được thông báo, cũng có nghĩa là cô vẫn bình an vô sự, nhưng anh khó tránh khỏi mất mác vì cô đã giấu giếm anh hết lần này tới lần khác.
Sao hai người lại tới mức này? Có phải là vì cô đã thay đổi, trở nên yêu thích mạo hiểm không?
Hình như không phải vậy.
Anh biết mình cũng có trách nhiệm, nhưng không biết nên giải quyết thế nào.
“Tổng Giám Đốc Khang?’ Giản Tĩnh do dự nói: “Em không gạt anh đâu.”
“Xin lỗi.” Khang Mộ Thành hoàn hồn, hơi im lặng một lúc rồi đi thẳng vào vấn đề: “Tĩnh Tĩnh, giờ em có rất nhiều chuyện không muốn nói với anh, sợ anh ngăn cản em đúng không?”
Giản Tĩnh không ngờ anh lại trực tiếp như vậy, cô sửng sốt, nói: “Không phải, em chỉ… chỉ sợ anh lo lắng thôi.”
“Em gặp nguy hiểm, sao anh có thể không lo lắng cho được?”
Cô lộ ra vẻ mặt không biết phải làm sao. Đây chính là điểm mấu chốt, mặc kệ thế nào cũng không thể bỏ xuống ràng buộc, mà cô cũng không thể vì anh lo lắng mà vứt bỏ nó được.
“Thật ra cũng không có gì xấu cả.” Cô thử thuyết phục anh: “Em có thể giải quyết được, anh không biết cũng đỡ mất công lo lắng. Nếu em không giải quyết được, anh lo lắng cũng vô ích.”
Khang Mộ Thành nói: “Anh không muốn bị giấu giếm.”
Giản Tĩnh không lên tiếng.
Anh không nhịn được mà thở dài, tranh thủ nói: “Ít nhất cũng để anh biết em muốn làm gì.”
“Rồi thế nào?” Cô hỏi ngược lại: “Nguy hiểm sẽ không tăng lên, cũng không bớt đi.”
“Đúng.” Khang Mộ Thành gật đầu: “Nhưng ít nhất em cũng biết có người đang lo lắng cho em, đang nhớ mong em, lúc em quyết định chuyện gì đó, nói không chừng sẽ suy nghĩ nhiều hơn chút.”
Cô ngây ngẩn.
Anh thành khẩn nói: “Tĩnh Tĩnh, anh không yêu cầu em vì anh mà từ bỏ điều gì cả, nhưng chỉ cần em có thể nghĩ kĩ hơn, anh cũng không uổng công lo lắng cho em, không phải sao?”
Lời này cũng có đạo lý, cô chần chừ, không biết trả lời thế nào.
Khang Mộ Thành bình tĩnh nói: “Ở trong lòng em, chắc anh cũng đáng để em do dự một giây chứ?”
“Cũng không ít thế đâu.” Giản Tĩnh không nhịn được mà cười: “Tổng Giám Đốc Khang, anh nên có niềm tin với mình hơn đi.”
Khang Mộ Thành nhìn cô.
Cô: “?”
“Từ nay về sau, em gọi tên anh đi.”
“Đối với em, e rằng Tổng Giám Đốc Kim Ô không đáng một giây.” Khang Mộ Thành nói: “Hy vọng anh sẽ được.”
Cô: “Ừm…”
“Không phải muốn ghép lego sao?” Anh nói: “Không còn sớm nữa, bắt đầu đi.”
Hộp lego được đặt bên cạnh, Khang Mộ Thành dọn ra khu vực phòng khách, bỏ đồ xếp xuống đất, cũng không dọn ghế ra mà cầm cái đệm mây, bắt đầu nghiên cứu hình vẽ.
Anh chưa từng ghép lego, chỉ có thể ưu tiên chọn cái máy đánh chữ kiểu cổ điển dễ ghép nhất.
Mấy ngàn mảnh ghép.
Khang Mộ Thành dựa theo bản hướng dẫn, bắt đầu lắp ghép.
Giản Tĩnh lập tức gia nhập.
Lúc bắt đầu, Khang Mộ Thành còn nói với cô mấy câu, hỏi cô ghép xong rồi định để chỗ nào, nhưng sau khi tính sai hai mảnh ghép, anh nhíu mày lại, dùng thái độ làm việc để hoàn thành trò chơi này.
Giản Tĩnh: Haizzz.
Kẻ cuồng công việc đi đến đâu cũng cuồng công việc.
Cô trơ mắt nhìn Khang Mộ Thành ngồi ngay ngắn, vừa nghiên cứu tờ hướng dẫn, vừa lên mạng tra tài liệu, luôn dừng lại suy tính, hoàn toàn dùng sức lực làm dự án lớn.
“Tổng Giám Đốc Khang, ăn khuya không?” Cô tựa trên lưng Kỵ Sĩ, ngồi bên cạnh hỏi.
“Gọi tên.” Khang Mộ Thành uốn nắn, rồi đáp: “Cũng được, em gọi đi.”
Giản Tĩnh gọi pizza ăn khuya, vừa ăn vừa trên game trên điện thoại.
“Em còn chưa làm xong đâu.” Khang Mộ Thành nhắc nhở.
Giản Tĩnh: “…”
Sao ghép lego mà còn phải phân chia nhiệm vụ nữa chứ?
Cô không tình nguyện bò dậy, bắt đầu hoàn thành phần của mình.
Mười hai giờ.
Cô đứng lên hoạt động cơ thể, đi lại một lát, uống nước, chơi với chó, rồi thử khuyên anh: “Không xong thì thôi, em cảm thấy cái này khó lắm, để lần sau đi.”
“Không phải em nói phải ghép xong sao?” Khang Mộ Thành đã cởi áo vest, tay áo sơ mi bị vén cao lên, vẫn không có ý định từ bỏ.
Giản Tĩnh: “… Em nói đùa thôi.”
“Anh đã hứa với em rồi.” Anh nhìn chỗ mảnh ghép còn lại, tính toán rồi nói: “Chắc sẽ xong trước khi đi làm.”
Giản Tĩnh: “Thức đêm dễ đột tử lắm đấy.”
“Có lẽ thế, em cũng có thể cảm nhận chút lo lắng ngày thường của anh.” Anh bình thản nói.
Giản Tĩnh: “Nhưng em buồn ngủ.”
“Thế em vào ngủ đi, anh làm xong đã.”
Cô hoàn toàn thất bại, không thể làm gì khác hơn là quay về ghép tiếp.
Ba giờ sáng, hai người ghép xong máy đánh chữ.
Giản Tĩnh như trút được gánh nặng, tuyên bố: “Khang Mộ Thành, em không muốn làm việc cùng anh nữa.”
Anh khẽ cười.
“Mơ đi.” Anh nói: “Trước tháng chín, giao chương cuối cùng ra.”