Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 344 - Chương 345

Chương 345

Dưới sự thúc giục của Tổng Giám Đốc Khang, rốt cuộc Giản Tĩnh cũng giao nộp bản thảo [Thiếu nữ mộng du] trước khi khai giảng.

Đã hoàn thành KPI năm nay rồi.

[Ác Quỷ 4]? [Ác Quỷ 4] là cái gì? Có ăn được không?

Dĩ nhiên, từ tinh thần trách nhiệm của tác giả, Giản Tĩnh vẫn đến thăm trường quay của đoàn phim [Ác Quỷ] như thường lệ. Bộ đầu còn lạ, bộ thứ hai đã quen, đến bộ thứ ba, mọi người đã quen đến độ có thể chê bai nhau.

Đạo diễn hoàng hỏi: “Khi nào viết bộ thứ tư?”

Giản Tĩnh: “Không biết.”

Biên kịch Hứa muốn đánh chết cô: “Rảnh rỗi thì ra sách mới đi, không rảnh thì viết bộ thứ tư.”

Cô nhìn xung quanh.

“Tổng Giám Đốc Khang còn nói tôi đừng ép cô.” Biên kịch Hứa cầm cuốn kịch bản, tức giận nói: “Cô nói đi, đây cũng coi là ép hả? Tôi đang giục cô phát tài đó! Cô có biết rating năm nay chúng ta lại đứng đầu không?”

Ông ta vuốt tóc: “Vì giữ được vị trí này, cô có biết tôi rụng bao nhiêu tóc không?”

Giản Tĩnh giả bộ câm điếc: “Xem ra mọi người bận rộn rất nhiều việc, tôi không làm phiền nữa, bai bai.”

“Quay lại đây.” Biên kịch Hứa túm lấy cô: “Đã tới rồi, không ở lại được một ngày rồi hẵng đi sao?”

Giản Tĩnh nhìn đồng hồ: “Không được, tôi còn phải đến Ninh Huyền. Lái xe từ đây đến đó, một tiếng có đến được không?”

“Cô qua đó làm gì? Ồ, không đúng, tôi nhớ Giang Bạch Diễm đang quay phim bên đó.” Biên kịch Hứa nhiều chuyện: “Đi kiểm tra hả? Tình hình hai người thế nào rồi?”

Cô nói: “Cậu ấy nói bên kia có ma quỷ lộng hành.”

Biên kịch Hứa sửng sốt.

“Tôi chưa thấy ma bao giờ.” Giản Tĩnh đầy hứng thú nói: “Đi qua hóng hớt.”

Biên kịch Hứa: “…”

Đạo diễn Hoàng hỏi: “Ma quỷ gì thế? Đó không phải địa điểm du lịch sao?”

Ninh Huyền cách thành phố Hòa Bình không xa, lưu giữ rất nhiều kiến trúc cổ từ thời Minh, Thanh và Dân Quốc, coi như là một thành phố du lịch, nhưng không nổi tiếng lắm, chỉ có những người yêu thích kiến trúc cổ biết rõ.

Chính quyền địa phương cho một số kiến trúc cũ đã được tu sửa mở cửa, cho phép đoàn phim vào quay, vừa kiếm chi phí trùng tu, vừa xem như tuyên truyền.

Giang Bạch Diễm đã quay phim xong, nhân lúc rảnh rỗi tiến vào đoàn phim [Điệp Chiến].

Vốn dĩ Giản Tĩnh không có chút hứng thú nào, nhưng đêm qua cậu ấy gọi cho cô, nói ở một căn nhà cổ có ma quỷ lộng hành, hỏi cô có muốn đến điều tra không.

Cô hỏi: “Có ma thật hay là người giả thần giả quỷ?”

“Không biết nữa.” Giang Bạch Diễm thành thật nói: “Đoàn phim muốn tìm người đuổi ma, chị có muốn tới xem thử không?”

Giản Tĩnh vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng từ khi gặp gã Tề Thiên kia, thế giới quan của cô đã dao động không chỉ một lần.

Mặc dù không quá hiểu biết, nhưng hẳn là dùng ma pháp đánh bại ma pháp.

Đi xem thử coi.

Biên kịch Hứa nói đầy hàm ý: “Chuyện này ấy mà, thà tin là có còn hơn không. Có phải lúc đoàn phim khai máy không chuẩn bị tốt không?”

“Quay phim ở những căn nhà cổ như thế, nhất định phải thông báo cho người ta trước thời hạn.” Đạo diễn Hoàng truyền thụ kinh nghiệm: “Khách khí mà nói thì là anh không cản trở tôi, tôi cũng không quấy rầy anh.”

Giản Tĩnh: “Các chú đều tin sao?”

“Có lúc không thể không tin.” Biên kịch Hứa nói.

Đạo diễn Hoàng gật đầu.

“Ồ, vậy nếu tôi bắt được thì sẽ mang cho các chú xem.” Cô cười híp mắt nói: “Chờ tin tốt của tôi nhé.”

Biên kịch Hứa cố gắng vớt vát: “[Ác Quỷ 4] thì sao?”

Giản Tĩnh quay đầu chạy mất.

Đạo diễn Hoàng thở dài: “Thôi đi, viết vì kiếm tiền còn không bằng không viết.”

“Từ góc độ này mà nói, Giản Tĩnh rất may mắn.” Biên kịch Hứa nhún vai, len lén nhiều chuyện: “Lão Hoàng, tôi nói này. Hôm trước tôi gọi cho Tổng Giám Đốc Khang của Kim Ô, nói bóng nói gió một chút, ông biết cậu ấy có phản ứng gì không?”

Ông ta lắc đầu: “Suýt chút nữa trở mặt với tôi luôn, giống như là tôi cần tiền mà làm nhục linh khí của Tĩnh Tĩnh vậy. Ối giời ơi, hung dữ muốn chết.”

Đạo diễn Hoàng là người bảo thủ, cũng không nhịn được mà cười lên: “Tôi nghe nói Giản Tĩnh có một biệt danh, là công chúa Kim Ô.”

“Thật đó.” Biên kịch Hứa chọc đúng chỗ ngứa.

Hai người cùng nhau cười lên.

Bên kia, Giản Tĩnh chậm rãi lái xe đến Ninh Huyền.

Nơi này chia làm hai khu cũ và mới. Khu cũ đều là những kiến trúc cổ, tiểu khu cũ. Khu mới được hoạch định trong những năm gần đây, hoàn cảnh và giao thông tiện lợi hơn.

Theo đó, hẳn đoàn phim nên quay ở khu mới, nhưng lần này lại không như vậy.

Đoàn phim tìm được một nhà dân ở khu cũ, vòng qua nửa con phố là đến trường quay, không chỉ thuận tiện mà còn có không khí.

Tổ tiên của chủ nhà là địa chủ giàu nhất huyện thành, ông có từng tham gia kháng chiến nhưng đã hy sinh ở xứ lạ từ lâu.

Những chuyện ông ấy trải qua có nhiều chỗ tương tự với nhân vật nam chính của Giang Bạch Diễm.

Ví dụ, đều là con nhà địa chủ, gia cảnh giàu có, trước kia đi du học đón nhận tư tưởng mới, về nước muốn cứu vãn đất nước đang lâm nguy.

Đạo diễn sắp xếp cho diễn viên ở gần đó để trải nghiệm và suy tưởng nhiều hơn.

Giang Bạch Diễm yêu nghề lại làm việc nghiêm túc, khi quay phim rất ít than mệt. Nhà dân này dù đã cũ nhưng điện nước đều đầy đủ, điều kiện không quá kém, cậu không có ý kiến gì cả.

Nhưng những diễn viên khác lại một lời khó nói hết.

Hai ngày nay, lịch sử tin nhắn của cậu và Giản Tĩnh cơ bản như sau:

Giang Bạch Diễm: ‘Tan ca rồi, vừa ăn dưa vừa nghịch điện thoại, hôm nay sao sáng lắm’

Giang Bạch Diễm: ‘Ôi má ơi, nam phụ lại ra ngoài uống rượu, ồn chết mất’

Giang Bạch Diễm: ‘Anh ta còn mang một cô gái về, ghê quá’

Giản Tĩnh: ‘Ai đấy? Bạn gái hả?’

Giang Bạch Diễm: ‘Để tôi đi rình xem sao’

Giản Tĩnh: ‘Không phải trước kia anh ta từng phủ nhận scandal à? Giả sao?’

Giang Bạch Diễm: ‘Hình như là fan… Quản lý của anh ta đi rồi’

Giản Tĩnh: ‘Ô’

Giang Bạch Diễm: ‘Ngủ đây, ngủ ngon nhé’

Giang Bạch Diễm: ‘Tĩnh Tĩnh, tôi dậy rồi, mới ăn sáng xong. Chị Trần nói với tôi sáng nay chị ấy thấy cô fan kia’

Giản Tĩnh: ‘Qua đêm hả?’

Giang Bạch Diễm: ‘Giới giải trí loạn lắm’

Hoặc là…

Giang Bạch Diễm: ‘Ngủ trưa, tự chụp’ (đính kèm ảnh)

Giản Tĩnh: ‘???’

Giang Bạch Diễm: ‘Đang quay với đối thủ của nữ chính lại hỏng, ngay mai quay tiếp’

Giản Tĩnh: ‘Tôi nghe nói kĩ năng diễn xuất của cô ấy tốt lắm mà? Sao lại thế?’

Giang Bạch Diễm: ‘Hình như chồng cô ấy tới trường quay thăm, rồi quan hệ với nữ phụ thứ tư, bị bắt tại trận’

Giản Tĩnh: ‘Hóng nha (meme)’

Đương nhiên, những tin nhắn này đều rất bình thường.

Chuyện không bình thường đã bắt đầu từ một tuần trước rồi.

Bảy ngày trước, Giang Bạch Diễm nói: ‘Mệt quá, vành mắt tôi đen rồi (đính kèm ảnh selfie)’

Giản Tĩnh: ‘?’

Cậu: ‘Tối qua có người khóc, cứ khóc mãi, ngủ không ngon. Hình như cửa sổ bị hư, cứ kêu kẽo kẹt mãi. Tôi thảm quá, muốn Tĩnh Tĩnh ôm một cái mới dậy được’

Giản Tĩnh: ‘Không phải ai đó bị cưỡng bức đấy chứ?’

Giang Bạch Diễm: ‘0.0’

Năm ngày trước.

Giang Bạch Diễm: ‘Xe của nam thứ hai bị người ta tạt máu chó, không biết sao nữa’

Giản Tĩnh: ‘Fan tư sinh à?’

Giang Bạch Diễm: ‘Không hẳn’

Ba ngày trước.

Giang Bạch Diễm: ‘Ảnh phòng (đính kèm ảnh)’

Giản Tĩnh: ‘Chỗ nào đây? Sao lại nhiều huyết thủ ấn thế?’

Giang Bạch Diễm: ‘Phòng của tôi…’

Giản Tĩnh: ‘Cậu không sao chứ?’

Giang Bạch Diễm: ‘Không sao, tôi chuyển phòng đây. Tĩnh Tĩnh, chỗ này lạ lắm’

Cậu giải thích: ‘Ông chủ nói, căn nhà này vốn là một bộ phận của nhà tổ nhà ông ấy, coi như là nhà sau, trước kia từng có người chết!’

Giản Tĩnh: ‘Vợ bé ly kì tự sát, ma nữ áo đỏ đi lang thang khắp nơi?’

Cậu: ‘Không phải, là thiên kim tiểu thư nhà giàu bị một thiếu gia phụ lòng lừa gạt, mang thai treo cổ chết, thề sẽ giết những kẻ phụ tình trong thiên hạ’

Hôm qua.

Giang Bạch Diễm: ‘Có ma á, nam thứ hai nói hôm qua anh ta ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy có người sờ mặt anh ta…’

Không biết có phải đã có ấn tượng ban đầu hay không, lúc này đứng bên ngoài căn nhà, Giản Tĩnh cảm thấy nó thật âm trầm, vách tường rêu phong nhuốm đầy màu tháng năm.

Mái hiên từng được sửa, ngói mới tinh, con đường trước cửa được trải xi măng, trong góc đặt mấy miếng gạch xanh, đã mọc đầy rêu.

Khu nhà này có hai lối vào trước sau, ở giữa là sân vườn hóng mát và lều che nắng dựng ra ngoài. Mỗi một căn nhà đều là nhà đơn, có phòng tắm riêng.

“Tĩnh Tĩnh.” Giang Bạch Diễm thò đầu ra, vẫy tay với cô: “Nhanh tới đây, tôi gọi trà trái cây cho chị.”

Cô đi vào phòng cậu, ngắm nhìn xung quanh: “Không phải căn phòng trước kia đúng không?”

“Ừ, đổi rồi.” Cậu lấy một ly trà trái cây ướp lạnh trong tủ lạnh ra: “May còn phòng trống.”

Giản Tĩnh nhấp một ngụm trà lạnh, nước trái cây mát mẻ làm giảm bớt sự nóng bức của nắng gắt cuối thu. Cô tò mò kiểm tra phòng một lần, không phát hiện có gì khác thường.

“Chỉ là phòng cũ thôi.” Cô nói: “Nào, mang tôi đến căn phòng trước kia xem.”

Giang Bạch Diễm cầm quạt quạt cho cô: “Nghỉ ngơi chút đã, có nóng lắm không? Tối nay chúng ta ra ngoài ăn, tôi biết quán này ngon lắm.”

“Tìm ma trước đi.” Giản Tĩnh chỉ muốn biết huyết thủ ấn kia là cái gì.

Giang Bạch Diễm gãi mặt, ấp úng nói: “Thật ra thì…”

Giản Tĩnh dừng bước, nhìn chằm chằm cậu: “Mất rồi hả?”

“Chủ nhà gọi người đến chà tường rồi.” Cậu cúi đầu, mặt đầy chột dạ.

Giản Tĩnh: “…”

Cô nặng nề đặt ly trà xuống, đưa tay nhéo thịt mềm trên má cậu: “Quá đáng rồi đấy.”

“Đau.” Cậu kêu lên đầy khoa trương: “Nhẹ chút đi, để lại dấu tay sẽ bị nhân viên trang điểm mắng đấy.”

Giản Tĩnh không có ý tốt nói: “Hai bên đều sưng lên sẽ không nhận ra nữa.”

Giang Bạch Diễm: QAQ

“Cái xe bị tạt máu chó kia đâu?” Cô hỏi.

Giang Bạch Diễm: “Đương nhiên bọn họ đi rửa rồi, mà chắc cũng đổi xe luôn.”

Giản Tĩnh đặng chẳng đừng: “Vậy tôi xem cái gì? Nghi thức đuổi quỷ?”

“Là thật đấy, ngày mai sẽ tới.” Giang Bạch Diễm nói: “Nghe nói là một ông thầy rất nổi tiếng trong nghề, đạo diễn phải nhờ quan hệ riêng mời tới đó.”

Thế này còn được.

“Tiểu Bạch.” Chị Trần vội vã bước vào: “Đạo diễn hỏi cậu có quay đêm được không, ông ấy muốn đuổi kịp tiến độ.”

Giang Bạch Diễm rất dễ nói chuyện: “Được thôi, nhưng có thể trễ chút không? Tôi muốn mời cô Tĩnh Tĩnh đi ăn trước.”

Giản Tĩnh không thành vấn đề: “Tôi có thể tự đi được.”

“Đi ăn với tôi đi mà.” Cậu thê thảm nói: “Không có lí do gì, đạo diễn sẽ không tha cho tôi đi đâu. Cơm hộp ở đoàn phim khó ăn lắm.”

Chị Trần: ‘Lại nói vớ vẩn rồi.’

Mới vừa cầm cúp nam chính xuất sắc nhất, tự mở studio, có cổ phần trong tập đoàn thương nghiệp, tuy ở trong giới không thể quá ngang ngược, nhưng cũng có tiếng nói. Đừng nói ra ngoài ăn một bữa cơm, cậu đình công thì đạo diễn cũng phải dỗ cậu.

Chỉ biết giả bộ đáng thương trước mặt cô Giản thôi.

Nhưng mà Giản Tĩnh không hiểu biết nhiều về giới giải trí, bị cậu làm cho mủi lòng, lại đồng cảm với cậu: “Được, ăn cơm trước đi.”

“Chị Trần, mau xác định vị trí giúp em đi.” Cậu nói.

Chị Trần: “…Ừ.”

‘Đã đặt xong từ mấy ngày trước rồi, gấp cái gì chứ?’

Giang Bạch Diễm nói: “Vậy bảy rưỡi tối tôi sẽ qua.”

“Được.” Một người quản lý tiêu chuẩn sẽ không bao giờ làm kì đà cản mũi, chị Trần quả quyết rời đi.

Giang Bạch Diễm xê dịch cái ghế: “Tĩnh Tĩnh, hôm nay chị ngủ ở đâu?”

“Chỗ này còn phòng chống không?” Đương nhiên Giản Tĩnh muốn ở lại đây, quan sát từ khoảng cách gần nhất: “Ông chủ đâu?”

Cậu nói: “Chỉ còn phòng bị ma ám thôi.”

“Căn phòng đó thì sao?”

“Mới vừa quét vôi, có fooc – man – đê – hít.” Cậu nhắc nhở.

Giản Tĩnh liếc cậu.

Giang Bạch Diễm lộ ra nụ cười khôn khéo lại vô lại.

“Chúng ta thân thiết như vậy.” Cô nói: “Hay cậu ở khách sạn, nhường phòng cho tôi đi.”

Giang Bạch Diễm ủ rũ, hoài nghi nhân sinh: “Có phải tôi nhìn giống chưa thành niên không?”

Giản Tĩnh thừa nhận: “Có chút.”

“Haizz.” Cậu ngã vật xuống sofa, sâu xa nói: “Tôi khổ quá mà.”
 

Bình Luận (0)
Comment