Giang Bạch Diễm đặt quán ăn tư nhân kia cũng là một tòa kiến trúc cổ, có hơn hai trăm năm lịch sử. Tuy rằng khó tránh khỏi sự sắp xếp không đâu của phim cổ trang, nhưng bản thân tòa nhà vẫn thể hiện được nét hấp dẫn của nó dù bị trang trí quá mức.
Một điểm cộng nữa là hương vị thức ăn ở đây.
Giang Bạch Diễm nói, thật ra quán ăn này cũng có chút tiếng tăm khắp cả nước, là nơi các đám sành ăn truyền tai nhau nhưng không quảng cáo ra bên ngoài.
Giản Tĩnh không khỏi cảm thấy quán này cố làm ra vẻ bí ẩn, nhưng sau khi nếm thử lập tức hiểu ra.
Với trình độ các món ăn của quán, căn bản không cần quảng cáo.
Quả thật ăn ngon.
Giang Bạch Diễm đang trong thời gian đóng phim, trừ khi vai diễn yêu cầu nếu không thì phải kiểm soát chế độ ăn chặt chẽ. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cả quá trình, cậu chỉ ăn một ít đồ protein, hầu như không động tới thịt và thực phẩm có đường, ăn nhiều rau xanh nhất.
Phần lớn thời gian, cậu đều giúp Giản Tĩnh nhặt xương.
Thịt cá lắm xương, cậu lấy một chiếc dĩa gảy xương cá, hoàn toàn không làm nát miếng cá, ăn vào trong miệng vẫn giữ được hương vị của món ăn.
Cậu giải quyết cá xong lại đeo găng tay lên, bắt đầu bóc tôm, tốc độ rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã chất đầy già nửa chiếc bát nhỏ, mà lúc này, thậm chí Giản Tĩnh vẫn còn chưa ăn hết nửa con cá.
Giang Bạch Diễm sợ cô bị áp bức, bóc tôm xong thì không tiếp tục nữa. Cậu chậm rãi gắp mấy cọng rau xanh nhai mấy lần rồi mới nuốt xuống, còn nói: “Tôi thích nhất món chay ở đây, ăn ngon như thịt vậy.”
Giản Tĩnh nhìn cậu đầy thương xót: “Mau quay chụp xong thì có thể ăn bình thường rồi.”
“Tôi và chị Lâm đã nói rồi, sau này mỗi năm tôi sẽ chỉ nhận một bộ điện ảnh và một bộ phim truyền hình.” Giang Bạch Diễm báo cáo sắp xếp công việc của mình: “Như vậy cùng lắm chỉ làm việc nửa năm, thời gian còn lại có thể đỡ vất vả hơn.”
Giản Tĩnh vô cùng tán thành: “Tôi cũng cảm thấy mỗi năm chỉ cần làm việc mấy tháng thì tốt rồi.”
Giang Bạch Diễn tự nhiên hỏi tới [Thiếu nữ mộng du]: “Khi nào thì xuất bản thế? Tôi có thể xem trước được không?”
“Có thể chứ.” Giản Tĩnh rất hào phóng: “Gửi file cho cậu nhé?”
Giang Bạch Diễm tỏ vẻ đáng thương: “Có thể là quyển sách được ký tên đầu tiên hay không?”
Cô gật đầu: “Đợi họ gửi sách mẫu cho tôi, tôi lập tức đưa cho cậu.”
“Tĩnh Tĩnh thật tốt.” Cậu ân cần rót đồ uống cho cô: “Ăn chậm thôi, tôi không vội.”
Nhưng Giản Tĩnh vẫn cố gắng dùng bữa xong trước bảy rưỡi.
Vì ăn quá no nên cô dứt khoát đi bộ qua đó, coi như tiêu cơm.
Mặt trời đã xuống núi, ráng chiều đỏ rực rơi trên mái nhà cổ kính, mạ lên một lớp ánh sáng đỏ mênh mang, trông có vẻ tráng lệ rực rỡ lại yêu diễm kỳ dị.
Trong sân đoàn phim lấy cảnh, đèn đuốc sáng trưng.
Nhân viên công tác tranh thủ rảnh rỗi dùng bữa, ăn ngấu nghiến. Đạo diễn ngồi hút thuốc ở bên cạnh, thấy Giang Bạch Diễm đi tới thì lén liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
7h28 phút, rất đúng giờ.
Trong lòng ông ta cảm thấy rất hài lòng, tuy rằng Giang Bạch Diễm cũng sử dụng đặc quyền, cũng không chịu khổ cùng với nhân viên công tác. Nhưng từ trước đến nay, bản thân cậu ấy lại làm rất tốt công việc của mình, diễn xuất nghiêm túc, không hề kêu khổ kêu mệt. NG mấy lần cũng không nổi nóng.
Vậy cũng đã đủ rồi.
“Đạo diễn Lý, tôi tới rồi đây.” Giang Bạch Diễm cười tủm tỉm chào hỏi: “Buổi tối quay gì thế?”
Đạo diễn Lý cũng nở nụ cười: “Hai ngày nữa sợ trời mưa nêm chúng ta quay cảnh diễn ban đêm trước, cậu xem cảnh mười tám một chút đi.”
Chị Trần đưa kịch bản tới, Giang Bạch Diễm lật xem, chẳng qua đẩy nội dụng hai ngày sau lên trước mà thôi. Cậu đã luyện tập phần lời kịch này từ trước nên không lạ gì.
“Tôi học thuộc một chút.” Cậu tự giác ngồi lên ghế gập, bắt đầu lật xem kịch bản.
Đạo diễn Lý nhìn thoáng qua Giản Tĩnh đang đi dạo khắp nơi, có lẽ nhận ra cô nên không nói gì cả. Chỉ cần các ngôi sao không tổ chức fan hâm mộ tới thăm trường quay với quy mô lớn, làm quấy rầy trật tự trên phim trường thì bạn bè người thân tới đây xem cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa, Giản Tĩnh là tác giả nổi tiếng, có Kim Ô với tài lực hùng hậu chống lưng. Ai hơi đâu lại đi đắc tội với cô.
Ông ta làm bộ không trông thấy.
Đạo diễn có quyền nhất không lên tiếng, thì những người khác càng không lắm miệng, cùng lắm ngó hai cái rồi lén lút bàn tán.
Giản Tĩnh hỏi chị Trần: “Những người này là ai thế?”
Gần hai năm nay, thái độ của chị Trần đối với Giản Tĩnh đã thay đổi mấy lượt. Bây giờ còn để bụng hơn cả ông chủ chân chính của mình, lập tức giới thiệu sắp xếp nhân viên lần này cho cô.
Giang Bạch Diễm hoàn toàn xứng đáng đóng nam chính, điều này không cần nhắc lại. Nam hai chính là anh chàng đưa fan về phòng qua đêm, hơn nữa nhà và xe bị người hất máu chó. Anh ta họ Khuất, hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp Học viện điện ảnh. Kỹ thuật diễn tạm được, có không ít fan là diễn viên hạng hai, tạm thời cứ gọi là nam phụ họ Khuất.
Nữ chính họ Bối, ba mươi hai tuổi, là sao nữ tuyến một đang nổi, đã kết hôn. Mấy ngày trước, ông chồng có đến thăm trường quay, kết quả lại liếc mắt đưa tình với vai nữ thứ tư bị vợ phát hiện nên gần đây tâm trạng cực kém.
Giản Tĩnh không trông thấy cô ta ở hiện trường, chị Trần nói buổi tối không có cảnh quay của cô ta nên nghỉ ngơi trong phòng.
Theo lệ thường, cứ xưng là nữ chính họ Bối.
Cảnh quay của nữ số hai chủ yếu ở phần sau nên vẫn chưa tới đoàn phim, tạm thời không nhắc tới. Mặt khác còn có một số vai phụ quen thuộc, đã từng diễn trong phim truyền hình chiến tranh gián điệp. Nhưng họ đều quay ở nhóm B, trong phim trường cách đây mấy tiếng đồng hồ ngồi xe.
Ngoài nhóm diễn viên ra, chỉ có nhân viên công tác là người có thể tiếp cận với họ, hơn nữa còn có thể tự do ra vào nơi ở.
Một vài người trong số họ ở cùng với các diễn viên, sống trong homestay nháo quỷ, nhưng một số lại ở khách sạn. Bởi vì công việc, cũng sẽ thường xuyên ra vào không gian khác nhau nên không thể phân loại và điều tra loại trừ một cách cặn kẽ được.
Giản Tĩnh nhận ra một gương mặt quen thuộc, lại nghĩ tới một chuyện đàm tiếu khác.
“Không phải nói nam phụ có vấn đề ư? Vì hủy bỏ hợp đồng nên mới hoãn lại.” Cô nghi ngờ hỏi.
Lúc trước, Giang Bạch Diễm nói mình tạm thời đi đóng phim điện ảnh, chính là vì nam phụ trong bộ phim chiến tranh gián điệp này bị lan truyền tai tiếng. Đoàn làm phim sợ sẽ xảy ra scandal trong quá trình quay chụp, dẫn tới việc quay phim bị trì trệ nên trực tiếp hoãn lại.
Nhưng bây giờ có vẻ như nam phụ họ Khuất vẫn êm đẹp đấy thôi.
Chị Trần gật đầu nói nhỏ: “Chuyện bị đè xuống, ông chủ tự mình chào hỏi với đạo diễn, muốn để anh ta xoay người tẩy trắng cho mình bằng bộ phim này, cho nên...”
Giản Tĩnh lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
“Cô Tĩnh Tĩnh đừng lo lắng.” Mới một lát mà Giang Bạch Diễm đã học thuộc lời kịch, tiết lộ nội tình: “Tuy rằng anh ta vẫn là nam hai nhưng đã bị cắt rất nhiều cảnh quay. Biên kịch đã giao tình tiết quan trọng của bộ phim cho nam ba, đúng là xui xẻo, cắt hết toàn bộ cũng không bị ảnh hưởng.”
Cậu nói: “Cảnh quay của anh chàng này đều nằm ở phần trước, tranh giành và hẹn hò yêu đương với nữ chính với tôi, mà không có cũng chẳng ảnh hưởng đến người xem.”
Giản Tĩnh: “...”
Các cậu cũng thật lắm trò.
Nhưng nói vậy, cô càng thấy tò mò hơn: “Anh ta đã xảy ra chuyện gì thế?”
Giang Bạch Diễm hé miệng định nói ra thì đột nhiên ngậm miệng lại. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên: “Tiểu Bạch, cậu tới sớm vậy cơ à!”
Giản Tĩnh quay đầu, nhìn thấy gương mặt của nam phụ họ Khuất.
Phải công nhận rằng, người có thể làm ngôi sao chắc chắn vẻ ngoài sẽ không quá kém. Nam phụ họ Khuất thuộc kiểu đẹp trai lạnh lùng, mày rậm mũi cao, gương mặt nét nào ra nét đó, vô cùng bắt mắt trong đám đông.
“Cơm nước xong thì tới.” Giang Bạch Diễm cười tủm tỉm chào hỏi, không hề tỏ ra chột dạ khi bàn tán sau lưng người ta: “Buổi tối anh cũng có cảnh quay à?”
Lời này rất dư thừa, có đất diễn hay không trên kịch bản đã viết rành mạch.
“Đúng vậy.” Nam phụ họ Khuất gật đầu, tầm mắt đặt lên người Giản Tĩnh: “Cô là... tác giả Giản? Thật vui khi được gặp cô, người thật còn xinh đẹp hơn cả ảnh chụp.”
Anh ta duỗi tay ra định bắt tay với Giản Tĩnh.
Giản Tĩnh khách sáo mỉm cười: “Quấy rầy các anh đóng phim rồi, tôi tới đây du lịch nên nhân tiện thăm phim trường luôn.”
“Tĩnh Tĩnh là bạn tốt của tôi.” Giang Bạch Diễm nói.
Nam phụ họ Khuất mỉm cười, không kiên trì nữa, xoay người định đi.
“Tĩnh Tĩnh, người này không phải thứ tốt đẹp gì.” Giang Bạch Diễm nói với Giản Tĩnh: “Chị đừng bị anh ta lừa.”
Giản Tĩnh nói: “Không có việc gì, chắc chắn không gạt người bằng cậu.”
Giang Bạch Diễm: “…”
“Tiểu Bạch.” Chị Trần nhắc nhở: “Chuyên viên trang điểm tới rồi, cậu còn phải làm tạo hình nữa đấy.”
“Em đi ngay đây.” Cậu vội vàng chạy đi chuẩn bị.
Trang phục của phim dân quốc tương tự như quần áo hiện đại, không cần phải chỉnh sửa quá nhiều, thay trang phục diễn vào rồi trang điểm đơn giản là được.
Đến thăm phim trường một hai lần thì còn thấy thú vị, nhưng tới nhiều lần cũng sẽ chán. Giản Tĩnh xem được một lúc thì nói với chị Trần một tiếng rồi đi thẳng về khu nhà ở.
Thời điểm này, người trong đoàn làm phim vẫn còn ở trường quay, trong khu nhà ở rất yên tĩnh, chỉ có một gian phòng vẫn sáng đèn, chắc là nơi ở của nữ chính họ Bối.
Cô ngửi mùi sơn, đi đến phòng Giang Bạch Diễm từng ở lúc trước.
Cô mở đèn lên, đập vào mắt là bức tường trắng tinh.
Cô kiểm tra kỹ càng các ngóc ngách, đáng tiếc phát hiện chủ nhà quá cẩn thận, gần như tỉ mỉ quét dọn cả căn phòng. Bàn và bệ cửa sổ đều được chà lau bóng loáng, trên giường cũng đổi bộ chăn ga mới tinh, đã hoàn toàn không để lại bất cứ dấu vết đã từng ‘nháo quỷ’ nào.
Giản Tĩnh bất đắc dĩ, chỉ đành xem xét các bức ảnh của Giang Bạch Diễm.
Nhưng... cậu ấy chụp ảnh selfie.
Tuy rằng chỉ chụp nửa bên mặt, trông có vẻ vô tình lọt vào ống kính, nhưng không hề nghi ngờ chính là selfie, nếu không thì dùng camera trước làm gì?
Vì vậy, lượng tin tức cũng có hạn.
Giản Tĩnh miễn cưỡng đưa ra suy đoán, dấu tay máu chủ yếu tập trung ở nơi đối diện với cửa phòng, trải rộng khắp mặt tường. Một bức tường khác lại chỉ có mấy cái, mặt bên cạnh cửa sổ cũng vậy.
Ngoài ra, tất cả các dấu tay máu này đều không có vân tay, có kích cỡ tương tự nhau. Nhưng vị trí của năm ngón tay lại khác, dễ thấy đây không phải là lợi dụng đạo cụ nào đó trực tiếp in lên, mà là ai đó đã dùng chính tay của mình bôi lên.
Nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ giả thần giả quỷ, hệ thống cũng không nhắc nhở.
Giản Tĩnh lại loanh quanh gần đó một lát nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, đành tiếc nuối trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, đoàn làm phim nghỉ nửa ngày, bắt đầu hoạt động đuổi quỷ.
Đây là một buổi lễ nửa công khai nửa riêng tư. Công khai thì ai cũng biết phải đuổi quỷ, cho dù rất nhiều người không biết chuyện trước đó. Khi quay chụp ở các ngôi nhà cũ, họ hay tổ chức một số hoạt động mê tín, mang lại hiệu quả an ủi rất lớn.
Riêng từ là vì không cho phép quá nhiều người tham gia vào cả quá trình này.
Đại sư nói rằng người nhiều, dương khí quá thịnh sẽ dọa đám ma quỷ không dám xuất hiện, không thể thật sự xua đuổi chúng.
Tin hay không là một chuyện, nhưng ông ta đã nói như vậy rồi, đoàn làm phim cũng không thể ngoan cố được, dĩ nhiên đồng ý chỉ để một số ít đương sự tham gia.
Với tư cách là bạn của Giang Bạch Diễm, Giản Tĩnh may mắn được chứng kiến.
Đại sư hơn năm mươi tuổi, mặc đạo bào xa hoa, trang phục trên người vô cùng chuyên nghiệp, dáng vẻ trông rất tài giỏi. Giản Tĩnh tò mò hỏi: “Ông ấy có giấy chứng nhận không?”
“Đại sư Long là người Hồng Kông, đã nhập quốc tịch Malaysia.” Đạo diễn Lý giới thiệu: “Các vị đạo trưởng trong nước đều không làm việc này nữa nên chỉ đành mời người bên ngoài đến.”
Giản Tĩnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Trước đây ông ta đã từng làm điều này rồi ư? Hiệu quả tốt không?”
Đạo diễn Lý nghiêm túc nói: “Sở trường của đại sư Long chính là đuổi tiểu quỷ và mời hồ tiên. Tôi đã từng thấy qua một lần, thật sự rất linh nghiệm.”
Giản Tĩnh bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Đạo diễn Lý kể lại một câu chuyện bí mật.
Ông ta có một người bạn gả cho nhà giàu Hồng Kông. Mấy năm trước cuộc sống an nhàn, nhưng sau khi mang thai, việc làm ăn của gia tộc bên chồng không ngừng lụi bại, gần như sắp phá sản. Cô ấy đi cầu thần bái phật, một lần tình cờ gặp được đại sư Long.
Đại sư nói rằng họ bị tiểu quỷ quấn lấy, muốn hỏi có phải chồng cô ấy đã từng đi Thái Lan dưỡng tiểu quỷ không?
Người bạn đó làm theo, ông chồng cô ấy rất kinh ngạc hỏi sao cô ấy biết. Cô ấy bèn giới thiệu đại sư Long. Đại sư nói rằng, trước kia anh đã từng hứa với tiểu quỷ rằng để nó làm con của mình, nhưng bây giờ vợ anh lại mang bầu, họ muốn trả thù anh.
Ông chồng hỏi phải làm sao, đại sư nói, một là anh từ bỏ sinh đứa trẻ, hai là vứt bỏ nó.
Đàn ông ấy mà, ai mà chẳng chú ý tới chuyện hương hỏa, tất nhiên sẽ lựa chọn đuổi tiểu quỷ.
Ông ta cũng không rõ về quá trình cho lắm, nhưng sau khi đuổi quỷ, gia đình bên chồng của cô ấy có cơ hội hòa hoãn, từ từ khôi phục.
Một chuyện khác là một tin đồn, nói rằng sao nữ Đài Loan nào đó mời được hồ tiên nhập thân nhờ vào sự giúp đỡ của đại sư. Sự nghiệp không chỉ đi lên, mà còn có một đám cậu ấm theo đuổi, cuối cùng gả vào gia đình giàu có, khiến người khác ganh tị.
Tuy nhiên, cho dù đạo diễn Lý có kể nghiêm túc đến đâu đi nữa thì cũng không chịu nổi mấy tin đồn nghe có vẻ quá giả tạo này.
Giản Tĩnh vẫn cứ nửa tin nửa ngờ, thử đi tới chỗ đại sư Long.
Đại sư Long vừa nhìn thấy cô, bỗng kinh hãi thốt lên: “Vậy mà cô vẫn còn sống?”