Vốn dĩ Giản Tĩnh chỉ xem náo nhiệt, nhưng không ngờ vừa gặp nhau, đối phương đã lập tức tung đại chiêu.
“Cái gì gọi là tôi vẫn còn sống hả?” Cô kinh ngạc: “Lẽ nào tôi chết rồi ư?”
Lúc này đại sư Long mới tỉnh táo lại, mất tự nhiên nói: “Nhất thời nhanh miệng, chớ trách, chớ trách.” Sau đó coi như chưa nói gì, tiếp tục bận việc của mình.
Đạo diễn Lý do dự muốn nói lại thôi, Giang Bạch Diễm lại vô cùng không vui: “Cô Tĩnh Tĩnh, chị đừng nghe ông ta nói linh tinh, chị nhìn thấy người chết còn nhiều hơn ông ta thấy quỷ ấy chứ.”
Giản Tĩnh: “?”
Ý tứ chính là trả thù cô nói cậu ấy lừa gạt người khác đúng không?
Quỷ hẹp hòi.
Sau khi trải qua hàng loạt công tác chuẩn bị phức tạp, nghi lễ đuổi quỷ chính thức bắt đầu.
Đại sư Long cầm chuông pháp trên tay, một tay rung lắc. Tiếng chuông vang vọng khắp ngôi nhà cổ u ám, cảm giác rất quỷ dị.
Trong miệng ông ta niệm chú, một lúc sau lại cầm khánh đồng lên, phát ra một tiếng ‘coong’.
Âm thanh vang lên không dứt, dư âm kéo dài vang xa.
Hương trên lư hương bỗng nhiên vụt tắt.
Giấy bùa đặt trên bàn thay đổi, chu sa vốn đỏ chói nhanh chóng trở nên xám xịt giống như đang mất đi tác dụng, mồ hôi trên trán đại sư Long chảy ròng ròng.
Sắc mặt ông ta tái mét, tốc độ niệm kinh văn càng lúc càng nhanh.
Lá bùa bắt đầu bốc khói.
Từng làn khói xanh tràn ra, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc và kỳ lạ.
Đại sư Long ‘hừ’ một tiếng: “Âm dương khác biệt, yêu tà rút lui, mệnh nhĩ mau chóng lùi lại… Phụt!” Ông ta còn chưa dứt lời đã nôn ra một ngụm máu, lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.
Đạo diễn Lý cả kinh: “Đại sư?”
“Tôi không sao.” Đại sư Long lau vết máu trên khóe miệng, khó khăn nói: “Ngại quá, khiến cho ma nữ đó chạy mất rồi.”
Đạo diễn Lý an ủi: “Ông đã cố hết sức rồi, nhưng mà...” Ông ta do dự bất an: “Ma nữ kia lợi hại như vậy sao?”
“Cô ta hàm oan mà chết, oán khí ngất trời đã trải qua trăm năm, cực kỳ khó đối phó.” Đại sư Long do dự nói: “Hơn nữa, hình như cô ta cực kỳ hận đàn ông. Vừa rồi tôi quan sát âm khí ở nơi này, dương thịnh âm suy, nhất là cậu.”
Ông ta hếch cằm nhìn về phía nam phụ Khuất với vẻ mặt kỳ quái: “Bình sinh tôi ít thấy âm khí dày đặc, e rằng không chỉ có một mình ma nữ.”
Giản Tĩnh tò mò hỏi: “Bên cạnh anh ấy còn có những con quỷ khác hả?”
“Khó nói lắm.” Đại sư Long khẽ thở dài rồi than thở: “Thiên phú của tôi tầm thường, còn chưa mở được Thiên Nhãn, thật sự nhìn không ra.”
“Vậy sao ông biết được?”
“Trừ khi là người có thiên phú dị bẩm, nếu không trong mắt người đời căn bản không thể nhìn thấy hồ yêu thần quỷ.” Đại sư Long nói: “Tôi dựa vào việc cảm nhận về khí, cảm giác của người tu luyện giống như một đầu bếp có vị giác xuất chúng, có thể phân biệt được mùi vị mà người bình thường không chú ý đến.”
Ông ta chỉ vào nam phụ Khuất có vẻ mặt khó coi, thẳng thắn nói: “Ví dụ như cậu ta, trên người có đủ loại mùi hỗn tạp, nhưng lại mang theo sự không cam lòng cùng thù hận mạnh mẽ. Một cỗ dày đặc nhất trong đó lại như ẩn như hiện, không liên quan trực tiếp đến cậu ta.”
“Cậu ấy thì sao?” Giản Tĩnh tiện tay chỉ vào Giang Bạch Diễm.
Đại sư Long ngập ngừng nói: “Khó mà nói, âm khí cũng bao phủ quanh người cậu ấy, vây quanh nhưng lại không dày đặc, e là sẽ phải chịu một chút liên lụy.”
Chị Trần mê tín, gật đầu nói: “Chẳng phải thế à!”
“Còn tôi thì sao?” Giản Tĩnh tiếp tục hỏi.
Đại sư Long lập tức im lặng.
Cô thúc giục: “Sao ông lại không nói gì?”
“Tôi không muốn chọc rắc rối.” Đại sư Long nói xong câu này cũng không để ý tới cô, ngược lại nói với nam phụ Khuất: “Nếu cậu không chuẩn bị sớm, e là sẽ tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.”
Nam phụ Khuất hoàn toàn không tin những điều này, mỉa mai nói: “Muốn bao nhiêu tiền ông mới chịu giúp tôi hóa giải? Một nghìn? Mười nghìn? Hay một trăm nghìn đây?”
Vẻ mặt đại sư lập tức thay đổi, ông ta lạnh lùng nói: “Đâu thể thế được! Cậu cho rằng tôi là tên giang hồ lừa bịp đó sao?” Ông ta cười giận dữ, nói một cách gay gắt: “Được, vậy tôi tặng cậu một câu này, cho dù cậu có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ cứu cậu.”
Ông ta tức giận rời đi, nói thẳng với đạo diễn Lý: “Tôi sẽ không thu tiền của cậu, lần này quên đi.”
Đạo diễn Lý cả kinh, nhanh chóng nói những lời hay để giữ người lại.
Ông ta khuyên giải một lúc lâu mới khiến đại sư Long bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nói: “Nơi này vốn là nơi nương thân của ma nữ, các cậu đến đây quay phim thì nên từ từ phân trần, hai bên sống yên ổn mới được.”
Đạo diễn Lý hỏi phải làm thế nào.
Đương nhiên cách của đại sư Long cũng rất đơn giản, đốt thêm nhiều tiền giấy, dâng một chút cống phẩm. Điều quan trọng nhất là không được chọc giận ma nữ, nếu không nhất định sẽ gây ra sự báo thù điên cuồng.
Đạo diễn Lý đáp ứng tất cả, sau đó mời ông ta nhất định phải đến nhà hàng địa phương tốt nhất ở nơi này dùng bữa.
Lòng tốt khó chối từ, đại sư Long không từ chối được, đành phải đồng ý.
Hai người vừa rời đi, nam phụ Khuất đã nhổ nước miếng một cái, nói với người quản lý: “Muốn chơi tôi à, không dễ như vậy đâu.” Anh ta nhìn những người có mặt ở hiện trường, cười giễu cợt nói: “Ai khiến tôi khó chịu, tôi sẽ ăn miếng trả miếng.”
Người quản lý hé miệng giống như muốn khuyên gì đó. Nhưng nam phụ Khuất lại không thèm để ý đến anh ta, quay đầu bỏ đi. Anh ta đành phải nhanh chóng đi theo, nhỏ giọng khuyên giải: “Nhịn đi nhịn đi, nhiều người như vậy...”
Mọi người không nghe rõ những lời phía sau.
“Tôi bận rồi, đi trước đây.” Nữ chính Bối tạm biệt qua loa lấy lệ, cũng rời đi với vẻ mặt lo lắng.
Giang Bạch Diễm gãi mặt, hỏi Giản Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, chị cảm thấy thế nào?”
Giản Tĩnh lắc đầu: “Khó nói.”
Đại sư Long trông giống như tên giang hồ lừa bịp. Nhưng cô đã trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ không khỏi nghi thần nghi quỷ, cũng không dám nói người ta thật sự không có bản lĩnh. Đã có một Tề Thiên có thể làm được, lẽ nào người khác không thể có thực học thực tài ư?
Tuy nhiên, hệ thống không nhắc đến toàn bộ quá trình.
Chuyện này rất tàn nhẫn.
“Chờ xem thế nào vậy, dù sao tôi cũng không bị gì.” Là người đã giao nộp deadline đúng hạn có quyền tự do, Giản Tĩnh quyết định ở lại Ninh Huyền vài ngày, tạm thời đi du lịch.
Cô như đang có điều suy nghĩ: “Cậu nói xem, [Ác ma 4] xuyên không về quá khứ của nó, đến phiên bản cổ đại thì thế nào?”
Giang Bạch Diễm lập tức hỏi: “Có thể giữ cho tôi một vai không?”
Giản Tĩnh nói: “Chuyện này cậu phải đi hỏi đạo diễn Hoàng.”
“Không cần hỏi, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý.” Giang Bạch Diễm hiểu rất rõ địa vị của mình: “Tôi không nhắc tới, chắc chắn ông ấy sẽ không chủ động tới tìm tôi. Nhưng tôi thực sự rất muốn diễn sách của chị.”
Cậu tỏ ra đáng thương nói: “Có phải [Ác ma] sắp kết thúc rồi không? Lần cuối rồi.”
“Hả, sao cậu biết tôi định kết thúc?”
“Có mới nới cũ là bản chất của phụ nữ...” Cậu còn chưa kịp nói xong thì đã bị véo má một lần nữa: “Tôi sai rồi.”
Giản Tĩnh tức giận rút tay về.
Mèo con dễ thương thì dễ thương, nhưng khi thò chân vào cốc nước cố tình gây sự thì thực sự thiếu đánh.
Trong mấy giờ tiếp theo, Giản Tĩnh đã tham quan một số ngôi nhà cổ kính ở Ninh Huyền. Ngôi nhà có giá trị nhất đều là những gia đình giàu có đã từng ở nơi này.
Nổi tiếng nhất trong số đó là gia tộc Trương Thị. Họ là gia tộc đứng đầu ở Ninh Huyền, nhà ở lớn nhất, chiếm một nửa con phố. Nhà của người trong tộc khác bao quanh từ đường ở giữa, toàn bộ nền móng ở góc phía đông bắc cũng đã từng thuộc về họ.
Bây giờ, nhà cũ của gia tộc họ Trương chỉ còn ba phần được lưu giữ lại.
Đầu tiên là từ đường, người xưa rất coi trọng tông tộc, khi gặp phải chiến hỏa cũng sẽ ưu tiên tập hợp các tộc nhân đến từ đường. Những hộ giàu có trong tộc cũng thường đóng góp tài vật để sửa chữa, sửa từ thời nhà Minh đến lúc lụi tàn, chi tiết sống động như thật.
Thứ hai là nhà của tộc trưởng Trương Thị, cũng chính là phim trường cho thuê.
Thứ ba là hoa viên của nhà họ Trương và nhà nghỉ từng là nơi ở của tổ tiên chủ nhà. So với nhà của tộc trưởng và từ đường thì phong cách của ngôi nhà này mang hơi hướng phương Tây hơn, du nhập nhiều yếu tố phương Tây.
Theo lời kể của chủ nhà, tổ tiên của dòng họ ông ta từng đi du học nước ngoài, sau khi về nước đã sửa sang lại nhà cũ, là gia đình thời thượng nhất huyện lúc bấy giờ.
Trong một góc nhỏ của khu vườn, Giản Tĩnh nhìn thấy câu chuyện của một thiên kim nhà giàu đã qua đời.
Nghe nói cô ấy chịu ảnh hưởng của tư tưởng thời đại mới, phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt. Không chịu kết hôn với người đàn ông mà gia đình cô ấy tìm cho, ngược lại quyết định sống đến cuối đời với một văn nhân.
Văn nhân nói sẽ cưới cô ấy, nhưng về sau khi văn chương nổi danh bốn biển đã bỏ rơi cô thiên kim nhà giàu… Dù gia đình cô ấy có tiền thì cũng chỉ là một địa chủ mà thôi, sau đó người anh ta cưới lại là em gái của quan chức cao cấp lúc bấy giờ.
Tuy nhiên, sau khi anh ta rời đi không lâu, thiên kim nhà họ Trương đã mang thai.
Thời đó, quan niệm của quận thành còn rất phong kiến, có thai trước khi kết hôn ở thành phố lớn là điều sỉ nhục, huống chi là nơi nhỏ bé này? Nhà họ Trương là một gia tộc lớn, tộc trưởng nắm quyền sinh sát, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của các trưởng lão trong gia tộc, cô ấy chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là tự tử để giữ thanh danh cho Trương Thị, hoặc bị đuổi ra khỏi nhà không bao giờ được trở về nữa.
Cô chiêu có tính cách cương liệt, đã treo cổ tự tử ngay trong nhà.
Trong huyện chí đã ghi lại vụ án này, khi tu sửa lại vườn hoa của nhà họ Trương. Họ coi cô ấy là nhân vật điển hình chống lại những cuộc hôn nhân sắp đặt và phê phán lễ giáo phong kiến, người đời sau đều được xem câu chuyện này.
Buổi chiều, trường quay đang bắt đầu như thường.
Cảnh quay này vô cùng quan trọng, liên quan đến sự thay đổi tâm lý của nam chính. Đồng thời cũng là cảnh đối địch giữa nam chính, nữ chính và nam phụ, cả ba người sẽ xuất hiện trong cùng một ống kính để đối diễn.
Quá trình này không quá suôn sẻ.
Nữ chính Bối là một đại hoa nổi danh, không cùng một tuyến đường với Trịnh Khả Yên, nhưng vị trí tương đương nhau. Thông cáo của những năm gần đây thổi phồng không ít về kỹ năng diễn xuất, nhưng lại không muốn bị Giang Bạch Diễm nhỏ hơn mình mười tuổi trấn áp.
Cô ta dồn hết sức để diễn.
Giang Bạch Diễm không thể không bắt chước theo.
Hai người không ai nhường ai, nên người chịu khổ là nam phụ Khuất. Toàn bộ quá trình, anh ta đều không trụ nổi, bị chèn ép tới mức thảm thương.
Sắc mặt Đạo diễn Lý đều đã tái xanh.
Ông ta không thể không đơn độc tìm bọn họ nói chuyện được, nữ chính Bối đã đồng ý thả lỏng một chút, Giang Bạch Diễm đáp ứng sẽ tôn trọng tiền bối. Chỉ có nam phụ Khuất là không biết nói cái gì, mọi người nghe thấy anh ta dọa dẫm nói: “Cậu đúng là không muốn tôi diễn, coi như tôi không biết chuyện trước đây hả?”
Nói xong, anh ta đập cửa ra ngoài, nói với đám đông đang xem náo nhiệt: “Đừng tưởng tôi dễ bị lừa.”
Hiện trường im lặng không một tiếng động.
Anh ta nghênh ngang rời đi.
Đạo diễn Lý nổi giận đùng đùng đi ra, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, mọi người đều sợ ông ta nổi khùng, đồng loạt chuyển dời tầm mắt.
Quả nhiên ngay sau đó, tiếng hét vang dội cả bầu trời vang lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, làm việc đi! Mấy người cho rằng mình là ai, không quay phim chờ uống gió tây bắc à?”
Đám người bị giận cá chém thớt cũng không dám mở miệng đáp lại.
Tâm trạng của đạo diễn không tốt, tất nhiên áp lực không khí trên phim trường liên tục giảm xuống, hơn mười giờ mới quay xong.
Trở lại phòng, Giang Bạch Diễm vội vàng lao đi tắm rồi gọi video với Giản Tĩnh.
“Tôi có linh cảm rất xấu, nếu cứ tiếp tục như vậy, bộ phim này sẽ xong đời.” Cậu ấy có vẻ không vui: “Rõ ràng kịch bản và đạo diễn đều tốt, cứ khăng khăng muốn muốn hợp tác với anh ta. Anh ta biết mọi người không muốn mình diễn thì không thể tự giác một chút, chủ động rời đi à?”
Giản Tĩnh tò mò: “Rốt cuộc anh ta đã làm gì mà các cậu cố kỵ như vậy?”
“Làm chuyện hơi quá đáng.” Giang Bạch Diễm úp úp mở mở, đưa camera về phía xa: “Chị có nghe thấy không, bên ngoài có phụ nữ đang nói chuyện, chắc chắn anh ta chắc chắn lại dẫn theo bạn gái.”
Giản Tĩnh đồng tình sâu sắc, nhưng không thể làm gì được.
Hai người tán gẫu một hồi đến tận hơn mười hai giờ, Giang Bạch Diễm đã ngủ mất.
Video chưa tắt, thông qua camera của điện thoại có thể thấy khuôn mặt đang say ngủ đang nằm trên gối của cậu ấy. Đầu tóc rối tung, hơi thở phập phồng, hàng mi dài cong vút.
Dáng vẻ trước ống kính cũng có thể hấp dẫn như vậy, chẳng trách có thể làm ngôi sao.
Giản Tĩnh liếc nhìn màn hình, không tắt video.
Không chừng có thể chụp được thứ gì đó.
Cô mở ‘Sương mê’ và bóc một gói snack tôm.
‘Răng rắc, răng rắc’, đang xem đến mức mê mẩn thì trong video đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, khiến tay cô run lên một cái, snack tôm rơi vãi trên giường.
“Cứu tôi với!” Cách điện thoại, giọng nói ở phía đó vẫn còn rõ ràng: “A a!”
Giang Bạch Diễm trực tiếp bị đánh thức, lau khóe miệng, ngơ ngác mở mắt ra: “Ai? Tĩnh Tĩnh?”
“Ai đang gọi vậy?” Giản Tĩnh đã hoàn toàn quên đi bộ phim, vặn âm lượng ở mức tối đa: “Phụ nữ sao?”
Sự gan dạ của Giang Bạch Diễm đã được tôi luyện ở thị trấn Hoàng Hôn. Cậu ấy rất bình tĩnh, cầm điện thoại di động trong tay mở cửa ra.
Tiếng la hét trở nên rõ ràng hơn.
“Truyền đến từ chỗ của Khuất Kiệt.” Giang Bạch Diễm nhỏ giọng nói.
Giản Tĩnh: “Qua đó xem một chút.”
“Chờ chút, tôi đi tìm đạo diễn Lý trước.” Cậu ấy xoay người vòng qua một cánh cửa, tìm phòng của đạo diễn Lý rồi gõ cửa: “Đạo diễn, ông ngủ chưa? Dậy đi.”
Đạo diễn Lý tức giận mở cửa: “Làm gì vậy? Ai nửa đêm gào thét đấy?”
Giang Bạch Diễm chỉ vào phòng nam phụ Khuất.
Đạo diễn Lý day trán, tức giận xông lên đầu: “Cậu ta phát điên gì vậy? Xong chưa đấy? Tưởng đây là nhà của cậu ta à?”
“Chúng ta đi xem một chút.” Giang Bạch Diễm đề nghị: “Đừng để xảy ra chuyện.”
Đạo diễn Lý miễn cưỡng gật đầu, bước nhanh đi đến phòng đối diện, lớn tiếng quát: “Tiểu Khuất, nửa đêm rồi, im lặng chút đi.”
“Cứu tôi...” Bên trong đã sáng đèn, có người thất thanh kêu cứu, rõ ràng là một cô gái.
Đạo diễn Lý và Giang Bạch Diễm đưa mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy không ổn, nhanh chóng đẩy cửa ra.
Cửa đã bị khóa.
“Mở cửa.” Giang Bạch Diễm gõ ván cửa: “Trước tiên mở cửa ra đã.”
Nửa phút sau, cửa mở ra một khe hở, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt. Cô gái giữ chặt khung cửa, cơ thể không ngừng trượt xuống, run rẩy nói: “Có ma, cứu tôi... có ma!”
Giản Tĩnh đã chờ đến mức không nhịn được, thúc giục nói: “Quay điện thoại về phía đó để tôi nhìn một chút.”
Giang Bạch Diễm quay camera lại, bản thân lại không dám đi vào nên chỉ có thể thò tay vào bên trong.
“Có ma không?” Cậu ấy căng thẳng hỏi.
Đầu kia của video im lặng một hồi lâu.