Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 348 - Chương 349

Chương 349

Không biết là do giới trí quá tàn nhẫn hay là do nam phụ Khuất làm người quá thất bại. Vừa mới qua đời mà quản lý lại yêu cầu không cần điều tra rõ, để cho người chết ngủ yên, để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, thậm chí còn không tiếc lời mà dán cho anh ta cái mác chơi bời.

Giản Tĩnh thực sự không còn gì để nói, hơn nữa càng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Thái độ của quản lý như vậy, có phải gì muốn che dấu sự thật gì hay không?

Nhưng dù cô có thăm dò thế nào, quản lý vẫn không chịu đưa ra bất kỳ cái tên đáng nghi nào. Giản Tĩnh không còn cách nào khác, không thể làm gì ngoài cách cho anh ta về trước, đi dò hỏi người chứng kiến quan trọng nhất.

Tâm trạng của cô gái đã ổn hơn một chút, quấn một chiếc áo choàng tắm dày cộp, tay cầm nước nóng, ngẩn người ngồi ở nhà ăn.

Giản Tĩnh dịu dàng nói: “Tôi biết cô rất sợ hãi, nhưng có vài câu hỏi không thể không hỏi cô, cô có thể giúp tôi một chút được chứ?”

Cô gái miễn cưỡng gật đầu.

“Cô tên là gì?”

“Xíu Mại.”

Giản Tĩnh: “Là nickname sao?”

Cô ta gật đầu, tự giới thiệu mình là phó hội trưởng hậu viện của Khuất Kiệt, đã là fan của anh ta mấy năm rồi, thường xuyên đến thăm trường quay các đoàn làm phim hoặc gameshow, khá thân thuộc với Khuất Kiệt.

Sau khi qua lại, hai người đã phát triển vượt qua mối quan hệ thần tượng và fan.

“Tiểu Kiệt nói với em rằng, anh ấy đang ở trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, không thể yêu đương.” Xíu Mại khóc thút thít kể lại câu chuyện của bọn họ: “Em hiểu anh ấy, anh ấy đi được đến ngày hôm nay thực sự không dễ dàng, giới giải trí cạnh tranh quá khốc liệt... Cứ như bây giờ em cũng đã thỏa mãn rồi, em đồng ý mãi mãi làm fan của anh ấy, một lòng tiếp tục ủng hộ anh ấy.”

Giản Tĩnh nhớ đến sợi tóc trên mặt đất, im lặng một lúc rồi nói sang chuyện khác: “Nói cho tôi biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cô Xíu Mại: “Buổi chiều sau khi quay phim xong, em cùng Tiểu Kiệt đi đến quán bar, anh ấy không vui lắm, nói rằng...” Cô ta do dự một lúc, lén nhìn dò xét Giản Tĩnh một chút, nhưng vẫn dũng cảm nói tiếp: “Nói trong đoàn làm phim có người nhắm vào anh ấy, đầu tiên là họ đổ huyết tương lên xe anh ấy, hại anh ấy không nơi để nghỉ ngơi, còn đặc biệt kiếm những cảnh quay anh ấy chưa thuộc để khiến anh ấy mất mặt trước tất cả mọi người...”

Lúc nói chuyện với người làm chứng, trừ khi nói chuyện lịch sự, Giản Tĩnh hiếm khi phản bác lại, cô chỉ nhìn cô ta cổ vũ.

Cô gái cho rằng cô đã đồng ý với cách nói của mình, giọng điệu dần trở nên ấm ức: “Bọn họ coi thường người khác, Tiểu Kiệt cố gắng như vậy, nhưng mọi người đều không muốn nhìn ra sự tiến bộ của anh ấy, không chịu cho anh ấy thêm cơ hội.”

Giản Tĩnh kiên nhẫn lắng nghe.

Cô Xíu Mại vẫn bảo vệ thần tượng, lúc này mới dẫn vào chủ đề chính.

“Tối hôm nay, anh ấy đã uống rất nhiều rượu, nói rằng có người đang nhắm vào mình, quản lý lập tức bảo anh ấy nói ít đi, phải biết trân trọng cơ hội được đóng phim, nhưng Tiểu Kiệt càng tức giận, nửa chừng lại đánh đuổi anh ta.” Xíu Mại nhớ lại: “Sau khi anh ta rời đi không bao lâu thì một ông chú đi tới, anh ta nói với Tiểu Kiệt là, đúng rồi, nhà sản xuất... Bọn họ nói rất nhiều, lúc đó em cũng uống đến mức không còn tỉnh táo nữa rồi, không nghe rõ, không biết sau đó bao lâu chúng em rời đi.”

Giản Tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao? Sau khi trở về phòng đã xảy ra chuyện gì?”

Xíu Mại ngượng ngùng: “Thực ra khả năng uống rượu của em không tốt lắm, hôm nay uống đến mức không biết gì cả, chỉ nhớ em và Tiểu Kiệt vào phòng, sau đó không còn ấn tượng gì nữa.”

“Lúc cô tỉnh lại là khi nào?”

“Không biết ạ... Khi em còn mơ mơ màng màng thì đột nhiên thấy mặt ngứa ngáy, có ai đó đang chạm vào mặt em. Tôi mở mắt ra thì thấy, trời ơi, toàn là máu.” Cô ta rùng mình, gương mặt lộ vẻ sợ hãi: “Tiểu Kiệt... Tiểu Kiệt đã bị ma nữ hại chết rồi!”

Giản Tĩnh nắm chặt tay của cô ta, dịu dàng nói: “Sao cô lại biết đó là ma nữ?”

“Không phải sao?” Xíu Mại trợn tròn mắt, đôi mắt to tròn khiến cô ta nhìn vô cùng trẻ con.

Giản Tĩnh nói: “Tôi không biết, nhỡ là ma nam thì sao, ai nói với cô đó là ma nữ?”

Xíu Mại cố gắng nhớ lại: “Tiểu Kiệt nói với em rằng có một tên lừa đảo giả thần giả quỷ, nói anh ấy sẽ bị một con ma nữ trong một căn nhà cũ quấn lấy, nhất định là muốn lừa tiền của anh ấy. Còn nói rằng đạo diễn Lý rất xấu xa, dùng mấy chiêu xấu xa này để chèn ép anh ấy, thực ra chỉ muốn nâng nam phụ thứ ba lên, người đó có quan hệ họ hàng với đạo diễn.”

“Nghe có vẻ anh ta cũng không tin chuyện ma quỷ.”

“Ừm, đúng vậy, anh ấy nói anh ấy không tin, nhưng...” Xíu Mại có chút nghi ngờ, suy nghĩ một chút, giống như cũng không biết tại sao bản thân lại không tỉnh táo đến mức cảm thấy cả ma quả, ngơ ngác hỏi: “Không phải ma, vậy thì từ đâu ra nhiều máu như vậy?”

“Tôi cũng muốn biết đấy?” Giản Tĩnh nhẹ nhàng vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, quên hỏi cô, quan hệ của cô và Khuất Kiệt được bao lâu rồi?”

Xíu Mại có chút thẹn thùng: “Chị à, chúng em thực sự không phải quan hệ bạn bè trai gái đâu.”

“Ý tôi là, hai người bên nhau bao lâu rồi?” Giản Tĩnh thay đổi câu hỏi.

Xíu Mại giơ số ba lên.

“Ba năm sao?”

“Là ba tháng ạ.” Cô ta ngượng ngùng nói: “Tiểu Kiệt rất có nguyên tắc, đợi đến khi em trưởng thành mới tiếp xúc, trước đó bọn em chỉ là bạn bè thôi.”

Giản Tĩnh như một người chị gái thân thiết, đùa giỡn hỏi: “Vậy quen biết đã lâu chưa?”

“Chưa tới một năm.” Xíu Mại cởi mở nói: “Năm ngoái em mới kết bạn Wechat với anh ấy, là hậu viện của chúng em cho em.”

“Mọi người đều có Wechat của anh ta sao?”

“Sao có thể như vậy được chứ, chỉ có fan lâu năm thôi ạ, phải là người từng đóng góp cho sự nghiệp của Tiểu Kiệt, ít nhất phải thần tượng anh ấy trong vòng ba năm thì mới được ạ.” Xíu Mại nói: “Bọn em quản lý rất nghiêm khắc.”

Giản Tĩnh thầm nghĩ, mình kết bạn Wechat với ảnh đế cũng không tốn công tốn sức đến như vậy.

Nhưng mà nghĩ thầm cũng chỉ là nghĩ thầm, trên mặt cô không hề để lộ chút nào: “Khuất Kiệt có nói với cô người muốn hại anh ta giống người nào không?”

“Có ạ.” Xíu Mại chắc chắn gật đầu: “Anh ấy nói đạo diễn muốn đuổi anh ấy đi, không phải em đã nói rồi đó sao? Chị, giới giải trí thực sự rất tăm tối.” Cô ta coi Giản Tĩnh là một cảnh sát bình thường.

Giản Tĩnh dở khóc dở cười: “Không phải chuyện sự nghiệp, ý tôi là... chuyện giết người kia.”

Xíu Mại ngẩn cười, phải mất một lúc lâu sau cô ta mới nói: “Không thể nào, em không biết.” Cô ta vắt óc nhớ lại, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng: “Có người muốn giết Tiểu Kiệt sao?”

Gần như lập tức, cô ta tức giận nói: “Người đó nhất định là ghen tị với anh ấy!”

“Chuyện này còn phải điều tra.” Giản Tĩnh trấn an nói: “Tôi muốn biết, lúc cô ngủ, có nghe thấy tiếng động gì không, một chút thôi cũng được.”

Xíu Mại lắc đầu: “Khả năng uống rượu của em cực kỳ kém, không hề có ấn tượng gì cả.”

Giản Tĩnh gật đầu, thấy cô ta vẫn chưa mặc quần áo thì nói: “Quần áo của cô bẩn cả rồi, tôi cho cô mượn, yên tâm, đều là đồ mới cả.”

Xíu Mại vẫn có chút ngượng ngùng: “Em muốn đi tắm trước, cơ thể thực sự rất khó chịu.”

“Vậy cô đi theo tôi về khách sạn, ở lại phòng tôi nghỉ ngơi một chút.”

“Cảm ơn chị.”

Giản Tĩnh đưa Xíu Mại trở lại khách sạn, đưa cho cô ta bộ đồ dự phòng, sắp xếp cho cô ta nghỉ ngơi, còn bản thân thì quay trở lại homestay.

Việc tiếp tục dò hỏi cũng khá khó giải quyết.

Người quay lại đầu tiên là nữ chính Bối, nhưng cô ta đã ngủ mất rồi, vì vậy Giản Tĩnh không thể làm gì khác ngoài việc tạm thời bỏ qua, lập tức đi tới hỏi trợ lý sản xuất, người quay trở về thứ ba.

Ông ta là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, gầy gò, tóc trắng muốt, ngồi ở lan can của hút thuốc.

Giản Tĩnh hỏi: “Đạo diễn Lý chắc đã nói rồi, tôi tới hỏi chuyện một chút.”

Trợ lý sản xuất gật đầu, lời ít ý nhiều: “Cô muốn hỏi gì?”

“Hai này qua, có phải Khuất Kiệt đã cãi nhau với ông không?” Giản Tĩnh mở cửa nhìn núi rừng.

Trợ lý sản xuất thừa nhận: “Đúng vậy, không phải xe của cậu ta bị bẩn sao, lại gọi tôi tới đổi một chiếc khác cho cậu ta, tôi cũng đã chuyển rồi. Nhưng chúng tôi chỉ có một chiếc xe thương mại, tất nhiên không thể so sánh với RV của cậu ta, vậy mà cậu ta lập tức nói tôi cố tình gây khó dễ. Tôi với cậu ta đã ầm ĩ một chút.”

Suy nghĩ một chút, ông ta bổ sung: “Cũng là chuyện ngày hôm qua rồi. À không phải, phải là hôm trước nữa.” Sau đó ông ta lại tự cười chế giễu: “Lớn tuổi rồi, trí nhớ không còn tốt nữa.”

Giản Tĩnh nói: “Tôi cảm thấy quan hệ của anh ta ở đoàn làm phim không được tốt lắm.”

“Có người đến vì công việc, cô đối xử tốt với tôi tôi cũng vậy, có người lại tự cho mình là đến để thể hiện mình là người giàu có, chúng tôi không phải không có tự trọng, đương nhiên không cần phải dỗ dành cậu ta rồi.” Trợ lý sản xuất thẳng thắn.

“Chuyện như vậy thường xảy ra sao?”

“Luôn có vài vụ như vậy.”

“Ông đã từng gặp qua bao nhiêu trường hợp như vậy rồi?”

“Năm, sáu, luôn có những trường hợp như vậy, nhưng như cậu ta cũng có thể xếp vào top ba rồi.”

Giản Tĩnh gật đầu, thay đổi cuộc trò chuyện, hỏi: “Tối hôm qua công việc có nhiều không? Tôi thấy mọi người đều trở về rất muộn.”

“Tôi thì vẫn ổn.” Trợ lý sản xuất nói: “Tất cả mọi việc đã được sắp xếp xong, lão Lý thì khá đau đầu vì kế hoạch bị làm phiền.”

“Mấy giờ ông trở về?”

“Hơn mười một giờ một chút, cụ thể thì không để ý.”

“Sau đó luôn ở lại phòng này sao?”

“Nếu không thì sao? Cô nghi ngờ tôi giết cậu ta sao?” Trợ lý sản xuất hỏi ngược lại: “Chỉ vì chuyện đổi xe thôi sao?”

“Tôi không thể nói được là có nghi ngờ hay không, mỗi người đều phải có chứng cứ ngoại phạm.” Giản Tĩnh bình tĩnh giải thích: “Ông cứ trả lời tôi là được.”

Trợ lý sản xuất nói: “Giống như cô nói, tôi ở lại phòng nghỉ ngơi, ngủ một chút.”

“Có gọi điện thoại hay gọi video với người nhà không?”

Ông ta lắc đầu.

“Tôi biết rồi.”

Tiếp theo là người trở về cùng nam phụ Khuất, nhà sản xuất. Dựa theo lời kể của Xíu Mại, anh ta thường đến quán bar tìm nam phụ Khuất.

“Đúng vậy, tôi thường hay tìm cậu ta.” Người sản xuất khoảng ba mươi tuổi, chưa đến bốn mươi, thân hình hơi mập, tóc cạo gọn gàng: “Không còn cách nào rồi, hôm nay ồn ào với lão Lý thành ra như vậy, thể nào cũng có người phải đi làm hòa đó.”

Giản Tĩnh hỏi: “Quan hệ giữa anh và anh ta thế nào?”

“Vẫn ổn, ông chủ của cậu ta và tôi thân nhau, thường xuyên uống rượu cùng nhau, tôi hiểu khá rõ thằng nhóc đó.” Nhà sản xuất từ từ nói: “Thực ra ấn tượng của tôi với cậu ta khá tốt. Hiện tại chuyện đã xảy ra rồi, cô Giản, chúng tôi làm nghề này không có khả năng diễn xuất thì không thể thiếu khả năng quan sát, chuyện ồn ào hôm nay tôi cũng chỉ là ngoài ý muốn.”

Anh ta lắc đầu tiếc nuối: “Có lẽ chuyện lúc sáng đã kích động cậu ta, người trẻ tuổi mà, năng lượng quá mạnh mẽ, lại còn đẹp trai trắng trẻo, so với những người nhỏ tuổi hơn thì cậu ta vẫn luôn là số một, trong đầy tức giận nghĩ không thông thì xảy ra chuyện thôi.”

Giản Tĩnh giả vờ bất ngờ: “Sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì làm anh ta tức giận sao?”

“Trời ạ, như người xưa đã nói không có lửa thì làm sao có khói mà, cũng không phải không có lý do đâu.” Nhà sản xuất nhìn về phía cô gái xinh đẹp không nhịn được, nói một cách bí ẩn: “Trước đây lão Lý muốn vỗ về cậu ta, nhưng sau khi ký hợp đồng rồi thì không còn cách nào, lập tức dùng thủ đoạn, sau khi bị cậu ta phát hiện thì càng nhằm vào cậu ta.”

“Tôi đã nói với cô rồi, bước ra xã hội gặp phải những chuyện như vậy là chuyện khó tránh, mọi người đều không quen không biết nhau, đương nhiên chỉ có thể bàn về lợi ích, lẽ nào lại đi nói chuyện tâm sự với cô sao? Mỗi người chúng ta, thường xuyên chạm mặt nhau, người nào cũng nói chuyện ân nghĩa thì làm gì có chuyện gì được chứ?”

Giản Tĩnh: “...”

Cô yên lặng nhẫn nhịn lớp học khó chịu này, hỏi: “Anh ta biết rồi sao?”

Nhà sản xuất vừa vỗ đùi vừa thở dài: “Không chịu nghe, tôi khuyên can đủ điều mới khiến cậu ta đồng ý sáng mai xin lỗi đạo diễn Lý, dù sao cũng phải quay xong bộ phim chứ?”

“Tôi nhớ là các người cùng trở về mà.” Cô vào chủ đề: “Anh tiễn anh ta về phòng sao?”

“Nói thừa.” Nhà sản xuất nói: “Cậu ta say thành ra như vậy, nếu ngã thì phải làm sao? Ngôi sao thì phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm đó.”

Giản Tĩnh: “Lúc đó trong phòng bình thường ư?”

“Ngoài việc có hơi lộn xộn một chút thì bình thường.” Nhà sản xuất nói: “Máu đó, thực sự một chút tôi cũng không thấy, thật sự không biết từ đâu ra nữa.”

“Khuất Kiệt còn tỉnh táo không?”

“Không hẳn, cậu ta uống hơi nhiều.”

“Các người nói chuyện một lát nữa hay là lập tức rời đi?”

Nhà sản xuất nói: “Tôi ở lại khuyên cậu ta vài câu, cậu ta đồng ý nói xin lỗi tôi mới trở về.”

“Anh nhớ lúc đó là mấy giờ không?”

“Có lẽ là chưa tới mười hai giờ đêm.”

“Còn tình trạng cô gái thế nào, cũng say sao?”

“Vẫn ổn, còn nói mớ nữa.”

Giản Tĩnh: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
 

Bình Luận (0)
Comment