Ở phía sau nhà sản xuất là giám đốc mỹ thuật.
Người này năm nay ngoài ba mươi, mái tóc rối bù được búi lại thành một cuộn, mặt lộ vẻ nghiêm túc, thậm chí nhìn kỹ vào còn thấy hơi cay nghiệt.
"Có chuyện gì à?" Giám đốc mỹ thuật bực bội hỏi: "Tôi sắp đi ngủ, có chuyện gì không thể đợi mai hẵng nói được sao?"
"Ngày mai sợ là không làm việc được, sẽ làm lỡ việc của cô một phen." Giản Tĩnh tiếp tục dùng thẻ tín nhiệm để kéo gần quan hệ hai bên: "Chúng ta tâm sự mấy lời thôi."
Giám đốc mỹ thuật nhíu mày, miễn cưỡng đồng ý, tránh ra để cô đi vào.
Giản Tĩnh quan sát bốn phía. Phòng của giám đốc mỹ thuật cũng rất lộn xộn, trên giường và bàn học đều chất đầy những bản thảo, máy tính xách tay đang vận hành phần mềm mô phỏng.
Trong gạt tàn thuốc tràn đầy tàn thuốc, dù cửa sổ đã mở nhưng mùi thuốc lá vẫn còn nồng nặc.
"Ngồi đại đi." Giám đốc mỹ thuật ngồi tựa lan can, vắt chân lên, châm một điếu thuốc: "Hỏi gì?"
Giản Tĩnh mở miệng gợi chuyện: "Cô cảm thấy thế nào về cái chết của Khuất Kiệt?"
Giám đốc mỹ thuật lạnh lùng bảo: "Không thấy gì cả, cũng chẳng phải tôi chết."
"Nghe nói nhân duyên của Khuất Kiệt không tốt lắm."
"Thế giới mãi mãi không thiếu những thằng ngu." Biểu cảm giám đốc mỹ thuật bình tĩnh, miệng lại phun thô tục: "Loại người này có chết cũng không đáng tiếc, cô đừng mong tôi có đồng tình gì với cậu ta, tôi nên đồng cảm với chính mình mới đúng. Bộ phim đã chuẩn bị mấy năm mới khai máy đã gặp phải loại chuyện thế này, tiếp theo tôi vẫn chưa biết phải làm gì đây."
Giản Tĩnh nói: "Theo cô biết, ai có động cơ giết người như vậy với Khuất Kiệt nhất?"
Giám đốc mỹ thuật nhún nhún vai: "Tôi không rõ lắm, có lẽ là rất nhiều người."
"Tối nay, cô về lúc mười một giờ năm mươi có nghe thấy động tĩnh gì không?" Cô hỏi.
"Không để ý." Giám đốc mỹ thuật chẳng cần nghĩ ngợi: "Sau khi về là tôi tắm ngay, tiếp đó vẫn luôn bận bịu công việc của mình, không chú ý tới gì cả."
"Vậy à..." Giản Tĩnh nhìn về phía cửa sổ của cô ta: "Cái cửa sổ này vẫn luôn được mở trước đó à?"
Giám đốc mỹ thuật trả lời: "Mở được một lúc rồi."
"Cô còn nhớ thời gian không?"
Cô ta nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nhớ là vừa qua mười hai giờ, tôi thấy buồn bực nên hút một điếu chỗ cửa sổ, sau không hề đóng lại."
Giản Tĩnh thấy hứng thú: "Nói vậy thì ví dụ có người đi ngang qua mặt sau cửa sổ, cô sẽ phát hiện được?"
"Có lẽ thế!" Cô ta không hề đưa ra một đáp án rõ ràng.
Giản Tĩnh đi đến bên cửa sổ, nhoài người ra phía bên ngoài.
Một lát sau, cô đã có được đáp án, bèn nói lời tạm biệt với giám đốc mỹ thuật: "Cảm ơn sự phối hợp của cô, đã làm phiền rồi."
Người về lúc sau mười hai giờ là giám đốc hình ảnh, người này cũng là nhiếp ảnh gia chính, năm nay bốn mươi sáu tuổi. Ông ta rất giống những nhiếp ảnh gia khác: Cơ bắp cuồn cuộn, cao to lực lưỡng, đứng ở đó trông không khác gì một cái tháp sắt.
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với bề ngoài, vị nhiếp ảnh gia này nói tới nói lui lại chậm rãi ung dung, còn trêu chọc cô.
"Không ngờ cô Giản không chỉ biết viết tiểu thuyết trinh thám mà còn biết phá án nữa!" Ông ta nói: "Lúc lão Lý nói với tôi, tôi còn không tin nổi đó!"
Giản Tĩnh: "Chỉ là đúng lúc nảy ra được chút ý tưởng, hy vọng giúp được."
"Như vậy là tốt nhất! Lỡ chúng ta báo cảnh sát, nhất định đám truyền thông sẽ giống như bọn ruồi ngửi được vị gì đó, không ngừng nghe ngóng tin tức, rồi cả người hâm mộ..." Ông ta lắc đầu, cực kỳ phiền não: "Quên đi, quay lại chuyện chính. Cô muốn hỏi gì?"
Giản Tĩnh: "Ông và Khuất Kiệt có vấn đề gì không?"
"Tôi và cậu ta không tính là quen lắm, trước đây cũng chưa từng hợp tác, chỉ từng nghe chút thông tin về cậu ta, vài lời không tốt lắm." Giám đốc hình ảnh thẳng thắn.
Giản Tĩnh vờ hiếu kỳ: "Không tốt ở phương diện gì?"
"Bản lĩnh không lớn, tính tình lại không nhỏ, cứ thích xem mình là trung tâm." Ông ta trả lời: "Nhưng mà nói thật, loại người này thật sự rất nhiều, nhiều đến mức tôi chẳng thấy lạ. Nếu không phải cậu ta kiếm được tiền, cậu ta đã không sống được nữa từ lâu rồi."
"Nhưng tôi thấy anh ta đóng phim cũng bình thường lắm mà!" Cô thật sự thấy ngạc nhiên rồi.
"Thời thế thay đổi, minh tinh có thể kiếm tiền hay không không quan hệ gì đến việc biết đóng phim hay không." Giám đốc hình ảnh thổn thức: "Người hâm mộ sẵn sàng bỏ tiền, thị trường chấp nhận bề ngoài này của cậu ta, ông chủ lại xem cậu ta là của quý."
Giản Tĩnh hỏi: "Sẽ có ai vì vậy mà ghen ghét anh ta chứ?"
"Tất nhiên trong cùng nghề thì sẽ có, nhưng ở chỗ chúng tôi không có ai không chịu nổi cậu ta. Nếu mà có thì... chỉ có Tiểu Bạch, nhưng có lẽ cô rõ ràng hơn tôi chứ? Không mắc gì cậu ấy phải tranh khẩu khí với nghệ nhân, bây giờ cậu ấy đóng phim cũng vì niềm vui thôi." Ông ta nói thẳng: "Tôi cũng thấy buồn bực này, ai lại có thâm cừu đại hận rồi muốn giết người diệt khẩu vậy!"
"Ông cho là ân oán của người trong đoàn phim với anh ta không lớn đến mức đó?"
Giám đốc hình ảnh thong thả ung dung bảo: "Nếu như chỉ là công việc, vậy thì không cần. Không thể nói là bất kỳ ai trong đoàn phim chúng ta đều có kinh nghiệm phong phú, nhưng chuyện lạ trong giới còn nhiều hơn cô nghĩ, loại người nào chúng ta chưa gặp nữa? Mưu sát? Hoàn toàn không cần thiết! Ba tháng sau mọi người đã đường ai nấy đi rồi."
Giản Tĩnh lại nghe lời bên ngoài khác: "Nếu như không chỉ vì công việc thì sao?"
"Vậy thì tôi không biết." Giám đốc hình ảnh trả lời: "Trái lại tôi và Khuất Kiệt không qua lại với nhau, cậu ta chết rồi, phiền phức của tôi tăng lên thêm nhiều."
"Phòng của ông rất gần phòng anh ta, lúc ông về có nghe hay thấy động tĩnh gì không?"
"Không có."
"Vậy bên đó có tiếng động không?"
Giám đốc hình ảnh suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu.
"Yên ắng lắm à?"
"Dù sao cũng không có gì đặc biệt."
"Từ lúc về phòng đến khi phát hiện xác chết, ông vẫn luôn ở trong phòng à?"
Ông ta nhíu mày: "Cô nghi ngờ tôi? Hay cô muốn chứng cứ ngoại phạm?"
"Nói thật thì hiềm nghi của ông không nhỏ." Giản Tĩnh nghiêm túc bảo: "Khuất Kiệt là bị bóp chết, khả năng hung thủ là một người đàn ông cường tráng rất cao."
Giám đốc hình ảnh 'xì' một cái, liên tục phủ nhận: "Tôi không giết cậu ta."
"Ông có chứng cứ ngoại phạm không?"
Ông ta tiếc nuối lắc đầu: "Quá nửa đêm rồi, tìm ai làm chứng chứ?"
"Ông có nói chuyện điện thoại với bạn bè gì đó không?"
Ông ta lắc đầu.
"Nhìn thấy hành động của người khác cũng được." Cô đề nghị lần nữa.
Nhưng giám đốc hình ảnh bảo: "Tôi đóng cửa sổ, không thấy cái gì hết."
Không thu hoạch được gì, không làm gì được nữa, Giản Tĩnh đành tiếc nuối rời khỏi.
Đạo diễn Lý là người cuối cùng.
Lúc hỏi đến ông ta, trời đã rạng sáng.
Tinh thần đạo diễn Lý uể oải, ông ta ngồi dưới mái che của hiên nhà để hút thuốc, vừa mở miệng đã hỏi: "Khi nào mới điều tra xong được?"
Giản Tĩnh: "... Không nhanh như vậy đâu."
"Trời gần sáng rồi, sáng hôm nay phải sắp xếp công việc lần nữa, chiều mới có thể bắt đầu được." Ông ta cực kỳ phiền muộn: "Nếu người đã chết rồi, vừa hay phải xóa hết tất cả quay lại, vậy cũng tốn một khoảng phí lớn đấy."
Giản Tĩnh bí mật xem xét kỹ ông ta.
Đạo diễn Lý lẩm bẩm: "Biết trước thế này tôi đã nên kiên quyết chút rồi, không để Khuất Kiệt vào tổ. Haizz!"
"Biết trước?" Cô kinh ngạc hỏi: "Ông biết anh ta sẽ xảy ra chuyện sao à?"
Đạo diễn Lý đột nhiên phản ứng kịp, vội vã bảo: "Không phải không phải, không có ý như thế, chính là… haizz! Trước đó tôi và đại sư Long từng chạm mặt một lần, ông ta bảo sự nghiệp của tôi sẽ bị tiểu nhân cản trở, bảo tôi cẩn thận. Từ lúc đó tôi đã cảm thấy người kia có thể là Tiểu Khuất rồi, lúc ấy có mấy lời đồn..."
Ông ta mập mờ: "Chỉ nghĩ là sẽ kéo dài chút thôi, ai ngờ lại là... haizz!"
"Trước là hồi nào?" Giản Tĩnh hỏi: "Trước khi khai máy?"
Đạo diễn Lý bảo: "Tháng sáu tháng bảy gì đó, tôi đang nghỉ phép ở Malaysia."
Giản Tĩnh biểu lộ vẻ vi diệu.
Nghe thế nào cô cũng thấy đại sư Long là tên lừa gạt, dù sao cách nói mập mờ không rõ kiểu 'bị tiểu nhân cản trở' hay 'bị oán khí quấn thân' cũng giống như chòm sao thật, dù nói thế nào cũng có thể tìm được chỗ đối ứng.
Nhưng tỷ lệ chính xác của ông ta có hơi cao, hôm qua ông ta bảo Khuất Kiệt sẽ gặp phiền phức thì rạng sáng anh ta đã chết. Đó là trùng hợp, là bản lĩnh thật, hay là... kẻ đứng sau vụ mưu sát?
Suy nghĩ thay đổi rất nhanh, Giản Tĩnh không kìm được mà thăm dò: "Ông cảm thấy thế nào về cái chết của Khuất Kiệt?"
Đạo diễn Lý muốn nói lại thôi.
"Tôi không phải cảnh sát, lời ông cũng không phải bằng chứng, đừng lo." Giản Tĩnh thuần thục trấn an.
Lúc này đạo diễn Lý mới hạ giọng, nửa thổ nửa lộ: "Là quỷ đó!"
Giản Tĩnh: "..." Tuy là người trong giới giải trí, ôm cái suy nghĩ 'thà tin là có, không đáng không làm', nhưng đây vẫn là lần đầu cô thấy một người mê tín như vậy.
"Sao lại là vậy?" Cô nén tính tình xuống.
Đạo diễn Lý nói với vẻ tự đắc: "Nghe nói con nữ quỷ đó chuyên đi giết đàn ông phụ lòng, nhất định là cô ta đã để mắt tới Tiểu Khuất, biết cậu ta bừa bãi nên giết chết cậu ta."
Ánh mắt Giản Tĩnh khẽ đổi, hỏi sâu xa: "Bừa bãi đến mức bị cả nữ quỷ giết chết à?"
Đạo diễn Lý thở dài, để lộ biểu cảm vi diệu khó hình dung nổi.
"Nữ quỷ là người mang thai xong thì bị bỏ rơi, Khuất Kiệt cũng từng làm chuyện như vậy rồi à?" Cô nhạy bén bắt được điểm mấu chốt: "Ông cũng biết gì rồi hả?"
Đạo diễn Lý thoáng do dự, uyển chuyển bảo: "Tiểu Khuất tuổi còn trẻ lại thích chơi đùa, theo phỏng đoán của tôi, chắc chắn cậu ta từng có con, chút này chẳng có gì đáng ngạc nhiên."
"Trong đoàn kịch có cô gái nào như vậy không?"
Đạo diễn Lý lắc đầu: "Tôi không rõ lắm, chi bằng cô hỏi thử người đại diện của cậu ta đi."
"Ngoại trừ vấn đề đạo đức cá nhân, anh ta có mâu thuẫn nào khác với người trong đoàn phim không?"
Đạo diễn Lý cười khổ: "Không nói thì thôi, nói thì có thể là tôi đấy, chiều nay tôi mới mắng cậu ta một trận, nhưng tôi giết cậu ta thì lợi ích gì chứ? Bây giờ tôi còn phải tìm người thay vào."
"Người khác thì sao?"
"Từng có mấy lời đồn, nhưng tôi không nghĩ là nghiêm trọng đến mức phải giết người." Đạo diễn Lý nói đúng trọng tâm: "Vẫn còn nhiều nghệ sĩ tính cách không tốt lắm, nhưng quan hệ giữa mọi người chỉ là hợp tác nên cũng không đến mức."
Giản Tĩnh như có suy nghĩ. Trình độ của nhân viên đoàn phim hiện tại không lớn, đều cho là Khuất Kiệt chết, trái lại sẽ ảnh hưởng đến tiến độ đoàn phim. Tự dưng lại tìm thêm phiền phức, bản thân không cần phải làm điều thừa.
"Nữ chính có quan hệ như thế nào với Khuất Kiệt?" Cô tìm cái mới bỏ vào.
Đạo diễn lý trả lời: "Có chút ám muội."
Giản Tĩnh bày ra một thế tay 'mời nói', bảo ông ta nói rõ ràng một chút.
"Là lúc bọn họ hợp tác trước đó." Đạo diễn Lý đáp lại một cách mơ hồ: "Tôi cũng chỉ nghe đồn thôi."
Giản Tĩnh dùng điện thoại di động tra thử thời gian.
Nữ chính Bối kết hôn với chồng vào ba năm trước, hợp tác với Khuất Kiệt là từ một năm rưỡi trước.
Khá lắm!
Xem ra có lời cần phải đi hỏi nữ chính Bối một phen rồi.
Mặt trời đã mọc hết. Giản Tĩnh ăn sạch bữa sáng mà Giang Bạch Diễm đưa tới, qua gõ cửa phòng nữ chính Bối một cách 'có lý chẳng sợ'.
Người kia đang đắp mặt nạ dưỡng da: "Có chuyện gì à?"
Giản Tĩnh báo việc bản thân nhận bản án điều tra.
Nữ chính Bối không hề có chút hứng thú chút nào, bâng quơ bảo: "Thật à? Biết rồi."
"Tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi cô." Giản Tĩnh tự ngồi xuống, đắn đo cân nhắc trong giây lát rồi quyết định vừa mở miệng đã 'rải lựu đạn': "Gần đây tâm trạng của cô không tốt, nó có liên quan tới Khuất Kiệt à?"
Nữ chính Bối kinh ngạc nhìn về phía này: "Gì cơ?" Trông cô ta như đang rất ngạc nhiên: "Tôi không rõ ý của cô."
"Chỉ là suy đoán thôi." Giản Tĩnh mỉm cười bảo: "Tôi đã xem mấy phim trước của cô rồi, kỹ năng cực kỳ tốt, nhưng hình như mấy hôm nay trạng thái của cô không hợp lý, NG rất nhiều lần."
Biểu cảm nữ chính Bối chợt sa sầm: "Chuyện đó không cạn hệ gì tới Khuất Kiệt."
"Vậy thì lạ thật!" Giản Tĩnh nói như lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng cái lời độc địa anh ta nói trước đó là nói cho cô nghe chứ."
Ngày hôm qua, Khuất Kiệt đã nhả ra hai lần lời ác, một là sau nghi thức trừ tà, một là lúc ầm ĩ với đạo diễn Lý. Lúc mới nghe, người ta sẽ thấy có vẻ anh ta đang trút cơn giận dữ, nhưng thẻ quan sát của Giản Tĩnh đã thuộc loại cao cấp, tuyệt đối không bỏ qua việc ánh mắt anh ta liếc nhìn nữ chính.
Cộng thêm lúc nãy cô đã được Giang Bạch Diễm 'cố vấn' cho một lần, cậu ấy đã chứng thực rằng nữ chính Bối và chồng đều là tay chơi lâu năm, lúc quay phim thì quyến rũ người khác, thậm chí từng bị paparazi chụp được, nhưng với bên ngoài thì vợ chồng vẫn là một cặp hạnh phúc.
Cả hai người đều là kẻ từng ngoại tình trong hôn nhân, vậy mà chồng chỉ mới qua lại với người khác một lần mà cô ta đã không yên lòng như vậy?
Giản Tĩnh to gan suy đoán, cho rằng cô ta không hề phải là bực bội vì chồng đi ngoại tình, rất có thể nguyên nhân chân chính đang nằm trên người Khuất Kiệt.
"Anh ta thật sự không uy hiếp hay bắt chẹt tài sản của cô à?" Cô hỏi.