Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 351

Chương 351

Nữ chính Bối từ chối trả lời câu hỏi của Giản Tĩnh. Cô ta không hề thừa nhận mình có quan hệ gì với Khuất Kiệt, cũng phủ nhận việc anh ta từng ủy hiếp hay lừa gạt mình.

Mắt thấy không có chứng cứ, Giản Tĩnh cũng không truy hỏi nữa, chuyển sang một đề tài khác: "Hôm qua cô về tới đây sớm nhất phải không?"

"Ừ." Cô ta ôn hòa: "Có gì à?"

"Sau khi trở về cô đã làm những gì, có chú ý đến động tĩnh bên chỗ Khuất Kiệt không?" Cô hỏi.

Nữ chính Bối trả lời: "Còn làm gì được nữa? Tắm, đắp mặt nạ dưỡng da, tập yoga. Tôi rất bận rộn, nào có thời gian quan tâm đến chuyện của người khác."

Giản Tĩnh hỏi: "Cô không chú ý đến chuyện gì hết à?"

Nữ chính Bối: "Phải."

"Lúc về động tĩnh của anh ta rất lớn, cô có nghe thấy không?"

Nữ chính Bối nói cho qua: "Hình như là vậy, tôi không để ý."

"Đêm nay có chuyện gì... để lại cho cô ấn tượng sâu sắc không?"

"Ấn tượng sâu sắc?" Cô ta nói với giọng điệu châm chọc, khiêu khích: "Chết một người còn chưa đủ sâu sắc à?"

Giản Tĩnh không đáp lại, chỉ nhìn chăm chú cô ta mà tìm tòi.

Ngay từ đầu, nữ chính Bối còn muốn nói gì đó, nhưng nhanh chóng bị cô làm cho trở nên mất tự nhiên. Đôi mắt Giản Tĩnh không hề nghiêm nghị hay đe dọa, trái lại còn phải gọi là bình tĩnh, nhưng khi bị ánh mắt như vậy phủ lấy, không hiểu sao cô ta có cảm giác như đây là lần đầu mình đứng trước ống kính máy quay vậy.

Bị dò xét, bị mổ xẻ, bị bình phán, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

"Cô nhìn gì vậy?" Cô ta nỗ lực cắt ngang.

"Không có gì." Giản Tĩnh mỉm cười: "Tôi đổi câu hỏi khác. Cô cảm thấy con người Khuất Kiệt như thế nào?"

"Chúng tôi không quen nhau."

"Hai người đã từng hợp tác."

"Chỉ là quay phim thôi, ngoài công việc ra thì không có qua lại gì thêm nữa." Nữ chính Bối biện bạch: "Tôi không biết gì về anh ta, cô hỏi nhầm người rồi."

"Vậy là cô cũng không có manh mối gì về cái chết của anh ta?"

Cô ta dứt khoát gật đầu.

Xem ra tạm thời không hỏi được nội tình gì rồi, Giản Tĩnh không lãng phí thời gian nữa: "Cảm ơn cô đã phối hợp."

Sắc trời sáng tỏ, nơi góc homestay hơi lộ ra.

Giản Tĩnh tốn nửa tiếng cẩn thận tìm tòi trong không gian kín này, phát hiện ra chút chuyện thú vị.

Homestay vốn dĩ là một cái viện, không có gì ngoài cửa chính, sân nhà, sảnh lớn, ở sau phần hiên Đông, Tây, còn có một con hẻm, vốn là để cho mấy phụ vụ di chuyển.

Chỗ hiên này có bốn phòng, cửa hướng ra sân, cửa sổ nhìn đường hẻm, thật ra là trông rõ các phía.

Mà vì để hai chỗ sân và hậu viện thông với nhau, căn phòng được tân trang lại từ sảnh lớn của viện chính, cũng chính là chỗ Giang Bạch Diễm vốn ở, được cố tình xây thành hình chữ 'hồi'. Ở giữa là phòng ốc, hai bên có đường đi, có thể nối thẳng ra sau.

Vậy nên, khi đối chiếu danh sách nghi phạm và phòng ở của bọn họ, lại thêm vào bố trí lối đi, tình hình của homestay trở nên vô cùng phức tạp.

Tây - Đông

... Nữ chính Bối... Giang Bạch Diễm.

***

Người chết... phòng trống... đạo diễn Lý

Hình ảnh... Thiên... giám đốc mỹ thuật

Trợ lý sản xuất... sân... nhà sản xuất

Nhà bếp... nhà hàng... cửa...

Phòng của người chết nằm ở viện chính, cửa hướng Đông, cửa sổ về Tây. Phòng của trợ lý sản xuất và giám đốc hình ảnh thuộc hướng Tây, cửa sổ cũng ở phía Tây, ở sau chính là con hẻm, có thể đi thẳng vào phòng của người chết.

Phòng của đạo diễn Lý đối diện với phòng người chết, cửa ở Tây, cửa sổ ở Đông, phòng của nhà sản xuất cũng cùng hướng, ở Đông là con hẻm, đi qua con đường này có thể tránh được tầm nhìn trong sân.

Không cần nói nhiều, hung thủ muốn giết người thì không thể đi công khai từ sân vào. Ngoại trừ Bối, Giang ra, ai cũng có thể nhìn thấy dấu vết của bọn họ, không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là tự tìm đường chết.

Nhưng con hẻm không hề kéo thẳng vào phòng người chết, nếu vào hậu viện sẽ xuất hiện ngoài cửa phòng Giang Bạch Diễm, muốn tránh ánh mắt mọi người, lặng lẽ đi đến chỗ người chết thì phải đi ngang qua phòng của đạo diễn Lý.

Nói cách khác, giám đốc mỹ thuật và nhà sản xuất muốn giết người thì phải về trước mười hai giờ bốn mươi phút. Tương tự, nhà sản xuất phải đi qua con hẻm, băng qua phòng của giám đốc mỹ thuật.

Bây giờ không thể không nói một chút, Giản Tĩnh thò đầu ra kiểm tra tình hình của con hẻm. Con hẻm có lắp đèn dưới đất, ngọn đèn đánh lên, dù có hóp lưng lại như mèo cũng sẽ bị ngọn đèn dưới đất chiếu ra cái bóng, rơi xuống cửa sổ.

Mặc kệ là người trong nhà có chú ý hay không thì đây đều là hành động cực kỳ mạo hiểm.

Muốn gây án mà không làm kinh động đến người khác thì hung thủ phải trở về trước khi đối phương về. Đạo diễn Lý thì không có vấn đề như vậy, vì căn phòng giữa đang được quét vôi, ở trạng thái không người, ông ta đi ra cửa lượn vòng là đến được rồi.

Vậy là có thể suy ra thời gian ba người gây án rồi.

Đạo diễn Lý: 12:40 - 1:40

Giám đốc mỹ thuật: 23:50 - 12:40

Nhà sản xuất: 23:25 - 23:50 (hoặc sau đó, anh ta ở lại trong phòng của người chết một khoảng thời gian, không còn cách nào phán đoán)

Cô lại nhìn sang bên kia.

Tương tự, nếu trợ lý sản xuất muốn giết người phải trở về trước khi quay phim, mà giám đốc hình ảnh thì không cần thế. Phòng của ông ta ở bên cạnh phòng người chết, lại không có người thứ ba ở giữa con hẻm.

Vậy nên, trợ lý sản xuất: 23:32 - 12:15, giám đốc hình ảnh: 12:15 - 01:40

Nữ chính Bối và Giang Bạch Diễm lại là một tình huống khác.

Bọn họ muốn đến phòng người chết không cần đi ngang qua sân.

Cạnh phòng nữ chính Bối không có hẻm, chỉ có đèn chiếu bình thường, chỉ cần xác nhận cửa sổ phòng Giang Bạch Diễm đã đóng, bản thân cẩn thận né nguồn sáng ra là cô ta sẽ không bị phát hiện tung tích.

Vậy nên, thời gian gây án giả định của cô ta khá dài: 23:35 - 01:40. Tất cả đều có thể dùng gây án.

Đạo diễn Lý: 12:40 - 01:40

Giám đốc mỹ thuật: 23:50 - 12:40

Nhà sản xuất: 23:35 - 23:50

Trợ lý sản xuất: 23:35 - 12:15

Giám đốc hình ảnh: 12:15 - 01:40

Nữ chính Bối: 23:35 - 01:40

Thời gian như trên có thể cùng phối hợp gây án à? Không thể.

Không chỉ vậy, Giản Tĩnh còn phải đối mặt với nhiều vấn đề nan giải hơn: Cửa sổ phòng người chết cũng bị khóa trái, hung thủ ra vào như thế nào, máu chảy từ đâu ra, chuyện cô Xíu Mại bị sờ mặt là thế nào.

Nhất là vấn đề cuối cùng, dường như trước đó người chết cũng đã bị…

Tuy nhiên, muốn phá giải những nghi vấn trên, nhất định cô phải về lại hiện trường.

Đây là cái hiện trường mà Giản Tĩnh chẳng muốn quay lại, nhưng cô không còn cách nào khác. Đạo diễn Lý không muốn báo cảnh sát, không có nhân vật chuyên nghiệp can dự vào, cô không thể không đi.

Giản Tĩnh 'võ trang' đầy đủ, 'anh dũng' bước vào cái chốn lộn xộn đến mức không chỗ đặt chân.

Đầu tiên là chụp ảnh, rồi lại quay phim, sau đó cô kiểm tra, đóng cửa.

Cửa sổ là loại mở lên, vặn cái tay cầm ở dưới là có thể đẩy cửa sổ ra ngoài. Vì không phải nhà cao tầng, cửa sổ hoàn toàn có thể bị mở ra từ bên ngoài, không khó để một người trưởng thành leo qua.

Cửa dùng loại khóa cấp B, cần chìa khoá. Chủ thuê nói tất cả căn phòng đều chỉ có một chìa khóa, làm mất chỉ có thể tìm người mở, nhưng trên cửa phòng người chết không có dấu vết bị cạy.

Chìa khóa nằm ở bàn trà nước trước cửa phòng.

Cô bắt đầu tìm dây câu bên trong phòng.

Không tìm thấy.

Tất nhiên, hung thủ không hề dùng dây câu.

Giản Tĩnh cảm thấy có hơi tiếc nuối.

Quay lại chuyện chính, thật ra cũng không cần tới dây câu (chuyện này đã quá rõ ràng rồi), đồ đạc loại dây thừng có rất nhiều: "Dây áo choàng tắm, dây lưng, dây sạc... thậm chí không nhất định phải là vật loại thừng.

Hiện trường ngổn ngang nhiều thứ như vậy, có thể dễ dàng xếp vào mấy loại vật liệu.

Cô có phần bí bách, suy tư hồi lâu, thử xây dựng lại hiện trường hung thủ gây án: Trong căn phòng sáng đèn, hung thủ đi vào từ cái cửa sổ không khóa trong, nhìn thấy Khuất Kiệt đang ngủ say. Xuất phát từ một động cơ giết người nào đó rất mãnh liệt, hung thủ đến bên cạnh giường, bóp cổ của anh ta. Khuất Kiệt uống say, không có bất kỳ phản kháng gì, thế là chết...

Không đúng.

Người bình thường thấy trong phòng còn sáng đèn chắc chắn sẽ cho rằng người bên trong vẫn chưa ngủ. Nếu đã vậy vì sao hung thủ còn phải cẩn thận đi vòng qua sân, lẻn vào phòng của anh ta rồi gây án?

Thứ hai, coi như hung thủ cho là Khuất Kiệt say đi, sau đó đã bất tỉnh nhân sự, nhưng xét việc bên cạnh anh ta vẫn còn người khác, sao gã có thể chắc chắn Xíu Mại sẽ không tỉnh lại giữa chừng?

Trừ khi gã rất chắc chắn rằng người trong phòng sẽ không thức dậy.

Vậy thì có thể chia làm hai loại khả năng khác nhau: Hung thủ thấy được hoặc hung thủ dàn xếp.

Hiện trường có thứ gì có thể khiến người ta ngất xỉu à?

Trên tủ đầu giường có một chai nước khoáng đã mở nắp. Cô uống mấy ngụm, nhưng loại nước khoáng vặn kín này không dễ ra tay, cũng cực khó đảm bảo nhất định Khuất Kiệt sẽ uống.

Máy phun sương? Không dùng, phích chưa từng được cắm.

Điều hòa ở giữa? Cô leo lên kiểm tra, lớp bụi đóng ở cửa thổi gió cực kỳ đều đặn, không hề có dấu vết bị quệt qua, cũng không phát hiện thứ gì khả nghi.

Tuy nhiên, trên chùm đèn treo của căn phòng, cô nhìn thấy mấy vệt máu dài.

Giản Tĩnh cẩn thận nằm bò trên thang, nhíu mày, vắt óc suy nghĩ.

"Cô Tĩnh Tĩnh." Giang Bạch Diễm đi bộ qua đây, thò đầu ra nhìn: "Có manh mối gì không?"

Giản Tĩnh liếc cậu ta.

Giang Bạch Diễm: "???"

"Rốt cuộc Khuất Kiệt đã làm chuyện gì?" Cô hỏi thẳng: "Cậu biết ai muốn giết anh ta nhất không?"

"Cụ thể không rõ, tôi chỉ nghe được chút lời đồn, đại khái không phải đồi trụy thì cũng là ma túy." Giang Bạch Diễm trả lời: "Muốn giết cậu ta nhất... chắc là bạn gái cũ rồi!"

"Vì sao?"

"Lừa gạt tình cảm người ta đó!" Cậu ta bảo: "Trước khi Khuất Kiệt nổi tiếng, cũng nhờ cô ấy giới thiệu mà câu ta được diễn mấy bộ, sau nổi rồi thì đá cô ấy. Người ta bảo muốn trả thù, kết quả không lâu sau đang quay thì xảy ra tai nạn, cô ấy bị gãy chân nên phải rời khỏi giới."

Giản Tĩnh hỏi: "Tên là gì?"

"Không nhớ." Giang Bạch Diễm gãi gãi mặt: "Tôi hỏi giúp chị thử xem."

"Còn nữa, cậu có thân với nhà sản xuất không?"

"Bình thường, lần này là đạo diễn Lý tìm tôi." Cậu ấy thở dài: "Tôi đã thấy hơi hối hận rồi, trình độ của sản xuất Vương không ổn, phim dở là toi."

"Ý cậu là?"

Giang Bạch Diễm: "Chị nhìn mấy bộ ông ta giám chế đi, có bộ danh tiếng không tệ, có bộ lại chẳng ra gì." Cậu ấy kể mấy tác phẩm ra, đều là tác phẩm hàng đầu, đến cả Giản Tĩnh cũng nghe rồi.

Cô bảo: "Tôi nhớ tin tức bảo tất cả đều được đầu tư mấy trăm triệu."

"Đúng rồi, anh ta rất biết thu hút đầu tư." Giang Bạch Diễm bảo: "Vậy nên anh ta mới có thể lăn lộn giỏi vậy chứ, ai lại không thích nhà sản xuất biết kéo tiền!"

"Hiểu rồi." Cô bảo: "Tôi đi gặp anh ta lần nữa."

*

Trưa hôm đó, Giản Tĩnh cản nhà sản xuất thì thấy người chuẩn bị đi ra ngoài nên nhanh chóng bảo muốn nói chuyện riêng với anh ta.

Biểu cảm của nhà sản xuất là kiểu 'sao cô lại nhiều chuyện như vậy', nhưng hiện tại đạo diễn Lý không dám làm phật ý cô, bèn vội vã nói giúp, anh ta chỉ đành miễn cưỡng bằng lòng.

"Có chuyện gì nữa?" Khi bị hỏi lần hai, đa phần những kẻ tình nghi đều cảnh giác: "Tôi sẽ nói hết những gì tôi biết với cô."

Giản Tĩnh hỏi: "Tôi muốn hiểu rõ một chút, tối qua, sau khi đến phòng của người chết, anh đã làm gì?"

"Trò chuyện với Tiểu Khuất một chút, không phải tôi nói với cô rồi à?" Nhà sản xuất nhíu mày: "Đừng hỏi câu hỏi thế này nữa, thời gian của tôi rất quý giá."

Giản Tĩnh: "Chỉ nói chuyện thôi?"

Nhà sản xuất: "Không phải... thì sao?"

"Bây giờ, xét tình huống thì anh là người đáng ngờ nhất." Cô bảo: "Ví dụ như anh không nói thật với tôi, tôi sẽ trao việc điều tra lại cho cảnh sát. Đến lúc đó, dù cho anh không phải hung thủ, chắc chắn cũng sẽ đối mặt với việc bị truy tố."

Nhà sản xuất giận quá thành cười: "Cô nói bậy bạ gì vậy, tôi đã làm gì?"

"Mười một giờ ba mươi phút, lúc Khuất Kiệt về phòng, anh ta đã uống đến mức không đứng nổi. Anh là đàn ông, anh nói tôi hay, dưới trạng thái say bét nhè như vậy, đàn ông thật sự có thể sử dụng hành vi như lúc bình thường được à?" Giản Tĩnh sáp lại gần hai mắt anh ta: "Anh nói xem, rốt cuộc anh ở lại phòng anh ta hết một thời gian dài là để làm gì?"

Khuôn mặt của nhà sản xuất không chắc chắn: "Cô Giản, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung."

Anh ta nghiêm nghị nói: "Cô phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói, đừng tưởng là sách của mình được chuyển thể rồi thì không thể hủy hợp đồng nữa. Tôi rất thân với lão Hoàng, cũng hay hợp tác với phía Phi Điểu. Chỉ cần tôi đánh tiếng, cô xem người ta có còn hợp tác với cô nữa không."

"Anh đang uy hiếp tôi đấy à?" Giản Tĩnh cực kỳ kinh ngạc.

"Tôi đang khiến cô biết là đừng có nói huơu nói vượn, làm ảnh hưởng danh dự người khác đấy!" Nhà sản xuất lạnh lùng trả lời: "Lần này coi như qua, còn lần sau nữa thì tôi sẽ bàn bạc thẳng với ông chủ cô."

Giản Tĩnh nổi xung lên: "Bàn bạc, anh bàn luôn bây giờ đi! Anh muốn tìm ai? Khang Mộ Thành hay Khang Luy? Anh muốn tôi gọi điện thoại giúp anh không?" Cô lại cười lạnh một tiếng: "Trước giờ tôi chưa từng vu oan người khác không bằng không cớ. Sao nào, anh tưởng là khăn trải giường bị máu thấm vào hỏng là không lấy được chứng cứ nữa chắc?"

"Tôi bảo thật anh hay, tôi đã lấy được chứng cứ trên người bạn học kia từ lâu rồi!" Cô cực kỳ phẫn nộ, giọng cất cao hiếm thấy: "Chỉ cần tôi giao cho cảnh sát, làm so sánh DNA, anh đoán xem Viện Kiểm sát có thể khởi tố anh cưỡng - hiếp được không?"
 

Bình Luận (0)
Comment