Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 352

Chương 352

Từ sau khi nhìn thấy biểu hiện của Khuất Kiệt, Giản Tĩnh đã nổi lòng nghi ngờ với chuyện Xíu Mại gặp phải.

Lúc xuất hiện, toàn thân cô ấy xích lõa, chỉ bọc một cái khăn tắm, nhìn giống như đã chạy tới mà chưa kịp mặc quần áo (hoặc quần áo đã hoàn toàn không mặc được nữa), trông như không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, khi xem xét, cô thấy Khuất Kiệt và cô ta đều đã say tí bỉ. Với trải nghiệm của cá nhân Giản Tĩnh, sau khi say rượu, người ta chỉ muốn lên giường đánh một giấc ngon lành, chứ hoàn toàn không phải muốn làm chuyện 'không hợp với trẻ em'. Chưa kể kiến thức pháp y học nói cô biết, khi dung nạp quá nhiều cồn, nó không chỉ không trợ hứng được mà còn có chức năng ức chế phương diện đó.

Khuất Kiệt và Xíu Mại đã say đến như vậy rồi mà về phòng còn 'nhún nhảy'? Chuyện này còn khiến người ta 'cảm động' hơn việc 'người tàn chí không tàn' đấy!

Vậy nên, ngay từ lúc đầu, cô đã ngờ là Xíu Mại đang nói dối.

Tuy nhiên, sau đó buổi trò chuyện đã xoá bỏ nghi ngờ của cô. Trên người Xíu Mại có chút vết tích còn lại, thẻ ngũ cảm cũng xác nhận rằng cô ta từng xảy ra quan hệ.

Mà lời nói lẫn cử chỉ của cô ta đều cực kỳ ngây thơ, cùng lắm chỉ mới học năm nhất, mặc dù điều kiện gia đình không giàu có nhưng cũng ở mức khá, sự giữ gìn dành cho Khuất Kiệt lại càng xuất phát từ đáy lòng.

Nếu cô ta không nói dối, vậy vấn đề nằm ở đâu?

Quay lại nghi vấn trước đó, vì sao hung thủ lại lựa chọn giết người trong một căn phòng sáng đèn, lại dưới tình huống có người lạ, một cách không hề kiêng kỵ gì?

Hoặc là gã dùng thuốc mê, hoặc gã nhìn thấy tận mắt.

Mức độ hiềm nghi của nhà sản xuất lập tức tăng lên mức cao nhất.

"Anh có hai lựa chọn. Đầu tiên..." Giản Tĩnh giơ ngón trỏ lên: "Thành thật khai báo. Thứ hai, tôi gọi cảnh sát, anh khai báo với cảnh sát. Chọn một đi!"

Nhà sản xuất vẫn chưa cam lòng. Tuy nhiên, không hiểu vì sao nơi đáy mắt lại xuất hiện một chút cố kỵ nhưng anh ta lại không phản bác ngay.

Giản Tĩnh không cho anh ta cơ hội do dự: "Tôi sẽ đếm tới ba." Cô vừa nói vừa nhấn bàn phím: "Một..." Dòng chữ lóe lên, tiếng 'tút' thanh thúy phát ra thật lớn.

"Hai."

Lại một tiếng 'tút' nữa.

"Cô không cần phải dùng chuyện đó uy hiếp tôi." Nhà sản xuất lên tiếng, dáng vẻ là chẳng để tâm: "Đúng thế thì sao? Cô ta tự nguyện theo chúng tôi về, cũng không hề phản kháng. Coi như tôi bị khởi tố đi thì cô thắng được à?"

Giản Tĩnh nhìn anh ta chăm chú, lập tức đoán được anh ta không hề nói dối.

Chỉ thoáng sau, đầu cô hiện ra bốn chữ: ‘Không hề sợ hãi.’

Không phải... có lẽ là - tập mãi thành quen.

"Giết người thì sao?" Cô hỏi.

"Tôi không giết cậu ta." Nhà sản xuất phủ nhận: "Tôi giết cậu ta làm gì? Cô cho là cậu ta không biết chuyện đó sao?" Anh ta nói bằng một giọng điệu vi diệu: "Cô cho là dựa vào đâu mà cậu ta gây rắc rối khắp nơi nhưng vẫn có ông chủ sẵn lòng đẩy cậu ta?"

Giản Tĩnh lập tức ngạc nhiên, hầu như là nghi ngờ lỗ tai mình.

"Có rất nhiều chuyện, người ta không cần nói rõ thì trong lòng mọi người cũng hiểu." Nhà sản xuất 'vò mẻ rồi thì đập luôn', nói thẳng không hề kiêng kị: "Tôi không hề lừa cô nữa. Lúc mắng thì cậu ta sảng khoái, quay đầu về lập tức hối hận. Trong lần đầu tư này có phần của ông chủ cậu ta, làm hỏng thì cậu ta cũng chẳng có quả ngon dùng."

Ngay giờ phút này, thẻ định lực đã phát huy tác dụng quan trọng, giúp cô bình tĩnh truy hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Cậu ta muốn tôi cầu tình với lão Lý. Ông ta rất mê tín, lời của tên đại sư gì đó đã khiến ông ta cực kỳ dao động. Nếu chuyện kia lại xảy ra nữa, ông ta sẽ thật sự đuổi thẳng cậu ta. Đạo diễn vẫn có một chút sức nặng. Nhưng tôi đã nói rồi đó! Xã hội là lợi ích giữa người và người, mắc gì tôi phải giúp đỡ? Cậu ta phải bày tỏ một chút."

Nhà sản xuất phim nói xằng nói bậy.

Giản Tĩnh vẫn không tin tưởng được: "Các anh đã làm gì cô ấy?"

Anh ta hết chịu nổi: "Cuối cùng cô ngây thơ đến mức nào vậy? Trong giới tác giả của cô không có chuyện như vậy à? Vì đâu mà tự dưng một ngôi sao lớn như Khuất Kiệt lại đi cùng cô ta? Giới này còn thiếu gái đẹp chắc? Tôi cũng chẳng thiếu vài ba con đàn bà như vậy, nhưng đó là quy tắc, quy tắc đó, hiểu không? Đây chính là xã hội của người trưởng thành, cô không làm theo quy tắc thì ai sẵn lòng chơi với cô?"

"Ông chủ thiếu phụ nữ à? Tất nhiên là không. Nhưng Khuất Kiệt hiểu quy tắc, cậu ta biết mình không phải là người kiếm nhiều tiền nhất, muốn nhiều cơ hội hơn nữa thì phải bày tỏ. So với người khác thì cái thân phận minh tinh này có chỗ tốt là đám con gái trẻ tuổi sẽ cam tâm tình nguyện đi theo cậu ta."

"Đó chính là bản lĩnh của cậu ta, dỗ cho các ông chủ vui vẻ, như vậy thì không phải sự nghiệp của cậu ta sẽ phất lên rồi sao? Tôi cũng không phải kẻ đói bụng ăn quàng, nhưng tương tự việc mấy văn nhân cổ đại đi đàm chuyện sẽ tới thanh lâu thôi, không đi sẽ không thể hợp bầy, tôi cũng chỉ làm theo quy tắc."

Giản Tĩnh hít một hơi thật sâu.

"Các anh đã đạt được 'giao dịch'?" Cô châm chọc: "Sau đó thì sao, sao anh ta chết?"

Nhà sản xuất phim trả lời: "Không phải tôi giết, mắc gì tôi phải giết cậu ta? Xong việc thì tôi về rồi, lúc tôi đi cậu ta còn khỏe lắm mà."

"Anh ta vẫn còn tỉnh táo à?"

"Say đến không biết trời trăng gì nữa." Nhà sản xuất bảo: "Tôi gọi mấy tiếng, cậu ta không có phản ứng gì, thế là tôi tự về."

"Cửa sổ có khóa không?"

Anh ta nhớ lại một phen: "Tôi không có ấn tượng về cửa sổ, cửa thì tôi ra ngoài đã đóng lại, nhưng không khóa."

"Tuy là anh đã nói những lời này, nhưng hiện tại anh chính là kẻ tình nghi lớn nhất." Giản Tĩnh đe dọa mà mặt không đổi sắc: "Ví dụ như anh không cung cấp nhiều manh mối hơn..."

Đối với kẻ bị tình nghi, lúc 'cắn' người khác là lúc họ nhiệt tình nhất. Tuy ngoài mặt nhà sản xuất bảo không sợ bị tố, nhưng thật ra anh ta cũng không hy vọng bản thân vào trại tạm giam ngồi xổm.

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cô đã hỏi Bối Hàm chưa?"

"Cô ta có động cơ?"

"Là Khuất Kiệt tiết lộ với tôi." Nhà sản xuất mỉm cười: "Cô ta có chút đồ ở trong tay cậu ta, tám, chín phần là ảnh chụp."

*

Nói chuyện với nhà sản xuất tối đa mười lăm phút, Giản Tĩnh đã chịu sự 'ô nhiễm tinh thần' ở cấp độ Chernobyl.

* Ý nói ô nhiễm cỡ thảm họa hạt nhân.

Cô mãi không hết giận được, dứt khoát tạm thời ngừng điều tra, qua cạnh đó mua trà sữa uống.

"Cô Tĩnh Tĩnh." Giang Bạch Diễm đội mũ lưỡi trai, đi theo sau lưng cô: "Tôi cũng đi."

Giản Tĩnh vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo, trừng mắt với cậu ấy.

"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt vậy à!" Giang Bạch Diễm bảo: "Tôi vô tội!"

Giản Tĩnh: "Cậu thật sự không biết bọn họ đã giở trò gì à?"

"Có từng nghe tới, nhưng không ai giải thích rõ ràng với tôi cả." Cậu ấy thành thật khai báo: "Tôi tự đoán được, nhưng không có chứng cứ, tôi cũng không thể nói bậy nói bạ được mà."

Giản Tĩnh hỏi cậu ấy: "Rốt cuộc chuyện đó là như thế nào? Khuất Kiệt là một ví dụ, hay là..."

Giang Bạch Diễm gọi hai ly trà sữa, kéo cô qua một đường hầm, nhỏ giọng bảo: "Cô Tĩnh Tĩnh, chị bình tĩnh đi. Nếu tất cả mọi người đều là loại như thế thì vì sao chúng tôi muốn bỏ qua Khuất Kiệt?"

Cô ngẩn ra, như vừa tỉnh mộng, vỗ trán: "Tôi thật là giận quá mất khôn rồi!"

Lời nói của nhà sản xuất quá hùng hồn, cứ như đó là quy tắc bất thành văn vậy, khắp thiên hạ chỉ mình cô là không biết, khiến cho cô nghi thần nghi quỷ, đầu óc cũng không tỉnh táo nữa.

Giang Bạch Diễm nghiêm túc bảo: "Cô Tĩnh Tĩnh, trong giới tôi hỗn loạn, kẻ không có giới hạn rất nhiều, nhưng người có giới hạn cũng không thiếu. Giao dịch quyền - sắc chắc chắn có, nhưng với loại chuyện như Khuất Kiệt làm, tôi cá là ai có lương tâm sẽ không làm vậy."

Trong giới giải trí, danh lợi hàng đầu, không thiếu kẻ 'khiêu vũ’ nơi ranh giới pháp luật. Phần lớn người ta chỉ trốn thuế, dùng chút quyền lực để tham thêm chút phí tổn, thông đồng với chút người nam lẫn nữ, nhưng không phải ai cũng là kẻ không biết điểm dừng như vậy.

Vẫn là câu nói kia, nếu không vì thiếu tiền, sẽ không thiếu kẻ sẵn lòng đánh đổi. Tuy nhiên, vì sao cứ phải dùng cái kiểu thủ đoạn bỉ ổi thế này, người bình thường đều không xem nổi.

"Dạng người như vậy nhiều không?" Giản Tĩnh như có trầm tư.

Giang Bạch Diễm há hốc mồm. Dưới ánh mắt sắc bén của cô, trả lời một cách khó nhọc: "Chị... đi hỏi thử sếp Khang xem?"

Giản Tĩnh: "?"

"Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, là động vật ở tầng dưới trong chuỗi thức ăn." Cậu ấy thê thảm bảo: "Ông chủ lớn mới là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, những người bên dưới đều vắt óc để phục vụ bọn họ."

Giản Tĩnh liếc lại cậu ấy một cái: "Sao anh ấy lại biết loại chuyện thế này?"

"Sự thiên vị của chị cũng rõ quá rồi đó!" Giang Bạch Diễm vờ thương tổn, chực khóc lã chã: "Chất vấn tôi thì được, anh ấy thì không."

Cô đánh trống lảng: "Trà sữa ngon đấy."

Không còn cách nào khác, Giang Bạch Diễm đành im miệng, nhận lấy trà sữa, ngồi xổm xuống bên cạnh, cùng uống trà sữa với cô, tiện thể vuốt mèo hoang.

Trà sữa mang tới sự sung sướng từ đường và ca-lo-ri. Mèo hoang đi ngang qua ngồi xổm trên giày của cô, khoe cái bụng ra, 'meo, meo' gọi người chạm vào.

Ánh mặt trời rất gay gắt, nhưng tâm trạng Giản Tĩnh đã từ từ bình tĩnh lại.

Chuyện ghê tởm sẽ luôn xuất hiện, vụ án vẫn phải tiếp tục được điều tra.

Cô vuốt cái bụng mềm đầy mỡ của con mèo, hỏi: "Có tìm được thông tin bạn gái Khuất Kiệt không?"

"Đã hỏi được rồi." Giang Bạch Diễm nói cô nghe một cái tên.

Giản Tĩnh mở giao diện Wechat ra, hơi do dự, lướt qua tên của Quý Phong, vào thẳng một nhóm chat.

...

Chị em phá án.

Giản Tĩnh Đã Giao Bản Thảo: ‘Có bận không?’

Lương Nghi Muốn Phá Án: ‘Nằm vùng’

Nhã Nam Đang Tăng Ca: ‘Tòa án thẩm tra vừa kết thúc, có chuyện gì à?’

Giản Tĩnh Đã Giao Bản Thảo: ‘Gặp phải một vụ án, muốn nhờ các cô giúp đỡ’

Lương Nghi Muốn Phá Án: ‘Nói mau đi!’

Nhã Nam Đang Tăng Ca: ‘Công tố hay tự khởi tố?’

Giản Tĩnh blah blah giảng giải tất cả một lần.

Lương Nghi Muốn Phá Án: ‘Có thể hỏi giúp cô một chút, nhưng đó không phải vị trí trực thuộc của tôi TAT’

Nhã Nam Đang Tăng Ca: ‘Cưỡng hiếp là vụ kiện công tố, về rồi chúng ta trò chuyện kĩ hơn.’

Giản Tĩnh Đã Giao Bản Thảo: ‘OK’

...

Cô uống trà sữa xong thì tiếp tục làm việc.

Nhà sản xuất ám chỉ độ tình nghi của nữ chính Bối rất lớn. Tuy nhiên, Giản Tĩnh đã từng quan sát tay cô ta, nói thật thì chúng không gọi là đẹp. Da rất trắng, nhưng ngón tay mượt mà trời sinh, chiều dài trung bình, không phù hợp với điều kiện 'tay ngọc thuông dài'.

Nguyên nhân chính là thế này - bàn tay và vân tay cô ta không hề phù hợp. Nhưng khi xét tới biểu hiện trước đó của cô ta, chắc chắn cô ta đã giấu chuyện gì đó.

"Tôi đã tìm được thứ này trong phòng Khuất Kiệt." Lần thứ hai đến cửa thẩm vấn, Giản Tĩnh đã trực tiếp hơn. Chưa đợi nữ chính Bối mở miệng, cô đã xòe thẳng cái USB trong tay ra.

Lời nữ chính Bối đến bên miệng bị nuốt ngược vào.

Trong tác dụng duy trì liên tục của thẻ quan sát cao cấp, Giản Tĩnh nhìn thấy được hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau là 'nghi ngờ, cảnh giác' và 'căng thẳng, hoang mang'.

"Thật ra, tôi cũng không chắc cái này có phải thứ cô cần không." Cô cố ý bảo: "Chi bằng bật lên rồi chúng ta xem chung đi?"

Trong mắt nữ chính Bối lóe lên sự vùng vẫy.

Giản Tĩnh cũng có phần không nhẫn tâm, chủ động bảo: "Tôi không hề thấy hứng thú với chuyện riêng của cô. Cô Bối, thứ tôi muốn biết là chân tướng vụ án giết người."

Nữ chính Bối: "Tôi không giết anh ta."

"Cô đã đến phòng anh ta." Giản Tĩnh nói chắc nịch: "Còn lấy thứ gì đó đi. Anh ta vẫn luôn dùng thứ này uy hiếp cô, phải không?"

Nữ chính Bối cắn môi, phút chốc không lên tiếng.

"Tôi hiểu sự lo lắng của cô, cô sợ trở thành kẻ bị tình nghi." Cô bảo: "Nhưng bây giờ tôi là người điều tra vụ án, không phải cảnh sát, cô sẽ không gặp quá nhiều phiền phức, điều kiện tiên quyết là cô cũng đủ thẳng thắn, thành khẩn với tôi."

Nữ chính Bối hỏi: "Cô muốn biết điều gì?"

Giản Tĩnh: "Cô đến phòng người chết lúc nào?"

Cô ta bảo: "Mười giờ ba mươi phút."

Trong dự tính. Giản Tĩnh hỏi: "Cô đã vào như thế nào, tình huống trong phòng ra sao?"

"Cửa sổ phòng mở, tôi thấy mọi người đều chưa về nên phút chốc nổi ý khác, quyết định vào xem thử." Nữ chính Bối nói giản lược: "Tôi tìm được đồ trong két sắt ở tủ quần áo nên lập tức trở về."

"Mấy giờ?"

Cô ta nhớ lại: "Chưa đến mười một giờ."

"Đây là ảnh chụp hiện trường vụ án." Giản Tĩnh cố ý chọn mấy tấm không có chụp cái xác: "So với lúc cô đi vào trong, có cái gì không giống không?"

Nữ chính Bối cố nén phản cảm, nhìn kỹ mấy lần, lắc đầu nói: "Tôi không nhìn ra được, phòng anh ta quá lộn xộn."

Giản Tĩnh gật đầu, không miễn cưỡng thêm nữa, hỏi tiếp: "Theo như cô biết, trừ cô ra, còn có ai mong Khuất Kiệt chết nữa?"

"Tôi không biết." Nữ chính Bối trả lời sau khi suy nghĩ.

Giản Tĩnh mỉm cười, huơ huơ cái USB trong tay với cô ta.

Nữ chính Bối hít sâu vào, nhượn bộ một phần, ngữ điệu thả lỏng: "Tôi không xác định lắm..."

"Không sao, chúng ta chỉ đang tâm sư bâng quơ thôi." Giản Tĩnh tung ra sự ứng đối vạn năng.

Vậy là cô ta mới ấp a ấp úng mở miệng: "Mấy hôm trước, hình như trợ lý sản xuất từng đi vào phòng Khuất Kiệt."

Trợ lý sản xuất phải sắp xếp tất cả công việc từ trên xuống dưới của đoàn phim, anh ta đến phòng Khuất Kiệt cũng giống như về phòng mình vậy.

Giản Tĩnh hỏi: "Vì sao cô lại để ý chuyện đó?"

"Trông anh ta lén la lén lút, hình như không mong bị người ta phát hiện." Nữ chính Bối nhỏ giọng trả lời.

"Chuyện từ khi nào?"

"Hôm trước."

Giản Tĩnh như đang suy tư: "Biết nguyên nhân không?"

Cô ta lắc đầu, vươn tay: "Tôi nói hết cho cô những điều tôi biết rồi, có thể đưa cái này cho tôi chưa?"

"Không được." Giản Tĩnh rút tay về.

Nữ chính Bối trợn mắt nhìn: "Cô lật lọng?"

"Tôi chưa từng đồng ý sẽ đưa cho cô." Cô bảo: "Đây là bản thảo của tôi."
 

Bình Luận (0)
Comment