Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 358 - Chương 359

Chương 359

Du thuyền có tất cả mười tầng, địa điểm quay trực tiếp là từ tầng bảy đến tầng mười.

Tầng bảy là khu phòng cho khách, tầng tám và chín là một số khung cảnh như hội trường, phòng khiêu vũ, phòng tập thể thao, tầng 10 là bể bơi, sân bay và sân thượng vô cùng lớn.

Trong đó, phòng khách, tức gian phòng cho khách quý ở trong quá trình quay phát sóng trực tiếp, cũng được chuẩn bị tốt.

Trong lúc phát sóng trực tiếp, người quay phim sẽ không đi theo khách quý vào phòng của họ, đây là khu vực hoàn toàn riêng tư. Nhưng nếu một vị khách quý nào đó đi vào gian phòng của người khách quý khác, khán giả có thể nhìn từ góc độ của vị khách quý kia thấy được tình hình trong gian phòng của người này.

Bởi vậy người xem không có được một góc nhìn toàn diện, chỉ có thể lựa chọn theo dõi một vị khách quý nào đó, góc nhìn cũng có hạn chế.

Nếu như chọn sai người, có khi xem nửa ngày cũng không thấy gì.

Máy quay đã theo Giản Tĩnh đến tận phòng bốn, sau khi cô mở cửa và đi vào, quá trình quay phim coi như kết thúc.

Giản Tĩnh đóng cửa lại, đầu tiên là quan sát tổng thể hoàn cảnh.

So sánh với phòng cho khách nghiêm chỉnh dưới lầu thì mức độ xa hoa như nhau, nhưng lại có không ít chi tiết thú vị: tượng Phật thờ cúng, cây xanh tươi tốt, radio cũ, đèn bàn bằng đồng thau, còn một số hàng làm bằng mây tre.

Không có ti vi, không có wifi, chỉ có điện thoại bàn.

Cảm giác cũ kỹ.

Giản Tĩnh đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy trên bàn sách bày biện một túi giấy da trâu.

Mở túi ra, bên trong là thông tin và bối cảnh thiết lập nhân vật.

Chuyện cũ xảy ra tháng mười một năm 1982, một phú hào họ Đan nổi danh Châu Á sắp trải qua sinh nhật bảy mươi tuổi.

Ông ta cưới vợ lần đầu, vợ cả sinh cho ông ta hai đứa con trai và một đứa con gái. Nhưng rất không may, mười năm trước vợ ông ta bị bệnh qua đời, không lâu sau, phú hào họ Đan lại cưới một người vợ kế xinh đẹp trẻ tuổi.

Ngoài ra, ông ta còn có một người em gái đã qua đời, để lại cho ông ta một đứa cháu trai đáng yêu, em rể vẫn còn sống và có quan hệ thân thiết với ông ta, thường xuyên tới lui. Nhà em trai vợ trước vẫn duy trì liên hệ với ông ta, thường xuyên đến làm khách.

Phú hào họ Đan còn có mấy người bạn tốt lâu năm, lần này nhân dịp mừng thọ cũng mời đám bạn chí cốt đến tham gia sinh nhật mừng thọ mình.

Thân phận Giản Tĩnh rút được là vị hôn thê của con trai nhỏ của phú hào họ Đan, xuất thân vũ nữ, trong giới phú hào mà nói, cô là một gái đẹp chuyên tiếp khách chính cống cố leo lên người con trai nhỏ, vắt óc tìm cách trở thành vị hôn thê của cậu ta. Nhưng phú hào họ Đan không đồng ý cuộc hôn nhân này, tuyên bố nếu như con trai nhỏ kết hôn với cô, sau này một mao tiền di sản cũng không được lấy.

Nhưng đứa con trai nhỏ làm theo ý mình, vẫn dẫn vị hôn thê đến buổi tiệc mừng thọ của ba anh ta.

Giản Tĩnh: ‘Người da đen mặt có dấu chấm hỏi.jpg.’

Vận may gì thế, vậy mà rút ra một thẻ thân phận như vậy.

Vẻ mặt cô im lặng. Mở tủ quần áo ra, khá lắm, bên trong đều là quần áo kiểu dáng hở hang diêm dúa, vừa lỗ mãng vừa ngả ngớn, tuyệt đối là nhân vật nữ phụ không sống đến ba tập trong kịch bản huyền nghi.

Nhưng rút thì cũng đã rút rồi, cũng không thể đổi ý.

Giản Tĩnh vuốt mũi thử quần áo một chút, phát hiện kích cỡ coi như vừa người, chỉ có lễ phục dạ hội không được. Nhưng không sao, kịch bản quay ngày mai, đêm nay nhờ tổ đạo cụ đổi lại một chút là được.

Bước kế tiếp, làm quen gian phòng.

Cô lật phía đông một chút, tìm phía tây một chút ở trong phòng của mình, phát hiện một ít tài liệu.

Xem một lát, trong lòng cô nắm chắc, cất kỹ lại.

Trong lúc đó, nhân viên công tác gõ cửa, đưa cho cô một cái danh sách, viết rõ thân phận mới của mỗi khách quý.

Cô nói cảm ơn, lấy giấy bút, sắp xếp thiết lập của chuyện xưa.

Phú hào họ Đan - NPC

Nếu đoán không sai, người này hẳn là nhân vật Daniel đóng vai, mười phần chắc cũng tám chín phần là sẽ chết.

Những người khác dần dần tìm đúng chỗ.

Người vợ: [Nhật Bản] Kumiko Terauchi (Thiết lập nhân vật: Phu nhân nhà giàu).

Em gái vợ: [Hàn Quốc] Kim Lan Nhi (Thiết lập nhân vật: Học sinh)

Con trai lớn: [Singapore] Lee Conner (Thiết lập nhân vật: Một trong những người phụ trách tập đoàn)

Vợ con trai cả: [Nga] Valerie (Thiết lập nhân vật: Phu nhân nhà giàu)

Con gái thứ hai: [Trung Quốc] Chương Tuyết Nhi (Thiết lập nhân vật: Tiểu thư nhà giàu, họa sĩ)

Con rể thứ hai: [Hàn Quốc] Liễu Tú Trí (Thiết lập nhân vật: chủ triển lãm tranh)

Con trai nhỏ: [Hàn Quốc] Park Min Chul (Thiết lập nhân vật: Nhà giàu đời thứ hai tiêu tiền như rác)

Vị hôn thê: [Trung Quốc] Giản Tĩnh (Thiết lập nhân vật: Vũ nữ, gái tiếp khách)

Em rể: [Trung Quốc] Võ Liệt (Thiết lập nhân vật: Luật sư)

Cháu trai: [Trung Quốc] Giang Bạch Diễm (Thiết lập nhân vật: Trụ cột của tập đoàn)

Em trai vợ trước: [Nga] Andre (Thiết lập nhân vật: Không nghề nghiệp)

Con trai của em trai vợ trước: [Nhật Bản] Kojima Shibu (Thiết lập nhân vật: Sinh viên)

Bạn tốt ông Đan: [Nhật Bản] Hiroto Ishikawa (Thiết lập nhân vật: Người lính xuất ngũ)

Bạn tốt ông Đan kiêm ca sĩ: [Thái Lan] Lynnell (Thiết lập nhân vật: Ca sĩ nổi tiếng)

Con trai của bạn tốt ông Đan kiêm bác sĩ tư nhân: [Ấn Độ] Raj Sharma (Thiết lập nhân vật: Bác sĩ)

Trên đây là tất cả những người tham gia bữa tiệc mừng thọ của phú hào họ Đan.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì đều là kẻ tình nghi, động cơ giết người đại khái là vì di sản.

Nhìn thoáng qua toàn những cái quái gì, vợ trước chết, gia đình em trai vợ trước còn đeo bám, em gái chết, gia đình em rể tiếp quyền, ba đứa con và vợ chồng nó, vợ kế và em gái vợ kế… Còn đặc sắc hơn nội chiến nhà Giang Bạch Diễm.

Không hổ là chương trình giải trí, xung đột này được sắp xếp được đấy.

Giản Tĩnh phỉ nhổ, bên ngoài lại có người gõ cửa.

Lần này nhân viên công tác bưng tới một cái hộp lớn: “Mời rút một cái trứng xoay.”

Trứng xoay? Được đó, rất biết nhập gia tùy tục.

Giản Tĩnh sờ vào bên trong, xác định độ lớn bé của các quả cầu bên trong, trọng lượng không chênh lệch bao nhiêu, tùy ý chọn một cái.

“Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ.” Nhân viên công tác đóng cửa lại.

Cô tung quả trứng xoay trong tay, xoay mở ra, một viên sô cô la rơi ra từ bên trong.

Lột ra nếm thử, ngọt muốn ói.

Sô cô la bỏ nhiều đường như vậy, chắc chắn là người Mỹ làm.

Cô vặn chai nước khoáng, vừa uống một ngụm vừa mở mắt mèo ở trên cánh cửa.

Ở bên ngoài, nhân viên công tác lần lượt gõ cửa từng phòng, mỗi người đều rút ra một quả trứng xoay. Mà tất cả các quả trứng xoay đều như nhau, mắt thường hoàn toàn không thể phân biệt được sự khác nhau trong đó.

Cô uống hai ngụm nước, nghĩ thầm, bây giờ thì bắt đầu rút hung thủ.

Dựa theo tình huống trước đó ở khu vực Châu Âu, tổ chương trình tự xưng không biết ai rút trúng hung thủ, đây là một trò chơi mở hoàn toàn, nhưng đùa như vậy ok sao?

Mọi người đều biết chương trình truyền hình thực tế đều có kịch bản.

Vẫn phải cẩn thận một chút, đừng đánh giá cao khí tiết của đoàn đội chương trình.

Trước khi chính thức phát sóng trực tiếp, phần phim thử nghiệm sẽ được phát sóng.

Người dẫn chương trình giới thiệu quá trình cho bọn họ: “Vì để cho chương trình đặc sắc hơn, khán giả thân yêu, chúng tôi thiết kế quá trình tuyệt đối giữ bí mật.”

“Đầu tiên mời xem nhân vật mà mỗi người rút được, tất cả đều được bốc thăm ngẫu nhiên, không ai biết mình sẽ rút được số mấy.”

Lúc này trên màn hình xuất hiện hình ảnh của nhóm khách quý.

“Con số này không chỉ đại diện cho thân phận, cũng đại diện cho thứ tự lần rút thăm tiếp theo.” Người dẫn chương trình nói: “Thân phận của hung thủ giấu trong mười lăm quả trứng xoay, ôi, tôi nghĩ các bạn đã rất tò mò, chúng tôi quyết định hung thủ như thế nào, cái này do cố vấn của chúng tôi, ông Scott là người chiến thắng Giải thưởng lý luận chọn ngẫu nhiên.”

Bắt đầu phát video.

Ngày mùng một tháng mười một tại nhà Scott.

“Chào, tôi là Scott, hoan nghênh vào nhà tôi.” Scott lấy ra một chiếc chìa khóa đặc biệt: “Nhìn thấy chìa khóa của tôi không? Cái tủ sắt này chỉ có một chiếc chìa khóa, nếu như dùng bạo lực tháo dỡ, tủ sắt sẽ khóa kín, không có cách nào mở ra.”

Ông ta lắc lắc chìa khóa đặc biệt trong tay: “Tiếp theo tôi sẽ ngẫu nhiên lựa chọn một quả cầu, người rút trúng quả cầu này sẽ là hung thủ.”

Ống kính quay hoàn hảo ba trăm sáu mươi độ, đảm bảo khóa và tủ sắt hoàn hảo không hư hại gì.

Tiếp đó, Scott ôm cái hộp nhỏ đi vào phòng.

Mười lăm phút sau, ông ta mở cửa phòng, yêu cầu nhân viên công tác mang chiếc hộp đã khóa lại và cất chiếc chìa khóa duy nhất vào chiếc hộp được làm đặc biệt trước ống kính.

Sau đó chiếc hộp cũng bị khóa lại.

“Chiếc hộp này sẽ được đưa đến văn phòng chính của [Vua trinh thám], từ đạo diễn, biên đạo, người sản xuất khóa riêng và trả lại tôi, tôi sẽ mở khóa của tôi ra.” Scott đẩy mắt kính, mỉm cười: “Như vậy có thể cam đoan trước khi sự thật được công bố, không ai biết đáp án thật sự.”

Ống kính xoay chuyển một cái, bắt đầu phát đến quá trình mã hóa.

Tủ sắt được khóa lại đưa đến căn phòng chính, hộp thì đưa đến phòng đạo diễn, biên đạo, sản xuất tự mình khóa lại một lần, đảm bảo mình giữ chìa khóa, toàn bộ hành trình có nhân viên công chứng giám sát.

Cuối cùng dán giấy niêm phong, ký riêng tên mình lên.

Sau đó hộp được đưa về nhà Scott, ông ta mở khóa của mình ra, còn để lại ba chiếc khóa.

Ống kính lại thay đổi, thời gian hiển thị ngày thứ hai ghi hình.

Mọi phía của chiếc hộp được kiểm chứng không có hư hại gì, giấy niêm phong y như lúc trước, không có gì khác nhau.

Ba người mở khóa của mình ra, đạo diễn lấy ra chiếc chìa khóa duy nhất, mở tủ sắt, lấy ra cái rương được niêm phong kỹ càng.

Ống kính một đường đi theo nhân viên công tác, đi đến trước phòng của khách quý rút được số một.

Valerie rút được số một, dựa theo chỉ thị cô ấy mở giấy niêm phong, rút trứng xoay ra.

Tiếp theo đến số hai, số ba, số bốn, đến số mười lăm cũng nhanh chóng rút xong.

Màn hình nhấp nháy và đồng hồ đếm ngược bật lên.

Chuyện xưa sắp bắt đầu.

Buổi chiều ngày thứ hai là thời gian tự do hoạt động.

Nhóm khách quý có thể tùy ý tham quan khung cảnh từ tầng bảy đến tầng mười, làm quen kịch bản của mình, diễn với đối tượng hợp tác.

Vận may của Giang Bạch Diễm không tệ, giao lưu với Võ Liệt không có trở ngại, hai cha con nhanh chóng diễn xong mấy màn kịch.

Giản Tĩnh thì rất khổ sở, vị hôn phu của cô là người Hàn Quốc, tiếng Anh có thể giao lưu miễn cưỡng, nhưng về tuổi tác lại là ông chú gần bốn mươi.

Thì ra giữa hơn ba mươi tuổi và hơn mươi tuổi lại khác nhau nhiều như vậy.

Khang Mộ Thành ba mươi hai tuổi, tuấn tú lịch sự, sự nghiệp có thành tựu, chững chạc đáng tin, ngoài trừ tăng ca hơi quá mức một chút, quản thúc bản thân nghiêm túc một chút, gần như không tìm ra tật xấu gì.

Mà Park Min Chul ba mươi bảy tuổi, dáng dấp cũng không khó coi, mày rậm mắt to. Coi như mặc âu phục tút tát lại thì cũng ra dáng, nhưng không bỏ được cảm giác khoảng cách thế hệ.

Cô chỉ muốn gọi là ‘Ahjusshi’ mà không phải là ‘Oppa’.

“Cô Giản, chào cô.” Đây là câu đầu tiên chú ta nói với Giản Tĩnh: “Thật sự không ngờ tôi có vị hôn thê xinh đẹp như cô.”

Giản Tĩnh: “…”

Park Min Chul đánh giá cô không kiêng kỵ chút nào, cũng may không mang quá nhiều tính xâm lược. Nhưng mà ánh mắt đa nghi nghiền ngẫm cũng không tốt đẹp gì: “Có lẽ trò chơi đã bắt đầu.”

“Cho nên?” Giản Tĩnh đành phải trả lời.

Chú ta hỏi: “Ai sẽ là hung thủ đây?”

Giản Tĩnh trả lời cộc lốc: “Vụ án còn chưa xảy ra, có thảo luận về hung thủ cũng vô ích.”

“Không, không. Tôi cho rằng đây là thời gian hung thủ dễ dàng bại lộ nhất.” Park Min Chul có sự quan sát nhạy bén của phóng viên. Chú ta quét mắt qua đám người: “So với người bằng lòng đi ra giao tiếp, người biến mất không thấy bóng dáng càng đáng nghi hơn.”

“Bởi vì bọn họ đang vùi đầu nghĩ kế hoạch à?” Giản Tĩnh ngẫm lại, lại hào hứng nói chuyện trên trời dưới đất: “Chú cảm thấy người rút được hung thủ sẽ có kịch bản sao?”

Park Min Chul cười cười, hỏi lại: “Đây là đang thăm dò tôi sao? Nếu tôi nói cho dù có kịch bản thì cũng chỉ có hung thủ có được, cô cảm thấy thế nào?”

Giản Tĩnh từ chối cho ý kiến: “Có thể.”

“Vì sao cô lại tò mò cái này?” Park Min Chul lại hỏi cô.

“Tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Chú Park lại cười cười, tất nhiên là không tin cô, nhưng không có ý đào sâu hơn, tùy ý nói chuyện vài câu rồi đi.

Giản Tĩnh đi vào phòng ăn, rót cho mình một ly Champagne.

Nơi đó cũng có các tổ hợp đang rèn luyện, thiết lập của bọn họ là quen biết nhiều năm, nhưng tiếng Anh - Nhật Bản và tiếng Anh - Thái Lan gặp nhau, biểu cảm của hai người đều méo xệch.

“Ha ha, có thể giúp tôi một chút không?” Em gái Valerie người Nga hỏi.

Giản Tĩnh tránh ra nhường đường.

Cô ấy cầm bình rượu Vodka, vui vẻ mở bình rót thẳng vào miệng.

Giản Tĩnh: “Hít hà”

Giản Tĩnh lắc đầu, nhịn không được hỏi: “Diễn viên múa có thể uống rượu sao?”

“Không có vấn đề, gần đây tôi không đi diễn.” Valerie nhẹ nhàng trả lời. Lúc này cô ấy nhìn thấy một người Nga khác là Andrew, ngoắc tay: “Đến uống chút không?”

Andrew lắc đầu, hỏi: “Các cô có thấy Kojima không?”

Hai cô gái cùng nhau lắc đầu.

Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ bực bội nói: “Tôi tìm khắp nơi đều không thấy anh ấy.”

“Các anh đang tìm Kojima-kun sao?” Kumiko Terauchi đóng vai người vợ xen vào cuộc đối thoại, xin lỗi cười cười: “Hình như anh ấy không thoải mái, vẫn nghỉ ngơi ở trong phòng.”

“Không thoải mái?” Valerie vén mái tóc vàng trên trán, nửa thăm dò nửa trêu đùa: “Không phải anh ấy rút được hung thủ đấy chứ?”

Giản Tĩnh nhớ một chút ấn tượng liên quan đến Kujima, nói: “Cũng không hẳn, có thể thuần túy là thích ở nhà.”
 

Bình Luận (0)
Comment