Buổi chiều trôi qua nhanh chóng.
Giản Tĩnh gặp gỡ ngắn ngủi với một ít khách quý, trò chuyện với nhau vài câu, nhưng cũng không phát hiện điều gì khác thường. Mà giống như cô đã nói, vụ án còn chưa xảy ra, có thảo luận về hung thủ cũng không có ích gì.
Bảy giờ tối, bắt đầu quay phần phim dẫn đường.
Du thuyền chạy vào Thái Bình Dương bao la bát ngát, đèn hoa nổi lên bốn phía, chiếu sáng biển cả ban đêm.
Buổi tiệc mừng thọ của phú hào họ Đan bắt đầu.
Ông ta đã hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, làn da trên mặt nhăn nheo, đốm đồi mồi trải rộng khắp cơ thể, cả người trông như một con chó ghẻ.
Nhưng ông ta kéo tay người vợ kế mới ba mươi tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, đoan trang, gần như là người của một thế giới khác. Hai người đứng cạnh nhau, làm cho người khác sinh ra cảm giác hoang đường sai trái.
“Cậu.” Lên tiếng trước tất cả mọi người là cháu trai của phú hào họ Đan. Anh ta là con một của người em gái đã mất của phú hào họ Đan, vừa tốt nghiệp đã vào làm ở công ty cậu: “Cháu đã làm xong chuyện cậu bảo cháu làm.”
Cậu trai trẻ tuổi xinh đẹp kính cẩn vâng lời nói: “Tất cả đều giống như cậu nghĩ.”
Phú hào họ Đan lộ ra ý mỉm cười, nói với người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bên cạnh: “So với Tiểu Bạch, mấy đứa con nhà tôi thật sự không khiến tôi bớt lo.”
Em rể Vũ ra vẻ bất mãn: “Ở trước mặt anh nó mới hiểu chuyện như thế, bình thường cũng không để em bớt lo.”
Phú hào họ Đan cười to, lại vô tình tác động tới phổi, kịch liệt ho khan: “Khụ khụ khụ, con cái, con cái không phải đều như vậy sao? Bọn nó còn trẻ.”
Ánh mắt của ông ta lướt qua cháu trai Tiểu Bạch, lướt qua hai đứa con trai, lướt qua rất nhiều người, ánh mắt lóe lên.
“Tuổi trẻ... thật là tốt.” Phú hào họ Đan như thở dài như nỉ non.
Em rể Vũ không nói tiếp.
Bên kia, em gái của Kumiko, cô Lan Nhi đang nói thầm với chị mình: “Cái này nếu như không quen biết còn tưởng cháu trai là con trai ruột đấy.”
Kumiko phu nhân nói: “Dù sao cũng là con của em gái ruột, ràng buộc huyết thống không thể nào chém đứt.”
“Nói như vậy thì bên kia là sao?” Cô Lan Nhi hất cằm, chỉ hướng người đàn ông Nga niềm nở: “Rõ ràng chị gái đã qua đời nhưng vẫn đi lại thân quen, chẳng biết xấu hổ.”
Kumiko phu nhân liếc nhìn qua.
Sau cha con em rể, người nỗ lực hết mình chính là cha con của em vợ trước. Em trai vợ trước Andrew qua bắt chuyện, quanh co lòng vòng nói cuộc sống của mình khổ sở như thế nào.
“Anh rể, cuộc sống của anh khiến em hâm một biết dường nào.” Andrew thô lỗ ngay thẳng: “Anh nói một câu là mọi người tình nguyện trở về tham gia tiệc mừng thọ của anh, mà em, con ruột của em cũng xem thường em.”
“Ba, đừng nói nữa.” Cháu trai Kojima dường như thấy xấu hổ, ngắt lời Andrew: “Dượng, xin dượng đừng để ý tới ông ấy, cháu tức giận với ông ấy bởi vì ông ấy lại đi đánh bạc.”
Andrew đang bán thảm lại bị con trai phá rối, hết sức không hài lòng: “Đánh bạc một lần thì thế nào? Trước đó ba thắng không ít, con cho rằng học phí của con từ đâu mà có?”
“Là dượng trả cho con.” Cháu trai Kojima không cam lòng yếu thế.
“Được rồi được rồi.” Thấy hai ba con sắp cãi nhau trước mặt mọi người, con trai cả Khang Nạp của phú hào họ Đan nói: “Hôm nay là sinh nhật của ba, đừng làm mất nhã hứng.”
Phú hào họ Đan cười cười, hời hợt: “Ba con không ghi thù dai đâu, hai người cố gắng tâm sự.”
Cháu trai Kojima cứng nhắc nói: “Chúng cháu không có gì để nói.”
Bầu không khí chợt cứng ngắc lại.
“Ba.” Lúc này còn gái thứ hai Tuyết Nhi đi đến, kéo cánh tay người chồng Tú Trí, cười nhẹ nhàng nói: “Chúc ba sinh nhật vui vẻ.”
Sắc mặt phú hào họ Đan chợt ôn hòa lại, ấm giọng thì thầm: “Con đã có thai, hôm nay không thể uống rượu. Tú Trí à, con phải trông chừng nó.”
Con rể Tú Trí gật đầu, cười nói: “Yên tâm đi ba.”
Con gái thứ Tuyết Nhi hỏi: “Đúng rồi. Sao không thấy Min Chul?”
“Đừng nhắc tới nó.” Phú hào họ Đan cười lạnh nói: “Kệ nó đi.”
Con gái thứ hai kinh ngạc, nhìn về phía anh cả.
Anh cả Khang Nạp lắc đầu.
“Đan, chúng tôi đến trễ.” Xuất hiện tiếp theo chính là Hiroto Ishikawa, bạn tốt lâu năm của Đan. Năm nay ông ta hơn sáu mươi tuổi, vẫn phong độ nhẹ nhàng, khoác tay một người phụ nữ dịu dàng yểu điệu, cô ta mỉm cười mê người nói: “Được rồi, Đan sẽ không trách chúng ta đâu.”
Phú hào họ Đan cấp tốc điều chỉnh biểu cảm, cười nói: “Hiroto Ishikawa, Lynnell, các người có thể đến làm tôi thật vui vẻ.”
“Làm bạn cũng ba mươi năm rồi, sao chúng tôi có thể không đến chứ?” Hiroto Ishikawa chào hỏi với một người trẻ tuổi khác: “Raj, cậu trông giống ba cậu lắm đấy.”
“Cảm ơn ngài khích lệ.” Bác sĩ Raj cười. Anh ta là con trai của bác sĩ Sharma, bạn tốt của phú hào họ Đan và Hiroto Ishikawa và Lynnell, kế thừa nghiệp cha, bây giờ anh ta cũng là một bác sĩ.
Lynnell cũng nói: “Cậu thật giống như đúc Sharma lúc còn trẻ, thời gian trôi qua thật nhanh mà.”
“Đúng vậy.” Phú hào họ Đan cảm khái: “Chớp mắt một cái chúng ta đều đã già rồi.”
Bọn họ bạn cũ tâm sự, con gái thứ hai Tuyết Nhi không có quên vấn đề vừa rồi, hỏi thăm chị dâu cả Valerie: “Min Chul chọc giận ba ạ?”
Con dâu trưởng Valerie duyên dáng yêu kiều, tóc vàng sáng chói, nói: “Đúng vậy, cậu ấy mang vị hôn thê của mình về. Nhưng ba không đồng ý cho họ kết hôn.”
Con gái thứ hai Tuyết Nhi đỡ lấy bụng, vô cùng kinh ngạc: “Vị hôn thê?”
“Đó thật sự là một cô gái hư hỏng.” Valerie hất cằm lên, chỉ chỉ về phía cặp đôi đi vào cuối cùng.
Con trai thứ ba Min Chul mặc áo đuôi tôm đắt đỏ, lại không che giấu được khí chất tùy tiện. Mà vị hôn thê của anh ta còn quá trớn hơn, lễ phục màu vàng kim để lộ lưng nhỏ, nhẫn kim cương lố lăng, trên đầu cắm hoa tươi lông vũ, môi đỏ thẫm và phấn mắt sáng lấp lánh, nhìn vô cùng xốc nổi.
“Ôi, chị nói đúng quá.”
“Này, chào mọi người.” Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, cô Giản - vị hôn thê của con trai thứ ba, trang điểm lộng lẫy nói lời chào, ánh mắt cô Giản đảo qua trang sức trên người các cô, ánh mắt lấp lóe.
“Tôi là Giản.” Cô kiểu cách nói: “Tôi nghĩ chắc là mọi người đã từng nghe tên của tôi. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Con dâu trưởng Valerie bình thản rũ mắt xuống.
Con gái thứ hai Tuyết Nhi chán ghét nhíu mày.
Nhưng mà đàn ông ở đây lại như có như không quăng ánh mắt dò xét tới.
Một cô gái lỗ mãng, cũng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Làn da của cô bóng loáng như tơ lụa, đôi mắt sáng tỏ như bảo thạch, thân thể của cô ngon động lòng người như một con cừu non.
Sau khi toàn bộ khách khứa ra sân, tiệc tối bắt đầu.
Những vị khách này ngồi xuống trước bàn cơm Tây thật dài, đèn thủy tinh rủ xuống, người giúp việc bưng lên những món ăn ngon. Phú hào họ Đan ngồi ở vị trí chủ nhà, im lặng quan sát mọi người.
Người vợ Kumiko dịu dàng động lòng người, đang nói chuyện với con gái thứ hai Tuyết Nhi về những điều cấm kỵ khi mang thai.
Con trai cả Khang Nạp trò chuyện với con rể Tú Trí về cổ phiếu, sau đó cháu trai Tiểu Bạch cũng tham gia trò chuyện. Em vợ Andrew phàn nàn với cháu trai nhỏ nhất Min Chul rằng trong tay không có tiền, muốn cùng kinh doanh với anh ta một chút.
Con dâu trưởng Valerie cùng em vợ Lan Nhi đang giao lưu về mốt thời trang.
Cháu trai Kojima vùi đầu ăn cơm, không để ý người khác.
Bạn tốt Hiroto Ishikawa, Lynnell, phú hào họ Đan trò chuyện với nhau một ít chuyện phiếm, nhớ lại thời tuổi trẻ.
Cô Giản trang điểm lộng lẫy đang trêu chọc bác sĩ Raj, thẳng thắn thử thăm dò:
“Nghe nói ông Đan ngã bệnh.” Cô nói: “Ông ấy sẽ lập di chúc sao?”
Raj nói: “Tôi không rõ thưa cô.”
“Ôi, chắc chắn ông ta đã nói gì đó với anh.” Cô vứt cho anh ta một ánh mắt quyến rũ: “Nói cho tôi biết đi, lão già kia có uy hiếp đến Min Chul hay không?”
Raj vẫn vững như núi: “Tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
Giản đã thử nhưng lại không thành công nên rất tức giận.
Tám giờ, tiệc tối kết thúc.
Đan mệt mỏi đã đi nghỉ từ sớm, trở về phòng nghỉ ngơi, những người khác cũng không tính cứ vậy mà giải tán.
Có người đề nghị chơi mạt chược.
Nhưng rất nhiều người không chịu, cuối cùng một bàn mạt chược, một bàn bài poker.
Còn lại đi đến boong tàu hóng gió, hoặc là đi tản bộ khắp nơi, hay là uống rượu trò chuyện với người khác.
Mười giờ, trò chơi kết thúc.
Đặc biệt quay đến đồng hồ treo tường
Kết thúc ghi hình.
Sau đó chính là biên tập và chế tác hậu kỳ, ngày mai cũng chính là buổi chiều thứ ba, muốn đăng phim dẫn đường, giới thiệu cho khán giả mở màn của chuyện xưa.
Mọi người mệt mỏi muốn chết, sau khi xong việc nhanh chóng trở lại phòng cho khách ở lầu dưới, tắm rửa đi ngủ.
Giản Tĩnh ngủ thẳng tới hơn mười giờ sáng hôm sau, mới vác khuôn mặt đầy buồn ngủ đi ăn cơm trưa.
“Tĩnh Tĩnh, nhìn dáng vẻ chị mệt mỏi quá.” Giang Bạch Diễm xích lại gần, giọng điệu cường điệu: “Quầng thâm mắt nhìn rõ ràng quá.”
Giản Tĩnh lập tức cảnh giác: “Thật sao?”
Cậu ấy gật đầu.
“Ôi.” Cô xoa xoa mặt, phàn nàn nói: “Quay chương trình truyền hình thực tế còn mệt mỏi hơn quay phim.”
Cô có thẻ diễn xuất, về cơ bản quay một lần là qua, nhưng bạn diễn không chuyên nghiệp thì không chịu nổi, gần như người đơ ra, quay đến cứng cả mặt.
Giang Bạch Diễm cười tủm tỉm nói: “Đây chính là ngày thường của tôi mà, tôi quen rồi.”
Giản Tĩnh nhướng mày, đưa tay véo mặt cậu ấy.
Cậu ấy nằm ngửa mặc cho người ta véo.
Như con mèo nhỏ không phản kháng, véo như vậy không có cảm giác thành tựu.
Cô hậm hực buông tay: “Cậu, chơi không vui.”
“Đó là do chị không hiểu cách chơi mới.” Cậu ấy nhăn mặt.
Giản Tĩnh: “…”
Sau bữa cơm trưa, nhân viên công tác yêu cầu bọn họ nộp điện thoại di động lên trên, mấy ngày sau này bọn họ đều không thể tùy tiện liên lạc với bên ngoài, ngăn chặn khả năng gian lận.
Cũng nói rõ từ bây giờ trở đi, bọn họ bắt đầu trò chơi trên tầng bảy đến tầng mười.
Nội dung hôm nay dựa theo kịch bản hôm qua, khôi phục trạng thái cũ của vở kịch hôm qua. Tổ chương trình cũng cung cấp cho mọi người đồ ăn thật (Hôm qua quay dùng đạo cụ), xin tất cả khách quý tuân thủ một cách nghiêm chỉnh thời gian hoạt động.
Phần này đã được nhắc đến ở phần trước, không nói thêm gì nữa.
Đúng hai mươi hai giờ, trên màn ảnh trùng khớp với thời gian thật.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
22:22 Điện thoại bàn trong gian phòng của Giản Tĩnh vang lên.
“Alo.” Cô nhận điện thoại.
Giọng ông Đan: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Giản Tĩnh: “Tôi và ông không có gì để nói.”
Nhưng ông Đan hoàn toàn không để ý đến cô, lạnh lùng nói lời kịch: “Mười hai giờ ba mươi phút, đến phòng làm việc của tôi, không cho phép nói cho người khác biết, nếu không tôi sẽ ném cô xuống biển cho cá ăn. Tôi nói được thì làm được.”
Giản Tĩnh: “…”
“Được!” Cô đồng ý: “Tôi hiểu rồi.”
Sau một lát, điện thoại cúp.
Cô có cảm giác thú vị sâu sắc, nghiên cứu điện thoại bàn trên tay. Đây là điện thoại bàn nhưng không có dây nối, trên màn hình nhỏ hiển thị ngày mười sáu tháng mười một năm 1982.
Thời gian 22:22.
Bàn phím điện thoại có chế độ rảnh tay, trả lời tự động, phát lại, không có tên người gọi đến.
Vừa rồi đúng là giọng của Đan, nhưng hình như không có cách nào kiểm chứng điều này… Được rồi, đây cũng là thiết lập, còn không thì có chứng cứ ngoại phạm, mọi người còn chơi trò gì nữa?
Giản Tĩnh để điện thoại xuống, nhàn rỗi nhàm chán, lại mở máy ghi âm ra, bên trong vậy mà còn băng nhạc.
Ấn mở nút phát, tiếng ca của Đặng Lệ Quân vang lên: “Ngọt ngào, anh cười ngọt ngào…”
Đột nhiên có cảm giác thập niên 80.
Mười hai giờ ba mươi hai phút.
Giản Tĩnh đứng trước thi thể Đan, tâm tình phức tạp.
Nói thật không phải cô không ngờ tới một màn này, nhưng dựa vào tri thức pháp y của mình, có thể nắm giữ manh mối, chiếm được ưu thế.
Nhưng mà tổ chương trình cũng không cho cô có cơ hội này.
Thi thể là người già.
Thời gian tử vong? Ngượng ngùng là lấy thiết lập nhân vật của cô, nhìn không ra.
Nguyên nhân tử vong? Ngượng ngùng là cô chỉ có thể đoán một chút.
Vậy… Chỉ có thể nhìn hiện trường một chút.
Mười hai giờ bốn mươi phút, Giản Tĩnh rời khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ.
Tám giờ ba mươi phút ngày hôm sau, cô rời giường, thay đổi quần áo phù hợp với thiết lập nhân vật, dùng đồ trang điểm được tài trợ để trang điểm. Vừa suy nghĩ khi nào tổ chương trình bắt đầu thông báo thì đã nghe thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt.
“Xảy ra chuyện rồi!” Quản gia NPC vội vã chạy tới, lớn tiếng tuyên bố: “Xảy ra chuyện rồi.”
Giản Tĩnh chải tóc lên, mở cửa.
Máy quay xém chút nữa đập lên mặt cô.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô đọc lời thoại vạn năng lên.
Quản gia hốt hoảng: “Ông chủ chết rồi!”
Giản Tĩnh vờ ra vẻ khiếp sợ (Phải công nhận rằng kỹ năng diễn xuất của cô đột nhiên tăng cao so với lần đầu quay chương trình giải trí) lặp lại lần nữa: “Chết rồi?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Park Min Chul (con thứ ba) ở căn phòng cách vách cũng làm bộ kinh ngạc: “Ba xảy ra chuyện rồi?”
Những người khác cũng nhao nhao xuất hiện, hoặc là ăn mặc chỉnh tề, hoặc là đang mặc áo ngủ, tóm lại diễn rất sâu: “Ông nói ai chết rồi? Trời ạ, không thể nào như thế này được!”
Quản gia: “Mọi người mau tới xem đi!”
Ống kính nhắm thẳng mặt mọi người.
Phát sóng trực tiếp đã bắt đầu.