Kẻ tình nghi số chín: [Thái] Lynnell (Vai trò nhân vật: ca sĩ nổi tiếng)
Kết quả tìm kiếm như sau:
Trên tường có dán những tấm áp phích của mình với tựa đề là “Nữ ca sĩ số một châu Á”, “Bông hồng đỏ vĩnh cửu”, một hộp băng nhạc, một tủ quần áo lộng lẫy. Trên bàn đầu giường là bức ảnh chụp chung với Đan trong bữa tiệc sinh nhật.
Một cuốn sổ được cắt từ báo, trong đó tập trung vào sắp xếp những đánh giá của các tờ báo ở nhiều nước về mình, bao gồm hơn nửa cuộc đời: Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, ba mất sớm, mẹ tái hôn. Mười hai mười ba tuổi tham gia các cuộc thi sắc đẹp, dấn thân vào giới ca nhạc. Phát hành rất nhiều ca khúc nổi tiếng dễ nghe, nhưng vì bị người khác rắp tâm dụ dỗ nên dính vào nghiện rượu. Cổ họng bị tổn thương, gan cũng không tốt rồi cuộc đời rơi xuống vực sâu.
Tuy nhiên sau mười năm, bà không chỉ cai nghiện rượu mà còn trở lại giới ca nhạc, đi lên đỉnh cao.
“Nhân sinh truyền kỳ.” Giản Tĩnh nói.
Park Min Chul: “Xem ra dường như cũng không có vấn đề gì, ngoại trừ khó khăn lúc ba mươi tuổi ra thì ai đã hại cô trở nên như vậy?”
Lynnell nói: “Đó là đối thủ cạnh tranh của tôi, Ngọc Mộng.”
“Bà Ngọc ư?” Tất cả mọi người trăm miệng một lời.
“Hai người có quan hệ cạnh tranh à?”
“Bà ta là đối thủ của tôi.” Lynnell đưa ra câu trả lời khẳng định.
Kojima Shibu hỏi: “Bây giờ bà Ngọc thế nào rồi?”
Lynnell: “Chết rồi.”
“Ai đã giúp bà cai nghiện rượu?” Giản Tĩnh tò mò: “Hiroto hay là Đan?”
Lynnell nói: “Tất cả bọn họ đều giúp đỡ tôi.”
Giản Tĩnh trầm tư suy nghĩ: “Ông Hiroto, đến lượt ông.”
Kẻ tình nghi số mười bốn: [Nhật] Hiroto Ishikawa (Vai trò nhân vật: Bạn của Đan)
Trong phòng có rất nhiều sách, nhiều vật dụng có logo của Đại học XX, còn có thẻ mượn sách thư viện. Trên đó có ghi ông ta là giáo sư dân tộc học của Đại học XX.
Ông ta đã xuất bản một số cuốn sách bình dân, ví dụ như “Ảnh hưởng tinh thần của vu thuật đối với Nam Dương”, “Ác linh ở khắp mọi nơi”, “Ảnh hưởng hàng trăm năm của sự mê tín đối với gia đình”,...
Quần áo trang sức trong tủ quần áo được sắp xếp rất gọn gàng tinh tế, phối hợp với đồng hồ và thắt lưng da đắt tiền.
Trong ví tiền có giấu một bức ảnh chụp nhóm quý giá. Đó là bức ảnh của ông ta và Lynnell, nhưng lại không hoàn chỉnh, hình như có một vết cắt bên cạnh.
“‘Ông’ yêu thầm Lynnell.” Kumiko Terauchi nói.
Kim Lan Nhi: “Người Lynnell thích là ông Đan đúng không? Haizz, ông và Ngọc Mộng là đối thủ có liên quan đến Đan không? Giản sẽ không phải là đứa con thứ tư cùng cha khác mẹ đấy chứ?”
Giản Tĩnh liếc nhìn cô ấy, thầm nghĩ: ‘Nhìn một cái đã diễn không ít phim Hàn Quốc đây mà.’
Hiroto nói: “‘Tôi’ thực sự có ấn tượng tốt về Lynnell.”
“Khi tôi vừa mới debut, Đan đã giúp đỡ tôi rất nhiều.” Lynnell nói: “Bây giờ, tôi chỉ coi anh ấy là một người bạn tốt.”
Cuối cùng, tất cả những gì còn lại chính là tổ hợp vợ và em vợ thời còn trẻ.
Kẻ tình nghi số sáu: [Nhật] Kumiko Terauchi (Vai trò nhân vật: Vợ)
Kết quả tìm kiếm như sau:
Châu báu trang sức, váy áo đắt tiền trong phòng nhiều vô số kể. Trong ngăn kéo có một xấp tiền mặt, rất nhiều tạp chí thời trang và phong thư được tùy ý nhét vào trong đó.
Có một số tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe tương tự ở trong ngăn kéo. Mỗi tờ báo cáo cứ cách sáu tháng một tờ, tất cả đều là tờ đơn kiểm tra có mang thai hay không.
Dưới tấm đệm còn giấu một số mảnh giấy kỳ lạ, nói là phong thư, nhưng không có ghi tên người nhận và ký tên. Nội dung cũng rất kỳ lạ, toàn là giọng điệu lãng mạn say đắm: “Khi nhà của tôi được trang trí xong, sáo được thổi lên, tiếng cười nói huyên náo khiến cho tôi luôn cảm thấy mình chưa mời anh đến.”
“Người lục soát phòng của cô Terauchi là tôi.” Giản Tĩnh giới thiệu nói: “Ngoài những vật dụng kể trên, tôi còn tìm thấy mảnh giấy bị cháy trong lọ hoa ở ngoài ban công.”
Cô bấm máy lật trang, trên màn hình lớn xuất hiện bức ảnh cô chụp để lưu lại bằng chứng.
“Tôi rất tò mò nội dung trong đó, vì vậy tôi đã đốt lại lần nữa.” Cô phát một đoạn video, là hình ảnh giơ tờ giấy bị cháy trên ngọn nến, vụt sáng lên.
Kojima Shibu: “Án giết người trên tàu cao tốc Đông Phương.”
“Đáp án chính xác, nhưng không được cộng điểm.” Giản Tĩnh dừng video lại, để mọi người có thể nhìn thấy rõ dòng chữ trên đó.
Dear, đợi đến khi ông già đó chết...
Kumiko Terauchi kinh ngạc hét lên một tiếng, cười khổ nói: “Cái này… Cô cũng lợi hại quá rồi đấy.”
“Cô có nhân tình, hơn nữa không phải chuẩn bị giết người, mà là biết có kẻ muốn giết người.” Giản Tĩnh nói: “Tuy nhiên thành thật mà nói, ai mà không có động cơ giết người chứ? Điều khiến tôi tò mò hơn nữa là mật thất trong phòng gửi đồ. Xin lỗi, dấu vết trên mặt đất có chút rõ ràng, sàn gỗ không dễ xử lý như vậy.”
Cô phàn nàn một câu về Versailles, rồi đi vào chủ đề chính: “Đây là một bàn thờ Phật, cô đã bí mật thờ cúng bức tượng Phật.”
Kumiko Terauchi lộ ra vẻ mặt bất lực, chỉ có thể thừa nhận: “Đúng vậy.”
Kojima Shibu do dự muốn nói lại thôi.
Giản Tĩnh ngắt lời anh ấy: “Nghe xong một người cuối cùng rồi chúng ta mới tổng kết.”
Anh ấy lặng lẽ gật đầu.
Kẻ tình nghi số tám: [Hàn] Kim Lan Nhi (Vai trò nhân vật: em gái của vợ)
Một số lượng lớn trang phục sang trọng, áp phích của các ngôi sao được dán trên tường. Tất cả đều là những nữ diễn viên nổi tiếng trong những năm 1980. Sách có tên là “Cách trở thành một diễn viên”, “Chuyện cũ ở Hollywood” “Hollywood mà bạn chưa biết”...
Một số phong thư đến từ các công ty điện ảnh, có phong thư trả lời từ chối, có phong thư thông báo. Còn có phong thư mời tham gia sự kiện từ các tạp chí thời trang.
Ví tiền xẹp lép, sổ tiết kiệm chỉ có một khoản tiền gửi thấp đến đáng thương.
Trên lịch được viết rất nhiều “date”, có thể đối tượng hẹn không giống nhau, nhưng mỗi trang đều có dấu gạch chéo được viết bằng bút đỏ rất lớn.
“Một cô gái khao khát hướng tới Hollywood.” Valerie tổng kết.
Kim Lan Nhi nhăn mũi, tỏ vẻ đáng yêu: “Cũng là một cô gái ghét xem mắt.”
Đại khái chủ đề này rất dễ khơi lên sự đồng tình, Chương Tuyết Nhi không thích nói chuyện cũng lên tiếng: “Ai ép cô xem mắt?”
Kim Lan Nhi: “Đương nhiên đó là anh rể của tôi. Anh ấy hy vọng tôi có gả cho đàn em mà anh ấy coi trọng.”
“Đây không phải là động cơ giết người của cô chứ?” Liễu Tú Tri nói đùa.
“Anh đoán xem.”
Park Min Chul lật cuốn sổ tay và nói: “Hiện giờ xem ra, một số người có động cơ giết người rõ ràng, cũng có người vẫn chưa rõ ràng, để tôi tổng kết một chút kết quả tìm kiếm của mỗi người.”
“Hình như người vợ có nhân tình, không thể loại trừ khả năng giết chồng để lấy tài sản thừa kế, ở bên người tình. Đứa em vợ lại muốn tiến vào giới giải trí, ghét việc xem mắt do người chết sắp đặt.
“Vợ chồng con trai trưởng chưa từng có con nên dường như Đan muốn sửa lại di chúc. Con trai trưởng có nhân tình ở bên ngoài, nghi có một đứa con nên ông ta đã làm xét nghiệm ADN, kết quả không rõ; con dâu cả lại luôn cầu thần bái phật, không ngừng uống thuốc.”
“Con gái thứ đang mang thai, vô cùng coi trọng con cái, biết được chuyện vợ chồng anh cả không thể có con. Con rể nợ nần chồng chất, rất cần tiền, hơn nữa lại có bí mật.”
“Người con thứ ba mâu thuẫn nghiêm trọng với ba vì mẹ mất, muốn trả thù ba. Vợ sắp cưới thì lăng nhăng, dường như không có tình cảm với chồng sắp cưới, lai lịch không rõ, có ý đồ che giấu xuất thân của mình.”
“Anh rể là luật sư, nhưng sự nghiệp và tài chính không suôn sẻ, cần gấp một khoản tiền, còn có một đứa con bệnh nặng cần được chữa trị. Cháu ngoại từ nhỏ đã tài giỏi ưu tú, luôn ghen tị với hai đứa con trai của Đan, bí mật ghi âm có ý đồ bất minh. Anh ta hy vọng mình trở thành người thừa kế của Đan.”
“Cậu em vợ không có việc làm còn ham chơi cờ bạc, nhiều lần đòi tiền người đã chết, nhưng kết quả lại không được như ý muốn. Cháu trai là một người thích chụp ảnh, tình hình tài chính không khá mấy, nhưng không phát hiện ra điều bất thường.”
“Hiroto là bạn thân của Đan, yêu thầm một người bạn Lynnell. Lynnell thích Đan, nhưng lại không ở bên nhau, vì sự hãm hại của Ngọc Mộng dẫn đến sự nghiệp bị hủy hoại. Ba của bác sĩ từng là bạn thân của Đan, Hiroto cùng Lynnell. Mà dường như nguyên nhân tử vong có vấn đề. Tôi đoán có lẽ chuyện này có liên quan đến Đan nên bác sĩ muốn điều tra rõ tình hình của năm đó.”
Park Min Chul tổng kết xong.
Lee Conner bổ sung thêm: “Tôi cho rằng động cơ giết người của vợ, ba người con, ba con em rể và em vợ đều có liên quan đến tiền bạc. Tức là vấn đề tài sản thừa kế và người thừa kế, tình hình con cái của hai người bạn tốt không rõ. Trong đó có vợ chưa cưới, có lẽ dính líu tới ân oán của một đời, cũng chính là báo thù.”
“Tiền và báo thù là chủ đề giết người muôn thuở.” Kumiko Terauchi thở dài: “Phức tạp quá.”
“Không đúng.” Kojima Shibu nói: “Còn có một mấu chốt nữa, là vu thuật. Trong phòng của rất nhiều người đều có những đồ vật có liên quan đến vu thuật, chẳng hạn như tượng Phật, sổ tay, sách, bùa chú, người giấy...”
“Đúng vậy.” Hiroto suy nghĩ một lúc mới tán đồng nói: “Ngoài manh mối đã bị phát hiện ra, bên dưới còn có hành động ngầm sâu hơn, đằng sau lớp mặt nạ còn có một tầng sương mù dày đặc.”
Kojima Shibu gật đầu, nhìn về phía Giản Tĩnh: “Cô Giản có điều gì cần bổ sung không?”
Giản Tĩnh nói: “Tuy rằng manh mối của mỗi người đều có ít có nhiều, nhưng nói trắng ra là tất cả mọi người đều có động cơ giết người, chẳng qua là vấn đề cấp bách hay không mà thôi.”
Anh ấy gật đầu đồng ý: “Trinh thám có ba yếu điểm: why, who, how. Điều cô quan tâm là how sao?”
“Đây chính là xác chết không đầu đấy.” Cô nói.
Kojima Shibu đồng tình: “Đúng vậy, vấn đề tại sao hung thủ lại chặt đầu nạn nhân rất quan trọng.”
“Báo cáo khám nghiệm tử thi đã đưa ra chưa?”
“Vừa đưa ra.” Lachish cầm tờ giấy nhỏ, bắt đầu đọc kết quả: “Thi thể của nạn nhân không có vết thương rõ ràng, huyết dịch có màu đỏ nhạt. Nội tạng xung huyết, phù phổi, tiểu tiện ra ngoài, phán đoán sơ bộ, nguyên nhân tử vong là do ngạt thở mà chết.
“Ngạt thở?”
Điều này vượt xa dự liệu của mọi người.
Giản Tĩnh ngay lập tức hỏi: “Rốt cuộc nạn nhân có phải là Đan hay không?”
“Theo đối chiếu dấu vân tay và đặc điểm cơ thể, nạn nhân chính là Đan.” Lachish trả lời.
“Thời gian tử vong thì sao?” Giản Tĩnh hỏi.
“Đêm qua từ mười một giờ tối đến hai giờ sáng.”
“Tôi có một câu hỏi.” Chương Tuyết Nhi giơ tay lên hỏi: “Vừa rồi nói nạn nhân bị ngạt thở mà chết. Vậy tại sao còn phải chặt đầu?”
Kojima Shibu nói: “Chuyện này có rất nhiều khả năng, một điều quan trọng nhất chính là hoán đổi thân phận của người gây án và người tiếp tay gây án. Nhưng trong bản án này, chúng ta có thể xác định được thân phận của nạn nhân thông qua dấu vân tay. Tên sát nhân làm như vậy nhất định có lý do cần thiết.”
“Ví dụ như?”
Giản Tĩnh đưa ra ví dụ: “Đầu người có thứ gì đó sẽ trực tiếp thể hiện thân phận của nạn nhân.”
“Trên đầu có thể có thứ gì? Kiểu tóc?” Giang Bạch Diễm đầy nghi vấn.
Cô nói: “Nạn nhân mất mạng do ngạt thở, mà cách chết kiểu này cũng có rất nhiều, ví dụ như chết vì mắc bệnh, chết đuối, chết nghẹn, chết ngộp, chết treo cổ... Giả sử nạn nhân bị chết ngạt vậy thì hung khí giết người có thể là đồ vật đặc biệt nào đó. Ví dụ chỉ có một chiếc khăn choàng mà chỉ người nào đó mới có. Có lẽ hung thủ sợ để lại dấu vết trên mũi và miệng của nạn nhân nên đã chọn cách chặt đầu mang đi.”
“Thứ để chặt đầu có lẽ là con dao gọt hoa quả trong phòng sách, mặt phẳng tiếp xúc khá lởm chởm và lẫn lộn.” Kojima Shibu bổ sung thêm: “Cũng có thể là vì vị trí tên sát nhân bóp chết Đan đã để lại dấu vết đặc biệt.”
Anh ấy dừng lại một chút rồi nói: “Thực ra cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ hận nạn nhân, muốn chặt đầu ông ta. Đây có lẽ là một hành động phải làm.”
Lần này đến lượt Giản Tĩnh bổ sung quan điểm của anh ấy: “Ở các nền văn hóa khác nhau, việc chặt đầu có tượng trưng khác nhau: Vinh dự của người chiến thắng, trừng phạt kẻ phạm tội, mê tín dị đoan, ngăn chặn nạn nhân sống lại, hoặc về khoa học viễn tưởng, chặt đầu mới có thể chân chính giết ông ta.”
Lee Conner: “... Điều mà cô nói là xác sống?”
“Khái niệm về xác sống bắt nguồn sớm nhất từ Vu Độc giáo.” Kojima Shibu nói: “Đương nhiên, bây giờ không có thêm bằng chứng, đó chỉ là suy đoán mà thôi. Nhưng tôi cho rằng chúng ta không thể giới hạn ở một suy nghĩ nào đó.”
“Đúng vậy, hơn nữa còn có một cách giải thích khác về xác chết không đầu. Nạn nhân đã tự sát nhưng lại được người khác ngụy tạo thành ông ta bị giết. Hung thủ muốn tạo ra vụ án giết người hàng loạt, lấy vụ án này làm vỏ bọc.” Giản Tĩnh nói: “Bây giờ muốn đưa ra kết luận thì cũng quá sớm.”
Mọi người: “...”
Vậy mọi người còn nói nhiều như thể để làm gì?