Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 365

Chương 365

Cuộc họp điều tra thứ nhất đã kết thúc.

Các vị khách đi ra như bầy chim vỡ tổ, chia nhau ra để tìm kiếm manh mối mới. Ví dụ, phòng ngủ và phòng cất giữ sách của Đan vốn là những khu vực riêng tư không mở cửa. Bây giờ tất cả đều có thể đi vào, cũng có thể nói chuyện với đám người quản gia, luật sư, bảo mẫu, tìm kiếm manh mối qua lời kể của NPC.

Giản Tĩnh chọn cách nói chuyện với quản gia, muốn cố gắng tập hợp lại hành động ngày hôm qua của nạn nhân.

Cùng đi còn có Liễu Tú Tri, Valerie và Hiroto Ishikawa.

Quản gia vô cùng hợp tác đưa ra thông tin: “Sau bữa tối hôm qua, ông chủ trông hơi mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi đôi chút, tôi bèn đưa ông ấy về phòng nghỉ ngơi.”

Giản Tĩnh nói: “Đây có phải là thói quen sinh hoạt thường ngày của ông ấy không?”

“Đúng vậy, bình thường ông chủ đều nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, buổi tối mới trở về phòng ngủ.” Quản gia nói chắc nịch.

Liễu Tú Tri: “Nhưng thi thể đã xuất hiện trong phòng sách.”

“Ông ấy thường sử dụng phòng sách khi nào?” Hiroto Ishikawa hỏi.

Quản gia: “Không có thời gian cố định, khi nào cần giải quyết công việc sẽ vào phòng sách.”

“Ông ấy sẽ chọn nói chuyện với người khác trong phòng sách không?”

Quản gia: “Ông chủ có thói quen tiếp khách trong phòng nghỉ, phòng sách là khu vực cấm của ông ấy, ông ấy thích ở một mình. Ngay cả bà chủ cũng không được phép tùy ý đi vào.”

Giản Tĩnh hỏi: “Lần cuối cùng ông nhìn thấy nạn nhân là khi nào?”

Người quản gia nghĩ một chút rồi nói: “Ông chủ thích uống một bát canh gà nhân sâm vào buổi tối trước khi ngủ, tôi đã đưa canh gà cho ông ấy vào khoảng mười giờ tối qua, lúc đó ông ấy vẫn còn rất ổn.”

“Lúc đó nạn nhân trông như thế nào? Hạnh phúc, tức giận, hay là lo lắng?”

“Hình như có chút lo lắng.” Quản gia nói: “Tôi cảm thấy ông ấy đang lo lắng chuyện gì đó, nhưng không nghiêm trọng, các cô hiểu không? Không phải chuyện lớn gì quá lớn, chỉ là phiền phức thường thấy.”

Hiroto Ishikawa hỏi: “Có liên quan đến ai?”

Quản gia nói: “Tôi đoán là có chuyện liên quan đến mấy cậu chủ, cô chủ. Khi đã lớn tuổi, điều mà người ta lo lắng nhất chính là con cái.”

“Ông ấy có từng nói tối hôm qua muốn trò chuyện với người nào đó không?”

Quản gia: “Có, ông chủ nói ông ấy không còn trẻ nữa, muốn nhân lúc này mọi người đều có mặt, nói một chút về chuyện sau này.”

Giản Tĩnh hỏi: “Ông có biết ông ấy sắp xếp như thế nào không?”

“Không, tôi không biết, ông chủ không thích tâm sự với chúng tôi về chuyện gia đình.”

Trên đây là thông tin được quản gia tiết lộ trong giai đoạn đầu.

Sau đó, những người khác đi tìm thêm NPC, còn Giản Tĩnh quay lại hiện trường vụ án.

Ở đây phải miêu tả ngắn gọn một chút về sự phân chia phòng của du thuyền.

Tầng bảy là khu phòng khách, phòng của mười lăm vị khách phân chia đều ở các tầng. Ở giữa có thang máy và thang bộ có thể lên xuống, bố trí như sau:

01 - 02 - 03 - 04 - 05 - 06 - 07 - 08 (số phòng)

Khu phòng ăn, thang bộ và thang máy cùng sảnh hội nghị.

09 - 10 - 11- 12 - 13 - 14 - 15 - lối thoát hiểm

Tầng tám được chia thành hai khu vực với thang bộ và thang máy ở giữa làm ranh giới. Phần mũi thuyền bên trái là khu vực riêng của Đan. Bên phải dành cho hàng loạt khu vực công cộng như sảnh hội nghị, phòng khiêu vũ, sảnh tiệc,...

Khu vực riêng tư của Đan bao gồm phòng ngủ của ông ấy, phòng khách, phòng làm việc, sảnh nghỉ ngơi, diện tích cực kỳ lớn.

Ban công ngắm cảnh.

Phòng thay đồ trong phòng ngủ.

Cửa của khu vực phòng khách.

Cửa của phòng nghỉ ngơi.

Phòng làm việc.

Ban công.

Có thể nhìn thấy khu vực của Đan xuyên suốt từ bắc đến nam, hai bên đều có ban công rộng rãi. Đồng thời, hai bên cửa khác nhau giúp phân chia phạm vi sinh hoạt vào ban ngày và ban đêm.

Phòng khách là phòng chung của dãy phòng ngủ, bình thường, Đan chỉ có đi ngủ mới trực tiếp đi đến cánh cửa này. Còn phòng dùng để nghỉ ngơi và phòng làm việc là phạm vi hoạt động ban ngày, nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, làm việc trong phòng sách.

Có một bức tường ngăn cách giữa hai bên khu vực, phải đi qua phòng khách mới có thể đến phòng ngủ và phòng để quần áo, cần đi qua phòng nghỉ mới có thể vào phòng làm việc.

“Có phát hiện gì mới không?” Kojima Shibu ngồi trên ghế trong phòng nghỉ, nhìn về phía Giản Tĩnh đang đi vào.

Giản Tĩnh nói cho anh ấy biết về thông tin cô vừa nhận được từ quản gia.

Kojima Shibu lập tức nắm được điểm mấu chốt: “Nạn nhân thích ở một mình trong phòng làm việc?”

“Đúng vậy, vì vậy hiện trường vụ án đầu tiên có thể không phải là phòng làm việc.” Giản Tĩnh nói.

Kojima Shibu kiểm tra cánh cửa ngăn cách phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi. Bình thường đều có thể tùy ý mở cánh cửa này ra, cách khóa trái là cần phải vặn chặt.

“Nếu phòng làm việc không phải là hiện trường đầu tiên thì tại sao hung thủ lại di chuyển thi thể và chặt đầu trong phòng này?” Kojima Shibu hỏi.

Giản Tĩnh lắc đầu, nhất thời cũng không đưa ra được câu trả lời.

“Còn có cuộc điện thoại...” Kojima Shibu trầm tư suy nghĩ.

Tối hôm qua, Giản Tĩnh thực sự đã nhìn thấy khu vực này, cô giả vờ đi dạo một vòng rồi đi thẳng vào phòng ngủ ở bên cạnh.

Bên trong cũng có người.

Ba người Lachish, Lynnell và Kumiko Terauchi đều đang lục soát khu vực phòng ngủ.

Giản Tĩnh thuận miệng hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Lynnell nói: “Sức khỏe của ông cụ rất tệ, một đống thuốc. Còn nữa, ông ấy không được, có phải không bà Kumiko?”

“Ai da, đừng hỏi chủ đề riêng tư như vậy.” Kumiko Terauchi xua xua tay.

Lynnell nhún vai, nói với Giản Tĩnh: “Tôi dám cá rằng nhất định ông cụ biết việc bà ta có nhân tình.”

Giản Tĩnh tò mò: “Tại sao?”

“Tôi rất hiểu đàn ông, cũng rất hiểu phụ nữ.” Lynnell cố làm ra vẻ huyền bí: “Chắc chắn không sai.”

Giản Tĩnh: “...” Bà nói vậy thì cứ coi là thế đi.

Cô lại nhìn về phía Lachish. Tuy nhiên, anh ấy làm như không có chuyện gì xảy ra đẩy những thứ trong tay về phía xa, nói: “Hình như nơi này không còn manh mối gì khác, tôi sẽ đi nơi khác xem xem.”

Nói xong, anh ấy lập tức rời đi.

Sự cạnh tranh lại tới nhanh hơn một chút. Giản Tĩnh âm thầm thở dài, nhưng cô cũng không vội đi tìm kiếm. Cô trực tiếp ngồi trên ghế sô pha đơn trong phòng khách trầm tư suy nghĩ.

Anh trai quay phim đi theo cô, còn nói tiếng Trung: “Cô đang nghĩ gì vậy?”

“Ý, anh có thể nói chuyện à?” Giản Tĩnh kinh ngạc. Cô luôn cho rằng anh trai quay phim là một công cụ hình người, chính là ống kính theo bên người cô mà thôi.

Anh trai quay phim: “Dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, cô cũng có thể trò chuyện với khán giả về suy nghĩ của mình, vừa rồi đã nghĩ tới điều gì à?”

Giản Tĩnh nói: “Tôi đang nghĩ, Đan là người như thế nào.”

Anh trai quay phim: “Trước hết, ông ấy là một người đàn ông.”

“Một người đàn ông coi trọng huyết thống, trọng nam khinh nữ.” Giản Tĩnh bổ sung thêm: “Ông ấy có gia tài bạc triệu, nhưng con trai trưởng mà ông ấy coi trọng nhất lại không thể có con. Con gái lại đang mang thai, con trai thứ ba thì khắc chết vợ, cháu ngoại ưu tú xuất sắc, có một nửa dòng máu của ông ấy. Cháu trai cũng rất giỏi, nhưng lại là người bên họ ngoại.”

Anh trai quay phim: “Vì thế?”

Giản Tĩnh hỏi: “Nếu anh là Đan, thì anh sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?”

Anh trai quay phim phối hợp suy nghĩ một chút: “Sinh thêm đứa nữa?”

“Vừa rồi Lynnell có nói rằng ông ấy có khả năng đã hữu tâm vô lực, cho dù có thể thụ tinh nhân tạo. Nhưng ông ấy có thể đợi được đến lúc đứa trẻ trưởng thành hay không?” Giản Tĩnh vùi đầu suy nghĩ: “Một khối tài sản khổng lồ cần người thừa kế, ai là sự lựa chọn thích hợp nhất?”

Anh trai quay phim không trả lời.

“Về mặt lý thuyết, con trai trưởng là đối tượng bị nghi ngờ lớn nhất. Bây giờ Đan đã chết, anh ta sẽ không bị tước quyền thừa kế.” Cô tự mình phân tích: “Nhưng tôi cho rằng, Đan vẫn sẽ chọn con trai trưởng. Đây là ý nghĩ đã ăn sâu bén rễ vào trong thế hệ trước, đặc biệt là khiếm khuyết của con trai trưởng chỉ là con cái. Đối với Đan mà nói, cháu trai có được sinh ra từ con trai trưởng hay không, thực ra điều đó không quan trọng...”

Nền tảng phát sóng trực tiếp, khu vực comment:

‘Vở kịch hào môn, phim trinh thám Cung tâm kế!’

‘Giang sơn của trẫm sắp lụi tàn rồi…’

‘Có phải tác giả Giản đang nghĩ sai rồi không? Chẳng phải bây giờ nên tìm nghi phạm sao?’

‘Không có phương hướng chính xác tuyệt đối, trọng tâm điều tra của mỗi người đều không giống nhau.’

‘Muốn xem truy tìm bằng chứng thì đổi phòng phát sóng trực tiếp khác, ở đây muốn đòi hỏi mấy cái đó làm gì?’

‘Thực ra tìm kiếm chứng cứ không có ý nghĩa quá lớn. Tổ chương trình sẽ chỉ đưa ra động cơ giết người, không thể xác định hung thủ trước được.’

‘Đúng, ai cũng có thể là hung thủ, điểm mấu chốt là nghi phạm nhất định vẫn ở hiện trường vụ án.’

‘Thực sự rất tò mò ai đã làm.’

‘Tôi muốn biết, đầu người bị đưa đi đâu rồi?’

‘Tại sao tác giả Giản lại muốn lý giải về suy nghĩ của Đan?’

“Tác giả Giản muốn làm gì vậy?” Bất tri bất giác đã hơn năm giờ chiều. Anh Cao và Quý Phong ra khỏi hiện trường, sau đó trở lại xem chương trình phát sóng trực tiếp.

Quý Phong mở hộp cơm ra, nói: “Cô ấy cũng không còn cách nào khác. Tính cách của khách và nhân vật không giống nhau. Họ có tâm thái chơi game, không có giá trị tham khảo đối với vụ án. Nhưng nạn nhân thì khác, ra tay từ ông ấy là điều đáng tin cậy nhất.”

Anh Cao quan tâm hỏi: “Có thể được không?”

“Tôi không biết.” Quý Phong tách đôi đũa dùng một lần ra: “Đây không phải là ai rút được thì người đó là hung thủ sao? Tính cách chân thực mà người tham gia biểu lộ ra không chắc đã khớp với thân phận của nhân vật.”

“Tôi hy vọng tác giả Giản thắng, một trăm vạn đô la đấy.” Anh Cao bĩu môi, lại nói: “Cậu cảm thấy anh chàng họa sĩ đó thế nào?”

Quý Phong: “Chả ra sao.”

Anh Cao nhìn anh, khó khăn kìm lại tiếng cười.

Buổi sáng đi diễn ở hiện trường, buổi chiều đi tìm kiếm chứng cứ và mở cuộc họp, sau đó đi dạo xung quanh hiện trường.

Giản Tĩnh vô cùng mệt mỏi, quyết định nằm xuống nghỉ ngơi.

Cô là người đầu tiên đến nhà ăn, nhìn thấy tiệc buffet hoành tráng thì vô cùng vui mừng. Cô lập tức lấy một đĩa đầy ắp, nào là bít tết, cánh gà, trứng chiên, cơm rang hải sản, còn không quên lấy thêm một bát canh gà ác cẩu kỷ.

Anh trai quay phim sửng sốt: “Cô ăn nhiều như vậy sao?”

“Yên tâm, tôi sẽ không lãng phí đâu.” Giản Tĩnh cầm một ly coca đá, bắt đầu ăn.

Vở kịch trinh thám biến thành livestream mukbang.

Trước tiên là cô uống canh gà ác, nước canh đậm đà làm ấm bụng, sau đó ăn mấy thìa cơm rang, carbohydrate vô cùng cần thiết, rồi bắt đầu ăn các món thịt và protein.

“Tĩnh Tĩnh...” Giang Bạch Diễm bưng đĩa salad của mình, u oán ngồi xuống: “Chị khoa trương quá đấy.”

Giản Tĩnh tỏ ra thương hại không chút thành ý: “Lại ăn kiêng à?”

“Haizz.” Cậu ấy ủ rũ gắp rau vào miệng, cẩn thận cắt một miếng cá ngừ cali, chậm rãi nhai rồi miễn cưỡng nuốt xuống.

Giản Tĩnh cắt một miếng bít tết, lắc tới lắc lui trước mặt cậu ấy: “Muốn ăn không?”

“Không muốn.” Cậu ấy cúi đầu gặm rau.

Giản Tĩnh cầm lấy cốc coca, ống hút phát ra tiếng ‘rột rột’, vô cùng dễ nghe.

“Xin lỗi.” Cô làm bộ sau đó mới phát hiện.

Giang Bạch Diễm: “...Lại bắt nạt tôi, tôi không nói manh mối cho chị biết nữa.”

Giản Tĩnh lập tức nghiêm túc nói: “Manh mối gì vậy?”

Cậu ấy lấy ra một cuốn sổ nhỏ: “Tôi đã hỏi các NPC trên tàu, họ đã cung cấp một số manh mối cho tôi.”

“Luật sư nói, trong ba tháng gần đây, Đan đã nhắc đến chuyện di chúc rất nhiều lần với ông ấy, hình như đang lo lắng về người thừa kế. Còn cho người điều tra hành tung của ba đứa con trai và điều tra những người phụ nữ mà mình qua lại.”

“Đầu bếp nói, Đan gần như có yêu cầu rất nghiêm ngặt về chế độ ăn uống. Tất cả thực đơn đều do chuyên gia dinh dưỡng lập ra, hàng ngày cần ăn rất nhiều loại thực phẩm bổ sung đắt tiền. Nhưng chưa bao giờ qua tay ông ấy, tất cả đều do A Bà nấu, vô cùng thần bí. Ngoài ra còn có con dâu trưởng và con gái thứ, cả hai bọn họ đều thích ăn những thực phẩm bổ sung có ích cho việc sinh sản, chẳng hạn như tổ yến A Giao.”

“Nữ nhân viên dọn dẹp nói, cô ấy đã từng nhìn thấy bác sĩ Lachish lẻn vào trong phòng của nạn nhân.”

“Thuyền viên nói, tối hôm qua khi anh ấy đang hút thuốc ở bên ngoài thì nghe thấy vợ chồng cô con gái thứ đang nói chuyện. Cuộc trò chuyện đề cập đến ‘tài sản’ và ‘thừa kế’,...”

Giản Tĩnh: “Hiệu suất của cậu được đấy.”

Giang Bạch Diễm khiêm tốn: “Vẫn tốt, giá trị không lớn lắm, rất nhiều manh mối trùng lặp với kết quả tìm kiếm của chúng ta.”

“Điều này cũng không chắc.” Giản Tĩnh nói: “Hành động của Đan rất có giá trị.”

Theo cô thấy, những chứng cứ của người khác chưa chắc liên quan đến vụ án. Duy chỉ có hành động của Đan là có liên quan trực tiếp đến nguyên nhân tử vong của ông ấy.

Cô khuấy viên đá trong cốc, mỉm cười nói: “Vụ án phức tạp hơn tôi nghĩ, bây giờ mới thật sự thú vị.”
 

Bình Luận (0)
Comment