Buổi tối tám giờ, Giản Tĩnh kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, trở về phòng đi ngủ.
Anh trai quay phim ngăn cô lại, đề nghị: “Chúng ta tổng kết một chút cuộc điều tra ngày hôm nay đi.”
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Hiện giờ tôi có ba nghi vấn: 1. Nạn nhân rõ ràng chết vì ngạt thở, tại sao hung thủ vẫn chặt đầu ông ấy? 2. Cuộc gọi đến nhà hàng đó có ý nghĩa hay không? 3. Đan chọn ai làm người thừa kế, liệu lý do có liên quan đến vu thuật hay không?”
“Tôi có thể lý giải được hai câu hỏi đầu tiên, nhưng câu hỏi thứ ba là có ý gì?” Anh trai quay phim hỏi thêm: “Nạn nhân chọn người thừa kế dựa trên kết quả của việc bói toán sao?”
Giản Tĩnh bật cười: “Không, ý của tôi là suy nghĩ của người tin vào số mệnh sẽ có những suy nghĩ rất kỳ lạ. Trước đây, người ta cho rằng con gái đầu lòng sẽ mang lại xui xẻo vì thế đã dìm chết bọn họ... Ai cũng không biết tôn giáo mà Đan tin vào sẽ có sự kiêng kỵ điều gì không thể tưởng tượng nổi hay không.”
Anh trai quay phim gật đầu, ống kính cũng lắc lư lên xuống.
“Tác giả Giản cũng cảm thấy vu thuật rất quan trọng trong vụ án này sao?” Kojima Shibu đã trở lại.
Giản Tĩnh hỏi: “Cũng ư?”
Kojima Shibu: “Lẽ nào cô không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Hình bóng vu thuật không chỉ xuất hiện trong phòng của một người. Tôi cho rằng đằng sau gia tộc này ẩn giấu những bí mật mà chúng ta chưa phát hiện ra.”
“Quả thực có khả năng này.” Cô mở cửa ra, áy náy nói: “Nhưng đó là chuyện ngày mai.”
“Xin đợi một chút.” Kojima Shibu vẫn giữ lại: “Cô vẫn chưa kiểm tra phòng của tôi.”
Giản Tĩnh: “?”
Một dấu hỏi vô cùng lớn từ từ xuất hiện trong đầu cô.
“Tôi đã hoàn thành thử thách mà Giản - san để lại, cũng mong cô hoàn thành câu đố mà tôi đã chuẩn bị.” Anh ấy nghiêm túc nói.
Giản Tĩnh: “...”
Trong lúc nhất thời cô không thể phân biệt ra được, anh ấy có lòng nhiệt tình với việc điều tra này thật hay là đang thu hút sự chú ý của cô.
“Đó không phải là thử thách, được rồi, mặc dù tôi rất tò mò về câu chuyện của anh, cũng rất nguyện ý thử một chút, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.” Giản Tĩnh lịch sự từ chối: “Để ngày mai đi.”
Kojima Shibu nói: “Vậy thì tôi nhất định sẽ đợi Giản - san đến.”
Hắc tuyến bay trên trán Giản Tĩnh, trong lòng cô không ngừng oán thầm: ‘Kịch bản này sẽ không có tuyến tình cảm chứ nhỉ?’
Tòa nhà văn phòng của Kim Ô.
Mấy chục gian phòng làm việc, hai phần ba gian phòng đã tối, một phần ba còn lại vẫn sáng đèn, các nhân viên đang tăng ca. Trong số đó, đèn trong văn phòng Tổng Giám Đốc còn sáng hơn.
Rõ ràng có thể thấy là Khang Mộ Thành vẫn chưa tan làm.
Tuy nhiên, hôm nay anh ấy không bận làm việc, mà là bận xem truyền hình trực tiếp.
Lúc này, anh ấy đang search hai chữ ‘Kojima Shibu’ trên trang tìm kiếm, cau mày nhìn kết quả hiện ra.
Kojima Shibu, họa sĩ manga trinh thám, tác phẩm tiêu biểu [Tiểu thuyết trinh thám của Kasuga]. Tác phẩm này kể về câu chuyện của nữ thám tử xinh đẹp Kasuga phá án.
Tuy nhiên, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết không phải là Kasuga, mà là một trạch nam. Trời xui đất khiến, anh ấy đã xin vào làm trợ lý trong một công ty thám tử. Từ sự nghi vấn ban đầu “làm sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể làm thám tử”, đã trở thành sự ái mộ “cảm giác có thể được phá án cùng với Kasuga thực sự quá tốt”.
Nhân vật nam chính và nữ chính có tuyến tình cảm hay không? Hiện giờ trong tác phẩm được đăng liên tục, trạch nam đã sẵn sàng tỏ tình.
Lướt bình luận của cư dân mạng Nhật Bản:
‘Haizz, Giản Tĩnh thực sự rất giống Kasuga-chan!’
‘Liên động trong mơ!’
‘Kojima-kun hẳn là rất hào hứng đúng không?’
‘Một tổ hợp tuyệt vời, tôi quyết định theo đuổi bọn họ!’
‘Oa oa, cuộc so tài của nữ thám tử xinh đẹp!’
‘Giản-chan quá cool, tôi trở thành fan của cô rồi!’
‘Kojima-kun đã bị từ chối một cách vô tình…’
Khang Mộ Thành quay đầu lại, nhìn xuống thông tin của Kojima Shibu.
Con trai trưởng của chủ tịch công ty Hoàn Đảo. Vốn dĩ cậu ấm nên được thừa kế gia sản hàng tỷ vạn nhưng lại mê truyện tranh từ nhỏ, bỏ nhà ra đi, hoàn thành hai tác phẩm trinh thám trong căn nhà cho thuê. Năm năm trước, [Tiểu thuyết trinh thám của Kasuga] bắt đầu được đăng nhiều kỳ trên tạp chí, đã trở thành một trong những cuốn manga nổi tiếng nhất hiện nay.
Người Nhật Bản... anh đóng trang lại.
Giản Tĩnh ngủ một đêm ngon giấc, tám giờ ngày hôm sau bị nhân viên gõ cửa đánh thức.
“Cô Giản, tôi có thể vào không?”
“Chờ một chút.” Cô cầm lấy chiếc gương nhỏ bên cạnh soi khuôn mặt mình, thấy không có vấn đề gì, lúc này mới xuống giường đi mở cửa: “Sớm như vậy à?”
Vẫn là anh trai quay phim quen thuộc cùng nụ cười thân thiết: “Mọi người đều đã dậy rồi.”
Giản Tĩnh xua tay: “Mười lăm phút.”
Cô đóng cửa lại, bắt đầu tắm rửa, thay quần áo.
Tám giờ mười lăm phút, đúng giờ mở cửa đi làm.
Anh trai quay phim: “Cái đó...”
“Hử?”
“Phòng của Lynnell vẫn không có tiếng động.”
“Cái gì?” Giản Tĩnh kinh ngạc, vội vàng chạy đi kiểm tra.
Lúc này, một số người đã tập trung trước phòng số chín của Lynnell. Giang Bạch Diễm vừa nhìn thấy cô tới thì lập tức chạy tới chia sẻ tin tức: “Hôm nay tôi luôn không nhìn thấy bà ta, hơn nữa người quay phim cũng không tới.”
Người không ở trong phòng rất bình thường, người quay phim cũng không tới... Vậy thì đã rõ ràng.
Giản Tĩnh: “Chìa khóa ở đâu?”
“Ở chỗ tôi.” Quản gia NPC thở hồng hộc chạy tới, dùng chìa khóa vạn năng mở cửa ra.
Giản Tĩnh đã không kìm được sự tò mò, là người đầu tiên thò đầu nhìn vào.
“Chậc.” Ngữ khí của cô rất nhỏ, có chút hài lòng như mong đợi: “Đến rồi.”
“Cái gì đến?” Ông chú Park Min Chul dày công tu dưỡng nghề nghiệp rất tốt, lúc nào cũng xông tới tuyến đầu, hỏi: “Cô biết bà ta sẽ xảy ra chuyện sao?”
Giản Tĩnh nói: “Mánh khóe của xác chết không đầu nằm ở chỗ có nhiều xác chết, một xác chết không có ý nghĩa.”
“Giản-san nói đúng.” Kojima Shibu cũng chen tới, nhìn cái xác phụ nữ không đầu trên mặt đất, gật đầu hiểu ra: “Mọi việc trở nên rất thú vị.”
Chương Tuyết Nhi hỏi với vẻ mặt mơ hồ: “Thú vị sao? Tại sao tôi chỉ thấy đáng sợ...”
Giang Bạch Diễm phàn nàn: “Bởi vì chúng ta không phải là thám tử.”
Võ Liệt cũng hỏi: “Lại thêm một nạn nhân, vụ án trở nên đơn giản hơn sao?”
Giang Bạch Diễm: “Đúng vậy, ít nhất là chúng ta có thể loại trừ một người.”
“Không thể.” Kojima Shibu đính chính lại: “Hung thủ đã giết Lynnell không chắc là kẻ đã giết Đan, đây cũng có thể là một vụ giết người bắt chước.”
Giang Bạch Diễm liếc anh ấy một cái: “Nếu là tội phạm bắt chước thì tại sao hung thủ thứ nhất lại phải chặt đầu? Để làm mẫu cho người phía sau sao?”
Giản Tĩnh: “Phụt.”
“Cô Tĩnh Tĩnh, chị nói xem?” Giang Bạch Diễm ngay lập tức hỏi cô.
Giản Tĩnh rất thất vọng: “Không biết, phải đọc báo cáo khám nghiệm tử thi trước đã.”
Cô chưa bao giờ phát hiện ra thẻ pháp y lại quan trọng như vậy, không thể lấy được manh mối từ cái xác, lượng thông tin lập tức bị cắt ngang, quá không quen rồi.
Kojima Shibu đã tiến vào trạng thái, suy đoán nói: “Nơi này chắc là hiện trường đầu tiên, sau khi hung thủ lừa Lynnell mở cửa lập tức vào phòng giết người.”
Giản Tĩnh: “Không chắc.”
So với phòng sách, phòng của Lynnell gây kinh ngạc hơn nhiều, ghế sofa, bàn trà, sàn nhà dính đầy máu, còn có những mảnh thủy tinh lẫn vào đó. Đồ đạc cũng bị xê dịch khá nhiều, có thể thấy là đã từng xảy ra xung đột gay gắt.
“Tuy nhiên, hai hiện trường hoàn toàn có phong cách khác nhau, e là thực sự không phải do cùng một người thực hiện.” Cô nhìn một chút, dường như đã hiểu ra: “Chuyện này đáng để phân tích kỹ càng.”
Kojima Shibu đồng ý.
Quay đầu lại, ông chú Park Min Chul đã gọi mọi người tập trung, chuẩn bị cuộc họp.
Lần này có thể loại bỏ chứng cứ ngoại phạm, vì mọi người đều không có. Bắt đầu từ mười giờ tối qua, mọi người đều về phòng của mình đi ngủ.
Từ mười giờ đến sáu giờ ngày hôm sau là thời gian ‘trời tối’ dùng để người sói hành động.
“Đã là ngày thứ hai rồi, mọi người có suy nghĩ gì không?” Trải qua công tác chuẩn bị ngày thứ nhất, hôm nay rất nhiều khách mời đều trở nên tích cực, ví dụ như Lee Conner lên tiếng đầu tiên.
Hiroto Ishikawa lập tức lên tiếng: “Hai vụ án đều cùng là một hung thủ, hay là có hai hung thủ khác nhau? Nếu là hai người thì có phải họ đã thông đồng với nhau không?”
Giản Tĩnh thầm nghĩ: ‘Đây là một câu hỏi hay.’
Theo quy tắc của trò chơi, thẻ của hung thủ thực sự chỉ có một. Vậy tại sao lại xuất hiện hai hung thủ? Bộ ở Châu Âu lần trước đã nói cho mọi người biết, bởi vì đây là một trò chơi trinh thám hệ thiết lập.
Sự thiết lập của bài Châu Âu là có ma cà rồng, chính là hung thủ. Hung thủ có thể phát triển đám đàn em của mình bằng cách biến người khác thành ma cà rồng, thao túng họ để giết người.
Điều này có hợp lý không?
Đương nhiên là không hợp lý.
Nhưng luật chơi ở hệ thiết lập là như vậy, thiết lập có xác sống thì phải tuân theo luật xác sống để suy luận, thiết lập có sự tồn tại của linh hồn thì phải nhận biết thông tin mà quỷ hồn đưa ra.
“Hôm nay chúng ta vẫn đang tìm manh mối về vu thuật.” Kim Lan Nhi cũng nhảy ra.
“Chờ chút.” Park Min Chul lại mở sổ ghi chép ra, nhắc lại chuyện trước đó: “Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi.”
Chú ta nói: “Hôm qua tôi đã hỏi lời khai, vợ, con trai trưởng và con gái thứ đều nói rằng họ đã từng nói chuyện với Đan. Tôi muốn biết mọi người đều nói về chuyện gì. Dựa theo thời gian, con gái thứ là người đầu tiên nói chuyện vào lúc tám giờ bốn mươi, mời cô nói trước.”
Chương Tuyết Nhi suy nghĩ: “Cũng không có gì, tôi chỉ nói một chút chuyện phiếm với ba, ông ấy rất quan tâm đến sức khỏe của tôi.”
Park Min Chul: “Có nhắc đến di chúc không?”
Chương Tuyết Nhi ngập ngừng một lúc rồi nói: “Ông ấy nói sức khỏe của mình không tốt, không biết sẽ chết vào lúc nào. Ông ấy rất vui khi biết tôi mang thai, đã chuẩn bị một chút đồ dùng cho tôi.”
“Có nhắc đến chuyện người thừa kế không?”
Cô ấy lắc đầu, giải thích: “Ba tôi là người rất truyền thống, ông ấy tin con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Tôi đã kết hôn, ông ấy coi tôi như người bên ngoại. Tài sản trong nhà không liên quan gì đến tôi.”
Park Min Chul tiếp nhận cách nói này rồi nhìn về phía Terauchi: “Còn bà chủ?”
Kumiko Terauchi trả lời: “Tôi chỉ hỏi ông ấy ngày mai có sắp xếp gì, còn về chuyện em gái tôi nữa.”
“Đan trả lời như thế nào?”
“Ông ấy nói rằng nếu Lan Nhi thực sự không thích người mà ông ấy giới thiệu thì cũng không sao, nhưng tuyệt đối không cho phép trở thành ca sĩ diễn viên gì đó.” Kumiko Terauchi kể lại chi tiết cảnh tượng đó: “Hình như ông ấy vô cùng chán ghét điều này.”
“Nhưng Lynnell là ca sĩ, không phải ông ấy vẫn rất đánh giá cao giọng hát của bà ta trong bữa tiệc tối ngày hôm trước sao?” Kim Lan Nhi cảm thấy kỳ lạ.
Kojima Shibu nói: “Có lẽ vậy, người mà Đan ghét không phải là Lynnell, mà là Ngọc Mộng. Giản - san, cô có manh mối nào để nói với chúng tôi không?”
Giản Tĩnh thực sự quá lười biếng nói về tính cách của mình: “Phòng cất giữ sách trên lầu có những quyển tạp chí trước đây, tự đọc đi.”
Mọi người đồng loạt im lặng ghi chép, tầm mắt hướng về người thứ ba.
Lee Conner nói: “Ba tôi chỉ nói với tôi là sức khỏe gần đây của ông ấy càng ngày càng kém. Nếu như ông ấy có mệnh hệ gì thì muốn tôi đối xử tốt với các em trai em gái của mình, họ mới là những người thân ruột thịt của tôi.”
Mọi người lại ghi chép vào sổ tay của họ.
“Người thân ruột thịt.” Valerie nói: “Xem ra Đan thực sự quan tâm đến điều này.
“Rất nhiều vu thuật đều lấy máu mủ làm sợi dây quan hệ.” Lee Conner sinh ra ở Singapore, đã từng nghe rất nhiều truyền thuyết về mê tín thời phong kiến từ khi còn nhỏ.
Võ Liệt nói: “Có phải chúng ta nên lục soát thật kỹ phòng của Đan không? Cô Giản, không phải cô tìm thấy một căn phòng bí mật trong phòng của bà chủ à? Có lẽ phòng của Đan cũng như vậy.”
Câu nói này đều được tất cả mọi người nhất trí.
Vì vậy, một nhóm người đã chen chúc vào phòng ngủ và phòng nghỉ ngơi của Đan, lục tung mọi thứ, tìm kiếm công tắc của căn phòng bí mật.
Chỉ có mấy người không đi.
Park Min Chul ngăn quản gia lại, hình như chuẩn bị hỏi gì đó. Kojima Shibu đi đến phòng cất giữ sách tìm tạp chí liên quan đến Ngọc Mộng. Còn Giản Tĩnh vốn dĩ muốn tìm căn phòng bí mật, kết quả Kojima Shibu đã trực tiếp đưa cho cô chìa khóa phòng của mình.
Thư khiêu chiến đã ném lên mặt, cô còn có thể không nhận?
Cô không còn cách nào khác, đi lên phòng số mười hai để tìm kiếm.
Mở cửa ra, cách bày biện như đã nói, đều là đủ loại ảnh chụp dán dày đặc trên tường. Toàn bộ căn phòng giống như một căn phòng tối vô cùng rộng lớn.
Giản Tĩnh nheo mắt nhìn một chút, sau đó vươn tay xé một tấm ảnh xuống.