Kojima Shibu ra đề cũng không khó.
Anh ấy đã khéo léo đặt manh mối Địa Tạng vào trong mấy trăm bức ảnh. Chỉ là lúc trước, khi lục soát chứng cứ, khách mời lại chỉ chú trọng mấy thứ như thư từ, sổ tiết kiệm linh tinh, không rảnh phân biệt tính chất mới nên chưa phát hiện ra điểm bất thường.
Nhưng chỉ cần phân loại các series ảnh, lấy ra series tác phẩm đoạt giải là có thể phát hiện nhân vật trong ảnh rất kỳ lạ: Bọn họ hoặc là nhìn lên trời, hoặc là nhìn sang trái, hoặc là nhìn sang phải, ánh mắt đăm đăm giống như người chết.
Sắp xếp ảnh chụp dựa theo thứ tự thời gian trước sau, lấy tấm đầu tiên làm điểm bắt đầu, rồi suy diễn ra, là có thể được một từ đơn: ‘Live forever.’
Bất tử.
“Xem ra cô tìm được rồi.” Kojima Shibu trở về, trong tay còn cầm theo quyển tạp chí.
Giản Tĩnh liếc anh ấy: “Anh cũng không chậm.”
“Cuối cùng tôi cũng hiểu.” Kojima Shibu nói: "Quê Ngọc Mộng ở thôn Ô, người ở đó thờ phụng Vu giáo. Series [Vu độc] của tôi quay ở đó.”
Giản Tĩnh gật đầu, cũng nói: “Trong tài liệu nghiên cứu phong tục tập quán của Hiroto có lẽ cũng có ghi chép về thôn Ô.”
“Trên quyển tạp chí thần linh quỷ quái kia đăng tin về Ngọc Mộng, nói rằng bà ta bỏ bùa Lynnell, đánh cắp vận mệnh của Lynnell, hại sự nghiệp của Lynnel xuống dốc không phanh, nhưng sau đó bà ta bị bùa chú phản phệ, ngược lại tự mình hại chết mình.” Kojima Shibu lật tạp chí, nói rõ ràng: "Nhưng cả bài không hề nhắc tới bà ta có một đứa con gái.”
Giản Tĩnh khoanh tay.
Kojima Shibu nói: “Chúng ta thẳng thắn đi, cô có biết thân phận của Ngọc Mộng không?”
“Tôi không rõ chuyện của thôn Ô lắm, chỉ biết Ngọc Mộng là một ngôi sao, cũng lấy được di vật của bà ta - chính là quyển nhật ký kia.” Giản Tĩnh nói: "Đối với tôi, Ngọc Mộng lớn lên ở đâu không quan trọng, quan trọng là tôi muốn cái gì.”
Kojima Shibu nói thẳng: “Vậy cô muốn cái gì?”
“Lấy chồng giàu.” Cô trả lời cộc lốc, một lần nữa hận vận may bằng không của mình.
Kojima Shibu hỏi: “Có liên quan đến vu thuật?”
Giản Tĩnh gật đầu: “Tôi biết vu thuật chia thành hai loại: nguyền rủa trấn yểm và cầu phúc cầu nguyện, có lẽ tôi đã dùng cái sau mới làm cậu ba yêu tôi, đồng ý đính hôn với tôi. Nhưng trong cả quyển nhật ký chưa từng nhắc tới Trường Sinh, vậy ảnh chụp của anh lấy ở đâu ra?”
Nếu Kojima Shibu đã nói là thẳng thắn thì anh ấy cũng phải có thành ý, nên trả lời thẳng: “Lúc tôi đến thôn Ô sưu tầm phong tục, nghe dân bản xứ nói vu thuật lợi hại nhất là thuật bất tử, có thể làm người ta thoát khỏi tử vong luân hồi.”
“Sau đó thì sao?”
Anh ấy nói: “Không có sau đó. Lúc tôi đi, mụ phù thủy ở thôn Ô đã mất tích, điều những thôn dân khác biết chỉ là tin đồn thổi mà thôi.”
“Sao anh lại đến thôn Ô, ai nói cho anh biết?” Giản Tĩnh thấy lạ.
Kojima Shibu nở nụ cười nhàn nhạt: “Không ai nói với tôi cả, tôi thấy trong phòng sách của Đan đánh dấu thôn Ô, nhất thời hứng thú mới quyết định đi đến đó xem thử.”
Trùng hợp ư? Giản Tĩnh nghi ngờ liếc người kia, nhưng cũng không hỏi lại.
Có phải trùng hợp hay không không quan trọng.
Sau đó lại đến phiên Kojima Shibu đặt câu hỏi: “Cô là con gái của Đan?”
Giản Tĩnh: “Anh thấy sao?”
Ánh mắt Kojima Shibu lập loè, thử nói: “Đan cực lực phản đối hôn sự của cô và cậu ba hoàn toàn có khả năng.”
“Nhưng tôi không cảm thấy thái độ của ông ta giống như đối xử với con gái ruột.” Giản Tĩnh nói: "Vì sao hung thủ lại muốn giết Lynnell?”
Trong hiện thực, những vụ án tương tự có thể là mô phỏng gây án, nhưng trò chơi chỉ có một hung thủ, cho dù kẻ giết người không phải chính người đó thì cũng là dựng lên vì người đó.
Kojima Shibu: “Có quá nhiều nguyên nhân, khả năng cao nhất chính là đánh lạc hướng, giết Lynnell dễ hơn giết Đan rất nhiều.”
“Có lẽ Lynnell đang nắm giữ manh mối bất lợi cho hung thủ.” Giản Tĩnh suy nghĩ một lát, đột nhiên buồn bực: "Đó chẳng phải tôi sao?”
Nếu Lynnell biết chuyện gì mà người khác không biết, khả năng cao nhất chính là quá khứ của Ngọc Mộng.
Kojima Shibu nhìn cô, nói thật: “Giản - san, tình cảnh của cô bất lợi thật đấy.”
Giản Tĩnh: “... Tôi đi xem bọn họ tìm mật thất đến đâu rồi.”
Mật thất là sau bữa cơm trưa mới tìm được, tốn mất nửa tiếng.
Cách mở ra là sắp xếp lại bản đồ sao trên tường theo thứ tự hai mươi tám chòm sao là có thể nhìn thấy trung tâm vật trang trí hội tụ thành một đường thẳng, chỉ vào một nơi trên sàn nhà.
Mảnh gỗ dưới sàn nhà lại di chuyển được, trượt miếng gỗ đó, lấy ra một mảnh bất kỳ như chơi trò Klotski, đẩy ra, phía dưới chính là chốt mở.
Giang Bạch Diễm nói ra tiếng lòng của mọi người: “Vụ này cũng khó quá rồi.”
Bọn họ vừa cảm khái vừa đi vào mật thất sau kệ sách.
Bên trong là thi thể thứ ba.
Giản Tĩnh nghe thấy, ngậm sandwich đi tới: “Thi thể thứ ba? Hay đấy.”
Giang Bạch Diễm: “Hay chỗ nào?”
“Hung thủ càng có nhiều động tác sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở.” Cô thành thạo giải quyết xong cơm trưa, bắt tay vào làm việc.
Mật thất không lớn lắm, nhưng thông với phòng ngủ và phòng sách, trên bản đồ vẽ đại khái như sau:
... Ban công ngắm cảnh.
Phòng ngủ.... Phòng cất quần áo
.**. Khu vực phòng khách... Cửa.
.**. Phòng nghỉ.. Cửa.
Phòng sách...
... Ban công...
Biến khu vực mật thất thành một không gian hoàn toàn khép kín, nến dưới đất đã tắt hết, rơi vương vãi khắp nơi, rất lộn xộn.
Giản Tĩnh đá đổ cây nến, sáp còn đọng lại lộ ra: “Thì ra là tạo vòng tròn, tế đàn đấy nhé.”
Thi thể thứ ba ở giữa tế đàn, đương nhiên vẫn là ma nơ canh, nhưng không đầu, nguyên nhân chết không rõ, trên người mặc quần áo hoa hòe lòe loẹt, cũng rất lộn xộn.
“Trông giống như từng xảy ra đánh nhau.” Cô đỡ cánh tay người giả lên, nhìn tới nhìn lui vẫn không nhìn ra cái rắm gì: "Nhưng vẫn phải xem báo cáo khám nghiệm, có phải là vết thương do kháng cự hay không.”
Kojima Shibu hỏi: “Người kia là ai?”
Quản gia NPC vạn năng làm tròn bổn phận, nói: “Là A Bà.”
Giản Tĩnh nheo mắt: “Nói vài tin tức thân phận xem.”
Quản gia giới thiệu thiết lập nhân vật: ‘A Bà, không rõ tên họ, không rõ xuất thân, nghe nói là đồng hương của Đan, biết Trung y, bà ta là người Đan đặc biệt mời đến chữa bệnh cho mình.’
“A Bà rất bí ẩn, ru rú trong nhà, trừ ông chủ ra rất ít người có thể nhìn thấy bà ta.” Quản gia nói.
Giản Tĩnh: “Bà ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Quản gia nhớ lại: “Ít nhất cũng bảy tám chục tuổi, có lẽ còn hơn.”
“Bà ta là người thôn Ô.” Kojima Shibu lật quần áo sau lưng người giả lên, lộ ra hình xăm một đồ án: "Đây là dấu hiệu của phù thủy trong thôn.”
Giản Tĩnh ‘Ồ’ lên một tiếng, không hề bất ngờ nói: “Đan đang theo đuổi bất tử.”
Từ xưa đến nay, phàm là người lớn tuổi nắm giữ tiền tài và quyền lực, ở điểm cuối sinh mệnh đều sẽ tìm kiếm thuật trường sinh trong hư vô mờ mịt.
Kẻ mê tín thì là thuốc trường sinh bất tử, khoa học viễn tưởng thì nhân bản gen, về bản chất không hề khác nhau.
“Nhưng ông ta vẫn chết rồi.” Andre nói: "Vu thuật thất bại, có người phá hoại kế hoạch của Đan.”
Chương Tuyết Nhi: “Ở đây có băng cassette.”
“Mau nghe thử xem.” Mọi người thúc giục.
Giang Bạch Diễm lấy máy ghi âm trong phòng ngủ ra, bỏ băng vào, sau vài tiếng lẹt xẹt, trong loa vang lên giọng Đan.
“Trên thế giới này có cách bất tử thật sao?”
“Có.” Một giọng nói già nua trả lời, quản gia dùng ánh mắt chứng thực, là giọng A Bà: "Ai cũng muốn thoát khỏi cái chết.”
Đan: “Nhưng tôi sắp chết rồi, thuốc bà cho tôi uống không có tác dụng gì hết.”
Mụ phù thủy nói: “Thuốc, không phải để chữa thân thể ông, mà là để gột rửa linh hồn ông.”
Đan: “Linh hồn?”
Mụ phù thủy: “Thân thể chỉ là vật chứa, mặc kệ thế nào cũng sẽ hư hao, chỉ có linh hồn mới có thể bất tử.”
Đan: “Nhưng tôi muốn thân thể trẻ tuổi, tôi khát vọng trở lại bốn mươi năm trước, có sức mạnh tràn trề dùng không cạn, thời gian dư thừa dùng không hết.”
Mụ phù thủy: “Nếu vậy, ông cần một vật chứa mới.”
Ghi âm đột nhiên im bặt.
Hiroto Ishikawa nói: “Thì ra là thế, Đan muốn chuyển sinh vào một cơ thể khác, thực hiện giấc mơ bất tử. Nhưng nhìn tình hình hiện trường này có lẽ đã có người phá huỷ nghi thức.”
Liễu Tú Trí nói: “Có lẽ chúng ta nên làm rõ,’ Đan lựa chọn ai làm vật chứa.”
Võ Liệt nhíu mày: “Tôi nghĩ chắc là một trong hai đứa trẻ.”
“Chắc chắn Đan sẽ không bỏ lại tài sản của mình, tôi cho rằng một người có thể kế thừa di sản khả năng sẽ cao hơn.” Kumiko Terauchi tỏ thái độ: "Hơn nữa, xét đến tính cách trọng nam khinh nữ của ông ta, xác suất lựa chọn nữ rất thấp.”
Đầu mũi thương nhắm thẳng về phía Lee Conner, người được thiết lập nhân vật con trai cả.
Anh ta không thể không biện hộ cho mình: “Chuyển sinh muốn lựa chọn người nào cũng được hay sao? Không có yêu cầu gì đặc biệt về ngày sinh tháng đẻ à?”
“Huyết thống.” Park Min Chul bổ thêm một dao: "Đan đã từng nói, huyết thống vô cùng quan trọng.”
Bầu không khí thoáng chốc đông lại.
Phát sóng trực tiếp giữa trưa ngày thứ hai xuất hiện kẻ tình nghi quan trọng đầu tiên.
…
Nền tảng phát sóng trực tiếp, khu vực bình luận:
‘Con trai trưởng có khả năng ra tay nhất, mặc kệ có phải chuyển sinh không, muốn kế thừa di sản, Đan cũng phải chết.’
‘Bây giờ kết luận còn quá sớm, đây có thể là cái bẫy của hung thủ.’
‘Quá rõ ràng rồi, chắc chắn không phải anh ta đâu.’
‘Xin mọi người đừng quên, con trai trưởng không thể sinh, chắc chắn chuyển sinh sẽ phải xét đến điểm này.’
‘Tôi cảm thấy con thứ ba có xác suất cao hơn.’
...
Lộn xộn điều tra hiện trường xong, mọi người đi vòng về phòng họp, đã có báo cáo khám nghiệm của Lynnell lúc sáng.
Trên người bà ta có vết thương do chống cự, chết vì động mạch bị tổn thương mất máu quá nhiều, nói cách khác, nguyên nhân cái chết là chặt đầu. Thời gian tử vong là từ mười hai giờ đến một giờ tối hôm qua.
Kojima Shibu phân tích: “Hung khí là dao cắt bò bít tết trong bếp, hung thủ đã chuẩn bị sẵn, quyết định chặt đầu Lynnell vào sáng sớm, chỉ là không ngờ khi Lynnell mất đi năng lực phản kháng nhưng vẫn chưa chết.”
“Có khi nào là mô phỏng gây án không?” Park Min Chul hỏi.
“Nguyên nhân là vì chúng ta đều biết chắc chắn hung thủ thứ hai có liên quan đến hung thủ thứ nhất. Có khi nào trong chuyện này có sự tham gia của sức mạnh siêu nhiên không?” Valerie cẩn thận hỏi.
Giản Tĩnh lấy notebook của mình ra, xem cẩn thận rồi nói: “Trong ấn tượng của tôi, vu thuật không tạo ra được kết quả như thôi miên đâu, mọi người thì sao?”
Hiroto Ishikawa nói: “Trong văn hóa châu Á, vu thuật có thể khiến người ta nổi điên, bệnh nặng thậm chí là chết, nhưng hung thủ không phải giết người trong trạng thái điên cuồng, mà là có tính toán sắp đặt trong lúc tỉnh táo, có vẻ vu thuật không làm được điều này.”
Không khí lâm vào vài giây trầm mặc ngắn ngủi.
…
Màn ảnh bị chuyển, xuất hiện ghi hình được chèn vào bất ngờ.
Tips: Trong vòng chơi này, hung thủ có thể thông qua cách thức hợp lý, xúi giục những người khác thành đồng lõa tham gia vào kế hoạch giết người. Hung thủ mới xuất hiện có khả năng biết thân phận của hung thủ, cũng có thể không biết, được quyết định bởi cách chơi.
Nếu đồng lõa bị bắt, có thể lựa chọn giấu giếm hoặc xúi giục.
Lựa chọn giấu giếm, hung thủ che giấu tung tích thành công, đồng lõa sẽ nhận được một trăm ngàn tiền thưởng.
Lựa chọn xúi giục, giúp tra ra hung thủ, thành công sẽ nhận được hai trăm ngàn tiền thưởng, không thành công thì không nhận được tiền thưởng.
Nếu đồng lõa không bị bắt, hung thủ cũng không bị lộ, sẽ nhận được một trăm ngàn tiền thưởng.
Nếu hung thủ bị bắt, đồng lõa không bị bắt, sẽ được độc chiếm một triệu tiền thưởng.
Khu vực bình luận:
‘Xuất hiện cách chơi ẩn nấp rồi?’
‘Moá, Vampire kỳ này xuất sắc hơn lần trước nữa!’
‘Vampire lần trước cũng không biết ai là thân vương nha.’
‘Vậy chọn giấu giếm tốt hơn, hay là xúi giục tốt hơn nhỉ?’
‘Nếu là tôi thì chắc chắn chọn điều tra ra hung thủ, độc chiếm một triệu.’
‘Nhất chương trình luôn, có đầu tư!’
‘Xây dựng nhân vật Vampire thật quá, khen ngợi.’