Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 370 - Chương 371

Chương 371

Bầu không khí tại hiện trường lúc này có chút vi diệu.

Ai muốn thừa nhận thì cũng đã thừa nhận cả rồi, ai không muốn thừa nhận thì đều có lý do rất hợp tình hợp lý.

Park Min Chul thanh minh: “Nói như thế này nhé, lúc mười giờ hai mươi phút Đan gọi điện cho vị hôn thê của mình (Giản Tĩnh), bảo cô ấy qua đó gặp ông ta lúc mười hai giờ ba mươi. Sau đó gọi tiếp cho em rể (Võ Liệt) qua, nói tới mười giờ năm mươi thì rời đi, tiếp theo đó là gặp em vợ (Andre) từ lúc mười một giờ mười lăm phút đến mười một giờ ba mươi phút.”

“Lần này thật kỳ quái. Nếu như những gì Lachish nói là sự thật thì Đan nghĩ rằng ngày hôm nay chính là ngày mình phải chết, không có cách nào gặp được người con thứ ba. Hơn nữa không phải ông ta rất thích cháu trai Tiểu Bạch của mình sao?” Chương Tuyết Nhi nhíu mày: “Còn nữa, người đầu tiên gọi điện thoại lại là cô Giản càng không thích hợp. Một tiếng từ mười một giờ ba mươi đến mười hai giờ ba mươi đấy ông ta không gặp ai sao?”

Hiroto Ishikawa nói ngắn gọn nhưng lại có sức thuyết phục: “Có người đã nói dối.”

“Là ai?”

“Giản là người đầu tiên đưa ra thời gian của mình, xác suất cô ấy nói dối rất thấp.” Valerie liệt kê một chuỗi các sự kiện bằng tiếng Nga ra sổ tay của mình rồi bắt đầu phân tích: “Vì nó quá dễ dàng bị lật tẩy.”

Mọi người ai cũng công nhận.

“Hiềm nghi của Kojima-kun cao hơn.” Kumiko Terauchi nói: “Anh chỉ cần nói theo Giản Tĩnh là được. Đã muộn như vậy rồi, khả năng trùng giờ với người khác là không cao.”

Hiroto Ishikawa: “Tôi nghi ngờ người con thứ ba, sẽ rất lạ khi không gọi điện để gặp con của mình. Tôi nghĩ sau hai mươi hai giờ, Đan đã báo cho người con thứ ba đầu tiên.”

Lee Conner hỏi: “Có khả năng thời gian hung thủ giết người là trong khoảng một giờ trống đó không? Hung thủ sợ thời gian gây án của mình sẽ bị người tiếp theo đến phát hiện nên đã chặt đầu nạn nhân rời khỏi cơ thể, lấy xác chết của người khác ngụy trang thành Đan để đánh lừa chúng ta?”

Giản Tĩnh: “Đã có báo cáo khám nghiệm tử thi của Phù thủy chưa?”

Lachish: “Phù thủy đã chết khoảng từ mười giờ tối đến một giờ sáng. Tạm thời không tìm thấy dấu vết của vụ giết người trong khoảng thời gian này.”

Kojima Shibu: “Phù thủy.”

Vụ án trở nên phức tạp hơn.

“Khẩu cung để tham khảo thôi, chúng ta vẫn nên xem chứng cứ thì tốt hơn.” Giản Tĩnh đề nghị: “Giả sử thật sự có phù thủy tồn tại, Đan chuẩn bị cho cuộc sống vĩnh cửu thì cần có một vật chứa mới. Cho nên bây giờ có thêm một vấn đề mới, thuật bất tử có thành công không?”

Kim Lan Nhi hít khí lạnh: “Nếu thành công thì bây giờ Đan vẫn còn sống?”

“A, thật dọa người.” Kumiko Terauchi nhìn trái nhìn trái nhìn phải, đùa giỡn, “Nếu Đan còn sống thì xin ông ta trực tiếp nói cho chúng ta biết ai là hung thủ đi.”

Không ai ứng tiếng.

Giản Tĩnh không đành lòng để cô ấy xấu hổ, cười nói: “Có lẽ Đan cũng không chuyển sinh thành công.”

Kojima Shibu: “Nếu Đan đã được chuyển sinh thì hung thủ không cần phải giết ông ta một lần nữa. Tôi nghĩ rằng khả năng lớn nhất để hung thủ giết Đan là để ngăn chặn ông ta bất tử.”

Giản Tĩnh gật đầu: “Tôi cũng nghiêng về động cơ này.”

“Vậy ai muốn ngăn cản ông ta?”

Valerie nói không cần suy nghĩ: “Tất nhiên là người sẽ bị ông ta thay thế.”

“Vậy chúng ta lại trở lại vấn đề cũ, Đan đã chọn ai làm vật chứa?” Lee Connor nói: “Tôi, phóng viên Park, hay bất cứ ai khác?”

“Nhất định là còn có manh mối nào khác.” Giản Tĩnh nói: “Phòng của phù thủy ở đâu?”

Quản gia NPC: “Trên tầng 9.”

Tầng 9 là khu vực giải trí, rạp chiếu phim, bi-a, sân golf trong nhà, quầy bar, phòng tập thể thao và hồ bơi trong nhà. Bởi vì ngày đầu tiên đã xảy ra vụ án nên mọi người chưa từng đến đây.

Lần này, mọi người đồng loạt tụ tập trên tầng 9 để tìm phòng của phù thủy.

Quản gia nói: “Tôi không biết phù thủy sống ở đâu, chỉ biết bà ta ở tầng 9.”

Ngụ ý, mời các người tự mình tìm.

Mọi người chia nhau hành động, sơ lược tìm một lần các phòng có cửa, không phát hiện dấu vết có người ở.

“Lại là mật thất.” Võ Liệt nhìn về phía Giản Tĩnh, hỏi: “Cô Giản có ý kiến gì không?”

Cô cười khổ: “Nơi này cũng quá lớn, tôi lại không phải là kiến trúc sư, ít nhất cũng phải cho tôi một phạm vi chứ.”

Quản gia: “Thuyền trưởng có một bản vẽ mặt phẳng.”

“Hô.” Kim Lan Nhi khoa trương thở dài: "Bây giờ chúng ta đi mượn luôn đi.”

Bản vẽ mặt phẳng đến tay, mọi người vây quanh bàn nghiên cứu.

Giản Tĩnh chưa bao giờ vẽ kiến trúc nên nghiên cứu trong chốc lát cũng nhìn không ra có gì khác thường. Những người khác cũng vậy, cuối cùng quyết định chia thành các nhóm để kiểm tra xem có bất kỳ phòng nào trông đặc biệt nhỏ không.

Điều này hao phí không ít thời gian của mọi người, hơn nữa còn phải ăn cơm nghỉ ngơi trang điểm đi vệ sinh. Cho đến hơn ba giờ chiều, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một cánh cửa sau bức tường của rạp chiếu phim.

“Bà lão bảy tám mươi tuổi mỗi ngày ra vào từ nơi này cũng không dễ dàng gì.” Park Min Chul cảm khái.

Lee Conner: “Chúng ta vào xem bên trong có bí mật gì đã.”

Mảnh ghép cuối cùng rốt cuộc đã xuất hiện.

Đẩy cửa đi vào, bên trong là một gian phòng tối tăm, trên đỉnh đầu treo đầy giấy màu kỳ lạ, trên giấy vẽ các loại bùa chú nhìn không hiểu. Trên trần nhà có rất nhiều sợi tơ rũ xuống, dưới mỗi sợi đều buộc đầu của một con rối.

Ở chính giữa của căn phòng là một tấm thảm và một cái bàn thấp, giống như một phòng khách, phía sau có một cánh cửa.

Giản Tĩnh: “Thật âm u.”

“Cái này cũng quá đáng sợ rồi.” Chương Tuyết Nhi theo bản năng tới gần cô, chiều cao 1m8 làm cho cô ấy và đầu con rối gần như thành một trục.

Bốn mắt nhìn nhau, cô run rẩy, ôm lấy cánh tay Giản Tĩnh: “Phù thủy muốn làm cái gì vậy chứ?”

Giản Tĩnh: “Cô nói đến trọng điểm rồi, tại sao phù thủy lại giúp Đan? Nhìn tình huống ở hiện trường, dường như phù thủy còn vì môn pháp thuật này mà hiến dâng sinh mệnh.”

Cô mặc kệ bố trí chung quanh, đi thẳng vào phòng trong.

Phòng trong là một phòng ngủ nho nhỏ, giường gỗ cực nhỏ, ngăn tủ cổ xưa, góc tường chất đống bình lọ, bên trong có chất lỏng không rõ.

“Giản Tĩnh, thân thế của cô ở chỗ này.” Kojima Shibu gọi cô.

Giản Tĩnh quay đầu, nhìn thấy ảnh chụp anh ấy cầm trong tay.

Người phụ nữ trẻ tuổi ôm một cô bé, hai người chụp ảnh chung tại bệnh viện. Mặt sau của bức ảnh có dòng chữ: Với con tôi Tiểu Ngọc vào năm 1940.

“Ngọc Mộng là con gái của phù thủy.” Giản Tĩnh giật mình: “Chờ một chút, trên ảnh có chữ nhỏ.”

Cô để dưới ánh đèn, híp mắt phân biệt: “Bệnh viện từ thiện Đan, tên trên bệnh án là Tiểu Ngọc.”

Kumiko Terauchi: “Có phải là Ngọc Mộng bị bệnh, Đan lại cứu cô ấy. Vì muốn trả lại ân tình nên phù thủy mới giúp ông ta?”

“Tôi nhớ rằng trong bản tin có nói cha mẹ của Ngọc Mộng đều là công nhân bình thường.” Kojima Shibu nói: “Ồ, cô ấy được nhận làm con nuôi.”

“Chắc là con riêng.” Giản Tĩnh nói: “Đây là một vụ bê bối. Để con gái mình bình an lớn lên, phù thủy đã giao nó cho một cặp vợ chồng công nhân. Nhưng Ngọc Mộng lại thừa hưởng sức mạnh ma thuật của phù thủy và biết một số vu thuật. Nhưng lại bởi vì không được học đến nơi đến chốn nên đã phản phệ bỏ mình. Nếu là như vậy, tôi không phải con của Đan nhưng ông ta lại biết thân thế của tôi.”

Làm sạch.

Tiếp theo là lục tung tất cả mọi thứ.

Mười mấy người ở trong căn phòng nhỏ lục lọi tìm kiếm, những bí mật được giữ kín đến đâu cũng sẽ bị đào lên.

Mười lăm phút sau, cuốn nhật ký giấu dưới sàn nhà được đào lên.

Mọi bí mật sẽ được bật mí.

Mở đầu của cuốn nhật ký đúng như dự đoán, nó kể lại những gì phù thủy đã trải qua: Khi còn niên thiếu bị bọn cặn bã lừa gạt không may mang thai. Mà truyền thống của thôn Ô là phù thủy chỉ có thể giao cho người phụ nữ chưa có gia đình. Sau khi mất đi trinh tiết, dân làng không cho phép bà ở lại thôn, chỉ có thể xa xứ.

Những ngày lang thang bên ngoài quá khó khăn, may mà con gái không sao, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Nhưng khi đứa trẻ được ba tuổi lại được chẩn đoán mắc bệnh hiếm gặp, cần phải có rất nhiều tiền mới có thể điều trị.

Phù thủy tuyệt vọng, suýt nữa thì ôm đứa con thơ trên tay nhảy xuống biển, nhưng bà không những không chết mà còn gặp được người hiền lành là Đan. Đan trả tiền chữa bệnh cho con gái bà rồi sinh ra hứng thú với vu thuật.

Để báo đáp ân tình, phù thủy đã đồng ý đến nhà Đan làm bảo mẫu. Nhưng nghĩ đến tương lai của đứa nhỏ, không đành lòng để người ta nói con bé là con hoang không có ba nên bà giao đứa trẻ cho một hộ gia đình chăm sóc.

Chớp mắt đã nhiều năm qua đi, không biết Ngọc Mộng tìm từ đâu ra thân thế của chính mình, tìm đến bà muốn học vu thuật, nhưng bà đã từ chối.

Nhưng Ngọc Mộng không bỏ cuộc, lấy trộm một cuốn sổ tay của bà. Cuối cùng bị phản phệ mà chết.

Bà chết không còn gì luyến tiếc, ai ngờ Đan lại nói với bà, Ngọc Mộng vẫn còn một đứa con gái. Vì đứa cháu gái chưa từng gặp mặt nên bà mới sống tiếp.

Hai mươi năm sau, bà đã già rồi, muốn gặp lại người thân duy nhất của mình.

Đan ngoài miệng thì đồng ý nhưng lại kéo dài hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi đứa cháu gái xuất hiện với tư cách là hôn thê của người con trai thứ ba.

Bà cầu xin Dan đối xử tốt với người thân của bà, nhưng Đan lại đưa ra một thỏa thuận: Ông ta có thể đồng ý cuộc hôn nhân của người con trai thứ ba, nhưng phù thủy phải giúp ông ta chuyển sinh.

Phù thủy đồng ý.

Bà nói với Đan, nghi thức chuyển sinh đòi hỏi một số điều kiện tiên quyết:

1. Người sử dụng thuật phải trả giá bằng sinh mạng của mình. Chuyển sinh là vu thuật bị cấm, người làm trung gian nhất định sẽ bị kéo xuống địa ngục, đó là cái giá của nghịch thiên cải mệnh. Bà già rồi, chỉ cần cháu gái cả đời cơm áo không lo, bà sẽ không còn vướng bận, đồng ý vì Đan mà chết.

2. Vật chứa mới phải có quan hệ huyết thống với Đan. Máu là cầu nối của linh hồn, chỉ có cùng huyết thống thì linh hồn mới có thể truyền từ thể xác cũ sang thể xác mới.

3. Thời gian làm phép phải vào mười hai giờ hàng đêm.

4. Nguyên liệu cần có cho thuật chuyển sinh là: máu của Đan, máu của vật chứa mới, bàn thờ, chuông đồng hồ lúc mười hai giờ, một ít giấy vàng, chu sa và đất sét.

“Quả nhiên phải có quan hệ huyết thống.” Mọi người cũng không ngạc nhiên về điều này, bọn họ quan tâm đến thời gian hơn: “Nghi thức phải được diễn ra vào lúc mười hai giờ, quá hà khắc.”

Kojima Shibu hỏi: "Nếu nghi thức thành công thì cơ thể ban đầu sẽ ra sao?”

“Ở đây viết, vật chứa cũ mất linh hồn tất nhiên sẽ chết. Linh hồn của vật chứa mới nếu không tìm được nơi trú ngụ thì linh hồn sẽ bị diệt vong, không thể luân hồi chuyển kiếp.”

Kumiko Terauchi hít sâu một hơi: “Thật tàn nhẫn.”

“Thật kinh khủng.” Kim Lan Nhi xoa xoa cánh tay: “Người cùng huyết thống là người thân đó, sao Đan có thể xuống tay được chứ?”

Andre: “Vậy, vật chứa mà Đan chọn là hung thủ?"

"Có lẽ là anh ta. Anh ta không muốn bị Đan đổi hồn. Khi hai người xích mích, anh ta đã giết chết Đan.”

“Có khi nào là ngược lại không? Nghi thức thành công, hung thủ tiến vào cơ thể Đan, giết chết chính mình rồi ngụy trang thành một người trong đây.”

“Cũng là một khả năng.”

Mọi người vừa thảo luận vừa trở về phòng họp.

Bây giờ các manh mối về cơ bản đã được thu thập hết, có thể đi đến khâu suy luận cuối cùng.

Giản Tĩnh cầm một cốc Coca, một lượng cocain, caffein và đường vào bụng khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn ba phần. Cô cầm bút lên, viết những từ khóa lên bảng trắng.

Xác chết đầu tiên: Đan (Nguyên nhân chết: ngạt thở; thời gian chết: 23:00 đến 02:00)

Xác chết thứ hai: Phù thủy (Nguyên nhân chết: chết tự nhiên; thời gian chết: 22:00 đến 01:00)

Nghi thức chuyển sinh: Mười hai giờ, huyết thống, vật chứa.

Nghi thức có thành công không? Dấu hỏi lớn.

“Tôi làm một sơ đồ đơn giản, bây giờ câu hỏi mà chúng ta phải đối mặt là nghi lễ của Đan có thành công hay không. Bởi vì ngạt thở có thể là bị giết, hoặc có thể là một loại bệnh phát tác đột ngột, chết tự nhiên.”

“Nếu thành công không có gì ngoài ý muốn thì 'Đan' chết tự nhiên là chuyện rất bình thường, không cần phải chặt đầu cố làm ra vẻ huyền bí. Vì vậy, nếu thành công thì chắc chắn sẽ có ngoài ý muốn. Ví dụ, người bị Đan chọn đã đi vào cơ thể của Đan, hai người nảy sinh xung đột, Đan giết chết ‘chính mình’ nhưng ông ta không thể trở thành hung thủ cho nên mới chặt đầu ngụy trang. Yêu cầu chúng ta phải tìm ra hiện tại ai đã thành Đan.”

“Nếu không thành công thì hung thủ vẫn là chính mình, chỉ cần tìm ra danh tính của người đó là được.”

Valerie hỏi: “Bây giờ có thể loại trừ một số người được không? Những người không cùng huyết thống.”

“Không được.” Giản Tĩnh nói: “Những người thân của vật chứa cũng có thể giết giết người để bảo vệ anh ta. Cũng có thể hung thủ không hề biết vu thuật gì cả, chỉ đơn giản là muốn giết ông ta, đánh bậy đánh bạ mà thôi. Không thể dựa vào động cơ để phán đoán ai là nghi phạm, điều đó không đủ chu toàn.”

Cô nói có bằng chứng có lý lẽ, các vị khách khác đã có ý kiến riêng, giờ phải xem xét lại.

Nhưng Park Min Chul nói: “Cô xem xét rất toàn diện, nhưng từ tình hình hiện tại, vu thuật là hướng đi khả thi nhất, vì vậy tôi muốn chia sẻ quan điểm của tôi với mọi người.”

“Đương nhiên.” Giản Tĩnh trở lại chỗ của mình, nhường lại bảng trắng…
 

Bình Luận (0)
Comment