Park Min Chul thay thế vị trí của cô: "Tôi muốn nói một chút về Đan. Ông ta sẽ chọn ai là người thừa kế, trước đó chúng ta đã thảo luận qua vấn đề này rồi, nhưng bây giờ đầu mối đã được rõ ràng hơn. Cùng huyết thống, ai có quan hệ máu mủ với Đan?"
"Con trai trưởng, con gái thứ hai, con trai thứ ba, cháu ngoại. Đầu tiên chúng ta loại bỏ con gái thứ hai, từ góc độ của một người đàn ông mà nói, tôi sẽ không muốn những thứ của tôi rơi vào tay một người phụ nữ, nhất là tôi còn có đến ba sự lựa chọn."
Nhiều người đàn ông ở ngay đó cũng vô thức gật gù.
Những quý cô: "Này."
Nhưng Park Min Chul lại như chẳng có cảm giác gì, chú ta không ý thức được vấn đề này, lại nói tiếp: "Đầu tiên là con trưởng, anh ta rất hợp với vị trí người thừa kế, lựa chọn anh ta sẽ vô cùng thuận lợi. Nhưng Đan thật sự không chút nghi ngờ về vấn đề sinh sản của anh ta à? Có một sự thật là, anh ta chưa có người thừa kế tiếp theo."
"Hơn nữa, chắc chắn con trưởng là người lớn tuổi nhất, cũng đã sắp bốn mươi rồi, một ông già sẽ hài lòng với thân thể của một người trung niên chắc? Dù sao thì tôi cũng sẽ không, nếu phải làm, chắc chắn tôi sẽ chọn cách một lần vất vả nhàn nhã cả đời, chọn một thân thể trẻ trung hơn."
"Cho nên, thoạt nhìn thì tôi là người có hiềm nghi nhất, nhưng mấy người đừng quên, Đan cảm thấy mạng tôi không được tốt. Nếu ông ta tin tưởng vào lời của phù thủy thì không thể không nghi ngại tôi, đến lúc đó tôi khắc chết ai đó thì phải làm sao hả? Nói thế nào nhỉ, hổ dữ không ăn thịt con, dù thế nào thì đều là con trai ruột của mình, Đan thật sự ra tay được à?"
"Cuối cùng là cháu ngoại, nó là người ngoài, nhưng cũng có quan hệ máu mủ với ông ta, hơn nữa còn trẻ trung ưu tú, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Đan. Hơn nữa nó luôn ở công ty làm việc, sau này muốn tiếp nhận lại cũng sẽ rất thuận lợi."
Không thể không nói, phân tích này của Park Min Chul rất có cơ sở và sức thuyết phục.
Nhưng mọi người cũng cho Giang Bạch Diễm cơ hội giải thích.
Giang Bạch Diễm nói: "Chú còn bỏ quên một người đấy."
"Ai?"
"Cháu trai." Giang Bạch Diễm hỏi Chương Tuyết Nhi: "Đứa trẻ đó bao lớn?"
Chương Tuyết Nhi nhớ lại, nói: "Bảy tháng."
"Đã có thể biết giới tính rồi nhỉ, có phải con trai không?"
Chương Tuyết Nhi gật đầu.
Giang Bạch Diễm nói: "Tôi cảm thấy mọi người bỏ quên tỷ lệ thành công của vấn đề, bản chất của thuật chuyển kiếp là 'chim cưu chiếm ổ chim thước'. Một linh hồn già yếu cằn cỗi dù có được sự gia trì của phù thủy đi chăng nữa thì liệu có thể đánh thắng linh hồn của một người trẻ tuổi à? Lỡ đâu thất bại thì phải làm sao? Muốn bảo đảm thành công, tốt nhất là lựa chọn một linh hồn yếu hơn mình."
"Ở phương Đông có mấy lời văn hóa dân gian thế này, hồn phách của trẻ sơ sinh chưa ổn định nên rất yếu, rất dễ bị thay thế. Rất có thể Đan đã lựa chọn đứa cháu đời thứ ba làm vật chứa, tất cả đều mới, đó không phải càng tốt hơn à?"
Cái này... Hình như rất có lý.
Kumiko Terauchi nói: "Tôi thấy Giản Tĩnh nói cũng có lý, nhật ký của phù thủy đã nói rất rõ rồi. Sau khi chuyển kiếp kết thúc, linh hồn vẫn tồn tại, có thể thấy chuyện chuyển kiếp không hẳn có thể thành công trăm phần trăm. Dựa theo suy nghĩ này, hiềm nghi của đứa con gái thứ hai liền rất cao, thân là mẹ, rất khó tiếp nhận được chuyện con trai của mình bị ba mình thay thế nhỉ?"
"Ba cũng vậy." Hiroto Ishikawa nói: "Con gái thứ hai sẽ còn chút băn khoăn vì tình thân, nhưng con rể sẽ không. Hơn nữa, nếu Đan chọn cháu trai thành người thừa kế thì trong một khoảng thời gian dài, ba mẹ sẽ có quyền quản lý tài sản, như vậy thì anh ta có thể lấy được một khoản tiền rất lớn."
Liễu Tú Trí nào ngờ lửa lại lan đến tận người mình như vậy, cô ấy hoảng sợ: "Nhưng tôi không hề biết."
"Đây chẳng qua chỉ là lời một phía của cô." Võ Liệt nói: "Tôi không hoài nghi cô, nhưng câu chuyện của cô có một sơ hở rất rõ ràng, đó là cô thiếu tiền, bị người khác uy hiếp nhưng lại chẳng làm gì cả, cái này rất kỳ lạ đấy."
Mỗi một người đều có động cơ, mỗi một người đều có lựa chọn và hành động riêng. Người con rể thiếu tiền nhưng lại không hề nói với ba vợ, điều này khó tránh khỏi có hơi xa lạ.
Dưới tình thế nước sôi lửa bỏng, Liễu Tú Trí không nghĩ ra được lời giải thích nào, bắt đầu dẫn lửa sang người khác: "Lan Nhi cũng không có hành động nào thì phải."
Kim Lan Nhi: "Ồ, Hiroto Ishikawa cũng có làm gì đâu."
Hiroto Ishikawa trình bày: "...Đúng vậy, nhưng tôi không cần làm gì thật."
....
Trên màn hình trực tiếp, khu bình luận:
‘Trò chơi đã bước vào màn cắn lộn rồi’
‘Đánh cờ kinh điển: Khốn cảnh của người phạm tội đã sắp diễn ra’
‘CMN, tôi lại cảm thấy ai nói cũng có lý hết’
‘Không biết nên đứng về phía ai nữa’
‘Cuối cùng thì vu thuật có tốt hay không thế? Có khi nào tất cả đều bị chọn làm vật chứa hết không?’
‘Lập luận theo trinh thám thì thế giới quan cũng phải dùng đến trinh thám để nhìn nhận, trên căn bản sẽ không sai đâu’
‘Đúng vậy, làm ra nhiều chi tiết như thế mà không dùng được thì thật lãng phí’
‘Tức chết mất, dựa vào cái gì nghi ngờ Tiểu Bạch của chúng ta, chắc chắn là ông chú kia rồi’
‘Vote ông chú! Bảo vệ Tiểu Bạch!’
‘Kumiko, vào đội hình nhanh, bảo vệ Tiểu Bạch!’
‘Bị bệnh thần kinh à, trò chơi trinh thám thôi mà làm thấy ghê’
‘Đám fans này đầu óc có vấn đề à’
‘Mấy người dựa vào đâu mà mắng người hả?’
....
Một khi hiểu lầm đã xuất hiện thì rất khó có thể biến mất.
Giản Tĩnh chuyển bút, chống tay bên tai suy nghĩ.
Kojima Shibu bèn trao đổi với cô: "Giản Tĩnh có ý kiến gì à?"
"Có một nghi ngờ." Cô thẳng thắn nói: "Tại sao Đan lại phải đi gặp người đó lúc mười hai giờ ba mươi phút? Khi đó, nếu tất cả nghi thức đã thuận lợi thì người đó cũng phải chết."
Kojima Shibu nghiêm túc nói: "Tôi có thể nghĩ đến một lý do duy nhất, đó chính là Đan hy vọng nhanh chóng có người phát hiện ra thi thể của ông ta, không muốn kéo dài đến sáng ngày mai."
Giãn Tĩnh: "Lý do là gì?"
Anh ấy im lặng.
"Rất lạ đúng không, nếu đây không phải do chính tôi trải qua thì tôi sẽ nghi ngờ đó là lời nói dối. Nhưng tôi biết đây không phải là những lời xằng bậy, như thế, chắc chắn Đan làm vậy là có lý do."
Giản Tĩnh đè đầu bút, đầu bút làm loang ra một điểm mực ngay trên trang giấy trắng.
"Tôi có hai suy nghĩ, thứ nhất, Đan cho rằng sau khi nghi thức chuyển kiếp hoàn thành, linh hồn của vật chứa sẽ tiến vào cơ thể của ông ta, cho nên ông ta hy vọng mau chóng được phát hiện và được cứu chữa kịp thời."
Nhưng Kojima Shibu lập tức phản bác lập luận này: "Trong nhật ký của phù thủy cũng không có nói như thế, nếu trao đổi linh hồn thì chắc chắn nghi thức sẽ được nói rõ hết. Hơn nữa, nếu Đan đã quyết định ăn cắp thân thể của người khác thì sẽ không tốt bụng thế đâu, trong nhật ký cũng có nói, cơ thể thật của ông ta sẽ chết."
"Như vậy thì còn một khả năng khác nữa, ông ta hy vọng tôi xuất hiện ở ngay chỗ thi thể." Giản Tĩnh nói với vẻ nghiêm trọng: "Khiến tôi trở thành người bị hiềm nghi."
Những người khác nghe họ thảo luận như vậy thì không khỏi hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì tôi có huyết mạch của phù thủy." Giản Tĩnh giải thích: "Ông ta không xác định được rằng tôi có biết thuật Vĩnh Sinh hay không, nếu tôi biết, hoặc phù thủy đã lén nói cho tôi biết thì rất có thể tôi sẽ đoán ra được ông ta đã làm gì. Với ông ta mà nói thì đây là chuyện hết sức nguy hiểm."
Mọi người bừng tỉnh: "Có lý."
Giản Tĩnh nói: "Nếu không xảy ra mưu sát, lúc tôi đến thư phòng thì Đan cũng đã chết, dưới cái nhìn của người khác thì hệt như chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, hại ông ta phát bệnh tim qua đời, mà tôi lại không thể nào giải thích được."
"Chờ một chút." Hiroto Ishikawa bỗng có một linh cảm, bật thốt lên: "Cho nên cô đã chặt đầu ông ta xuống?"
Giản Tĩnh: "?"
"Hoàn toàn không cần thiết." Kojima Shibu lên tiếng thay cô: "Giản Tĩnh chỉ cần làm bộ như không là được, không nói ra chuyện cô ấy đi tìm Đan, như thế thì sẽ chẳng ai biết cô ấy đi qua cả."
Hiroto Ishikawa có chút lúng túng: "Cúng đúng."
"Điện thoại." Park Min Chul nhớ đến một chuyện, hỏi Giản Tĩnh: "Là cô gọi điện thoại cho nhà ăn à?"
Cô lắc đầu, giải thích: "Tôi không nghĩ che giấu nói chuyện điện thoại là một ý kiến hay. Tôi không chắc chắn lúc Đan gọi điện thoại đến có người ở bên hay không, nếu có người, tôi lại nói không có thì chắc chắn sẽ lại có hiềm nghi. Hơn nữa, cho dù che dấu chuyện điện thoại thì tôi cũng không có cách xóa hết tất cả dấu vết, nếu có tóc hay dấu vân tay để lại thì càng không thể nào giải thích hơn nữa. Dẫu sao thì trước đó tôi cũng không có cơ hội đi đến thư phòng."
Giản Tĩnh dừng một giây, lại bổ sung: "Hơn nữa, một cô gái trẻ tuổi chưa trải sự đời khi nhìn thấy một thi thể không đầu thì phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là bị dọa sợ đến mức đi ngay. Chứ không phải cân nhắc xem liệu mình có biến thành người bị hiềm nghi số một không để che đậy dấu vết mình đã từng tới đây."
Giản Tĩnh phân tích thiết lập của trò chơi và tâm lý nhân vật một lần, rất hợp tình hợp lý, nhanh chóng lấy được sự đồng thuận từ mọi người.
Kojima Shibu nói: "Phân tích của Giản Tĩnh về Đan hẳn không có vấn đề gì, điều này phù hợp với tính cách của ông ta, một người không để lại hậu hoạn gì. Nhưng đây không phải điểm chính, bây giờ chúng ta vẫn chưa có suy nghĩ nào rõ ràng về thân phận của hung thủ cả."
"Tôi cho là, mọi người đừng bám vào động cơ để suy luận nữa." Giản Tĩnh xoa xoa mi tâm, cô uốn nắn lại phương hướng: "Cho đến bây giờ điều quyết định được thân phận hung thủ không phải là động cơ, mà là hành động. Chém đầu là một chuyện rất tốn thời gian công sức, hung thủ ở lại hiện trường làm ra chuyện như thế hiển nhiên là có dụng ý riêng."
Park Min Chul xách máy vi xách phi sang chỗ cô cái vù, nói: "Tôi cho rằng đây là do hung thủ sợ, tên đó sợ linh hồn của Đan trở lại cơ thể cho nên mới quyết định chém đứt đầu ông ta, dùng một dao cắt hết hậu hoạn."
"Nhưng đầu của phù thủy cũng mất." Kumiko Terauchi nhắc nhở.
Valeria lớn gan suy đoán: "Hay là hung thủ sợ linh hồn của Đan tiến vào thân thể của phù thủy?"
"Không được, vật chứa cần chung máu mủ." Kim Lan Nhi nói.
"Nếu hung thủ không biết điều này thì sao?" Liễu Tú Trí nói lên ý kiến ngược lại.
Võ Liệt cảm thấy có lý: "Hung thủ biết được chuyện chuyển kiếp khá vội vàng nên rất có thể không biết được điều kiện cụ thể là gì. Nhật ký của phù thủy lại ở trong phòng, hung thủ không biết nội dung cụ thể của nghi thức nên đã cho là kẻ nào cũng được, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn nên đã chặt luôn đầu của phù thủy.”
"Có phải mấy người đã quá phức tạp rồi không/" Andre nói: "Có lẽ hung thủ làm thế chỉ để xả giận mà thôi."
"Không đến mức đó chứ?" Những người khác không tin cho lắm.
Nhưng dù sao thì cũng là trò chơi, trong thực thế, dù hung thủ có bằm thây thì cũng chẳng phải chuyện hiếm thấy gì, chơi trò chơi rất khó tưởng tượng ra được cảm giác thật như thế.
Giản Tĩnh lại nói: "Còn có một khả năng, là khiêu khích."
"Ai cơ? Chúng ta à?"
Cô gật đầu: "Có một số ít phần tử phạm tội, đó chính là tội phạm có chỉ số IQ cao mà mọi người rất quen thuộc đấy, có lúc chúng sẽ cố ý làm chút gì đó. Ví dụ như để lại ám hiệu, gửi thư cho truyền thông, đó coi như một sự khiêu khích với cảnh sát. Còn có sát thủ liên hoàn sẽ dùng những cách thức giống nhau để giết người, để lại một sự đặc biệt riêng cho bản thân, cố ý cho người khác biết là mình đã gây ra vụ án đó."
Những khách mời suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có thể có khả năng này.
Tìm được hung thủ là một chuyện có độ khó rất cao, nhưng đó cũng là trung tâm của cả buổi ghi hình. Khoe khoang cũng được, cố làm ra vẻ huyền bí cũng được, yếu tố tâm lý này cũng không thể loại trừ được.
Nói cho cùng, đây không chỉ là trò chơi trinh thám, mà nó còn là một trò chơi sách lược.
Kojima Shibu: "Nếu Giản Tĩnh đã nhắc nhở, hay là chúng ta cũng thử ngẫm theo hướng này đi."
Anh ấy hỏi ý Giản Tĩnh, cô làm ra động tác 'tùy anh'.
"Thứ nhất, thủ đoạn xác chết không đầu này mọi người đã quá quen thuộc rồi, chính là người bị hại và hung thủ đổi chỗ cho nhau, quần áo của thi thể là A, vậy liền cho rằng người chết chính là A. Mà B không rõ tung tích, cố tình tạo tình huống giả là hung thủ lẩn trốn, nhưng thật ra thì A mới là hung thủ, đã mặc quần áo của B chạy trốn."
“Thứ hai, dùng một cái đầu giả được chế tác công phu để che mắt. Ví dụ như dùng đầu người và quần áo để nhằm tạo ra một mật thất giả tưởng, trong phòng chỉ có một cửa thông gió, người không thể nào ra vào được. Nhưng người chết lại biến mất như thế, trên thực tế thì hung thủ đã lợi dụng cơ quan, đưa đầu ra khỏi mật thất rồi vứt xác đến chỗ khác."
Giản Tĩnh: "Thủ đoạn này không tệ, anh đã từng viết rồi à?"
"Đúng vậy, ở quyển thứ ba trong tác phẩm của tôi." Kojima Shibu lịch thiệp nói: "Nếu Giản Tĩnh thích, tôi có thể gửi cho cô một bộ."
"Cung kính không bằng tuân lệnh mà." Cô nói: "Anh nói tiếp đi."
"Thứ ba, giết người liên hoàn, hung thủ chặt đầu của nạn nhân thứ nhất xuống rồi đặt lên đầu người thứ hai, sau đó di chuyển hoa cây trong phòng, cố tình làm sai lệch đi thời gian tử vong của nạn nhân, điều đó thì không thể làm ở đây rồi.”
"Thứ tư, câu đố về cơ thể người. Hung thủ đã giết nhiều người, chia cắt cơ thể của những nạn nhân ra lấy những bộ phận khác nhau, sau đó góp lại để tạo ra một thi thể mới. Hoặc là mượn chuyện này để xáo trộn số lượng thi thể, lừa gạt qua mặt.”
"Thứ năm, chiến lợi phẩm hoặc vật kỷ niệm. Tôi để ý thấy trong phòng của phù thủy có rất nhiều đầu trẻ con, có lẽ, ở nơi nào đó thì đầu người là văn hóa tập tục mang hàm nghĩa đặc biệt, hung thủ đã lấy điều này làm huy chương chiến công cho mình.”
"Thứ sáu, thi thể không mặt. Đó là vì muốn che giấu đi thân phận người chết, Giản Tĩnh đã sớm nghi ngờ điểm này rồi đúng không, sợ rằng thi thể mình thấy không phải là Đan."