Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 372 - Chương 373

Chương 373

"Đúng." Giản Tĩnh dứt khoát thừa nhận: "Đây là phản ứng đầu tiên của tôi, thi thể đó thật sự là Đan à? Liệu có phải có người muốn tôi làm chứng, cho rằng Đan đã chết lúc mười hai giờ ba mươi phút không? Cho nên xem xét ở thời gian gây án trước, sự thật là hoàn toàn ngược lại, lúc ấy ông ta vẫn còn sống, hung thủ đã ra tay sau lưng tôi."

"Có thể căn cứ vào nhật ký của phù thủy, nghi thức phải được bắt đầu lúc không giờ." Chương Tuyết Nhi nói.

Giản Tĩnh: "Đây là đầu mối lấy được vào buổi chiều, bây giờ, trên căn bản tôi đã loại bỏ được hiềm nghi của Kojima."

Cô ngồi thẳng lưng, duỗi người rồi nói tiếp.

"Còn điều thứ bảy, tôi cũng đã nói ngay từ đầu rồi, có lẽ hung thủ đã để lại đầu mối ở ngay trên đầu cho nên hung thủ mới không thể không chặt đầu. Mà chặt cả đầu phù thủy cũng chỉ để che giấu điều này thôi."

Võ Liệt hỏi: "Vậy cô cho là điều nào có khả năng cao nhất?"

"Kiêng dè phù thủy, che giấu đầu mối, cố tình khiêu khích, cả ba khả năng này đều có lý cả." Cô trầm ngâm, nói: "Cho nên, điều đầu tiên là nghi ngờ, cần phải làm rõ tình huống cụ thể của mỗi cá nhân. Điều thứ hai là phải trở lại hiện trường, điều thứ ba thì phải phụ thuộc vào sự hiểu nhau của chúng ta."

Bây giờ là bảy giờ tối, còn cách giờ bỏ phiếu ba giờ.

Giản Tĩnh: "Không lãng phí thời gian nữa, tôi đến hiện trường xem một chút, mọi người đi chứ?"

Park Min Chul: "Tôi muốn nói chuyện riêng với từng người một chút."

"Đầu tôi đau lắm rồi, tôi lên boong thuyền hóng gió tí đã." Liễu Tú Trí cười khổ: "Bây giờ đầu óc rối bời."

Lee Conner: "Được, chúng ta chuyện ai nấy làm đi."

Mọi người bắt đầu tản nhau ra.

...

Liễu Tú Trí đi tới trên boong thuyền, sắc trời đã tối, sao trên đỉnh đầu sáng chói.

Anh ấy ngồi ở hồ bơi bên quầy bar, chọn một ly martini.

Phục vụ bưng khay đến, hơi nghiêng người che đi camera, cánh môi khẽ mấp máy mà chẳng phát ra âm thanh nào.

Liễu Tú Trí gật đầu.

...

Hiroto Ishikawa đi tới cuối hành lang, khoát tay một cái với người quay phim.

Người quay phim hội ý với nhau rồi tạm thời dừng trực tiếp, chèn quảng cáo vào.

Hiroto Ishikawa đi vào toilet và đụng phải một nhân viên.

"Ông Hiroto, tôi rất thích màn biểu diễn của ông." Nhân viên nhiệt tình nói: "Có thể ký tên cho tôi không?"

Hiroto Ishikawa có hơi bất ngờ, nhưng đồng ý rất nhanh: "Tất nhiên rồi."

Nhân viên đưa giấy bút đã chuẩn bị sẵn đến.

Ông ta cầm bút lên, chợt phát hiện trên giấy có một hàng chữ, ông ta hơi dừng lại. Nhưng chỉ một giây sau ông ấy đã ký tên mình xuống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Cảm ơn cậu." Ông ta nói.

Nhân viên: "Tôi là người Nhật Bản, tôi hy vọng đất nước của tôi có thể thắng."

Hiroto Ishikawa: "Tôi sẽ."

...

Nhà ăn tự phục vụ.

Lee Conner bưng một đĩa thịt bò bít tết lên, thấy Võ Liệt tới thì cười nói: "Tôi đang đói lắm, đầu óc không thể vận hành bình thường được. Anh có muốn ăn không?"

"Tất nhiên, lấy cho tôi một phần." Võ Liệt nói với đầu bếp.

Trong lúc chờ đợi hai người đã trò chuyện với nhau.

"Tiểu lung bao sáng nay đúng là không tệ, không biết ngày mai có không nữa." Võ Liệt nói: "Khi tôi còn bé thường đến nhà bà ngoài, ấn tượng sâu nhất của tôi chính là tiểu lung bao đấy."

Lee Conner: "Ở nước Mỹ rất khó tìm được đồ ăn Trung chính thống."

Hai người họ cứ trò chuyện ăn uống như thế, nhân viên quay phim cũng sẽ không đi theo mọi lúc mọi nơi, nếu làm thế cũng quá mệt mỏi rồi. Khi ở nhà ăn hoặc phòng họp họ sẽ cố định ống kính lại, dùng mấy cái giá đỡ để tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Bây giờ, nhiếp ảnh gia ra dấu với họ, để họ ngồi xa một chút, giữ khoảng cách nhất định để quay trực tiếp.

Lee Conner liếc nhìn ống kính, dùng khẩu hình nói gì đó.

Võ Liệt cười cười, bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Lee Conner không nói thêm gì nữa, lại trò chuyện tiếp như chẳng có gì xảy ra: "Dù tôi thử nấu ở nhà thì cũng không có được mùi vị như trước."

"Tôi biết New York có một nhà hàng Trung Hoa khá ngon..." Võ Liệt cũng chẳng có vẻ khác lạ gì.

...

Tám giờ ba mươi phút, sự kiện chính diễn ra.

Mười ba vị khách có mặt trong phòng họp, không khí trầm trọng hệt như sau bữa ăn tối.

"Khụ khụ." Park Min Chul mở miệng đầu tiên theo thói quen: "Chắc bây giờ trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tôi đề nghị mỗi người thay nhau lên tiếng, ai trước nào?"

Chú ta nhìn về phía Giản Tĩnh, nhưng không biết tại sao cô lại thất thần, không hề nói gì.

Ngược lại là Lee Conner lên tiếng trước: "Tôi nói suy nghĩ của tôi trước nhé, động cơ giết người lần này không thể nghi ngờ đó chính là thuật chuyển kiếp. Từ những manh mối mà chúng ta có được để nói, tôi cho rằng hung thủ chính là người bị Đan chọn trúng. Cân nhắc đến xác suất đứa bé sơ sinh chết yểu, tôi loại bỏ đứa bé, tiếp theo chỉ còn lại tôi, con trai thứ ba và cháu ngoại."

"Tôi biết mình không phải, mà biểu hiện của cháu ngoại lại có hơi kỳ lạ. Nó nói mình không đi tìm Đan, ban đầu tôi cũng không tin, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu Đan lựa chọn nó thì chắc chắn sẽ nói nó là người thừa kế để sau này bản thân có thể thuận lợi tiếp nhận. Cũng có thể khiến nó nới lỏng cảnh giác, nhưng chúng ta cũng không có được manh mối về mặt này.”

"Cho nên tôi cho rằng, xác suất là người con trai thứ ba vẫn cao nhất, ba truyền cho con trai, đó là lẽ hiển nhiên. Còn lời giải thích khắc mệnh gì đó vẫn luôn là do nó tự nói, chúng ta không có chứng cứ, tôi không tin nổi."

Lời nói này đơn giản lại có lực, suy luận hợp lý và rất có sức thuyết phục, coi như đã xong mở đầu.

"Suy nghĩ của tôi cũng không khác lắm." Võ Liệt nói: "Thật ra chuyện khiến tôi để ý chính là chặt đầu, mặc dù cô Giản và Kojima đã nói một danh sách dài những thứ liên quan đến chuyện xác chết không đầu, nhưng nó cũng quá... Nói thế nào đây nhỉ, là không thực tế. Tôi cảm thấy mục đích hung thủ chặt đầu nạn nhân rất đơn giản, là cho hả giận thôi. Kẻ đó hận Đan, mà kẻ đó lại bị tất cả mọi người chán ghét, người có thể trở thành vật chứa nhất cũng chỉ có lão Tam thôi."

Park Min Chul lấy được hai phiếu, áp lực bỗng trở nên lớn hơn.

Chú ta không thể không biện giải cho mình: "Tôi không phải hung thủ, vừa nãy tôi đã suy nghĩ cẩn thận, hung thủ chặt đầu có phải vì đề phòng phù thủy hay không. Ngay cả phù thủy cũng bị chém đầu, điều này chứng minh kẻ đó không biết toàn bộ, chẳng qua chỉ hiểu biết sơ sài mà thôi. Nhưng có một điều hết sức chắc chắn đó là hung thủ biết cách tạo ra mật thất, cho nên phạm vi cũng thu nhỏ, chỉ nằm gói gọn trong người nhà."

"Trước đó cô Giản có mấy lời nhắc nhở tôi, hung thủ không nhất định chính là vật chứa, cũng có thể là một người nào đó rất yêu vật chứa, hoặc là một người có liên quan lợi ích nào đó."

"Cho phép tôi giúp mọi người nhớ lại, vợ, con dâu lớn, con gái thứ trong nhà đều có những dụng cụ liên quan đến phù thủy, các cô ấy đều thuộc về kiểu người hiểu biết lơ mơ. Như vậy, sau khi Đan chết, lợi ích của vợ sẽ bị tổn hại chứ? Sẽ không, ngược lại, bà ta có thể ở cạnh tình nhân của mình. Còn con gái thứ? Cũng sẽ không, Đan sẽ không chọn cô ta hoặc con rể, đứa trẻ còn chưa ra đời kia có nguy hiểm rất lớn. Vậy nên, về phần con dâu trưởng thì có khả năng nhất chính là chồng cô ta."

"Nếu con trai trưởng biến thành Đan, từ trong tình cảm thì cô ta sẽ không thể nào tiếp nhận được, hơn nữa, hai vợ chồng đã nhiều năm rồi không có con, lại không hề ly dị, điều đó chứng tỏ tình cảm của hai người khá sâu đậm. Cô ta muốn bảo vệ chồng mình, cũng muốn bảo vệ địa vị của mình, cho nên lựa chọn giết Đan cũng không có gì lạ cả.”

Chú ta lấy hơi rồi nói tiếp.

"Giải thích về việc chặt đầu, tôi đồng ý với suy đoán của cô Giản, là hung thủ muốn che đậy chứng cớ. Chết do bị nghẹt thở, khi bóp chết người khác cần phải dùng tay, trên mu bàn tay sẽ dễ để lại vết thương lắm. Vì vậy siết chết lại càng hợp lý hơn, mà cách này lại rất dễ để lại dấu vết trên cổ, ví dụ như dấu nhẫn, chỉ có người đã kết hôn mới đeo nhẫn thôi."

Park Min Chul nhìn ngón tay của Kumiko Terauchi, bên trên là một chiếc nhẫn kim cương lớn.

Con dâu lớn lấy được một phiếu.

Kumiko Terauchi hoàn toàn không ngờ mình lại biến thành kẻ bị tình nghi, lập tức giải thích ngay: "Tôi cảm thấy lời buộc tội này hoàn toàn không hợp lý."

Cô ấy sắp xếp lại suy nghĩ: "Quan hệ lợi ích của tôi chính là hôn nhân của tôi chứ không phải linh hồn của chồng, cho dù Đan biến thành con trai trưởng thì đối với tôi mà nói cũng chẳng có tổn thất gì cả. Tôi đồng ý với lời giải thích về chiếc nhẫn, nhưng cũng không phải chỉ có mình tôi đeo nhẫn, những người khác cũng có hiềm nghi như thế, cứ nhận định là tôi thì cũng quá kỳ lạ rồi."

Park Min Chul gật đầu: "Có lẽ là do chứng cứ không đầy đủ, nhưng tôi vẫn còn một lý do để nghi ngờ cô. Trong quá trình điều tra, cô thật sự không có chút cảm giác tồn tại nào cả. Mặc dù cô luôn tham dự vào một cách tích cực, nhưng cũng rất ít khi phát biểu cái nhìn riêng của mình. Có nói thì cũng chỉ theo suy đoán của người khác mà thôi. Trước đó còn định phủi sạch nghi ngờ, để chúng tôi nghi ngờ người hiềm nghi chính là một trong những người được chọn làm vật chứa, khiến chúng tôi quên đi những người thân bên cạnh họ."

Kumiko Terauchi mím môi: "Mỗi người đều có cách làm riêng của mình."

"Đúng, nhưng trực giác nói cho tôi biết, hung thủ ẩn giấu rất sâu." Park Min Chul nói.

Không khí chợt yên tĩnh.

Người mở miệng tiếp theo là Hiroto Ishikawa.

Ông ấy nói: "Suy nghĩ của tôi cũng giống với Park Min Chul, tôi cảm thấy vụ án đã bị chúng ta làm phức tạp hóa rồi. Chuyện bây giờ rất rõ ràng, Đan muốn chuyển kiếp vào cơ thể của người khác để đạt được sự bất tử, nhưng lại bị giết ngược. Mong mọi người suy nghĩ một chút, nghi thức phải được cử hành lúc không giờ. Quản gia nói, thường thì thời gian này Đan đang nghỉ ngơi, nếu gọi người qua thì chẳng phải sẽ khiến người đó nghi ngờ à? Nhất là con trai thứ ba, quan hệ ba con không hề hòa hợp."

"Cân nhắc đến sự lựa chọn phái nữ có thể không lớn lắm, vợ không chung máu mủ, con gái là người bên ngoại, nếu gọi con dâu trưởng đến gặp mặt vào lúc giữa đêm cũng quá kỳ lạ rồi. Tôi cảm thấy, người có thể đi gặp ông ta mà chẳng hề phòng bị gì thì chỉ có cháu ngoại. Xin mọi người suy nghĩ một chút, Đan biết mình phải chết, trước khi chết ông ta đã gặp rất nhiều người thân của mình, vậy mà lại không gặp cháu ngoại à? Cậu ta đang nói dối."

Mấy chữ cuối cùng được Hiroto Ishikawa nói rất chắc chắn.

Giản Tĩnh không nhịn được liếc nhìn ông ta một cái, qua sợi tóc thôi cũng có thể thấy được sự 'tự tin' của ông ta,

Cô xoa bóp mày.

Giang Bạch Diễm nói: "Ông nói là tôi nói dối, có chứng cứ à? Ông cảm thấy Đan gọi tôi tới, ông có nghĩ ngay buổi dạ tiệc trước đó tôi đã trò chuyện với ông ấy, hơn nữa ông ấy gặp những người khác là vì họ có chuyện khó khăn, vừa hay tôi lại không có. Với lại, Đan biết mình sẽ chuyển kiếp thành người khác thì còn cần phải nói lời trăng trối với từng người à?"

Hiroto Ishikawa buông tay, không phản bác thêm, nhưng cũng không thay đổi suy nghĩ.

Người lên tiếng kế tiếp là Andre.

Anh ấy sảng khoái nói: "Suy nghĩ của tôi đều bị mọi người nói hết rồi, con trai thứ ba và cháu ngoại đều là người có khả năng nhất, cụ thể là ai thì tôi còn phải suy nghĩ thêm một chút, dù sao thì không phải anh thì cũng là anh ta."

Kumiko Terauchi: "Thật xin lỗi, có thể suy nghĩ của tôi có phần bất đồng, trong nhật ký của phù thủy chưa bao giờ nhắc tới rằng vật chứa phải xuất hiện ở hiện trường cả. Nếu tôi là Đan thì tại sao tôi phải gọi vật chứa đến chứ? Nếu kẻ đó phản kháng thì biết phải làm sao? Cách an toàn nhất chính là để kẻ đó không biết gì hết, cứ ở yên trong phòng thôi, đợi đến khi nghi thức hoàn thành là được."

Không ít người lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Cô ấy nói tiếp: "Cho nên, cháu ngoại nói cậu ta chưa từng đi, đó cũng không hẳn là lời nói dối, ngược lại chứng minh cậu ta chính là vật chứa được Đan lựa chọn, nhưng cậu ta cũng không phải là hung thủ.”

Dung mạo của Kumiko Terauchi xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, nhìn sơ qua sẽ nghĩ cô ấy chính là một cô gái bình thường. Nhưng chỉ cần ở cạnh cô ấy một thời gian ngắn thôi, sẽ không khó để phát hiện cô ấy là kiểu người thông minh tỉ mỉ, thường xuyên phát hiện ra một vài chi tiết nhỏ.

Vì thế, mỗi người ở đây đều nghiêm túc lắng nghe cô ấy nói.

"Tôi cho rằng, hung thủ là ba của cậu ta. Mặc dù thầy Võ đã nói, qua mười giờ ba mươi phút ông ta mới đi qua, nhưng chẳng qua đây chỉ là lời nói từ một phía của ông ta. Có lẽ, ông ta muốn tìm Đan mượn tiền nhưng lại bất ngờ nghe được ngọn nguồn, vì muốn bảo vệ đứa trẻ… Mong mọi người đừng quên, thì ra đứa trẻ đã mắc bệnh nặng, vốn sống không lâu. Cũng vì muốn Đan chuyển tài sản tới tay đứa trẻ nên ông ta đã quyết định giết Đan."

Kumiko Terauchi không nhanh không chậm nói: "Quan trọng nhất chính là, điện thoại được kết nối. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tại sao hung thủ lại muốn gọi điện thoại đến nhà ăn chứ? Tôi vẫn không nghĩ ra được, cho đến khi tôi lật xem điện thoại mới đột nhiên phát hiện, tôi nghĩ sai rồi, có lẽ không phải hung thủ gọi điện thoại đâu, là Đan."

"Tại sao Đan lại gọi điện thoại đến nhà ăn?" Mọi người không hiểu.

Cô ấy nói: "Đan muốn hung thủ nghĩ rằng trong lúc vội vàng ông ta đã bấm nhầm số điện thoại, cầu cứu không thành công, như thế hung thủ mới không nổi lên nghi ngờ."

"Ồ." Kojima khẽ hô lên một tiếng, như đang suy nghĩ gì đó: "Là số điện thoại nội bộ."

Kumiko Terauchi gật đầu: "Nhà ăn có thoại tự trả lời, chúng ta đều nghe được 'Xin chào, đây là nhà ăn, điện thoại đã được nối máy'... Hung thủ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không ngờ số nội bộ của nhà ăn là số 56."

"56, Võ Liệt." Chương Tuyết Nhi khẽ hít vào một hơi, cũng sáng tỏ.

Nhưng Võ Liệt phản bác lại: "Ai cũng có thể gọi điện thoại mà, tại sao không phải là hung thủ cố ý giá họa cho tôi chứ?"

"Tôi không có bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào." Kumiko Terauchi thản nhiên: "Chỉ dựa theo khả năng sàng lọc thì tôi cảm thấy người phù hợp nhất chính là anh. Nếu có người giá họa cho anh, chắc chắn hung thủ kia hiểu tiếng Trung."

Giang Bạch Diễm: "Các phát âm của chữ số Ả Rập cũng tương tự như Trung Quốc, Hàn và Nhật Bản."

"Có khi nào người Trung Quốc có khả năng lớn hơn không?" Kim Lan Nhi phản bác.

Andre và Valerie hai mắt nhìn nhau, đều ít đi một phần hiềm nghi: Thật ra thì chữ số của Nga không đọc như thế.
 

Bình Luận (0)
Comment