Dòng điện ngầm từ từ dâng trào.
Một lúc lâu sau Liễu Tú Trí mới nói chuyện: “Tiểu thư Terauchi đã phát hiện được manh mối rất quan trọng, nhưng mà tôi không cho rằng hung thủ không ý thức được, điều này không thể nghi ngờ chính là vu oan giá họa, hung thủ là người Trung Quốc.”
Anh nhìn về phía Giang Bạch Diễm, chắc chắn nói: “Cậu là vật chứa, nói không chừng là do chính cậu thúc đẩy, mục đích là khiến Đan lập cậu thành người thừa kế, sau đó giết hại ông ta. Như vậy là cậu đã có thể trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận rồi.”
Giang Bạch Diễm khô cằn hỏi: “Tôi biết đến thuật chuyển sinh từ chỗ nào?”
“Mụ phù thủy.”
“Dựa theo logic của anh, là mụ phù thủy muốn bán đứng Đan chứ không phải bởi vì tôi, ngược lại bà ấy có thể đã làm giao dịch với cậu ba. Anh ta cưới cháu gái của bà ta nên bà ta mới tiết lộ bí mật.” Giang Bạch Diễm lại nhắm mũi nhọn vào Park Min Chul một lần nữa.
Liễu Tú Trí: “Cậu nói dối.”
Giang Bạch Diễm cười. Gần đây cậu ấy không cười nhiều lắm, lúc này lại cong khóe môi lên, cười đặc biệt ngọt ngào, đặc biệt giả tạo: “Vì sao anh cảm thấy tôi nói dối vậy?”
Liễu Tú Trí chặn lại nói: “Tôi nói thật, cậu đừng nóng giận.”
“Vì sao phải tức giận? Tôi chỉ thấy tò mò.” Giang Bạch Diễm cười tủm tỉm mà nói: “Tôi cảm thấy lý do của tôi rất đầy đủ, Đan không tìm tôi bởi vì tôi là người khác họ, tuy ngày thường ông ta cũng đối xử tốt với tôi nhưng đó cũng chỉ là thứ có hạn, hẳn là anh hiểu suy nghĩ của người già chứ? Một đứa trẻ khác họ thì không phải là người một nhà.”
“Ông ta không tìm cậu thì cậu cũng sẽ tìm ông ta. Thân thể Đan đã rất kém rồi, nếu cậu muốn trở thành người thừa kế thì chẳng lẽ không nên nắm chặt cơ hội biểu hiện một chút sao?” Liễu Tú Trí nói: “Hơn nữa, chỉ khi nào người khác hỏi cậu, cậu mới trả lời, vẫn luôn trong trạng thái phòng thủ bị động, hy vọng người khác không nghi ngờ cậu, không điều tra ra hung thủ là ai.”
Giang Bạch Diễm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi cảm thấy mọi người đều rất có đạo lý.”
Cậu ấy nói như vậy, Liễu Tú Trí cũng không có cách nào, xin lỗi mà cười cười: “Tôi chỉ nói ra góc nhìn cá nhân của tôi, không có ý gì khác.”
“Không sao hết, tôi không tức giận.” Biểu cảm Giang Bạch Diễm chân thành, vô cùng giả tạo.
Chương Tuyết Nhi hoà giải: “Tôi nói cái nhìn của tôi. Kumiko nói rất có đạo lý, có thể Đan cũng không có gọi vật chứa lên, nhưng có một người chắc chắn sẽ đi tìm ông ta, hơn nữa còn có quyết tâm muốn giết người.”
Cô ấy nhìn về phía Park Min Chul: “Trong mọi người, chỉ có mình anh chuẩn bị thuốc độc, rõ ràng là có sát ý, tôi rất nghi ngờ anh. Mà lý do anh chặt đầu mụ phù thủy vô cùng có thể là do bà ta nói số mệnh anh không tốt nên anh ghi hận trong lòng.”
Park Min Chul há mồm, dường như muốn biện giải gì đó, nhưng rất nhanh lại ngậm miệng.
“Đúng vậy.” Kojima Shibu gật gật đầu: “Trong mọi người, anh là người duy nhất có sát ý với Đan, lại có lý do thù hận mụ phù thủy.”
Kim Lan Nhi hỏi: “Kojima tiên sinh cũng cảm thấy Park phóng viên là hung thủ sao?”
“Theo suy nghĩ của tôi thì anh ta có hiềm nghi tương đối cao, nhưng tôi còn chưa có nghĩ xong.” Kojima Shibu trả lời.
Kim Lan Nhi buồn rầu nhéo cái mũi, vô cùng đáng yêu: “Ai cũng nói rất có đạo lý, hiện tại tôi không biết nên nghi ngờ ai đây.”
“Nghe theo trực giác đi.” Chương Tuyết Nhi nói: “Trực giác nói là ai thì chính là người đó.”
Kim Lan Nhi ngẫm lại, ngượng ngùng nói: “Nói thật là tôi nghi ngờ cậu Giang hơn.”
Giang Bạch Diễm: “Vì sao?”
“Trực giác, tôi cảm thấy cậu đang che giấu cái gì đó.” Cô ấy nói: “Nói như vậy đi, trực giác của tôi rất chuẩn, mọi người hiểu ý tôi không? Giác quan thứ sáu không phải siêu năng lực gì, là do đại não của bạn nói với bạn rằng có chỗ không thích hợp, cho nên tôi rất tin tưởng vào cảm giác của mình.”
Cậu thở dài, không nói gì.
“Đúng rồi, điểm quan trọng nhất.” Kim Lan Nhi nói: “Tôi phát hiện cậu đang cố gắng lảng tránh ánh mắt của cô Giản. Chỉ cần cô ấy nhìn cậu là cậu lập tức né tránh. Như vậy rất kỳ quái đó. Nếu không chột dạ thì cậu sợ cái gì?”
Giang Bạch Diễm buông tay, dứt khoát không trả lời.
Hiện tại chỉ còn lại có hai người không tỏ thái độ.
Kojima Shibu nhìn về phía Giản Tĩnh, hỏi: “Giản Tĩnh cảm thấy ai là hung thủ?”
Giản Tĩnh không đáp, tự nói với chính mình: “Nhìn tình hình trước mắt, cơ bản mọi người đều bị vu thuật giam cầm, nghi ngờ những người khác nhau, hung thủ đơn giản chỉ là vật chứa hay là người nhà, người yêu của vật chứa. Với tôi mà nói, chỉ cần có động cơ thì thứ cần thêm còn lại chính là vật chứng.”
“Không biết mọi người có phát hiện hay không, quần áo của mụ phù thủy có hơi xộc xệch, ngọn nến ở tế đàn cũng rơi rớt tan tác. Nếu xảy ra tranh chấp thì chuyện này không kỳ quái, nhưng mụ phù thủy lại chết tự nhiên. Vậy thì vì sao hiện trường lại hỗn loạn thế? Nói như vậy, hung thủ cố ý nhiễu loạn hiện trường là vì muốn ngụy trang thành vào nhà cướp bóc, mật thất lại không hoạt động.”
“Xem xét lời khai của Lachish, tôi cho rằng, sau khi hung thủ giết người đã tiếp tục ở lại hiện trường một thời gian, lục soát hiện trường, đồng thời lục soát người của mụ phù thủy, mục đích của người này là gì?”
“Tìm đồ?”
“Tôi nhớ rất rõ trước kia đã từng nhìn thấy, nguyên nhân làm loạn hiện trường là để giấu đi thứ gì đó hoặc là khiến người khác bỏ qua điều gì đó.”
“Rốt cuộc là cái gì?” Chương Tuyết Nhi trực tiếp hỏi.
Giản Tĩnh dừng một chút, chậm rãi nói: “Trong tình huống thông thường, tôi làm thám tử, nhất định sẽ giải thích rõ ràng, khiến phạm nhân nhận tội rồi đền tội một cách rõ ràng, nhưng…”
Cô hít một hơi, nhìn về phía mọi người: “Hôm nay mọi người đều là thám tử, tôi đã chia sẻ suy nghĩ của mình, nếu tôi nói thêm gì nữa chỉ sợ sẽ dễ dàng làm lẫn lộn suy nghĩ của mọi người, mong mọi người hãy bỏ phiếu cho người mà mình hoài nghi đi.”
“Cứ như vậy đi.”
Giản Tĩnh khép notebook lại, dựa lưng vào ghế.
Kojima Shibu nhìn cô, đột nhiên nói: “Tôi vốn dĩ đã nghi ngờ hai người, là cậu ba và cháu trai bên ngoại. Lúc trước, tôi vẫn luôn có khuynh hướng nghi ngờ người trước nhiều hơn, bởi vì Đan lựa chọn vị hôn thê của cậu ba làm người phát hiện đầu tiên, Giản Tĩnh đã nói Đan muốn cho khiến cô ấy cõng theo nghi ngờ là người hại chết ông ấy, từ đó làm cho vu thuật Vĩnh Sinh trở thành bí mật, điểm này tôi vô cùng tán thành.”
“Gần như thế, không đủ để định tội, nhưng nếu cậu ba chỉ ra và xác nhận cô ấy thì sao? Thứ duy nhất vị hôn thê có thể dựa vào là vị hôn phu của mình. Cho nên, phỏng đoán ngược lại, nếu Đan lựa chọn cô ấy, như vậy, khả năng người ông ta lưa chọn chính là cậu ba cực cao.
“Người tiếp theo tôi nghi ngờ nhất là phóng viên. Nhưng có thể vừa lúc nãy, tôi đã sửa lại chủ ý, thân là thám tử, khiến phạm nhân đền tội là chuyện dĩ nhiên như trời đất, lý do của Giản Tĩnh hoàn toàn không thể thuyết phục tôi. Vì sao cô muốn làm như vậy?”
Không đợi Giản Tĩnh trả lời, tự anh ấy nói ra suy đoán.
“Bởi vì, cô không muốn chỉ ra và xác nhận bạn của mình.” Kojima Shibu nói: “Tôi tin cô sẽ lựa chọn chân tướng, nhưng xuất phát từ đạo nghĩa đối với bạn nên cô không thể nào chỉ ra và xác nhận người này trước mặt mọi người, đúng không?”
Giản Tĩnh nhìn hắn, nói: “Đây chỉ là một trò chơi.”
“Tôi biết.” Kojima Shibu gật gật đầu, nhìn về phía những người khác: “Tôi cũng đã nói xong, bắt đầu bỏ phiếu đi.”
--
Trên sóng livestream, khu bình luận.
‘Đệt mẹ, đệt mẹ, sẽ không phải là Tiểu Bạch thật đấy chứ?’
‘Luống cuống, có thể hành động hay không?’
‘Tiểu Bạch đúng là không bình thường, các ông xem lúc cậu ấy đi nhà ma đi, hoàn toàn không phải một người’
‘Tiểu Bạch không đu idol, nhất định có vấn đề’
‘Trời ơi, mong hung thủ không phải là Tiểu Bạch’
‘Tôi cảm thấy cái tên tiểu bạch kiểm đồ chua kia cứ kỳ kỳ quái quái’
‘Nhất định còn thứ gì đó phía sau tấm màn đen’
‘Lúc trước thì vâng vâng dạ dạ, hiện tại lại xuất kích quyền mạnh như vậy, thấy quỷ rồi’
‘Tôi rất nôn nóng…’
‘Tim đập vô cùng nhanh’
‘Cô Giản cố lên, tin tưởng cô Giản’
‘Cái tên gì mà Kojima kia quá đáng ghét, chỉ có anh thông minh à?’
……
Bỏ phiếu rất đơn giản, mỗi người có một tờ giấy, viết xong thì quăng vào trong hộp, xong việc sẽ trực tiếp đọc phiếu lên.
Chơi đến tim đập nhanh luôn.
Mọi người thay phiên đi lên bỏ phiếu theo dãy số.
Sau năm phút, kết thúc.
Đan đột nhiên xuất hiện: “Hello, chào mọi người, có nhớ tôi không?"
“Ông không phải là chuyển sinh mà là chết đi sống lại.” Lee Conner nói đùa với anh ta.
Đan cười tủm tỉm, nói: "Đúng vậy, đáng tiếc, tôi cũng không biết kẻ sát nhân là ai.”
Những người khác đều có chút hồi hộp thúc giục ông ta: "Mau xem kết quả đi."
Đan làm một dấu tay trấn an mọi người, đối mặt với máy quay nói: "Mặc dù mọi người đều rất nóng lòng muốn biết kết quả, nhưng tôi vẫn phải nhắc lại các quy tắc của chúng ta. Bây giờ, loại trừ Lynne đã chết và người bị loại Lachish, tổng số thám tử có tư cách bỏ phiếu là mười ba người.”
"Thắng thua được quyết định bởi số lượng phiếu bầu. Vị khách có nhiều phiếu bầu nhất là người bị xác nhận là nghi phạm. Nếu nghi phạm thật sự là hung thủ, số người có lá phiếu đúng sẽ được chia đều một triệu đô la mỹ, số tiền tối thiểu là một trăm ngàn, những phiếu bầu sai sẽ không bị trừng phạt. Nếu nghi phạm không phải là hung thủ thì hung thủ sẽ có một triệu đô la đó."
Quy định đã được ghi trong hợp đồng, mọi người đều đã biết từ lâu, nhưng Giản Tĩnh vẫn không nhịn được mắng thầm.
Âm mưu của trò chơi này nằm ở tiền thưởng, nếu có người nhảy ra chỉ đạo mọi người bỏ phiếu cho hung thủ, mọi người sẽ chỉ nhận được một số tiền ít đến đáng thương. Cho nên, để có được lợi ích lớn nhất thì phải tìm được hung thủ, hơn nữa còn phải đảm bảo số người giống phiếu bầu không nhiều cũng không ít.
Đặc biệt, những người giỏi thậm chí có thể đánh lừa người khác bỏ phiếu sai, sau đó chỉ có họ và đồng minh của họ bỏ phiếu đúng, cuối cùng chia ra mỗi người năm trăm ngàn.
Quy ra nhân dân tệ, gấp sáu lần tỷ giá hối đoái, tức là chênh lệch từ sáu trăm ngàn và ba triệu.
Ba triệu, căn nhà gỗ nhỏ của cô có thể mua được rất nhiều đồ tốt.
Giản – phòng nô – Tĩnh thở dài.
“Bây giờ, tiết lộ kết quả.” Đan đã dấy lên sự hứng thú của mọi người, bắt đầu truy tìm chân tướng. Ông ta lấy từng quả bóng giấy ra đọc:
"Valeria xác nhận Võ Liệt."
Valeria chớp mắt mấy cái, Võ Liệt cười khổ.
“Liễu Tú Tri xác nhận Giang Bạch Diễm”.
Vẻ mặt của Liễu Tú Trí rất bình tĩnh, mặt Giang Bạch Diễm không chút thay đổi.
"Kumiko Terauchi xác nhận Võ Liệt."
Kumiko Terauchi tỏ vẻ áy náy với Võ Liệt, người sau thở dài.
“Park Min Chul xác nhận Giang Bạch Diễm."
Park Min Chul khoanh tay. Giang Bạch Diễm tiếp tục không biểu tình.
“Võ Liệt xác nhận Park Min Chul.”
Võ Liệt bình tĩnh. Park Min Chul cũng bình tĩnh.
"Andre xác nhận Giang Bạch Diễm."
Andre đổi vị trí ngồi. Giang Bạch Diễm thay đổi tư thế, chống trán.
“Chương Tuyết Nhi xác nhận Park Min Chul.”
Chương Tuyết Nhi mỉm cười, Park Min Chul nhíu mày.
"Lee Conner xác nhận Park Min Chul."
Lee Conner vô cùng bình tĩnh. Park Min Chul nhíu mày chặt hơn, trông có vẻ bất an.
"Hiroto Ishikawa xác nhận Giang Bạch Diễm."
Hiroto Ishikawa gật đầu ngồi thư giãn. Giang Bạch Diễm nằm bò trên bàn, một vẻ chết không còn gì luyến tiếc.
"Giang Bạch Diễm xác nhận Park Min Chul.”
Giang Bạch Diễm ngẩng đầu lên như có chút hy vọng. Park Min Chul căng thẳng.
“Kim Lan Nhi xác nhận Giang Bạch Diễm."
Kim Lan Nhi làm mặt quỷ. Giang Bạch Diễm nằm úp trên bàn một lần nữa.
Đan hít sâu một hơi, cố ý nói: "Số phiếu lần này rất tập trung nha. Giang Bạch Diễm năm phiếu, Park Min Chul bốn phiếu, Võ Liệt hai phiếu. Xem ra hai lá phiếu tiếp theo rất quan trọng."
Ông ta mở lá phiếu áp chót.
"Kojima Shibu xác nhận Giang Bạch Diễm."
Kojima Shibu như trút được gánh nặng, cười nhẹ.
Giang Bạch Diễm nằm sấp xuống, yếu ớt nói: "Xem ra tôi là hung thủ rồi? Cơ hội để cân bằng phiếu bầu cũng không cho tôi."
Park Min Chul cũng thở phào nhẹ nhõm, sự việc đã đến nước này, cho dù lá phiếu cuối cùng có chỉ ra anh ta cũng không thể thay đổi được kết quả. Anh ta không khỏi vui vẻ nói: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật."
Andre hỏi: "Tôi đoán đúng rồi?”
Gương mặt căng thẳng của Kim Lan Nhi giãn ra, mỉm cười.
Liễu Tú Trí điều chỉnh biểu cảm, sẵn sàng lọt vào ống kính bất cứ lúc nào.
“Lá phiếu của Kojima Shibu rất quan trọng.” Ishikawa Shibu khen ngợi: “Nó trực tiếp quyết định kết quả.”
Tuy nhiên, Kojima Shibu lại nhìn Giản Tĩnh, nói: "Còn một phiếu bầu nữa chưa được công bố."
Đan mở mẩu giấy ra, liếc nhìn Giản Tĩnh, ngạc nhiên: "Cô Giản, cô có chắc là cô viết không?"
Giản Tĩnh dù bận vẫn ung dung: "Đương nhiên."
“Đây thực sự là một lựa chọn bất ngờ.” Đan cố tình khơi dậy sự hứng thú của mọi người.
Giang Bạch Diễm đột nhiên ngồi dậy: "Chẳng lẽ là Lynnel?"
Giản Tĩnh mỉm cười: "Tại sao lại đoán như vậy?"
“Chỉ cần không tìm ra hung thủ sẽ nhận được tiền thưởng.” Cậu chậm rãi nói: “Lynnel đã chết, sẽ có không ai nghi ngờ cô ấy. Đây là kết cục an toàn nhất.”
Lời này khiến những người khác xôn xao kích động.
Nhiều người tỏ ra do dự nhưng Kojima Shibu nói: "Lynnel không có động cơ."
Giang Bạch Diễm lắc đầu: "Giết người mới cần động cơ, trò chơi thì không cần."
Kojima Shibu im lặng.
Đan cũng là một cáo già thành tinh, nghe hai người tranh cãi gay gắt nên ông ta không công bố nữa, mà thay vào đó ông ta lại cất tờ giấy vào túi, cười nói: "Tôi quyết định lát nữa mới công bố lá phiếu này. Nó sẽ là một bất ngờ đấy."
Trong lòng những người khác không tránh khỏi thấp thỏm.
Kim Lan Nhi hỏi: "Có lẽ nào chúng ta đều sai, chỉ có Giản là người duy nhất đoán đúng không?"
Đan mỉm cười, đi thẳng vào vòng tiếp theo: "Giao giấy tờ tùy thân của cậu ra đây."
Giang Bạch Diễm lấy trứng xoay từ trong túi áo ra.
“Giải hung thủ của chúng ta lên ghế điện." Đan nói.
Hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen bước lên sân khấu, giữ Giang Bạch Diễm, còng tay rồi ấn cậu ấy vào chiếc ghế điện được nâng lên giữa sân khấu.
Đây là một công cụ hành hình thật sự, trên tay ghế có những vết móng tay của tù nhân, lưng ghế không biết bị dính thứ gì mà ố vàng, phần gỗ tiếp xúc bị trầy xước, nham nhở làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Giang Bạch Diễm bị ấn vào, cậu ấy lập tức hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Người đàn ông mặc đồ đen dùng băng keo trói chặt cậu ấy lại khiến cậu không thể động đây. Giang Bạch Diễm cố gắng giãy dụa, cổ tay cũng bị ma sát đỏ lên.
Khi đèn bật sáng, nước da vốn đã nhợt nhạt của cậu ấy trông càng trắng hơn.
Vẻ mặt Đan nghiêm túc: "Anh Giang Bạch Diễm, anh bị buộc tội giết Đan và xúi giục Lachish phạm tội. Bây giờ anh bị kết án tử hình theo pháp luật, anh còn có gì muốn nói không?"
Giang Bạch Diễm: “...Tôi bị oan.”
“Còn gì nữa không?"
“Không còn gì nữa.”
Đan nói: "Hành hình."
Người đàn ông mặc đồ đen được trang bị vũ khí nặng nề rút ra hai khẩu súng.
"3, 2, 1!"
‘Pằng!’
Họng của hai khẩu súng phun ra làn khói đỏ như máu, thoạt nhìn giống như một bông hoa máu.
Đẫm máu mà đẹp đẽ.
Thân thể Giang Bạch Diễm run rẩy, cần cổ mềm mại gục xuống.
Đan mở trứng xoay, lấy ra tờ giấy bạc bên trong, sau đó đau lòng tuyên bố: "Chúng ta đã mang một người tốt lên ghế điện."