Nền tảng phát sóng trực tiếp, mục bình luận.
‘A, tôi đã nói không phải Tiểu Bạch mà!’
‘Xong rồi, xong rồi, thua rồi’
‘Còn một phiếu của cô Giản mà’
‘Có một phiếu cũng không thay đổi được gì’
‘Trừ khi…’
‘Trừ khi…’
‘Trừ khi… Mà từ từ, trừ khi cái gì vậy?’
‘Không biết nữa, tôi chỉ cảm thấy vậy thôi’
‘Tôi cũng vậy…’
‘Cái cảm giác thần kỳ này là như thế nào vậy?’
‘Chắc chắn là như vậy!’
‘Chính là như vậy!’
‘Như vậy chắc không sai đâu hả?’
‘Như vậy là như nào chứ? Chết tiệt!’
‘Muốn hiểu sao thì hiểu’
‘Chưa hiểu thì sẽ hiểu ngay thôi’
‘Người đánh đố đi chết đi’
“Tại sao lại như vậy?” Người đầu tiên mở miệng là Andre, anh ta rất bất ngờ: “Tôi đoán sai rồi sao?”
Liễu Tú Trí cũng nói: “Không thể nào, có khi nào có nhầm lẫn gì không?”
Lee Corner nhìn sang Park Min Chul, chú ta lắc đầu: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi.”
“Chắc chắn là ông.” Kim Lan Nhi nói: “Agassi, ông giả vờ cũng giỏi quá đấy.”
Dù Park Min Chul có trăm cái miệng cũng không nói rõ được, nên chú ta mở luôn cái trứng của mình ra.
Kim Lan Nhi mở ra nhìn thì thấy trống trơn.
“Không phải ông thật à?” Cô ta nhìn sang Võ Liệt, lá phiếu của anh ta đứng thứ ba.
Võ Liệt cũng mở phiếu của mình, tất nhiên cũng là tờ giấy trắng.
Mọi người đều đứng ngồi không yên, lá phiếu của ba người được yêu thích nhất đều không phải? Vậy… Chương Tuyết Nhi nghĩ ra điều gì đó, cô ấy nhìn về phía Giản Tĩnh: “Cô Giản bỏ phiếu cho ai vậy?”
Đan nói: “Tôi đoán cô Giản là người duy nhất bỏ phiếu đúng người, không biết có đúng không.”
“Ông đoán xem.” Cô mỉm cười.
Đan vừa cười vừa lấy tờ giấy ra: “Tôi nghĩ mọi người ở đây đều đang đợi đáp án trong tay tôi đấy.” Ông ta nhìn lướt qua các vị khách quý với đủ loại biểu cảm khác nhau: “Bây giờ, tôi sẽ công bố lá phiếu cuối cùng.”
Ông ta hắng giọng: “Giản Tĩnh xác nhận…”
“Giản Tĩnh.” Ông ta nói.
Thời gian như đang ngừng lại.
Sau khi tuyên bố Giang Bạch Diễm trong sạch, trong lòng mọi người đều đã có dự đoán, nhưng vào lúc dự đoán đó trở thành sự thật thì vẫn khiến cho người ta khó mà tưởng tượng được.
Nhưng sự thật đúng là như thế.
Tai như bị ù đi, đại não không kịp xử lý sóng âm thanh tiến vào lỗ tai nên không thể phản ứng kịp, lý trí đã bay đi đâu mất rồi.
Cái gì? Vừa nói gì vậy?
Họ nghi ngờ theo bản năng, chẳng lẽ đây lại là ảo giác, sao đáp án lại là thế được?
Nhưng mà, lý trí và trực giác đã cùng nói, đúng vậy đấy, chính là như vậy, vậy mới đúng.
Đương nhiên là cô đã thắng.
Chỉ có thể dùng cách này, đương nhiên là cách này.
Kojima Shibu chớp chớp mắt, đặt một câu hỏi ngu ngốc: “Cô nghiêm túc đấy à?”
Giản Tĩnh đứng dậy khom lưng với mọi người, vui vẻ nói: “Cảm ơn mọi người, đặc biệt là anh, Kojima.”
Nền tảng phát sóng trực tiếp, giao diện đã nổ tung, rất nhiều bình luận và bình luận trực tiếp đã bị ẩn.
‘Là sao vậy? Tôi không hiểu?’
‘Tại sao cô Giản lại bỏ phiếu cho mình?’
‘Có phải tôi đã bỏ lỡ chuyện gì không vậy? Sao có thể thế được?’
‘Aaaaaa tôi biết ngay mà!’
‘Đúng đúng đúng, quả nhiên là vậy!’
‘Cô Giản là hung thủ? Tôi không tin đâu!’
‘Thám tử sao lại trở thành hung thủ rồi?’
‘Tôi ngu người luôn rồi’
‘Ai da, đối với người theo dõi cô Giản thì đây đúng là một trò đùa…LOL’
‘Điều tôi quan tâm là cô Giản đã thắng rồi sao? LOL, quá ngầu!’
‘Giản Tĩnh quả giỏi x vươn tầm thế giới rồi!’
‘Cô Giản quá trâu bò!’
‘Nữ thần hạ phàm!’
‘Từ nay về sau, tôi không gọi cô ấy là công chúa nhỏ nữa, sửa lại thành nữ vương bệ hạ thôi’
‘Sướng quá!’
‘Quá hạnh phúc’
‘Sướng muốn bay lên luôn’
Mọi người vẫn đang tiếp tục thảo luận nhưng server bị quá tải rồi sập luôn.
Giao diện chỉ còn lại một màu trắng.
Hiện trường rất yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, cùng không biết phải nói gì.
Đan nghe được con số rating từ tai nghe thì không nén được vui sướng: “Không thể tưởng tượng được, bây giờ tim tôi đập nhanh quá. Vậy là, đáp án có như chúng ta suy nghĩ không?”
Ông ta đi lên phía trước cầm lấy quả trứng của cô.
Mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy.
Đó là một tờ giấy gói kẹo, bên trên có hàng chữ:
Cuộc sống như một viên kẹo socola vậy, bạn mãi mãi không biết mình có hương vị như thế nào.
Lật ngược tờ giấy lại thì có một hàng chữ khác nữa.
Chúng mừng bạn, hung thủ.
Quay ngược lại mấy ngày trước, lúc đang rút trứng.
Giản Tĩnh ăn một viên kẹo socola rất ngọt, lén nhìn những người khác đang chơi rút thăm trúng thưởng, cứ tưởng rằng sẽ không có chuyện gì, ai ngờ ngay sau đó đã nhìn thấy trên giấy gói kẹo có chữ.
Sự may mắn này không biết phải miêu tả như thế nào.
Nhưng dù là thám tử hay hung thủ cũng rất kích thích, sự tò mò nổi lên nên cô rất muốn thử.
Lần này, đối thủ của cô không phải là một mình hung thủ mà là mười bốn nhà thám tử.
Kích thích, quá kích thích rồi.
Mười một giờ ba mươi phút, Giản Tĩnh bước vào phòng nghỉ của Đan.
Trên sô pha chỉ có một hình nhân bằng nhựa, trên đùi là chiếc máy tính bảng đang truyền tin, nhưng chỉ có tiếng sột soạt, chắc Đan đang nghỉ ngơi.
Cô dùng một chiếc khăn tay che đi dấu vân tay rồi bấm vào máy chiếu.
Giao diện thao tác hiện ra: Bạn đã giết Đan, mời nhập quá trình gây án.
Giản Tĩnh nhập chữ vào.
Năm phút sau thông báo hiện ra:
[Xét duyệt đã xong, hãy đặt thi thể vào vị trí cuối cùng rồi rời đi trong vòng mười phút]
Hình nhân nhựa rất nhẹ nên Giản Tĩnh nâng nó lên rất nhẹ nhàng.
Mười hai giờ ba mươi hai phút.
Đây là lần thứ hai Giản Tĩnh bước vào thư phòng, hình nhân nhựa trên mặt đất đã biến thành một con ma nơ canh bằng silicon.
Nó không có đầu.
Bây giờ cô đang rất hồi hộp.
“Chúng mừng bạn, hung thủ.” Đan nói to kết quả.
Đùng.
Quả banh bằng vải trên đỉnh đầu bung ra, những mảnh giấy màu vàng rơi xuống lả tả như bông tuyết làm mọi người kích động.
Màu vàng luôn có thể dễ dàng kích thích người khác.
Đây là giấy màu à? Không phải, đây là tiền đấy!
Một trăm vạn đô la Mỹ!
Giản Tĩnh vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười với mọi người: “Cảm ơn mọi người.”
“Tôi nói mà, có đúng không, bé cưng à, thật quá ngạc nhiên.” Đan ôm cô khen ngợi nhiệt tình: “Cô che giấu quá tốt, tôi nghĩ bây giờ có ít nhất mấy vạn người muốn biết cô đã làm như thế nào đấy.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Kojima Shibu nói ngay: “Manh mối có được không hề hướng về cô, cô đã làm gì vậy?”
“Kojima, đây mới là đề bài của tôi.” Giản Tĩnh ngồi xuống chiếc ghế dựa: “Đã biết tôi là hung thủ rồi thì hãy suy luận đi.”
Tiết lộ hung thủ ngay khi vừa bắt đầu, cũng giống với việc kể lại các kế hoạch vậy, đều là kịch bản kinh điển của các tác phẩm trinh thám.
DNA của Kojima Shibu đã bị kích thích, bắt đầu suy luận theo bản năng: “Ngay từ đầu cô đã biết tới thuật chuyển sinh rồi, trong cuốn sổ kia.”
Suy luận của anh ta dần trở nên rõ ràng: “Giấy chứng nhận nhận nuôi là để che mắt chúng tôi, cô xóa đi một hàng để làm chúng tôi tập trung vào tờ chứng nhận đó, sau đó lại sửa chi tiết của cô Ngọc. Lúc chúng tôi phát hiện ra sơ hở này thì đã cho rằng cô muốn che giấu thân phận của mình, nhưng thật ra chứng cứ chỉ ra cô là hung thủ thật ra vẫn là chữ viết.”
Kế hoạch của Giản Tĩnh cũng rất đơn giản, đó là để lộ một sơ hở khó phát hiện được cho bạn để đánh lạc hướng bọn họ, đồng thời để lộ manh mối quan trọng nhất ở ngay tầm mắt của họ, rất hào phóng.
“Đáng lẽ tôi nên xem kỹ cuốn sổ ghi chép kia.” Anh ta hối hận.
Giản Tĩnh ‘an ủi' nói: “Có đọc kỹ thì anh cũng không ra được vấn đề. Tờ giấy mà tôi lấy đi thật ra đã sớm để lộ cho mọi người, chính là tình thuật.”
Trong cuốn sổ có thuật trường sinh bất tử à? Có, nhưng ban tổ chức không thể viết ra quá tuỳ tiện được, nếu không thì sẽ không công bằng với người rút thăm số bốn.
Bọn họ che giấu rất cẩn thận ở trong số trang, chỉ có khi nào mở ra toàn bộ cuốn sách được buộc bằng sợi chỉ và ghép các hoa văn ở cuối trang lại với nhau thì mới có được dãy mật mã.
Dựa theo gợi ý của mật mã thì tìm chữ tương ứng ở trang sách, chính là lời giới thiệu thuật trường sinh bất tử.
Tiết lộ tình thuật không những che mắt họ mà còn đảm bảo họ không thể tìm ra được sự thật.
“Không phải là hung thủ, chữ viết chính là ưu thế của người số bốn, là hung thủ, cũng là lời nhắc.” Giản Tĩnh khen người ban tổ chức: “Sáng kiến quá bất ngờ, mọi người quá giỏi.”
Đan: “Là cô quá xuất sắc.”
Kojima cảm khái: “Đây đúng là một vòng tuần hoàn.”
Cô đào rất nhiều hố, những người khác đều cho rằng vấn đề nằm ở người nhận nuôi, anh ta phát hiện người nhận nuôi, cứ tưởng là sắp giải được câu đố rồi. Ai mà ngờ đằng sau còn có nhiều sự chuẩn bị như vậy.
Không thể không phục.
“Dù cô đã biết có thuật trường sinh bất tử từ trước thì sao cô chắc chắn Đan đã dùng nó?” Kojima Shibu hỏi: “Đây hẳn là một bí mật mới phải, cô và Đan mới gặp nhau lần đầu, người thân còn không biết rõ thì sao mà cô biết được.”
Giản Tĩnh hơi mỉm cười: “Anh đoán thử xem.”
Lúc làm thám tử, khám phá từng manh mối một rất vui, bây giờ lại làm hung thủ, thưởng thức tác phẩm của chính mình cũng là một niềm vui khác.
Ai da, đã hơi hiểu tâm trạng của Vương Thế rồi.
Phạm tội, cũng là một loại nghệ thuật.
Kojima Shibu đành phải đoán: “Mụ phù thuỷ đã thú nhận với cô à?”
Cô lắc đầu.
Đan làm chứng: “Mụ phù thuỷ chưa từng xuất hiện.” Ý của ông ta là không hề có diễn viên đóng nhân vật này, đây chỉ là một nhân vật trong cốt truyện thôi.
Kojima Shibu nhíu mày suy nghĩ, không thể đoán ra đáp án ngay được.
Giản Tĩnh nhìn các vị khách khác, rất hứng thú hỏi: “Mọi người thì sao?”
Muốn nịnh nọt cũng phải dựa vào chính bản thân mình. Chương Tuyết Nhi dũng cảm lên tiếng: “Tôi đoán thử, buổi tối ngày hôm đó, có phải vị hôn thê của cậu ba cũng đi tìm Đan không?”
Cô ta nói: “Tuy rằng hơi máu chó nhưng từ giả thiết của nhân vật thì không phải là không thể.”
Giản Tĩnh luôn nhẹ nhàng đối với phái nữ, cô động viên cô ấy: “Đoán đúng hướng rồi.”
Võ Liệt cũng nhập hội, tự hỏi: “Vị hôn thê thích hư vinh, cô ta muốn lấy lòng Đan nên đã vô tình phát hiện ra?”
“Vị hôn thê của cậu ba rất thèm muốn cuộc sống của nhà giàu, trang phục lúc lên sân của cô ta cũng rất hào nhoáng.” Kumiko Terauchi cẩn thận nhớ lại vài chi tiết nhỏ: “Nhưng tôi đã kiểm tra phòng của cô ta, trang sức toàn là đồ giá rẻ, có phải cô ta muốn kiếm lợi của chỗ Đan nên đã phát hiện ra mật thất không?”
Giản Tĩnh gật đầu: “Đúng rồi. Nhân vật của tôi không chỉ ham giàu mà còn có thói ăn cắp vặt, thỉnh thoảng sẽ mượn gió bẻ măng để trộm vài món trang sức, kỹ thuật mở khoá cũng không tồi. Cô ta dùng cách đó để vào phòng của Đan, rồi phát hiện ra mật thất.”
“Thì ra là thế.” Mọi người bừng tỉnh.
Nhưng mà, Liễu Tú Trí nhíu mày nói: “Nếu giả thiết nhân vật của cô có đặc điểm này thì phải có gợi ý để nhắc nhở chứ?” Anh ta nhìn Đan, chất vấn: “Tại sao chúng tôi không phát hiện ra?”
Đan nói: “Tất cả manh mối quan trọng nhất của nhân vật đều có gợi ý cả.”
Giản Tĩnh khẽ liếc anh ta một cái, cười nói: “Anh Liễu, anh trách oan tổ biên kịch rồi. Trong phòng tôi có rất nhiều món trang sức không cùng bộ, hoa tai ngọc lục bảo, nhẫn thạch anh hồng, trong bữa tiệc tối cùng ngày, việc phu nhân và con gái thứ cũng đeo món giống vậy nên đã tiết lộ hành vi đó của tôi.”
Nhưng Kumiko Terauchi lắc đầu: “Tôi không thấy món đồ mà cô nói.”
“Tôi đã đổi rồi.” Cô chớp chớp mắt, vui vẻ nói: “Mọi người có nhớ là sau khi tiệc tối kết thúc, tôi đã tìm người khắp nơi, đúng vậy, tôi đi bắt chuyện với các quý ông, nhưng cũng không quên lẻn vào phòng của mọi người rồi trả lại các món không thuộc về tôi cho chủ nhân của nó.”
Park Min Chul hít một hơi, rất bất ngờ: “Cô đã xử lý chứng cứ từ lâu rồi à?”
“Trò chơi đã bắt đầu từ lúc chúng ta tới chiếc tàu du lịch này rồi.” Giản Tĩnh thong thả nói: “Sau khi nhận được nhân vật, tôi đã tìm hiểu thân thế của cô ta, tính cách, bí mật được che giấu, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Mà sau khi tôi biết tôi là hung thủ, kế hoạch đầu tiên của tôi không phải là phải giết người như thế nào, mà là cách xử lý chứng cứ quan trọng nhất.”
Cô dừng một chút rồi nói: “Người không bị tình nghi sẽ thu hút sự chú ý, người bị tình nghi lại không thể gây án mới chính là vỏ bọc tốt nhất.”
Valerie phụ hoạ: “Đúng thật, tôi chưa từng nghi ngờ cô, chỉ có cô là người mới tới lần đầu thôi.”
Tuy Giản Tĩnh đã tỏ ra mình là người nhạy bén, nhưng khi đang tự hỏi những ai có thể biết tới mật thất, cơ sở suy luận của mọi người đều là giả thiết.
Đây là lần đầu tiên vị hôn thê của cậu ba ra mắt mọi người, lần đầu tiên bước lên con tàu du lịch này nên không thể biết đến mật thất được.
Chứng cứ bị thiếu ngay chỗ quan trọng nhất, nếu không thể xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, cho dù có nghi ngờ cô thì cũng chỉ là thoáng qua, sẽ không đào sâu hơn.