Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 375 - Chương 376

Chương 376

Lee Corner hỏi: “Động cơ là gì? Động cơ giết người của cô là gì?”

“Dựa theo tính cách của nhân vật thì cho dù vật chứa là con trai thứ ba thì cô ta cũng sẽ không giết người để bảo vệ anh ta đâu.” Komiko Terauchi thật sự không hiểu.

Giản Tĩnh cười.

Cô cảm thấy trò chơi rất thú vị: “Tôi đã tiết lộ động cơ cho mọi người từ trước rồi.”

Võ Liệt chợt hiểu ra: “Đan muốn cô trở thành người bị tình nghi à?”

“Chính xác.” Giản Tĩnh vui vẻ thừa nhận: “Trước bữa tiệc tối, ‘tôi' đã lén vào phòng của Đan thì loáng thoáng nghe thấy ông ta đang nói chuyện với một người phụ nữ nhưng không rõ lắm.”

Đây là một câu trong kịch bản có sẵn, có ẩn chứa ý gì đó, nếu là một vị khách sơ ý nào khác thì đã chỉ nghĩ đó là vợ hoặc là con gái.

Nhưng lúc đó Giản Tĩnh lại nhớ rất kỹ.

“Tôi quyết định tìm cơ hội để vào phòng Đan xem thử.” Giản Tĩnh nói: “‘Tôi’ là một kẻ cắp chuyên nghiệp cơ mà, nên đương nhiên rất có kinh nghiệm, trùng hợp là tôi cũng biết một ít. Tôi đã phát hiện ra mật thất ở đó. Sau khi nhìn thấy tế đàn, cuộn phim và một vài đồ vật khác, tôi đã biết Đan muốn hiến tế mọi người rồi.”

“Nếu Đan không gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không định giết ông ta, với tôi mà nói thì chồng sắp cưới là cha hay con cũng có khác gì nhau đâu? Nhưng ông ta lại gọi tôi qua vào lúc mười hai giờ ba mươi phút sáng thì tôi đã biết ông ta muốn giết mình.”

Cô vừa cười vừa thong thả miêu tả động cơ giết người của mình, không biết vì sao lại thấy vui vẻ.

“Đan vốn đã đồng ý chuyện hôn sự, bây giờ lại muốn hại tôi, đương nhiên là tôi không thể ngồi chờ chết rồi. Cách tốt nhất là tương kế tựu kế rồi giết ông ta. Sau khi ông ta chết thì người ngăn cản hôn sự không còn nữa, nói không chừng tôi còn có lợi.”

Mọi người đều đã hiểu, lại thấy hơi hối hận.

Hiroto Ishikawa nói: “Cô Giản, tôi đã từng nghi ngờ cô.”

Giản Tĩnh cũng không khách sáo với ông ta, xuống tay rất nhẹ nhàng: “Vậy sao ông lại không tự tin như thế?"

Hiroto Ishikawa nói: “Ý của tôi là kế hoạch của cô cũng không thật sự hoàn hảo.”

“Thế giới này có thể sẽ có người trốn tránh được lưới pháp luật, ví dụ như là tôi.” Giản Tĩnh đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nhưng chắc chắn không có tội ác nào hoàn hảo cả.”

Kojima Shibu còn chưa hiểu cô nhắm vào điều gì nên bày tỏ sự đồng ý: “Đúng vậy, nếu đã làm thì chắc chắn sẽ để lại manh mối, có thể cô Giản đã thành công nhưng không phải không có sơ hở, đó là nhờ cô đã lợi dụng điểm mù.”

Vẻ mặt Giản Tĩnh dịu lại, cô nhẹ nhàng nói: “Anh suy luận được gì rồi?”

“Điện thoại.” Kojima Shibu nói: “Cô chỉ cần một dãy số là đã rửa sạch được hiềm nghi cho mình.”

Giản Tĩnh chăm chú lắng nghe.

Kojima Shibu nói: “Cuộc điện thoại trong nhà ăn nhìn thì có vẻ là hung thủ đang muốn che giấu điều gì đó, từ đồng âm với số 56 cũng rất tinh vi, có thể hướng tập trung của mọi người vào việc liệu đây có phải là một vụ vu oan hay không. Nếu em rể có thù với ai đó, dù không nói ra nhưng chắc chắn có tác dụng, đó là làm nổi bật sự thật thà của cô.”

Giản Tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”

Một cuộc điện thoại không rõ ràng chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người sẽ tự hỏi cuộc gọi này dành cho ai, vào thời gian nào, mục đích là gì, nếu là ám hiệu thì đó là di ngôn của Đan hay là hung thủ đang muốn vu oan.

Nhưng trên thực tế, mấu chốt không nằm ở nội dung mà là hành động.

“Nhưng cái xác không đầu… là vì để đề phòng sao?” Ông ta hỏi: “Cô sợ cái xác bị phát hiện nên đã thiết kế hiện trường để không thể xác định được thời gian tử vong à?”

Giản Tĩnh lắc đầu: “Sớm muộn gì thì mọi người cũng sẽ phát hiện ra bí mật lúc không giờ thôi, che giấu thời gian tử vong chẳng để làm gì cả.”

Kojima Shibu: “Là để che giấu manh mối à?”

Cô cười không nói.

Chương Tuyết Nhi tò mò hỏi: “Rốt cuộc là Đan đã chết như thế nào?”

Giản Tĩnh: “Bị siết cổ bằng khăn mặt, là loại dùng trong nhà ăn.” Cô đã ra tay thì tất nhiên sẽ rất cẩn thận chú ý, làm sao có thể dùng đồ có ý nghĩa đặc biệt làm hung khí chứ?

Cần phải là món đồ mà ai cũng có thể có được.

“Mụ phù thuỷ thì sao?” Valerie nói tiếp.

Giản Tĩnh: “Nghi thức chuyển sinh được thực hiện lúc không giờ, nhưng sau khi tế đàn được chuẩn bị xong thì dù có thành công hay không, mụ phù thuỷ cũng phải dâng hiến sinh mạng và chắc chắn sẽ chết. Tôi không giết cô ta.”

Kojima Shibu hơi do dự: “Nói như vậy thì chẳng lẽ cái xác không đầu cũng là thủ thuật để che mắt sao?”

“Đúng, xác không đầu không có ý nghĩa gì cả, đấy là kế hoạch tôi chuẩn bị cho tôi thôi.”

Cuối cùng cô đã tiết lộ đáp án: “Đã đóng vai thám tử thì phải có tư thái thám tử, quá yên lặng sẽ bị nghi ngờ, là người dẫn dắt sẽ dễ bị phát hiện, nên tôi phải tỏ ra tò mò và điều tra nghiêm túc. Nhưng nói nhiều quá sẽ bại lộ, nói ít thì không phù hợp với năng lực của tôi. Cho nên, tôi phải chuẩn bị một vài chủ đề cho mình.”

“Xác không đầu là kịch bản kinh điển trong các tác phẩm trinh thám, tôi rất có hứng thú về nó nên lúc nào cũng tò mò liệu có ẩn ý gì không thì làm gì có ai nghi ngờ tôi?”

Cô vừa nói vừa phản bác chính mình: ‘Ai da, chỉ có thể trách lúc cô tham gia chương trình nhà ma đã để mọi người biết năng lực của mình nên không thể không sắp xếp cẩn thận hơn một chút.’

May mắn là cô vẫn luôn rõ ràng minh bạch, không nhắm vào ai và cũng không quá đề phòng nên giống một thám tử hơn những người khác.

“Hơn nữa, đây cũng coi như là một cách để đối phó với vũ khí ma thuật của Kojima-kun.” Cô nói đùa: “Anh thông minh như vậy, không có cái xác không đầu thu hút sự chú ý của anh thì có thể anh đã tìm ra bí mật của tôi rồi.”

“Ôi.” Kojima Shibu bỗng nhiên bối rối, xấu hổ nói: “Giản-san đề cao tôi quá rồi, tôi cũng đâu có phát hiện ra cái bẫy của cô đâu.”

Giản Tĩnh rất thân thiện với anh ấy: “Thám tử luôn biết thám tử nghĩ gì mà.”

Kojima Shibu bình tĩnh lại, nói tiếp: “Cô đúng là một thám tử.” Anh ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô đã bỏ phiếu cho chính mình.”

“Có lẽ chỉ vì tôi muốn thắng thôi.” Cô cười: “Làm hung thủ cũng muốn thắng, làm thám tử cũng muốn thắng.”

“Không.” Kojima Shibu phủ nhận: “Tội ác hoàn hảo là khi không để lại chút dấu vết nào cho tới cuối cùng, nhưng cô lại để chính mình thành người bị tình nghi nên đã để lại một dấu vết không thể xóa bỏ, đây không phải là điều tội phạm muốn, đây là một người thám tử dốc lòng theo đuổi chính nghĩa.”

“Chính nghĩa…” Giản Tĩnh rất thưởng thức nó, nhưng lại nói: “Không, không phải chính nghĩa.”

Cô ngước mắt nhìn lên, trong đầu xuất hiện một ảo giác hơi quen thuộc.

Nước chảy róc rách, dưới cây hoa hải đường, bóng đen quanh quẩn trong khách sạn suối nước nóng bao trùm xuống căn nhà. Sấm chớp nhấp nháy, mưa to như trút nước, bóng đen ở khắp nơi phủ xuống sàn nhà, xuyên qua khe hở trên cánh cửa sổ, như là chuyện ma quỷ kinh hãi, chậm rãi cắn nuốt trái tim cô.

Bóng đen kéo người xuống địa ngục, những sinh linh bị tàn nhẫn giết hại kêu gào trong tuyệt vọng.

Trời đất trở nên âm u.

Cơ thể ngã xuống không thể kiểm soát được, muốn giãy dụa phản kháng mà tứ chi lại không có lực, như là những linh hồn lang thang.

Tôi sẽ bị phát hiện sao?

Tôi thật sự đã giết người?

Làm như vậy… có đúng không?

Mạng người là gì chứ?

Giờ phút này, cô như đang kết nối với người chết.

“Tôi tin rằng, kết cục của mỗi một tên tội phạm đều sẽ được phán quyết.” Giản Tĩnh nói: “Có người bị pháp luật trừng trị, có người bị lương tâm chê trách, có người thoát khỏi lưới trời, ngó lơ sự trách móc của lương tâm, tự cho mình là ghê gớm, nhưng lại không biết có ngày anh ta sẽ chết bởi chính mình.”

Cô đã gặp rất nhiều tội phạm, đa số đều thuộc loại thứ nhất, Tạ Duy là loại thứ hai, Vương Thế là loại thứ ba.

Nhưng bọn họ đều có chung một kết quả.

Cô nói: “Lý do tôi bỏ phiếu cho bản thân mình không phải xuất phát vì tâm lý muốn theo đuổi chính nghĩa, ngược lại, tôi chính là một tội phạm đúng nghĩa nên mới làm như vậy.”

Kojima Shibu hiểu ra: “Đây là chính tội ác hoàn hảo của cô?”

“Đúng vậy, một tội phạm bị thám tử bắt được, quá kém.” Giản Tĩnh cười, không còn thấy căng thẳng nữa: “Không ai có thể tuyên án tôi, tôi muốn tự tuyên án chính mình.”

Cô khoanh tay lại đi lên phía trước sân khấu rồi nó với Giang Bạch Diễm đang giả chết: “Xuống đi, vị trí này là của tôi.”

Giang Bạch Diễn đang nhập vai, nói chuyện rất thâm tình: “Tôi đã chết rồi, chị không được để tôi chết uổng phí, về sau phải sống thật hạnh phúc, có trai có gái, con cháu đầy nhà.”

Giản Tĩnh: “...”

“Cho cậu ba phút để diễn vai ‘nôn linh hồn ra'.” Cô chống nạnh nói: “Sau đó thì để tôi ngồi xuống.”

Dây trói đã được tháo ra từ lâu, Giang Bạch Diễm u uất nói: “Không được không được, tôi đi đây.” Cậu khom lưng chuồn đi mất.

Lúc về chỗ còn tố khổ với Võ Liệt: “Số tôi sao mà khổ quá đi mất.”

Nền tảng phát sóng trực tiếp, mục bình luận:

‘LOL Tiểu Bạch tự nhiên làm tôi vui quá đi’

‘Không khí vừa rồi nặng nề quá, ngu người luôn rồi’

‘Cô vẫn nghiện ngồi phải không?’

‘Ghế điện mà còn nghiện à, thật là khó đỡ’

‘Vợ ơi từ từ đã, đó là ghế điện chứ không phải ngai vàng đâu’

‘Tiểu Bạch ngồi ghế điện thì khóc huhu, mà sao vợ ngồi thì lại giống đăng cơ vậy’

‘Đó là ngai vàng của ta’

‘Tân hoàng đăng cơ’

‘Thật quyền… lực’

‘Cười chết mất’

‘Nhìn hợp ghê?’

Cư dân mạng đang bấn loạn, nhưng ở hiện trường thì lại rất nghiêm túc.

Giản Tĩnh đuổi Giang Bạch Diễm đi rồi ngồi lên chiếc ghế điện lạnh như băng. Khả năng quan sát của cô rất tốt, vật thật càng mang lại cho cô cảm giác kích thích và mạnh mẽ hơn.

Trong nhất thời, cô như ngửi được hơi thở của địa ngục.

Lạnh lẽo, đen tối, tanh hôi, kinh dị.

Cô nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác sợ hãi lúc này,

Một lát sau, Giản Tĩnh giơ tay lên cười: “Cho tôi đi.”

Nghe được yêu cầu, hai người mặc đồ đen cao to (có thể đã xuất hiện trong chương trình hài kịch trước kia) rất ăn ý quỳ gối xuống đất, dâng vũ khí trong tay lên.

Giản Tĩnh thấy buồn cười, nhận lấy nó rồi dùng ngón tay xoay một vòng, đó là động tác điển hình của cao bồi miền Tây.

Sau đó, cô bóp còi.

Đúng.

Khói đỏ lượn lờ, hoa đỏ bung nở.

Khoé môi dính máu xinh đẹp của cô nhếch lên: “Gameover.”

Nền tảng phát sóng trực tiếp, mục bình luận:

‘Mời công chúa lên ngôi’

‘Cảnh tượng hiếm có, nữ vương lên ngôi rồi.’

‘Giá dối bị tử hình, sự thật lên ngôi’

‘Tôi xin thề sẽ trung thành với bệ hạ, mãi mãi không phản bội’

‘Tôi xin thề sẽ trung thành với chủ nhân, mở rộng lãnh thổ’

‘Tôi xin thề sẽ nghe theo sự chỉ đường dẫn lối của cô’

‘Quá ngầu quá ngầu quá ngầu!’

‘A Vĩ đã chết’

‘Nữ thần! (Vỡ giọng)’

‘Người qua đường thành người hâm mộ rồi, tôi là người hâm mộ trung thành của cô Giản’

‘Kỵ sĩ của công chúa lại nhiều hơn rồi’

Mạng nước ngoài, mục bình luận:

‘Cô ấy thật tuyệt’

‘Một cô gái xuất sắc’

‘Mọi người bình tĩnh nào. Cô ấy là hung thủ đấy.’

‘Cô ấy thắng rồi’

‘Tôi cảm thấy tự hào về cô ấy’

‘Ngầu quá’

‘Cô ấy không thể nào giỏi như vậy được. Có mờ ám.’

‘Cô ấy được chọn để giành chiến thắng’

‘Phản đối! Chắc chắn có mờ ám’

‘Trò chơi không công bằng’

‘Bạn chỉ đang ghen tỵ thôi’

‘Thắng chính là thắng’

‘Như vậy chưa phải là kết thúc đâu’

‘Phản đối’

‘Người phương Đông chơi xấu’

‘Phân biệt chủng tộc’

Trận chiến càng lúc càng gay gắt, từ ngữ cũng nhạy cảm hơn, mục bình luận đã bị khoá.

Tiếng vỗ tay vang lên ở hiện trường, đến đây thì phát sóng trực tiếp cũng sắp kết thúc.

Đan đọc thoại, cái gì mà ‘một trận thi đấu cực kỳ hấp dẫn’, ‘một cú lội ngược dòng khó quên', ‘tối mai có tiệc' vân vân.

Mọi người cũng nể tình vỗ tay nhưng chắc là không nghe vào tai.

Mười giờ mười lăm phút, cuối cùng buổi phát sóng trực tiếp cũng đã kết thúc.

Giải tán.

Giản Tĩnh hít một hơi dài: “Ăn khuya không?”

“Ăn.”

Ngoại trừ Chương Tuyết Nhi là người mẫu thì không ai không đói bụng cả.

Ban tổ chức chuẩn bị bữa ăn khuya cho mọi người, còn thông báo: “Còn phải phỏng vấn đơn một lúc nữa. Mọi người ăn xong thì tìm chỗ để bắt đầu đi.”

Mọi người: “...”

Ai cũng ghét tăng ca cả.

Nhưng bây giờ vẫn phải ăn cơm.

Giang Bạch Diễm cầm một bát canh gà hoành thánh quý giá, chen đến bên cạnh Giản Tĩnh, cười tủm tỉm: “Tĩnh Tĩnh, thấy tôi có giỏi không?”

Giản Tĩnh đang gặm thịt xiên: “Hả? À.” Cô gật gật đầu, nói đại: “Cậu biết từ khi nào vậy?”

Giang Bạch Diễm gánh tội thay cô, không phải là vì hai người đã bàn bạc mà hoàn toàn đều là ý của cậu, mấy ngày nay hai người chẳng nói với nhau được mấy câu.

Nếu không có cậu làm lá chắn thì Giản Tĩnh đã không thể ra về với không phiếu bầu rồi.

Sự kết hợp này thật sự quá tuyệt, nhưng vẫn khó hiểu.

Chẳng lẽ cậu có thể suy luận ra hung thủ là cô à?
 

Bình Luận (0)
Comment