Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 377

Chương 377

“Ngay từ ngày đầu tiên tôi đã thấy có gì đó sai sai rồi.” Giang Bạch Diễm nói: “Chị rất vui vẻ.”

Giản Tĩnh: “?”

Cậu uống một ngụm canh gà, thưởng thức dư vị một lúc rồi mới nói: “Cô đã gặp những vụ còn lớn hơn, đây chỉ là một trò chơi suy luận thôi, tôi thấy chẳng có gì mà làm cô vui như thế, trừ khi có chuyện đặc biệt.”

Giản Tĩnh: “...”

“Sau đó là xác không đầu, mật mã, mang tính trinh thám như vậy, tôi nghĩ hoặc là cô hoặc là Kojima, hoặc là kịch bản của ban tổ chức tự viết thôi.” Cậu nói: “Sau khi rút thăm thì tôi đã biết tôi không thể thắng được nên tôi muốn để cô thắng.”

Giản Tĩnh bắt đầu gặm bắp, ngon đấy: “Tại sao?”

“Chúng ta không thể thua được.” Giang Bạch Diễm nói nhỏ: “Nếu thua, Chương Tuyết Nhi có thể đi Pháp, thầy Võ cũng ở Mỹ là chủ yếu, hai chúng ta sẽ rất thê thảm.”

Cậu làm quá lên: “Cực kỳ thê thảm.”

“Chắc chắn tôi sẽ thắng.” Giản Tĩnh nói: “Không hề nghi ngờ một chút nào.”

Cô đã nghĩ kỹ từ trước, nếu ban tổ chức nói thật thì cô sẽ nói chuyện bằng thực lực, nhưng nếu ban tổ chức không nói thật thì cô rút thẻ trị bọn họ.

Giang Bạch Diễm: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Cậu ăn một cái hoành thánh nhỏ, nuốt vào bụng rồi nói: “Nhưng Tĩnh Tĩnh quá giỏi, cũng không đồng ý với việc gian lận, tôi đoán ban tổ chức cũng sẽ nhắc nhở vài người đấy.”

Suy luận này không có chứng cứ, chỉ là cảm giác thôi. Nhưng từ nhỏ Giang Bạch Diễm đã rất tinh tế, trực giác của cậu lúc nào cũng đúng.

Cậu cảm thấy Liễu Tú Trí và mấy nhân viên công tác có qua lại với nhau.

Bởi vậy, người gian lận có thể không chỉ là khách mời mà còn là nhân viên vốn xuất hiện khắp nơi.

Cậu muốn ban tổ chức nghĩ đó là cậu.

“Thật ra Đan cũng có gọi tôi qua.” Giang Bạch Diễm nói: “Tôi cố tình không nói ra đấy.”

Hành động của Đan đều có trong kịch bản, nói cách khác, ban tổ chức biết là cậu nhưng từ đầu tới cuối cậu không hề thừa nhận, rõ ràng đây là một sơ hở.

“Cậu còn cố tình tránh tôi phải không?”

Cậu cười tủm tỉm: “Tôi không thể để họ nghĩ chúng ta hợp tác được, cô càng về phe chính nghĩa thì càng tốt.”

Hệ liệt [Nhà ma] rất hot, hai người họ còn nổi tiếng nữa, ban tổ chức không thể không biết quan hệ giữa hai người họ. Nếu hai người thường xuyên tiếp xúc, nói không chừng lại có người nghĩ hai người họ hợp tác.

Cho nên cậu phải tỏ ra mình đang chột dạ, nhìn thấy cô thì né xa ba thước, nhưng lại không thể quá lộ liễu, cần phải là kiểu nhìn sơ thì tưởng không có gì nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có gì đó bất thường.

“Nhưng mà Tĩnh Tĩnh à, chúng ta thật sự rất ăn ý đấy.” Cậu vui vẻ nói: “Thấy tôi phối hợp có được không?”

Giản Tĩnh khen thật: “Rất được.”

Việc ban tổ chức nắm kịch bản trong tay đồng nghĩa với việc họ có quyền quản lý, nếu trong lời khai có sự thay đổi thì chắc chắn họ sẽ nghi ngờ. Tuy cô đã cố gắng thể hiện tốt nhất nhưng cũng khó mà đảm bảo là có ai đang nghi ngờ mình rồi phát hiện có bất thường hay không.

Nhưng Giang Bạch Diễm lại chủ động lộ sơ hở nên chuyện đã đã khác đi.

Không phải chỉ có một người điều hành, muốn mua chuộc hết cũng chẳng phải dễ, gian lận cũng không được quá lộ liễu. Sau khi khách mời được nhắc nhở có thể đã có chừng mực hơn. Sơ hở của Giang Bạch Diễm lớn hơn cô nhiều, chắc chắn sẽ ưu tiên cậu hơn.

Khi bỏ phiếu, việc cậu bị mọi người tấn công chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Họ cho rằng cậu đang nói dối nên đã dồn thẻ cho cậu.

Sau đó thì gán tội.

“Kỹ thuật diễn lần này là tốt nhất đấy.” Cô nói.

Giang Bạch Diễm rất vui, nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn: “Tôi là diễn viên mà, đó là nghề của tôi.”

Giản Tĩnh đưa miếng khoai tây mình đã nướng ra: “Cắn một cái không?”

Mặt cậu cứng đờ.

“Không ăn cũng không sao.” Cô an ủi mà không có chút thành ý nào.

“Ai nói tôi không ăn được.” Giang Bạch Diễm nói nhỏ rồi nghiêng người qua một miếng khoai tây lát mỏng rồi nhúng vừa ly nước đảo qua đảo lại để rửa bớt dầu và muối.

Cái này thì ăn được.

Tuy rằng hương vị đã nhạt đến mức không thể nhạt hơn nhưng mùi BBQ vẫn cứ thoang thoảng, miễn cưỡng có thể nuốt vào bụng.

Cậu tự cổ vũ mình: “Cố gắng thêm một ngày nữa thôi, ngày mai xong việc là tôi có thể về nhà ăn rồi.”

Giản Tĩnh: “Phù phù.”

Giang Bạch Diễm: “?”

“Đừng có nói trước.” Giản Tĩnh xoa xoa cánh tay: “Lông tơ tôi dựng hết lên rồi này.”

Giang Bach Diễm: *Mặt buồn*

Sau khi ăn khuya, các khách mới có thể vào phòng cho khách ở dưới lầu để nghỉ ngơi.

Đương nhiên là Giản Tĩnh cũng không muốn ở lại căn phòng số bốn nên vội thu gom đồ đạc.

Căn phòng xa hoa cho khách vẫn thoải mái nhất.

Nhưng bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, ban tổ chức có thể thoải mái rồi nhưng cô thì không.

Đêm nay phải phỏng vấn để ngày mai phát sóng.

Câu hỏi khá nhàm chán.

Q: ‘Miêu tả sự thể hiện của cô trong trò chơi.’

A: ‘Không tệ.’

Q: ‘Bình thường sau khi kết thúc trò chơi thì điều gì làm cô hài lòng về chính mình nhất?’

A: ‘Chơi rất vui.’

Q: ‘Có gì tiếc nuối không?’

A: ‘Tôi không thích trang phục và phong cách của nhân vật lắm.’

Q: ‘Cô thấy những người chơi khác như thế nào?’

A: ‘Họ đều rất giỏi, ai cũng có điểm đặc biệt.’

Q: ‘Ai là người giỏi nhất?’

A: ‘Ai cũng giỏi cả.’

Q: ‘Người giỏi nhất đấy?’

A: ‘Đan.’

Q: ‘Tại sao lại chọn cách tự thú?’

A: ‘Muốn truyền tải thông điệp, kêu gọi tội phạm tự thú để được hưởng khoan hồng.’

Q: ‘Lúc nãy cô không nói như vậy mà.’

A: ‘Lúc đó vẫn đang trong trò chơi, tôi phải có diễn tròn vai nhân vật, tội phạm cũng phải có tư thái của tội phạm.’

Q: ‘Cô được một trăm ngàn đô la Mỹ, cô định làm gì với chúng?’

A: ‘Sử dụng hợp lý.’

Q: ‘Có định dùng để thực hiện ước mơ của mình không?’

A: ‘Ước mơ của tôi là thế giới được hoà bình, ngày nào tôi cũng nỗ lực thực hiện nó.’

Q: ‘Có thể nói rõ hơn không? ‘

A: ‘Trước mắt thì có khoảng chín mươi phần trăm tội phạm tôi gặp được đều bị tống vào tù.’

Q: ‘Số còn lại thì sao?’

A: ‘Đi gặp thượng đế rồi. ‘

Tóm lại là ban tổ chức muốn đào hố cho cô nhảy.

Giản Tĩnh: ‘Không có cửa đâu.’

Bận rộn đến tận một giờ sáng cô mới được về phòng, lúc đó mí mắt cô đã mở không lên rồi.

Sáng bảy giờ, Quý Phong tới văn phòng đúng giờ.

Pha một ly cà phê hòa tan, ăn cái bánh bao lớn mua ở bên đường, anh mở máy tính ra, quen tay mở trang web [Vua trinh thám].

Đã cập nhật cuộc phỏng vấn của mỗi người rồi.

Ngày hôm qua anh xem tới mười giờ, sau khi biết được hung thủ là ai thì không xem tiếp nữa, nên hôm nay xem bù.

Đương nhiên là phải xem cô Giản trước.

Mới xem ba phút thì anh đã bật cười.

Ừm, cô gái trẻ không hề tỏ ra vui mừng khi nhận được một trăm vạn đô la Mỹ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, một người hỏi một người đáp cứ như đang phát biểu vậy.

“Cười gì vậy?” Anh Cao cũng đã tới.

Quý Phong mở lại đoạn vừa xem, tấm tắc khen ngợi: “Anh nhìn cô Giản này, còn kêu gọi tội phạm đầu thú nữa chứ.”

“Không hổ là cô Giản.” Anh Cao cảm khái: “Tối hôm qua tôi và vợ xem trực tiếp với nhau, cô nhóc này ghê thật, đến cuối rồi mà tôi vẫn không đoán ra được là cô Giản.” Anh ta nhìn Quý Phong: “Cậu có đoán được không?”

“Không.”

Anh Cao: “Nói thật đi.”

“Chỉ một nửa thôi.” Anh nói lại: “Hung thủ để lại nhiều manh mối như vậy, vừa có ám hiệu vừa có mật mã, điều tra thì lại không ra gì cả, vừa nhìn đã biết năng lực suy luận không tệ chút nào.”

Anh Cao: “Cũng có thể là những người khác mà?”

Quý Phong: “Vậy mới nói là chỉ được một nửa, nhóm người này diễn tốt thật.”

Hai người đang bàn luận thì Tiểu Lý cũng đã tới, đưa hai quả trứng luộc trong nước trà cho đàn anh, thấy màn hình của Quý Phong thì cũng nhập cuộc: “Hôm qua em cũng xem với bạn gái này.”

Quý Phong: “...”

Vân Vân đi học đại rồi, anh ở nhà một mình bị làm sao thế này?

Anh Cao: “Cô Giản thật trâu bò, phải không?”

“Đúng đúng, tôi hoàn toàn không đoán ra được.” Tiểu Lý cảm khái: “Tôi còn tưởng là Kojima Shibu chứ. Chú Cao, chú nghi ai vậy?”

Anh Cao: “Không giấu gì cậu, người tôi nghi ngờ là Giang Bạch Diễm.”

Hai mắt Tiểu Lý mở to: “A, vì sao vậy? Cháu nghĩ rằng bị nhiều người nghi ngờ thì sẽ vô tội.”

“Bởi vì vợ của tôi chắc chắn rằng không phải là cậu ta.” Anh Cao nửa thật nửa đùa.

Vợ anh và con gái đều chắc chắn Tiểu Bạch vô tội làm anh rất khó chịu, nhưng nguyên nhân thật là vì anh đã từng gặp Giang Bạch Diễm.

Thằng nhóc này… rất nguy hiểm.

Nhưng Tiểu Lý chưa từng tiếp xúc với Giang Bạch Diễm. Cậu chỉ biết cậu ấy là người nổi tiếng nên chỉ cười, hỏi Quý Phong: “Anh Quý đoán ai vậy?”

Quý Phong: “Cô gái người Nhật.”

“Kumiko à? Em đã xem phim Nhật cô ấy đóng rồi, đóng toàn vai ác, thế mà ngoài đời lại rất dịu dàng.” Tiểu Lý nói liên tục không ngừng nên làm các đàn anh rất vui vẻ.

Vẫn chưa tới giờ vào làm nên mọi người cùng nhau xem cuộc phỏng vấn của những người khác.

Câu hỏi không khác nhau là mấy, ấn tượng sâu sắc là gì, thấy tiếc nuối ở đâu, cảm thấy ai giỏi nhất.

Kojima Shibu trả lời chân thành nhất.

“Tuy mỗi người đều rất khá, rất cố gắng nhưng tôi vẫn cho Giản Tĩnh là người giỏi nhất. Cô ấy biết tận dụng điểm mù tâm lý của người khác, không những giỏi suy luận mà kế hoạch cũng rất tốt, tôi thua tâm phục khẩu phục.”

Liễu Tú Trí thì hơi dối trá.

“Điều tôi tiếc nhất là chưa được phát huy hết khả năng, bỏ lỡ nhiều manh mối nên không tìm ra được hung thủ, để người hâm mộ phải thất vọng rồi. Lần sau nếu còn có thể tham gia vào những trò chơi như thế, chắc chắn tôi sẽ cố gắng hơn, cố gắng bình tĩnh và không dễ tin người nữa.”

Người hâm mộ của anh ta rất đông, nên mục bình luận có không ít những người đau lòng thay.

Hiroto Ishikawa thì hơi nghiêm túc:

“Tôi nghĩ tôi thua là vì đã quá sơ suất ngay từ đầu. Lúc đó hung thủ đã bắt đầu lên kế hoạch rồi mà chúng tôi vẫn chưa biết gì cả. Manh mối quan trọng ở trong cuốn sổ nhưng chúng tôi lại bị một vài câu chữ đánh lạc hướng nên đã tập trung truy tìm thân thế của cô ấy mà bỏ quên trọng điểm. Tôi không nên dễ tin người như vậy, thật sự xin lỗi.”

Kim Lan Nhi rất phóng khoáng.

“Trò chơi rất tuyệt, tôi đã chơi rất vui, tuy không đoán đúng hung thủ nhưng tôi cũng đã góp một vài dự cảm của mình rồi, nên rất hài lòng. Dù sao thì cô Giản cũng là dân bán chuyên, hy vọng tôi còn có thể tham gia những chương trình như vậy. Đúng rồi, lần sau tôi muốn làm hung thủ.”

Kumiko Terauchi thì ngẫm lại quá trình.

“Tôi lại nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày đó, chỉ có thể nói là cô Giản quá giỏi. Trong ba ngày hai đêm mà cô ấy không sơ sẩy chút nào, tôi đã tiếp xúc với cô ấy rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không hề phát hiện ra có gì kỳ lạ. Cô ấy xử lý từng chi tiết cực kỳ cẩn thận, không phải không tôi không tinh ý mà là cô ấy quá xuất sắc, nên cô ấy chiến thắng rất xứng đáng.”

Có rất nhiều bình luận nói rằng thái độ của Kumiko mới là tốt này, vừa khẳng định mình giỏi vừa không phủ nhận sự xuất sắc của người khác, người nào đó thua rồi còn nói là do mình không cẩn thận nên bị lừa, đang không phục thì có.

Người hâm mộ của Liễu Tú Trí suýt nữa đã gây chiến với họ rồi.

Park Min Chul khá bình tĩnh.

“Tôi bị phép thuật mê hoặc nên bị kẹt ở vòng chuyển sinh, thực tế là nguyên nhân giết người thật sự cũng đơn giản thôi, đó là vì lợi ích và dục vọng. Chuyện kể là giả, lòng người mới là thật.”

Chương Tuyết Nhi, Võ Liệt và Giang Bạch Diễm lại càng đơn giản hơn.

“Cô Giản rất giỏi.” “Mấy ngày nay rất tuyệt vời.” “Diễn xuất của Tiểu Bạch rất tốt.”

Nói tóm lại là đang tự bảo vệ mình.

Nga, Singapore, Ấn Độ, Thái Lan thân cô thế cô nên không dám đắc tội với ai, đáp án rất giống nhau.

Hoặc là “Mọi người đều rất giỏi, thể hiện được sự tài giỏi của mình", hoặc là: “Trò chơi rất ấn tượng, cảm ơn ban tổ chức đã cho tôi cơ hội tham gia.”

Sau khi tua nhanh rồi xem hết cuộc phỏng vấn thì đã đến giờ làm.

Quý Phong lại bắt đầu một ngày bán mạng cho đồng tiền.

Giữa trưa, anh ăn cơm trong nhà ăn, lấy điện thoại ra xem.

“Hả? Không có cập nhật gì cả?” Anh thấy kỳ lạ: “Tôi nhớ hôm nay có phần hỏi đáp năng lực mà, sao lại không có nhỉ?”

“Chắc là cắt bỏ rồi.” Anh Cao thuận miệng nói.

Quý Phong không biết nhiều về các phân đoạn của chương trình, nghĩ nghĩ một lát rồi cũng bỏ qua.

Buổi tối tám giờ, anh pha mì gói ăn để chuẩn bị vừa ăn vừa xem.

Nhưng vẫn không có cập nhật.

Quý Phong cảm thấy có gì đó không đúng.
 

Bình Luận (0)
Comment