Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 378

Chương 378

Thế giới số nhảy vọt đã xảy ra khủng hoảng.

Nói thật thì Giản Tĩnh cũng không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy. Buổi tối thứ sáu, sau khi cô phỏng vấn xong thì trở về phòng, trong đầu chỉ nghĩ đến việc phải trả đũa như thế nào.

Đúng vậy, phải trả đũa.

Dù cô đã thắng nhưng gian lận vẫn là gian lận, không thể để để họ được lợi được, không phải sao?

Cô còn có chuyện giấu Giang Bạch Diễm.

Trên tầng tám có một vài nơi được lắp camera canh đêm. Trước mười giờ, đèn đuốc trên con tàu vẫn sáng trưng, vậy lắp cái này làm gì, đương nhiên là để dùng sau mười giờ đêm, khi mà đèn đã tắt.

Ban tổ chức nói bọn họ cũng không biết, đó là lời nói thật, nhưng chỉ là sự công bằng trong bị động mà thôi.

[Tên nhiệm vụ: Trò chơi trinh thám sóng gió]

[Miêu tả nội dung: Người chơi tham gia chương trình thực tế quốc tế, đây nên là một trò chơi công bằng nhưng lại có người thao túng, muốn kiểm soát kết quả thắng bại. Mời ký chủ chiến thắng trò chơi.]

[Phần thưởng của nhiệm vụ: Mười điểm giá trị dũng khí]

Hừ, phần thưởng có đáng giá hay không thì khoan hãy bàn tới, một khi đã có nhiệm vụ thì Giản Tĩnh có thể dùng đạo cụ rồi.

Cô dùng máy nhìn xuyên thấu để kiểm tra camera, trước khi ra tay thì dùng kỹ năng ném kẹo cao su để làm mờ ống kính.

Trong buổi hỏi đáp năng lực ngày mai, phải cho đám người gian lận biết tay mới được.

Giản Tĩnh nghĩ vậy rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong hai ngày này, cô tỏ ra bình tĩnh tự nhiên nhưng thật ra lại rất cẩn thận, thần kinh vốn đang căng thẳng đã được thả lỏng nên ngủ hơi sâu.

Ý thức dường như đã chìm xuống đáy biển, rong chơi ở giữa thế giới xanh biếc.

Ngủ sâu mơ đẹp.

Trong lúc Giản Tĩnh nghĩ rằng mình đã có thể ngủ ngon thì giấc mơ lại thay đổi.

Một con cá mập xông vào, cô không biết về nó cả, không thể nhìn ra nó thuộc loại nào, nhưng từ vẻ bề ngoài thì khá giống với một loại từng rất phổ biến trong phim kinh dị - cá mập trắng.

Cái miệng đầy máu mở to, trong chớp mắt đã nuốt chửng cô vào bụng.

Giản Tĩnh: “?”

Ngay sau đó, cá mập trắng biến mất.

Ngay sau đó trong đầu cô hiện lên giao diện trong suốt với ánh sáng đỏ đang lập loè.

[Hệ thống: Phó bản đặc biệt đã mở]

[Hệ thống: Thông báo nhiệm vụ khẩn cấp]

[Miêu tả nội dung: Màn trình diễn tuyệt vời đã kết thúc, mối nguy mới cũng đã đến, nhưng trò chơi lần này không hề đơn giản như vậy… Là ai giở trò sau lưng, là ai đang chuẩn bị một thảm án đáng sợ, hãy cố gắng sống sót và điều tra chân tướng.]

[Phần thưởng của nhiệm vụ: Dựa vào kết quả]

Giản Tĩnh: ?

Giản Tĩnh: LOL

Cô bị doạ cho tỉnh luôn.

Giây đầu tiên, cô còn mong đây chỉ là ác mộng nhưng ngay sau đó cô đã thấy ghi chú về nhiệm vụ đã sáng lên.

Không phải nằm mơ.

Không phải là ảo giác.

Là nhiệm vụ khẩn cấp, không làm thì phải chết.

Cô ngã nhào từ trên giường xuống rồi nhảy dựng lên, mặc vội một bộ quần áo thật thoải mái, nhét đồ quan trọng vào ba lô rồi ném vào ô chứa đồ.

Cô cẩn thận mở cửa, hành lang rất yên tĩnh, mọi người ai cũng mệt nên chắc đã đi ngủ hết.

Điểm đến đầu tiên là đài điều khiển.

Có thuyền viên trực ban nhưng bây giờ đã có công nghệ cao nên thuyền viên không cần phải giữ tay lái mọi lúc mọi nơi, chỉ cần để ý máy móc là được.

Anh ta đang uống cà phê, đọc tạp chí, chỉ số trên đồng hồ đều bình thường, không có cảnh báo nào.

Giản Tĩnh nhìn qua cửa sổ, bầu trời ban đêm rất sáng, không có giọt mưa nào.

Cô lấy điện thoại ra kiểm tra dự báo thời tiết, trên đó nói trời quanh nhiều mây, sức gió cũng không lớn.

Thoạt nhìn thì con tàu du lịch này không có vấn đề gì. Mà tuyến đường này cũng đã quen thuộc, mỗi năm phải đi theo lộ trình Trung Nhật Hàn mấy lần.

Vậy thì nguy hiểm ở đâu ra?

Chiếc đồng hồ kỹ thuật cao màu đen đang hiển thị hai giờ bốn mươi lăm phút sáng.

Có tiếng hai người nói chuyện truyền tới từ phòng nghỉ bên cạnh phòng thuyền trưởng.

“Jenny, gần đây em cứ lạnh nhạt với anh, em đang nghĩ gì vậy?” Một người đàn ông hỏi: “Chúng ta đã đạt được thành công lớn, còn hơn ở châu Âu nữa, thị trường châu Á sẽ mở rộng chào đón chúng ta.”

Giản Tĩnh nhận ra anh ta là đạo diễn của chương trình, Mã Luân, người phụ nữ tên Jenny kia là bạn gái của anh ta, đồng thời cũng là tổng phụ trách của châu Á.

Jenny nói: “Nhưng đây không phải là kết quả mà em muốn.”

“Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.” Mã Luân nhún nhún vai, không để bụng: “Chúng ta chỉ thoả thuận với tập đoàn 3Q là sẽ trợ giúp Liễu Tú Trí chứ không nói sẽ giúp anh ta chiến thắng.

Jenny nói: “Người phụ nữ kia làm em thấy bất an.”

“Cô Giản à?” Mã Luân cười ha hả: “Cô ta chỉ là người phụ nữ hơi thông minh hơn người bình thường một chút thôi, vậy thì sao chứ? Dù cô ta có phát hiện ra giao dịch của chúng ta thì làm được gì đâu? Dù sao cũng thắng một trăm vạn đô rồi! Nếu chương trình bị nghi ngờ thì cô ta cũng chẳng được lợi gì.”

Jenny nhìn chằm chằm vào vách tường, dường như có thể thấy được Giản Tĩnh đang trốn ở bên ngoài.

Lại như không phải.

“Jenny à, thoải mái đi, tận hưởng sự thành công của chúng ta nào.” Mã Luân say khướt nói: “Còn nữa, em cũng đừng quá thân với đám người bên 3Q, tuy họ hào phóng nhưng…”

Đôi mắt đỏ bừng của anh ta bỗng trở nên tỉnh táo: “Nghe đồn bọn họ là người của giáo phái Hàng Linh, anh không thích mấy người giả thần giả quỷ.”

Jenny liếc anh ta: “Anh đâu có tin vào thần.”

“Anh chỉ tin tiền, đô la thôi.” Mã Luân đã say, nói to lên: “Anh đã từ bỏ thượng đế rồi, không, là ông ta bỏ rơi chúng ta trước, chúng ta thật đáng thương…”

Sắc mặt Jenny tối lại, cô ta không thèm để ý tới con ma men này nữa, xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ.

Mã Luân lảm nhảm mấy câu rồi ngủ mất.

Jenny đi trên hành lang trống trải, trong đêm khuya tĩnh lặng, có thể nghe tiếng bước chân của cô ta rất rõ.

Giản Tĩnh cẩn thận đi theo.

Nhưng Jenny không đi tới phòng thuyền trưởng mà đi lên lầu, đôi giày cao gót của cô ta đạp lên tấm thảm mà không để lại bất kỳ âm thanh nào.

Một tầng, rồi một tầng nữa.

Cô ta đi lên lầu chín.

Bước vào rạp chiếu phim.

Rồi bước vào mật thất của mụ phù thuỷ.

Da đầu Giản Tĩnh bắt đầu tê dại, da gà nổi lên, cô muốn đi tới ngăn cô tại lại nhưng lại sợ rút dây động rừng nên đành cố gắng kìm nén, ẩn nấp theo dõi.

May mắn là lúc trước giá trị danh vọng của cô đã tăng vọt, trước khi tham gia chương trình, cô đã tút được một thẻ giới hạn rất hữu ích.

[Tên: Thẻ trạng thái- ẩn nấp]

[Miêu tả nội dung: Sử dụng thẻ có thể làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, che giấu hơi thở của mình, giảm tỷ lệ bị người khác phát hiện. Thời gian giới hạn mỗi ngày là một giờ đồng hồ nhưng có thể kéo dài bằng điểm giá trị dũng khí.]

[Ghi chú: Tuy bị paparazzi theo dõi rất đáng thương nhưng không thể sử dụng trong lúc không làm nhiệm vụ.]

Xem ghi chú là biết là tấm thẻ này rút được khi đang trốn phóng viên mục giải trí… lúc ấy, danh sách khách mời của [Vua trinh thám] vừa mới được công bố, có rất nhiều phóng viên mục giải trí tới tới rình cô, phiền chết đi được.

Ai mà ngờ lúc đó không cần dùng, bây giờ nó lại phát huy tác dụng.

Giản Tĩnh rón ra rón rén quan sát nhất cử nhất động của Jenny.

Căn phòng của mụ phù thuỷ đã bị bọn họ lục lọi nên rất lộn xộn, hình nhân và bùa rơi đầy trên đất. Nhưng Jenny không quan tâm, chỉ khoanh chân ngồi xuống rồi lầy một tấm gỗ chạm khắc hình thù kỳ lạ từ trong lòng ngực ra rồi đặt lên bàn thờ Phật.

Cô ta lẩm bẩm gì đó, giống như đang niệm kinh vậy.

Một lát sau, Jenny lấy ra một con dao gọt hoa quả, vẽ hoạ tiết gì đó lên cánh tay của mình.

Giản Tĩnh đang bối rối nhưng rất nhanh đã nhận ra không có chuyện gì xảy ra cả.

Không có gió lạnh, không có tiếng quỷ khóc, chỉ có một người phụ nữ ngoại quốc có vấn đề về thần kinh đang tự làm hại mình.

Mình tìm sai người rồi sao? Nguy hiểm không có quan hệ gì tới cô ta à? Đổi người theo dõi thử xem?

Trong nhất thời, trong đầu Giản Tĩnh đã có vài suy nghĩ.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng sấm rền, căn phòng nghiêng qua, đồ vật lăn hết xuống đất, mặt sàn đang nhấp nhô lên xuống.

Một cơn sóng thật lớn.

Giản Tĩnh đỡ lấy vách tường, khó khăn lắm cô mới đứng vững được, đèn trên hành lang chớp tắt, rồi tắt vụt.

Cúp điện rồi.

Lối thoát hiểm phía dưới mở ra, tỏa ra ánh sáng màu xanh yếu ớt.

Cô lao về phía cửa sổ, một tia chớp mạnh mẽ xẹt qua trên bầu trời, giống y như một một lôi long đang giáng trần.

Sóng biển mãnh liệt, từng lớp đè lên nhau đánh tới.

Con tàu sang trọng đang đậu ở bờ biển, nó không thua kém bao nhiêu so với các tòa cao ốc nhưng vẫn rất nhỏ bé giữa đại dương vô tận, chỉ có thể chấp nhận bị xô đẩy bởi bọt sóng.

Quay trái quay phải, trời đất nghiêng ngả.

Giản Tĩnh không nhìn nữa, cô vội đi nhanh xuống lầu, tìm phòng của Giang Bạch Diễm rồi gõ cửa.

Giang Bạch Diễm dụi mắt mở cửa, nhìn thấy cô thì trợn tròn hai mắt: “Tĩnh Tĩnh? Đã hơn nửa đêm rồi… Chị vào đi.”

Cậu rất nhiệt tình.

“Sóng mạnh gió lớn, cậu đừng ngủ.” Giản Tĩnh lười để ý tới câu trêu chọc của cậu, nhỏ giọng nói: “Phải chú ý động tĩnh, thu gom đồ đi, lỡ có chuyện gì thì đi ra đuôi thuyền, ở đó có thuyền cứu hộ.”

Giang Bạch Diễm hít một ngụm khí lạnh: “Chỉ là gió to thôi mà, chắc không tới mức đó đâu.”

Giản Tĩnh: “Nhớ mang nước và đồ ăn.”

Cậu vội gật đầu, lại hỏi: “Có cần gọi những người khác luôn không?”

“Khoan hãy bứt dây động rừng.” Giản Tĩnh nói: “Nếu thấy tình hình không ổn thì gọi họ cũng không muộn.”

Ưu điểm của Giang Bạch Diễm là trong tình huống khẩn cấp, cậu không hỏi rõ đầu đuổi, cũng không khuyên cô đừng đi, cậu chấp nhận toàn bộ mọi chuyện: “Đã hiểu.”

Giản Tĩnh quyết định tới xem chỗ khác.

Ghi chú của nhiệm vụ đã nói tới thảm án gì đó, có thể thấy đó là do có bàn tay con người chứ không phải thiên tai. Nhưng cô vẫn không nghĩ ra được sẽ có chuyện gì.

Giết người liên hoàn à?

Không thể nào.

Loại chuyển này chỉ có trong mấy phim bom tấn của Mỹ thôi.

Cướp biển à?

Không thể nào. Ở Hoàng Hải thì làm gì có cướp biển, hoạ chăng thì là tàu tuần tra?

Hay là khủng bố.

Cũng không phải. Nhân viên trên con tàu du lịch này đến từ rất nhiều nước, Trung Nga Mỹ gì cũng có, có muốn xuống địa ngục cũng đâu cần gấp như vậy.

Giản Tĩnh vừa suy nghĩ vừa đi lượn qua các tầng lầu.

Trong lúc đang loại bỏ các khả năng thì nhân viên trên tàu đã lần lượt thức dậy để làm việc, kiểm soát lộ trình, kiểm tra máy móc và liên lạc với cục hàng hải.

Theo kế hoạch thì tối mai tàu mới cập bến Trung Quốc, điểm đến nhất tối nay là Hàn Quốc.

Giản Tĩnh lắng nghe cuộc gọi của thuyền trưởng.

Không có người nhấc máy.

Cô gõ cửa đi vào, hỏi thẳng: “Thuyền lắc lư mạnh quá, vì sao vậy?”

“Không biết nữa.” Thuyền trưởng bực bội cúp điện thoại, cố nở một nụ cười: “Cô gái này, phiền cô trở về khoang của mình, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này.”

Giản Tĩnh: “Tôi không ngủ được, có thể giúp gì được không?”

Hình như thuyền phó là người hâm mộ của cô, anh ta nói: “Tình huống bây giờ còn chưa được làm rõ, dự báo thời tiết không nói đêm nay có bão. Điều kỳ lạ là chúng tôi đã gọi cho cảnh sát biển nhưng không có người nghe máy.”

Giản Tĩnh nheo mắt.

Cô hỏi: “Có thể nhờ 3Q hỗ trợ không?”

Thuyền trưởng kìm nén cơn tức giận: “Để tôi thử xem.”

Ông ta bấm gọi bằng điện thoại vệ tinh.

Bên kia đã nghe máy nhưng lại nói: “Chủ tịch đã nghỉ ngơi rồi, có gì thì để mai nói.”

“Tình huống khẩn cấp.” Thuyền trưởng nói: “Xin hãy liên hệ…”

Còn chưa nói hết câu thì đối phương đã cúp máy.

Lại gọi một lần nữa nhưng bên kia báo bận.

Trong phòng thuyền trưởng chỉ có chút ánh sáng yếu ớt toả ra từ chiếc đèn khẩn cấp.

[Tút…]

Tiếng cảnh báo vang lên liên tục.

Trên màn hình nhảy ra dòng chữ cảnh báo bằng tiếng Anh: “Hệ thống động cơ đã bị lỗi, đang tìm hiểu nguyên nhân.”

Động cơ có vấn đề.

Ngay sau đó lại có cảnh báo mới.

Vỏ thuyền bị hư, nước tràn vào từ đáy thuyền.

“Là thứ gì đó?” Mặt thuyền trưởng đã tái xanh: “Có thấy được không?”

Nhân viên kỹ thuật thao tác một lúc rồi mở ra một tấm hình nhiệt mờ mờ, sau một hồi khó khăn phân tích thì mọi người đều cho rằng thứ này… giống một con mực.

Nó có rất nhiều xúc tu.

Thuyền trưởng lấy lại bình tĩnh: “Sửa khoang tàu trước đã.”

Hệ thống giám sát tự động đã gặp trục trặc.

Nhưng ác mộng vẫn chưa kết thúc.

Vài phút sau, các thiết bị đang hoạt động lần lượt tắt hết, chỉ có một một cái máy vẫn còn sáng đèn.

Giản Tĩnh không biết lý do, sau đó nghe thuyền phó nói: “Nguồn điện khẩn cấp cũng có vấn đề rồi, phiền phức thật rồi đây.”
 

Bình Luận (0)
Comment