Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 379

Chương 379

Sau chuyện này, người còn sống nhớ lại thảm kịch ấy, luôn không hẹn mà cùng hỏi: “Sao chuyện lại biến thành như thế?”

Rõ ràng ban đầu tàu biển chỉ gặp bão thôi.

Mặc dù cơn mưa đột nhiên tới, nhưng thời tiết trên biển thay đổi nhiều cũng không phải chuyện lạ, sau đó bị cúp điện là hiện tượng bình thường. Về phần khoang tua – bin, không phải là chưa từng xảy ra vấn đề. Còn con mực gì đó, từng có nhiều bài báo viết ca nô gặp được sinh vật biển.

Người lúng túng duy nhất là thuyền trưởng. Ông ấy là thuyền trưởng tạm thời, con tàu Thế Giới Nhảy Vọt thuộc về tập đoàn 3Q, không thường nhận nhiệm vụ thuyền trưởng, đều mời người lành nghề lái tàu trước khi ra khơi.

Trước kia thuyền trưởng từng làm hàng hải ở Đông Nam Á, không quen khu vực biển Hoàng Hải, nhưng cũng không lạ. Qua một hồi nóng nảy, ông ấy bình tĩnh trở lại, xử lý vấn đề dựa theo kinh nghiệm trước kia.

Mặc dù những nhân viên khác đều mắng xui xẻo nhưng hành động cũng không hề hốt hoảng. Bọn họ đều được huấn luyện cả, cũng không phải lần đầu tiên ra khơi, trong lòng hiểu rõ.

Giản Tĩnh nhìn thấy hết tất cả mọi thứ, nhân tiện lấy lí do thông báo cho hành khách, đi kiểm tra tình hình khu phòng khách.

Hành khách đều bị đánh thức, rối rít mở cửa ra hỏi.

“Có chuyện gì thế?”

“Gió nổi lên sao? Sóng lớn quá.”

“Có thuốc say sóng không? Tôi muốn ói quá.”

“Trời ơi, có chuyện gì thế? Sao thuyền trưởng hoảng hốt thế?”

Giản Tĩnh truyền thánh chỉ giả: “Trong phòng có áo phao, mặc vào hết đi, đến đại sảnh tập hợp.’

“Cái gì? Thuyền sắp chìm sao?” Có người thét chói tai.

“Bình tĩnh đi, chỉ đề phòng chuyện không may thôi.” Giản Tĩnh nói: “Không phải là ở một mình trong phòng còn đáng sợ hơn sao?”

“Nói đúng lắm, tập trung trước đi.” Thuyền rung lắc dữ dội, nhưng con người dựa vào khoa học kỹ thuật, đã mấy lần chinh phục thiên nhiên. Hầu hết mọi người đều bình tĩnh, về phòng thu dọn đồ đạc.

Muốn lên tàu, tất cả mọi người đều phải học một khóa kĩ năng thoát hiểm, học cách mặc đồ cứu sinh trong khoang thuyền. Vì vậy, mặc dù hoảng sợ, cũng không có ai luống cuống tay chân, đều mặc được áo phao.

Lúc này, Giản Tĩnh phát hiện có vấn đề.

“Các anh có nhìn thấy Jenny không?” Cô tiện tay túm lấy một nhiếp ảnh ra nhìn quen mặt.

Đây chính là anh trai đã chụp ảnh cô, anh ta sửng sốt, lắc đầu: “Không thấy. Này, các cậu có thấy Mã Luân và Jenny đâu không?”

“Mã Luân say rồi.” Có người lôi tổng đạo diễn say lướt khướt từ phòng nghỉ ra ngoài: “Tôi không thấy Jenny.”

Không phải là cô ta còn đang ở tầng chín đó chứ?

Giản Tĩnh hơi do dự, nhưng vẫn quyết định lên tầng lần nữa.

Thuyền rung rắc qua lại, cảm giác đã nghiêng nhiều hơn trước kia, may là đã cố định toàn bộ hàng cỡ lớn trên tàu, nên mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Giản Tĩnh lấy tốc độ nhanh nhất quay lại phòng bar.

Khoảnh khắc đặt chân lên sàn nhà, cô hơi rùng mình.

Cảm giác run rẩy do lạnh lẽo cực độ dâng lên đỉnh đầu, chạy dọc xuống theo xương sống, tóc gáy đều dựng ngược lên, da đầu tê dại cả đi.

Giản Tĩnh chậm rãi cúi đầu xuống, nhấc chân lên.

Đế giày nhấc lên có những sợi trong suốt như tơ kéo theo.

Thảm trải trên sàn hành lang như thạch rau câu mọc lông, bên ngoài phủ một lớp tơ lấnh lánh, mùi vị xa lạ mà quen thuộc bay tới.

Giản Tĩnh ngừng thở, nhẹ nhàng nhảy lên lan can cầu thang, dùng thiết bị nhìn đêm quan sát xung quanh.

Bức tranh trang trí ở xa xa có thứ gì đó.

Cô điều chỉnh tiêu cự lens của kính nhìn đêm, phóng lớn lên nhìn.

Một đoạn xúc tua của mực ống (cũng có thể là mực nang), là loại có giác hút tiết ra chất hờn, đang bám lấy góc tường di chuyển ra ngoài, động tác di chuyển như sâu đo, xúc tua co duỗi, trông to khỏe mà linh hoạt.

Giản Tĩnh: “Mẹ nó!”

Đầu xúc tua lập tức duỗi thẳng, như đã đánh hơi thấy mùi của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Nửa giây sau, hai bên đều hành động.

Giản Tĩnh nhấc chân chạy. Xúc tua trượt trên sàn nhà, như một con rắn trơn bóng, chỉ trong chớp mắt đã đến cửa cầu thang, phần đầu xúc tua hơi cuốn lên, phóng về phía eo cô.

Cô bám lấy lan can, nhảy lên không, đồng thời móc súng trong thẻ trữ vật ra, nhắm thẳng vào cái xúc tua đó.

Bị đau, xúc tua hơi co lại.

Sắc mặt Giản Tĩnh thay đổi.

Đạn chỉ có thể khiến nó chảy ra chút máu, phải chơi thế nào đây? Vẫn là chạy thì hơn.

Dựa vào cơ thể nhanh nhẹn, cô trực tiếp chui qua khe hở giữa lan can, nhảy xuồng hai tầng, trốn vào khu vực tầng bảy.

Chơi trò chơi mấy ngày, cô đã rất quen thuộc nơi này. Cô chạy thẳng tới phòng bếp tự phục vụ.

Ở đó có một vài con dao khá sắc bén.

Giản Tĩnh tiện tay chọn một con, híp mắt nhìn về phía xúc tua đuổi theo phía sau. Nó to lớn hơn cô tưởng tưởng nhiều, đuổi theo cô từ tầng chín xuống đây, chiều dài vô hạn, lại không thấy cơ thể ở đâu.

Cô chậm rãi lùi về phía sau, nấp sau cái bàn inox, định lấy đó làm lá chắn.

Xúc tua co đàu mút, di chuyển một hồi, đột nhiên rời đi.

Giản Tĩnh đang muốn ném dao cắt bít tết ra, lại thấy nó rẽ qua, cũng không công kích mình, mà bị thu hút bởi cá ngừ cali được nuôi trong bể.

Cũng không biết giác hút làm thế nào, con cá ngừ cali to gần nửa mét gần như biến thành da cá chỉ trong phút chốc, không còn chút máu thịt nào.

Xúc tua thỏa mãn vẫy đầu mút, nháy mắt phân ly làm hai, như nhánh cây chia đôi vậy, phóng về phía Giản Tĩnh.

Điều khiến người ta rợn người hơn là nhánh xúc tua vừa phân ly ra vô cùng linh hoạt, y như con rắn hai đầu trong phim kinh dị, dùng thế gọng kìm đánh bọc hai bên trái phải, trực tiếp lấp đường lui hai bên.

Giản Tĩnh nhảy lên né tránh, đạp lên bàn ăn, cánh tay mạnh mẽ đạp xuống.

Keng.

Lưỡi dao có thể chặt đứt xương bò cắm vào xúc tua, lại cảm giác như cắm vào vật cứng.

Động vật thân mềm lại có xương sao?

Thật mẹ nó không tin nổi!

Giản Tĩnh buông tay lui ra, tam quan lần nữa được đổi mới.

Vốn tưởng rằng là mực khổng lồ trong phim tận thế, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không thể xem là mực khổng lồ được, là dị hình của xúc tua mới đúng.

Phiền phức lớn rồi.

Cô nghĩ, vội vàng gọi hệ thống: Hệ thống rút thẻ đi, thẻ đặc biệt ấy.

Lúc này thẻ phổ thông không có chút tác dụng nào, vẫn phải dùng loại VIP.

[Hệ thống: Đang rút thẻ đặc biệt]

[Tên: Thẻ đặc biệt – quân đao bách biến (vũ khí lạnh)]

[Mô tả: Quân đao biến đổi ra hàng hoạt vũ khí, có chức năng chống bẩn, chống gỉ, chống gãy, do nguyên liệu đặc biệt chế tạo ra, vô cùng sắc bén, có thể cắt kim cương, có các hình thái như chỗ khui nắp, bấm móng tay, tua vít, nhíp, kéo, lưỡi cưa, lúc không dùng biến thành hình kẹp tóc màu đen, có thể trừ giá trị cống hiến đặc biệt để tăng thêm hình thái.]

[Chú thích: Sau khi ràng buộc với kí chủ, người khác không thể sử dụng nữa.]

Lưỡi đao mặc định rất ngắn, không đủ để chém quái vật. Bất đắc dĩ, Giản Tĩnh không thể làm gì khác hơn ngoài tiêu phí 5 điểm cống hiến đặc biệt để tăng chiều dài lưỡi đao.

Vô cùng hợp tay.

Giản Tĩnh ngẩng đầu nhìn xúc tua đang rục rịch kia, quyết định xử nó bằng con thanh đao mới này.

Dường như xúc tua cũng cảm nhận được sát ý của cô, đầu mút vốn đang xông về phía tủ lạnh dừng lại, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cô.

“Tới đây.” Cô khiêu khích.

Hai cái đầu mút ngẩng lên như đầu rắn, chạy trốn thật nhanh.

Giản Tĩnh muốn đánh nhanh thắng nhanh, mở trạng thái mèo trắng ra, bay lên không trung tránh trái tránh phải, đồng thơ quơ đao. Sức đao không nặng cũng không nhẹ, vừa kéo vạch ra đường sáng trắng theo động tác của cô.

Lưỡi đao sáng loáng xẹt qua xúc tua tàn bạo.

Làn da dính đầy chất nhờn văng lên tung tóe, máu thịt tách rời. Xúc tua vừa phân ly ra sau khi ăn cá ngừ cali cứ như vậy rơi trên đất.

Xúc tua đứt giãy giụa tại chỗ, từng tầng máu thịt đỏ trắng tách ra, có một thứ gì đó nhỏ hơn chui ra.

Giản Tĩnh nhìn chằm chằm vào nó, cảm thấy hơi quen mắt.

Nhưng xúc tua lớn không cho cô cơ hội nhặt lên xem kỹ, bắt đầu từ phần trên cơ thể, thân hình đột nhiên phóng đại, như vừa có chất dinh dưỡng gì đó được vận chuyển tới, lập tức từ thùng nước lớn biến thành chậu nước lớn.

Nó vung vẫy cơ thể, dao dĩa, bàn ghế trong bếp bị lật đổ, đồng loạt phóng về phía cô.

Giản Tĩnh là người thường, không chịu nổi va đập như vậy, vội vàng thoát thân.

Sau lưng cô truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ.

“Chạy mau.” Cô không quay đầu lại, nhắc nhở kẻ xui xẻo mới tiến vào.

Cũng không có tiếng thét chói tai như dự đoán, đối phương đáp lại cô bằng một tiếng súng.

Đạn làm nổ vật cản âm, phát ra âm thanh sắc nhọn.

Lúc này linh giác phát huy tác dụng lớn, đầu cô còn chưa kịp phân tích phương hướng và tốc độ, cơ thể đã có phản ứng, lăn một vòng tại chỗ, tránh được viên đạn bắn lén.

Cô nghiêng đầu nhìn lại, đúng như dự đoán, là Jenny.

“Tôi biết cô sẽ làm hỏng chuyện mà.” Khuôn mặt cô ta vặn vẹo, cô ta bóp cò không nể nang gì.

Đạn càn quét liên tục, thậm chí có mấy viên đạp vào vách tường rồi bắn ngược ra, suýt chút nữa bắn vào bắp chân Giản Tĩnh. Cô tức giận mà cười: “Cô điên rồi sao?”

Jenny không trả lời, bắn một hơi hết một băng đạn.

Giản Tĩnh chỉ chờ cơ hội ấy, lập tức nhảy đến trước mặt cô ta, túm tay cô ta lộn ra ngoài, đồng thời chân và eo dùng sức, lật đổ trọng tâm của cô ta, ấn cô ta trên đất.

Jenny dùng súng rất giỏi nhưng bản lĩnh lại bình thường, căn bản không chịu nổi sự đè ép của thẻ cận chiến cao cấp, trực tiếp bị Giản Tĩnh chế ngự trên đất.

Cô ta lại rất độc ác, há miệng cắn lấy ngón tay Giản Tĩnh, cắn thật mạnh.

Mười ngón tay liền tâm, Giản Tĩnh chưa từng chịu đau như vậy, không nhịn được giãy tay ra.

Jenny lập tức thoát thân. Lần này, cô ta không công kích Giản Tĩnh nữa, mà đánh về phía xúc tua.

“Này!” Mặt Giản Tĩnh biến sắc, đưa tay túm cô ta lại.

Nhưng Jenny cứ như uống thuốc hưng phấn, tốc độ đã vượt qua quán quân thế vận hội. Chỉ trong chớp mắt, cô ta đã xuất hiện bên dưới xúc tua.

Jenny dang hai tay ra, cuồng nhiệt hô to: “Dọn sạch tội ác nhân gian…”

Cô ta còn chưa kịp nói xong tuyên ngôn, xúc tua đã chờ không kịp mà đâm thủng cơ thể cô ta. Miệng hút rậm rạp chằng chịt giống như ống hút có mã lực lớn, hút hết máu thịt vào bụng.

Jenny từ một người phụ nữ cao lớn khỏe mạnh, biến thành một người gầy như que củi, rồi lại biến thành một cái xác khô.

Cả quá trình chưa đến năm giây. Chết nhanh như vậy, Giản Tĩnh hoàn toàn sợ hãi.

Cô biết không ổn, quay đầu chạy.

Nhờ Jenny, chỉ trong chớp mắt, xúc tua đã lớn lên nữa.

Cơ thể nhỏ của nó lớn đến mức mười mấy người ôm mới hết, gần như lập tức lấp kín hành lang. Đáng sợ hơn là, trí tuệ của nó cũng theo đó mà tăng trưởng. Biết cơ thể không thể nào chui lọt, nó lập tức phân ly làm ba, từ các hướng khác nhau, đuổi theo Giản Tĩnh đang chạy trốn.

Mọi người đều ở dưới lầu, Giản Tĩnh không dám dẫn xúc tua xuống, mà chạy lên lầu.

Xúc tua không ngừng theo sát.

Cô hết sức tỉnh táo, dùng trạng thái mèo trắng, mượn lực lan can nhảy lên tầng chín. Không gian giữa lan can hẹp hơn hành lang nhiều, xúc tua không thể không lần nữa phân ly làm hai để giảm tiết diện cơ thể.

Nhân lúc xúc tua phân ly để đuổi theo, Giản Tĩnh bám lấy lan can, giống như điều mà con mèo nào cũng biết làm, điều chỉnh phương hướng giữa không trung, xoay người nhảy xuống.

Thanh đao bổ xuống xúc tua gần nhất không hề lưu tình.

Một cái đứt.

Cô đạp trên lan can tầng tám, lần nữa xoay người, lặp lại động tác cũ, vẫn nhảy xuống, lần nữa chém đứt một xúc tua.

Sự chênh lệch lực lượng giảm bớt một chút.

Nhưng đúng lúc này, Giản Tĩnh nghe được tiếng nhân viên làm việc trên tàu.

“Mọi người đừng hoảng sợ, thuyền cấp cứu ở ngay đuôi thuyền tầng bảy.”

Sát theo đó còn có tiếng an ủi cố tỏ ra bình tĩnh của hành khách: “Đừng căng thẳng quá, cô gái, chúng ta chỉ đề phòng bất trắc thôi, không nhất định phải bỏ thuyền.”

Đúng vậy, mọi người còn giữ tỉnh táo, còn có lí trí để suy nghĩ, còn có thể ca ngợi vẻ đẹp của nhân tính.

Nhưng, đây là một giây sau cùng rồi.

Đầu tiên là ngây ngẩn.

Sau khoảng 0,3 giây, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Người nhìn thấy sớm nhất đã ngốc rồi, người phía không không nhìn thấy lại đang thúc giục: “Sao không đi nữa…”

Tiếng nói biến mất.

Dường như xúc tua cũng không ngờ sẽ có nhiều “thức ăn” như vậy.

Nói là kẻ địch cũng được.

Nó không thể nào phán đoán được sức chiến đấu của bọn họ, thậm chí hơi co lại. Nhưng nó không chạy trốn trước, lúc nó còn đang đánh giá kẻ địch, con người lại lui trước.

Muốn trách thì phải trách phim kinh dị.

Ít nhiều gì thì mọi người cũng biết đến quái vật xúc tu, biết mực dị hình, hoàn toàn không cần đoán cũng biết vật này cực kỳ nguy hiểm.

“A a!” Lý trí biến mất, bản năng lên ngôi.

Trí khôn khắc sâu trong gene của con người nói: Có nguy hiểm, chạy mau!

Lực lượng phân tán, kẻ địch biến thành thức ăn.

Xúc tua hoàn toàn hưng phấn.
 

Bình Luận (0)
Comment