Khi nguy hiểm sắp ập đến, mỗi người đều có những lựa chọn khác nhau.
Đạo diễn thường ngày vốn kiêu ngạo, mũi hếch lên trời giờ phút này hét to một tiếng, sau đó quay đầu chạy trốn. Người thực tập sinh bình thường ít nói là thế, giờ đây đã không còn vâng vâng dạ dạ, đâm đầu chạy lung tung hết cả, thậm chí còn va mạnh vào cấp trên của chính mình.
Anh trai quay phim thân thể cường tráng, từ bé đã xem phim siêu anh hùng mà lớn lên, sau giây phút sợ hãi, anh ta nhịn không được mà dâng trào dũng khí siêu anh hùng, chạy tới cầm lấy chiếc ghế nhựa và đập thẳng vào người con quái vật.
Các xúc tu né tránh một cách linh hoạt, cũng không tấn công lại anh ta, mà ngược lại, nó đuổi theo những người đang chạy trốn.
Bọn họ càng chạy thì nó càng hưng phấn. Đột nhiên xúc tu lao xuống, cuốn lấy đạo diễn cho vào trong miệng, những cái giác hút hút lấy hút để, không quá vài giây sau, đạo diễn đã trở biến thành một cái xác khô quắt, giống hệt như Jenny vậy.
Rất nhiều người đã từng nhìn thấy xác khô, thế nhưng họ chưa từng chứng kiến cảnh người quen xung quanh mình biến thành da bọc xương chỉ trong nháy mắt.
“A a!” Lý trí duy nhất còn sót lại cũng bắt đầu tiêu tan.
Giản Tĩnh xoay cổ tay, bình thường cô hay tập bắn súng - đương nhiên đây là điều hữu ích nhất trong xã hội hiện đại - vũ khí lạnh rất ít khi sử dụng, cô cũng không biết chính xác phải dùng lực như thế nào. Thế nhưng trong tình huống hiện tại, vũ khí nóng không thể sử dụng bừa bãi được, trên thuyền vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, nếu dùng đạn bác súng ống thì đến khi con quái vật chết, bọn họ cũng đã chìm xuống đáy biển. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
“Tránh ra!” Cô hét lên cảnh báo, sau đó chạy vài bước lấy đà rồi nhảy lên.
Xúc tu khổng lồ đương nhiên là đáng sợ, thế nhưng kích thước của chúng vừa là ưu điểm, cũng vừa là khuyết điểm.
Nó không thể né tránh hoàn toàn.
Giản Tĩnh cũng không đuổi theo cái đuôi đằng trước, chọn một vị trí tốt rồi chọc thẳng con dao xuống.
Máu tươi phun tung tóe, vũ khí made in hệ thống có lực sát thương rất cao, vô cùng sắc bén, chặt đứt cái xúc tu một cách dứt khoát tựa như người ta băm con mực vậy.
Tuy nhiên, Giản Tĩnh nhớ lại xúc cảm khi chạm dao lần đầu tiên, so sánh với lúc vừa nãy có sự khác biệt, giống như cắt thịt và cắt đậu phụ vậy.
Nó đang trở nên mạnh mẽ hơn.
“Đừng để cho nó ăn thêm bất kỳ người nào nữa.” Giản Tĩnh nói với mấy người không chạy trốn: “Chặt nó đi.”
Andre, Lông Gấu… À không, là vận động viên bắn súng người nước Nga, thường ngày thích chơi gấu, anh ta là một chàng trai Nga cao lớn điển hình.
Khi rút lui, anh ta cũng không quên mang theo bộ cung tên của mình. (Tại sao anh ta lại mang theo thứ này đến chương trình truyền hình thực tế ư? Là để phòng trường hợp đến lượt anh ta là hung thủ đó.)
Anh ta quấn giẻ lau lên trên đầu mũi tên, lấy nửa bình rượu mạnh từ trong ba lô ra, đổ lên và châm lửa.
Kéo cung bắn tên.
“Viu” một tiếng, ngọn lửa rơi xuống trên người con quái vật.
Da thịt nó bong ra từng mảng, giống như một loại nghi thức lột xác kỳ lạ nào đó, thứ ở bên trong xúc tu tựa như một con rắn sợ hãi, nó phóng ra ngoài và biến mất chỉ trong nháy mắt.
“Nó sợ lửa!” Andre lớn tiếng kết luận: “Mau dẫn nó tới chỗ thùng dầu đi!”
“Thế còn thuyền thì phải làm sao”
Võ Liệt thân là một diễn viên võ thuật, tuy rằng thực lực chiến đấu của anh ta không hẳn là xuất chúng, thế nhưng sự hiệp nghĩa lại được thầy giáo tận tình chỉ bảo, cho dù có như thế nào anh ta cũng không chạy trốn một mình.
Giản Tĩnh hạ quyết tâm: “Chúng ta sẽ dùng dầu để giết chết nó, còn những người khác thì lên thuyền cứu nạn trước đi. Số lượng có đủ không?”
“Không đủ đâu.” Kim Lan Nhi không biết từ nơi nào chạy ra, thét chói tai: “Tôi nghe thấy bọn họ nói rằng mặc dù thuyền cứu nạn có rất nhiều nhưng cũng không thể sử dụng được!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều biến sắc: “Vậy chúng ta phải mau chạy đi thôi.”
“Con quái vật này có đặc tính của loài mực, có thể hoạt động ở dưới nước, một khi chúng ta bỏ thuyền chạy trốn, chắc chắn chúng ta sẽ không thoát khỏi cái chết đâu.” Giản Tĩnh suy nghĩ thông suốt: “Chúng ta nhất định phải giết chết nó rồi mới được chạy, có ai tình nguyện ở lại không?”
Giang Bạch Diễm không chút do dự: “Tôi sẽ ở lại.”
“Không được.” Giản Tĩnh lập tức đáp lại: “Mọi người không thể tất cả đều ở lại đây được, ngộ nhỡ chúng ta không thành công, phải nhảy xuống biển, nhất định phải có một chiếc thuyền cứu nạn sẵn sàng chạy tới cứu người.”
Lời này của cô khiến cho sắc mặt mọi người lại trở nên tái mét.
Kojima Shibu hỏi: “Ý cô là bọn họ có thể sẽ không cho chúng ta lên thuyền ư?”
“Cuộc điện thoại cầu cứu trước đó không có ai nhấc máy cả.” Jenny giống như một tên ngốc hy sinh, tổ chương trình chắc chắn có vấn đề, so sánh mà nói, khách mời xui xẻo có lẽ còn đáng tin hơn. “Thuyền cứu nạn cũng có thể xảy ra vấn đề, không thể không suy nghĩ nhiều.”
Giản Tĩnh nhìn về phía mấy gương mặt quen thuộc, nói: “Tiểu Bạch, cậu đi cùng Kojima và Kim Lan Nhi đi đi, nghĩ cách lấy một chiếc thuyền cứu nạn cho chúng ta.”
Giang Bạch Diễm nhìn mấy người này một chút, sau đó hiểu rõ.
Cậu ấy được xem là người một nhà, cho dù có rơi vào hoàn cảnh khó khăn thế nào thì cũng sẽ chiến đấu vì cô. Mà Kim Lan Nhi và Kojima xuất thân hào môn*, bối cảnh thâm hậu, hung thủ phía sau màn đương nhiên là sẽ có chút kiêng kỵ.
*Hào môn: những gia đình giàu sang, có địa vị trong xã hội, thậm chí thuộc dòng dõi quý tộc.
“Được.” Giang Bạch Diễm lập tức đồng ý.
“Tôi không muốn ở lại đây.” Sắc mặt Liễu Tú Tri trắng bệch: “Tôi cũng muốn đi.”
“Không ai ngăn cản anh.” Giản Tĩnh nhìn về phía Kumiko Terauchi, Valerie và Chương Tuyết Nhi: “Nhưng phải ưu tiên phụ nữ trước.”
Valerie và Kim Lan Nhi quay sang nhìn nhau, cũng không từ chối. Cô ấy còn hai con nhỏ ở nhà, lại ly hôn với chồng từ lâu, cho nên cũng không dám ở lại.
Chương Tuyết Nhi cũng xấu hổ nói: “Bây giờ tay chân tôi như nhũn ra, có lẽ là không giúp được gì.”
“Cô bảo vệ tốt bản thân chính là đã giúp đỡ mọi người rồi.”
Trên gương mặt cô ấy tràn đầy vẻ biết ơn.
Đúng lúc này, Kumiko Terauchi lên tiếng: “Tôi đã từng học qua Karate, nói không chừng có thể giúp một tay.”
“Được.” Giản Tĩnh thúc giục những người khác: “Mọi người mau chóng quyết định đi, nếu muốn đi thì phải lập tức đi luôn, nếu không thì không còn cơ hội nữa đâu.”
Cuối cùng, Lee Conner, Hiroto Ishikawa và Lynnell đều muốn rời đi, còn Park Min Chul và Lachish đồng ý ở lại giúp đỡ.
Thuyền cứu nạn ở tầng bảy chỗ đuôi tàu, trong lúc rối loạn, đa số mọi người đều chạy về hướng bên đó, chắc hẳn xúc tu đang ăn tiệc buffet ở đó.
Giản Tĩnh bảo những người khác đi tới tầng tám, rồi từ đó di chuyển xuống dưới.
“Bản thể của con quái vật chắc hẳn là ở trên tầng chín.” Cô giải thích tình hình với mọi người: “Nó có thể phát triển thông qua việc ăn uống, cả về kích thước và trí thông minh, vì vậy chúng ta cần phải đánh nhanh thắng nhanh.”
Park Min Chul hỏi: “Rốt cuộc thứ này từ đâu tới vậy?”
“Tôi cũng không rõ nữa.” Giản Tĩnh nói dối: “Cứ giết chết nó rồi tính sau.”
“Thật sự phải dùng đến dầu sao?” Võ Liệt lo lắng: “Nếu như cho nổ thì chắc chắn tàu sẽ bị lật. Vậy thì những người không lên được thuyền cứu nạn phải làm sao?”
Đây cũng là vấn đề mà Giản Tĩnh đang lo lắng: “Trước tiên chúng ta cứ thử xem có thể xử lý được bản thể của nó hay không, còn nếu không thì đành phải cho nổ thôi.”
Lênh đênh trên biển thì đúng là khổ thật đấy, nhưng còn hơn là bị quái vật hút khô máu, cái trước ít ra thì người vẫn còn sống sót.
Thế nhưng đúng lúc này, trọng tâm cơ thể bị lệch đi, tất cả mọi người không kiểm soát được mà cùng ngã về một phía.
“Tàu sắp lật rồi ư?” Sắc mặt Lachish trắng bệch.
“Trọng tâm bị lệch rồi.” Park Min Chul tựa lưng vào tường: “Có phải là quái vật đang ở bên kia không?”
Giản Tĩnh cũng lo là như vậy, nhanh chóng chạy lên tầng chín, thế nhưng lại không thể đi lên được.
Chỉ trong vòng vài phút đồng hồ, các xúc tu đã phát triển đến mức không thể tưởng tượng nổi, nó chặn hầu hết các lối đi trên tầng chín, chất nhầy dính đầy lên vách tường, khó mà đi lên được.
Rơi vào đường cùng, Giản Tĩnh đành phải bỏ ra năm điểm giá trị cống hiến đặc biệt để mở khóa hình dạng của một chiếc rìu.
Khoảnh khắc chiếc rìu hạ xuống, lớp vỏ bên ngoài của nó quả nhiên là trở nên cứng hơn, phải dùng hết sức lực mới có thể cắt được lớp vỏ này. Khi lưỡi rìu tiếp xúc với xúc tu, cũng cảm nhận được lực cản từ những chất lỏng nhầy nhụa.
“Thật không thể tin được.” Những người khác cũng vội vàng chạy lên theo, nhìn thấy hành lang tựa như đầm rồng hang hổ*, không khỏi sửng sốt: “Đây rốt cuộc là cái quái gì thế?”
* Đầm rồng hang hổ: ý chỉ nơi nguy hiểm.
Giản Tĩnh: “Đừng quan tâm, cứ đốt nó đi.”
Mấy người luống cuống tay chân phối hợp, dùng bàn ghế gỗ làm chất đốt, rượu trắng rượu đỏ đắt tiền làm chất dẫn, cũng không cần phải có tài bắn cung chuyên nghiệp, cứ thế dí lửa sát vào mà đốt.
Hao phí hết sức lực, cuối cùng cũng có thể làm cho một đoạn xúc tu rơi rớt tan tác.
“May mà con quái vật này tuy lớn nhưng cũng không khó đối phó cho lắm.” Lachish thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, trước mắt thì bộ phận nguy hiểm nhất dường như là phần đuôi (hoặc đó cũng có thể là đầu). Những bộ phận khác trên cơ thể con quái vật mặc dù to lớn cồng kềnh, thế nhưng chúng không thể đánh trả lại, nếu dùng công cụ thì cũng không khó để giải quyết.
Thế nhưng Kumiko Terauchi đột nhiên lùi về sau vài bước, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Không đúng, mọi người nhìn kìa!”
Chỉ thấy ở miệng vết thương, máu thịt hai bên không ngừng nhúc nhích, từng tầng từng lớp thịt ép chặt lại với nhau, cho tới khi hóa thành một mũi nhọn quen thuộc.
Phần thịt hai bên vết thương biến thành hai phần đuôi, các giác hút lần lượt bật lên xung quanh, tựa như người nổi da gà vậy.
Andre chửi tục một tiếng, sau đó hét lên: “Chạy mau!”
Những người khác nhanh chóng lui ra ngoài, duy chỉ có Giản Tĩnh cúi xuống nhặt khúc gỗ dưới đất lên. Ngọn lửa đã bị bị dập tắt bởi máu, chỉ còn lại vài mảng thịt bị đốt cháy khét lẹt.
Cô bật chiếc bật lửa trên tay.
‘Tên: Thẻ đặc biệt - Bật lửa đỏ trắng’
‘Nội dung miêu tả: Đạo cụ hệ đỏ trắng, rất khó hư hại, cho dù trong môi trường khắc nghiệt nào cũng có thể bật lửa, phù hợp cho nhiều tình huống cực đoan, ngọn lửa đã tạo ra không dễ bị dập tắt. Nó có thể được điều khiển hai nút đỏ và trắng: nút màu đỏ là để bật lửa, còn nút màu trắng để dập lửa. Khoảng cách hiệu quả: trong phạm vi đường kính 100 mét, cần tiêu hao 5 điểm giá trị cống hiến đặc biệt.’
‘Ghi chú: Lửa có thể cứu người và cũng có thể giết người, xin chớ làm điều ác.’
Khúc gỗ nhanh chóng bắt lửa, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên.
Các xúc tu sợ hãi rụt về phía sau, Giản Tĩnh lại tiến lên trước một bước, không chút do dự bật trạng thái của Tiểu Bạch Miêu, bật nhảy lên thật cao dựa vào sức bật mạnh mẽ của động vật họ mèo.
Xúc tu lập tức chuyển động cơ thể, bắt chước động tác của loài rắn, có ý định siết chặt cô lại.
Giản Tĩnh động tay cắt bổ xuống một dao, đồng thời mở thẻ ngắm chuẩn, tay trái không thuận cũng ném ngọn đuốc ra một cách chính xác.
Ngọn lửa thiêu đốt vết thương.
Các xúc tu vặn vẹo, muốn ép máu trong cơ thể chảy ra để dập lửa. Thế nhưng thẻ đặc biệt của của hệ thống vốn đã không theo quy luật tự nhiên, cho dù chất nhầy có bao trùm tầng tầng lớp lớp thì ngọn lửa vẫn cứ lì lợm thiêu đốt.
Miệng vết thương một lần nữa lại nứt toạc ra.
Lúc này, tốc độ tái sinh của nó không còn nhanh như trước nữa.
Giản Tĩnh thở phào một hơi, nhưng cô vẫn không lạc quan: “Trước mắt xem ra bản thể của con quái vật chính là thứ mà Jenny cất giữ, nó vẫn đang ở trên tầng chín. Thế nhưng việc đột phá từng này chướng ngại để xử lý bản thể của nó chắc chắn không hề dễ dàng.”
Dù sao cô cũng là con người, kiểu gì cũng sẽ phải mệt mỏi, còn quái vật thì khác, nó có thể hồi phục bằng cách ăn tươi nuốt sống các sinh vật khác.
Cho dù có ăn hết người ở đây, thì ở dưới biển vẫn còn các loài động vật khác.
Đành phải cho nổ vậy.
Cô xoay người đi xuống dưới tầng, nghiên cứu thảo luận biện pháp cùng với những người khác: “Chúng ta làm thế nào để có thể dụ nó tới chỗ thùng dầu?”
“Dùng đồ ăn để nhử nó có được không?” Kumiko Terauchi lên tiếng hỏi.
Giản Tĩnh: “Cũng được, nó cũng ăn cá.”
“Có sẵn đồ tươi sống thì ai lại muốn ăn đồ chết cơ chứ.” Park Min Chul nói.
Lachish: “Không quản được nhiều như vậy đâu, sau khi mấy người kia đi hết thì lại đến lượt chúng ta làm con mồi thôi.”
“Lachish nói đúng đấy.” Giản Tĩnh suy tư nói: “Thế này đi, chúng ta đi tới phòng bếp trước, dùng thịt tươi để dụ nó xuống dưới. Sau đó mọi người chạy ra xa một chút, tư thế sẵn sàng nhảy xuống biển, còn tôi sẽ châm lửa.”
Kumiko Terauchi nói: “Tôi nghĩ như vậy vẫn chưa chắc chắn lắm, ngộ nhỡ chỉ nổ được một bộ phận thì có thể nó sẽ không chết được.”
Giản Tĩnh: “Vậy thì tưới thêm dầu lên trên tầng đi.”
“Được.”
Thời gian gấp gáp, không đủ để lên kế hoạch chi tiết, sau khi quyết định phương án một cách thô bạo, mỗi người đều bận rộn với phần việc của riêng mình.
Lachish và Andre phụ trách chuyển dầu. Số dầu bên trong kho nhiên liệu vô cùng đầy đủ, chỉ là không thể nào vận chuyển được bằng máy móc, bắt buộc phải sang chiết bằng tay, tiêu tốn kha khá thời gian.
Sau khi lấy được dầu thành công, bọn họ khiêng thùng lớn thùng nhỏ lên trên tầng bảy rồi vẩy dầu ra xung quanh, con quái vật lại tiếp tục bành trướng nên bọn họ không cách nào có thể đi lên được tầng tám. Hai người họ cố gắng tưới dầu vào những khu vực dễ cháy, đặc biệt là các lối đi, nhằm ngăn chặn các xúc tu rút lui.
Giản Tĩnh, Võ Liệt và Kumiko Terauchi đều đã từng học qua mấy thế võ, thân thủ tương đối linh hoạt, cho nên ba người chia nhau ra để mang thịt từ trong kho đông lạnh ở phòng bếp ra ngoài, rải lên khu vực hành lang để dẫn dụ các xúc tu đến ăn.
Phần công việc này vô cùng nguy hiểm, bởi không biết chừng con quái vật đã đánh hơi được từ lúc nào mà mò đến trước dự tính.
Để đề phòng bất trắc, Giản Tĩnh đã đặc biệt mang theo một thùng dầu đổ lên chỗ đầu cầu thang ở sảnh chờ, nếu như gặp nguy hiểm thì sẽ lập tức đốt lửa, để tạo cơ hội cho những người khác chạy trốn.
Thế nhưng, người đầu tiên gặp nguy hiểm lại chính là Lachish và Andre.
Bọn họ gặp được biên kịch đang lẻ loi một mình ở tầng sáu.
“Ha, giúp tôi một chút.” Biên kịch gọi hai người họ lại, vừa đi khập khiễng vừa nói: “Tôi bị thương rồi, các cậu chờ tôi một chút.”