Không phải nghi ngờ thêm chút nào nữa, con quái vật này có trí khôn.
Nó đã từng ăn đàn em của Giản Tĩnh, cho nên nếu trong tình huống phải lựa chọn, nó sẽ không chiến đấu với cô mà sẽ chọn đi săn những người chơi khác.
Bị lửa và dầu đốt cháy vài lần, đương khiên nó đã có khả năng ghi nhớ.
Ngay khi ngọn lửa vừa bùng lên, các xúc tu lập tức hành động. Lập tức vứt bỏ các xúc tu bị đốt cháy, các xúc tu còn nguyên vẹn khác không ngừng đu đưa, dùng những thứ bên trong phòng chứa đồ để làm lá chắn.
Nhưng trí tuệ của nó còn ít, hoặc có thể không hoàn toàn chống lại được lửa, không biết rằng càng nhiều nhiên liệu thì lửa sẽ cháy càng lớn.
Giường, bàn, ghế, tủ và phần lớn các đồ gia dụng đều làm bằng gỗ, ném vào lửa không những không dập được lửa mà còn khiến ngọn lửa bùng cháy lớn thêm.
Một lượng lớn các xúc tu bị lửa thiêu thành tro bụi.
Con quái vật thức tỉnh.
Động tác của nó càng thêm nhanh chóng và dứt khoát, nó quả quyết vứt bỏ các xúc tu vô dụng, co cơ thể lại, các xúc tu bị tách rời hợp nhất lại, hợp thành các bộ phận cường tráng.
Thuyền du lịch một lần nữa lại đung đưa theo các động tác có chu kỳ của nó.
Trên chiếc bè cứu hộ ở xa xa, Giản Tĩnh lợi dụng khả năng của kính viễn vọng, thấy rõ các con quái vật đang xử lý.
Giống như nó đã phát hiện ra nước có thể dập lửa, vì thế nên đã thu toàn bộ cơ thể lại một bên, thuyền du lịch bị nghiêng sang nước ở tầng dưới sẽ tràn vào, chìm xuống nhanh hơn so với lúc trước.
Trong nháy mắt nước biển nhấn chìm khu vực tầng bốn, nước tràn dần vào tầng trệt phía trên.
Những cửa sổ bị vỡ là thứ tiếp tay nhiều nhất, nước biển tranh nhau tràn vào, quét qua các phòng, tràn ra cả hành lang, khiến các đồ đạc bị cuốn vào trong nước.
Tàu Titanic va phải băng chìm nên bị chìm xuống Đại Tây Dương tổng cộng mất ba giờ đồng hồ. Chiếc thuyền du lịch này so với Titanic cũng không lớn lắm nên tốc độ chìm càng nhanh hơn.
Rất nhanh sau đó, nước biển đã xâm chiếm tầng sáu, dập tắt lửa ở tầng này.
“Thế nào rồi?” Võ Liệt hỏi Andre: “Bị lửa tiêu diệt rồi sao?”
“Không đâu.” Giản Tĩnh phóng to tầm nhìn của kính viễn vọng, thấy phòng ở tầng bảy vẫn còn lập lòe ánh lửa: “Cháy tới tầng bày rồi.”
Tầng bảy cũng có dầu, mặc dù hiện tại độ ẩm rất lớn, nhưng lửa bốc cháy cũng không nhỏ, hơn nữa lửa có đặc tính khi đốt sẽ hướng lên trên, nắm bắt thời cơ tận dụng mọi khả năng để thiêu rụi. Vốn dĩ trần nhà là thép xi măng, khó mà xuyên qua được, nhưng còn quái vật vì săn mồi mà đã đục không ít lỗ, nên bây giờ phải nhận trái đắng, liên tục mất đi địa bàn.
Những người vây quanh quan sát dường như cũng rất lo lắng.
Nước biển không ngừng tràn vào, nhấn chìm những ngọn lửa, những ngọn lửa vẫn cố gắng bùng lên, cố gắng chiếm lấy lãnh thổ của con quái vật.
Cuộc chiến giữa nước và lửa khó phân cao thấp, ai cũng khó mà có thể dự đoán được thắng thua.
Giản Tĩnh quay đầu: “Chèo ra xa hơn một chút.”
Đám đông lại ra sức chèo ra xa.
Lúc này, tàu du lịch đã bị lật hoàn toàn, thân tàu dần chìm xuống dưới mặt biển, đã không còn nhìn thấy ngọn nữa nào còn cháy nữa.
Con quái vật như một con sao biển khổng lồ, nằm nhoài trên phần còn nổi trên biển của con thuyền du lịch, các xúc tu của nó buông thõng xuống tự nhiên, linh hoạt tìm kiếm những đồ ăn còn sót lại.
Không thể chờ đợi thêm nữa.
Giản Tĩnh hít một hơi thật sâu, làm nổ quả bom ở trong kho nhiên liệu.
[Thẻ đạo cụ: Nổ bom]
[Nội dung miêu tả: Làm một trái bom nổ đầy uy lực, nhưng phải điều khiển từ xa, giới hạn phó bản sử dụng.]
[Ghi chú: Đạo cụ này có độ nguy hiểm cực cao, xin hãy chú ý phương thức sử dụng.]
Bùm.
Một tiếng nổ lớn truyền tới, một thứ ánh sáng nóng rực chói mắt hiện lên, một đám lửa cực lớn bùng lên khiến xúc tu của con quái vật giãn ra hết cỡ rồi nổ thành tro bụi.
Đồng thời, thuyền du lịch cũng lập tức vỡ vụn, tốc độ chìm có thể thấy bằng mắt thường.
Con quái vật cố gắng chạy trốn, dùng hết sức leo lên trên những mảnh vụn của thuyền du lịch, để bản thân không bị chìm xuống, cơ thể to lớn co rút lại, thoạt nhìn kích cỡ chỉ còn khoảng bằng cái sân bóng rổ.
Một vòng xoáy được hình thành, sức hút lớn đến mức kéo tất cả mọi thứ xung quanh vào đáy biển.
Chiếc bè cứu hộ của Giản Tĩnh đã rời đi được khoảng một trăm mét, nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sức mạnh của tự nhiên. Những cơn sóng biển như bàn tay của những người khổng lồ, vô tình khiến cái bè trôi vào theo vòng xoáy.
Trời đất quay cuồng, trên biển cả mênh mông, con người không có cách nào cố gắng hơn được nữa.
Cho dù là Giản Tĩnh có tố chất cơ thể đã được nâng cao, nằm trong số những người đứng đầu của nhóm cũng đành bó tay, chỉ có thể cố gắng chèo bè cứu hộ.
“Cứu với!” Cô nghe thấy có tiếng người kêu cứu.
Giản Tĩnh quay đầu, chiếc bè cứu sinh bên cạnh bị phá vỡ, nước tràn vào lên bị lật ngược xuống dưới.
Kojima đúng là không làm được gì.
Giản Tĩnh nắm bắt cơ hội, đưa tay túm chặt cổ áo anh ấy, Kojima giãy dụa: “Đừng lộn xộn, thả lỏng đi.”
“Tôi, tôi không biết bơi.” Gương mặt Kojima Shibu còn trắng hơn cả quỷ.
“Anh mặc áo phao rồi mà.” Giản Tĩnh lau nước mưa trên mặt: “Cố gắng giữ tỉnh táo, đừng để bị sặc nước.”
Kumiko Terauchi đưa tay ra kéo dây lưng của anh ấy.
Trọng lượng bên bọn họ đã tăng thêm một người, làn sóng tiếp theo tiếp tục ập tới, Kim Lan Nhi ở một đầu khác không thể chống cự được mà bị văng ra ngoài.
“Cứu tôi!” Cô ấy vươn tay ra.
Giang Bạch Diễm và Lee Conner với lấy cô ấy, nhưng sóng biển xô liên tục khiến khoảng cách hai bên bị đẩy ra xa, ngược lại càng gần hơn với một cái bè cứu hộ khác.
Kim Lan Nhi mặc áo phao, bị uống mấy ngụm nước, nhưng không bị chìm xuống dưới, hướng về phía Liễu Tú Trí cầu cứu: “Tú Trí, giúp tôi với.”
Liễu Tú Trí hơi do dự một chút rồi mới đưa tay về phía cô ấy.
Bên tai truyền tới một giọng nói nhỏ nhẹ nhàng: “Bè bên chúng ta bị rò nước rồi, không thể chứa thêm người được nữa.”
Anh ấy quay đầu, những người khác vuốt mặt cúi đầu, mưa to gió lớn, không biết là ai nói hay là ai cũng có ý như vậy.
Chiếc bè cứu hộ lượn một vòng theo sóng biển, Liễu Tú Trí bị đẩy ra xa hơn.
Anh ấy nhân cơ hội đưa tay xuống.
Kim Lan Nhi bất ngờ nhìn anh ấy, mở miệng định nói, nhưng lại bị sặc một ngụm nước biển mặn chát. Với lấy tay anh ấy, cô ấy phát hiện mình đã bị đẩy ra xa hơn.
Từng cơn sóng nối tiếp nhau xô tới, làm mất đi sức nặng của những người khác trên bè cứu hộ, cô ấy không kịp chống đỡ, chớp mắt đã bị kéo vào bên trong vòng xoáy.
Cơ thể như bị kéo đi, người thì vùng vẫy, nước biển lạnh lẽo đến mức tê tái chân tay.
Chiếc áo phao cố gắng giúp cô ấy nổi lên không bao lâu thì bị chìm xuống dưới.
“Cứu tôi...” Cô ấy kêu cứu, đầu mũi thở ra một chuỗi bọt khí.
Ai đó mau cứu tôi với!
Kim Lan Nhi ra sức giãy dụa, vùng vẫy cố gắng nắm lấy cái gì đó. Cô ấy tuyệt vọng đá chân, cuối cùng khó khăn qua, không khí trong lành tràn vào, cô ấy hít một hơi thật sâu.
“Kim Lan Nhi?” Có người gọi tên cô ấy.
Cô quay đầu, nhìn thấy Giản Tĩnh bơi tới.
“Cứu tôi với.” Cô ấy nói.
“Vẫn còn tỉnh táo chứ?” Giản Tĩnh hỏi.
Kim Lan Nhi gật đầu.
“Buông tay ra.” Cô nói.
Kim Lan Nhi hơi cúi đầu xuống, nhận ra mình không phải đang nắm tay Giản Tĩnh mà cung tên của Andre. Cô ấy thả lỏng những ngón tay đông cứng của mình trôi lơ lửng trên mặt biển.
Giản Tĩnh bơi tới, khoác tay cô ấy lên người, từ từ bơi về phía bè cứu hộ.
Mọi người trên bè giúp cô lên trên.
“Tĩnh Tĩnh?” Giang Bạch Diễm muốn kéo Giản Tĩnh lên nhưng cô lại từ chối.
“Bè cứu hộ chỉ chở được tám người thôi.” Giản Tĩnh nói: “Tôi mà lên thì sẽ bị lật mất.”
Mười lăm khách mời thêm biên kịch nữa là vừa đủ mười sáu người, miễn cưỡng lắm mới có thể lên hai chiếc bè cứu hộ. Nhưng Kojima Shibu bị rơi xuống nước nên nếu Giản Tĩnh lên cùng đám người trên bè thì là chín người.
Nếu như vậy thì tất cả đều sẽ bị rơi xuống nước.
Giang Bạch Diễm không chút do dự: “Tôi xuống thay chị.”
“Tạm thời không cần đâu.” Giản Tĩnh nhìn về phía tâm vòng xoáy, gương mặt lộ vẻ chần chừ: “Tôi qua đó xem một chút.”
Sau chấn động của vụ nổ mang lại, bây giờ thuyền du lịch đã chìm hoàn toàn hơn một nửa, chỉ còn dư lại một chút đầu thuyền còn ở lại trên mặt nước.
Không thấy dấu vết con quái vật đâu, cô muốn lại gần để xem xem, nếu như có thể bắt được vật chủ, chém cho nó một nhát dao để xử lý thì mới có thể yên tâm được.
Cô buông tay ra, lại gần dòng nước.
Mặt trời từ từ xuất hiện, bầu trời sáng sớm vẫn chưa có ánh sáng, tầm nhìn ở biển cực kỳ nguy hiểm.
Giản Tĩnh mở máy nhìn xuyên thấu ra, tìm kiếm tung tích của tàu đắm ở trng thế giới màu xanh lục.
Một bóng đen rõ ràng đang nhanh chóng chìm xuống.
Cô nín thở, cố gắng bơi về phía thuyền du lịch.
Dường như con quái vật đã cảm nhận được, một lượng lớn xúc tu còn sót lại bơi về phía cô, nhìn qua như một đám rắn biển kết lại thành đàn.
Trong lòng Giản Tĩnh sợ hãi, nhanh chóng vung lưỡi dao.
Con dao cắt qua làn nước, sức mạnh nhẹ hơn nhiều so với khi ở trên mặt đất, nhưng vẫn có thể cắt đứt thành công các xúc tu.
Bọn chúng không thể nói là như cá gặp nước, động tác không quá nhanh nhẹn nhưng cũng không hề yếu, vẫn giữ lại được độ linh hoạt nhất định, phối hợp với nhau vây nhốt Giản Tĩnh lại.
Mặc dù Giản Tĩnh cảm thấy các xúc tu không giống như các loại động vật nhuyễn thể biến dị, cũng không có cấu tạo như con người, chém một đám thì lập tức nổi lên để thở sau đó lại tiếp tục.
Các xúc tu giãy giụa trong tuyệt vọng, suýt chút nữa thì lật tung bè cứu hộ. Mọi người cố gắng ổn định, nhưng vẫn có người rơi xuống, rồi lập tức không thấy bóng dáng đâu.
Mọi người không kịp nhớ tới chuyện cứu người đó, cố gắng chèo thuyền, muốn tránh xa các xúc tu đang giãy dụa một chút, càng xa càng tốt.
Giản Tĩnh không biết mình đã chém bao nhiêu nhát dao, vô số các xúc tu màu đen chìm vào đáy biển, giống như một đống tóc vậy.
Một lát sau, nó từ từ chìm xuống đáy, Giản Tĩnh cũng không còn sức để đuổi theo nữa.
Thể lực của cô đã tới giới hạn, không thể mạo hiểm thêm.
Đúng lúc đó có người hét lớn, cô nổi lên mặt nước, vỗ vỗ tai nghe được rõ hơn một chút: “Thuyền!”
“Có thuyền tới rồi!” Phía bên này cũng có người phát hiện ra ánh sáng, vui mừng hô lên: “Người đi trước gọi đội cứu viện tới rồi!”
Giản Tĩnh nhìn về hướng họ chỉ, chỉ thấy đằng xa có chút ánh sáng đang tới gần, có hơi giống con thuyền, cột buồm treo một lá cờ màu xanh đỏ.
Đúng là một con thuyền.
Cô hỏi: “Ai gọi cứu viện vậy?”
“Nhóm người đi trước đó, tôi thấy bọn họ cầm theo điện thoại, có lẽ đã gọi được rồi.”
“Là người của tổ chương trình đó.” Lee Conner nói: “Còn có cả thuyền trưởng ở đó nữa.”
“Chẳng trách.”
Tất cả mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí căng thẳng ban nãy cũng tan biến không còn chút lo lắng. Đạo đức và lòng tốt của mọi người lập tức trở lại, nhìn về phía xa thấy có người đang ôm ván gỗ, còn đi tới lôi lên.
Người xui xẻo ban nãy chính là biên kịch, ông ta ôm một cái hộp kim loại, không ngừng thở dốc.
Lachish hỏi: “Ông giữ món đồ này làm gì vậy?”
“Cái hộp này trị giá hơn ba triệu đó.” Biên kịch nói: “Được công ty bảo hiểm cho mượn.”
Lachish lập tức im lặng.
Con thuyền từ từ tới gần, một số người trên thuyền chỉ vào mạn tàu, một lúc sau, một người trong số họ thả thang dây xuống và ném xuống bè cứu hộ gần nhất.
Mọi người trên bè cứu hộ nối đuôi nhau leo lên.
Sau khi họ đi lên, một người trên thuyền khác thả thuyền cứu hộ xuống, kéo người đuối nước lên và đưa họ lên thang dây, các người trên thuyền ở bên trên phụ trách kéo người lên.
Bè cứu hộ của Giản Tĩnh cách xa nhất, mặc dù mọi người biết nếu thuyền đánh cá bắt đầu cứu người thì không thể không thấy bọn họ được, nhưng lại không khỏi lo lắng xảy ra sơ sót.
Nỗi lo này không ai dám nói ra ngoài miệng, chỉ chợt nảy ra trong suy nghĩ, không thể xua đi được.
Không thể làm gì khác ngoài việc nói gì đó để đánh trống lảng.
“Vận may của chúng ta không tệ đâu, gần đây vừa khéo lại có thuyền kìa.”
“Lệnh cấm đánh bắt đã qua rồi, bây giờ có rất nhiều thuyền đánh cá ở trên biển.”
“Làm tôi sợ muốn chết, may là không phải đến cuối cùng cảnh sát mới đến.”
“Phim là phim, thực tế là thực tế, công nghệ khoa học kỹ thuật hiện đại như thế, sao có thể không liên lạc với cứu trợ được chứ.”
“Titanic cũng trôi qua mấy thập kỷ rồi, sao có thể không có chút tiến bộ nào như vậy.”
“Thực sự quá may mắn.”
Trong khi mọi người an ủi nhau, họ vẫy chiếc gậy cứu hộ trên tay, vì sợ bị bỏ sót.
Nửa tiếng sau, tất cả những người ở xa đều được cứu lên, thuyền đánh cá đi tới hướng bọn họ, thả thang dây xuống, để bọn họ lên thuyền.
“Ưu tiên phụ nữ.” Hiroto Ishikawa mở đường.
Kim Lan Nhi quái gở nói: “Không cần chuyện gì cũng phải ưu tiên phụ nữ đâu, có những việc nam nữ phải bình đẳng.”
Vài người đàn ông giả vờ như không nghe thấy.
Kim Lan Nhi cũng không khách sáo, đẩy họ ra rồi trèo lên, ngay lúc hai chân bước lên boong tàu, cô ấy mới cảm thấy chân tay không còn chút sức lực nào, suýt chút nữa ngồi sụp xuống đất.
“Uống chút nước nóng đi.” Các người trên thuyền phân phát chăn và nước nóng: “Các người bị thương sao?”
“Mặt của tôi bị đánh nát rồi.” Liễu Tú Trí nói.
Người trên thuyền đưa cho anh ấy một băng dán cá nhân.
Những người khác cũng lạnh đến mức tay chân không còn cảm giác, chỉ còn biết cố gắng dùng hơi thở cuối cùng để trèo lên thuyền, sau đó ngã lăn ra đất ngồi không dậy nổi.
Giản Tĩnh là người cuối cùng được cứu.
Khi lên tàu, cô quay đầu nhìn lại biển rộng mênh mông, chiếc thuyền du lịch đã chìm hoàn toàn, những xúc tu bị chém đứt cũng đã biến mất không còn dấu vết, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặt trời mọc từ từ ló dạng trên bầu trời.
Tầm nhìn trở nên sáng sủa hơn, sóng biển nhấp nhô trên mặt biển nhưng dường như không còn nguy hiểm như trước.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ sớm trở về thôi.” Người trên thuyền đưa những người sống sót đang run rẩy vào phòng khách, liên tục an ủi: “Ngủ một giấc rồi sẽ lên bờ thôi.”
Sống sót sau tai nạn, mọi người đều vô cùng mệt mỏi, không dám nói gì chỉ gật đầu qua loa.
Người trên thuyền thấy vậy cũng không nói gì thêm, sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi xong thì lập tức rời đi.
Số phòng trên thuyền đánh cá có hạn, ba bốn người chen chúc trong một phòng. Nhưng lúc này, dù kén chọn đến mấy cũng không thể phàn nàn về hoàn cảnh được, những người cùng giới sẽ ngủ cùng nhau.
Giản Tĩnh tắt đèn nằm trên ghế sô pha.
Từ giường bên trên truyền tới tiếng thở nặng nề của Chương Tuyết Nhi và Kim Lan Nhi. Bọn họ mệt muốn chết rồi, cũng vô cùng sợ hãi, ai có thể ngờ được họ đi tham gia chương trình truyền hình thực tế mà lại gặp phải tai nạn chỉ có ở trên phim như vậy được chứ.
Suýt chút nữa thì đã chết rồi.
Chỉ kém những phim kinh dị mình từng diễn một chút.
Cũng may là mọi chuyện đã kết thúc. Tất cả các phim kinh dị đều có những cái kết mở, hầu hết các nhân vật nam nữ chính đều an toàn, các nhân vật phụ nếu may mắn thì cũng có thể còn sống.
Giản Tĩnh suy nghĩ, nghe thấy bên tai có một âm thanh khẽ vang lên.
Cánh cửa bị đẩy ra thành một cái khe, gió biển thổi vào, phả vào mặt mát lạnh đến mức thấm cả vào cơ thể.
Cộc, chưa đến ba giây thì đóng lại, căn phòng lại trở nên oi bức.
Giản Tĩnh mở mắt ra, từ từ ngồi xuống.