Bạn tham gia một chương trình thực tế, vốn tưởng rằng đây là trò chơi triệu đô, lại không ngờ vào lúc câu chuyện hạ màn, đột nhiên xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Trên du thuyền xa hoa xuất hiện xúc tua đáng sợ, quái vật mực kỳ lạ thật thật giả giả đại khai sát giới, coi người như thức ăn, hút khô người, hoàn toàn có thể gọi là ‘Bạch tuộc hút xác’.
Hửm? Đừng hỏi vì sao lúc thì mực lúc lại là bạch tuộc, na ná nhau cả mà.
Có con quái vật nào trong phim không phải hàng may vá chắp nối đâu chứ?
Đối mặt với cảnh tượng kỳ lạ như vậy, bạn và những người khác sau khi trải qua những cốt truyện thường thấy như đấu tranh nội bộ, trở mặt, hợp tác, cuối cùng đồng tâm hiệp lực đánh đuổi được con quái vật xuống biển.
Nhưng lúc này, sóng biển cuồn cuộn sẽ nuốt chửng những người còn sống, có người vứt bỏ, có người giữ được lòng lương thiện, mọi người kiên cường chống đỡ đến hơi thở cuối cùng, vượt qua kết cục bi thảm là chết chìm trong biển.
Trời sáng, thuyền tới, các bạn được cứu vớt.
Ánh sáng mặt trời, thuyền đánh cá, nước ấm, thảm lông, giường.
Cảnh tượng kết thúc kinh điển nhường nào, giây tiếp theo là có thể chạy danh sách tên diễn viên rồi.
Nhưng mà…
Như thế không lạ quá à?
Liệu thực tế liệu có thật sự giống như phim Hollywood, có khởi, thừa, chuyển, hợp xuất sắc như vậy? Nếu như phải nói thật thì giống phim thảm họa của Hàn Quốc hơn. Khởi đầu với cuộc điện thoại cầu cứu kỳ lạ, hệ thống động lực bị hỏng không chút dự triệu, càng đừng nói đến Jenny hiến tế…
Có, âm, mưu.
Giản Tĩnh luôn cảm thấy con thuyền này tới quá trùng hợp, trùng hợp đến mức nếu cô không điều tra thì không yên tâm được.
Cô không hề uống lấy một giọt nước thuyền viên kia rót cho mình. Ngược lại uống sạch nước ngọt trên phao cứu sinh trước khi lên thuyền. Thanh năng lượng n năm trước rút được ở phòng tập thể thao vẫn chưa kịp ăn, giờ lấy ra gặm nhanh hai ba miếng, tạm thời khôi phục thể lực.
Bên ngoài có người đang tuần tra.
Giản Tĩnh lau sạch vụn bánh quy trên miệng, trợn trắng mắt: ‘Còn nói đây là thuyền đánh cá, đám thuyền viên người nào người nấy dáng vẻ hung hăng, biết bắt cá sao?’
Còn không phải thuyền hải tặc?
Cô thầm phỉ nhổ, hành động càng cẩn thận hơn, leo lên lan can, mò mẫm từng chút một tới căn phòng được canh giữ nghiêm ngặt nhất.
Giản tĩnh mở thẻ ngũ cảm, phóng đại thính giác.
Tiếng Hàn, nghe không hiểu, nhanh nhẹn rút cái thẻ, hệ thống tri kỷ cho cô một [Thẻ đạo cụ - gói ngôn ngữ].
“Đã xác nhận chưa?”
“Rồi, toàn bộ người sống sót đã ngủ.”
“Cô gái Trung Quốc kia thì sao?”
“Ngủ rất sâu, tôi tận mắt nhìn cô ta uống cạn cốc nước.”
“Thế thì tốt, ông chủ đã dặn, nhất định phải đặc biệt chú ý tới cô ta.”
“Một đứa con gái thôi mà, dù hơi thông minh thì có làm được gì chứ?”
“Cẩn thận vẫn hơn.”
“Biết rồi.”
Hai kẻ bất minh giả danh thuyền viên trao đổi xong, người có chức cao hơn đi vào phòng báo cáo: “Ông chủ, đã chuẩn bị xong cả rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
“Tốt lắm.” Một giọng nói già nua trả lời.
Giản Tĩnh không phân biệt được giọng ai, dùng mũi chân quặp chặt lan can, cắn bím tóc lộn người chúc xuống nhìn thử.
Ông cụ kia không cao, tóc thoạt trông cứ như đen nhánh nhưng chân tóc lại bạc trắng, gương mặt phúc hậu hơi gục xuống, hô hấp đều mang theo mùi lụn bại mục ruỗng.
Trông ông già rũ rĩ này quen lắm.
Cô nhớ rồi, người này là chủ tịch tập đoàn 3Q.
Nào, nhắc lại cho nhớ, tập đoàn 3Q là một trong những thương hiệu tài trợ [Vua trinh thám], là tài phiệt nổi tiếng ở Hàn Quốc, ‘Thế giới số nhảy vọt’ bị chìm chính là du thuyền tư nhân của ông ta.
Khá lắm, dựa theo kịch bản của Hàn, vị này đích thị là kẻ chủ mưu sau màn không sai đi đâu được.
Nhưng Giản Tĩnh vẫn chưa vội hành động.
Chủ tịch 3Q nói: “Bắt đầu chuẩn bị đi.”
“Ba.” Một người phụ nữ trung niên gương mặt giống ông ta tám phần, mặc đồ công sở, tóc ngắn, đeo hoa tai kim cương đứng cạnh đó lên tiếng, vẻ mặt khiêm nhường: “Thật sự phải làm như vậy sao?”
Chủ tịch nghiêng đầu uy nghiêm nhìn thoáng qua, vẻ tàn khốc cực kỳ không tương xứng với tuổi tác: “Con muốn nói gì?”
“Con tuyệt đối không có ý nghi ngờ ba.” Người phụ nữ trung niên hoảng sợ: "Nhưng giao nghi thức quan trọng như vậy cho người ngoài không sao thật chứ ạ?”
Chủ tịch hơi dịu lại: “Con đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của đại sư, nếu không có ông ấy, ba đã chết từ lâu rồi. Huống chi ba cũng không còn đường nào để do dự.”
Mặt ông ta xám ngắt màu của người chết: “Chỉ còn mười ngày là tới thời hạn ba tháng rồi.”
“Con hiểu rồi.” Người phụ nữ cung kính thuận theo: "Con tình nguyện trả mọi giá vì sự nghiệp của người.”
“Rất tốt.” Chủ tịch gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Lục tục có người đi vào phòng, bọn họ mặc comple thuần một màu đen, gọn gàng chỉnh tề như chính khách sẵn sàng ra nước ngoài thăm hỏi bất cứ lúc nào vậy.
Mấy người gật đầu với nhau, hẳn là có quen biết.
Người phụ nữ trung niên bưng một cái khay trên bàn lên, chia vải trắng đã chuẩn bị sẵn cho từng người.
Bọn họ nhận lấy, buộc khăn trắng sọc đỏ lên cổ tay, hai tay đan chặt vào nhau. Kế đến dựa theo thứ tự nào đó im lặng ngồi quỳ xuống bồ đoàn thành một vòng tròn.
Người phụ nữ trung niên kéo rèm lại, đốt nến và hương trong phòng, hương khói lượn lờ, nồng nàn như say, khiến người ta không khỏi chóng mặt, xuất hiện ảo giác.
Vị chủ tịch già chống gậy đứng dậy, ngồi vào vị trí mười hai giờ trong vòng tròn, chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong lịch sử hội Hàng Linh, vô cùng cảm ơn các vị đồng ý tới tham gia buổi cầu nguyện hôm nay.”
Những người khác hơi cúi xuống, vô cùng cung kính: “Lòng thành kính của chúng tôi đối với Thần chưa bao giờ biến mất.”
Chủ tịch gật đầu, khàn giọng nói: “Có lẽ mọi người đã nghe nói rồi. Ba tháng trước trái tim tôi đột nhiên ngừng đập, cấp cứu nửa tiếng cũng không được. May là có một vị đại sư ra tay, giữ lại mạng cho tôi.”
Giọng nói nghèn nghẹn chậm rì rì của ông ta xen trong mùi hương khói trở nên rất có sức thuyết phục.
“Không biết là vị đại sư nào?” Người đàn ông trung niên bên tay trái hỏi: "Hội Hàng Linh phải cảm ơn ông ấy.”
“Ông ấy vốn chính là một thành viên của hội Hàng Linh, có lẽ các vị lớn tuổi vẫn còn nhớ, hai mươi năm trước...”
Chủ tịch mịt mờ ám chỉ: "Năm đó, hội Hàng Linh còn được gọi làm hội Tâm Thục, dưới sự dẫn dắt của ba tôi, chúng ta từng cử hành một nghi thức tẩy sạch tội nghiệt, ông ấy là người chủ trì.”
Có mấy người già nhớ ra: “Thì ra là thượng sư Thiên Tề.”
“Ông ấy đi lâu quá rồi.” Bà cụ có mái tóc bạc mượt mà đến tỏa sáng thở dài: "Tôi gần như đã quên mất ông ấy.”
Chủ tịch nói: “Thượng sư Thiên Tề vượt biển cả xa xôi chỉ vì tìm kiếm tung tích của thần linh, tuy rằng phải trả cái giá khó có thể tưởng tượng, nhưng ông cuối cùng cũng thành công.”
Những người khác lập tức phấn khởi.
“Thành công?”
“Ông ấy cử hành nghi thức thuận lợi sao?”
“Thần giáng lâm thành công rồi ư?”
Chủ tịch nói: “Đúng vậy, ông ấy thành công, tôi chính mắt nhìn thấy thần linh.”
Ông ta đưa mắt nhìn những người xung quanh, chậm rãi nói: "Tôi biết các vị không tin, tôi sẽ chứng minh.”
Ông ta ho khan hai tiếng, cởi cúc áo sơ mi, một nút, hai nút, chiếc áo sơ mi định chế sang quý được mở ra, để lộ cơ thể già nua của ông ta và ‘trái tim’ lõa lồ ở ngoài lồng ngực.
Chắc chắn đó là trái tim, nó nối với mạch máu toàn thân, đập có quy luật, bơm máu đến toàn thân. Nhưng nó tuyệt đối không phải trái tim mà mọi người quen thuộc.
Một sợi rễ màu đen quấn quanh nó, thực hiện chức năng nối liền trái tim với các động mạch như mối hàn kim loại vậy. Máu tươi thấm vào sợi rễ này, nhiều đến đỏ biến thành đen, sợi rễ mới mọc ra còn hơi rung động theo nhịp tim đập.
“Đây là…”
Chủ tịch cài cúc áo lại, chậm rãi nói: “Các vị, bắt đầu từ hội Tâm Thục do ba tôi thành lập bốn mươi năm trước đến hội Hàng Linh ngày hôm nay, chúng ta đã trải qua quá nhiều. Có người gia nhập, có người phản bội, có người hoài nghi, nhưng chỉ có chúng ta biết, có trả giá ắt có hồi báo… Thần sẽ không vứt bỏ bất cứ kẻ nào, chỉ cần chúng ta đủ thành kính khiêm nhường, chờ thời cơ đến thần nhất định sẽ ban chỉ dẫn cho chúng ta, dẫn dắt chúng ta đi đến miền đất hạnh phúc.”
Ông ta đưa tay lên vẽ một vòng tròn trước ngực, rồi nắm bàn tay thành đấm, đặt lên ngực.
Những người khác cũng làm giống như thế.
“Hôm nay, tôi chiếu theo sách Thánh Âm viết, truyền phúc âm của Thần cho những người thành kính.” Chủ tịch nói: "Bắt đầu đi.”
“Vâng, ba.” Người phụ nữ trung niên đi ra ngoài một chuyến, dẫn một người quen trở lại.
Người này chính là biên kịch lúc trước được Lachish và Andre cứu. Anh ta là người phụ trách biên soạn những nội dung về vu thuật, chịu trách nhiệm mảng Châu Á, bản xứ hoá câu chuyện cho [Vua trinh thám].
Anh ta chào hỏi chủ tịch: “Chú.”
“Lấy được chưa?” Chủ tịch hỏi.
Biên kịch căng thẳng gật đầu, lấy cái két sắt trong lòng ra… Đây là cái hộp đựng gashapon lúc đó, vì chế tạo cảm giác bí ẩn, [Vua trinh thám] đã đặc biệt lựa chọn két sắt được xưng là kiên cố nhất thế giới để cất giữ.
Sau khi rút thăm xong, két sắt được đặt sang một bên, bị biên kịch mang đi giấu.
Ông ta mở két sắt, lộ ra một sợi xúc tua đang giãy giụa. Không, giờ phút này đã không khó để nhận ra, cái gọi là xúc tua thật ra chỉ là một sợi rễ cây.
Rễ cây ký sinh cùng loại với sinh vật thân mềm giống bạch tuộc, xúc tua chẳng qua là một lớp áo giáp bên ngoài của nó thôi. Hiện tại lớp giáp đã rách tung toé, biến thành trang phục ăn mày, không che giấu được bản thể ký sinh bên trong nữa.
“Đây là cái gì?” Bà cụ vừa rồi hỏi.
Chủ tịch nói: “Thức tỉnh thần dẫn, nó là môi giới duy nhất để mời Thần.”
Ông ta không muốn nhiều lời thêm, ý bảo biên kịch đặt nó lên thần đàn.
“Bắt đầu đi.”
Trong căn phòng vang lên tiếng nhạc êm dịu, hương trầm cũng vừa đổi mới một lần.
Mấy người già cùng nhau niệm kinh văn: “Thần linh cổ xưa xa xôi, xin người chúc phúc cho tín đồ ở trần gian, chúng con rửa sạch tội nghiệt trên người, chúng con hướng về Thiên quốc thần thánh…”
Khói trắng lượn lờ, trong phòng sương mù dày đặc.
Người tham gia nghi thức giống như chìm vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Cái rễ chui ra khỏi lớp ngụy trang động vật thân mềm, nhanh chóng lan tràn bốn phương tám hướng, kích thước từ quả bóng rổ mở rộng thành lưới đánh cá trải dài.
Xúc tua quấn quanh đám người ngồi thành vòng xung quanh, nhưng bọn họ vẫn không nhúc nhích, trên mặt lộ ra nụ cười mơ màng.
Người phụ nữ trung niên ngồi quỳ ở phía sau chủ tịch chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tay đan lấy nhau thật chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, có thể thấy dùng sức đến mức nào.
Ước chừng khoảng hai hơi thở sau, cô ta chậm rãi đứng dậy đi đến ra ngoài mở cửa.
Cô ta khom mình: “Chủ thượng.”
Biên kịch không biết biến mất từ lúc nào đẩy xe lăn vào. Trên xe lăn là Tề Thiên, toàn thân gã băng bó kín mít như bệnh nhân bị bỏng, cực kỳ hứng thú nhìn đồ ăn bị rễ quấn lấy.
Bọn họ đã hoàn toàn chìm vào hôn mê, không biết đau cũng sẽ không tỉnh lại, trong rễ có chứa chứa gây tê, đủ để bọn họ chết đi mà không hề hay biết.
“Chủ thượng.” Biên kịch lên tiếng: "Hiện tại ra tay sao?”
“Đừng vội.” Tề Thiên xua tay, chẳng qua là một đám già vừa tham lam vừa vô sỉ mà thôi, gã cho chút ngon ngọt đã bâu lại như ruồi, ngu hết sức.
Gã càng quan tâm đến chuyện khác hơn: “Thứ tôi bảo ông đi lấy đâu? Lấy được chưa?”
Biên kịch không hề do dự lấy ra một cái túi đóng kín: “Theo căn dặn của ngài, tôi tìm được tóc của Giản Tĩnh trong phòng cô ta, còn máu, thành thật xin lỗi, tôi không lấy được.”
“Có cái này là đủ rồi.” Tề Thiên vân vê tóc trong túi, chơi trò chơi mấy ngày, đương nhiên tóc rụng ra không ít hơn trăm.
Gã lấy người giấy đã cắt sẵn trong tay áo ra, nắm vài ngọn tóc, lại cắn rách ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên người giấy. Rất kỳ lạ, máu của gã không thấm vào giấy mà hình thành một lớp màng chống nước trên người giấy.
“Lần này cô không thoát được đâu.” Gương mặt Tề Thiên vặn vẹo, đâm mạnh kim châm trong tay xuống.
Gần như đồng thời, một mũi tên lao vút qua khe hở cửa sổ, hất bay lớp rèm ngăn cách, bắn trúng ngực gã không lệch một li.