[Hệ thống: Bạn bị lực lượng không rõ tấn công, trái tim đang chịu phụ tải rất lớn.]
[Hệ thống: Đếm ngược mười, chín...]
Lúc trước cứu lại hai điểm nhờ món ăn ngon chết đi được, lại thêm bảy điểm từ pháp sự Long Hổ Sơn, mười giây nữa Giản Tĩnh sẽ chết.
Giây thứ nhất, cô đã ở vị trí thích hợp bắn tên. Cung và tên đều là đồ của Andre đánh rơi trên bè cứu sinh, cô thuận tay mang theo.
Tuy rằng dây cung bị ẩm, mũi tên cũng hơi cong, nhưng không quan trọng, thẻ nhắm chuẩn có thể giải quyết mấy vấn đề này.
Cô bắn trúng, cũng nhìn thấy mũi tên đâm vào ngực Tề Thiên.
Giây thứ hai, đếm ngược vẫn chưa biến mất.
Chứng tỏ Tề Thiên còn chưa chết.
Gã rút mũi tên đâm xuyên trái tim, kéo ra sợi rễ bê bết máu.
Tề Thiên lại bị thương nặng, không có sức đánh trả, lời ít ý nhiều ra lệnh cho hai cấp dưới: “Giết cô ta.”
Giây thứ ba, biên kịch lao ra cản.
Giản Tĩnh hoàn toàn không để người này vào mắt, trực tiếp đặt tay lên lan can lấy đà, lao vào cửa sổ, vừa thả người đã bổ nhào vào trước mặt Tề Thiên.
Tề Thiên lảo đảo tránh né. Đồng thời, rễ thức tỉnh giơ nhánh cây lên, giống như rắn bị giật mình, lao đến chỗ cô hết lớp này đến lớp khác.
Giản Tĩnh lấy đao Đường ra, lưu loát dứt khoát chém chúng nó thành mấy khúc.
Giây thứ tư, người phụ nữ trung niên móc súng ra, nòng súng đen như mực nhắm thẳng về phía cô.
Chốt bảo hiểm còn chưa gạt kia kìa, hù ai đấy? Giản Tĩnh nghiêng người bước lên, nắm lấy cổ tay cô ta bẻ mạnh, cướp súng lục vào tay mình.
“Cút đi.” Cô dùng tiếng Anh nói.
Người phụ nữ trung niên thoáng ngập ngừng, nhưng cũng chỉ lùi về sau, không bỏ đi.
Giây thứ năm, rễ ngóc đầu trở lại.
Tề Thiên cười lạnh hỏi: “Lần này cô dám cho nổ nữa không? Cũng không có chiếc thuyền thứ hai tới cứu các người đâu.”
Giản Tĩnh không nói gì. Những người sống sót của chương trình còn đang ngủ say trong phòng cho khách, mấy ông bà già trong phòng này hít vào loại khí nào đó, đầu óc mơ màng, ngồi im trên nệm hương bồ như tượng đất.
Mặc kệ là nổ thuyền hay là bắn phá trong phòng đều sẽ vô tình khiến người khác bị thương.
Tề Thiên biết cô không dám.
Thì đã sao nào?
Giây thứ sáu, Giản Tĩnh cắm mũi đao vào rễ trung tâm, tay trái bật lửa, ngọn lửa lập tức đốt cháy rễ quấn trên chuôi đao.
Rễ cây bị tổn hại, lập tức ăn ông cụ gần nó nhất, biến máu thịt ông cụ thành chất dinh dưỡng tu bổ.
Dây thanh quản của Tề Thiên có vấn đề, giọng khàn như tiếng ma giấy ráp vậy, trầm đục khô khốc: “Muốn giết tao, chúng nó đều phải chết.”
“Who cares!” Giản Tĩnh không hề do dự, bắn thẳng vào đám rễ đang uốn éo.
Tổng cộng có bảy viên đạn, cô không nương tay chút nào, tặng cả cho đám rễ.
Giây thứ bảy, nó bắt đầu liều mạng ăn mấy ông bà già xung quanh, muốn mượn sự sống của bọn họ chữa trị cho bản thân.
Nhưng Giản Tĩnh không cho nó cơ hội, đao Đường lên xuống không ngừng, chém đứt tất cả rễ có ý đồ ăn người.
Giây thứ tám, trái tim hơi khó chịu, như có bàn tay vô hình nắm lấy bộ phận yếu ớt này, tạo áp lực từ bên ngoài khiến nói đập nhanh hơn.
“Kết thúc rồi.” Tề Thiên lấy vũ khí giấu trong tay vịn xe lăn ra, ngón tay gầy trơ xương đặt lên cò súng.
Giản Tĩnh quay đầu lại nhìn gã, vẻ mặt trào phúng.
Tề Thiên bỗng nhiên ý thức được không bình thường.
Giây thứ chín.
Nhịp tim gã dần dần chậm lại, giống như trúng thuốc mê, năng suất công tác của trái tim xuống dốc không phanh, cơ thịt trên người cũng bắt đầu lỏng ra, ngón tay hoàn toàn không bóp cò được, cứng đờ tại chỗ.
Khẩu súng trượt khỏi tay gã rơi xuống đất.
Giản Tĩnh nhặt súng lên, nhắm ngay trán gã.
Cắn răng.
Giây thứ mười.
Cô bóp cò.
Viên đạn xoáy ra, chuẩn xác xuyên thủng đầu gã, sái ra một ít thuốc súng và óc lẫn máu trắng đỏ.
Nhưng mà cùng thời gian, rễ đen nhanh chóng bao trùm miệng vết thương.
Cổ họng Tề Thiên vang lên ‘ồ ồ’, vậy mà vẫn chưa chết: “Giết tao, không... dễ vậy...”
Giản Tĩnh giơ đao Đường lên, lưỡi đao loang loáng như tuyết xẹt qua cổ, mượt mà như cắt đậu phụ.
Máu văng tung toé, đầu bay ra ngoài, đôi mắt chớp lia lịa.
“Trong văn hóa vu thuật, kẻ bị chém đứt đầu sẽ không sống lại được.” Giản Tĩnh mỉm cười: "Cảm ơn chuyện ông đã kể, đúng là linh cảm hay đấy.”
Giây thứ mười một, cái đầu lăn xuống quay mặt về phía cô, nở nụ cười rùng rợn.
Đoạn cổ trên đầu mọc rễ tua tủa, mặt cắt trên thân thể cũng mọc ra rất nhiều rễ, hai bên xoắn vào nhau trên không trung, giao triền chặt chẽ.
Rễ cây co rút lại, kéo cái đầu đã rơi xuống đất tới gần thân thể, thế mà vẫn có thể duy trì sinh mệnh này.
Giây thứ mười hai.
Nụ cười trên đầu Tề Thiên cứng đờ, rễ cây cũng không hoạt động nữa.
[Hệ thống: Đếm ngược một…]
[Hệ thống: Lời nguyền được giải trừ.]
Giây thứ mười ba, Tề Thiên chết.
Đôi mắt trên cái đầu lẻ loi trừng lớn, giống như đến giây phút cuối cùng vẫn không tin mình sẽ chết. Thân thể khô héo như củi khô bị lửa đốt, lập tức mất đi sức sống, yếu ớt ngã xuống đất, hất lên bụi bặm.
Rễ cây dần yên tĩnh lại, tróc ra khỏi cơ thể mấy cụ già, cuộn tròn lại lớn bằng nắm tay.
Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra mũi tên đầu tiên bắn Tề Thiên có bôi độc.
Cô là công dân tốt tuân thủ pháp luật, tuyệt đối sẽ không tự mình mua, hệ thống cũng không thể cho cô thuốc độc.
Độc cô dùng là Strychnine của Melanie, cộng thêm mũi tên gỗ độc trộm ở rừng rậm Đông Nam Á, hai thứ sử dụng chung hiệu quả rất khả quan.
Tuy rễ cây rất nghịch thiên, nhưng sau vài lần tiếp xúc, cô đã hiểu rõ nguyên lý hoạt động của nó.
Giống như nó sống nhờ trong xúc tua, lúc rễ cây ký sinh trên cơ thể người, thông qua mạch máu để chữa trị da thịt. Nó cũng không thể hoạt động trong cơ bắp, xương cốt… Nếu không, thân thể bị ký sinh đã vỡ nát từ lâu.
Mạch máu là đường đi của nó, muốn ngăn cản nó chữa trị, nhất định phải làm mạch máu tắc nghẽn. Mà đúng lúc mũi tên độc có thể làm trái tim tê liệt, mạch máu tắc nghẽn, thích hợp đối phó Tề Thiên.
Ngoài ra, cô lo lắng Tề Thiên có cảm ứng với thời gian nguyền rủa, không tăng thêm thời gian ngay từ đầu, chỉ dùng Món ăn ngon chết đi được làm ra kẹo mềm nhét trong miệng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Như dự kiến, mười giây không đủ, phải dùng thêm ba giây.
Nhưng kết quả lại rất khả quan.
Trúng tên, độc tố, đao cắt, tuyệt đối khiến Tề Thiên chịu thương nặng, lại thêm rễ cây bị lửa đốt, nhánh mới bị chém bỏ, năng lực rễ bị suy yếu biên độ lớn, không thể tự chữa trị cơ thể Tề Thiên trước khi gã chết.
Cây bất tử chỉ có thể chữa trị thân thể, không thể làm người chết sống lại.
Não Tề Thiên bị phá hỏng, đầu bị chặt, trái tim bị tổn hại, Đại La Kim Tiên đến đây cũng không cứu được gã.
Cuối cùng nguyền rủa cũng biến mất hoàn toàn.
Lòng Giản Tĩnh nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
Người chết rồi, mọi chuyện dễ xử.
Cô nhìn về phía người duy nhất tỉnh táo tại hiện trường, cũng là người phụ nữ trung niên kia, cười tủm tỉm trước ánh mắt hoảng sợ của đối phương: “Giao dịch không?”
Mười hai giờ trưa, thuyền đánh cá cập bến ở Busan Hàn Quốc.
Khoảnh khắc các vị khách lo lắng hãi hùng trên tàu cả ngày và vài nhân viên công tác may mắn còn sống đặt chân lên bờ, đáy lòng cuối cùng cũng thả lỏng.
Tất cả mọi người gấp không chờ nổi muốn một câu trả lời hợp lý.
Nhưng sở cảnh sát Hàn Quốc lại đưa bọn họ đến bệnh viện, rồi dùng danh nghĩa tĩnh dưỡng phong tỏa tin tức.
“Vì sao không cho chúng tôi liên lạc với bên ngoài?” Lachish phản đối kịch liệt: "Lần này chúng tôi suýt chút nữa đã bỏ mạng, cần phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng!”
Cảnh sát được phái đi đón nói: “Sự cố còn đang trong quá trình điều tra, xin mọi người phối hợp với chúng tôi.”
“Còn điều tra gì nữa? Ai trên thuyền cũng nhìn thấy cả, là một con quái vật khổng lồ.” Lynnell nói: "Việc các anh cần làm bây giờ là đưa chúng tôi trở về chứ không phải giam giữ chúng tôi!”
Cảnh sát: “Xin lỗi, tôi chỉ nghe theo lệnh cấp trên mà thôi, xin đừng làm chúng tôi khó xử.”
Mọi người không hỏi ra được lý do, đành phải tự bàn bạc với nhau.
“Chiếc thuyền đánh cá cứu chúng ta rất kỳ lạ.” Park Min Chul nói: "Tôi nghe cách nói chuyện của thuyền viên không giống người đi biển.”
Kojima Shibu: “Thuyền có vấn đề?”
“Không, thuyền thì đúng là thuyền đánh cá, nhưng người thì chưa chắc.”
Park Min Chul bày ra sự nhạy bén của phóng viên, cân nhắc nói: “Lúc mới lên thuyền, tôi đã hỏi mượn di động của thuyền viên, muốn gọi điện thoại cho người nhà. Nhưng người kia nói không mang di động để từ chối tôi, lúc ấy tôi vừa mệt vừa đói nên cũng không để ý, mà bây giờ nghĩ lại mới thấy không hợp lý.”
Kojima Shibu cũng nói: “Đúng thật, nếu điện thoại vệ tinh có thể gọi được thì nên gọi cứu viện từ đầu chứ. Vậy sao khi lên thuyền tổ đạo diễn còn muốn mang điện thoại theo?”
Bọn họ đều đã nhận ra chỗ không hợp lý, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cách giải thích thỏa đáng.
Lúc này, Lee Conner bỗng nhiên nói: “Mọi người có từng xem bộ phim điện ảnh nói về chuyện thuyền trưởng muốn lừa số tiền bảo hiểm kếch xù nên thuê người tập kích thuyền của mình không?”
“Tôi có ấn tượng, nhưng tổ tiết mục không có lý do làm vậy chứ nhỉ.” Võ Liệt nói: "Nghe nhân viên công tác nói, rating kỳ này rất khả quan, bọn họ không cần phải làm như vậy.”
Không khí an tĩnh một mảnh.
Một lát sau, Kumiko ở đền nói: “Có lẽ là tôi nghĩ nhiều, nhưng khi chúng ta rời thuyền tôi cứ cảm thấy số lượng thuyền viên ít hẳn đi.”
Cô ấy trước giờ luôn cẩn thận, mọi người không cho rằng đó là nghĩ nhiều, ngược lại cố gắng hồi tưởng: “Đúng vậy, không có mấy người đi xuống cả. Chẳng lẽ bọn họ xuống thuyền trước chúng ta?”
Chuyện này... không đúng lắm?
Cho dù vì giữ bí mật thì cũng nên khống chế những người sống sót như bọn họ chứ. Đám thuyền viên không chút liên quan sao có thể bị khống chế trước cả bọn họ được?
Trừ khi những người kia còn quan trọng hơn.
Kojima Shibu im lặng một lát, hỏi: “Có ai nhìn thấy Giản Tĩnh đâu không?”
Giang Bạch Diễm: “Không, Tĩnh Tĩnh không đi cùng chúng ta.”
Kojima Shibu nôn nóng: “Cô ấy bị người ta đưa đi ư? Sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
“Chúng ta không sao, Tĩnh Tĩnh càng không gặp chuyện.” Giang Bạch Diễm bình tĩnh nói: "Có thể chị ấy đi điều tra những vấn đề mọi người đang nói đấy.”
Lại chìm vào im lặng.
Park Min Chul đi đến bên cửa sổ nhìn xem, bên ngoài có rất nhiều người canh giữ, đành phải nói: “Bây giờ cũng không còn cách nào khác, nhưng cũng không cần quá lo lắng. Vừa chấm dứt phát sóng trực tiếp xong, ít nhất có thể cam đoan an toàn của chúng ta.”
Dựa theo lịch trình, tiết mục vẫn chưa thu xong, đêm nay còn có tiệc chúc mừng. Toàn thế giới đang chú ý đến bọn họ, Hàn Quốc đương nhiên không dám quá phận.
Đặc biệt đây còn là chương trình của Mỹ.
Mọi người bị thuyết phục, từng người đều tự trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi.
Không lâu sau, y tá đến rút máu, làm kiểm tra thân thể bình thường.
Hơn năm giờ chiều, có người đưa đồ dùng cá nhân của mọi người đến.
Park Min Chul kiểm tra hành lý, quả nhiên, mấy thứ có máy quay riêng đều bị xóa dữ liệu.
“Sao lại xóa video của tôi?” Chú ta chất vấn đối phương.
Cảnh vệ không trả lời vấn đề này.
Sáu giờ, cơm chiều được đưa tới, đồ ăn Hàn điển hình.
Tám giờ ba mươi phút tối, Giản Tĩnh trở lại.
Mấy khách mời lập tức vây lấy cô, quan tâm hỏi thăm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giản Tĩnh nói: “Nguồn nước ô nhiễm dẫn tới sinh vật biển biến dị, hoặc là quân đội làm thí nghiệm bí mật dẫn tới sinh vật thí nghiệm chạy ra ngoài, đụng phải chuyến tàu của chúng ta. Mọi người tin cái nào?”
Đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Lượng tin tức của cái nào cũng rất lớn nha.
Liễu Tú Trí hỏi: “Ô nhiễm biển là chỉ ô nhiễm hạt nhân à?”
Hiroto Ishikawa phản ứng rất lớn: “Đừng có nói hươu nói vượn, nước bẩn thải ra đều đã qua xử lý.”
“Mọi người đều hiểu là chuyện gì mà.” Lachish nhún vai.
Andre: “Tôi cảm thấy căn cứ quân Mỹ đang làm thí nghiệm, bọn họ vẫn hay làm vậy.”
Lee Conner cẩn thận bày tỏ: “Đây là vấn đề quốc tế.”
Nhưng cũng có người không mắc lừa. Park Min Chul ý bảo cô qua một bên nói chuyện: “Cô Giản, xin cô hãy thành thật trả lời tôi, chuyện này có liên quan đến tập đoàn 3Q không?”
Giản Tĩnh nhìn ông chú phóng viên này, tò mò hỏi: “Vì sao chú lại hỏi tới tập đoàn 3Q?”
“Không dối gạt cô, chuyện xảy ra lần cho tôi cảm giác rất quen thuộc.”
Park Min Chul hơi ngập ngừng, lựa chọn tin tưởng trực giác của mình, kể với cô: "Hai mươi năm trước từng xảy ra chuyện tương tự. Mấy năm nay tập đoàn 3Q cũng bị gièm pha không ngừng, nghe đâu cấp trên của họ có liên quan đến tôn giáo nào đó.”
Giản Tĩnh không trả lời mà hỏi lại: “Chú biết hội Tâm Thục không?”
Park Min Chul gật đầu: “Là một giáo phái từng rất nổi danh, rất nhiều tín đồ có chức vị cao, sau đó không biết vì sao đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết nào.”
Giản Tĩnh có hơi đăm chiêu, thật lâu sau mới nói: “Bây giờ không thích hợp thảo luận chuyện này, sau này liên lạc.”
Park Min Chul hiểu ý, không nói nữa.
Chú ta đi rồi, Kojima Shibu lại tới.
“Cô Giản, có phải cô có chuyện gạt chúng tôi không?” Anh ta nói thẳng: "Theo lời cô nói thì có vẻ hai đáp án kia đều không phải sự thật.”
Giản Tĩnh nhìn anh ta, khe khẽ thở dài.
* Tác giả có lời muốn nói:
Tĩnh Tĩnh: Mọi người thích điện ảnh quái vật phiên bản Hàn, Tokusatsu của Nhật hay phim kinh dị Mỹ? Tôi bịa tại trận cho mà nghe.