Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 384 - Chương 385

Chương 385

Sự thật là gì?

Hai mươi năm trước, Tề Thiên chính là tà thuật đại sư nổi danh trong nước. Gã bày ra một chiếc quan tài Thất Tinh để kéo dài sự sống, vì thế gã không ngần ngại giết nhiều đứa trẻ vô tội.

Sau khi sự việc xảy ra, gã đến Hàn Quốc, tại đây gã gặp ba của chủ tịch tập đoàn 3Q, tham gia thành lập hội Tâm Thục và thu giữ được một số tài sản lớn không rõ nguồn gốc.

Sau đó, gã có linh cảm rằng chiếc quan tài Thất Tinh ấy sẽ bị mất hiệu lực trong mười năm nữa, vì vậy gã đã đến phía bên kia Châu Mỹ để tìm cây Bất Tử huyền thoại.

Tại trấn Hoàng Hôn, gã tìm thấy cây Bất Tử bí ẩn, giết tiểu Frank rồi thay thế và thuận lợi tu sửa cơ thể già nua.

Nhưng đồng thời gã ta cũng bị ràng buộc bởi cây Bất Tử và không thể rời khỏi thị trấn Hoàng Hôn, vì vậy gã chỉ có thể kiên nhẫn ẩn nấp để tìm người thay thế.

Mà Giản Tĩnh khi đó đã sử dụng ba quả bom để làm nổ tung thành công ‘White Country’ – tổ cũ của cây Bất Tử, nhưng cũng vì vậy đã giải thoát Tề Thiên khỏi gông xiềng.

Gã đã trốn thoát mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Đã có lúc Giản Tĩnh nghi ngờ gã đã đến Nam Dương, nơi mà nghề tà thuật được xem là thịnh vượng nhất, nhưng không phải vậy.

Tề Thiên bí mật vội vã đến Hàn Quốc tìm đến hội Hàng Linh vốn là nguyên bản của Hiệp hội Tâm Thục, đồng thời ra tay cứu sống tên Hội trưởng sắp chết, khiến Hội trưởng tin tưởng vào khả năng của mình.

Gã lừa dối Hội trưởng, tuyên bố sẵn sàng truyền bá phúc âm của Thần cho mọi tín đồ. Nhưng trên thực tế, gã ta đã liên minh với con gái của Hội trưởng, lên kế hoạch biến những người già đã tham gia buổi lễ cùng với những người trên du thuyền trở thành vật tế cho các vị Thần.

Trên đây là lời lý giải của Hội trưởng.

Giản Tĩnh tin rằng cô ta không nói dối, dù sao thì lúc đó con dao của cô vẫn đang ở trên cổ người dì.

Lý do tại sao Tề Thiên lại làm như vậy không khó đoán.

Sau khi mất đi quả của cây Bất Tử, cơ thể của gã đã rất suy tàn, gã chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cành của cây Bất Tử để duy trì, nếu muốn khôi phục hoàn toàn thì gã ta phải hồi sinh bộ phận đã bị đánh cắp.

Việc cây hồi sinh rất đơn giản, chỉ cần bón phân.

Cây Bất Tử sợ lửa nên Tề Thiên đã đặt vị trí trên biển.

Trong một môi trường tuyệt đối khép kín, tế phẩm khó có thể chạy trốn và nguyên nhân chết cũng khó truy ra, có thể nói là hoàn mỹ.

Không chỉ vậy, Tề Thiên còn lên kế hoạch dùng một mũi tên bắn chết hai con nhạn, dùng con tàu đắm để giải quyết Giản Tĩnh và để cô hoàn thành bước quan trọng nhất đối với gã.

Hồi sinh cây Bất Tử đang bị hủy.

Sau khi cây Bất Tử hấp thụ sức mạnh của tế phẩm sẽ mở ra giai đoạn tăng trưởng nhanh chóng đầu tiên. Ở trạng thái hiện tại của Tề Thiên, hoàn toàn không phải là đối thủ của nó. Những người thuộc hội Hàng Linh sẵn sàng chết vì Thần, và họ cũng sẵn sàng chấp nhận món quà của Thần mà không hề giữ lại gì, vậy làm sao họ có thể làm tổn thương Thần?

Gã ta không có lý do chính đáng để nhường những người đó ra tay.

Nhưng Giản Tĩnh chắc chắn sẽ làm.

Tề Thiên biết rằng cho dù cô có nhận ra xúc tu là cây Bất Tử hay không, cô nhất định sẽ chọn cách tiêu diệt nó.

Miễn là đúng thời điểm, gã ta có thể nhận được kết quả là cả hai cùng tổn thất.

Khi đó, Giản Tĩnh chắc chắn sẽ chết, và cây Bất Tử bị thương nặng sẽ bị gã thuận lợi thu phục.

Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng thật không may... Giản Tĩnh cũng đã muốn gã ta chết từ lâu.

Người đi trà lạnh, Tề Thiên đã chết, người phụ nữ trung niên khôn khéo đương nhiên sẽ không cần bán mạng làm việc cho gã nữa.

“Giao dịch này thế nào?” Giản Tĩnh hỏi cô ta.

Mà cô ta không có lựa chọn nào khác.

Giản Tính không chỉ cầm dao mà còn cầm điện thoại, camera ghi lại cảnh hai cha con tham gia vào trò mê tín thời phong kiến. Hình ảnh khuôn mặt và giọng nói rõ ràng, một khi lộ ra ngoài, tập đoàn 3Q chắc chắn sẽ tiêu tùng.

Cô ta không thể không đồng ý với yêu cầu của Giản Tĩnh, đầu tiên là cho chiếc thuyền đánh cá quay trở về và để những người sống sót rời đi.

Đổi lại, Giản Tĩnh sẽ giao video cho họ.

Ở địa bàn của mình, hiệu quả của tập đoàn 3Q đương nhiên không tồi. Họ đưa những người sống sót đến bệnh viện, nơi họ chặn tin tức và kiểm tra cơ thể của mọi người.

À, và hiện tại Hội trưởng cũng đang nằm viện.

Tề Thiên chết đi, xiềng xích rễ cây biến mất, trước khi xuống thuyền ông lão giận thở đến mức hổn hển.

Tuy những người già khác không bị thương nhưng thần trí không được minh mẫn lắm, hiện đang ở trong phòng bệnh quan sát.

Đây là cơ hội dành cho phụ nữ trung niên.

Cuộc đấu đá nội bộ của tập đoàn lớn có bao nhiêu căng thẳng, nhìn nhà họ Giang là biết, cô ta vội vàng nắm lấy quyền lực, không có can đảm và thời gian để làm những động thái nhỏ nhặt.

Ngày hôm sau, những người nước ngoài sống sót đã được tìm kiếm, xác nhận rằng ngoại trừ Park Min Chul, không có người chụp ảnh cũng như không ai lấy trộm đồ tại hiện trường.

Họ đã được chuyển thẳng đến sân bay để lên chuyến bay gần nhất trở về nhà.

Giang Bạch Diễm, Chương Tuyết Nhi và Võ Liệt ngồi cùng nhau, vẻ mặt có chút vi diệu.

Giản Tĩnh không đến.

Cô lại biến mất rồi.

Đến kẻ ngốc cũng biết có vấn đề.

Nhưng đây là một hãng hàng không của Hàn Quốc, tuy có vẻ không có gì đặc biệt nhưng do trực giác nào đó, cả ba đều ngầm không nói về chuyện này. Họ ngủ ngay sau khi lên máy bay, thậm chí còn không ăn thức ăn trên máy bay.

Vài giờ sau, máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh.

Giang Bạch Diễm xuống máy bay lập tức sống lại, không nói lời nào đi thẳng đến cửa hàng điện thoại di động mua một chiếc điện thoại mới, nạp tiền vào thẻ, sau đó nhập số điện thoại của Khang Mộ Thành.

“Tĩnh Tĩnh?” Anh nhanh chóng trả lời.

Giang Bạch Diễm: “Tôi là Giang Tầm.”

“Tĩnh Tĩnh ở đâu?”

“Chị ấy bị bỏ lại ở Hàn Quốc.” Cậu ấy nhanh chóng nói: “Trước khi tôi lên máy bay, chị ấy đã nói với tôi rằng đừng lo lắng, sẽ tự tìm cách để quay lại, nhưng tôi vẫn không an tâm."

Trước lạ sau quen, đã mười hai lần rồi, trái tim Khang Mộ Thành được tôi luyện rất tốt, khá bình tĩnh hỏi: "Em ấy không sao chứ?"

"Không sao." Giang Bạch Diễm khẳng định trả lời.

Khang Mộ Thành thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đọc được thông báo tàu gặp bão phải về Busan, buổi ghi hình chương trình tạm thời bị hoãn lại. Có chuyện gì xảy ra không?”

"Có chút phức tạp, chúng ta gặp mặt rồi hãy nói." Giang Bạch Diễm: “Lát gặp lại."

Cậu ấy gọi lại cho Khâu Lâm, an ủi người đại diện, sau đó đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình, suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn mới.

Giang Bạch Diễm v:

Con tàu gặp tai nạn trên biển nên tạm thời quay về Busan. Hiện @Người mẫu Tuyết Nhi và @Nam diễn viên Võ Liệt đã thuận lợi trở về Bắc Kinh. Mọi người đều an toàn. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người.

Hy vọng cô Tĩnh Tĩnh có thể trở lại sớm ~

Thông báo.

Sau đó, cậu không đọc các bình luận, thay vào đó ngay lập tức mua chuyến bay nhanh nhất đến Thành phố Hòa Bình.

Trong thời gian chờ đợi, cậu ấy sờ vào chiếc túi bên trong.

Sáng nay, Giản Tĩnh chào tạm biệt họ ở sân bay, nói rằng cô có việc phải làm và không thể quay lại trong lúc này, nhân lúc những người bảo vệ xung quanh không chú ý, cô nhét một cái USB điện thoại di động hình mông Corgi vào cổ áo của cậu.

Có gì bên trong?

Giang Bạch Diễm lấy USB ra và cắm nó vào cổng của điện thoại mới.

Hai video.

Một là cảnh được chụp bởi một máy bay không người lái, chỉ trong vài giây với hình ảnh đang rung lắc dữ dội, cái còn lại là trong căn phòng của một chiếc thuyền đánh cá, về một đàn cúng tế ác độc.

Cậu đeo tai nghe, mở ra phần mềm tự động phiên dịch, miễn cưỡng cũng hiểu được bọn họ đang nói gì.

Hóa ra đó là tất cả những gì đã xảy ra. Giang Bạch Diễm tắt máy và nghĩ xem phải làm thế nào.

Nếu bị lộ ra ngoài thì chắc chắn Tĩnh Tĩnh sẽ bị trả thù, nhưng nếu im lặng thì tập đoàn 3Q bị nắm chặt nhược điểm nhất định sẽ tìm cách thủ tiêu Tĩnh Tĩnh.

Anh ấy gọi cho chị Trần.

"Tiểu Bạch, cậu không sao chứ? Khi nào cậu trở về?" Người đại diện lo lắng hỏi.

Giang Bạch Diễm nói: “Em sẽ quay lại sớm, chị Trần, em nên tìm công ty kế hoạch nào để tuyên truyền đối ngoại đây?"

Chị Trần giới thiệu một cái tên.

"Chị tìm phòng làm việc của thủy quân mua một acc, liên lạc với người của bọn họ một chút, nói có một tin lớn muốn báo." Giang Bạch Diễm chụp một bức ảnh xúc tu, cố ý cắt logo khổng lồ của Thế giới số nhảy vọt, làm cho nó trông giống như hiệu ứng đặc biệt của bộ phim.

Chị Trần hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Giang Bạch Diễm: “Nói với họ, quân đội Mỹ bí mật nghiên cứu vũ khí sinh hóa tại căn cứ, Hàn Quốc đã đưa tử tù làm thí nghiệm để trao đổi lợi ích.”

Chị Trần trợn tròn mắt: “Hả?”

“Chỉ bịa đặt thuyết âm mưu giật gân một chút.” Cậu nói: “Tìm thủy quân để tuyên truyền, chắc chắn có người tin.”

Chị Trần hoàn toàn không hiểu: “Tại sao lại làm như vậy? Chuyện này không vui.”

“Đừng lo lắng, nhất định sẽ có sự kiện còn quá đáng hơn chuyện này.” Giang Bạch Diễm tiếp: “Chút nữa liên hệ, chị nhanh chóng tìm một số chuyên gia, đừng để bị phát hiện là được. Đăng lên mạng, sau đó tìm vài tài khoản marketing chuyển qua Trung Quốc, không cần quá nghiêm túc, trêu chọc đùa vui chút là được."

Chị Trần do dự một lúc vẫn đồng ý, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm: “Cậu đừng làm bậy.”

“Em sắp lên máy bay nên sẽ cúp máy trước.” Cậu ấy đặt điện thoại xuống.

Đúng như dự đoán của Giang Bạch Diễm, tin tức của cậu ấy không phải là tin đầu tiên cũng không phải là tin tức quá đáng nhất.

‘Vua trinh thám’ là một show của Mỹ, khi đội ngũ đạo diễn rút lui, ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có ai lên hình? Hơn nữa, không ít người trong tổ tiết mục cùng với hội Hàng Linh liên lạc qua lại đã lâu cũng không được kiểm soát chặt chẽ.

Và những người thờ phụng vào Thần linh không phải là không thể thờ phụng cả tiền tài.

Ví dụ như đạo diễn Mã Luân, người vợ Jenny của ông ta là thành viên của hội Hàng Linh - giáo phái này đã hoạt động và phát triển trong nhiều thập kỷ và nó đã được quảng bá nước ngoài - sau khi được cứu, ông ta đã gặp gỡ những người thuộc tập đoàn 3Q, một phần của sự thật đã được suy đoán ra một cách mơ hồ thông qua những manh mối nhỏ.

Ngay khi trở về Mỹ, ông ta đã công bố chuyện này ra ngoài.

Trong tuyên bố của ông, ‘Thế giới số nhảy vọt’ có bằng chứng giao dịch giữa tập đoàn Hàn Quốc và quân đội bí ẩn, tập đoàn 3Q vì muốn thủ tiêu nên đã tạo ra vụ đắm tàu, muốn nhấn chìm đoàn tàu du lịch ở Thái Bình Dương.

Nói như vậy không phải là vì giấu diếm mà do ông ta uống say, không nhìn thấy quái vật nên nhận định quái vật chỉ là cái cớ, toàn bộ sự việc chính là một thuyết âm mưu.

Sở dĩ nguyên nhân khiến Jenny vợ ông bị cuốn vào là vì cô ta gia nhập hội Hàng Linh và ngoài ý muốn biết được bí mật của quân đội, mới cùng bị diệt khẩu.

Tiếp theo, ảnh chụp màn hình của Giang Bạch Diễm bị tuồn ra ngoài.

Rất nhiều cư dân mạng cho rằng quái vật trên hình là vũ khí sinh hóa do quốc gia khác chuyên môn nghiên cứu ra để đối phó với bọn họ.

Quốc gia khác là ai?

Xem nơi khởi hành và điểm đến của con tàu là biết.

Cư dân mạng Hàn Quốc không đồng ý nhưng họ phát hiện ra rằng Kim Lan Nhi, Liễu Tú Trí và Park Min Chul, những người tham gia ghi hình chương trình lần này đã không lên tiếng trên các nền tảng xã hội.

Mãi đến khi dư luận sục sôi, Kim Lan Nhi và Liễu Tú Trí mới xuất hiện, tỏ vẻ rằng họ an toàn, du thuyền chỉ hi hữu gặp phải cơn bão, cũng không có chuyện gì như trên mạng nói.

Cùng ngày, đài truyền hình mà Park Min Chul làm việc đã nhận được tin tức về cái chết của chú ta.

Ngoài Hàn Quốc và Hoa Kỳ, cư dân mạng ở các nước khác nói chung tương đối bình tĩnh. Cư dân mạng Nhật Bản đang phản đối suy đoán của cư dân mạng Hàn Quốc về chất thải hạt nhân và cư dân mạng trong nước nói chung đang lo lắng về sự an toàn của Giản Tĩnh.

Với tư cách là người chiến thắng của [Vua trinh thám] châu Á lần này, tung tích và an nguy của Giản Tĩnh chắc chắn cũng thu hút sự chú ý của khán giả trên toàn thế giới.

Mọi người đều muốn biết: Cô ấy còn sống không? Cô ấy có bị cầm tù không? Cô ấy có biết bí mật gì không?

*

Giang Bạch Diễm đều có thể đoán được tập đoàn 3Q tất nhiên sẽ kiếm chuyện, làm sao Giản Tĩnh có thể không biết đây?

Cô đưa những người khác lên máy bay trước và đi vào phòng tắm sau.

Các vệ sĩ trông coi cô liếc mắt nhìn nhau, lập tức phái nữ vệ sĩ đuổi theo.

Giản Tĩnh tăng tốc độ chen vào trong đám đông như thể muốn cắt đuôi người theo dõi. Nhưng vệ sĩ được đào tạo bài bản và luôn luôn có thể nắm lấy đuôi của cô.

Cô chen chúc qua đám đông và bước ra khỏi sân bay hỗn loạn.

Bên ngoài là dòng người người bận rộn lên máy bay, không ít taxi đã đậu sẵn. Cô lên một chiếc xe và nói với người lái: “Đi đến cửa hàng miễn thuế.”

Tài xế nhấn ga và lao đi.

Xe của kẻ theo dõi đang chạy lên.

Tài xế nhận thấy và hỏi: “Tại sao chiếc xe phía sau theo chúng ta?”

Giản Tĩnh mặt không đổi sắc: “Bạn trai cũ, đừng để ý tới anh ta.”

Nhưng bọn vệ sĩ lái xe tốt hơn taxi rất nhiều lần, rất nhanh đã xe của họ đã vượt tới.

Tài xế liếc mắt, lập tức nghi ngờ hỏi: “Ai là bạn trai cũ của cô?”

“Đều không phải, anh ta là thiếu gia tập đoàn tài chính, đây là vệ sĩ nhà bọn họ.” Giản Tĩnh nhìn thấy phía trước có một ngã tư, liền nói: "Quên đi, anh cho tôi xuống ở ven đường, tôi sẽ cùng họ nói chuyện rõ ràng.”

Người lái xe không muốn gặp rắc rối nên đã tin tưởng và dừng xe tại giao lộ.

Giản Tĩnh không mang theo tiền Hàn nên trả bằng đô la Mỹ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống xe, rẽ vào đường nhỏ.

Động tác của cô vừa nhanh lại gọn, vệ sĩ trước tiên dừng xe đuổi theo, nhưng vẫn cách cô một khoảng cách, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy phương hướng.

Giản Tĩnh lang thang không mục đích, tìm kiếm một nơi rộng rãi và rất nhanh bắt gặp một công viên.

Tại cửa ra vào là nhà vệ sinh công cộng.

Cô nhanh chóng chạy vào, cởi áo khoác bên ngoài để lộ ra áo len rộng thùng thình cùng quần jeans bên trong, sau đó đeo mặt nạ của Tông Dã đưa cho cô từ trong ngăn đựng đồ, nhét vào miệng chiếc niềng năng đặc biệt,

Đội tóc giả, chuyển kính sang chế độ vô hình, đổi màu đồng hồ công nghệ thành màu đen và tô son môi bằng bột đậu.

Mất hai phút rưỡi.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, hào quang lập tức tan ra.

Hai vệ sĩ vừa vặn chạy tới trước mặt cô, suýt nữa đụng phải cô.

“Ôi, thực sự xin lỗi.” Cô dùng thẻ đổi giọng nói rồi lại cúi đầu, giọng đầy hoảng sợ.

Vệ sĩ liếc cô một cái.

Ấn tượng của họ đối với Giản Tĩnh: Là cô gái tóc xám, kính gọng bạc, làn da trắng, tư thế gợi cảm như một chú mèo.

Còn cô gái trước mắt: Má phúng phính, tóc ngắn đen nhánh, mặc trang phục mùa thu Nhật Bản, trang điểm trầm ổn, không khác mấy cô gái Hàn Quốc trên đường phố.

Quan sát kĩ nhà vệ sinh, bên trong sạch sẽ, không có quần áo còn sót lại, cô gái chỉ mang theo một cái túi xách đeo chéo, giấu không được áo khoác to nặng.

"Đuổi theo." Tên cầm đầu ra hiệu và yêu cầu cấp dưới chia nhau đuổi theo vào công viên.

Cô gái tò mò nhìn họ một lúc, sau đó đi vào cửa hàng tiện lợi bên đường và yêu cầu một ly cà phê đá.

Khi họ bước ra, tên cầm đầu dời tầm mắt sang chỗ khác rồi sải bước vào công viên.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình nói ra suy nghĩ của mình nói ra suy nghĩ của mình:

Thêm được một số chi tiết của 007, đúng là cơ hội hiếm có...

Vụ án này không phải vụ án cuối cùng, lần này không có nhắc đến đại boss phía sau vụ án cuối cùng, dù sao thì phần tử tội phạm đông đảo mới là sự thật.

Hơn nữa, boss bình thường sẽ trốn thoát một mình, thường xuyên làm không xong cũng quá khoa trương, ở bối cảnh hiện đại, người nào đó dính một phát đạn mà vẫn không chết = tôi thật muốn treo Tề Thiên
 

Bình Luận (0)
Comment