Dựa vào đồ dịch dung, Giản Tĩnh bằng tốc độ nhanh nhất cắt đuôi truy binh. Nhưng cô vẫn không thể buông lỏng.
Mặc dù ở Hàn Quốc cô không đăng ký bằng tên thật, nhưng ngồi máy bay về nước dù sao cũng phải dùng hộ chiếu, chỉ cần tập đoàn 3Q có quan hệ với hải quan, cô vừa đến sân bay sẽ bị tạm giữ ngay.
Nếu không, tìm đại sứ quán giúp đỡ?
Giản Tĩnh nghĩ lại, vẫn không định làm như vậy. Đối với pháp luật Hàn Quốc cô không hiểu rõ, nếu bọn họ bịa đặt một tội danh nào đó để tạm giữ cô, đại sứ quán cũng không có năng lực giúp cô, dẫn độ cũng không dễ dàng như vậy.
Rơi vào trong tay bọn họ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Vẫn là tự mình nghĩ phương pháp khác đi.
Ở một nơi không quen thuộc, cô cũng không có manh mối gì khác, phải tìm một người giúp đỡ. Ông chú Park Min Chul là một lựa chọn không tồi.
Giản Tĩnh cũng đoán trước bọn họ sẽ không dễ dàng để cô chạy thoát như vậy, trước tiên đi về bệnh viện tìm người, ai biết đúng lúc lại gặp phải chú phóng viên đang leo xuống theo dàn nóng điều hoà.
Hai bảo vệ đang cùng nhau rút súng bắn nhau. Chú phóng viên "Bùm" một cái rơi vào dòng sông nhỏ phía sau bệnh viện.
Máu đỏ nổi lên khỏi mặt nước, mấy người bảo vệ quan sát một lúc rồi cùng nhau rút về.
Giản Tĩnh vòng ra bên cạnh mua một chiếc khăn quàng cổ giá rẻ, chậm rì rì đi về phía cuối sông. Qua một lúc cô đã thấy có một bóng đen từ từ nổi lên, người đó cẩn thận quan sát một lát, lúc này mới lạnh run mà bò lên bờ.
"Agassi." Cô ghé sát vào trên lan can, cười tủm tỉm chào hỏi: "Lại gặp nhau rồi"
Park Min Chul giật mình, suýt chút nữa lại té ngã một lần nữa. Nhưng mà Giản Tĩnh đã tháo xuống mặt nạ, gương mặt trang điểm một lớp dày, tiếng nói quen thuộc vang lên cũng không khó để nhận ra gương mặt thật.
"Cô Giản?" Chú ta thở ra một hơi: "Kéo tôi lên với.”
Giản Tĩnh giơ tay ra kéo chú ta lên: "Xem ra chú không bị bắn trúng."
"Suýt chút nữa, may mắn tôi chèn thêm bát đựng cơm vào trong quần áo."
Park Min Chul cũng là một người tài giỏi, cơm bệnh viện phát là đựng trong bát inox, chú ta giấu được hai cái, chèn vào trước ngực và sau lưng làm áo chống đạn, bây giờ mới không bị bắn chết.
Giản Tĩnh nhìn vết máu dính trên quần áo chú ta: "Túi máu?"
Park Min Chul gật đầu.
"Thông minh." Cô khen: "Kinh nghiệm rất phong phú nha."
Phóng viên cười khổ: "Trải qua nhiều lần rồi, không phong phú cũng không được."
Giản Tĩnh: "Chỗ này không ở lâu được, chú có nơi nào đáng tin để đi không?"
"Đi theo tôi." Park Min Chul hai mươi hai tuổi đi vào đài truyền hình làm việc, làm đến năm ba mươi bảy tuổi, đưa qua vô số những tin tức lớn nhỏ khác nhau, trong đó có đủ các vụ tai tiếng của những tập đoàn tài chính lớn.
Như vậy đương nhiên không thể thông qua con đường bình thường mà làm, dù sao cũng phải liên quan đến một ít những khu vực màu xám khác.
Park Min Chul dùng điện thoại công cộng, gọi cho một người bạn, nhờ người đó lái xe đến Busan đón người.
Giản Tĩnh hỏi chú ta có thể có được hộ chiếu, cô cần dùng đến cái này để mua vé về nước.
"Tôi có thể giúp cô hỏi một chút, nhưng không thể bảo đảm." Park Min Chul nói: "Cô Giản, nói thật với cô, tình hình của chúng ta bây giờ không lạc quan."
Chú ta đi thẳng vào vấn đề: "Theo tôi được biết, Tập đoàn 3Q có quan hệ với không ít quan chức chính phủ, một khi bọn họ nhất định muốn làm chúng ta câm miệng, chúng ta sẽ gặp rắc rối rất lớn."
Giản Tĩnh hỏi: "Chú định làm như thế nào?"
"Kim Lan Nhân và Liễu Tú Trí có ô dù lớn bảo vệ bọn họ, có lẽ sẽ không xui xẻo như tôi." Chú ta lau lau kính mắt, suy nghĩ một lúc mới nói: "Điều đầu tiên tôi muốn đương nhiên là giữ mạng, nhưng nói thật, tập đoàn 3Q không sụp đổ, cho dù tôi có thể trở về đến đài truyền hình, cũng phải đề phòng không biết khi nào thì bị giết."
"Cho nên?"
Park Min Chul dứt khoát: "Tôi muốn biết sự thật của lần chìm thuyền này."
"Đây là âm mưu của hội Hàng Linh." Giản Tĩnh nói "Một cuộc hiến tế tà ác."
"Quả nhiên." Chú ta thở dài một hơi: "Có chứng cứ không?"
Giản Tĩnh cười: "Đương nhiên, chú muốn không?"
"Nếu cô tin tôi." Chú ta nghiêm túc nói: "Tôi muốn phát tán chuyện này ra ngoài, không chỉ vì tôi, mà còn vì những người trên thuyền nữa, họ không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được."
Giản Tĩnh lại hỏi: "Đài truyền hình dám đưa tin sao?"
Chú ta khựng lại.
"Chú cũng hiểu rõ, hội Hàng Linh có quan hệ không bình thường với Tập đoàn 3Q, thuyền trước lúc đó có gọi điện thoại nhờ cứu viện rồi, nhưng không có cách nào kết nối được." Cô uyển chuyển nhắc nhở: "Sự việc còn phức tạp hơn chú tưởng tượng rất nhiều."
Park Min Chul gật đầu, cũng không lộ ra biểu cảm quá ngạc nhiên, kiên trì nói: "Cho dù như vậy, tôi cũng phải thử xem."
"Được." Giản Tĩnh thẳng thắn nói: "Tôi sẽ bắt đầu chuyển tài liệu trong tay sang cho chú, nhưng cũng đề nghị chú không nên động thủ vào lúc này."
Park Min Chul đồng ý với cô: "Rời khỏi đây trước đã."
Busan cách Seoul trên bản đồ rất xa, nhưng thật ra lại rất gần, đặt ở trong nước thì còn chưa ra khỏi tỉnh, tốn hai tiếng đồng hồ, bạn của Park Min Chul đi đến nơi. Chú ta cũng không hỏi cần xe để làm gì, đưa xe đến rồi rời đi luôn.
Park Min Chul hỏi Giản Tĩnh muốn hộ chiếu hay là giấy chứng nhận đăng ký, cái trước cần phải đi qua hải quan, hơi chút phiền phức, cái sau lại có thể mua được hàng thật.
Giản Tĩnh nói: "Muốn đồ thật."
Park Min Chul lại tìm được một người bạn khác, mua được một tờ giấy chứng nhận đăng ký thật từ trên tay anh ta, nguồn gốc không rõ ràng lắm, có thể là đánh rơi, cũng có thể là của người chết, tuổi cũng không khác lắm so với Giản Tĩnh, đút thêm tiền còn có thể làm giả được cả hộ chiếu.
Chú ta cũng làm một cái, một người đàn ông trung niên trên mặt còn để một chòm râu, nhìn thoáng qua rất giống nhau.
"Bây giờ 3Q tra xét rất nghiêm ngặt ở Busan, chúng ta không thể đi trực tiếp được." Park Min Chul nói: "Đi đảo Jeju, nơi đó có rất nhiều người Trung Quốc, hơn nữa không phải đăng ký, cô chạy đến nơi đó là tiện nhất. Hộ chiếu có thể không dùng đến thì tốt nhất không nên dùng."
Giản Tĩnh đồng ý.
Đi đảo Jeju cũng không thể đi bằng máy bay, vẫn phải lái xe đi. Trên đường gặp phải cảnh sát giao thông kiểm tra hộ chiếu, may mắn không kiểm tra trên mạng, xem qua giấy chứng nhận liền thả cho đi.
Nhưng mà tới đảo Jeju, Giản Tĩnh mới phát hiện tất cả các vé máy bay và vé tàu hỏa đi Trung Quốc đều ngừng bán.
"Việc này khá phiền phức." Park Min Chul nhìn về phí Giản Tĩnh hỏi cô làm thế nào bây giờ.
Giản Tĩnh quyết định tương kế tựu kế.
Cô nhờ nhà vệ sinh của một quán cafe, tháo trang sức thay quần áo, khôi phục diện mạo ban đầu, thoải mái sáng sủa hơn rất nhiều, thậm chí kiêu ngạo mà gửi tin nhắn weibo báo tin bình an.
Giản Tĩnh v:
Phong cảnh ở đảo Jeju thật không tồi
[Tự chụp jpg]
Cài đặt nửa giờ sau mới đăng, sau đó vội vàng rút lui.
"Quay về Busan." Cô nói với Park Min Chul
--
Giản Tĩnh báo bình an trên weibo, khiến cho không ít người nhẹ nhàng thở ra, việc này ít nhất cũng chứng minh được việc cô còn sống, nhìn qua cũng không giống bị giam lỏng
Bạn bè trên mạng đều bình luận, hy vọng cô sớm về nước, tốt nhất phải giải thích trên tàu biển chở khách đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng những tin tức đó, cô cũng chưa trả lời.
Khang Mộ Thành gọi điện thoại cho cô, vẫn là tình trạng tắt máy.
Anh ấy còn muốn thử lại, đã có điện thoại gọi đến.
"Đừng gọi, Cô Giản đang ở Hàn Quốc không dám khởi động máy." Quý Phong giống như biết anh ấy đang làm gì, nói thẳng: "Cô ấy sợ bị định vị, bình thường chắc chắn tắt máy."
Khang Mộ Thành nói: "Có thể suôn sẻ trở về không?"
Quý Phong: "Nếu chạy trốn được, sau này không thể bị bắt lại được, Hàn Quốc nói nhỏ cũng đến 10 vạn ki-lô-mét vuông, tìm người cũng không dễ dàng như vậy."
"Em ấy ở nước ngoài một mình..." Khang Mộ Thành thở dài: "Thông qua đại sứ quán có thể đón về được không?"
"Nếu muốn liên hệ đã liên hệ từ sớm rồi." Quý Phong cũng không cảm thấy lạc quan: "Theo tôi thấy, cô ấy ở đảo Jeju không về được, có đến tám - chín phần sẽ quay trở lại Busan, từ chỗ đó ngồi thuyền đi Nhật bản, nếu cậu lo lắng phải đi đến Fukuoka, nói không chừng có thể gặp được."
Hiện nay cũng không có cách nào khác, Khang Mộ Thành lập tức nói: "Được, tôi sẽ đi qua đó."
Quý Phong cúp điện thoại
--
Sáng sớm hôm sau, Giản Tĩnh ngồi trên tàu thuỷ đi Nhật Bản.
Giống như Quý Phong đã đoán, cô post weibo chỉ muốn dẫn người của 3Q đến đảo Jeju, khiến bọn họ hiểu nhầm mình không có hộ chiếu, chỉ có thể thông qua cách nhập cư trái phép này để về nước.
Nhưng mà thật ra cô hoá trang thành cô gái trên giấy chứng nhận đăng ký, lấy thân phận của người Hàn Quốc này đi Nhật Bản.
Hộ chiếu Từ Hàn Quốc đi Nhật bản có chín mươi ngày miễn đăng ký, tiện hơn so với Trung Quốc một chút.
Đương nhiên, hộ chiếu của cô là giả, khi xuất quan không được thông qua đã đem toàn bộ dola trên người ra làm tiền hối lộ, lúc này người ta mới mở một mắt nhắm một mắt cho cô đi qua.
Dù sao cấp trên muốn tìm cũng là cô gái người Trung Quốc, người hối lộ lại nói lưu loát tiếng Hàn, dáng vẻ lại không khác gì so với em gái trong nước, không có nửa điểm đáng nghi.
Cứ như vậy thuận lợi xuất quan.
Tháng mười một độ ấm đã xuống rất thấp, gió biển lạnh buốt, thổi vào mặt như dao nhỏ cắt trên mặt, Nhưng gió lạnh thấu xương bên ngoài còn thoải mái hơn bên trong ấm áp mà lẫn lộn mùi cơ thể người.
"Vậy mà cô vẫn còn dám ngồi tàu thuỷ à." Park Min Chul đứng cách đó xa xa, không dám đến gần lan can: "Tôi cũng có bóng ma tâm lý."
Giản Tĩnh không để bụng: "Có gì mà không dám ngồi chứ, chẳng lẽ chú sợ trên thuyền này có quái vật sao?"
Park Min Chul cười khổ, chậm rì rì đi đến: "Đúng, tôi sợ rồi, chuyện giống nhau, đời này tôi cũng không muốn trải qua đến lần thứ hai."
Giản Tĩnh cười: "Sẽ không có đến lần thứ hai."
"Hy vọng như vậy." Chú ta rút điếu thuốc châm lên, hít sâu rồi chậm rãi phun ra, hiệu quả của ni-cô-tin làm chú ta nhìn qua trông bình tĩnh hơn một chút, hỏi cô: "Thứ đó là quái vật gì? Hội Hàng Linh triệu hồi thứ đó đến sao?"
"Chú có thể nghĩ như vậy."
Chú ta hỏi: "Bọn họ muốn làm gì?"
Giản Tĩnh nói: "Trong kịch bản không phải đã viết rất rõ ràng sao, bất tử."
"Kịch bản..." Park Min Chul thưởng thức một lát, lắc đầu: "Chuyện mới qua ba ngày, mà tôi cảm giác như là đã qua từ đời trước vậy, không nhớ được chi tiết nữa, cô nói có kỳ quá không?"
"Con người có cơ chế tự bảo vệ, quên đi việc khiến cho mình sợ hãi là chuyện bình thường."
Giản Tĩnh vuốt phần tóc mái bị gió biển thổi lộn xộn, đột nhiên nói: "Đúng rồi, chú có vợ bị bệnh nặng hay là trẻ con, loại nhanh chết ấy?"
Park Min Chul sững sờ: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Giản Tĩnh hỏi lại: "Chú nói xem?"
"Thì ra là vậy." Chú gảy nhẹ tàn thuốc: "Cô nghi ngờ tôi."
"Bất tử là một điều cố chấp từ xưa, Châu Á có thuốc bất tử, Châu Âu có ma cà rồng, Cao tầng nước Mỹ khoác lên mình một tấm áo khoác khoa học viễn tưởng, gọi là sửa chữa gen, thật ra cũng không khác nhau là mấy." Giản Tĩnh chậm rãi nói: "Từ xưa đến nay, khoẻ mạnh trường thọ chính là thứ mà loài người không ngừng theo đuổi."
"Mọi người muốn khoẻ mạnh, nhưng không nhất định muốn bất tử, hơn nữa, tôi căn bản không tin." Park Min Chul nói: "Chỉ có những người theo đạo mới có thể tin vào những thứ gọi là Thần thánh."
"Chú không tin?"
"Tôi Không tin"
"Vậy chú muốn tiền không?" Cô hỏi: "Muốn trở thành một trong những người lãnh đạo của đài truyền hình không? Muốn theo con đường chính trị không? Muốn trở thành một người trên mọi người không?"
Động tác của Park Min Chul dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào cô.
Giản Tĩnh nói: "Tập đoàn 3Q có hứa hẹn cho chú những thứ này không?"
"Có." Chú ta thừa nhận, lại nói: "Tôi không đồng ý, cô tin không?"
Giản Tĩnh nhìn chú ta, cười nói: "Tin."
Park Min Chul nhướng mày.
"Nếu chú là quân cờ mà tập đoàn 3Q sắp đặt, tôi không thể bước lên chiếc thuyền này được" Giản Tĩnh nhẹ nhàng thăm dò qua tất cả các khả năng, nhìn về phía đường chân trời xa xa như ẩn như hiện: "Sắp đến Fukuoka rồi."
Park Min Chul "Ừ" một tiếng, dừng lại cách cô khoảng một mét.
Giản Tĩnh quay đầu.
Chú ta nói: "Động cơ thuyền kêu to như vậy, nếu có người nổ súng, cũng không có ai nghe thấy."
"Cho nên?" Cô tò mò
"Tôi đang nghĩ, cô có nổ súng hay không?"
Giản Tĩnh nở nụ cười: "Chú cũng nghi ngờ tôi?"
"Tại sao lại không?" Park Min Chul lạnh lùng nói: "Cô biết đó là thứ gì. Vừa lên đến thuyền đã liếc mắt đưa tình với người của tập đoàn 3Q, lại đúng lúc xuất hiện ở nơi tôi chạy trốn. Nghi ngờ cô chẳng lẽ rất kỳ lạ sao?"
"Không kỳ lạ." Cô không khỏi muốn cười: "Vậy chúng ta giữ nguyên khoảng cách này đến Fukuoka, thế nào?"
Park Min Chul: "Tốt nhất là như vậy."
Vì thế hai người đều duy trì khoảng cách để hai người chỉ vừa vặn nhìn thấy nhau, ở trên boong tàu hứng gió lạnh gần một tiếng, cuối cùng cũng an toàn bước lên lãnh thổ của Nhật Bản.
Giản Tĩnh nói: "Chúng ta tách ra ở đây, cho tôi email, tôi sẽ gửi tài liệu qua cho chú."
Park Min Chul mở hộp thuốc lá ra, viết lên một email google.
Giản Tĩnh nhét vào túi áo: "Hẹn gặp lại."
Chú ta không chút do dự hoà mình vào biển người mênh mông.
Giản Tĩnh bình tĩnh hơn so với chú ta, đầu tiên đi dạo lung tung ở bến tàu hai vòng, xác định không có người đuổi theo, mới ở trong WC thay quần áo, thay đổi cách trang điểm, gọi xe taxi.
Tài xế hỏi: "Muốn đi đâu?"
Giản Tĩnh chọn bừa một quán cafe. Cách đó cũng không xa, nhưng tiền phí cao đến mức khiến cô nghẹn họng nhìn trân trối.
"Ách." Cô sờ sờ túi tiền, tiền đô lúc trước đã đưa hết cho hải quan rồi, chỉ còn lại một chút tiền lẻ không đủ: "Có thể quét mã không?"
Vẻ mặt tài xế cảnh giác: "Chỉ lấy tiền mặt."
"Vậy anh chờ tôi một chút.” Cô trực tiếp vào một tiệm mỹ phẩm, tuỳ tiện tìm một chị gái trong đoàn du lịch, mượn tài khoản của họ để đăng nhập vào tài khoản của mình, muốn tìm người đổi một chút tiền mặt.
Trong một đống tin nhắn chưa đọc, vậy mà có một cái tác dụng rất lớn.
Quý Phong:[199xxxxxxxx, mật mã là ngày mà cô làm khó tôi đó, nếu không tiện dùng thân phận của chính mình thì quét cái này.]
Một cái nick phụ weibo.
Rất đúng lúc.
Giản Tĩnh nhanh chóng xác thực tài khoản, không hề áp lực tìm một chị gái, quét mã đổi tiền mặt.
Thuận lợi trả tiền xe.
Trên nick phụ bắn ra một tin nhắn: ‘Đến Nhật Bản rồi?’
Tốc độ này, chắc chắn là liên kết với thẻ ngân hàng.
Cô: ‘Trở về trả lại tiền cho anh’
Quý Phong: ‘Khang Mộ Thành tìm em đó, cẩn thận một chút, đừng bị bắt được.’
Cô: ‘Anh không tò mò sao?’
Quý Phong: ‘Không tò mò.’
Cô: ‘Vậy anh lăn đi.’
Quý Phong không trả lời tin nhắn, tức giận đến suýt chút nữa block cô.
Nhưng nghĩ lại, block rồi cũng được, quyết định quay về quầy mỹ phẩm mua đồ.
--
Leng keng, ‘Ngài vĩ hào xxxx tài khoản tiêu phí 748 won’
Leng keng, ‘Ngài vĩ hào xxxx tài khoản tiêu phí 481 won’
Leng keng, ‘Ngài vĩ hào xxxx tài khoản tiêu phí. . .’
Quý Phong điều chỉnh chuông điện thoại thành im lặng, tránh khỏi thông báo không dứt.
Anh Cao kỳ quái: "Làm sao điện thoại của anh lại nhiều tin nhắn gửi đến vậy?"
Quý Phong: "Song Thập Nhất mua đồ, giục tôi cho đánh giá tốt.”
Anh Cao cũng chỉ thuận miệng hỏi, lập tức nhớ đến Giản Tĩnh: "Cũng không biết cô Giản sao rồi, việc này cô ấy có chút kỳ lạ."
"Sắp về rồi." Quý Phong nói: "Yên tâm đi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mục đích của Tĩnh Tĩnh là nhanh chóng rời đi, sẽ không kiếm chuyện với 3Q.
Có độc giả hỏi tới Tông Dã, thật ra không cần vậy đâu, lực lượng của một Tập đoàn tài chính, muốn làm cũng phải xem chừng Tĩnh Tĩnh, dù sao cô cũng có hệ thống mà.
Kết thúc chương về nước, chấm dứt vụ án.