Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 387

Chương 387

Tới Nhật Bản, Giản Tĩnh mới thả lỏng được một nửa.

Tiệm làm đẹp ở Nhật Bản có đầy đủ mọi thứ, cô vừa xem vừa mua, trang điểm theo phong cách Nhật trước quầy hàng xong, lại thay một bộ váy, diện mạo thay đổi hoàn toàn so với dáng vẻ lúc lên đất liền.

Như thế, cho dù Park Min Chul có vấn đề thì cũng không thể tìm thấy cô ngay lập tức được.

Sau đó, cô mua cả điện thoại và sim rác, bấy giờ mới gọi điện cho Khang Mộ Thành.

Anh không vòng vo mà hỏi thẳng cô: “Ở đâu?’

Giản Tĩnh: “Anh ở đâu?”

Khang Mộ Thành: “Fukuoka.”

“Khách sạn nào?”

Anh đọc địa chỉ, cuối cùng không kìm được hỏi: “Không sao chứ?’

“Không sao, em vẫn khỏe.” Giãn Tĩnh cố gắng để anh yên tâm: “Em chắc chắn an toàn rồi mới liên lạc với anh, anh đặt vé giúp em.”

Khang Mộ Thành nói: “Không cần, em muốn đi lúc nào cũng được. Anh mượn máy bay của Anh Kiệt rồi.”

Mẹ con nhà họ Khang đều là người thực tế, không có hứng với những món đồ chơi lớn như máy bay riêng, du thuyền xa hoa. Trái lại, Tư Anh Kiệt thì sắm đủ tất cả từ máy bay, trực thăng cho tới du thuyền.

Thật là niềm vui bất ngờ, có máy bay riêng thì chỉ cần xin cấp phép tuyến đường bay, làm xong hết các thủ tục xuất nhập cảnh là có thể đi.

Mang theo tâm lý phải mua được thứ gì đó khi lên đến bờ, trước khi ra khơi, Giản Tĩnh không chắc du thuyền có cập bến được không nên đã xin visa của cả Nhật Bản và Hàn Quốc.

Giờ thì đỡ được bao nhiêu.

“Em sẽ liên hệ với anh sớm nhất có thể.” Cô cúp điện thoại.

Không thể tùy tiện liên hệ với Khang Mộ Thành được, lý do duy nhất đó là để tránh việc khiến anh gặp nguy hiểm.

Tập đoàn 3Q mạnh đến mức nào, chỉ có tín đồ ở Hàn Quốc và Mỹ thôi sao? Ở Nhật Bản có không? Bản lĩnh của Tề Thiên bí hiểm khó lường, phải chăng hội Hàng Linh vẫn còn những kẻ kỳ quái như thế?

Cẩn thận là trên hết.

Giản Tĩnh cẩn trọng tìm tới khách sạn mà Khang Mộ Thành ở, cẩn thận quan sát vài ngày, phát hiện không có kẻ đáng nghi nào ra vào mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Park Min Chul không hề bán đứng cô, bằng không người của tập đoàn 3Q đã biết cô đang ở Fukuoka và chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Khang Mộ Thành.

Giản Tĩnh gọi điện thoại: "Sáng mai gặp nhau ở sân bay nhé."

Đêm nay cô ở thâu đêm trong quán net.

Ăn đồ ăn vặt, xem manga, chơi game, thời gian trôi qua vèo vèo.

Sáng hôm sau, cô tắm rửa sạch sẽ, trong phòng tắm có đủ từ máy xông hơi mặt, máy sấy, gương trang điểm. Đúng là quán net để cho mọi người ở thời gian dài có khác, tiện lợi chẳng kém gì khách sạn.

Sau khi khôi phục lại diện mạo ban đầu, cô quàng khăn, đeo khẩu trang rồi đi tàu điện ngầm tới sân bay.

Đến nơi suôn sẻ.

Cô tìm được Khang Mộ Thành ở trong phòng, anh lập tức đưa cô đi làm thủ tục xuất nhập cảnh.

Không biết là do máy fax của Nhật Bản chậm, hay do năng lực của hội Hàng Linh không lớn đến thế mà suốt quá trình rời đi ngoài việc hơi rườm rà một chút thì lại diễn ra khá yên bình.

Mười lăm phút sau, máy bay cất cánh.

Cuối cùng Giản Tĩnh cũng có thể thả lỏng hoàn toàn, cô nằm dài trên sô pha không muốn dậy.

Khang Mộ Thành hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Gặp phải một đám thần kinh." Cô sầu hết cả não, nhưng nghĩ tới Tề Thiên đã ngỏm tỏi lại không kìm được vui sướng: "Có điều đã giải quyết được một phiền toái lớn, cũng không tính là lỗ."

Nếu không phải là Tề Thiên tự mình nhảy ra trước mặt, cô còn phải tốn công sức đi tìm, kết quả tự gã muốn chọn cái chết, vậy là cả nhà đều vui.

Giản Tĩnh hỏi anh: "Bọn họ còn định trả em một triệu nữa không?"

"Lúc về liên hệ sau." Khang Mộ Thành vẫn rất để tâm, hỏi: "Hiện giờ trên mạng có đủ loại tin đồn, em sẽ không dính vào âm mưu nào thật đó chứ?"

"Trên mạng nói những gì?" Cô cảm thấy khá bất ngờ: "Mau cho em xem."

Cô cướp lấy di động của Khang Mộ Thành, lướt một mạch hết nửa ngày, cuối cùng cũng theo kịp drama gần đây.

Chả trách tập đoàn 3Q lần theo tung tích của cô kém thế, té ra là có kẻ thừa nước đục thả câu, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ đối phương lại tung thêm tin giật gân.

Mải mê bổ sung hết những tin tức hot gần đây xong, máy bay cũng hạ cánh xuống đường băng của thành phố Hòa Bình.

Trở lại thành phố quen thuộc, cảm giác an toàn tự nhiên lan ra khắp người.

Mặc dù thành phố Hòa Bình chẳng hề hòa bình, cách ba đến năm ngày lại xảy ra án mạng, có thể gọi là Gotham của Trung Quốc, phố Baker song song, nhưng ở lâu rồi sẽ sinh ra cảm giác quyến luyến như quê hương.

Nhà ở đây, người quan trọng ở nơi này, dù không phải quê hương nhưng cũng đã như là quê hương.

Giản Tĩnh hít thở sâu một hơi rồi lên mạng đăng weibo.

"Chụp một tấm ảnh ở sân bay cho em, mau lên." Cô sai Khang Mộ Thành.

10 phút sau.

"Thôi, để em selfie thì hơn."

Tóm lại là trở về rồi.

Trước hết là gọi điện thoại cho Giang Bạch Diễm và nói với cậu ấy: "Ổn ổn thì dừng lại đi, bị chú ý tới là phiền đấy."

Giang Bạch Diễm trả lời cô bằng giọng ngọt ngào: "Chị về rùi à~ Tối nay đi ăn cơm cùng nhau không?"

"Ngày mai đi, nhân tiện đưa Kỵ Sĩ đi tắm, cậu có đi không?"

"Đi, hẹn ở chỗ cũ."

Tiếp theo là đăng status thông báo bình an trong vòng bạn bè.

Còn chưa kịp trả lời từng tin nhắn một, trên weibo đã xuất hiện rất nhiều tin nhắn share lại, cô ấn vào xem, ây da, không ngờ Kojima Shibu lại đăng ký weibo, còn lo lắng hỏi cô có sao không nữa.

Cô ấn follow tài khoản, rồi nhắn tin riêng cho anh ấy.

‘Đã về đến nhà an toàn, các anh vẫn ổn chứ?’

Kojima Shibu trả lời lại rất nhanh: ‘Ông Hiroto, cô Kumiko và tôi đều bình an.’

Vậy thì tốt.

Cô yên tâm hơn rồi.

Bữa tối dĩ nhiên là ăn ở nhà của Khang Mộ Thành, ăn xong vừa lúc dẫn Kỵ Sĩ về nhà. Cô đi một mạch hết nửa tháng, cún con vừa thấy cô đã nhảy bổ tới, suýt thì xô cô ngã xuống đất.

“Được rồi, được rồi. Chị về rồi.” Giản Tĩnh ôm cổ, vuốt ve bộ lông của nó, nói: “Nhớ chị rồi hả, ngày mai chúng ta đi tắm nhé.”

Kỵ Sĩ không sợ tắm rửa, cái đuôi vẫy qua vẫy lại cực kỳ vui vẻ.

Sau khi tới nhà, Giản Tĩnh cuối cùng cũng trút bỏ được lo âu, cô ngủ một giấc thật ngon tới tận buổi chiều hôm sau mới tỉnh dậy.

Cô hẹn Giang Bạch Diễm đưa thú cưng đi bệnh viện tắm rửa, spa làm đẹp cho nó, rồi đi uống trà chiều.

Giang Bạch Diễm đưa USB cho cô, còn kể về drama nước ngoài mới nhất trên mạng cho cô nghe: “Không biết lúc về đám người Mỹ kia đã làm gì mà hình như quân đội tới điều tra bọn họ thật.”

Giản Tĩnh hả hê hỏi lại: “Thật á? Tập đoàn 3Q gặp xui xẻo rồi à.”

Thế nhưng Giang Bạch Diễm lại có vẻ lo lắng: “Liệu có điều tra tới chị không?”

"Không đâu, người của 3Q muốn cắn ngược lại tôi thì cũng phải có người tin mới được." Giản Tĩnh nói: "Tiết mục này từ đầu tới cuối chẳng có một xíu quan hệ nào tới tôi cả, hơn nữa tôi chỉ là một tiểu thuyết gia, có bản lĩnh gì mà làm được những chuyện như thế?"

Cũng có lý.

Giang Bạch Diễm thả lỏng hơn chút, nửa đùa nửa thật nói: "Mấy ngày nay tôi sợ chết luôn, chỉ sợ chị không về được, tới lúc đó chỉ phải liều hết tất cả, mọi người cùng nhau xuống địa ngục đi."

Giản Tĩnh liếc nhìn cậu.

Cậu: "?"

"Không có gì." Cô khẽ khuấy cà phê, nói: "Cảm ơn cậu."

Giang Bạch Diễm: "...Ừa."

"Tôi có hơi vui." Giản Tĩnh chống cằm, nhìn con đường người qua người lại bên ngoài, bất chợt nói: "Mấy ngày ở Hàn Quốc, tôi không có thời gian nghĩ linh tinh này nọ, vẫn luôn dự đoán phản ứng của 3Q, hôm qua về đến nhà mới bỗng dưng cảm thấy thật vui vẻ."

Cô nói: "Có người quan tâm tôi, giúp đỡ tôi, khi tôi trở về, mọi người đều vui mừng... Thì ra, trên thế giới này tôi cũng quan trọng đến thế."

Giang Bạch Diễm nói: "Đương nhiên là chị rất quan trọng."

Giản Tĩnh cười, khẽ lắc đầu.

"Quan trọng" không phải là mấu chốt, mấu chốt là ở "thế giới này".

Ba năm rồi, chỉ trong chớp mắt, cô đã thức tỉnh ở thế giới này tới năm thứ ba.

Cô đạt được một ít danh vọng, kiếm được một khoản tiền kha khá, sống tốt hơn so với thế giới trước. Cô tìm thấy niềm vui trong lúc phá án, đạt được sự công nhận khi sáng tác, được tán dương, thậm chí là sùng bái.

Nhưng những thứ đó, thật giống như bọt sữa trong Cappucchino, chỉ nổi ở mặt trên chứ vẫn chưa thực sự dung hòa vào cà phê.

Hiện tại tốt hơn nhiều rồi.

Cô cầm ly cà phê đã khuấy lên, uống một hơi cạn sạch.

Bọt sữa, sữa tươi và cà phê hòa quyện vào nhau, tạo nên hương vị đậm đà trong miệng.

Sự trong lành của sữa, vị đắng của cà phê, sự mềm mại của bọt sữa.

"Phục vụ, thêm một ly nữa." Cô cười.

Giang Bạch Diễm liếc nhìn cô, bỗng chốc không hiểu nổi, nhưng cậu không hỏi gì, cũng giơ tay lên nói: "Tôi cũng muốn một ly, thêm cả một phần gà rán."

Giản Tĩnh: "Không ăn kiêng à?"

Cậu giơ hai tay lên, làm động tác cực kỳ khoa trương: "Năm nay hoàn thành hết công việc rồi!"

"Vậy tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi!"

"Ok ok ok!"

Sau đó, bị paparazzi chụp được.

Trong ngõ nhỏ tối tăm, ánh đèn đường mỏng manh, một chiếc xe bị chặn lại.

Giản Tĩnh cầm camera của đối phương, xem từng tấm ảnh bọn họ chụp: "Chụp một tấm bao nhiêu tiền?"

"À." Hai gã phóng viên giải trí cười ngượng, nói: "Không nhiều, không nhiều, kiếm chút tiền húp cháo thôi."

Giản Tĩnh cực kỳ để tâm: "Chụp tôi hay là Tiểu Bạch?"

"Cô Giản, gần đây cô rất nổi tiếng, thế nên..." Tên phóng viên giải trí không nói nhảm nhiều, dứt khoát báo: "Hai mươi nghìn tệ, ảnh cho cô cầm đi hết."

Giản Tĩnh nhìn Giang Bạch Diễm ngồi xổm ven đường đang cho mèo hoang ăn: "Vậy tôi cho nhé?"

Cậu tỏ ra kinh nghiệm đầy mình, nói: "Tìm người đại diện của tôi, có thể tính vào hóa đơn của studio."

"Có lý." Giản Tĩnh nói: "Tấm này chụp tôi rất đẹp, gửi cho tôi đi."

"Đâu? Đâu?" Giang Bạch Diễm thò đầu ra nhìn, là tấm ảnh cô dắt cún, bảo: "Trông rất ngầu."

Nhưng Giản Tĩnh vẫn có chút xíu không hài lòng: "Mờ quá đi, người ta chụp ảnh đường phố đều đẹp lắm mà."

Giang Bạch Diễm xắn tay áo lên, nói: "Tôi chụp cho chị."

Cậu cướp lấy chiếc máy ảnh SLR của paparazzi, hóa thân làm nhiếp ảnh gia nghiệp dư cho Giản Tĩnh: "Ánh sáng dưới đèn đường rất ok, ấy, đừng cử động, có con mèo đang đi về phía chị, đừng cử động, nhìn tôi này!!"

Trong ngõ nhỏ, dưới ánh đèn, hình ảnh cô gái và một đám mèo hoang.

Chẳng có gì đẹp hơn, đáng yêu hơn thế nữa.

Giang Bạch Diễm chụp thật nhiều tấm, cuối cùng còn quỳ xuống đất nữa, khiến hai gã săn ảnh nhìn thấy mà ngứa hết cả tay, nhưng lại không dám móc điện thoại ra chụp.

"Tôi cầm máy ảnh đi nhé." Cậu lười chuyển ảnh ra, trực tiếp cầm nó đi luôn. "Tìm người đại diện của tôi báo giá nhớ."

Paparazzi: "...Được rồi."

Đây là người giàu, không đắc tội được.

Cứ thế hai người chơi tới hơn mười giờ mới về nhà.

Giản Tĩnh vốn định nếu sớm thì tiện đường đi đổi tiền, nhưng muộn thế này rồi chỉ đành để ngày mai tính vậy.

Hôm sau dắt cún đi dạo, cô rẽ về phía chi nhánh cục công an, gặp được chú Cao ở đầu đường, chú Cao nói Quý Phong xin nghỉ phép.

Giản Tĩnh nghe mà tưởng tai mình có vấn đề: "Anh ấy xin nghỉ? Vân Vân xảy ra chuyện gì sao?"

"Không." Chú Cao nói: "Bảo là có một người quen ra tù, đi đón rồi."

Ra tù? Cô nhíu mày, không hỏi thì thêm: "Vậy thôi, hôm khác cháu lại tới."

Chú Cao nhiệt tình nói tiếp: "Có chuyện gì bảo với chú cũng được."

"Không có gì ạ, cháu dắt cún đi ngang qua thôi." Cô nói.

Chú Cao không hỏi lại nữa.

Nhà giam số ba của thành phố Hòa Bình.

Một người phụ nữ gầy gò nhấc một túi hành lý tả tơi, từ từ bước ra khỏi cánh cửa sắt của nhà giam.

Trời rất lạnh, mây đen ùn ùn kéo đến, gió lạnh vù vù thổi qua, cuốn theo lá ngô đồng héo khô rơi đầy trên mặt đất.

Người phụ nữ khẽ híp mắt, bỡ ngỡ quan sát khung cảnh xung quanh. Một lát sau, bà nhìn thấy trạm xe buýt ở đằng xa bèn gắng sức xách túi hành lý đi lại đó.

"Xe buýt ở đây không tới Thành Tây đâu." Có người nói với bà .

Người phụ nữ từ từ quay đầu lại, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn.”

“Bà muốn về tiểu khu An Cư phải không.” Quý Phong nói: “Tôi đưa bà về.”

Tấm lưng còng của người phụ nữ bất chợt thẳng lên, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác: “Cậu biết tôi.”

“Tôi là Quý Phong.” Anh nói: “Con trai của Quý Lý Minh.”

“Ồ, là con trai của tên cảnh sát kia à.” Người phụ nữ cười khẩy: “Hôm nay tới lượt cậu tìm tôi báo thù ư?”

Quý Phong hỏi: “Vì sao tôi phải tìm bà báo thù? Bởi vì bà giết ba tôi sao?”

Anh dập mẩu thuốc lá, vứt vào thùng rác ven đường: “Bà Trương, bà bị kết án mười lăm năm tù có thời hạn vì tội cố ý giết người, do biểu hiện tốt nên được giảm án ba lần, hôm nay là ngày mãn hạn tù, tôi đã không còn lý do để báo thù nữa rồi.”

Một lúc sau, người phụ nữ mới nói: “Cậu sẽ chẳng tới đây tìm tôi mà không có lý do gì cả.”

“Đương nhiên.” Quý Phong nói: “Mười năm rồi, tôi tới để hoàn thành nguyện vọng thay người ba đã mất của mình.”

Người phụ nữ nói: “Chồng tôi đã chết rồi.”

“Nhưng hung thủ thì chưa chắc.” Anh nói: “Ai mới là người chết oan, giữa tôi và bà tất phải có một kết quả.”
 

Bình Luận (0)
Comment