Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 388

Chương 388

So với tháng mười một vừa phải tham gia các chương trình quốc tế vừa phải dàn dựng bom tấn kinh dị thì tháng mười hai bình lặng hơn rất nhiều.

Giản Tĩnh chủ yếu bận rộn với hai việc là ký tặng ba ngàn bản in của sách [Thiếu nữ mộng du], sắp sửa chuẩn bị cho buổi ra mắt đầu năm mới sắp tới.

Ừm, chủ yếu là mua quần áo, làm tóc, massage trong thẩm mỹ viện vân.vân.

Gần cuối năm, ngày nào Khang Mộ Thành cũng bận rộn làm thêm giờ nhưng mỗi đêm nhất định phải hỏi hôm nay cô đi đâu, đã làm gì.

Có thể thấy, việc gặp phải chuyện lạ trên biển, bị tập đoàn nước ngoài truy đuổi gì đó lại một lần nữa thử thách thần kinh của anh.

Giản Tĩnh không dám kích thích anh, hỏi gì đáp đó.

Giang Bạch Diễm bất hạnh đi đến một thế giới khác của chế độ ăn kiêng đối với người cực đoan: Giao tiếp.

Không chỉ một diễn viên phải xã giao, làm ông chủ cũng phải xã giao. Vấn đề này ở làng giải trí đặc biệt nhiều, không thể không đi, không có kết nối sẽ không có bạn bè, không có bạn bè thì bạn sẽ phải chật vật để tồn tại.

Đôi khi uống quá chén, về đến nhà lại gọi cho cô để phàn nàn.

Ai đó với ai đó sớm đã ly hôn, nhưng vẫn giả làm một cặp yêu thương vì lên tiết mục kết hôn.

Ai ai ai đã bán mình thành công, nương nhờ một ông trùm nào đó.

Vốn đầu tư của người nào đó trôi sạch rồi, thời gian gần đây tụt dốc không phanh, kẻ thù thừa cơ hãm hại.

......

Quả dưa này ăn rất ngon.

Có một khoảng thời gian cậu ấy đang nói bỗng dưng im lặng. Giản Tĩnh liếc mắt nhìn video, cậu ấy đã ngủ rất say, chỉ có đuôi của Pudding nhẹ nhàng phất phơ, nhìn vô cùng đáng yêu.

Hai người bọn họ đều bận rộn, gần đây Giản Tĩnh có thể tìm ai chơi cùng đây?

Đáp án là… Kojima.

Cô theo dõi truyện tranh của Kojima, còn Kojima thì sửa chữa cho cuốn tiểu thuyết của cô.

Hai tác giả trinh thám có nhiều điều để trao đổi về mặt sáng tác. Họ thảo luận về công việc mới, giúp nhau hoàn thiện các thủ đoạn của mình và gửi tác phẩm cho nhau.

Giản Tĩnh gửi cho anh ấy một số cuốn tiểu thuyết trinh thám trong nước, lại nhờ anh ấy mua giúp mình vài cuốn truyện tranh không tiện mua.

Khụ, mấy loại tác phẩm tiêu chuẩn cao như này, cô vĩnh viễn đừng hòng lấy được từ trên tay Khang Mộ Thành.

Kojima là một người thành thật, rất nhanh đã gửi một thùng lớn tới.

Vào ngày mở thùng, Khang Mộ Thành vừa vặn tới đưa canh.

Dì giúp việc nấu mấy tiếng đồng hồ, nắp còn chưa mở ra đã có thể ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, khiến cô đói bụng, vội vàng chạy vào phòng bếp lấy bát.

Đi ra liền thấy Khang Mộ Thành đang lật truyện tranh của cô.

Giản Tĩnh: "..."

Thế giới như chết lặng.

Nhưng mà, Khang Mộ Thành cũng không hỏi gì cả, thậm chí còn cố tình tránh ánh mắt của cô, đặt truyện tranh về vị trí cũ như thể không có chuyện gì xảy ra.

“Uống thế nào?”

“Rất ngon.” Cô vội vàng rời đổi chủ đề.

Khang Mộ Thành: “Ký xong hết rồi chứ?”

“Làm xong rồi, tay cũng muốn gãy luôn.” Vừa nhớ tới, cô đã cảm thấy đau nhức, than thở nói: “Ba ngàn cuốn sách đó, anh nghĩ gì vậy, thật là muốn mạng của em mà.”

Khang Mộ Thành nhìn cô vung tay, lông mày lập tức nhíu lại, cầm tay cô lên nhìn kỹ: “Cổ tay hay ngón tay? Viêm gân sao? Ngày mai hẹn gặp bác sĩ một chút.”

Giản Tĩnh nhanh chóng rút tay về: “Thật ra cũng không sao.”

Khang Mộ Thành thở dài.

“Quan trọng là ký phát hành đầu năm mới.” Cô nói: “Lần trước gần mười ngàn bản, lần này không biết có bao nhiêu.”

“Chuẩn bị tám ngàn đi, bán xong thì kết thúc.” Khang Mộ Thành nhượng bộ nửa bước: "Hai năm cũng chỉ có một ngày.”

Giản Tĩnh: “Anh, em ký tắt chữ cái đầu tiên thôi được không?”

Khang Mộ Thành: "J.J?”

Giản Tĩnh: “…Thôi coi như em chưa nói gì.”

Một lúc sau, cô được voi đòi tiên: “Bảy ngàn cuốn được không?”

Vốn dĩ Khang Mộ Thành muốn rời đi, nhưng nghe xong lời này lại ngồi trở lại: “Sợ đau tay?”

Cô ấy chưa kịp trả lời thì anh đã nói: “Tĩnh Tĩnh, em như vậy không được. Dù bây giờ em nổi tiếng rồi, độc giả sẽ thương em, bảy ngàn cuốn hay tám ngàn cuốn cũng được, nhưng anh không muốn em như thế này.”

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng như lo lắng làm cô sợ nhưng thái độ lại rất nghiêm túc, giống như đang lau một chiếc bình cổ quý giá, nhẹ nhàng và thận trọng.

“Tác giả có thể tùy hứng. Khi sáng tác có thể viết tùy thích, hôm nay không muốn viết thì anh cũng sẽ không bao giờ ép em viết như kiểu có thành phẩm để báo cáo kết quả. Nhưng sau khi sáng tác xong, phần còn lại là công việc. Làm không tốt là vấn đề về khả năng, nhưng không nghiêm túc lại là vấn đề về thái độ.”

“Trước kia anh nói với em rằng muốn viết ra tác phẩm hay không thể nịnh nọt độc giả. Hiện tại, anh muốn nói cho em biết một chuyện khác, độc giả thích em là vì thích tác phẩm của em chứ không phải em, bọn họ và em đều bình đẳng, họ không phải fan của em cũng không phải công cụ của em, em phải tôn trọng bọn họ.”

Giản Tĩnh sửng sốt, vô cùng xấu hổ.

Thật ra cô không nghĩ nhiều như vậy, Khang Mộ Thành nói ra lại trông có vẻ cực kì nghiêm trọng.

“À, vậy thì tám ngàn quyển.” Cô tự tìm kiếm lối thoát cho mình: “Em chỉ nói bừa thôi, thật đấy.”

Hiếm khi nào cô chịu thua thiệt, điều này ngược lại khiến Khang Mộ Thành áy náy và hối hận vì sự việc không nghiêm trọng đến vậy… Cô cũng không phải cố ý, chẳng qua đang làm nũng, nghĩ theo hướng khác cũng chẳng mất mát gì.

Tác giả có chút mặt mũi đều có tư cách mặc cả chứ đừng nói đến cô?

Không có chút khác biệt nào thì cũng chẳng phải là một nhà văn bán chạy nhất rồi.

Do anh làm quá vấn đề rồi.

Vì vậy nhanh chóng bồi thường: “Anh không cố ý nói em, nếu tay đau cứ kí ít một chút là được.”

“Không, vẫn là tám ngàn đi.” Giản Tĩnh cố gắng chứng minh mình không bị lung lay.

Khang Mộ Thành: “Bảy ngàn.”

Giản Tĩnh: “Tám ngàn, phải là tám ngàn, mười ngàn cũng được.”

“Vậy cũng tốt.” Anh nói: “Anh cảm thấy ít nhất cũng phải mười ngàn”

Giản Tĩnh: “. . .”

Khang Mộ Thành không nhịn được, khẽ cười nói: “Hối hận?”

“Em cảm thấy cộng lại mười ngàn hợp lý hơn đấy.” Cô ủ rũ.

“Ừm, cộng lại mười ngàn, bây giờ ký ba ngàn, năm mới bảy ngàn, nếu kết thúc sớm anh đưa em đi ăn cơm ở nhà hàng mới mở.”

Khang Mộ Thành nói xong vẫn lo lắng cho tay cô, cầm ngắm một chút, tuy rằng không sưng cũng không đỏ nhưng vẫn không an tâm: “Nếu còn đau thì đến bệnh viện khám, ít chơi game lại.”

Giản Tĩnh: “Gần đây em cũng không chơi game nhiều.”

“Lại đi phá án?” Anh cũng không lấy làm lạ.

“Không...” Giản Tĩnh lại chần chờ: "Gần đây em vẫn chưa gặp phải vụ án nào.”

"Đây là chuyện tốt, năm mới bình an là tốt nhất." Khang Mộ Thành nói: "Không có việc gì thì ngẫm lại tác phẩm tiếp theo nên viết như thế nào, độc giả thúc giục [Ác Quỷ 4] lâu rồi đấy.”

Giản Tĩnh ngẫm ngẫm nói: "Cũng tốt, những chuyện xảy ra gần đây được xem là nguồn cảm hứng. Đúng rồi, [Ác Quỷ 4] chính là quyển cuối cùng của [Bác sĩ ác quỷ], loạt vụ giết người viết đến phần 4 cũng đủ rồi.”

“Sau này câu chuyện ma pháp viết đến phần 7?” Anh đùa.

Giản Tĩnh get được điểm này, cười nói: “Có nhiều tiền kiếm như vậy, em chắc chắn sẽ viết.”

“Được.” Vẻ mặt Khang Mộ Thành cực kỳ ôn nhu: “Làm việc chăm chỉ vào.”

Nói đến thật sự rất lạ, trước kia những vụ án cứ lần lượt kéo đến khiến cô mệt đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng tháng mười hai cũng trôi qua được nửa, Giản Tĩnh vẫn chưa gặp lần nào.

Lần duy nhất làm việc nghĩa là bắt gặp người đàn ông đánh bạn gái trên đường phố.

Sau đó bị tên kia báo cảnh sát và bị bắt vào đồn.

Đối phương liên tục cho rằng mình bị đánh rất mạnh và yêu cầu bồi thường.

Giản Tĩnh không buồn nhấc mí mắt: “Nói rõ ràng, dấu vết nhỏ của anh thậm chí còn không được gọi là vết thương, còn tôi được xem là phòng vệ vì làm việc nghĩa.”

“Tôi muốn kiện cô.”

“Liên hệ với luật sư của tôi.”

Phải hơn nửa tiếng sau, mớ hỗn độn này mới kết thúc.

Giản Tĩnh buồn bực bước ra khỏi cửa, xe vừa đi qua khúc cua thì cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong gương chiếu hậu. Cô chỉnh lại gương chiếu hậu, quả nhiên cô thấy tên đã mất tích dạo gần đây.

Nói mất tích cũng không hẳn, không nghe tin anh ấy xin nghỉ phép hay gì cả, hàng ngày vẫn đi làm đúng giờ.

Nhưng một khi hết thời gian làm việc, anh ấy liền biến mất một cách nhanh chóng.

Chú Cao còn tưởng rằng anh ấy đi hẹn hò, kết quả khi gặp Giản Tĩnh đến trả tiền, sắc mặt trở nên vô cùng kì quái, buột miệng nói: "Cậu ấy đi điều tra án rồi.”

Không cần nói ra lời này, Giản Tĩnh thực sự không nghi ngờ gì cả, nhưng diễn xuất của chú Cao quá tệ, cô chợt cảm thấy khác thường: "Không phải bình thường hai người đều đi cùng nhau sao? Anh ấy đi rồi, còn chú lại không đi?”

Chú Cao đành phải nói Quý Phong vừa đi trước.

Giản Tĩnh lúc ấy cũng không vui vẻ lắm, con nợ năm lần bảy lượt nghĩ đến việc trả nợ hết lần này đến lần khác, nhưng không tìm được chủ nợ, dứt khoát kéo nợ đến cùng, quay đầu bỏ đi.

Sau đó ngẫm lại, lại thấy có chỗ không đúng.

Trong lúc do dự, Quý Phong đã xuống xe, vội vã đi vào đồn cảnh sát.

Giản Tĩnh liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ ba mươi chiều, vừa đến giờ tan tầm, trên xe chỉ có một người, nói cách khác khẳng định không phải là công việc bình thường.

Nếu như không phải vì công việc vậy đến đồn cảnh sát để làm gì?

Nghi vấn này giống như ban đêm lúc ngủ có con muỗi cứ ong ong ở bên tai, nhìn không thấy đánh không trúng, lại hết lần này tới lần khác tâm tình bị quấy nhiễu, tò mò vô cùng.

Cũng ngay lúc rảnh rỗi.

Giản Tĩnh nhanh chóng dừng xe, chạy tới bên cạnh xe anh, len lén nhìn vào trong.

Có một số tài liệu chất đống trên ghế lái phụ, và bản đồ trên cùng thực sự là bản đồ của thành phố Hòa Bình nhưng là phiên bản năm 2000, đã lỗi thời từ lâu.

Điều tra vụ án cũ sao? Cô suy nghĩ, không khó để liên tưởng đến những gì anh từng mơ hồ nhắc tới.

Giản Tĩnh không thể tránh khỏi tò mò, nhưng cũng rất rõ ràng nếu Quý Phong không muốn nói thì người ngoài không có tư cách tìm hiểu.

Nhưng cô vẫn mất hứng, có bản lĩnh thì đừng nói, hết lần này tới lần khác nói mập mờ một hai câu thì có nghĩa lý gì?

Ghét nhất mấy người nói chuyện nửa vời.

Cô càng nghĩ càng tức giận, hung hăng đạp bánh xe.

Người qua đường liếc nhìn.

Cô quét mắt, không hề cảm thấy chột dạ mà hiên ngang rời đi.

Năm phút sau, Quý Phong ôm một xấp tài liệu đi ra, sờ đến tay cầm cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn kỹ thì thấy được một sợi tóc màu xám nhạt.

"Chậc." Anh giả vờ không nhìn thấy, nhẹ cất bước lên xe rời đi.

Sau đó, Giáng sinh đến.

Không biết tại sao những năm gần đây không khí Giáng sinh đã trở nên mạnh mẽ hơn và có thể được nhìn thấy trên đường phố với cây thông, tuần lộc và ông già Noel.

Giản Tĩnh quyết định thuận theo trào lưu, mua một bộ trang phục ông già Noel.

Là mua cho Kỵ Sĩ.

Sau đó đưa nó đến lễ trao giải của [Vua trinh thám].

Ban đầu, ê-kíp chương trình hy vọng cô bay sang Mỹ, nhưng Giản Tĩnh nói sắp ra sách mới, không kịp đi lại, hy vọng bọn họ đến thành phố Hòa Bình.

Sau khi xem xét, phía bên kia đồng ý, không chỉ cho thuê một studio siêu lớn mà còn mời khách mời.

Nhưng Valeria đã có một buổi biểu diễn, Andre cần phải trở lại đào tạo, gần như không thể đến, Lynnel, Raj không đồng ý vì một số lý do.

Liễu Tú Trí, Kim Lan Nhi đều lấy lý do công việc bận rộn, từ chối tham dự, Park Min Chul hiện hiện đang mất tích, nghe đồn nói chú ta gặp nạn.

Hiroto Ishikawa nói rằng ông có một buổi biểu diễn, không thể sửa đổi ngày nên cũng từ chối khéo léo, Kojima và Kumiko Terauchi đều sẵn sàng tham dự.

Lee Conner đang quay phim ở Hollywood và bộ phim anh ta tham gia hiện đang được phát sóng, do không sắp xếp ra được thời gian rảnh để đi tới đi lui và anh ta rất tiếc vì sự vắng mặt của mình.

Không cần phải nói, Chương Tuyết Nhi, Võ Liệt và Giang Bạch Diễm chắc chắn sẽ không bỏ qua thị trường trong nước.

Vào ngày ghi hình chương trình, studio vô cùng náo nhiệt.

Giản Tĩnh rốt cuộc cũng lấy được một triệu đô la của mình.

Khi chụp ảnh, cô Giản một tay cầm chi phiếu, những mảnh vụn màu vàng tung bay rực rỡ, giống như một cơn mưa vàng, xa hoa lạc lối.

Đây không phải người thắng cuộc thì cái gì mới gọi là người thắng cuộc đây?

Các tìm kiếm hàng đầu trên Weibo.

#Lễ trao giải [Vua trinh thám]#

#Nếu tôi có một triệu đôla#

#Cuộc sống của người chiến thắng trông như thế nào#

#Có tài có sắc, có chó có tiền#



Vài ngày sau tết Nguyên đán cũng đến, trong buổi ra mắt năm mới của Kim Ô.

[Câu chuyện về quyển nhật ký của thiếu nữ mộng du] lên kệ trong ngày đầu tiên, doanh số vượt quá ba trăm ngàn bản.

Ngày hôm sau, năm trăm ngàn bản.

Ngày thứ ba, tám trăm ngàn bản.

Ngày thứ năm, một triệu bản.

Thành công đơn giản như vậy không khỏi khiến người ta sinh ra ảo giác, có phải nhà văn bán chạy nhất thật sự không đáng giá hay không, tùy tiện là có thể làm được.

Tất nhiên là không.

Trong lĩnh vực viết lách này, đầu tiên phải có thiên phú, có thiên phú mới có tư cách cố gắng, mà người có thiên phú có cố gắng nhất định phải thêm một chút may mắn mới đạt được thành công.

Giản Tĩnh năm mười lăm tuổi xuất bản [Thần thám Bạch Miêu], tính đến hôm nay đã bảy năm rồi.

Đây mới gọi là danh xứng với thực.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Không viết rõ chi tiết buổi trao giải, nếu viết nhiều quá lại nhạt như nước.

Dù sao Tĩnh Tĩnh trâu bò là nhận thức chung rồi, không cần viết phản ứng của người khác để nhấn mạnh đâu ha?
 

Bình Luận (0)
Comment