Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 388 - Chương 389

Chương 389

Khi quyển sách mới dần trở nên phổ biến, lần đầu tiên cô kích động đến đêm không ngủ được, lần thứ hai nghe thấy lời khen ngợi liền cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, lần thứ ba bản thân đã có chuẩn bị nên ổn định và bình tĩnh hơn.

Lần thứ tư... nhìn.

Sau khi vượt mốc một triệu thì Giản Tĩnh không còn nhìn vào doanh số bán hàng mà chỉ thỉnh thoảng đọc một vài ý kiến để xem phản hồi của độc giả.

Hầu hết là đánh giá tích cực.

‘Từ bộ [Thiếu nữ mộng du] có thể thấy Giản Tĩnh ngày càng trưởng thành: Lý luận mưu mẹo, văn chương tường thuật, cảm xúc tâm lý nhân vật đều rất cân bằng, mỗi chi tiết đều có thể đạt trên 8 điểm. Tôi tin rằng nếu cô ấy cứ tiếp tục tập trung vào sáng tạo chắc chắn sẽ có tên trong danh sách lịch sử văn học trinh thám.’

‘Yêu thích Giản Tĩnh! Các tác phẩm trinh thám đề cao quỷ kế, tường thuật thì thưa thớt, căn bản không đủ kiên nhẫn xem quá trình giải mã đã khiến cho người khác không muốn đọc nữa, nhưng tác phẩm của Giản Tĩnh vừa đọc sẽ không dừng lại được! Thành thật mà nói, một quyển tiểu thuyết có nội dung hay quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.’

‘Đoạn khiến tôi thấy thú vị nhất trong tác phẩm mới chính là những đoạn miêu tả tình cảm trơn tru, cùng là thanh thiếu niên, đọc bộ [Đứa trẻ chơi trốn tìm] làm tôi muốn trầm cảm nhưng qua bộ [Thiếu nữ mộng du thiếu nữ] lại tươi sáng hơn nhiều. Ha ha ha….. Tôi cá chắc chắn đoạn sau Ngũ Mao sẽ có một đoạn tình cảm thanh mai trúc mã rất cảm động!’

‘Ôi, các thiếu niên thiếu nữ ngây ngô và mông lung, qua 10 trang đầu tiên tôi nghĩ rằng đây chỉ là một câu chuyện tình yêu thanh xuân, sau lại lập tức bị vả sưng mặt, cô Giản thực sự khăng khăng viết truyện trinh thám giết người mà không nghĩ đến việc viết truyện ngôn tình sao?’

‘Biểu dương cốt truyện chính của Giản Tĩnh, độ dài của vụ án vừa vặn, không quá ngắn dẫn đến sơ hở trăm bề, cũng không quá dài khiến người ta ngao ngán, quỷ kế không tính là đặc biệt phức tạp, huyễn kỹ rất khéo léo, có cảm giác trước mắt sáng ngời. Thực sự ngày càng tiến bộ sáng tạo, vào hố này là không muốn thoát ra nữa.’

‘Giản Tĩnh càng viết càng tốt!’

‘Hiệu suất ổn định, không phí công chờ đợi.’

Ngoài ra còn có những độc giả kén chọn hơn.

‘Là một độc giả trinh thám kỳ cựu tôi vẫn có chút thất vọng, tuy rằng [Thiếu Nữ Mộng Du] không có quá nhiều lỗi về logic nhưng thiếu quỷ kế hoa lệ làm người khác kinh ngạc, không có cảm giác rít gào hít thở sau khi xem xong, 4 sao đi, tôi vẫn cảm giác chưa đạt đến 5 sao.’

‘Không có tiến bộ rõ ràng cũng không có gì lùi bước, trung quy khá ổn.’

‘Được rồi, trở thành sách bán chạy nhất không có vấn đề gì, muốn thành sách kinh điển còn kém xa.’

Hiển nhiên tất cả các tác phẩm dù hay đến đâu cũng sẽ có độc giả không hài lòng, phần này là không thể tránh khỏi.

‘Tiểu thuyết về thanh xuân đau khổ, chẳng qua khoác thêm chiếc áo trinh thám thoạt nhìn giống như thật cao lớn, nhưng thực chất vẫn là thứ tào lao.’

‘Nội dung mờ nhạt không hay chút nào.’

‘Đọc 3 trang đã bỏ.’

...

Nói chung phản ứng cũng không tệ điểm số trên Thư Trùng ổn định trong khoảng 85-89.

Ngày hôm đó, Giản Tĩnh ở nhà đóng gói sách mới chuẩn bị gửi chuyển phát nhanh.

Vì đã hứa với Giang Bạch Diễm nên ba ngày trước khi sách từ xưởng in phát hành ra ngoài thì cậu ấy lập tức tự giác đến lấy sách, hơn nữa còn vô cùng quá đáng, sách chưa kịp phát hành đã phát biểu cảm tưởng, khiến fan Giản Tĩnh mắng cậu khoe khoang.

Nhưng còn những người khác vẫn thúc giục cô nhanh đóng gói gửi đi.

Ví dụ như Leo, Fina, Kojima , Doreen, trải rộng khắp nơi trên thế giới, trong nước cũng không ít, còn phải gửi cho Tả Hinh, Lương Nghi, Chúc Nhã Nam, còn có biên kịch Hứa, đạo diễn Hoàng, đạo diễn Đinh, …v..v..

Trước kia công việc này đều để Khang Mộ Thành làm (giao cho thư kí), nhưng hiện tại cô kết giao rất nhiều bạn bè lộn xộn, đương nhiên phải tự mình đóng gói tặng họ.

Đúng rồi, không quên Quý Vân Vân.

Cô ấy đến thủ đô học đại học, Tết dương lịch cũng không trở về, bỏ lỡ ngày phát hành đầu tiên của năm mới, nhưng mà Giản Tĩnh sớm đã hứa tặng cô ấy một quyển bìa cứng kèm chữ ký xem như lời cảm ơn vì cô ấy đã từng giúp đỡ mình.

Giản Tĩnh: ‘Vân Vân, sách gửi đến trường học hay nhà em?’

Quý Vân Vân: ‘Cám ơn chị Giản, em đã mua bản bìa mềm đọc rồi, bản chị đưa em sẽ cất lên kệ’

Quý Vân Vân: ‘Ở nhà em không có người nhận đâu, bảo vệ cửa sẽ để lung tung, chị có thể đưa cho anh em không?’

Giản Tĩnh: ‘... Được rồi.’

Quý Vân Vân: ‘Cảm ơn.JPG’

Nhưng mà Giản Tĩnh cũng không muốn đi tìm người này nữa.

Lần này cô trực tiếp gọi điện thoại quyết định để Quý Phong tự mình tới lấy.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu.

"Cô Giản có việc gì sao?" Anh ấy hỏi.

Giản Tĩnh: "Không có việc gì thì không thể gọi cho anh sao?”

Quý Phong: "... Tôi nhớ mình đâu có chọc cô…”

"Lúc nào rảnh rỗi thì lại đây lấy sách cho Vân Vân, em ấy lo lắng gửi chuyển phát nhanh sẽ không đến tay em ấy được." Cô lười nói lời vô nghĩa.

Quý Phong nói: "Chậc, bảo em ấy nghỉ tự mình đến lấy đi, tôi không rảnh."

Giản Tĩnh nheo mắt lại.

"Còn có việc gì không? Không có thì tôi cúp máy." Anh hỏi.

Giản Tĩnh: "Anh không cần tiền nữa?”

Quý Phong dừng lại một lúc, lát sau hình như đã đi đến một nơi hẻo lánh, nói: "Tôi không ở thành phố Hòa Bình."

Rốt cục cũng nghe anh nói được một câu đàng hoàng nên Giản Tĩnh quyết định nói chuyện phiếm thêm một chút: "Anh đi đâu vậy?”

"Một nơi rất xa."

Anh ấy nói: "Tôi đã xem lễ trao giải của cô, mọi chuyện ổn chứ?”

Giản Tĩnh: "Ừm, ổn."

Sau lễ trao giải có một buổi lễ kỷ niệm, đạo diễn Mã Luân nói bóng gió rồi hỏi cô có phải đã biết được gì rồi không và tại sao cô ở lại Hàn Quốc.

Cô nói rằng vị trí quán quân của [Vua trinh thám] thuộc về nhóm 3Q.

"Bọn họ luôn miệng nói rằng chiến thắng nên thuộc về Hàn Quốc, mà là tôi đã cướp đi thành quả của họ." Giản Tĩnh ra vẻ khó hiểu, ngôn ngữ cũng không kiềm được mà thể hiện nên sự tức giận: "Rõ ràng tôi dựa vào thực lực của mình để thắng bọn họ, họ không nên đổ oan tôi gian lận, tôi đề nghị bọn họ đem người ra đối chất, bọn họ tìm không ra đành phải thả tôi đi thôi.”

Sau đó phản công quay lại ép hỏi Mã Luân: "Tại sao chiến thắng thuộc về Hàn Quốc? Bọn họ có bao giờ đoàn kết lại chưa?”

Mã Luân chột dạ, vội nói hai ba câu lung tung đã kết thúc đề tài.

"Trong vòng hai năm nữa đừng đến Hàn Quốc." Quý Phong nói: "Cô cũng cẩn thận một chút, mấy chuyện kiểu này còn khó đối phó hơn tội phạm hung ác đấy.”

Giản Tĩnh vô cùng ngạc nhiên, không khỏi nhìn vào giao diện thông tin.

Không sai là số Quý Phong không phải Tổng Giám Đốc Khang.

"Anh uống nhầm thuốc à?”

"Tôi chưa ăn cơm." Anh nói: "Tiền không cần phải trả lại, tôi không hẹp hòi như vậy.”

Sau đó không đợi Giản Tĩnh phản ứng, bên kia cũng chỉ còn lại một tiếng ‘tút’ vang lên.

Thành thật mà nói, tại thời khắc này, cô cảm giác được một sự bất an không rõ, chỉ là Quý Phong quá mức khó ưa, khiến người ta vô cùng khó chịu, nên cũng không có cẩn thận cân nhắc.

Chớp mắt lại ba ngày nữa trôi qua.

Quý Vân Vân gọi điện thoại tới, nói: "Chị Giản, chị có biết anh trai em đi đâu không?”

Giản Tĩnh: "Không biết.”

"Em đã gọi cho anh ấy, nhưng hai ngày gần đây lại không liên lạc được." Trong giọng nói của Quý Vân Vân có vẻ rất lo lắng: "Em không biết số điện thoại đồng nghiệp của anh ấy, chị có biết không?”

Giản Tĩnh đưa số điện thoại của Chú Cao cho cô.

Nửa giờ sau Quý Vân Vân lại trả lời một câu, nói: "Cảnh sát Cao nói anh của em đi công tác, hình như đi đến nơi rất xa, có thể không có tín hiệu.”

Cô ấy cảm thấy ngượng ngùng: "Em xin lỗi chị Giản, đã làm phiền rồi.”

"Không có việc gì, không có việc gì, không trách em." Giản Tĩnh vội vàng trấn an cô ấy.

Quý Vân Vân vẫn nói cảm ơn mấy lần mới cúp điện thoại.

Giản Tĩnh lập tức gọi cho chú Cao.

"Chào, cô Giản?" Giọng nói hào sảng của chú Cao trước sau như một: "Có chuyện gì vậy? Gặp phải vụ án hay phát hiện ra thi thể?”

Giản Tĩnh vào thẳng vấn đề chính: "Quý Phong đâu?”

"Đi công tác." Chú Cao ra vẻ oán giận: "Cậu ấy không nói với cháu sao? Ai da, thằng nhóc này càng ngày càng quá đáng, cháu có chuyện gì cần chuyển lời à, khi nào cậu ấy về chú sẽ nhắn giúp cho.”

Cô nói: "Vào ngày mùng ba tháng một, chú đã đăng bức ảnh đi chơi cùng Disney cùng với con gái, chứng tỏ ngày hôm đó anh ấy đã ở bên ngoài, hai người không làm việc cùng nhau đúng không?”

Chú Cao: "Đúng vậy, chú không đi được, đương nhiên là đi công tác sẽ chọn mấy người chưa kết hôn rồi.”

"Cảnh sát Cao, cháu không có tư cách để khiến các người giải thích cho cháu." Giản Tĩnh nói: "Nhưng mà đã làm bạn lâu năm, chú không sợ anh ấy gặp chuyện không may sao?”

Chú Cao cười ha hả: "Nghề này của bọn chú có khi nào không nguy hiểm đâu?”

Giản Tĩnh: "Vậy cháu tự mình điều tra.”

Hơi thở ở đầu kia đột nhiên ngưng trệ một lúc lâu sau, chú Cao nói: "Thật ra chú cũng không gọi điện cho cậu ấy được, giờ chú cũng không biết cậu ấy đang ở đâu.”

Giản Tĩnh hỏi: "Anh ấy đang điều tra cái gì vậy?"

Chú Cao: "Chú không biết, cậu ấy chưa nói gì với chú cả.”

"Cháu hiểu rồi.”

Giản Tĩnh cúp điện thoại, suy nghĩ một chút lại quyết định ra ngoài. Cô mặc lên một chiếc áo khoác, đeo khăn quàng cổ và mũ lái xe đến chi nhánh.

Vừa lúc chú Cao cũng ở đây, nhìn thấy cô đến lại vô cùng khẩn trương: "Cô Giản đấy à, chú thật sự không thể nói với cháu.”

"Cháu đến để lấy vài thứ.” Giản Tĩnh nói: "Lúc trước có gửi chút đồ ở chỗ hai người, không ném chứ?”

Chú Cao chậm lại một chút mới nhớ tới là vụ án ở hộp đêm, lúc ấy Giản Tĩnh chờ nghi phạm khai ra nên ở chỗ này xem bọn họ ghi lại lời khai, mang đến một đống đồ đạc cuối cùng không mang đi, toàn bộ ném xuống bàn của Quý Phong.

Chú Cao vội vàng nói: "Ở trong đó, cháu cứ tự nhiên.”

Giản Tĩnh bắt đầu đi đến bàn làm việc của Quý Phong.

Cái bàn loại bình thường hay gặp, chiếc ghế cũng loại thường giá rẻ, trên bàn phần lớn là mấy tập tài liệu màu xanh, máy tính nhìn hơi cũ.

Chú Cao nhỏ giọng nói: "Mấy cái liên quan đến công việc không thể nhìn lung tung, chắc chắn cậu ấy không đặt ở đây.”

Giản Tĩnh dùng mũi đáp một tiếng, kéo ngăn kéo ra.

Ngăn đầu tiên là bút, kẹp, giấy nháp và các văn phòng phẩm khác, còn có một số đồ ăn nhẹ, bánh quy, xúc xích giăm bông, mì ăn liền, cà phê hòa tan, đường, thuốc lá.

Ngăn thứ hai là một hộp, màu hồng sến sẩm, thoạt nhìn giống như là món quà từ nữ sinh tặng cho, bên cạnh hộp viết ‘Trăm năm hạnh phúc’ thì ra nó là một hộp kẹo cưới, có lẽ là do đồng nghiệp tặng.

Mở ra, là mấy thứ cô bỏ lại, cây bút sặc sỡ, giấy ghi chú, đồ chơi giải trí, còn có một sợi tóc lấp lánh hình như là của cô nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng.

Có một tấm chăn và áo khoác trong tủ ở tầng dưới.

Giản Tĩnh ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm cái hộp này một lát, bỗng nhiên cầm lấy món đồ chơi giải trí kia.

Đây là một món đồ chơi xếp hình mà cô đã mua, bề mặt là một hộp gỗ mịn màng có thể nhìn thấy khe hở nhưng cho dù có xoay hay vặn gì cũng không thể mở nó.

Cô lắc lư bên tai hộp nghe hạt thép bên trong chuyển động, ba vòng trái ba vòng bên phải, lắc lư rơi xuống phía dưới hộp, nghe thấy một tiếng ‘cách’ nhẹ, lại vỗ mạnh lên văng lên trên.

"Cạch" Hộp gỗ rơi ra, lộ ra một cái hộp khác khảm bên trong.

Vốn dĩ bên trong hộp trống rỗng nhưng hiện tại lại có một cái chìa khóa nằm ở đó, tựa hồ đã sớm chờ đợi cô đến lấy từ rất lâu.

Giản Tĩnh cầm lấy chìa khóa bị hỏng, nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi không làm thịt anh là không được mà." Cô ấy đẩy mạnh chiếc ghế ra, quay đầu rồi rời đi.

Chú Cao đang đứng xem: "...”

Tiểu Lý khó hiểu: "Anh Cao, vì sao anh Quý lại nghĩ như vậy?”

"Haizzz." Chú Cao thở dài một hơi, ngữ khí có chút phức tạp: "Cậu còn trẻ, nói cũng không hiểu đâu.”

*

Tuyết rơi trên bầu trời.

Giản Tĩnh ngồi trong xe có hệ thống sưởi mà suy tư: Quý Phong để lại chiếc chìa khóa này cho cô, còn ổ khóa đó sẽ ở đâu?

Chắc không phải ở nhà, vì anh ấy sợ Quý Vân Vân bị liên lụy vào, khẳng định sẽ không để thứ quan trọng này ở đó. Có thể là ở nơi khác… còn chỗ anh ấy thích đi?

Giản Tĩnh buồn rầu cau mày.

Lúc này cô mới phát hiện, tuy rằng quen biết Quý Phong nhiều năm, nhưng anh rất ít khi thật sự thể hiện mình ra ngoài.

Điều này quá kỳ lạ, cảnh sát cũng là con người.

Chú Cao vui vẻ khoe mẽ con gái, trong vòng bạn bè luôn chuyển tiếp một ít công thức nấu ăn gia đình, Lương Nghi thích chơi game thích mua sắm, có đôi khi chuyển tiếp phiếu chia sẻ vào nhóm chỉ vì lấy vài ba đồng tiền lì xì.

Vòng tròn bạn bè của Quý Phong... chỉ có thông báo và tin tức của bên cảnh sát, vừa nhìn đã biết là chỉ tiêu nhiệm vụ của chi cục.

Giống như ấy không có sở thích nào cả.

Suy tư nửa ngày, Giản Tĩnh mới gọi điện thoại cho Chúc Nhã Nam.

Chúc Nhã Nam: "Cô Giản?”

"Nhã Nam, cô và Quý Phong có phải là bạn học trung học hay không?" Cô đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy, có chuyện gì thế?" Chúc Nhã Nam đùa giỡn: "Muốn tôi bán cho cô chút tư liệu của anh ấy sao?”

Giản Tĩnh nói: "Các cô học ban mấy?”

"Ban một." Chúc Nhã Nam cảm thấy kì lạ: "Cô hỏi cái này làm gì?”

"Có chút việc." Cô úp mở: "Hôm nay có rãnh dùng bữa tối cùng tôi không?”

Chúc Nhã Nam nhìn công việc trong tay, sảng khoái nói: "Được, cô chọn chỗ rồi gửi tôi địa chỉ đi, tan làm tôi sẽ đến đó ngay.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tĩnh Tĩnh: Lại ra đề mục cho tôi sao?

*

Trước khi bắt đầu vụ án mới, chuẩn bị chăn đệm sẵn đi (?)
 

Bình Luận (0)
Comment