Sáu giờ Chúc Nhã Nam mới tan tầm, Giản Tĩnh đi đường vòng đến chỗ đó trước.
Từng bụi cỏ dại, gạch ngói vỡ, trường học cũ của Quý Phong trong mùa đông gió lạnh ảm đạm giống như ngôi trường ma ám.
Cô đi đến con hẻm nhỏ mà cô đã từng đến, trèo tường nhảy vào, đi xuyên qua bụi cỏ cao đến thắt lưng, bước đến khu dạy học. Mấy lớp học tầng dưới vẫn giữ lại bản tên ghi phòng ‘Mười ba’.
Không đúng.
Giản Tĩnh thật cẩn thận bước lên tầng lầu, chỉ dám bước chân lên các thanh thép, không dám bước lên gạch xi măng gạch, sợ rằng phía dưới lỏng lẻo, trượt chân sẽ mất mạng.
Trèo lên phía trước, cô còn hơi do dự, nếu đoán sai thì sao? Nhưng vừa thấy chiếc bàn học bị phá trên cầu thang và dấu chân ở bên cạnh thì cô biết mình đúng rồi.
Trên bàn không nhiều bụi lắm, chỉ còn dấu vết di chuyển, chắc chắn có người cố ý làm cái này.
Nhưng kỳ lạ, trên bàn học chỉ lưu lại dấu tay di chuyển, không có dấu chân, hình như cố ý dọn lại đây cho cô kiễng chân.
Giản Tĩnh nghi ngờ đây là thư khiêu chiến: Thứ đó ở trên, dám lên không?
Anh có thể chẳng lẽ tôi lại không? Cô muốn thắng, tết lại tóc, vén gấu áo lên, dứt khoát nhảy lên.
Chưa kể, cái bàn rất cần thiết.
Cô cẩn thận tránh đi đá vụn, hướng đi lên lầu, cuối cùng tìm được lớp 12 (1) ở lầu bốn.
Tất cả bàn học bên trong đều bị dọn đi rồi, chỉ còn lại có một cái bục giảng cũ, cô mở đèn pin chiếu vào tro bụi trên mặt đất, rất nhanh đã tìm được mấy dấu chân không rõ lắm.
Theo đi đến cạnh bục giảng, cô ngồi xổm xuống.
Chùm tia sáng trên bục giảng lúc ẩn lúc hiện, rơi vào một cái lỗ.
Giản Tĩnh đá hai chân đe dọa lũ bọ ẩn náu bên trong, lúc này mới đưa tay đào ra.
Quả nhiên bên trong lỗ hổng có một cái hộp và một chiếc khóa hỏng treo trên đó.
Cắm chìa khóa vào xoay tròn.
Bên trong là một tập hồ sơ màu xanh nước biển, trên mặt dán một nhãn dán.
Màu loãng thay đổi màu dần, chỉ còn lại chồng phân cục đó.
Trên giấy vẽ mặt cười: )
Trời mùa đông thiên đến sớm, Giản Tĩnh cũng không vội xem, cầm đồ vật trên tay bước xuống lầu.
Đi xuống dưới càng dốc hơn, dưới chân những viên gạch đá lắc lư, nhưng hòn đá rất nhỏ rơi lạch cạch xuống, kích thích không nói rõ được.
Giản Tĩnh cố ý nhảy xuống, khi đến tầng thấp nhất, thang lầu bị sập không ít.
Cô vui vẻ.
Ngày mùa đông, chỗ hẹn ăn cơm với Chúc Nhã Nam chắc chắn chỗ ăn lẩu.
Không riêng mình cô đến, Lương Nghi cũng ở đây, không lễ độ nói: “Yên tâm, tôi không ăn thịt cô, về chuyện của Quý Phong, nếu tôi biết chắc chắn sẽ nói cho cô.”
“Vậy cô ăn nhiều một chút.” Giản Tĩnh gọi món ăn luôn không xem giá cả, chỉ vài món.
Thịt dê thịt bò, tôm viên cá phi lê, mỳ sủi cảo trứng, rau dưa thịt nguội… Chồng chất đến mức không đủ cái bàn.
Ba cô gái đều không phải người phải ăn uống điều độ nên bắt đầu chia nhau ra ăn.
Lương Nghi đói đến mức ngấu nghiến ăn trước, Chúc Nhã Nam yên tĩnh hơn, vừa ăn vừa hỏi: “Cô Giản, cô cố ý tìm tôi là muốn hỏi cái gì? Đầu tiên, tôi không rành về trường cấp ba của Quý Phong lắm, nhưng mà nhà gần nhau, mẹ tôi và mẹ anh ấy trước đây làm chung đơn vị, từng học chung nhà trẻ.”
Giản Tĩnh ngẫm lại, nói: “Tính cách của anh ấy trước đây có vậy không?”
“Đương nhiên không phải.” Chúc Nhã Nam trợn tròn mắt: “Bây giờ người đó đã khá hơn nhiều, lúc đi học, tôi còn không biết mình ghét anh ta đến cỡ nào đâu.”
Lương Nghi nhiều chuyện: “Anh ta làm sao?”
Chúc Nhã Nam nói: “Ỷ bản thân thông minh mà khoe khoang. Tôi còn nhớ rất rõ, lúc đi học nhà trẻ, mọi người làm IQ, giáo viên nói nếu làm không xong có thể về nhà nhờ phụ huynh giúp đỡ, anh ta cố tình làm xong trước khi tan học, còn hỏi chúng tôi ‘đơn giản như vậy, vì sao các cậu đều không biết’.”
Lương Nghi: “Thật cứng đầu.”
“Mẹ tôi nói tôi bị anh ta nói tức đến phát khóc, về nhà hỏi bà ấy rằng tôi có phải rất ngốc không, vì sao đề bài đơn giản như vậy mà cũng không giải được.” Chúc Nhã Nam nhớ rất rõ tuổi thơ đen tối đó của mình: “Làm như anh ta thông minh đến mức người không biết còn tưởng là Einstein đó.”
Giản Tĩnh vui vẻ, lại hỏi: “Cấp ba thì sao?”
“Cấp ba đỡ hơn nhiều.” Chúc Nhã Nam suy nghĩ mới nói: “Thật ra ban đầu được phân đến lớp tôi cũng không nhận ra anh ta, ngược lại anh ta còn nhớ đến tôi, còn nói tôi đã thông minh từ bé.”
Lương Nghi lời bình: “Sau khi bị giang hồ đập cho một trận đã biết giao tiếp hơn.”
“Nhưng vẫn còn tức, ỷ vào thành tích tốt của mình mà không chịu làm bài tập.” Chúc Nhã Nam nói: “Đi học thì đọc sách, tự học thì nói chuyện, suốt ngày quấy rối trong lớp, quản lý không nổi.”
Giản Tĩnh: “Tôi cũng không ngờ được. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy lái xe quá tốc độ.”
“Hơn nữa, hình như lúc học cấp ba, anh ta đột nhiên thay đổi.” Chúc Nhã Nam nhớ lại: “Tôi ngẫm lại, đúng rồi, học kỳ 1 cấp ba, anh ta bỗng nhiên khác hẳn.”
Giản Tĩnh kinh ngạc: “Cụ thể thế nào.”
“Anh ta không tham gia tiết tự học buổi tối.” Chúc Nhã Nam giải thích, “Trường cấp ba của chúng tôi rất nghiêm, học sinh ngoại trú có thể về sớm, nhưng ít nhất phải học hai tiết tiết tự học buổi tối, buổi chiều anh ta học xong thì đi về. Việc này tôi nhớ rất rõ ràng, cứ liên tục không tham gia tiết tự học buổi tối, tiết tự học sớm cũng không đến, mỗi ngày nghe thấy tiếng chuông đầu đều vội vàng ra về.”
Cô ấy rất khẳng định: “Anh ta hành xử khác người, tôi chắc chắn nhớ không sai, là cấp ba.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lương Nghi xen ngang.
Chúc Nhã Nam nhíu mày, không chắc chắn nói: “Nghe mẹ tôi nói thì hình như trong nhà xảy ra chuyện, nhưng lúc ấy mẹ anh ta đã mất mấy năm rồi. Thật ra là do không liên lạc được nên cũng chỉ là nghe đồn .”
Giản Tĩnh hỏi: “Mẹ anh ấy mất lúc nào?”
“Hình như cấp hai.” Chúc Nhã Nam nói: “Hình như là ung thư, đơn vị mẹ tôi còn đến thăm.”
Giản Tĩnh gật đầu: “Trường cấp ba xảy ra chuyện khoảng tháng mấy?”
“Tháng 9 tháng mười gì đó… khá lâu rồi, lúc đó trời còn chưa lạnh.” Chúc Nhã Nam hỏi lại: “Cô muốn hỏi khi đó anh ta có chuyện gì sao?”
Lương Nghi: “Vì sao không trực tiếp hỏi anh ta? Anh ta không nói à?”
Giản Tĩnh không biết nên giải thích như thế nào, cười nói: “Có chút việc. Còn gì nữa không?”
Chúc Nhã Nam trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: “Cấp ba tôi đều gấp rút ôn tập, không quá quan tâm chuyện khác, nhưng có chuyện tôi nhớ rất rõ ràng, anh ta chỉ điền một nguyện vọng.”
Giản Tĩnh: “Đại học Công An?”
Cô gật đầu: “Tôi và mọi người đều điền cả năm nguyện vọng, chỉ có anh viết một cái. Tôi nhớ rõ lúc ấy còn nhắc nhở anh ta, điền một cái không an toàn, lỡ may không trúng tuyển làm sao bây giờ, tốt nhất nên viết thêm mấy cái.”
“Kết quả thì?”
“Tôi cho rằng anh ta sẽ nói kiểu như ‘khẳng định sẽ bị trúng tuyển’ gì đó, kết quả anh ta lại nói…” Chúc Nhã Nam nói: “Năm nay không trúng tuyển, thì học lại một năm, cho dù có thế nào cũng phải đậu.”
Lương Nghi: “Thật kỳ cục.”
Cô ấy ăn no đến ngang bụng, có sức nói tiếp: “Quý Phong ở trường học cũng rất nổi tiếng, ở một phương diện nào đó mà nói thì hoa khôi trường lúc ấy cũng từng theo đuổi anh ta. Haizz, cô Giản, chuyện linh tinh này anh ta có nói với cô không?”
“Không có.” Giản Tĩnh không thể tưởng tượng: “Có người theo đuổi anh ta sao?”
“Tôi nói cho cô nghe.” Lương Nghi hào hứng nói: “Không thể trách chúng tôi bị nam thần làm cho mờ mắt, lúc đó thân hình anh ta khá lừa người, thành tích cũng giỏi. Thành tích tất cả các môn học đều rất tốt, đúng là nhân mô cẩu dạng. Chính vì thế nên anh ta mới không có bạn gái. Lúc ấy mọi người cũng đơn thuần, không quan tâm tình cảnh gia đình, cảm thấy tốt thì sẽ theo đuổi.”
Giản Tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Từ chối.” Lương Nghi nói: “Sau đó thì bị đánh, ừm, được rồi, cũng có thể người khác đánh, dù sao bọn họ có đến phòng y tế trường.”
Cô ấy nhún nhún vai: “Việc lớn như vậy, không ai trong trường không biết.”
Giản Tĩnh tò mò hỏi: “Vì sao lại từ chối? Lý do gì?”
“Tôi cũng không biết nữa, chắc là nói gì không hay ho lắm.” Lương Nghi nói: “Hoa khôi ở ký túc xá còn khóc một trận.”
Giản Tĩnh: “…”
Cô gắp tôm viên lên rồi thả vào trong nước tương, từ từ nói: “Thời đại học anh ấy có bạn thân không?”
Lương Nghi ngẫm lại, chợt thấy ngạc nhiên: “Đừng nói nữa, bạn bè anh ta rất nhiều, nhưng nếu nói chơi thân với ai…” Cô ấy nuốt hai miếng thịt bò, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi cảm thấy thật không có… có lẽ cô được tính là có một người?”
“Ai thân thiết với anh ta?” Giản Tĩnh trợn mắt: “Chúng tôi chỉ là người quen.”
Lương Nghi không cho là đúng: “Tôi cảm thấy Quý Phong đối với cô khá tốt, đúng không Nhã Nam?”
Chúc Nhã Nam gật đầu.
Giản Tĩnh khiếp sợ: “Các cô cũng ship CP à?”
Lương Nghi và Chúc Nhã Nam: “……”
“Không nói đùa nữa.” Giản Tĩnh trở lại chuyện chính: “Tôi muốn biết, nếu anh ấy muốn tìm người giúp thì sẽ đi tìm ai?”
Lương Nghi dùng đầu chiếc đũa chỉ cô.
Giản Tĩnh: “Tôi? Không.” Cô lắc đầu: “Mỗi lần anh ấy đều nói một nửa giấu một nửa. Nếu như tôi biết thì còn đến hỏi các cô làm gì?”
“Nói một nửa đã tốt.” Lương Nghi cắn một miếng mì trứng sủi cảo, úp mở nói: “Bây giờ chúng tôi còn ù hết cả đầu, anh ta có chuyện gì sao?”
Giản Tĩnh ngẫm lại, nói: “Hiện tại chỉ có thể nói rằng đã mất liên lạc.”
“Sao lại mất liên lạc?”
“Không gọi được điện thoại.”
Lương Nghi trợn tròn mắt: “Không gọi được cho anh ta là chuyện bình thường… Oh, hi hi hi, là không bình thường.” Cô ấy làm mặt quỷ với Chúc Nhã Nam, cười hì hì nói: “Dù sao thì nếu chúng tôi đi công tác đều phải tắt máy.”
Giản Tĩnh lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc: “Không phải đi công tác.”
“Cô chắc chắn? Nói không chừng là nhiệm vụ bí mật.” Lương Nghi rất tin tưởng Quý Phong, cũng không nghĩ nhiều.
Giản Tĩnh nhíu mày: “Tôi cảm giác không đúng lắm, bằng không các cô gọi thử xem anh ấy có nhận không.”
Lương Nghi vui vẻ, lập tức gọi đi, kết quả cũng không ngoài dự đoán, vẫn là “Thuê bao quý khách vừa gọi đang khóa máy”.
Cô vò đầu: “Vậy phải làm sao bây giờ, cô muốn đi tìm anh ta sao?”
“Trước hết phải biết rõ ràng tình huống đã.” Giản Tĩnh nói: “Các cô có từng nghe anh ấy nhắc tới cái gì mà vụ án xưa chưa?”
Chúc Nhã Nam làm cái thế ‘Thương mà không giúp gì được’: “Chúng tôi không phải hệ thống.”
Nhưng thật ra Lương Nghi nghĩ một lát lại nói: “Nếu là án cũ, tôi thật ra nhớ tới một sự kiện, lúc chúng tôi tốt nghiệp ăn lẩu, mọi người đều uống nhiều. Anh ta đột nhiên hỏi anh Dương… Ừm, anh ấy xem Quý Phong như anh em, hai người ở cùng ký túc xá rằng có nghe qua vụ án đốt 112 thi thể chưa.”
Giản Tĩnh yên lặng ghi nhớ.
Ba người lại gọi mì sợi, ăn hết nồi thịt bò miếng ăn cà chua mì thịt bò, lúc này mới ai về nhà nấy.
Trước khi đi, Lương Nghi nói: “Cô muốn hỏi việc riêng của Quý Phong, chúng tôi sẽ cố gắng giúp. Còn nếu là chuyện khác, có thể giúp thì chắc chắn cố gắng giúp, đừng khách sáo.”
Giản Tĩnh cảm ơn các cô: “Cảm ơn đã giúp tôi.”
“Tóm được anh chàng đó thì nhớ gọi điện thoại cho chúng tôi.” Lương Nghi nói: “Nhã Nam, đến lúc đó chúng tôi lại bắt đền anh ta một nồi lẩu.”
Chúc Nhã Nam cười cười nói thêm: “Tôi vừa nhớ ra một chuyện, có lẽ cô muốn biết. Ba của Quý Phong hình như tên là Quý Lý Minh, trước kia cũng là một cảnh sát.”
Về đến nhà, Giản Tĩnh lập tức lên mạng tìm án kiện.
Vụ đốt 112 thi thể, tên là ‘Vụ án giết người đốt thi thể liên hoàn tại Thành phố Hoà Bình’, là đại án siêu cấp kéo dài suốt nhiều năm.
Tất cả bắt đầu vào ngày mùng hai tháng mười một năm 2002.
Ngày đó, công nhân vệ sinh Trần Đại Cương đi đến trước đồn công an báo án, nói phát hiện một thi thể bị thiêu cháy.
Đồn công an cảnh sát nhân dân dựa theo chỗ ông ấy nói, ở nhà máy hóa chất bỏ hoang, tìm được một thi thể nữ bị đốt ở đó. Dưa theo hình dáng thi thể, vân tay và quần áo tất cả đều bị đốt hủy, hoàn toàn không cách nào nhận ra thân phận. Nhưng may xương cốt vẫn còn nguyên vẹn, sau khi giám định pháp y cho rằng là một phụ nữ trẻ khoảng hai mươi đến hai mươi tám tuổi tuổi, chưa từng sinh con.
Hiện trường không có lưu lại quá nhiều dấu vết, chỉ lấy được nửa dấu giày, cỡ 40, sau khi so sánh phát hiện ra là loại giày cao su phổ biến trên thị trường.
Hoa văn trên đế giày đã bị mài mòn, chắc chắn không phải giày mới, giá giày này tương đối rẻ, có lẽ điều kiện của đối phương không quá tốt.
Ngoại trừ cái này ra, không có nhiều manh mối.
Nhóm cảnh sát không biết xoay xở làm sao, buổi tối ngày mùng tám tháng mười một, xe tài xế vận tải gọi đến 119, nói thấy ánh lửa ở bờ sông công trường, sợ là hỏa hoạn, yêu cầu cảnh sát phòng cháy đến xem thử tình hình.
Toàn bộ cảnh sát phòng cháy trang bị lực lượng đến công trường, không nhìn thấy hỏa hoạn, chỉ có thấy một cỗ thi thể bị đốt cháy.
Giống với thi thể trong nhà xưởng, bề ngoài thi này cũng bị phá hủy, kiểm tra đo lường cũng không phát hiện tin tức gì hữu dụng, chỉ có thể phán đoán bằng xương cốt là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi.
Ngoài ra, bởi vì phát hiện thời gian còn sớm, hiện trường còn cháy chưa hết nhiên liệu đốt nên lúc kiểm tra đo lường có thể xác định là dầu diesel số 0.
Hai vụ án này có tính chất giống nhau, thủ đoạn đều cực kỳ tàn nhẫn, rất nhanh đã khiến cho cấp trên quan tâm, dưới chỉ thị của Cục Công An, bắt đầu điều tra một số lớn người dân.
Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu.