Thời gian từ tháng mười một năm 2002 đến tháng hai năm 2003, trong thời gian 5 tháng đã có bốn vụ án đốt xác ở thành phố Hoà Bình.
Người bị hại đều là phụ nữ trẻ tuổi chưa từng sinh con, địa điểm vứt xác đều ở nơi hẻo lánh, vứt ở nhà xưởng, công trường tạm thời đình công, đất bỏ hoang vùng ngoại ô, cao ốc đang trùm mền, tất cả thi thể đều bị đốt cháy, không cách nào phân biệt khuôn mặt và vân tay.
Mà cảnh sát đã tra ra, vài manh mối như sau:
Ngày 02 tháng 11 năm 2002, vụ án đầu tiên, giày nhựa cỡ 40.
Ngày 08 tháng 11 năm 2002, vụ án thứ hai, nhiên liệu dầu diesel
Ngày 29 tháng 12 năm 2002, vụ án thứ ba, dưới trời tuyết, hung thủ để lại dấu xe
Ngày 18 tháng 02 năm 2003, vụ án thứ tư, điều tra được thân phận thi thể.
Đây là trùng hợp ngẫu nhiên.
Vụ án thứ tư xảy ra vào tháng hai năm sau.
Khi đó, vụ án thứ ba đã qua nửa tháng, cảnh sát vẫn chưa tra danh tính thật sự của hung thủ, trong lòng cũng nghi ngờ có phải anh ta không ra tay nữa không.
Áp lực của mọi người rất lớn, đặc biệt báo chí còn đưa tin ba vụ án, khiến cho dân chúng khủng hoảng. Mấy tháng đó, bầu trời tối sầm, trên đường cũng không có mấy phụ nữ trẻ tuổi.
Đường phố và cộng đồng đã được huy động nhắc nhở cư dân ban đêm không nên ra ngoài, phụ nữ sống một mình cần đặc biệt chú ý, có việc gì gọi điện thoại đến đồn công an.
Trong lúc nhất thời tinh thần bất ổn, rất nhiều lần công an nhận được điện thoại báo án, phụ nữ khóc lóc cầu khẩn cứu mạng, kết quả đến hiện trường mười lần hết tám lần là trộm cắp.
Khoảng hai giờ ngày mười tám tháng hai, mấy học sinh cấp 2 gọi 110, nói ở nhà ma phát hiện một người chết, rất đáng sợ.
Cảnh sát lập tức đến địa điểm, đó là một biệt thự đang xây dở bên bờ sông, đen sì giống y như nhà ma.
Trong phòng có một xác chết cháy đen, điểm khác biệt là xương cốt đã bị đánh gãy, bị vài chiếc đinh thép đóng vào. Cảnh sát lập tức liên hệ bệnh viện yêu cầu bác sĩ khoa chỉnh hình khám nghiệm tử thi bằng ảnh.
Cuối cùng, một người bác sĩ nhận ra đây đã từng bệnh nhân của mình.
Rốt cuộc cảnh sát cũng xác nhận được danh tính người chết.
Cô ta tên là Vương Tử Huệ, 24 tuổi, là quản lý tiền sảnh của một nhà hàng. Mấy tháng trước, cô ta không cẩn thận ngã từ thang xuống dưới, gãy chân, băng bó mấy tháng trời mới khỏi.
Đến chỗ cô ta công tác hỏi thăm, tất cả đều nói người đã mất tích khoảng một tuần.
Hỏi ông chủ, ông chủ nói: “Trước đây nghe nói cô ấy có bạn trai giàu có. Tôi còn tưởng rằng cô ấy muốn nghỉ việc.”
Hỏi đồng nghiệp, đồng nghiệp nói: “Cô ấy nói phải về quê mấy ngày, ai biết được đã chết, aiya!”
Hỏi bạn cùng thuê cùng phòng, bạn cùng phòng nói: “Tiểu Huệ đã chết? Trời ơi, tôi cũng không biết, mấy ngày nay tôi bận chuyển đồ để chuyển nhà, không rõ chuyện của cô ấy lắm.”
Đây là thi thể duy nhất có thể xác nhận thân phận người chết, cảnh sát điều tra vô cùng cẩn thận, rất nhanh đã biết mối quan hệ xã hội của cô.
Vương Tử Huệ không phải người địa phương thành phố Hoà Bình, là người từ nơi khác tới đây làm công, quen biết không nhiều lắm, chủ yếu là ông chủ nhà hàng, đồng nghiệp. Bạn cùng phòng không phải bạn cô, thuê chung mộ căn phòng mới quen biết nhau, ngày thường không quan tâm cũng không hiểu biết đối phương.
Theo lời đồng nghiệp nói, từng thấy Vương Tử Huệ ngồi lên xe một người đàn ông, đoán là cô ta có bạn trai, nhưng em gái cô ta lại phủ nhận, nói chưa bao giờ nghe Vương Tử Huệ nhắc tới việt kết giao cùng ai.
Hiềm nghi nhất là người đàn ông thần bí kia.
Trải qua các cuộc điều tra tỉ mỉ, cảnh sát rốt cuộc chủ nhân thần bí của chiếc xe hơi đó.
Anh ta tên là Ngô Binh, là đồng hương của Vương Tử Huệ, mấy năm nay kinh doanh vật liệu xây dựng thu được một vài khoản, lập tức mua xe, muốn lái xe về quê nhân dịp đầu năm để khoe bản lĩnh của mình.
Hỏi về quan hệ với Vương Tử Huệ, anh ta nói: “Hai chúng tôi ở cùng thôn, cô nhóc này năm trước không về nhà, cha mẹ cô ất rất lo lắng nên nhờ tôi để ý đến cô ấy.”
Cảnh sát hỏi: “Anh có lái xe đi tìm gặp cô ấy không?”
“Chỉ một lần, tôi mời cô ấy ăn cơm, hỏi thăm mấy câu, còn những thứ khác thì không có.” Ngô Binh lúc ấy rất gấp gáp: “Cảnh sát, cô nhóc này không phạm phải tội gì đó chứ? Tôi và cô ấy không thân thiết, bình thường cũng không hay liên lạc.”
Cảnh sát đương nhiên không tin.
Có một kẻ tình nghi như vậy, công tác lại bị đảo lộn.
Kết quả điều tra ra hối lộ, điều tra ra giả mạo còn tra ra ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu làm hàng kém chất lượng, nhưng cho dù tra thể nào cũng đều không có liên quan gì đến ba án mạng trước.
Xe Ngô Binh chạy bằng xăng, giày cỡ 42, mấy tháng trước gần như mỗi ngày anh ta đều phải đi xã giao, uống đến say không còn biết gì, làm sao có thời gian giết người vứt xác?
Vụ án cứ như vậy lâm vào cục diện bế tắc.
Mà sau vụ án của Vương Tử Huệ, tuy rằng hung thủ không bị bắt được nhưng cũng không rõ tung tích, cũng không ra tay tiếp nữa.
Lực lượng công an có hạn, không có khả năng vô hạn cứ điều tra tiếp, lại qua thêm một tháng, vụ án từ từ phai nhạt, lại qua hơn nửa năm, hồ sơ vụ án cũng bắt đầu tích bụi.
Một năm sau, vụ án giết người đốt xác này trở thành một trong vô số các vụ án không giải quyết được, dần dần không còn ai nhắc về chúng nữa.
Mãi đến năm 2007, hung thủ lại ra tay lần thứ hai, lúc này đây, rốt cuộc cũng bị cảnh sát bắt được cái đuôi.
Tháng một năm 2007, trời giá rét, thành phố Hoà Bình đổ tuyết lớn xưa nay chưa từng có.
Khả năng chính là trận tuyết này đã phá hủy kế hoạch của hung thủ, khi cỗ thi thể thứ năm được phát hiện, chỉ có áo khoác và khuôn mặt bị cháy, hầu như thi thể vẫn còn nguyên vẹn.
Thoáng cái đã qua năm năm, kỹ thuật khám nghiệm tử thi cũng không ngừng phát triển.
Pháp y từ trên cỗ thi thể thành công lấy ra được một ít vài vật chứng quan trọng: Đế giày dính có chút ít vụn gỗ sồi và tàn thuốc lá, hamburger, thịt gà cùng một ít cá chiên giòn trong dạ dày còn chưa được tiêu hóa, móng tay dính ít thuốc màu.
Sau khi so sánh thì phát hiện là thuốc màu Propylene thông thường, hơn nữa còn sót lại chất liệu quần áo mà giới trẻ ưa thích, cảnh sát suy đoán người chết là học sinh hoặc giáo viên trường mỹ thuật.
Sau khi điều tra thăm hỏi, bọn họ tìm được người có điều kiện phù hợp.
Lý Tiểu Noãn, sinh viên năm tư học viện mỹ thuật, mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp, còn chưa nhận được việc, chỉ có vài đơn hàng trải rác.
Hai ngày này, cô ấy nhận được đơn đặt hàng, vẽ một bức tranh tường lớn cho một nhà, buổi sáng mỗi ngày đều đúng tám giờ đi ra ngoài, đến sáu bảy giờ tối mới về.
Trước khi vụ án xảy ra trước một ngày, lịch ra ngoài của cô ấy không như bình thường, chín giờ ra ngoài, đến tận khi tắt đèn còn chưa về. Bạn cùng phòng thấy hơi lạ nhưng không có để ở trong lòng, sinh viên đêm không về ngủ rất bình thường, các cô cho rằng cô ấy qua đêm ở nhà bạn.
Dựa theo kiểm tra báo cáo sức khoẻ mà trường học cung cấp, cảnh sát cho rằng cổ thi thể thứ năm rất giống Lý Tiểu Noãn. Sau khi thu thập DNA của người nhà, cuối cùng xác nhận người chết chính là Lý Tiểu Noãn.
Cha mẹ cô đau lòng muốn chết, quỳ trên mặt đất cầu khẩn cảnh sát tìm ra hung thủ, đưa ra người đó ánh sáng.
Viên cảnh sát phụ trách vụ án lúc đó cẩn trọng đồng ý.
Anh ấy là Quý Lý Minh.
…
So với bốn vụ án trước đây, vụ án thứ năm được trời ưu ái hơn: Ngày hôm qua mất tích, hôm sau đã phát hiện ra thi thể, trận tuyết lớn dập tắt lửa, bảo vệ thi thể hoàn hảo, hiện trường lưu lại khá nhiều vật chứng.
Cảnh sát vô cùng phấn chấn, tiến hành cẩn thận điều tra tỉ mỉ.
Móng tay dính thuốc màu đã xác định thân phận, thức ăn thừa còn lại trong dạ dày trải qua điều tra, được xác nhận là mua ở một nhà hàng hamburger gần đó. Nhà hàng hamburger này có món cá chiên giòn, nhưng nguyên liệu dùng không phải cá tuyết hoặc là cá bơn mà là cá đù vàng, vô cùng dễ nhận biết vì nhà khác đều không có.
Bà chủ nói bà nhớ rõ chạng vạng có một cô gái trẻ mặc áo khoác đỏ đến mua đồ ăn, nhưng không nhớ rõ cụ thể vào khung giờ nào. Nhưng mà thu ngân có ghi lại, có hai loại hamburger thịt gà + cá chiên, trong đó thêm một bánh thịt bò. Nhưng bọn họ kiểm tra thì dạ dày Lý Tiểu Noãn không có thứ đó, cho nên xác định là lúc mười bảy giờ ba mươi phút cô ấy có đi mua sắm.
Mặc áo khoác màu đỏ, có liên quan đến quần áo còn sót lại của Lý Tiểu Noãn. Mà theo tình hình tiêu hóa, thời gian tử vong sau bữa cơm từ khoảng hai đến bốn tiếng.
Như vậy, Lý Tiểu Noãn ăn khi nào?
Bà chủ cung cấp manh mối có giá trị, bà chủ nói, cô gái nhỏ mua đồ ăn nhưng giống như chưa được ăn cơm trưa [lời chủ tiệm nói Lý Tiểu Noãn hay bận rộn cả một ngày, thường xuyên không ăn cơm ăn khớp với khẩu cung]. Lý Tiểu Noãn rất đói bụng, vừa cầm lấy cá chiên giòn đã cắn một miếng, vừa nuốt qua đầu lưỡi đã hỏi bà mua Coca.
Hồ sơ thu ngân cũng chứng thực điểm này.
Vì thế, cơ bản có thể kết luận rằng thời gian Lý Tiểu Noãn tử vong trong khoảng từ mười chín giờ ba mươi phút đến hai mươi mốt giờ ba mươi phút.
Sau đó là mảnh vụn gỗ sồi.
Trong nước rất ít gỗ sồi, phần lớn là nhập khẩu từ nước ngoài, đều để làm dụng cụ gia đình như nhau. Ký túc xá Học viện Mỹ Thuật đương nhiên không dùng gỗ sồi, vật dụng trang trí cửa hàng đã hoàn thành xong việc sửa sang, trên mặt đất cũng được quét sạch vụn cưa gỗ.
Xác suất hung thủ dính vụn cưa gỗ ở đó rất cao.
Nhưng mà gỗ sồi cũng không hiếm, trang trí, làm dụng cụ ngành sản xuất, vận chuyển, vân vân… Không chừng có thể rơi rớt đâu đó.
Quý Lý Minh mở tấm bản đồ ra, vẽ một vòng tròn ở Học viện Mỹ Thuật, ở phía nam thành phố, và một vòng tròn ở cửa hàng, ở phía tây thành phố, đánh dấu hai nơi tàu điện ngầm và phương tiện giao thông.
Cuối cùng vẽ một cái vòng tròn lớn ở bãi rác nơi đốt thi thể, cũng là ở phía tây thành phố.
Anh lái xe đến Học viện Mỹ Thuật, đi xung quanh mấy vòng. Vị trí Học viện Mỹ Thuật rất xa, có công viên gần đó, phong cảnh khá đẹp, thích hợp vẽ vật thực, cũng thích hợp để vứt xác.
Bởi vậy, anh ấy đưa ra kết luận, hung thủ theo dõi Lý Tiểu Noãn từ phía Tây thành phố mà không phải ở Học viện Mỹ Thuật.
Trở lại phía tây thành phố.
Anh ấy một mình đi qua từng con phố, cầm theo một cuốn sổ ghi lại tất cả các cửa hàng đang sửa chữa. Quay lại gửi nhiệm vụ cho công an khu vực đến cửa hàng dò hỏi xem có từng dùng gỗ sồi không.
Sau đó lại gọi người đến công ty vận chuyện kiểm tra danh sách xem có ai đứng ra nhận vận chuyển gỗ không.
Lực lượng cảnh sát bắt đầu đi xuống, giống như một tấm lưới kín, lọc ra toàn bộ những kẻ tình nghi.
Cảnh sát xác định một nghi phạm.
Võ Hồng Lâm, nam, 35 tuổi, tài xế xe vận tải. Vào đầu tháng một, anh ta tiếp nhận đơn hàng giao gỗ xẻ, trở lại thành phố Hoà Bình sau ngày mười lăm.
Vợ chồng anh ta thuê căn nhà nhỏ ở thành phố phía Tây, mỗi ngày trôi qua rất chật vật. Ngày thường, Võ Hồng Lâm chạy xe đường dài, vợ anh ta lái xe điện ba bánh kiếm khách. Năm 2007, khoảng thời gian đó hoạt động thị trường vẫn còn chưa có quy định, có thể nhìn thấy ở khắp nơi rất nhiều xe chở lậu.
Lúc cảnh sát tìm đến cửa, vợ anh ta còn tưởng cảnh sát đang kiểm tra xe lậu, khuôn mặt nở nụ cười tươi nói mình có giấy phép, vừa đưa thuốc hy vọng giơ cao đánh kẽ.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ là kiếm tiền sống tạm qua ngày thôi.” Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chắp tay lạy, gương mặt hoảng sợ, sợ rằng bọn họ sẽ mang xe ba bánh của mình đi.
Cô ta mua nó với giá bảy tám trăm tệ, mới lái được hai năm, vẫn còn mới.
Nhưng cảnh sát vốn dĩ không quan tâm đến cô ta, hỏi cô ta: “Chồng cô đâu?”
“Anh ấy kiếm tiền ở bên ngoài.” Người phụ nữ càng bất an, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có phải anh ấy tông trungs người ta không? Chúng tôi bồi thường, chắc chắn sẽ bồi thường.”
Người cảnh sát phụ trách nói: “Cô cứ ngồi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Người phụ nữ thấp thỏm lo âu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Buổi tối ngày mười bảy tháng một, chồng cô đang ở đâu?”
“Ngày mười bảy… anh ấy kiếm khách ở bên ngoài.”
“Nhưng công ty vận tải nói ngày mười lăm anh ta đã quay về.”
“Đúng đúng, đó là chạy đường dài, thời gian sẽ không giống nhau, bình thường lúc không có công việc, anh ấy sẽ để cho tôi nghỉ ngơi, lái xe ba bánh của tôi của tôi đi kéo khách.”
“Anh ta ở bên ngoài cả đêm ngày mười bảy tháng một sao?”
“Đúng vậy.”
“Cô và anh ta ở bên nhau sao?”
“Không, tôi nhớ là mấy ngày đó rất lạnh, cơ thể tôi không được tốt nên anh ấy bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi.” Nói tới đây, trên mặt người phụ nữ hiện ra nụ cười hạnh phúc.
Cảnh sát hỏi mấy câu thì rời đi.
Tiếp theo, cảnh sát nhân dân ở trên thành phố tìm được Võ Hồng Lâm đang kiếm khách, mang anh ta về cục cảnh sát điều tra.
Võ Hồng Lâm thừa nhận buổi tối ngày mười bảy anh ta ở bên ngoài không có về nhà, nhưng không thừa nhận bản thân kéo Lý Tiểu Noãn, càng phủ nhận chuyện giết hại cô ấy.
Nhưng tình huống thực bất lợi với hắn ta.
Lý Tiểu Noãn vẽ tranh cho cửa hàng gần đây, có ở trong cửa hàng có bán thuốc lá và rượu, chủ tiệm sợ bị trộm nên đã lắp camera giám sát trước cửa.
Cameras ghi lại cảnh Võ Hồng Lâm lái xe điện ba bánh đi ngang qua cửa khoảng mười bảy giờ.
Cảnh sát hỏi anh ta trong khoảng thời gian từ mười chín giờ đến hai mươi mốt giờ ngày mười bảy đã ở đâu.
Võ Hồng Lâm nói, cảnh sát giao thông trung tâm thành phố kiểm soát rất nghiêm, anh ta thường lượn lờ quanh nhà máy ở phía tây thành phố, hôm đó chắc là cũng thế.
“Anh thành thật cho tôi biết, hôm đó anh có kéo xe cho một thiếu nữ không.”
“Không, thật không có, các cô gái không ngồi xe này đâu. Ngày mười bảy… hình như hôm đó thời tiết không tốt lắm, tôi kéo xe đến trường học có đón được một cô gái, lúc đó trời còn sáng, chắc chắn không phải người các anh nói.”
“Sau khi trời tối thì không kiếm khách nữa?”
“Có, nhưng mà chỉ có một đơn, rất trễ, có lẽ là vào khoảng tám đến chín giờ.”
Đây là thời gian mấu chốt, cảnh sát hỏi: “Nhớ rõ chỗ nào không?”
“Nhớ rõ, hai ngày này tôi thường đến đây để đón khách, là một người phụ nữ, tóc dài, mặc tây trang, hình như là môi giới. Tôi thấy cô ấy đang mang một túi xách tay lớn, bên trong đầy văn kiện. Người đó rất lịch sự, tôi báo mười lăm đồng, cô ấy không có tiền lẻ nên đưa cho tôi hai mươi đồng, còn không cần thối lại.”
Manh mối tướng đối rõ ràng, nơi này là khu vực mới phát triển, có vài người môi giới, đến hỏi từng người từng người là nhanh chóng tìm được vị hành khách kia.
Cô nói: “Đúng vây, tối ngày mười bảy tôi tăng ca, đã quá trễ nên cũng không có xe buýt. Vì vậy tôi có vẫy một chiếc xe ba bánh. Tài xế thế nào nhỉ? Cái này tôi nhớ rõ, vóc dáng không cao lắm, nói giọng địa phương.”
Cảnh sát đem Võ Hồng Lâm ảnh chụp cho cô ấy xem nhưng vẫn khó có thể xác định, nhưng khi nhìn đến chiếc xe ba bánh lại nhận ra.
“Chính là này chiếc xe, tôi khẳng định, mành màu xanh lục, bên trong rất sạch sẽ.”
Cảnh sát hỏi: “Cô có nhớ vào khoảng mấy giờ không?”
“Tôi về đến nhà đã là chín giờ hai mươi phút rồi, chắc khoảng tám giờ năm mươi lên xe.”