Trương Bội Như nghi ngờ nhìn Giản Tĩnh, đánh giá cô.
Nói thật, bà không tin một cô gái trẻ tuổi như vậy có thể điều tra ra chân tướng. Một cô gái trẻ như thế biết cái gì mà nói giết người? Có khi đến cả gà cô ấy còn chưa từng giết con nào nữa đó.
Nhưng bà vẫn chần chừ, do dự.
Mười năm trong ngục tù, Trương Bội Như đã không còn bạn bè quen thuộc nào nữa, bà cũng hiểu được, cảnh sát không có khả năng điều tra lại vụ án của chồng bà thêm một lần nào nữa.
Mặc dù con trai của Quý Lý Minh nói sẽ tra, nhưng bà không tin anh ta.
Nhưng mà nói tự mình điều tra, lại thật sự không làm được.
Lần này bà ra tù, bà cảm thấy thế giới này hoàn toàn trở nên xa lạ, người xung quanh nói gì bà nghe cũng không hiểu.
Tách rời với xã hội lâu như thế, hoàn toàn không thể nào ra tay điều tra được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Bội Như vẫn gật đầu.
Giản Tĩnh giả vờ quá giống, lập tức lấy từ trong túi ra một ngàn tệ: “Đây là tiền đặt cọc, tôi muốn nhờ bà nói cho tôi biết mọi chuyện xảy ra năm đó.”
Trương Bội Như thở dài: “Cô ngồi trước đi, tôi lấy cho cô ly nước.”
Bà đi đến đi đến phòng bếp, mang ly nước ấm qua. Giản Tĩnh nhận lấy nhưng không uống, cô cũng đã nhìn ra, Trương Bội Như thật sự không muốn rót nước, chỉ là chuẩn bị một chút gì đó cho nên cô mới kiên nhẫn chờ đợi.
Hơi im lặng trong chốc lát, Trương Bội Như mở miệng: “Nếu cô có thể nghe ngóng ra tôi thì chắc chắn cũng biết chuyện đó thế nào. Tôi chỉ muốn nói một điều… Hồng Lâm tuyệt đối không giết người, tôi dám lấy tính mạng của mình ra đảm bảo.”
Giản Tĩnh nói: “Lý do của bà là gì?”
“Anh ấy không phải là người như vậy.” Trương Bội Như nói chắc như đinh đóng cột.
Giản Tĩnh lắc đầu: “Cảm giác không tính, bà có chứng cứ không?”
Trương Bội Như nhìn xem cô, giọng điệu không có mấy thiện cảm lắm: “Nếu có thì tôi đã đưa cho cảnh sát từ lâu.”
“Bà đừng nóng giận.” Cô không quan tâm: “Vậy nói cho tôi biết chuyện của hai người trước đi.”
Trương Bội Như nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy phức tạp: “Tôi và Hồng Quân quen biết nhau vào đầu năm 1999, lúc đó rất nhiều người thôi việc. Tôi cũng thế nên có buôn bán ven đường cùng một người bạn. Lúc nhập hàng mới quen biết anh ấy, anh ấy sửa xe trong một tiệm sửa xe, tay nghề rất tốt, từ từ có người hỏi anh có muốn làm riêng không. Anh ấy nghĩ đến việc không cần giao lại tiền cho ông chủ nữa nên đã động lòng, ai biết được không bao lâu ông chủ biết chuyện, đuổi việc anh ấy.
Lúc đó bạn tôi cũng ngại dậy sớm đi làm đến đêm khuya mới về. Như vậy quá vất vả, mà một mình tôi lo liệu không hết việc nên anh ấy mới đến nói giúp tôi. Cũng vì thế chúng tôi thường xuyên qua lại với nhau và thấy rất ổn, đến cuối năm thì cưới.”
Nói tới đây, biểu cảm của bà ấy chợt trở nên dịu dàng.
Giản Tĩnh nói thầm, thật là kỳ lạ, rõ ràng nhan sắc của bà Trương nữ sĩ bình thường, nhỏ gầy già nua, nhưng giờ phút này thần thái lại yếu đuối động lòng người như thế.
Tình yêu thật sự thần kỳ như vậy sao?
Có lẽ là đúng vậy.
Trương Bội Như tạm dừng khoảng hai ba phút mới từ trong ngọt ngào đã qua quay về, tiếp tục nói: “Thời điểm năm 2002, lúc tôi mang thai sức khỏe không tốt lắm, không may mắn thai ngoài tử cung, phải làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung. Tất cả tiền bạc đều giảm xuống, vốn dĩ chúng tôi muốn tích tiền mở một cửa hàng cũng đành phải ngâm nước nóng.”
“Ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi, nhưng bác sĩ nói tôi không được làm việc nặng. Cho nên hai ba năm này tôi vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, Hồng Lâm ra ngoài chạy xe thuê. Lúc thì ban ngày chạy, buổi tối lại đến quán ăn khuya bán bia, lúc thì buổi tối chạy xe, ban ngày đến công trường vác bao cát, người gầy trơ cả xương. Cô gái, cô nói xem anh ấy làm như thế này thì sao anh ta có thể vì thế mà giết người.”
Giản Tĩnh không làm sao trả lời được vấn đề này.
“Năm 2006, anh ấy nói rằng anh không thể kiếm tiền bằng cách chạy xe thuê, nên quyết định chạy đường dài. Chúng tôi tích cóp được 10 vạn tệ, lại hỏi mượn thêm người thân và bạn cho mượn tiền mua xe. Tôi mua chiếc ba bánh cũ, ngày thường thì đi xung quanh trường bắt khách. Vốn tưởng rằng ngày qua ngày sẽ bắt đầu tốt hơn, ai biết được đột nhiên…”
Bà bỗng nhiên nghẹn ngào, che lại đôi mắt nói: “Đột nhiên mọi chuyện kết thúc. Chúng tôi đã làm sai cái gì? Cảnh sát nói Hồng Lâm là hung thủ, tôi chắc chắn anh ấy không phải là hung thủ, anh ấy không phải là người như thế.”
Giản Tĩnh nói: “Chồng bà nói như vậy sao? Ông ấy bị oan sao?”
“Đương nhiên.” Trương Bội Như phản ứng mạnh: “Anh ấy nói với tôi, nếu như anh ấy làm loại chuyện khốn nạn như thế thì sữ bị thiên lôi đánh, chết cũng không được tử tế.”
Giản Tĩnh nói: “Bà cảm thấy chồng bà là người thế nào?”
“Hai chúng tôi đều là người thật thà, anh ấy không hút thuốc lá không uống rượu, cũng không đánh vợ, ngày thường nghe radio, không có tật xấu gì.” Trương Bội Như nói: “Chúng tôi không kiếm phân tiền nào trái lương tâm. Năm 2004, anh lái xe tải cho chủ, rơi mất ba vạn, chúng tôi không tham một phân, còn tìm mất nửa ngày mới tìm về.”
Bà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nếu anh ấy muốn lấy tiền thì sao chúng tôi phải gửi lại tiền? Cô nói xem có đúng không?”
“Bà nói cũng có lý.” Giản Tĩnh cố gắng phát huy lòng tốt của mình: “Ngoài ra, chồng bà có kẻ thù hay không?”
Trương Bội Như lắc đầu: “Vợ chồng chúng tôi trước nay chưa từng bất hòa với ai, chưa từng có kẻ thù.”
“Không đúng, là bà nghĩ thôi, nhỡ đâu chồng bà vô tình gặp phải, nói trùng hợp cũng được, nhưng những thứ khác đều phù hợp với ông ấy. Đặc biệt biệt là cỡ giày… Cảnh sát nói hung thủ đi cỡ giày 40.”
Giãn Tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ bà không nghi ngờ có ai muốn đẩy chồng bà vào con đường chết hay sao?”
Trương Bội Như không hé răng.
Nói không nghĩ đến chắc chắn là nói dối.
Mười năm rồi, cái gì bà cũng nghĩ đến, ai cũng từng nghi ngờ qua, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ đối tượng mà chồng bà tin tưởng nhất.
“Bà Trương, chồng bà đã qua đời. Nếu như bà muốn trả lại trong sạch cho ông ấy thì không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào.” Giản Tĩnh hỏi: “Thật sự không có người như vậy sao?”
Trương Bội Như nói: “Không, có một người .”
“Anh ta tên là Giả Long, là lái xe taxi cho giám đốc công ty trước kia của Hồng Lâm. Vốn dĩ anh ta không có gì quan hệ với chúng tôi, nhưng có một ngày, kẻ đó vào phòng ông chủ lấy trộm từ trong két sắt. Hồng Lâm là người trung thực nên ông chủ đối với anh ấy không tệ, trong lòng anh ấy rất băn khoăn không biết nên nói chuyện này ra hay không.”
Cô thở dài, chán nản nói: “Tôi khuyên anh ấy nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện nhiều lần, dù là giám đốc nhỏ nhưng ông ấy cũng dư dả. Nhưng anh ấy không nghe, nói ra ngoài, kẻ đó bị đuổi. Ông chủ vì chuyện đó khen thưởng cho anh ấy 5000 tệ, nhưng Giả Long lại ghi hận.”
Giản Tĩnh nói: “Ông ta trả thù hai người sao?”
“Chắc chắn có, đập phá xe của Hồng Lâm, còn nói không ít lời tàn nhẫn như là ‘Sao mày phải xen vào việc người khác hả, lần sau gặp mày chắc chắn tao sẽ đâm chết mày’.”
Người Trương Bội Như nghi ngờ nhất là hắn: “Nghe nói sau đó anh ta sống không được tốt lắm. Có lần uống rượu cùng bạn, nảy sinh ác độc nói muốn xử đẹp Hồng Lâm. Lúc ấy còn có bạn của Hồng Lâm cũng uống nên trộm nói cho anh ấy biết, bảo anh ấy cẩn thận chút.”
Giản Tĩnh tò mò nói: “Bà có từng nói cho cảnh sát biết không?”
“Đã từng nói rồi, nhưng bọn họ không quan tâm.” Trong mắt Trương Bội Như hiện lên vài phần oán hận: “Đừng cho là tôi không hiểu, bọn họ muốn sớm báo cáo kết quả hơn chút, nhưng vì không điều tra ra nên đành phải lấy Hồng Quân nhà tôi làm kẻ chết thay.”
Bà nghiến chặt răng, vang lên tiếng ‘ken két’ khó chịu: “Tất cả đều không phải người tốt gì.”
Giản Tĩnh không nói tiếp nữa.
Trong hoàn cảnh hiện tại, dù cô có nói gì cũng vô ích, Trương Bội Như sẽ không tin, chỉ có tìm ra được hung thủ mới khiến cho mọi ân oán nguôi ngoai.
Cho nên cô kiên nhẫn chờ Trương Bội Như nổi điên một trận rồi mới nói: “Bà còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra vào tháng một không? Chỉ cần là chuyện chồng bà từng đề cập với bà thì chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng được.”
Tháng một năm 2007 đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trương Bội Như muốn quên cũng khó. Trong đêm khuya tĩnh lặng, bà thường xuyên bất giác mà nhớ lại ký ức mấy ngày đó.
“Đầu tháng một, anh ấy nói với tôi đã một có một đơn kéo gỗ về phía nam. Tôi hỏi bao giờ anh về, năm ấy Tết đến sớm, nếu về trễ ở ngoài đường thì không tốt lắm. Anh ấy nói chỗ đó không xa lắm, nửa tháng là có thể quay về, ở phía nam ấm, mở đường rất tốt, thêm tiền là thêm tài thêm lộc, cũng là một năm tốt.
Anh ấy về vào đêm ngày mười bốn, anh ấy nói tất cả mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, hàng hóa cũng đã giao. Vì đầu gỗ hơi ẩm chút nên bên đó một hai phải bớt cho anh ta 500 tệ, cũng không làm sao tránh được, cuối cùng đành phải tính. Ngày hôm sau, anh ấy nghỉ ngơi một ngày, thanh toán chi phí giá điện gì đó, đến ngày mười sáu thì thay tôi chạy xe ba bánh.”
“Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy điều kiện gia đình không tệ. Nhưng bọn họ không biết mùa đông đi xe ba gác rất lạnh, xe vừa lái đi, gió lạnh cứ thổi vào trong cổ, anh ấy xót tôi. Hơn nữa, trường học đến tháng một mới tan, không giống như ngày bình thường đưa đón học sinh xung quanh phải đi xa hơn một chút. Tôi chịu không nổi giá lạnh nên không dám đi xa, còn anh ấy thì không quan tâm, chỗ nào cũng kéo.
Năm 2007, thành phố phía tây rất hoang sơ, rất ít xe taxi nên kinh doanh cũng không quá tệ. Đặc biệt là vào buổi tối không có phương tiện giao thông công cộng, rất nhiều người đồng ý ngồi xe ba bánh. Anh ấy đi sớm về trễ còn vui vẻ nói với tôi, có người khách hỏi có thể lái xe tải không, nếu đồng ý làm ăn thì trước tết có thể kiếm thêm hai trăm đồng.”
Trương Bội Như ngẩng đầu, nghẹn ngào.
“Kết quả cô cũng biết rồi, ngày hai mươi hai, cảnh sát đến nhà.”
Giản Tĩnh nhẹ nhàng gật gật đầu: “Tôi hiểu được.”
Cô nghĩ lại, nói: “Tôi cần phải điều tra lại, có bất kỳ vấn đề gì tôi sẽ liên lạc lại với bà.”
Trương Bội Như lại nhấp miệng, hơn nửa ngày mới hỏi: “Bà thật sự tin Hồng Lâm không giết người sao?”
“Bà tin tưởng ông ấy không có giết người nhưng lại không thể làm được điều gì.” Giản Tĩnh nói: “Tôi tin hay không không quan trọng, quan trọng là tôi bằng lòng điều tra. Bà Trương, bà còn mong chờ nào khác sao?”
Trương Bội Như yên lặng.
“Bà không tin cảnh sát, đúng không?” Cô lại hỏi.
Trương Bội Như nói: “Bọn họ căn bản không quan tâm.”
Không, có người quan tâm.
Giản Tĩnh phủ nhận ở trong lòng, trên mặt lại làm như hoàn toàn không biết gì cả.
“Để tôi nhắc bà một câu, nếu lật lại bản án thì cần chứng cứ mới, vụ án của chồng bà nếu như tìm được vật chứng mấu chốt sẽ là sự giúp đỡ vô cùng to lớn.” Cô nói: “Chồng bà có giữ lại di vật gì không?”
Bà gật đầu.
“Vậy bà phải cố gắng tìm xem.” Giản Tĩnh nói: “Có thể… Hy vọng là đồ vật gì đó khó thấy.”
Lời này đã đả động đến trương Bội Như. Người phụ nữ gầy gò một lần nữa thức tỉnh: “Tôi sẽ tìm.”
Giản Tĩnh để lại số điện thoại của cô: “Nếu có bất kỳ đồ gì hay bà nhớ ra cái gì đều phải tìm tôi.”
Cô rời đi.
…
Sau khi tạm biệt Trương Bội Như, Giản Tĩnh ngồi ở trong xe, một lần nữa cầm lấy tập giấy trong túi văn kiện.
Đây là bút ký của Quý Lý Minh, tự thực qua loa, cũng không phải là nhật ký, hình như là một phần báo cáo điều tra. Mà đối tượng điều tra đối tượng chính là Giả Long - kẻ thù mà Trương Bội Như nói đến.
Có thể thấy được sau khi Võ Hồng Lâm chết, ngoài miệng Quý Lý Minh không nói nhưng trong lòng vẫn cảm thấy băn khoăn, không biết từ góc xó xỉnh nào nhảy ra người này nên bắt đầu chính thức điều tra.
Nhưng kết quả điều tra là: Cỡ giày của Giả Long là 42, thân hình cao lớn, năm 2007 sống bằng nghề lừa đảo, mục tiêu đều là những bà nhà giàu có chút tài sản. Anh ta uống rượu với người ta mỗi đêm, phần lớn thời gian tháng một đều là như thế, không có thời gian gây án.
Cho nên, thật ra Giả Long không cần tra xét.
Bản lĩnh về phương diện này của một người làm cảnh sát hình sự mười mấy năm chỉ có hơn chứ không kém cô.
Giản Tĩnh nhớ trên xe của Quý Phong có bản đồ, cô quyết định đi nói chuyện với ông chủ thuê Lý Tiểu Noãn. Cửa hàng của ông ấy được cải tạo lại ở phía tây thành phố vào năm 2007, hiện tại vẫn mở như một trung tâm huấn luyện đào tạo.
Trên đường đi cô còn cố ý quan sát tình hình xung quanh.
Thật ra mà nói thì cô không nhìn thấy vẻ hoang tàn hẻo lánh trong hồ sơ. Nơi này thật sự ồn ào, khu phố buôn bán mở đầy tiệm trà sữa và gà rán, đông đúc nhộn nhịp.
Cô tìm được trung tâm huấn luyện, trước quầy không có lễ tân, phải đến chạng vạng mới quay lại.
Giản Tĩnh không nghĩ nhiều, đến cũng đến rồi, nên đi đến địa điểm xảy ra vụ án của Lý Tiểu Noãn đã.